Chương 135: Một chiêu âm hiểm
Mộng Nhập Hồng Hoang
29/06/2015
Sau khi Hàn Minh Cường được Hạ Quang Minh chỉ điểm, lập tức cầm lấy di động, bấm số máy bàn của Phó chủ tịch huyện phụ trách phòng Quản lý đô thị Từ Kiến Hoa, vẫn vô cùng cung kính, nói:
- Phó chủ tịch Từ, tôi là Hàn Minh Cường ở Phòng Quản lý đô thị, tôi muốn phản ánh với ngài về một vấn đề của Phòng Quản lý đô thị, Trưởng phòng Liễu Kình Vũ của chúng tôi làm việc rất ác liệt, không theo những quy định cũ, hắn muốn gây sức ép lên Phòng của chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể chống lại nổi.
Vừa mới mở miệng, Hàn Minh Cường đã giở giọng cáo trạng, y hy vọng có thể cung cấp một ít lý do để Từ Kiến Hoa nhúng tay vào chuyện của Phòng quản lý đô thị.
Từ Kiến Hoa sau khi nghe xong Hàn Minh Cường báo cáo, thanh âm có vẻ vẫn vô cùng trầm ổn:
- Ồ, vậy sao. Đồng chí Hàn Minh Cường, chuyện này tôi đã biết, tuy nhiên đây là việc riêng của Phòng quản lý đô thị các cậu, tôi tạm thời không tiện nhúng tay, cậu vẫn nên xem xét một chút, xem có thể giải quyết nội bộ được không…
Nói xong, Từ Kiến Hoa ngay lập tức cúp điện thoại.
Lần này, Hàn Minh Cường ngây ngẩn cả người. Y vốn nghĩ Từ Kiến Hoa và Liễu Kình Vũ đã xảy ra xung đột nghiêm trọng như vậy, Từ Kiến Hoa nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ, không ngờ Từ Kiến Hoa còn không buồn tiếp chiêu, ngược lại còn bắt mình nghĩ biện pháp.
Tình huống này là thế nào, Từ Kiến Hoa vì sao lại không tham dự vào việc này?
Hàn Minh Cường đâu biết, thực sự Từ Kiến Hoa giờ phút này đang rất muốn tham gia vào nội bộ của Phòng quản lý đô thị.
Nhưng, Từ Kiến Hoa cũng là một người lòng dạ thâm sâu, là một kẻ âm hiểm, nguyên nhân ông ta không đáp ứng đề nghị của Hàn Minh Cường là do ba điều, một là ông ta đã sớm nhìn ra, Hàn Minh Cường muốn mượn tay mình trừ khử Liễu Kình Vũ, giúp y đạt được mục đích nắm trong tay Phòng Quản lý đô thị, Từ Kiến Hoa không muốn bị Hàn Minh Cường lợi dụng. Thứ hai là vì Từ Kiến Hoa biết bối cảnh của Hàn Minh Cường, sau lưng y còn có một vị phó chủ tịch Thành phố, ông ta tin tưởng, chỉ cần mình không ra mặt trợ giúp, mà Hạ Quang Minh và Hạ Chính Đức đều đồng ý không nhúng tay vào chuyện của Phòng Quản lý đô thị, nếu Hàn Minh Cường không thể đấu lại Liễu Kình Vũ, như vậy y chỉ có thể nghĩ tới việc cầu cứu anh mình - Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy. Mà Hàn Minh Huy nếu thực sự nhúng tay, việc giải quyết Liễu Kình Vũ sẽ dễ dàng hơn nhiều, mà bản thân mình lại có thể ngư ông đắc lợi. Thứ ba là vì con của mình thời gian trước vừa xung đột cùng Liễu Kình Vũ, suýt nữa thì vào tù, nên giờ không phải thời điểm để tiếp tục phát sinh xung đột với Liễu Kình Vũ, tránh cho Liễu Kình Vũ chó cùng dứt giậu.
Từ Kiến Hoa có thể từ dưới cơ sở lăn lộn từng bước một lên tới vị trí Phó chủ tịch huyện này, là do đã trải qua tầng tầng đấu tranh và khảo nghiệm, cho nên, ông ta suy xét vấn đề rất chu toàn, sao có thể để Hàn Minh Cường lợi dụng.
Sau lần này, Hàn Minh Cường đã bắt đầu buồn bực.
Y không thể ngờ, không những Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh không muốn nhúng tay vào chuyện này, mà ngay cả Phó chủ tịch huyện cũng không muốn liên quan, sự tình đã bắt đầu trở nên phức tạp.
Y trước kia tuy rằng ở Phòng Quản lý đô thị như cá gặp nước, nhưng phải với điều kiện tiên quyết là những Trưởng phòng tiền nhiệm đều biết y có một người anh ruột là Phó chủ tịch Thành phố, không dám đắc tội y, lo lắng hủy mất con đường làm quan của mình. Hơn nữa quan hệ của y cùng với vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm Tiết Văn Long cũng không tệ, cho nên không ai dám trêu trọc y. Nhưng tình huống hiện tại đã khác rất nhiều, Trưởng phòng mới nhậm chức Liễu Kình Vũ này căn bản là không thèm nhìn đến bối cảnh của y, hơn nữa Liễu Kình Vũ tính cách mạnh mẽ cứng rắn vô cùng, mà lấy truyền thống của Phòng quản lý đô thị, Trưởng phòng luôn luôn là nhân vật số một, trong tay hắn nắm quyền sở hữu tài sản và quyền nhân sự, nếu Liễu Kình Vũ thực sự muốn cưỡng ép cắt giảm Phó phòng và cắt giảm một số nhân viên, chỉ cần lãnh đạo huyện không phản đối, thì nhân vật số hai là y cũng không có tiếng nói gì nhiều.
Lúc này, Hàn Minh Cường cuối cùng cũng cảm nhận được áp lực to lớn của Liễu Kình Vũ.
Nhưng, cuối cùng Hàn Minh Cường vẫn là loại người tâm tư thâm trầm, đối với y, trên thế giới không có vấn đề nào là không giải quyết được.
Thoáng trầm tư một chút, Hàn Minh Cường quay đầu nhìn về phía Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh, nói:
- Nội dung tôi vừa mới nói chuyện trong điện thoại, hai anh chắc đã nghe, Chủ tịch huyện Hạ và Phó chủ tịch huyện Từ đều không muốn nhúng tay vào nội bộ của Phòng chúng ta. Nói cách khác, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình, để giải quyết Liễu Kình Vũ. Các anh có biện pháp gì không?
Nghe Hàn Minh Cường nói xong, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh sắc mặt đều trầm xuống.
Bọn họ thật không ngờ, tình huống lại trở nên ác liệt như vậy. Giờ phút này, bọn họ cũng hiểu được vì sao Liễu Kình Vũ ở hội nghị hôm nay khí thế lại lớn như vậy, hai nhân vật mấu chốt đều không can dự vào nội bộ của Phòng quản lý đô thị, những người khác lại càng không thể trông cậy vào. Về phần Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, ông ta không cực lực ủng hộ Liễu Kình Vũ đã là một điều may mắn rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người đều lâm vào trầm tư, trong phòng chỉ còn khói thuốc mịt mờ.
Một lát sau, Trương Tân Sinh chợt ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần âm hiểm, nói:
- Lão Hàn, tôt đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, dù có chút nham hiểm, nhưng tôi tin sẽ có hiệu quả.
Hàn Minh Cường cùng Lưu Thiên Hoa đều nhìn sang Trương Tân Sinh.
Trương Tân Sinh âm hiểm nói:
- Các anh ngẫm lại xem, Liễu Kình Vũ nếu có gan đẩy mạnh hai loại cắt giảm này, chỗ dựa của hắn là ở đâu, không phải dựa vào việc hắn dùng thủ đoạn âm hiểm khiến Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh, Từ Kiến Hoa không thể nhúng tay vào nội bộ Phòng của chúng ta. Lúc này, không có sự kiểm soát của cấp trên, hắn đã nghĩ muốn làm gì thì làm, hắn là một người thông minh, người của chúng ta không có cách gì giải quyết hắn, nhưng các anh thử nghĩ xem, người nhà của những nhân viên bị cắt giảm, khi biết tin này, bọn họ sẽ phản ứng thế nào?
Nói tới đây, thanh âm của Trương Tân Sinh lại càng thêm âm trầm:
- Cho dù người nhà của nhân viên muốn nén giận, nhưng nếu có người cố tình kích động, tổ chức thành một hiệp hội, làm cho bọn họ tới quấy rối phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, lý luận đòi quyền lợi với hắn, thử xem hắn còn ngồi yên ổn ở vị trí ấy được không. Hơn nữa nếu chuyện này ầm ĩ lên, lúc đó Chủ tịch huyện Hạ và Phó chủ tịch Từ dù không muốn tham gia cũng phải nhúng tay vào, sự là do người tạo ra mà.
Sau khi nghe được đề nghị của Trương Tân Sinh, Hàn Minh Cường và Lưu Thiên Hoa hai mắt đều tỏa sáng. Không thể không nói, trước mắt biện pháp này của Trương Tân Sinh là hữu hiệu nhất. Dù sao hiện tại cả nước đều rất yên bình, ai cũng không hy vọng ở địa bàn của mình phát sinh sự kiện như vậy, mà một khi cách làm của Liễu Kình Vũ bị nhiều người phản đối, chỉ sợ uy tín của hắn cũng không còn.
Hàn Minh Cường nói:
- Tốt, đề nghị của lão Trương vô cùng hay. Lão Trương, anh và lão Lưu cùng nhau âm thầm bàn bạc một chút, sáng mai khi vừa vào làm, cho một vòng vây khoảng trăm người bao vây lấy Liễu Kình Vũ cho tôi, làm thành một trò cười, rồi tìm thêm một ít phóng viên ở huyện tới, làm Liễu Kình Vũ áp lực ở khắp nơi. Hừ, tôi muốn Liễu Kình Vũ có ị phân cũng không ra nổi. Ha ha, cứ như vậy uy tín của Liễu Kình Vũ trong Phòng chúng ta coi như mất hết. Lúc ấy, không những phương án cắt giảm nhân viên bị thu hồi, mà cắt giảm Phó phòng hắn cũng không còn có gan nói nữa.
Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa đều vỗ ngực cam đoan đảm bảo không có vấn đề. Đối với việc Hàn Minh Cường không tham dự việc này, bọn họ cũng hiểu lý do. Dù sao bọn họ có được ngày hôm nay cũng là do Hàn Minh Cường đề bạt lên. Thoạt nhìn ba người tưởng là bình đẳng, nhưng trong lòng hai người rõ ràng, bọn họ chỉ là thủ hạ của Hàn Minh Cường, nếu còn muốn lăn lộn ở đây, việc gì bẩn thỉu đều phải cướp lấy mà làm. Bởi vì nếu bọn họ không làm, Hàn Minh Cường sẽ tìm người khác thay bọn họ làm, những người đã quen nắm trong tay quyền lực, ai cũng không muốn buông bỏ, huống chi còn trở thành người bị cắt giảm.
Sau đó ba người tiếp tục thương thảo một ít chi tiết khác, sau đó Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa bắt đầu đi làm việc của mình.
Mà lúc này, Liễu Kình Vũ sau khi trở lại phòng làm việc, trước mặt đã là một bản danh sách nhân viên, kể lại tỉ mỉ những việc bọn họ làm trong hai năm gần đây, là do Long Tường đưa tới. Sắc mặt Liễu Kình Vũ ngày càng âm trầm, hắn một mặt hết sức căm ghét hành động của những nhân viên này, cũng đồng thời thông qua tài liệu này, thấy được một nhân tài hết sức ưu tú. Hắn không thể không thừa nhận, Long Tường là một người vô cùng cẩn thận, vô cùng có năng lực, vô cùng thông minh. Anh ta ở vị trí Chánh văn phòng, vừa mới cùng mình tham dự hội nghị về, đã có thể đưa ra một bản danh sách tỉ mỉ như vậy, có thể biết Long Tường đã sớm có chuẩn bị việc này, kiến thức sâu rộng như vậy, người bình thường không thể theo kịp.
Nhìn bản danh sách này, Liễu Kình Vũ thầm nhủ trong lòng: “Xem ra, Long Tường đúng là một người có thể trọng dụng”.
Vừa đúng lúc đó, cửa phòng làm việc bật mở, Long Tường vẻ mặt nghiêm túc từ bên ngoài đi vào.
- Trưởng phòng, vừa rồi có nhân viên báo cáo với tôi, sau khi tan họp, Trương Tân Sinh cùng Lưu Thiên Hoa đã ngồi ở phòng làm việc của Hàn Minh Cường khoảng hơn một tiếng rồi, bây giờ còn chưa đi ra. Tôi đoán bọn họ đang thương lượng làm thế nào để phá hỏng kế hoạch của anh. Hơn nữa tôi hiểu rất rõ ba người này, khi bọn họ định giải quyết ai, từ trước tới giờ không hề có quy tắc, luôn luôn không từ thủ đoạn. Trước kia cả năm vị Trưởng phòng tiền nhiệm đều vì không đề phòng mà thất thế, anh cũng phải cẩn thận.
- Phó chủ tịch Từ, tôi là Hàn Minh Cường ở Phòng Quản lý đô thị, tôi muốn phản ánh với ngài về một vấn đề của Phòng Quản lý đô thị, Trưởng phòng Liễu Kình Vũ của chúng tôi làm việc rất ác liệt, không theo những quy định cũ, hắn muốn gây sức ép lên Phòng của chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể chống lại nổi.
Vừa mới mở miệng, Hàn Minh Cường đã giở giọng cáo trạng, y hy vọng có thể cung cấp một ít lý do để Từ Kiến Hoa nhúng tay vào chuyện của Phòng quản lý đô thị.
Từ Kiến Hoa sau khi nghe xong Hàn Minh Cường báo cáo, thanh âm có vẻ vẫn vô cùng trầm ổn:
- Ồ, vậy sao. Đồng chí Hàn Minh Cường, chuyện này tôi đã biết, tuy nhiên đây là việc riêng của Phòng quản lý đô thị các cậu, tôi tạm thời không tiện nhúng tay, cậu vẫn nên xem xét một chút, xem có thể giải quyết nội bộ được không…
Nói xong, Từ Kiến Hoa ngay lập tức cúp điện thoại.
Lần này, Hàn Minh Cường ngây ngẩn cả người. Y vốn nghĩ Từ Kiến Hoa và Liễu Kình Vũ đã xảy ra xung đột nghiêm trọng như vậy, Từ Kiến Hoa nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ, không ngờ Từ Kiến Hoa còn không buồn tiếp chiêu, ngược lại còn bắt mình nghĩ biện pháp.
Tình huống này là thế nào, Từ Kiến Hoa vì sao lại không tham dự vào việc này?
Hàn Minh Cường đâu biết, thực sự Từ Kiến Hoa giờ phút này đang rất muốn tham gia vào nội bộ của Phòng quản lý đô thị.
Nhưng, Từ Kiến Hoa cũng là một người lòng dạ thâm sâu, là một kẻ âm hiểm, nguyên nhân ông ta không đáp ứng đề nghị của Hàn Minh Cường là do ba điều, một là ông ta đã sớm nhìn ra, Hàn Minh Cường muốn mượn tay mình trừ khử Liễu Kình Vũ, giúp y đạt được mục đích nắm trong tay Phòng Quản lý đô thị, Từ Kiến Hoa không muốn bị Hàn Minh Cường lợi dụng. Thứ hai là vì Từ Kiến Hoa biết bối cảnh của Hàn Minh Cường, sau lưng y còn có một vị phó chủ tịch Thành phố, ông ta tin tưởng, chỉ cần mình không ra mặt trợ giúp, mà Hạ Quang Minh và Hạ Chính Đức đều đồng ý không nhúng tay vào chuyện của Phòng Quản lý đô thị, nếu Hàn Minh Cường không thể đấu lại Liễu Kình Vũ, như vậy y chỉ có thể nghĩ tới việc cầu cứu anh mình - Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy. Mà Hàn Minh Huy nếu thực sự nhúng tay, việc giải quyết Liễu Kình Vũ sẽ dễ dàng hơn nhiều, mà bản thân mình lại có thể ngư ông đắc lợi. Thứ ba là vì con của mình thời gian trước vừa xung đột cùng Liễu Kình Vũ, suýt nữa thì vào tù, nên giờ không phải thời điểm để tiếp tục phát sinh xung đột với Liễu Kình Vũ, tránh cho Liễu Kình Vũ chó cùng dứt giậu.
Từ Kiến Hoa có thể từ dưới cơ sở lăn lộn từng bước một lên tới vị trí Phó chủ tịch huyện này, là do đã trải qua tầng tầng đấu tranh và khảo nghiệm, cho nên, ông ta suy xét vấn đề rất chu toàn, sao có thể để Hàn Minh Cường lợi dụng.
Sau lần này, Hàn Minh Cường đã bắt đầu buồn bực.
Y không thể ngờ, không những Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh không muốn nhúng tay vào chuyện này, mà ngay cả Phó chủ tịch huyện cũng không muốn liên quan, sự tình đã bắt đầu trở nên phức tạp.
Y trước kia tuy rằng ở Phòng Quản lý đô thị như cá gặp nước, nhưng phải với điều kiện tiên quyết là những Trưởng phòng tiền nhiệm đều biết y có một người anh ruột là Phó chủ tịch Thành phố, không dám đắc tội y, lo lắng hủy mất con đường làm quan của mình. Hơn nữa quan hệ của y cùng với vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm Tiết Văn Long cũng không tệ, cho nên không ai dám trêu trọc y. Nhưng tình huống hiện tại đã khác rất nhiều, Trưởng phòng mới nhậm chức Liễu Kình Vũ này căn bản là không thèm nhìn đến bối cảnh của y, hơn nữa Liễu Kình Vũ tính cách mạnh mẽ cứng rắn vô cùng, mà lấy truyền thống của Phòng quản lý đô thị, Trưởng phòng luôn luôn là nhân vật số một, trong tay hắn nắm quyền sở hữu tài sản và quyền nhân sự, nếu Liễu Kình Vũ thực sự muốn cưỡng ép cắt giảm Phó phòng và cắt giảm một số nhân viên, chỉ cần lãnh đạo huyện không phản đối, thì nhân vật số hai là y cũng không có tiếng nói gì nhiều.
Lúc này, Hàn Minh Cường cuối cùng cũng cảm nhận được áp lực to lớn của Liễu Kình Vũ.
Nhưng, cuối cùng Hàn Minh Cường vẫn là loại người tâm tư thâm trầm, đối với y, trên thế giới không có vấn đề nào là không giải quyết được.
Thoáng trầm tư một chút, Hàn Minh Cường quay đầu nhìn về phía Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh, nói:
- Nội dung tôi vừa mới nói chuyện trong điện thoại, hai anh chắc đã nghe, Chủ tịch huyện Hạ và Phó chủ tịch huyện Từ đều không muốn nhúng tay vào nội bộ của Phòng chúng ta. Nói cách khác, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình, để giải quyết Liễu Kình Vũ. Các anh có biện pháp gì không?
Nghe Hàn Minh Cường nói xong, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh sắc mặt đều trầm xuống.
Bọn họ thật không ngờ, tình huống lại trở nên ác liệt như vậy. Giờ phút này, bọn họ cũng hiểu được vì sao Liễu Kình Vũ ở hội nghị hôm nay khí thế lại lớn như vậy, hai nhân vật mấu chốt đều không can dự vào nội bộ của Phòng quản lý đô thị, những người khác lại càng không thể trông cậy vào. Về phần Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, ông ta không cực lực ủng hộ Liễu Kình Vũ đã là một điều may mắn rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người đều lâm vào trầm tư, trong phòng chỉ còn khói thuốc mịt mờ.
Một lát sau, Trương Tân Sinh chợt ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần âm hiểm, nói:
- Lão Hàn, tôt đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, dù có chút nham hiểm, nhưng tôi tin sẽ có hiệu quả.
Hàn Minh Cường cùng Lưu Thiên Hoa đều nhìn sang Trương Tân Sinh.
Trương Tân Sinh âm hiểm nói:
- Các anh ngẫm lại xem, Liễu Kình Vũ nếu có gan đẩy mạnh hai loại cắt giảm này, chỗ dựa của hắn là ở đâu, không phải dựa vào việc hắn dùng thủ đoạn âm hiểm khiến Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh, Từ Kiến Hoa không thể nhúng tay vào nội bộ Phòng của chúng ta. Lúc này, không có sự kiểm soát của cấp trên, hắn đã nghĩ muốn làm gì thì làm, hắn là một người thông minh, người của chúng ta không có cách gì giải quyết hắn, nhưng các anh thử nghĩ xem, người nhà của những nhân viên bị cắt giảm, khi biết tin này, bọn họ sẽ phản ứng thế nào?
Nói tới đây, thanh âm của Trương Tân Sinh lại càng thêm âm trầm:
- Cho dù người nhà của nhân viên muốn nén giận, nhưng nếu có người cố tình kích động, tổ chức thành một hiệp hội, làm cho bọn họ tới quấy rối phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, lý luận đòi quyền lợi với hắn, thử xem hắn còn ngồi yên ổn ở vị trí ấy được không. Hơn nữa nếu chuyện này ầm ĩ lên, lúc đó Chủ tịch huyện Hạ và Phó chủ tịch Từ dù không muốn tham gia cũng phải nhúng tay vào, sự là do người tạo ra mà.
Sau khi nghe được đề nghị của Trương Tân Sinh, Hàn Minh Cường và Lưu Thiên Hoa hai mắt đều tỏa sáng. Không thể không nói, trước mắt biện pháp này của Trương Tân Sinh là hữu hiệu nhất. Dù sao hiện tại cả nước đều rất yên bình, ai cũng không hy vọng ở địa bàn của mình phát sinh sự kiện như vậy, mà một khi cách làm của Liễu Kình Vũ bị nhiều người phản đối, chỉ sợ uy tín của hắn cũng không còn.
Hàn Minh Cường nói:
- Tốt, đề nghị của lão Trương vô cùng hay. Lão Trương, anh và lão Lưu cùng nhau âm thầm bàn bạc một chút, sáng mai khi vừa vào làm, cho một vòng vây khoảng trăm người bao vây lấy Liễu Kình Vũ cho tôi, làm thành một trò cười, rồi tìm thêm một ít phóng viên ở huyện tới, làm Liễu Kình Vũ áp lực ở khắp nơi. Hừ, tôi muốn Liễu Kình Vũ có ị phân cũng không ra nổi. Ha ha, cứ như vậy uy tín của Liễu Kình Vũ trong Phòng chúng ta coi như mất hết. Lúc ấy, không những phương án cắt giảm nhân viên bị thu hồi, mà cắt giảm Phó phòng hắn cũng không còn có gan nói nữa.
Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa đều vỗ ngực cam đoan đảm bảo không có vấn đề. Đối với việc Hàn Minh Cường không tham dự việc này, bọn họ cũng hiểu lý do. Dù sao bọn họ có được ngày hôm nay cũng là do Hàn Minh Cường đề bạt lên. Thoạt nhìn ba người tưởng là bình đẳng, nhưng trong lòng hai người rõ ràng, bọn họ chỉ là thủ hạ của Hàn Minh Cường, nếu còn muốn lăn lộn ở đây, việc gì bẩn thỉu đều phải cướp lấy mà làm. Bởi vì nếu bọn họ không làm, Hàn Minh Cường sẽ tìm người khác thay bọn họ làm, những người đã quen nắm trong tay quyền lực, ai cũng không muốn buông bỏ, huống chi còn trở thành người bị cắt giảm.
Sau đó ba người tiếp tục thương thảo một ít chi tiết khác, sau đó Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa bắt đầu đi làm việc của mình.
Mà lúc này, Liễu Kình Vũ sau khi trở lại phòng làm việc, trước mặt đã là một bản danh sách nhân viên, kể lại tỉ mỉ những việc bọn họ làm trong hai năm gần đây, là do Long Tường đưa tới. Sắc mặt Liễu Kình Vũ ngày càng âm trầm, hắn một mặt hết sức căm ghét hành động của những nhân viên này, cũng đồng thời thông qua tài liệu này, thấy được một nhân tài hết sức ưu tú. Hắn không thể không thừa nhận, Long Tường là một người vô cùng cẩn thận, vô cùng có năng lực, vô cùng thông minh. Anh ta ở vị trí Chánh văn phòng, vừa mới cùng mình tham dự hội nghị về, đã có thể đưa ra một bản danh sách tỉ mỉ như vậy, có thể biết Long Tường đã sớm có chuẩn bị việc này, kiến thức sâu rộng như vậy, người bình thường không thể theo kịp.
Nhìn bản danh sách này, Liễu Kình Vũ thầm nhủ trong lòng: “Xem ra, Long Tường đúng là một người có thể trọng dụng”.
Vừa đúng lúc đó, cửa phòng làm việc bật mở, Long Tường vẻ mặt nghiêm túc từ bên ngoài đi vào.
- Trưởng phòng, vừa rồi có nhân viên báo cáo với tôi, sau khi tan họp, Trương Tân Sinh cùng Lưu Thiên Hoa đã ngồi ở phòng làm việc của Hàn Minh Cường khoảng hơn một tiếng rồi, bây giờ còn chưa đi ra. Tôi đoán bọn họ đang thương lượng làm thế nào để phá hỏng kế hoạch của anh. Hơn nữa tôi hiểu rất rõ ba người này, khi bọn họ định giải quyết ai, từ trước tới giờ không hề có quy tắc, luôn luôn không từ thủ đoạn. Trước kia cả năm vị Trưởng phòng tiền nhiệm đều vì không đề phòng mà thất thế, anh cũng phải cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.