Chương 344: Mời thần dễ, tiễn thần khó.
Mộng Nhập Hồng Hoang
23/08/2016
Giờ phút này, hai gã cảnh sát đều vô cùng sửng sốt. Bọn họ nghĩ mãi mà
không rõ, chỉ vừa mới cách đây vài phút, vị Phó phòng này còn ám chỉ bọn họ giải quyết Liễu Kình Vũ thật gọn gàng, vì sao đột nhiên kêu ngừng,
còn hung hăng phê bình bọn họ, đem trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ? Vị Phó phòng Trần này bị làm sao vậy, vì sao giống như thay đổi thành người
khác.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ đến, vị Phó phòng Trần bình thường đều vô cùng cao cao tại thượng, ngay cả trước mặt Phó Chủ tịch UBND thị xã đều vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, không ngờ lại đang nâng cái bụng tròn vo kia, vội vội vàng vàng xông tới chỗ Liễu Kình Vũ. Phó phòng Trần vội vàng cúi mình, nói:
- Chủ nhiệm Liễu, rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Chúng tôi thật không ngờ ngài đã tới rồi, còn bị nhân viên của chúng tôi bắt nhầm, tôi thực sự xin lỗi.
Nói tới đây, Phó phòng Trần lập tức quát lên với gã cảnh sát bên cạnh:
- Mã Hiểu Tam, còn không mau mở còng tay. Vị này là Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật thị xã Đông Giang sắp nhậm chức của chúng ta, Liễu Kình Vũ.
Nghe được lời của Phó phòng Trần, mọi người tất cả đều vô cùng sửng sốt, lập tức sợ tới mức bắp chân cũng sắp chuột rút rồi. Nếu như chỉ là cán bộ bình thường, bọn họ cũng không sợ như vậy, nhưng đây là Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật đấy, là cán bộ của cán bộ, bọn họ không ai còn giữ được bình tĩnh nữa.
Mã Hiểu Tam nghe Phó phòng Trần nói xong, lập tức vội vàng đến trước mặt Liễu Kình Vũ, khom người nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi tới mở còng tay cho ngài.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Mã Hiểu Tam và Phó phòng Trần bụng bia một cái, trầm giọng nói:
- Phó phòng Trần, tôi nhớ rõ đã nói với ông ngay từ đầu rồi, mời thần dễ, tiễn thần khó, các vị bắt tôi lại, thiếu chút nữa còn tra tấn tôi, tôi thực sự hơi sợ đấy. Như vậy đi, trước tiên gọi Trưởng phòng và Bí thư Đảng ủy Công an của các vị qua đây đi, để tôi nói chuyện cùng bọn họ một chút.
Lần này, vị Phó phòng Trần này đổ mồ hôi lạnh rồi. Ông ta thật không ngờ, vị tân Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật này còn trẻ nhưng lại khó chơi như vậy. Ông ta rất rõ ràng, Trưởng phòng Công an và Bí thư Đảng ủy Công an đều do Trần Chí Hoành đảm nhiệm, mà một khi Trần Chí Hoành đến đây rồi, như vậy mặc kệ mình giải thích thế nào, mình chắc chắn sẽ bị phê bình rồi, cho nên ông ta vội vàng tươi cười lấy lòng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài không nên tức giận, tất cả là do chúng tôi có mắt không tròng, kính mong ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi, cũng đừng mời Bí thư Trần đến, tôi xin lỗi ngài.
Nói xong, Phó phòng Trần cúi người liên tiếp ba cái, vừa cúi đầu vừa nghĩ: “Liễu Kình Vũ thằng chó Nhật này, hôm nay ông cúi đầu với mày, sau này không sớm thì muộn ông cũng trả lại mày, Trần Thiên Bưu này không dễ chơi thế đâu”.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trần Thiên Bưu một cái. Nếu như trước đấy hắn còn khinh thường Trần Thiên Bưu, thì bây giờ lại có mấy phần kiêng kị với ông ta. Phải biết rằng, dù thế nào đối phương cũng là Phó phòng, xem biểu hiện hôm nay là một người có thực quyền trong tay. Người như vậy, nghe mình nói ra thân phận xong, cũng không mù quáng gọi điện khắp nơi xác nhận, mà là ngay lập tức tự đi xác nhận, sau đó vô cùng khiêm nhường với mình. Một người có thể co được giãn được như thế, chắc chắn lòng dạ rất thâm sâu.
Nếu như là người bình thường, thấy Trần Thiên Bưu cư xử như vậy, nhất là khi đối phương đã thành khẩn xin lỗi như vậy, sẽ tận lực biến thù thành bạn đấy. Nhưng Liễu Kình Vũ không phải người bình thường, từ một loạt biểu hiện hôm nay của ông ta, Liễu Kình Vũ đã ý thức được hành trình ở thị xã Đông Giang này tuyệt đối sẽ không thuận buồm xuôi gió. Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào sở dĩ phái mình đến Thị xã Đông Giang này, chính là mong mình quấy bãi nước lặng này cho đục ngầu lên. Nếu như mình giống như trước đây, khiêm tốn, đánh chắc thắng chắc làm việc, chỉ sợ chưa chắc đã có thể đứng vững được ở Thị xã Đông Giang này.
Một khi đã như vậy, Liễu Kình Vũ quyết định lợi dụng cơ hội lần này, nhân lúc mình còn chưa chính thức nhậm chức, đánh lên một hồi chuông cảnh báo, dựa vào sự kiện đường cao tốc lần này, cưỡng ép thị xã Đông Giang xé ra một lỗ hổng, nhìn xem nước ở Thị xã Đông Giang này rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Trần Thiên Bưu liếc mắt một cái, nói:
- Phó phòng Trần, dựa theo lời tôi nói mà làm đi. Hôm nay không gặp được Trưởng phòng Công an hoặc Bí thư Đảng ủy Công an, tôi sẽ không rời khỏi đây.
Thấy thái độ của Liễu Kình Vũ kiên quyết như vậy, Trần Thiên Bưu biết lần này phiền toái rồi, ông ta chỉ có thể gật gật đầu nói:
- Vâng, vậy tôi đi gọi điện thoại cho Bí thư Trần.
Nói xong, Trần Thiên Bưu cất bước đi ra khỏi phòng, tìm một nơi yên tĩnh, rồi bấm điện thoại gọi cho Trưởng phòng kiêm Bí thư Đảng ủy Công an thị xã Trần Chí Hoành. Điện thoại rất nhanh được nối thông, thanh âm trầm thấp của Trần Chí Hoành truyền tới:
- Thiên Bưu, có chuyện gì sao?
Trần Thiên Bưu vẻ mặt chua xót, nói:
- Bí thư Trần, tôi mang phiền phức đến cho ngài rồi.
Trần Chí Hoành lập tức chau mày, hỏi:
- Sao lại thế?
Trần Thiên Bưu lập tức kể mọi chuyện ngày hôm nay. Từ khi phát hiện có người chụp ảnh đường cao tốc tới khi phát hiện ra thân phận của Liễu Kình Vũ, ông ta đều kể lại vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi ông ta nói xong, sắc mặt Trần Chí Hoành đã vô cùng âm trầm dọa người, giọng nói cũng rét lạnh:
- Xem ra Liễu Kình Vũ này không dễ chơi chút nào, còn chưa chính thức nhậm chức đã muốn gây khó dễ cho chúng ta. Thiên Bưu, di động của Liễu Kình Vũ đã tìm thấy chưa?
Trần Thiên Bưu cười khổ lắc đầu nói:
- Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được, tôi vẫn để một nửa người ở bên kia tìm.
Trần Chí Hoành lập tức nói:
- Cậu để lại bao nhiêu người?
- Hình như là sáu người.
- Sáu người không được, cậu phải phái thêm người qua đi, trước khi Liễu Kình Vũ kịp gọi người đến điều tra, trước khi hắn được thả, phải tìm được di động của hắn, xóa hết mọi dấu vết, đồng thời tăng mạnh công tác cảnh giới ở đoạn đường kia, không cho phép bất kì ai tới gần. Mặt khác cậu nói với Liễu Kình Vũ, tôi đang đi thị sát ở cơ sở, ít nhất cũng phải ba tiếng nữa mới về. Nếu hắn có thể chờ thì để hắn chờ, không chờ được thì thôi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian này giải quyết vấn đề.
Trần Chí Hoành trầm giọng nói.
- Vâng, tôi lập tức phái người qua. Tuy nhiên Bí thư Trần, nếu thân phận của Liễu Kình Vũ đã rõ ràng, nếu hắn muốn đến thị sát là chuyện rất dễ dàng, chúng ta vẫn cần xử lý điện thoại di động của Liễu Kình Vũ sao?
Trần Thiên Bưu có chút không hiểu, hỏi.
Trần Chí Hoành gật gật đầu, nói:
- Đây là chuyện tất nhiên, bây giờ cách thời gian Liễu Kình Vũ nhậm chức còn hai ngày nữa. Hai ngày này Liễu Kình Vũ vẫn chưa có tư cách nhúng tay vào sự tình của Thị xã Đông Giang. Chút nữa cậu gọi cho công ty Thiên Hoành đi, thông báo cho bọn họ chuyện của Liễu Kình Vũ, bảo bọn họ đi xử lý một chút, tôi tin tưởng chuyện này rồi sẽ êm thấm thôi.
Trần Thiên Bưu gật gật đầu:
- Vâng, tôi lập tức đi xử lý ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thiên Bưu lại tiếp tục gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa theo chỉ thị của Trần Chí Hoành, an bài thỏa đáng. Sau đó ông ta mới quay lại phòng thẩm vấn, nhìn Liễu Kình Vũ với vẻ mặt áy náy nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi vừa rồi đã gọi điện cho Trưởng phòng kiêm Bí thư Đảng ủy Công an thị xã, đồng chí Trần Chí Hoành, ngài ấy hiện tại đang đi thị sát dưới cơ sở. Nếu hiện tại trở về ngay, ít nhất cũng phải ba giờ nữa. Ngài xem nếu không, tôi mở còng tay cho ngài, ngài muốn đi đâu, đi nơi nào chúng tôi sẽ phái xe đưa ngài đi. Nếu muốn chờ Bí thư Trần, ngài có thể ra phòng khách nghỉ ngơi một chút.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Tất cả đều không cần, tôi ngồi ở đây đợi vậy, các vị cũng ngồi ở đây đợi cùng tôi, khi nào đồng chí Trần Chí Hoành đến đây, chúng ta nói chuyện ngày hôm nay. Nói xong mọi người rời đi cũng không muộn.
Trần Thiên Bưu vội vàng nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Sau khi nói xong, Trần Thiên Bưu cùng vài người cảnh sát khác cùng nhau ngồi đợi với Liễu Kình Vũ.
Thời gian chờ đợi vô cùng gian nan, nhất là khi ngồi cùng một vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, sắp nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã suýt nữa bị bọn họ tra tấn.
Rất nhiều người bắt đầu nóng nảy, mồ hôi vã ra như tắm rồi, nhưng mà Liễu Kình Vũ giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, ngồi trên ghế nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi. Hơn hai tiếng trôi qua, khi mọi người đã bắt đầu lo âu bàn tán, Liễu Kình Vũ vẫn không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như cũ.
Trần Thiên Bưu nhìn về phía Liễu Kình Vũ với ánh mắt khiếp sợ, trong lòng thêm vài phần kiêng kị. Phải biết rằng, người bình thường không có khả năng duy trì một tư thế lâu như vậy, yêu cầu về thể lực phải cực kì cao. Nhưng mà điều khiến ông ta kiêng kị nhất chính là định lực của Liễu Kình Vũ, điều này nói lên, tâm kế của hắn rất sâu.
Hơn ba tiếng trôi qua, mọi người đều có chút đói bụng. Lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra, Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng phòng Phòng Công an thị xã Đông Giang, Trần Chí Hoành cùng vài cấp dưới bước vào.
Khi ánh mắt của y nhìn đến Liễu Kình Vũ, mày không khỏi nhíu lại. Thật không ngờ, còng tay của Liễu Kình Vũ vẫn còn chưa được tháo ra. Rất rõ ràng, hắn để thế để mình xem đây.
ng, một khi Phó phòng nói như vậy, có nghĩa là ông ta thực sự phát hỏa rồi. Tên bị còng này muốn không bị thương tích gì là không có khả năng.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ đến, vị Phó phòng Trần bình thường đều vô cùng cao cao tại thượng, ngay cả trước mặt Phó Chủ tịch UBND thị xã đều vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, không ngờ lại đang nâng cái bụng tròn vo kia, vội vội vàng vàng xông tới chỗ Liễu Kình Vũ. Phó phòng Trần vội vàng cúi mình, nói:
- Chủ nhiệm Liễu, rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Chúng tôi thật không ngờ ngài đã tới rồi, còn bị nhân viên của chúng tôi bắt nhầm, tôi thực sự xin lỗi.
Nói tới đây, Phó phòng Trần lập tức quát lên với gã cảnh sát bên cạnh:
- Mã Hiểu Tam, còn không mau mở còng tay. Vị này là Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật thị xã Đông Giang sắp nhậm chức của chúng ta, Liễu Kình Vũ.
Nghe được lời của Phó phòng Trần, mọi người tất cả đều vô cùng sửng sốt, lập tức sợ tới mức bắp chân cũng sắp chuột rút rồi. Nếu như chỉ là cán bộ bình thường, bọn họ cũng không sợ như vậy, nhưng đây là Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật đấy, là cán bộ của cán bộ, bọn họ không ai còn giữ được bình tĩnh nữa.
Mã Hiểu Tam nghe Phó phòng Trần nói xong, lập tức vội vàng đến trước mặt Liễu Kình Vũ, khom người nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi tới mở còng tay cho ngài.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Mã Hiểu Tam và Phó phòng Trần bụng bia một cái, trầm giọng nói:
- Phó phòng Trần, tôi nhớ rõ đã nói với ông ngay từ đầu rồi, mời thần dễ, tiễn thần khó, các vị bắt tôi lại, thiếu chút nữa còn tra tấn tôi, tôi thực sự hơi sợ đấy. Như vậy đi, trước tiên gọi Trưởng phòng và Bí thư Đảng ủy Công an của các vị qua đây đi, để tôi nói chuyện cùng bọn họ một chút.
Lần này, vị Phó phòng Trần này đổ mồ hôi lạnh rồi. Ông ta thật không ngờ, vị tân Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật này còn trẻ nhưng lại khó chơi như vậy. Ông ta rất rõ ràng, Trưởng phòng Công an và Bí thư Đảng ủy Công an đều do Trần Chí Hoành đảm nhiệm, mà một khi Trần Chí Hoành đến đây rồi, như vậy mặc kệ mình giải thích thế nào, mình chắc chắn sẽ bị phê bình rồi, cho nên ông ta vội vàng tươi cười lấy lòng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài không nên tức giận, tất cả là do chúng tôi có mắt không tròng, kính mong ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi, cũng đừng mời Bí thư Trần đến, tôi xin lỗi ngài.
Nói xong, Phó phòng Trần cúi người liên tiếp ba cái, vừa cúi đầu vừa nghĩ: “Liễu Kình Vũ thằng chó Nhật này, hôm nay ông cúi đầu với mày, sau này không sớm thì muộn ông cũng trả lại mày, Trần Thiên Bưu này không dễ chơi thế đâu”.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trần Thiên Bưu một cái. Nếu như trước đấy hắn còn khinh thường Trần Thiên Bưu, thì bây giờ lại có mấy phần kiêng kị với ông ta. Phải biết rằng, dù thế nào đối phương cũng là Phó phòng, xem biểu hiện hôm nay là một người có thực quyền trong tay. Người như vậy, nghe mình nói ra thân phận xong, cũng không mù quáng gọi điện khắp nơi xác nhận, mà là ngay lập tức tự đi xác nhận, sau đó vô cùng khiêm nhường với mình. Một người có thể co được giãn được như thế, chắc chắn lòng dạ rất thâm sâu.
Nếu như là người bình thường, thấy Trần Thiên Bưu cư xử như vậy, nhất là khi đối phương đã thành khẩn xin lỗi như vậy, sẽ tận lực biến thù thành bạn đấy. Nhưng Liễu Kình Vũ không phải người bình thường, từ một loạt biểu hiện hôm nay của ông ta, Liễu Kình Vũ đã ý thức được hành trình ở thị xã Đông Giang này tuyệt đối sẽ không thuận buồm xuôi gió. Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào sở dĩ phái mình đến Thị xã Đông Giang này, chính là mong mình quấy bãi nước lặng này cho đục ngầu lên. Nếu như mình giống như trước đây, khiêm tốn, đánh chắc thắng chắc làm việc, chỉ sợ chưa chắc đã có thể đứng vững được ở Thị xã Đông Giang này.
Một khi đã như vậy, Liễu Kình Vũ quyết định lợi dụng cơ hội lần này, nhân lúc mình còn chưa chính thức nhậm chức, đánh lên một hồi chuông cảnh báo, dựa vào sự kiện đường cao tốc lần này, cưỡng ép thị xã Đông Giang xé ra một lỗ hổng, nhìn xem nước ở Thị xã Đông Giang này rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Trần Thiên Bưu liếc mắt một cái, nói:
- Phó phòng Trần, dựa theo lời tôi nói mà làm đi. Hôm nay không gặp được Trưởng phòng Công an hoặc Bí thư Đảng ủy Công an, tôi sẽ không rời khỏi đây.
Thấy thái độ của Liễu Kình Vũ kiên quyết như vậy, Trần Thiên Bưu biết lần này phiền toái rồi, ông ta chỉ có thể gật gật đầu nói:
- Vâng, vậy tôi đi gọi điện thoại cho Bí thư Trần.
Nói xong, Trần Thiên Bưu cất bước đi ra khỏi phòng, tìm một nơi yên tĩnh, rồi bấm điện thoại gọi cho Trưởng phòng kiêm Bí thư Đảng ủy Công an thị xã Trần Chí Hoành. Điện thoại rất nhanh được nối thông, thanh âm trầm thấp của Trần Chí Hoành truyền tới:
- Thiên Bưu, có chuyện gì sao?
Trần Thiên Bưu vẻ mặt chua xót, nói:
- Bí thư Trần, tôi mang phiền phức đến cho ngài rồi.
Trần Chí Hoành lập tức chau mày, hỏi:
- Sao lại thế?
Trần Thiên Bưu lập tức kể mọi chuyện ngày hôm nay. Từ khi phát hiện có người chụp ảnh đường cao tốc tới khi phát hiện ra thân phận của Liễu Kình Vũ, ông ta đều kể lại vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi ông ta nói xong, sắc mặt Trần Chí Hoành đã vô cùng âm trầm dọa người, giọng nói cũng rét lạnh:
- Xem ra Liễu Kình Vũ này không dễ chơi chút nào, còn chưa chính thức nhậm chức đã muốn gây khó dễ cho chúng ta. Thiên Bưu, di động của Liễu Kình Vũ đã tìm thấy chưa?
Trần Thiên Bưu cười khổ lắc đầu nói:
- Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được, tôi vẫn để một nửa người ở bên kia tìm.
Trần Chí Hoành lập tức nói:
- Cậu để lại bao nhiêu người?
- Hình như là sáu người.
- Sáu người không được, cậu phải phái thêm người qua đi, trước khi Liễu Kình Vũ kịp gọi người đến điều tra, trước khi hắn được thả, phải tìm được di động của hắn, xóa hết mọi dấu vết, đồng thời tăng mạnh công tác cảnh giới ở đoạn đường kia, không cho phép bất kì ai tới gần. Mặt khác cậu nói với Liễu Kình Vũ, tôi đang đi thị sát ở cơ sở, ít nhất cũng phải ba tiếng nữa mới về. Nếu hắn có thể chờ thì để hắn chờ, không chờ được thì thôi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian này giải quyết vấn đề.
Trần Chí Hoành trầm giọng nói.
- Vâng, tôi lập tức phái người qua. Tuy nhiên Bí thư Trần, nếu thân phận của Liễu Kình Vũ đã rõ ràng, nếu hắn muốn đến thị sát là chuyện rất dễ dàng, chúng ta vẫn cần xử lý điện thoại di động của Liễu Kình Vũ sao?
Trần Thiên Bưu có chút không hiểu, hỏi.
Trần Chí Hoành gật gật đầu, nói:
- Đây là chuyện tất nhiên, bây giờ cách thời gian Liễu Kình Vũ nhậm chức còn hai ngày nữa. Hai ngày này Liễu Kình Vũ vẫn chưa có tư cách nhúng tay vào sự tình của Thị xã Đông Giang. Chút nữa cậu gọi cho công ty Thiên Hoành đi, thông báo cho bọn họ chuyện của Liễu Kình Vũ, bảo bọn họ đi xử lý một chút, tôi tin tưởng chuyện này rồi sẽ êm thấm thôi.
Trần Thiên Bưu gật gật đầu:
- Vâng, tôi lập tức đi xử lý ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thiên Bưu lại tiếp tục gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa theo chỉ thị của Trần Chí Hoành, an bài thỏa đáng. Sau đó ông ta mới quay lại phòng thẩm vấn, nhìn Liễu Kình Vũ với vẻ mặt áy náy nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi vừa rồi đã gọi điện cho Trưởng phòng kiêm Bí thư Đảng ủy Công an thị xã, đồng chí Trần Chí Hoành, ngài ấy hiện tại đang đi thị sát dưới cơ sở. Nếu hiện tại trở về ngay, ít nhất cũng phải ba giờ nữa. Ngài xem nếu không, tôi mở còng tay cho ngài, ngài muốn đi đâu, đi nơi nào chúng tôi sẽ phái xe đưa ngài đi. Nếu muốn chờ Bí thư Trần, ngài có thể ra phòng khách nghỉ ngơi một chút.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Tất cả đều không cần, tôi ngồi ở đây đợi vậy, các vị cũng ngồi ở đây đợi cùng tôi, khi nào đồng chí Trần Chí Hoành đến đây, chúng ta nói chuyện ngày hôm nay. Nói xong mọi người rời đi cũng không muộn.
Trần Thiên Bưu vội vàng nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Sau khi nói xong, Trần Thiên Bưu cùng vài người cảnh sát khác cùng nhau ngồi đợi với Liễu Kình Vũ.
Thời gian chờ đợi vô cùng gian nan, nhất là khi ngồi cùng một vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, sắp nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã suýt nữa bị bọn họ tra tấn.
Rất nhiều người bắt đầu nóng nảy, mồ hôi vã ra như tắm rồi, nhưng mà Liễu Kình Vũ giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, ngồi trên ghế nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi. Hơn hai tiếng trôi qua, khi mọi người đã bắt đầu lo âu bàn tán, Liễu Kình Vũ vẫn không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như cũ.
Trần Thiên Bưu nhìn về phía Liễu Kình Vũ với ánh mắt khiếp sợ, trong lòng thêm vài phần kiêng kị. Phải biết rằng, người bình thường không có khả năng duy trì một tư thế lâu như vậy, yêu cầu về thể lực phải cực kì cao. Nhưng mà điều khiến ông ta kiêng kị nhất chính là định lực của Liễu Kình Vũ, điều này nói lên, tâm kế của hắn rất sâu.
Hơn ba tiếng trôi qua, mọi người đều có chút đói bụng. Lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra, Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng phòng Phòng Công an thị xã Đông Giang, Trần Chí Hoành cùng vài cấp dưới bước vào.
Khi ánh mắt của y nhìn đến Liễu Kình Vũ, mày không khỏi nhíu lại. Thật không ngờ, còng tay của Liễu Kình Vũ vẫn còn chưa được tháo ra. Rất rõ ràng, hắn để thế để mình xem đây.
ng, một khi Phó phòng nói như vậy, có nghĩa là ông ta thực sự phát hỏa rồi. Tên bị còng này muốn không bị thương tích gì là không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.