Chương 123: Mối nguy
Mộng Nhập Hồng Hoang
29/06/2015
Liễu Kình Vũ nghe Long Tường nói như vậy, sắc mặt dần dần trở nên nặng trịch.
Đối với mấy chuyện mà Long Tường nói, hắn mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sau khi nghe xong trong lòng vẫn cảm thấy rất nặng nề. Liễu Kình Vũ không ngờ rằng tình trạng của Phòng Quản lý đô thị còn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Làm thế nào đây? Mình phải làm gì bây giờ? Nên thoái lui hay bước tiếp đây?
Lùi lại à? Được không nhỉ? Không, nhất định không! Trong từ điển của Liễu Kình Vũ mình không hề có hai chữ lùi bước.
Vậy bước tiếp? Bước tiếp như thế nào? Những vị tiền nhiệm trước đây đều không được đối xử công bằng lại còn bị hại cho thê thảm, mình nên làm gì để vượt qua được cái kết cục cầm chắc cái chết này đây?
Một lúc lâu, Liễu Kình Vũ cứ đắm chìm trong suy tư.
Thấy Liễu Kình Vũ trầm tư suy nghĩ, Long Tường trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi có cách này không biết có nên nói ra hay không?
Liễu Kình Vũ không chút do dự đáp:
- Có cách gì anh cứ nói, trước mặt tôi anh không cần giấu diếm gì cả.
Long Tường thấp giọng:
- Trưởng phòng Liễu, tôi cho rằng chắc chắn anh nên tiến hành chỉnh đốn lại đội chấp pháp, nhưng mà thời điểm để chỉnh đốn thì anh nên xác lập lại hoặc tính toán lại. Thậm chí anh nên tìm một lý do khác hợp lý hơn để mà bắt đầu tiến hành triển khai chỉnh đốn. Mà việc chỉnh đốn này tốt nhất nên bắt đầu bước một, xong lại tới bước tiếp theo, cứ từng bước từng bước mà tiến hành, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nghe ý kiến của Long Tường xong Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư một chút, sau đó gật đầu nói:
- Ừm, cách của anh nói đúng là chí lý, xem ra là cách rất ổn thỏa. Nếu mà làm như thế chắc chắn sẽ không phạm phải bất cứ sai lầm nào, có điều làm thế thì lâu quá.
Nghe Liễu Kình Vũ nói thế cặp mắt Long Tường không khỏi lộ ra vẻ vừa kinh ngạc xen lẫn chút khiếp sợ rồi dò hỏi:
- Trưởng phòng Liễu, lẽ nào anh lại muốn dùng cách đánh nhanh thắng nhanh, tiến hành cải tổ một cách quyết liệt sao? Nếu thế anh sẽ không chỉ đắc tội với một, hai người mà thậm chí có khi cả giới quan chức ở cái huyện cảnh Lâm này. Cái giá phải trả không phải sẽ lớn quá hay sao, thậm chí hậu quả thế nào cũng khó mà biết trước được.
Liễu Kình Vũ vô cùng hài lòng với cách Long Tường chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã kịp hiểu ra, bèn cười mà nói:
- Anh đoán không sai, tôi đã nghĩ rất lâu về vấn đề phải cải tổ như thế nào, cũng đưa ra rất nhiều phương án. Ban nãy nghe anh nói vậy, tôi chợt ngộ ra rằng, chính bởi vấn đề của huyện Cảnh Lâm đã ở mức quá đỗi nghiêm trọng cho nên tôi không thể đi theo lối thông thường được nữa. Nhất định phải cải tổ một cách thật quyết liệt. Đã lỡ đắc tội với người khác thì với một người cũng là đắc tội mà với hai người cũng là đắc tội, đằng nào cũng vậy, dẫu có đắc tội với tất thảy mọi người thì cũng đã làm sao? Chỉ cần việc tôi làm có thể giúp cho công cuộc cải cách đội ngũ chấp pháp Phòng Quản lý đô thị chúng ta, đem lại lợi ích thực tế cho nhân dân bá tánh thì có đắc tội thế chứ đắc tội nữa cũng chả nhằm nhò gì. Mang thân trong quan trường, mang danh là quan chức, trong công việc của mình nếu ngay cả những việc mà bản thân cho là đúng mà cũng không thực hiện nổi thì cái chức quan này còn có ý nghĩa gì cơ chứ? Tôi giờ là Trưởng phòng Quản lý đô thị, vậy tôi càng phải làm theo cách của mình thực hiện chấn chỉnh đội chấp pháp dựa theo những nguyên tắc và trình tự của pháp luật!
Nói tới đây, trên mặt của Liễu Kình Vũ toát ra một vẻ đầy khí phách và kiên nghị. Ánh mắt hắn thể hiện một trời quyết tâm, một trời cố chấp. Lúc này dẫu có cả ngọn núi ở trước mặt thì cũng không có cách nào ngăn được bước chân hắn đi tới. Con người Liễu Kình Vũ vô cùng cố chấp và kiên định, hắn đã quyết làm gì là sẽ kiên trì tới cùng. Bởi lẽ hắn không thích làm kẻ thất bại! Bởi lẽ hắn không muốn cũng giống như năm vị trưởng phòng tiền nhiệm bị người ta dìm chết.
Đó không phải là phong cách của hắn!
Về phía Long Tường lúc này hoàn toàn bị khí phách hiên ngang kiên quyết của Liễu Kình Vũ làm cho chấn động rồi.
Chỉ có điều Long Tường cũng vô cùng lo lắng Liễu Kình Vũ sẽ khinh suất. Thời gian Long Tường ở huyện Cảnh Lâm này cũng không phải là ngắn, anh ta quá rõ cái mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp giữa các quan to quan bé ở huyện Cảnh Lâm này nó đáng sợ như thế nào, e là nếu đắc tội với mạng lưới khổng lồ này thì dẫu cho Liễu Kình Vũ có là trưởng phòng cũng không thể trụ nổi. Anh ta lo Liễu Kình Vũ còn quá trẻ, sẽ dễ bị kích động.
Nhưng mà, càng khiến Long Tường không thể ngờ được chính là việc Liễu Kình Vũ dường như nhìn ra được tâm tư trong lòng Long Tường. Liễu Kình Vũ đột nhiên cười rồi nói:
- Long Tường à, anh đừng lo tôi sẽ phạm sai lầm, tôi không để như vậy đâu. Mặc dù tôi đã hạ quyết tâm phải chấn chỉnh mạnh mẽ đội ngũ chấp pháp Quản lý đô thị nhưng tôi chắc chắn không ra tay một cách tùy tiện đâu. Có điều là, anh giờ đừng ngại giúp tôi cứ phao tin ra ngoài, nói rằng tôi sắp thực hiện chấn chỉnh lớn Đại đội chấp pháp phòng Quản lý đô thị, đặc biệt là đối với nhóm người có mối quan hệ nọ kia tôi sẽ xử lý hết, hễ là nhân viên chấp pháp mà tố chất không ra gì hay năng lực không đáp ứng được đều sẽ bị cho thôi việc hết.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Long Tường vô cùng sửng sốt:
- Tại sao phải để lộ ra tin này trước? Thế khác nào khiến những người kia đều có sự đề phòng?
Liễu Kình Vũ cười ha hả:
- Đúng vậy, chính là muốn làm cho bọn họ phải đề phòng, hơn nữa tâm lý đề phòng càng cao càng tốt. Đúng rồi, việc truyền tin tức ra ngoài anh cũng phải thật là khéo léo, không được để lộ hết một lần mà phải từ từ truyền đi từng chút một, mỗi lần lộ thêm ra thì kế hoạch của tôi đang dần gặt hái được kết quả.
Long Tường nhíu mày chặt hơn:
- Sao lại phải như thế?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi làm vậy là có mấy mục đích. Một là, tạo ra cảm giác căng thẳng cho mấy người trong đội chấp pháp khiến họ chú ý hơn tới công việc hàng ngày. Hai là có thể ép mấy kẻ ngu dốt nhờ vào mối quan hệ hay đút lót để vào đội phải chuyển đi, đối với những kẻ này thì chỉ cần một câu nói là xong vụ điều chuyển, đằng nào tôi cũng cần thực hiện chấn chỉnh lớn, cho nên, dĩ nhiên họ đi sớm ngày nào tốt ngày đó, họ đi rồi thì áp lực trong việc cải tổ cũng sẽ nhẹ hơn nhiều. Thứ ba, đây vẫn là kế nghi binh của tôi, cậu cứ liên tục để cho tin tức lọt ra ngoài khiến cho bọn họ ngày càng căng thẳng, cùng với việc một vài người khác bị điều đi thì cũng sẽ có nhiều người nghĩ rằng tôi chỉ là muốn phô trương thanh thế mà thôi. Như thế, đợi tới lúc tôi tìm được cơ hội thích hợp rồi ra tay bất ngờ khiến cho bọn họ không kịp trở tay, lúc đấy cũng chính là thời điểm công cuộc cải tổ của tôi dễ thành công nhất.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cười bí hiểm lại có vài phần thản nhiên.
Nghe xong giải thích của Liễu Kình Vũ, khuôn mặt của Long Tường lộ ra một vẻ suy nghĩ sâu xa. Trước tới giờ anh ta đều coi Liễu Kình Vũ như một tay quan chức gà mờ, dẫu rằng anh ta đã quyết định đầu quân dưới trướng Liễu Kình Vũ nhưng tận sâu trong lòng anh ta vẫn không hoàn toàn khuất phục Liễu Kình Vũ, bởi anh ta cho rằng hành động và suy nghĩ của Liễu Kình Vũ đôi khi quá non nớt.
Ấy vậy mà, cuộc nói chuyện ngày hôm nay đã khiến cho anh ta phải có một cách nhìn khác về Liễu Kình Vũ. Anh ta chợt nhận ra rằng người trưởng phòng Liễu Kình Vũ này tuy rằng tuổi đời non trẻ nhưng chỉ cần qua đoạn hội thoại ngắn đã lộ ra phẩm chất chính trị đủ khiến anh ta vô cùng kính nể. Dẫu anh ta vẫn nhìn ra được vài điểm khiếm khuyết trong kế hoạch của Liễu Kình Vũ nhưng những khiếm khuyết này cũng chẳng hề ảnh hưởng tới đại cục. Cách suy nghĩ của Liễu Kình Vũ phải nói là sáng tạo vô biên, không hề dựa theo bất kỳ khuôn mẫu nào, dẫu rằng có chút phiêu lưu nhưng nếu dám thực hiện thì khả năng thành công là rất lớn, việc này trước giờ anh ta chưa từng thấy ở năm vị trưởng phòng trước đây. Anh ta không thể không thừa nhận Liễu Kình Vũ tuy tuổi còn trẻ nhưng đích thực là người có khả năng lãnh đạo vô cùng tài giỏi.
Sau đó, Liễu Kình Vũ và Long Tường lại cùng nhau bàn luận về chi tiết các bước cần tiến hành tiếp theo mãi cho tới khi đồng hồ chỉ 9h tối, lúc đó hai người mới tan làm ai về nhà nấy.
Long Tường thì cứ thế về thẳng nhà, còn Liễu Kình Vũ thì đi bộ tới nhà khách Trung Thiên.
Nhà khách Trung Thiên là một khách sạn tầm trung ở huyện Cảnh Lâm, được xem như đơn vị chuyên dành cho phòng Quản lý đô thị huyện, chỉ cách địa điểm phòng Quản lý đô thị khoảng nửa cây số, đi bộ một lát là tới. Liễu Kình Vũ sống độc thân, ký túc xá của phòng Quản lý đô thị huyện vừa tù túng vừa cổ lỗ, vì nghĩ tiện cho Liễu Kình Vũ làm việc và sinh hoạt thường ngày nên Long Tường sắp xếp cho Liễu Kình Vũ ở tại nhà khách Trung Thiên này.
Vốn dĩ vì muốn thuận tiện cho Liễu Kình Vũ trong công việc và sinh hoạt Long Tường mới sắp xếp để Liễu Kình Vũ ở nhà khách Trung Thiên, nhưng cả anh ta lẫn Liễu Kình Vũ đều không ngờ rằng sự sắp đặt này xém chút nữa đã đẩy Liễu Kình Vũ vào tình cảnh không còn đường thối lui.
Khi Liễu Kình Vũ đang trên đường trở về, bốn người vừa bị ăn quả đắng bởi tay Liễu Kình Vũ là Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào đang tụ họp ngay tại căn phòng bên cạnh phòng Liễu Kình Vũ ở.
Lúc này, bọn chúng đang căng mắt dõi theo một tay nhân viên kỹ thuật đang thử điều chỉnh camera giám sát trong phòng.
Và trong phòng Liễu Kình Vũ kế bên, một tay phục vụ đứng trước cửa phòng để canh chừng, bên trong cánh cửa là một tay nhân viên kỹ thuật khác đang cùng phối hợp với tay kỹ thuật viên kia để điều chỉnh góc và vị trí của mắt camera quan sát.
Sau gần hai mươi phút chỉnh đi chỉnh lại, bọn họ cuối cùng bố trí để mắt camera quan sát ở một chỗ ngay trong bình hoa đối diện đầu giường Liễu Kình Vũ.
Lúc này, một tay phục vụ phụ trách thông khí ở chỗ cửa lớn nhà khách nhìn thấy Liễu Kình Vũ đang đi vào ngay lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho người ở trên lầu. Lúc đó, tay nhân viên phục vụ cùng tay kỹ thuật viên trên lầu cũng đã hoàn tất việc sắp xếp lại hiện trường, thong dong rời đi.
Mã Tiểu Cương vừa nhìn chăm chú màn hình giám sát trước mặt, vừa cắn răng nói:
- Lần này, chúng ta nhất định phải khiến cho Liễu Kình Vũ rơi vào đường cùng, khiến hắn không thể ngóc đầu lên được.
Bao Hiểu Tinh gật đầu nói theo:
- Đúng. Lần này chúng ta nhất định khiến hắn chết không có chỗ chôn. Dám đấu với anh em chúng ta, chúng ta cho hắn chết không toàn thây.
Lúc này Liễu Kình Vũ lại chẳng hề cảm thấy gì, hắn vẫn dáng vẻ vội vã tan ca như trước, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Liễu Kình Vũ không thể nào ngờ nổi, bắt đầu từ lúc hắn bước chân vào nhà khách Trung Thiên đã có một mối nguy hiểm lớn bao phủ ngay trên đầu hắn.
Đối với mấy chuyện mà Long Tường nói, hắn mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sau khi nghe xong trong lòng vẫn cảm thấy rất nặng nề. Liễu Kình Vũ không ngờ rằng tình trạng của Phòng Quản lý đô thị còn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Làm thế nào đây? Mình phải làm gì bây giờ? Nên thoái lui hay bước tiếp đây?
Lùi lại à? Được không nhỉ? Không, nhất định không! Trong từ điển của Liễu Kình Vũ mình không hề có hai chữ lùi bước.
Vậy bước tiếp? Bước tiếp như thế nào? Những vị tiền nhiệm trước đây đều không được đối xử công bằng lại còn bị hại cho thê thảm, mình nên làm gì để vượt qua được cái kết cục cầm chắc cái chết này đây?
Một lúc lâu, Liễu Kình Vũ cứ đắm chìm trong suy tư.
Thấy Liễu Kình Vũ trầm tư suy nghĩ, Long Tường trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi có cách này không biết có nên nói ra hay không?
Liễu Kình Vũ không chút do dự đáp:
- Có cách gì anh cứ nói, trước mặt tôi anh không cần giấu diếm gì cả.
Long Tường thấp giọng:
- Trưởng phòng Liễu, tôi cho rằng chắc chắn anh nên tiến hành chỉnh đốn lại đội chấp pháp, nhưng mà thời điểm để chỉnh đốn thì anh nên xác lập lại hoặc tính toán lại. Thậm chí anh nên tìm một lý do khác hợp lý hơn để mà bắt đầu tiến hành triển khai chỉnh đốn. Mà việc chỉnh đốn này tốt nhất nên bắt đầu bước một, xong lại tới bước tiếp theo, cứ từng bước từng bước mà tiến hành, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nghe ý kiến của Long Tường xong Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư một chút, sau đó gật đầu nói:
- Ừm, cách của anh nói đúng là chí lý, xem ra là cách rất ổn thỏa. Nếu mà làm như thế chắc chắn sẽ không phạm phải bất cứ sai lầm nào, có điều làm thế thì lâu quá.
Nghe Liễu Kình Vũ nói thế cặp mắt Long Tường không khỏi lộ ra vẻ vừa kinh ngạc xen lẫn chút khiếp sợ rồi dò hỏi:
- Trưởng phòng Liễu, lẽ nào anh lại muốn dùng cách đánh nhanh thắng nhanh, tiến hành cải tổ một cách quyết liệt sao? Nếu thế anh sẽ không chỉ đắc tội với một, hai người mà thậm chí có khi cả giới quan chức ở cái huyện cảnh Lâm này. Cái giá phải trả không phải sẽ lớn quá hay sao, thậm chí hậu quả thế nào cũng khó mà biết trước được.
Liễu Kình Vũ vô cùng hài lòng với cách Long Tường chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã kịp hiểu ra, bèn cười mà nói:
- Anh đoán không sai, tôi đã nghĩ rất lâu về vấn đề phải cải tổ như thế nào, cũng đưa ra rất nhiều phương án. Ban nãy nghe anh nói vậy, tôi chợt ngộ ra rằng, chính bởi vấn đề của huyện Cảnh Lâm đã ở mức quá đỗi nghiêm trọng cho nên tôi không thể đi theo lối thông thường được nữa. Nhất định phải cải tổ một cách thật quyết liệt. Đã lỡ đắc tội với người khác thì với một người cũng là đắc tội mà với hai người cũng là đắc tội, đằng nào cũng vậy, dẫu có đắc tội với tất thảy mọi người thì cũng đã làm sao? Chỉ cần việc tôi làm có thể giúp cho công cuộc cải cách đội ngũ chấp pháp Phòng Quản lý đô thị chúng ta, đem lại lợi ích thực tế cho nhân dân bá tánh thì có đắc tội thế chứ đắc tội nữa cũng chả nhằm nhò gì. Mang thân trong quan trường, mang danh là quan chức, trong công việc của mình nếu ngay cả những việc mà bản thân cho là đúng mà cũng không thực hiện nổi thì cái chức quan này còn có ý nghĩa gì cơ chứ? Tôi giờ là Trưởng phòng Quản lý đô thị, vậy tôi càng phải làm theo cách của mình thực hiện chấn chỉnh đội chấp pháp dựa theo những nguyên tắc và trình tự của pháp luật!
Nói tới đây, trên mặt của Liễu Kình Vũ toát ra một vẻ đầy khí phách và kiên nghị. Ánh mắt hắn thể hiện một trời quyết tâm, một trời cố chấp. Lúc này dẫu có cả ngọn núi ở trước mặt thì cũng không có cách nào ngăn được bước chân hắn đi tới. Con người Liễu Kình Vũ vô cùng cố chấp và kiên định, hắn đã quyết làm gì là sẽ kiên trì tới cùng. Bởi lẽ hắn không thích làm kẻ thất bại! Bởi lẽ hắn không muốn cũng giống như năm vị trưởng phòng tiền nhiệm bị người ta dìm chết.
Đó không phải là phong cách của hắn!
Về phía Long Tường lúc này hoàn toàn bị khí phách hiên ngang kiên quyết của Liễu Kình Vũ làm cho chấn động rồi.
Chỉ có điều Long Tường cũng vô cùng lo lắng Liễu Kình Vũ sẽ khinh suất. Thời gian Long Tường ở huyện Cảnh Lâm này cũng không phải là ngắn, anh ta quá rõ cái mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp giữa các quan to quan bé ở huyện Cảnh Lâm này nó đáng sợ như thế nào, e là nếu đắc tội với mạng lưới khổng lồ này thì dẫu cho Liễu Kình Vũ có là trưởng phòng cũng không thể trụ nổi. Anh ta lo Liễu Kình Vũ còn quá trẻ, sẽ dễ bị kích động.
Nhưng mà, càng khiến Long Tường không thể ngờ được chính là việc Liễu Kình Vũ dường như nhìn ra được tâm tư trong lòng Long Tường. Liễu Kình Vũ đột nhiên cười rồi nói:
- Long Tường à, anh đừng lo tôi sẽ phạm sai lầm, tôi không để như vậy đâu. Mặc dù tôi đã hạ quyết tâm phải chấn chỉnh mạnh mẽ đội ngũ chấp pháp Quản lý đô thị nhưng tôi chắc chắn không ra tay một cách tùy tiện đâu. Có điều là, anh giờ đừng ngại giúp tôi cứ phao tin ra ngoài, nói rằng tôi sắp thực hiện chấn chỉnh lớn Đại đội chấp pháp phòng Quản lý đô thị, đặc biệt là đối với nhóm người có mối quan hệ nọ kia tôi sẽ xử lý hết, hễ là nhân viên chấp pháp mà tố chất không ra gì hay năng lực không đáp ứng được đều sẽ bị cho thôi việc hết.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Long Tường vô cùng sửng sốt:
- Tại sao phải để lộ ra tin này trước? Thế khác nào khiến những người kia đều có sự đề phòng?
Liễu Kình Vũ cười ha hả:
- Đúng vậy, chính là muốn làm cho bọn họ phải đề phòng, hơn nữa tâm lý đề phòng càng cao càng tốt. Đúng rồi, việc truyền tin tức ra ngoài anh cũng phải thật là khéo léo, không được để lộ hết một lần mà phải từ từ truyền đi từng chút một, mỗi lần lộ thêm ra thì kế hoạch của tôi đang dần gặt hái được kết quả.
Long Tường nhíu mày chặt hơn:
- Sao lại phải như thế?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi làm vậy là có mấy mục đích. Một là, tạo ra cảm giác căng thẳng cho mấy người trong đội chấp pháp khiến họ chú ý hơn tới công việc hàng ngày. Hai là có thể ép mấy kẻ ngu dốt nhờ vào mối quan hệ hay đút lót để vào đội phải chuyển đi, đối với những kẻ này thì chỉ cần một câu nói là xong vụ điều chuyển, đằng nào tôi cũng cần thực hiện chấn chỉnh lớn, cho nên, dĩ nhiên họ đi sớm ngày nào tốt ngày đó, họ đi rồi thì áp lực trong việc cải tổ cũng sẽ nhẹ hơn nhiều. Thứ ba, đây vẫn là kế nghi binh của tôi, cậu cứ liên tục để cho tin tức lọt ra ngoài khiến cho bọn họ ngày càng căng thẳng, cùng với việc một vài người khác bị điều đi thì cũng sẽ có nhiều người nghĩ rằng tôi chỉ là muốn phô trương thanh thế mà thôi. Như thế, đợi tới lúc tôi tìm được cơ hội thích hợp rồi ra tay bất ngờ khiến cho bọn họ không kịp trở tay, lúc đấy cũng chính là thời điểm công cuộc cải tổ của tôi dễ thành công nhất.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cười bí hiểm lại có vài phần thản nhiên.
Nghe xong giải thích của Liễu Kình Vũ, khuôn mặt của Long Tường lộ ra một vẻ suy nghĩ sâu xa. Trước tới giờ anh ta đều coi Liễu Kình Vũ như một tay quan chức gà mờ, dẫu rằng anh ta đã quyết định đầu quân dưới trướng Liễu Kình Vũ nhưng tận sâu trong lòng anh ta vẫn không hoàn toàn khuất phục Liễu Kình Vũ, bởi anh ta cho rằng hành động và suy nghĩ của Liễu Kình Vũ đôi khi quá non nớt.
Ấy vậy mà, cuộc nói chuyện ngày hôm nay đã khiến cho anh ta phải có một cách nhìn khác về Liễu Kình Vũ. Anh ta chợt nhận ra rằng người trưởng phòng Liễu Kình Vũ này tuy rằng tuổi đời non trẻ nhưng chỉ cần qua đoạn hội thoại ngắn đã lộ ra phẩm chất chính trị đủ khiến anh ta vô cùng kính nể. Dẫu anh ta vẫn nhìn ra được vài điểm khiếm khuyết trong kế hoạch của Liễu Kình Vũ nhưng những khiếm khuyết này cũng chẳng hề ảnh hưởng tới đại cục. Cách suy nghĩ của Liễu Kình Vũ phải nói là sáng tạo vô biên, không hề dựa theo bất kỳ khuôn mẫu nào, dẫu rằng có chút phiêu lưu nhưng nếu dám thực hiện thì khả năng thành công là rất lớn, việc này trước giờ anh ta chưa từng thấy ở năm vị trưởng phòng trước đây. Anh ta không thể không thừa nhận Liễu Kình Vũ tuy tuổi còn trẻ nhưng đích thực là người có khả năng lãnh đạo vô cùng tài giỏi.
Sau đó, Liễu Kình Vũ và Long Tường lại cùng nhau bàn luận về chi tiết các bước cần tiến hành tiếp theo mãi cho tới khi đồng hồ chỉ 9h tối, lúc đó hai người mới tan làm ai về nhà nấy.
Long Tường thì cứ thế về thẳng nhà, còn Liễu Kình Vũ thì đi bộ tới nhà khách Trung Thiên.
Nhà khách Trung Thiên là một khách sạn tầm trung ở huyện Cảnh Lâm, được xem như đơn vị chuyên dành cho phòng Quản lý đô thị huyện, chỉ cách địa điểm phòng Quản lý đô thị khoảng nửa cây số, đi bộ một lát là tới. Liễu Kình Vũ sống độc thân, ký túc xá của phòng Quản lý đô thị huyện vừa tù túng vừa cổ lỗ, vì nghĩ tiện cho Liễu Kình Vũ làm việc và sinh hoạt thường ngày nên Long Tường sắp xếp cho Liễu Kình Vũ ở tại nhà khách Trung Thiên này.
Vốn dĩ vì muốn thuận tiện cho Liễu Kình Vũ trong công việc và sinh hoạt Long Tường mới sắp xếp để Liễu Kình Vũ ở nhà khách Trung Thiên, nhưng cả anh ta lẫn Liễu Kình Vũ đều không ngờ rằng sự sắp đặt này xém chút nữa đã đẩy Liễu Kình Vũ vào tình cảnh không còn đường thối lui.
Khi Liễu Kình Vũ đang trên đường trở về, bốn người vừa bị ăn quả đắng bởi tay Liễu Kình Vũ là Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào đang tụ họp ngay tại căn phòng bên cạnh phòng Liễu Kình Vũ ở.
Lúc này, bọn chúng đang căng mắt dõi theo một tay nhân viên kỹ thuật đang thử điều chỉnh camera giám sát trong phòng.
Và trong phòng Liễu Kình Vũ kế bên, một tay phục vụ đứng trước cửa phòng để canh chừng, bên trong cánh cửa là một tay nhân viên kỹ thuật khác đang cùng phối hợp với tay kỹ thuật viên kia để điều chỉnh góc và vị trí của mắt camera quan sát.
Sau gần hai mươi phút chỉnh đi chỉnh lại, bọn họ cuối cùng bố trí để mắt camera quan sát ở một chỗ ngay trong bình hoa đối diện đầu giường Liễu Kình Vũ.
Lúc này, một tay phục vụ phụ trách thông khí ở chỗ cửa lớn nhà khách nhìn thấy Liễu Kình Vũ đang đi vào ngay lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho người ở trên lầu. Lúc đó, tay nhân viên phục vụ cùng tay kỹ thuật viên trên lầu cũng đã hoàn tất việc sắp xếp lại hiện trường, thong dong rời đi.
Mã Tiểu Cương vừa nhìn chăm chú màn hình giám sát trước mặt, vừa cắn răng nói:
- Lần này, chúng ta nhất định phải khiến cho Liễu Kình Vũ rơi vào đường cùng, khiến hắn không thể ngóc đầu lên được.
Bao Hiểu Tinh gật đầu nói theo:
- Đúng. Lần này chúng ta nhất định khiến hắn chết không có chỗ chôn. Dám đấu với anh em chúng ta, chúng ta cho hắn chết không toàn thây.
Lúc này Liễu Kình Vũ lại chẳng hề cảm thấy gì, hắn vẫn dáng vẻ vội vã tan ca như trước, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Liễu Kình Vũ không thể nào ngờ nổi, bắt đầu từ lúc hắn bước chân vào nhà khách Trung Thiên đã có một mối nguy hiểm lớn bao phủ ngay trên đầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.