Chương 436: Mạch nước ngầm mãnh liệt.
Mộng Nhập Hồng Hoang
13/09/2016
Đối với quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Lưu Phi, người bình thường là không có khả năng biết đến.
Nhưng đối với Tào Tấn Dương và một số đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh mà nói, thân phận này lại không là bí mật.
Chuyện Liễu Kình Vũ bị ám sát tuy rằng xảy ở tỉnh Bạch Vân cách Yến Kinh khá xa, nhưng đối với đại gia tộc nơi này mà nói muốn biết tin tức này lại không hề tốn sức. Dù sao đến trình độ này rồi, ở thành phố nào bọn họ cũng có tai mắt.
Mà tin tức Liễu Kình Vũ bị ám sát có tính chất nghiêm trọng, phía Đông Giang căn bản không dám có điều giấu diếm. Đầu tiên lập tức báo cáo lên trên thành phố Liêu Nguyên. Phía Liêu Nguyên lập tức báo cáo lên tỉnh Bạch Vân. Tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ đều biết tin này vì thế mấy đại gia tộc ở Yến Kinh cũng tự khắc nhận được tin tức.
…
Tại Lưu gia.
Lưu Phi đã bỏ hết những việc đang làm, cầm lấy điện thoại trên bàn trực tiếp bấm điện thoại của cố vấn cao cấp Gia Cát Phong
- Gia Cát Phong, Liễu Kình Vũ bị người ám sát ở Đông Giang, cậu phụ trách điều tra rõ ràng chuyện này. Sau khi điều tra rõ tạm thời không cần hành động cứ báo cáo cho tôi trước đã.
Sau khi nghe điện thoại của Lưu Phi, Gia Cát Phong sắc mặt tái mét, cắn răng nói :
- Vâng Sếp, tôi hiểu rồi, xem ra có kẻ càng ngày càng quá mức, cũng dám xuống tay với Liễu Kình Vũ. Bọn chúng quả thực là không biết phép tắc. Nếu thật sự là bọn chúng làm thì lần này chúng ta không thể nhịn được nữa.
Nghe Gia Cát Phong nói vậy trong ánh mắt của Lưu Phi hiện lên tia sắc lạnh, trên người nháy mắt tỏa ra sát khí mãnh liệt. Tuy rằng loại khí thế này có lẽ đã được Lưu Phi che giấu. Đã ở vào vị trí của Lưu Phi việc bình thường rất khó làm ông ta tức giận, nhưng nếu thật sự tức giận, động thủ sẽ tuyệt đối không đơn giản, qua loa.
Tuy nhiên Lưu Phi dù sao vẫn là Lưu Phi. Giận dữ là thế nhưng vẫn giữ được phong thái bình tĩnh, khoát tay nói:
- Tôi đoán đám người đó không dám độn đến Liễu Kình Vũ. Tính cách của tôi bọn chúng rất rõ, giới hạn của tôi bọn chúng cũng rõ. Nhưng nếu chuyện này có do bọn chúng làm hoặc ít nhiều có dính líu đến bọn chúng thì tôi quyết không bỏ qua.
Gia Cát Phong gật gật đầu:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức đi Đông Giang tập hợp người điều tra ngay.
Lưu Phi vừa cúp máy thì gã mập Lưu Ung gọi đến.
- Lão đại, tôi nghe nói Liễu Kình Vũ bị người dùng súng đả thương. Thật là buồn cười. Tôi đã ra lệnh cho Bộ thiết lập một đội chuyên gia hình sự điều tra ngay trong đêm đến tỉnh Bạch Vân. Ngày mai tự tôi sẽ lái xe qua đó giám sát. Lão Đại, việc này có lẽ không phải do người ở bên đó làm đâu.
Lưu Phi trầm giọng nói:
- Bây giờ vẫn không thể kết luận. Vẫn là lấy kết quả điều tra làm chuẩn, nhưng bất kể là ai, đều phải để bọn chúng phải trả giá thê thảm.
Lưu Ung gật gật đầu:
- Được, tôi hiểu rồi
Lúc Lưu Ung gọi điện thoại cho Lưu Phi, con trai ông ta Lưu Hằng (biệt hiệu Lưu Tiểu Bàn) ở ngay bên cạnh. Lúc Lưu Ung nhận được điện thoại báo cáo Liễu Kình Vũ bị thương, gã đang ở trong toilet rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Gã đi ra vừa lúc cha gã và Lưu Phi nói chuyện điện thoại. Nghe thấy Liễu Kình Vũ bị thương liền lập tức buông bát cơm vừa cầm lên, cầm chìa khóa xe chạy như bay ra ngoài cửa.
Lưu Ung la lớn:
- Thằng nhóc kia, ăn cơm trước đi.
Lưu Hằng vừa chạy vừa nói:
- Ăn cái gì mà ăn, Đại ca đang bị thương, con làm sao có tâm trạng ăn cơm. Con lập tức đến Đông Giang.
Lúc này, mẹ Lưu Hằng vừa bưng một tô lớn sườn lợn kho tàu món Lưu Hằng thích ăn nhất ra. Nhìn thấy Lưu Hằng không ăn cơm mà chạy ra ngoài thì lớn tiếng quát nhưng lúc này Lưu Hằng đã biến mất dạng.
Lưu Ung khoát tay áo nói:
- Để nó đi đi, thằng nhóc này và Liễu Kình Vũ từ nhỏ lớn lên cùng nhau đấy. Tình cảm còn sâu sắc hơn tôi với lão Đại.
…
Tại Liễu gia.
Liễu Mị Yên rất lo lắng, đích thân mở cuộc họp khẩn cấp gồm tất cả các trụ cột của Liễu thị tại sơn trang nhà họ Liễu.
Những người tham gia cuộc họp khẩn lần này ở gia tộc Liễu thị đều thuộc loại cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử.
Trước đây trong các cuộc họp gia tộc thông thường chỉ có những người quản lý hoạt động hàng ngày và quản lý hoạt động kinh doanh của gia tộc không vượt quá 12 người. Nhưng lần này đã lên tới 30 người và vẫn còn có những người đang trên đường đến.
Mười hai người thường hay xuất hiện là những người nắm rất rõ nội tình của Liễu thị, bọn họ cho rằng họ nhất định có thể xếp thứ 20 trở lên đầu.
Nhưng khi mở cuộc họp gia tộc lần này, bọn họ mới phát hiện tên của bọn họ được viết ở hàng thứ ba, mà hàng thứ ba bắt đầu xếp từ số 21. Tên trên hai dãy bàn phía trước lại là tên của những người khác. Trong số những cái tên đó có cả những tên quen thuộc ở các lĩnh vực bao gồm các chuyên gia hàng đầu về kinh tế, các cố vấn hàng đầu, các chuyên gia quân sự hàng đầu, các chuyên gia ngoại giao hàng đầu… Mặc dù không có sự xuất hiện của quan chức nhưng hội nghị lần này có sự xuất hiện của các chuyên gia hàng đầu trong các lĩnh vực cũng đủ để cho những người trước kia tới tham dự cuộc họp thấy được sự hùng hậu của Liễu thị.
Đây mới là tư cách của một gia tộc truyền thống, bình thường thì khiêm tốn, ít xuất hiện. Thành viên trong gia tộc cũng rất ít đi theo chính trị. Nhưng trong gia tộc của họ lại có những người không ngừng phấn đấu vì dân tộc, thậm chí cống hiến anh hùng hào kiệt. Trong gia tộc của họ có rất nhiều anh tài vì sự phát triển lớn mạnh và phục hưng của Trung Quốc vĩ đại mà không ngừng phấn đấu. Còn có một số người đứng hàng đầu trong một số lĩnh vực ở Trung Quốc.
Hơn nữa điều khiến cho những người này sửng sốt là có một lớp kính đặc biệt ngăn cách phòng họp này với một căn phòng. Trong căn phòng nhỏ ấy chỉ vẻn vẹn có tám chỗ ngồi, lúc này đã có năm người ngồi. Trong phòng họp lớn cho dù là chuyên gia hàng đầu cũng không có tư cách để nhìn thấy những người bên trong căn phòng ngăn cách họ bởi một tấm kính kia.
Lại qua khoảng hai mươi phút, Liễu Mị Yên ngồi ở vị trí chủ trì trong phòng họp lớn, nước mắt lưng tròng run run nói:
- Các vị, hôm nay mời các vị dự cuộc họp gia tộc khẩn cấp vì lý do con trai nhà chúng tôi Liễu Kình Vũ bị người dùng súng ám sát ở thị xã Đông Giang thành phố Liêu Nguyên tỉnh Bạch Vân. Nếu không phải vì nó trực giác nhạy bén và có năng lực thì giờ này đã bỏ mạng ở Đông Giang rồi. Vì việc này tôi thân làm mẹ cảm thấy hết sức phẫn nộ. Tôi quyết định toàn bộ gia tộc Liễu thị phải tham gia vào việc này. Phải điều tra chuyện này cho thật rõ ràng, nếu phát hiện ra kẻ chủ mưu cho dù phải đi đến chân trời góc bể cũng phải trừng phạt hắn.
Liễu Mị Yên vừa nói ra, một nhân vật kỳ cựu trong gia tộc đã cắt lời :
- Liễu Mị Yên à, ta cho rằng chỉ vì chuyện của con trai cháu mà làm lớn chuyện như vậy là không nên. Gia tộc Liễu thị nhà ta luôn đề cao sự khiêm tốn, không khoa trương, tuyệt đối không tham gia vào các cuộc tranh đấu quyền lực. Chỉ có như thế mới duy trì được sự ổn định của gia tộc, đảm bảo cho sự phát triển cơ nghiệp của gia tộc chúng ta.
Ông ta vừa dứt lời, Liễu Mị Yên liền trầm giọng nói:
- Chú Liễu Thiên Khải, cháu nhắc nhở chú. Cháu bây giờ không phải là đang thương lượng với mọi người mà dùng thân phận Quyền tộc trưởng sắp xếp mọi việc. Chú có thể phản đối nhưng vẫn phải giữ lại ý kiến của mình.
Liễu Kình Vũ là con cháu, tương lai cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Liễu thị, tương lai cũng là Tộc trưởng duy nhất của Liễu thị. Nếu gia tộc Liễu thị chúng ta ngay cả Tộc trưởng của chúng ta bị người ám sát cũng không dám ra mặt bảo vệ, như vậy gia tộc Liễu thị chúng ta cho dù là phát triển hùng mạnh hơn nữa cũng không có nghĩa lý. Cháu không muốn nghe thấy những lời như thế này nữa, Liễu Kình Vũ tương lai phải kế thừa gia tộc, điều này không ai có thể thay đổi được.
Nói xong, Liễu Mị Yên dùng ánh mắt lạnh lùng, cực kỳ mạnh mẽ, đảo qua khuôn mặt mọi người ở hiện trường, tiếp theo tiến hành bố trí mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, gia tộc Liễu thị vì Liễu Kình Vũ bị thương bắt đầu chậm rãi khởi động. Tuy rằng gia tộc Liễu thị hành động bí mật nhưng nhiều người có thể cảm nhận những động thái rất nhỏ của họ.
…
Gia tộc Tạ thị, cha của Tạ Vũ Hân hiện giờ là Tộc trưởng. Con trai lão và Liễu Kình Vũ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Lão rất quý Liễu Kình Vũ, khi biết hắn gặp chuyện thì rất tức giận lập tức mở cuộc họp với đầy đủ con cháu nhà họ Tạ. Lão Tạ yêu cầu người của Tạ thị hết lòng giúp đỡ Liễu thị tìm ra hung thủ.
…
Khu biệt thự ngoại ô phía tây Yến Kinh.
Ông nội của Liễu Kình Vũ là Lưu Phong Vũ và bà nội Mai Nguyệt Thiền vốn dĩ đang đi tản bộ, sau khi nghe tin cháu trai mình yêu thương nhất gặp chuyện thì lửa giận ngút trời nhất là Mai Nguyệt Thiền. Liễu Kình vũ như là khúc ruột của bà. Bà chăm sóc Liễu Kình Vũ từ nhỏ, tình cảm giữa hai bà cháu rất sâu sắc. Hơn nữa Liễu Kình Vũ rất biết điều, mỗi lần trở về đều qua thăm bà mình. Mai Nguyệt Thiền biết hắn gặp chuyện thì trong lòng rất lo lắng.
Mai Nguyệt Thiền quan hệ rất rộng, người bình thường không thể bì được, ngay cả quan hệ của chồng bà Lưu Phong Vũ cũng không thể bằng bà. Đặc biệt trong lĩnh vực thương mại, Mai Nguyệt Thiền có sức ảnh hưởng lớn. Ngoại trừ tập đoàn Tân Nguyên, gia tộc Liễu thị và một vài gia tộc lâu đời khác không người nào hơn.
Nhưng đối với Tào Tấn Dương và một số đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh mà nói, thân phận này lại không là bí mật.
Chuyện Liễu Kình Vũ bị ám sát tuy rằng xảy ở tỉnh Bạch Vân cách Yến Kinh khá xa, nhưng đối với đại gia tộc nơi này mà nói muốn biết tin tức này lại không hề tốn sức. Dù sao đến trình độ này rồi, ở thành phố nào bọn họ cũng có tai mắt.
Mà tin tức Liễu Kình Vũ bị ám sát có tính chất nghiêm trọng, phía Đông Giang căn bản không dám có điều giấu diếm. Đầu tiên lập tức báo cáo lên trên thành phố Liêu Nguyên. Phía Liêu Nguyên lập tức báo cáo lên tỉnh Bạch Vân. Tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ đều biết tin này vì thế mấy đại gia tộc ở Yến Kinh cũng tự khắc nhận được tin tức.
…
Tại Lưu gia.
Lưu Phi đã bỏ hết những việc đang làm, cầm lấy điện thoại trên bàn trực tiếp bấm điện thoại của cố vấn cao cấp Gia Cát Phong
- Gia Cát Phong, Liễu Kình Vũ bị người ám sát ở Đông Giang, cậu phụ trách điều tra rõ ràng chuyện này. Sau khi điều tra rõ tạm thời không cần hành động cứ báo cáo cho tôi trước đã.
Sau khi nghe điện thoại của Lưu Phi, Gia Cát Phong sắc mặt tái mét, cắn răng nói :
- Vâng Sếp, tôi hiểu rồi, xem ra có kẻ càng ngày càng quá mức, cũng dám xuống tay với Liễu Kình Vũ. Bọn chúng quả thực là không biết phép tắc. Nếu thật sự là bọn chúng làm thì lần này chúng ta không thể nhịn được nữa.
Nghe Gia Cát Phong nói vậy trong ánh mắt của Lưu Phi hiện lên tia sắc lạnh, trên người nháy mắt tỏa ra sát khí mãnh liệt. Tuy rằng loại khí thế này có lẽ đã được Lưu Phi che giấu. Đã ở vào vị trí của Lưu Phi việc bình thường rất khó làm ông ta tức giận, nhưng nếu thật sự tức giận, động thủ sẽ tuyệt đối không đơn giản, qua loa.
Tuy nhiên Lưu Phi dù sao vẫn là Lưu Phi. Giận dữ là thế nhưng vẫn giữ được phong thái bình tĩnh, khoát tay nói:
- Tôi đoán đám người đó không dám độn đến Liễu Kình Vũ. Tính cách của tôi bọn chúng rất rõ, giới hạn của tôi bọn chúng cũng rõ. Nhưng nếu chuyện này có do bọn chúng làm hoặc ít nhiều có dính líu đến bọn chúng thì tôi quyết không bỏ qua.
Gia Cát Phong gật gật đầu:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức đi Đông Giang tập hợp người điều tra ngay.
Lưu Phi vừa cúp máy thì gã mập Lưu Ung gọi đến.
- Lão đại, tôi nghe nói Liễu Kình Vũ bị người dùng súng đả thương. Thật là buồn cười. Tôi đã ra lệnh cho Bộ thiết lập một đội chuyên gia hình sự điều tra ngay trong đêm đến tỉnh Bạch Vân. Ngày mai tự tôi sẽ lái xe qua đó giám sát. Lão Đại, việc này có lẽ không phải do người ở bên đó làm đâu.
Lưu Phi trầm giọng nói:
- Bây giờ vẫn không thể kết luận. Vẫn là lấy kết quả điều tra làm chuẩn, nhưng bất kể là ai, đều phải để bọn chúng phải trả giá thê thảm.
Lưu Ung gật gật đầu:
- Được, tôi hiểu rồi
Lúc Lưu Ung gọi điện thoại cho Lưu Phi, con trai ông ta Lưu Hằng (biệt hiệu Lưu Tiểu Bàn) ở ngay bên cạnh. Lúc Lưu Ung nhận được điện thoại báo cáo Liễu Kình Vũ bị thương, gã đang ở trong toilet rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Gã đi ra vừa lúc cha gã và Lưu Phi nói chuyện điện thoại. Nghe thấy Liễu Kình Vũ bị thương liền lập tức buông bát cơm vừa cầm lên, cầm chìa khóa xe chạy như bay ra ngoài cửa.
Lưu Ung la lớn:
- Thằng nhóc kia, ăn cơm trước đi.
Lưu Hằng vừa chạy vừa nói:
- Ăn cái gì mà ăn, Đại ca đang bị thương, con làm sao có tâm trạng ăn cơm. Con lập tức đến Đông Giang.
Lúc này, mẹ Lưu Hằng vừa bưng một tô lớn sườn lợn kho tàu món Lưu Hằng thích ăn nhất ra. Nhìn thấy Lưu Hằng không ăn cơm mà chạy ra ngoài thì lớn tiếng quát nhưng lúc này Lưu Hằng đã biến mất dạng.
Lưu Ung khoát tay áo nói:
- Để nó đi đi, thằng nhóc này và Liễu Kình Vũ từ nhỏ lớn lên cùng nhau đấy. Tình cảm còn sâu sắc hơn tôi với lão Đại.
…
Tại Liễu gia.
Liễu Mị Yên rất lo lắng, đích thân mở cuộc họp khẩn cấp gồm tất cả các trụ cột của Liễu thị tại sơn trang nhà họ Liễu.
Những người tham gia cuộc họp khẩn lần này ở gia tộc Liễu thị đều thuộc loại cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử.
Trước đây trong các cuộc họp gia tộc thông thường chỉ có những người quản lý hoạt động hàng ngày và quản lý hoạt động kinh doanh của gia tộc không vượt quá 12 người. Nhưng lần này đã lên tới 30 người và vẫn còn có những người đang trên đường đến.
Mười hai người thường hay xuất hiện là những người nắm rất rõ nội tình của Liễu thị, bọn họ cho rằng họ nhất định có thể xếp thứ 20 trở lên đầu.
Nhưng khi mở cuộc họp gia tộc lần này, bọn họ mới phát hiện tên của bọn họ được viết ở hàng thứ ba, mà hàng thứ ba bắt đầu xếp từ số 21. Tên trên hai dãy bàn phía trước lại là tên của những người khác. Trong số những cái tên đó có cả những tên quen thuộc ở các lĩnh vực bao gồm các chuyên gia hàng đầu về kinh tế, các cố vấn hàng đầu, các chuyên gia quân sự hàng đầu, các chuyên gia ngoại giao hàng đầu… Mặc dù không có sự xuất hiện của quan chức nhưng hội nghị lần này có sự xuất hiện của các chuyên gia hàng đầu trong các lĩnh vực cũng đủ để cho những người trước kia tới tham dự cuộc họp thấy được sự hùng hậu của Liễu thị.
Đây mới là tư cách của một gia tộc truyền thống, bình thường thì khiêm tốn, ít xuất hiện. Thành viên trong gia tộc cũng rất ít đi theo chính trị. Nhưng trong gia tộc của họ lại có những người không ngừng phấn đấu vì dân tộc, thậm chí cống hiến anh hùng hào kiệt. Trong gia tộc của họ có rất nhiều anh tài vì sự phát triển lớn mạnh và phục hưng của Trung Quốc vĩ đại mà không ngừng phấn đấu. Còn có một số người đứng hàng đầu trong một số lĩnh vực ở Trung Quốc.
Hơn nữa điều khiến cho những người này sửng sốt là có một lớp kính đặc biệt ngăn cách phòng họp này với một căn phòng. Trong căn phòng nhỏ ấy chỉ vẻn vẹn có tám chỗ ngồi, lúc này đã có năm người ngồi. Trong phòng họp lớn cho dù là chuyên gia hàng đầu cũng không có tư cách để nhìn thấy những người bên trong căn phòng ngăn cách họ bởi một tấm kính kia.
Lại qua khoảng hai mươi phút, Liễu Mị Yên ngồi ở vị trí chủ trì trong phòng họp lớn, nước mắt lưng tròng run run nói:
- Các vị, hôm nay mời các vị dự cuộc họp gia tộc khẩn cấp vì lý do con trai nhà chúng tôi Liễu Kình Vũ bị người dùng súng ám sát ở thị xã Đông Giang thành phố Liêu Nguyên tỉnh Bạch Vân. Nếu không phải vì nó trực giác nhạy bén và có năng lực thì giờ này đã bỏ mạng ở Đông Giang rồi. Vì việc này tôi thân làm mẹ cảm thấy hết sức phẫn nộ. Tôi quyết định toàn bộ gia tộc Liễu thị phải tham gia vào việc này. Phải điều tra chuyện này cho thật rõ ràng, nếu phát hiện ra kẻ chủ mưu cho dù phải đi đến chân trời góc bể cũng phải trừng phạt hắn.
Liễu Mị Yên vừa nói ra, một nhân vật kỳ cựu trong gia tộc đã cắt lời :
- Liễu Mị Yên à, ta cho rằng chỉ vì chuyện của con trai cháu mà làm lớn chuyện như vậy là không nên. Gia tộc Liễu thị nhà ta luôn đề cao sự khiêm tốn, không khoa trương, tuyệt đối không tham gia vào các cuộc tranh đấu quyền lực. Chỉ có như thế mới duy trì được sự ổn định của gia tộc, đảm bảo cho sự phát triển cơ nghiệp của gia tộc chúng ta.
Ông ta vừa dứt lời, Liễu Mị Yên liền trầm giọng nói:
- Chú Liễu Thiên Khải, cháu nhắc nhở chú. Cháu bây giờ không phải là đang thương lượng với mọi người mà dùng thân phận Quyền tộc trưởng sắp xếp mọi việc. Chú có thể phản đối nhưng vẫn phải giữ lại ý kiến của mình.
Liễu Kình Vũ là con cháu, tương lai cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Liễu thị, tương lai cũng là Tộc trưởng duy nhất của Liễu thị. Nếu gia tộc Liễu thị chúng ta ngay cả Tộc trưởng của chúng ta bị người ám sát cũng không dám ra mặt bảo vệ, như vậy gia tộc Liễu thị chúng ta cho dù là phát triển hùng mạnh hơn nữa cũng không có nghĩa lý. Cháu không muốn nghe thấy những lời như thế này nữa, Liễu Kình Vũ tương lai phải kế thừa gia tộc, điều này không ai có thể thay đổi được.
Nói xong, Liễu Mị Yên dùng ánh mắt lạnh lùng, cực kỳ mạnh mẽ, đảo qua khuôn mặt mọi người ở hiện trường, tiếp theo tiến hành bố trí mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, gia tộc Liễu thị vì Liễu Kình Vũ bị thương bắt đầu chậm rãi khởi động. Tuy rằng gia tộc Liễu thị hành động bí mật nhưng nhiều người có thể cảm nhận những động thái rất nhỏ của họ.
…
Gia tộc Tạ thị, cha của Tạ Vũ Hân hiện giờ là Tộc trưởng. Con trai lão và Liễu Kình Vũ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Lão rất quý Liễu Kình Vũ, khi biết hắn gặp chuyện thì rất tức giận lập tức mở cuộc họp với đầy đủ con cháu nhà họ Tạ. Lão Tạ yêu cầu người của Tạ thị hết lòng giúp đỡ Liễu thị tìm ra hung thủ.
…
Khu biệt thự ngoại ô phía tây Yến Kinh.
Ông nội của Liễu Kình Vũ là Lưu Phong Vũ và bà nội Mai Nguyệt Thiền vốn dĩ đang đi tản bộ, sau khi nghe tin cháu trai mình yêu thương nhất gặp chuyện thì lửa giận ngút trời nhất là Mai Nguyệt Thiền. Liễu Kình vũ như là khúc ruột của bà. Bà chăm sóc Liễu Kình Vũ từ nhỏ, tình cảm giữa hai bà cháu rất sâu sắc. Hơn nữa Liễu Kình Vũ rất biết điều, mỗi lần trở về đều qua thăm bà mình. Mai Nguyệt Thiền biết hắn gặp chuyện thì trong lòng rất lo lắng.
Mai Nguyệt Thiền quan hệ rất rộng, người bình thường không thể bì được, ngay cả quan hệ của chồng bà Lưu Phong Vũ cũng không thể bằng bà. Đặc biệt trong lĩnh vực thương mại, Mai Nguyệt Thiền có sức ảnh hưởng lớn. Ngoại trừ tập đoàn Tân Nguyên, gia tộc Liễu thị và một vài gia tộc lâu đời khác không người nào hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.