Chương 460: Lý Vạn Quân đến thị sát.
Mộng Nhập Hồng Hoang
22/09/2016
Khi Liễu Kình Vũ tới Thị ủy Đông Giang, hầu như tất cả các lãnh đạo
Thành ủy Đông Giang đều đã chờ ở cổng tòa nhà ủy ban. Mọi người đứng
thẳng hàng, nghiêm trang đứng đợi.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ, mọi người mới thở phào một hơi. Không ai ngờ Liễu Kình Vũ nói sẽ tới ngay, nhưng cuối cùng lại mất đến 20 phút. Mọi người đều gấp đến mức muốn bốc hỏa.
Sau Liễu Kình Vũ đi lại phía đó, mọi người mới xếp hàng ngay ngắn. Từng hàng từng hàng hướng về phía lối ra đường cao tốc thị xã Đông Giang.
Tuy trước đó đoạn đường cao tốc ấy đã bị nước lũ phá hủy, nhưng thị xã Đông Giang và thành phố Liêu Nguyên có hai đoạn đường cao tốc nối tiếp nhau, một đường khác vì thi công đã lâu nên chất lượng khá tốt.
Đoàn xe của họ vừa tới lối ra đường cao tốc chưa đến năm phút, xe số 1 thị xã Đông Giang của Lý Vạn Quân vừa lặng lẽ vừa kiêu ngạo tiến vào lối ra đường cao tốc, sau một xe cảnh sát mở đường và năm xe hộ tống.
Dưới chỉ đạo của Tôn Ngọc Long, tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy Đông Giang xuống xe chờ đón ở bên đường. Tuy nhiên, xe của Lý Vạn Quân chỉ hé cửa kính, thư kí của Lý Vạn Quân nói với Tôn Ngọc Long:
- Mời đồng chí Tôn Ngọc Long lên xe, các đồng chí khác mời về trước. Bí thư Lý nói, lần sau không cần thiết ra ngoài đường đón thế này, như vậy khoa trương quá. Nếu để kẻ nào có dụng ý xấu nhìn thấy sẽ có chuyện không hay.
Khi nói những chữ ấy, tên này liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ.
Tôn Ngọc Long vẻ mặt ngạo nghễ bước vào xe của Lý Vạn Quân, những người khác đành ngoan ngoãn về xe của mình. Trước cái nhìn khi nãy của thư ký của Lý Vạn Quân, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên. Hắn căn bản không để ý những chuyện như vậy.
Long Tường ngồi kế bên tài xế, nhìn về phía sau vẻ mặt khó chịu:
- Sếp, tên kia rõ ràng là nói bóng nói gió.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Miệng của người ta, họ muốn nói gì kệ họ, cũng có mất miếng thịt nào của mình đâu.
Long Tường cũng cười, tâm tính của sếp quả là khác người.
Đoàn xe lần lượt nối đuôi nhau về tòa nhà Thị ủy thị xã Đông Giang.
Ủy viên thường vụ Thị ủy Đông Giang tất thảy xuống xe trước, sau đó lần lượt đứng bên xe của Lý Vạn Quân. Cửa xe Lý Vạn Quân lúc này mới từ từ hạ xuống. Xuống xe đầu tiên là thư ký của Lý Vạn Quân. Sau khi xuống xe, gã này xun xoe chạy lại bên cạnh xe Lý Vạn Quân, lấy tay đỡ trần xe phía trong, mời Lý Vạn Quân xuống xe.
Bên kia, Bí thự thị ủy Tôn Ngọc Long cũng xuống xe.
Sau khi xuống, Lý Vạn Quân và những người đi cùng như Trưởng ban thư ký thành ủy Liêu Nguyên Đới Vệ Bình, Chánh văn phòng Thành ủy Cung Đào lần lượt bắt tay từng Ủy viên thường vụ Thị ủy Đông Giang. Đến lượt bắt tay Liễu Kình Vũ, Lý Vạn Quân vượt ngoài dự đoán của mọi người, dùng sức nắm chặt tay Liễu Kình Vũ, sau đó mặt nghiêm túc nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc lắm đấy. Từ ngày anh đến thị xã Đông Giang đến nay, anh chưa từng đến Thành ủy tìm tôi báo cáo công việc. Anh nói có phải vậy không?
Lý Vạn Quân nói xong, các Ủy viên thường trực thị xã Đông Giang đều kinh ngạc. Tuy họ biết Liễu Kình Vũ rất có cá tính, nhưng chẳng thể ngờ Liễu Kình Vũ lại có cá tính đến mức này.
Liễu Kình Vũ vẻ mặt thành khẩn nói:
- Bí thư Lý, thật vô cùng xin lỗi. Sau khi tôi tới Đông Giang, công việc bận tối mắt tối mũi. Tới giờ Ủy ban kỷ luật Đông Giang vẫn chưa có thành tích gì, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Mà không phải chỉ là lãnh đạo của thành phố Liêu Nguyên như đồng chí, hơn nữa còn là lãnh đạo của tỉnh Bạch Vân chúng ta. Với những thành tích hiện giờ, tôi thấy chẳng còn mặt mũi nào đi gặp đồng chí. Tôi dự định sau khi làm được chút việc ở Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, xử lý được lũ tham quan ô lại thị xã Đông Giang rồi, khi ấy tôi mới dám lộ diện trước đồng chí. Nếu không, tôi cảm thấy hổ thẹn với các vị lãnh đạo tỉnh Bạch Vân đã có ơn dẫn dắt tôi lắm.
Lời Lý Vạn Quân như trách móc, nhưng thực ra ông ta ám chỉ Liễu Kình Vũ căn bản không ở phe của ông ta. Đồng thời ông ta cũng ngầm ám thị cho những người xung quanh rằng ông ta rất không vừa lòng với Liễu Kình Vũ. Lời ông ta nói có vẻ rất bình thản, nhưng thực tế lại ẩn chứa đầy sát khí.
Nhưng những câu trả lời của Liễu Kình Vũ còn có sức nặng hơn cả lời nói của Lý Vạn Quân. Liễu Kình Vũ không những chỉ ra rằng ở Đông Giang còn vô số vấn đề, mà còn chỉ ra mục tiêu phấn đấu của bản thân. Đồng thời, hắn cũng chỉ rõ hắn có thể đến được thị xã Đông Giang này là nhờ có lãnh đạo cấp trên đề bạt, chẳng có liên quan gì đến Lý Vạn Quân. Mà Liễu Kình Vũ nói chỉ khi nào xử lý được tham quan ô lại rồi mới đi gặp Lý Vạn Quân, đây cũng ám chỉ một tầng nghĩa khác.
Ý tứ của Liễu Kình Vũ sao Lý Vạn Quân lại không hiểu chứ. Những Ủy viên thường vụ khác nghe xong càng ngạc nhiên hơn nữa về sự can đảm và đường hoàng của Liễu Kình Vũ.
Mọi người không ai ngờ rằng, bọn họ trước mặt Lý Vạn Quân nhiều người còn chẳng dám thở mạnh, chỉ lo Lý Vạn Quân không vừa lòng với mình. Vậy mà Liễu Kình Vũ lại dám nói thẳng ngay trước mặt Lý Vạn Quân như vậy. Điều này cần biết bao nhiêu quyết đoán đây.
Liễu Kình Vũ nói Đông Giang nhiều vấn đề không phải đang trách Lý Vạn Quân lãnh đạo Đông Giang không ra gì sao? Không phải nói Tôn Ngọc Long có trách nhiệm không thể chối bỏ với thị xã Đông Giang này sao? Tôn Ngọc Long là ai chứ? Không phải là con ngựa quý của Lý Vạn Quân hay sao?
Mà Liễu Kình Vũ dám nói ra những lời hào ngôn rằng khi nào xử lý xong quan tham của Đông Giang rồi mới dám đến gặp Lý Vạn Quân, đây chẳng bằng tuyên chiến với Lý Vạn Quân hay sao? Không phải là đánh thẳng vào mặt Lý Vạn Quân sao?
Kiêu ngạo quá, to gan quá, thực là không biết sống chết gì nữa rồi.
Trong tích tắc, ánh mắt của các ủy viên thường trực thị xã Đông Giang nhìn Liễu Kình Vũ chẳng khác nào như đang nhìn một con chuột ngu dốt đang lẩn sau lưng một con mèo, lại cứ nhất quyết đòi dính lấy mèo. Đơn giản là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Chính tích tắc ấy, sắc mặt Tôn Ngọc Long đột nhiên thay đổi. Y nhìn Liễu Kình Vũ với ánh mắt đầy ác nghiệt.
Nhưng sắc mặt Lý Vạn Quân lại vô cùng bình thản. Ông ta chỉ cười thản nhiên, tiếp tục bắt tay người tiếp theo. Nhưng Tôn Ngọc Long thì trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ, vẻ mặt hung hãn. Liễu Kình Vũ lại đáp trả y bằng vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
Trong mắt Liễu Kình Vũ, hắn vô cùng chán ghét tên Bí thư thị ủy Tôn Ngọc Long này. Vì hắn hiểu rõ, thị xã Đông Giang có cái cục diện rối rắm như ngày hôm nay, trách nhiệm hàng đầu là ở Tôn Ngọc Long. Hơn nữa bản thân y cũng là một mắt xích quan trọng trong tập đoàn lợi ích khổng lồ ở thị xã Đông Giang. Nếu không nghĩ đến quy tắc và thể chế chốn quan trường, hắn chỉ căm không thể mỗi ngày đến túm lấy Tôn Ngọc Long rồi cho y một trận.
Còn về chuyện đối mặt với Lý Vạn Quân, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng vô cùng bất mãn. Vì Tôn Ngọc Long là người của Lý Vạn Quân, không cần biết Lý Vạn Quân đối nhân xử thế như thế nào, nhưng ông ta có thể đào tạo ra một thuộc hạ như Tôn Ngọc Long, điều này ít nhất cũng cho thấy mắt nhìn người của ông ta có vấn đề. Hơn nữa, lần này mục đích của ông ta đến Đông Giang, Liễu Kình Vũ cũng đoán được bảy tám phần. Chẳng qua hắn cần chút thời gian để kiểm nghiệm kết quả mà thôi. Nếu hắn đoán đúng, chỉ e Lý Vạn Quân cũng có vấn đề về đạo đức người làm quan. Thực như vậy thì chỉ khiến Liễu Kình Vũ thêm khinh thường Lý Vạn Quân mà thôi.
Vậy nên khi nói chuyện với Lý Vạn Quân, nghe thấy Lý Vạn Quân nói những lời có ý cạnh khóe, hắn chẳng ngại gì mà không đáp trả. Bởi lẽ đây cũng là thói quen hắn học được khi còn đi lính. Nếu là hai năm trước, cứ như tính cách của Liễu Kình Vũ chắc đã chỉ trích Lý Vạn Quân một trận ngay tại trận. Chẳng qua cũng nhờ những tích lũy không ngừng trong những năm lăn lộn chốn quan trường, Liễu Kình Vũ đã có những hiểu biết và tiến bộ cơ bản về quy tắc và quan niệm đại cục của chốn quan trường. Hắn giờ đã không còn tùy tiện động chân động tay hoặc nói năng tùy ý. Nhưng dù Liễu Kình Vũ có trưởng thành thế nào đi chăng nữa, tính cách thù ghét kẻ ác vẫn chẳng thể nào thay đổi.
Sau khi bắt tay mọi người, Tôn Ngọc Long nói:
- Bí thư Lý, chúng ta hãy cùng vào phòng hội nghị trước, đồng chí hãy nghe báo cáo của các đồng chí ở đây. Sau đó là bữa trưa. Sau bữa trưa đồng chí sẽ đi về các địa phương trong thị xã Đông Giang khảo sát. Đồng chí thấy bố trí như vậy có được không?
Lý Vạn Quân cười nói:
- Không có vấn đề gì, cứ vậy mà làm đi. Chỉ có điều đồng chí Tôn Ngọc Long này, tôi muốn nói với đồng chí điều này. Lần này trọng điểm khảo sát của tôi là công việc của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang. Những địa phương khác đồng chí chỉ cần sắp xếp một nơi là đủ rồi. Lát nữa, sắp xếp đồng chí Liễu Kình Vũ báo cáo đầu tiên. Tôi muốn nghe cách nghĩ của đồng chí ấy.
Tôn Ngọc Long rất phối hợp nói:
- Phía tôi hoàn toàn không có vấn đề gì. Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh thấy sao?
Liễu Kình Vũ cười:
- Không sao, Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi lúc nào cũng có thể tiếp nhận khảo sát và kiểm tra của lãnh đạo.
Tôn Ngọc Long gật đầu:
- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng vào phòng hội nghị để đồng chí Liễu Kình Vũ báo cáo công tác của Ủy ban kỷ luật với tổ khảo sát của Bí thư Lý. Sau đó mọi người chúng ta sẽ lần lượt báo cáo về công tác mình phụ trách.
Tiếp đó, mọi người vây quanh Lý Vạn Quân và những lãnh đạo Thành ủy khác vào phòng hội nghị số hai thị xã Đông Giang.
Phòng hội nghị số hai là một phòng hội nghị hạng trung, bàn hội nghị to hơn trong phòng Hội nghị thị ủy một chút, có thể ngồi được khoảng 20 người.
Sau khi mọi người vào chỗ, Lý Vạn Quân và các lãnh đạo Thành ủy lần lượt ngồi lên các vị trí trên. Các ủy viên thường trực thị xã Đông Giang lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.
Tôn Ngọc Long chủ trì hội nghị:
- Sau đây, mời Bí thư Lý nói vài lời, cho chúng ta một số chỉ thị.
Lý Vạn Long cũng không khách khí, sắc mặt bỗng trầm xuống, lập tức nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu đằng đằng sát khí:
- Thưa các đồng chí, hôm nay tôi tới đây khảo sát không phải chỉ đến xem qua, mà là đến tìm vấn đề, tìm những thói xấu. Gần đây tôi nghe nói thị xã Đông Giang rất nhiều vấn đề, các giới trong xã hội đều không ngớt đưa ra bình luận về Đông Giang các vị. Thành ủy chúng tôi cũng phải chịu không ít áp lực. Vậy nên tôi muốn đến đây xem thử xem vấn đề này thực chất xuất phải từ đâu và tại sao lại thành ra như vậy.
Vốn vẫn còn chút không khí hài hòa, nhưng vì những lời đầy sát khí của Lý Vạn Quân, không khí lập tức trở nên nghiêm túc. Đây không phải lần đầu tiên Lý Vạn Quân đến thị sát Đông Giang, nhưng vừa bắt đầu cuộc họp đã thay đổi sắc mặt thế này thì đây là lần đầu. Hơn nữa trong lời nói của Lý Vạn Quân chứa đầy sự bất mãn với Đông Giang. Theo như hiểu biết của mọi người về Lý Vạn Quân, lần này chắc chắn có người xui xẻo rồi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Liễu Kình Vũ.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ, mọi người mới thở phào một hơi. Không ai ngờ Liễu Kình Vũ nói sẽ tới ngay, nhưng cuối cùng lại mất đến 20 phút. Mọi người đều gấp đến mức muốn bốc hỏa.
Sau Liễu Kình Vũ đi lại phía đó, mọi người mới xếp hàng ngay ngắn. Từng hàng từng hàng hướng về phía lối ra đường cao tốc thị xã Đông Giang.
Tuy trước đó đoạn đường cao tốc ấy đã bị nước lũ phá hủy, nhưng thị xã Đông Giang và thành phố Liêu Nguyên có hai đoạn đường cao tốc nối tiếp nhau, một đường khác vì thi công đã lâu nên chất lượng khá tốt.
Đoàn xe của họ vừa tới lối ra đường cao tốc chưa đến năm phút, xe số 1 thị xã Đông Giang của Lý Vạn Quân vừa lặng lẽ vừa kiêu ngạo tiến vào lối ra đường cao tốc, sau một xe cảnh sát mở đường và năm xe hộ tống.
Dưới chỉ đạo của Tôn Ngọc Long, tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy Đông Giang xuống xe chờ đón ở bên đường. Tuy nhiên, xe của Lý Vạn Quân chỉ hé cửa kính, thư kí của Lý Vạn Quân nói với Tôn Ngọc Long:
- Mời đồng chí Tôn Ngọc Long lên xe, các đồng chí khác mời về trước. Bí thư Lý nói, lần sau không cần thiết ra ngoài đường đón thế này, như vậy khoa trương quá. Nếu để kẻ nào có dụng ý xấu nhìn thấy sẽ có chuyện không hay.
Khi nói những chữ ấy, tên này liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ.
Tôn Ngọc Long vẻ mặt ngạo nghễ bước vào xe của Lý Vạn Quân, những người khác đành ngoan ngoãn về xe của mình. Trước cái nhìn khi nãy của thư ký của Lý Vạn Quân, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên. Hắn căn bản không để ý những chuyện như vậy.
Long Tường ngồi kế bên tài xế, nhìn về phía sau vẻ mặt khó chịu:
- Sếp, tên kia rõ ràng là nói bóng nói gió.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Miệng của người ta, họ muốn nói gì kệ họ, cũng có mất miếng thịt nào của mình đâu.
Long Tường cũng cười, tâm tính của sếp quả là khác người.
Đoàn xe lần lượt nối đuôi nhau về tòa nhà Thị ủy thị xã Đông Giang.
Ủy viên thường vụ Thị ủy Đông Giang tất thảy xuống xe trước, sau đó lần lượt đứng bên xe của Lý Vạn Quân. Cửa xe Lý Vạn Quân lúc này mới từ từ hạ xuống. Xuống xe đầu tiên là thư ký của Lý Vạn Quân. Sau khi xuống xe, gã này xun xoe chạy lại bên cạnh xe Lý Vạn Quân, lấy tay đỡ trần xe phía trong, mời Lý Vạn Quân xuống xe.
Bên kia, Bí thự thị ủy Tôn Ngọc Long cũng xuống xe.
Sau khi xuống, Lý Vạn Quân và những người đi cùng như Trưởng ban thư ký thành ủy Liêu Nguyên Đới Vệ Bình, Chánh văn phòng Thành ủy Cung Đào lần lượt bắt tay từng Ủy viên thường vụ Thị ủy Đông Giang. Đến lượt bắt tay Liễu Kình Vũ, Lý Vạn Quân vượt ngoài dự đoán của mọi người, dùng sức nắm chặt tay Liễu Kình Vũ, sau đó mặt nghiêm túc nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc lắm đấy. Từ ngày anh đến thị xã Đông Giang đến nay, anh chưa từng đến Thành ủy tìm tôi báo cáo công việc. Anh nói có phải vậy không?
Lý Vạn Quân nói xong, các Ủy viên thường trực thị xã Đông Giang đều kinh ngạc. Tuy họ biết Liễu Kình Vũ rất có cá tính, nhưng chẳng thể ngờ Liễu Kình Vũ lại có cá tính đến mức này.
Liễu Kình Vũ vẻ mặt thành khẩn nói:
- Bí thư Lý, thật vô cùng xin lỗi. Sau khi tôi tới Đông Giang, công việc bận tối mắt tối mũi. Tới giờ Ủy ban kỷ luật Đông Giang vẫn chưa có thành tích gì, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Mà không phải chỉ là lãnh đạo của thành phố Liêu Nguyên như đồng chí, hơn nữa còn là lãnh đạo của tỉnh Bạch Vân chúng ta. Với những thành tích hiện giờ, tôi thấy chẳng còn mặt mũi nào đi gặp đồng chí. Tôi dự định sau khi làm được chút việc ở Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, xử lý được lũ tham quan ô lại thị xã Đông Giang rồi, khi ấy tôi mới dám lộ diện trước đồng chí. Nếu không, tôi cảm thấy hổ thẹn với các vị lãnh đạo tỉnh Bạch Vân đã có ơn dẫn dắt tôi lắm.
Lời Lý Vạn Quân như trách móc, nhưng thực ra ông ta ám chỉ Liễu Kình Vũ căn bản không ở phe của ông ta. Đồng thời ông ta cũng ngầm ám thị cho những người xung quanh rằng ông ta rất không vừa lòng với Liễu Kình Vũ. Lời ông ta nói có vẻ rất bình thản, nhưng thực tế lại ẩn chứa đầy sát khí.
Nhưng những câu trả lời của Liễu Kình Vũ còn có sức nặng hơn cả lời nói của Lý Vạn Quân. Liễu Kình Vũ không những chỉ ra rằng ở Đông Giang còn vô số vấn đề, mà còn chỉ ra mục tiêu phấn đấu của bản thân. Đồng thời, hắn cũng chỉ rõ hắn có thể đến được thị xã Đông Giang này là nhờ có lãnh đạo cấp trên đề bạt, chẳng có liên quan gì đến Lý Vạn Quân. Mà Liễu Kình Vũ nói chỉ khi nào xử lý được tham quan ô lại rồi mới đi gặp Lý Vạn Quân, đây cũng ám chỉ một tầng nghĩa khác.
Ý tứ của Liễu Kình Vũ sao Lý Vạn Quân lại không hiểu chứ. Những Ủy viên thường vụ khác nghe xong càng ngạc nhiên hơn nữa về sự can đảm và đường hoàng của Liễu Kình Vũ.
Mọi người không ai ngờ rằng, bọn họ trước mặt Lý Vạn Quân nhiều người còn chẳng dám thở mạnh, chỉ lo Lý Vạn Quân không vừa lòng với mình. Vậy mà Liễu Kình Vũ lại dám nói thẳng ngay trước mặt Lý Vạn Quân như vậy. Điều này cần biết bao nhiêu quyết đoán đây.
Liễu Kình Vũ nói Đông Giang nhiều vấn đề không phải đang trách Lý Vạn Quân lãnh đạo Đông Giang không ra gì sao? Không phải nói Tôn Ngọc Long có trách nhiệm không thể chối bỏ với thị xã Đông Giang này sao? Tôn Ngọc Long là ai chứ? Không phải là con ngựa quý của Lý Vạn Quân hay sao?
Mà Liễu Kình Vũ dám nói ra những lời hào ngôn rằng khi nào xử lý xong quan tham của Đông Giang rồi mới dám đến gặp Lý Vạn Quân, đây chẳng bằng tuyên chiến với Lý Vạn Quân hay sao? Không phải là đánh thẳng vào mặt Lý Vạn Quân sao?
Kiêu ngạo quá, to gan quá, thực là không biết sống chết gì nữa rồi.
Trong tích tắc, ánh mắt của các ủy viên thường trực thị xã Đông Giang nhìn Liễu Kình Vũ chẳng khác nào như đang nhìn một con chuột ngu dốt đang lẩn sau lưng một con mèo, lại cứ nhất quyết đòi dính lấy mèo. Đơn giản là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Chính tích tắc ấy, sắc mặt Tôn Ngọc Long đột nhiên thay đổi. Y nhìn Liễu Kình Vũ với ánh mắt đầy ác nghiệt.
Nhưng sắc mặt Lý Vạn Quân lại vô cùng bình thản. Ông ta chỉ cười thản nhiên, tiếp tục bắt tay người tiếp theo. Nhưng Tôn Ngọc Long thì trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ, vẻ mặt hung hãn. Liễu Kình Vũ lại đáp trả y bằng vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
Trong mắt Liễu Kình Vũ, hắn vô cùng chán ghét tên Bí thư thị ủy Tôn Ngọc Long này. Vì hắn hiểu rõ, thị xã Đông Giang có cái cục diện rối rắm như ngày hôm nay, trách nhiệm hàng đầu là ở Tôn Ngọc Long. Hơn nữa bản thân y cũng là một mắt xích quan trọng trong tập đoàn lợi ích khổng lồ ở thị xã Đông Giang. Nếu không nghĩ đến quy tắc và thể chế chốn quan trường, hắn chỉ căm không thể mỗi ngày đến túm lấy Tôn Ngọc Long rồi cho y một trận.
Còn về chuyện đối mặt với Lý Vạn Quân, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng vô cùng bất mãn. Vì Tôn Ngọc Long là người của Lý Vạn Quân, không cần biết Lý Vạn Quân đối nhân xử thế như thế nào, nhưng ông ta có thể đào tạo ra một thuộc hạ như Tôn Ngọc Long, điều này ít nhất cũng cho thấy mắt nhìn người của ông ta có vấn đề. Hơn nữa, lần này mục đích của ông ta đến Đông Giang, Liễu Kình Vũ cũng đoán được bảy tám phần. Chẳng qua hắn cần chút thời gian để kiểm nghiệm kết quả mà thôi. Nếu hắn đoán đúng, chỉ e Lý Vạn Quân cũng có vấn đề về đạo đức người làm quan. Thực như vậy thì chỉ khiến Liễu Kình Vũ thêm khinh thường Lý Vạn Quân mà thôi.
Vậy nên khi nói chuyện với Lý Vạn Quân, nghe thấy Lý Vạn Quân nói những lời có ý cạnh khóe, hắn chẳng ngại gì mà không đáp trả. Bởi lẽ đây cũng là thói quen hắn học được khi còn đi lính. Nếu là hai năm trước, cứ như tính cách của Liễu Kình Vũ chắc đã chỉ trích Lý Vạn Quân một trận ngay tại trận. Chẳng qua cũng nhờ những tích lũy không ngừng trong những năm lăn lộn chốn quan trường, Liễu Kình Vũ đã có những hiểu biết và tiến bộ cơ bản về quy tắc và quan niệm đại cục của chốn quan trường. Hắn giờ đã không còn tùy tiện động chân động tay hoặc nói năng tùy ý. Nhưng dù Liễu Kình Vũ có trưởng thành thế nào đi chăng nữa, tính cách thù ghét kẻ ác vẫn chẳng thể nào thay đổi.
Sau khi bắt tay mọi người, Tôn Ngọc Long nói:
- Bí thư Lý, chúng ta hãy cùng vào phòng hội nghị trước, đồng chí hãy nghe báo cáo của các đồng chí ở đây. Sau đó là bữa trưa. Sau bữa trưa đồng chí sẽ đi về các địa phương trong thị xã Đông Giang khảo sát. Đồng chí thấy bố trí như vậy có được không?
Lý Vạn Quân cười nói:
- Không có vấn đề gì, cứ vậy mà làm đi. Chỉ có điều đồng chí Tôn Ngọc Long này, tôi muốn nói với đồng chí điều này. Lần này trọng điểm khảo sát của tôi là công việc của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang. Những địa phương khác đồng chí chỉ cần sắp xếp một nơi là đủ rồi. Lát nữa, sắp xếp đồng chí Liễu Kình Vũ báo cáo đầu tiên. Tôi muốn nghe cách nghĩ của đồng chí ấy.
Tôn Ngọc Long rất phối hợp nói:
- Phía tôi hoàn toàn không có vấn đề gì. Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh thấy sao?
Liễu Kình Vũ cười:
- Không sao, Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi lúc nào cũng có thể tiếp nhận khảo sát và kiểm tra của lãnh đạo.
Tôn Ngọc Long gật đầu:
- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng vào phòng hội nghị để đồng chí Liễu Kình Vũ báo cáo công tác của Ủy ban kỷ luật với tổ khảo sát của Bí thư Lý. Sau đó mọi người chúng ta sẽ lần lượt báo cáo về công tác mình phụ trách.
Tiếp đó, mọi người vây quanh Lý Vạn Quân và những lãnh đạo Thành ủy khác vào phòng hội nghị số hai thị xã Đông Giang.
Phòng hội nghị số hai là một phòng hội nghị hạng trung, bàn hội nghị to hơn trong phòng Hội nghị thị ủy một chút, có thể ngồi được khoảng 20 người.
Sau khi mọi người vào chỗ, Lý Vạn Quân và các lãnh đạo Thành ủy lần lượt ngồi lên các vị trí trên. Các ủy viên thường trực thị xã Đông Giang lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.
Tôn Ngọc Long chủ trì hội nghị:
- Sau đây, mời Bí thư Lý nói vài lời, cho chúng ta một số chỉ thị.
Lý Vạn Long cũng không khách khí, sắc mặt bỗng trầm xuống, lập tức nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu đằng đằng sát khí:
- Thưa các đồng chí, hôm nay tôi tới đây khảo sát không phải chỉ đến xem qua, mà là đến tìm vấn đề, tìm những thói xấu. Gần đây tôi nghe nói thị xã Đông Giang rất nhiều vấn đề, các giới trong xã hội đều không ngớt đưa ra bình luận về Đông Giang các vị. Thành ủy chúng tôi cũng phải chịu không ít áp lực. Vậy nên tôi muốn đến đây xem thử xem vấn đề này thực chất xuất phải từ đâu và tại sao lại thành ra như vậy.
Vốn vẫn còn chút không khí hài hòa, nhưng vì những lời đầy sát khí của Lý Vạn Quân, không khí lập tức trở nên nghiêm túc. Đây không phải lần đầu tiên Lý Vạn Quân đến thị sát Đông Giang, nhưng vừa bắt đầu cuộc họp đã thay đổi sắc mặt thế này thì đây là lần đầu. Hơn nữa trong lời nói của Lý Vạn Quân chứa đầy sự bất mãn với Đông Giang. Theo như hiểu biết của mọi người về Lý Vạn Quân, lần này chắc chắn có người xui xẻo rồi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Liễu Kình Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.