Chương 601: Niệm chú La Thiên Lỗi.
Mộng Nhập Hồng Hoang
07/02/2017
La Thiên Lỗi thật không ngờ Liễu Kình Vũ áp dụng phương thức công khai như vậy để xử lý.
Điều này khiến cho sống lưng lão có chút lạnh.
Lão vô cùng hiểu rõ, cách làm công khai như vậy rất dễ tìm kiếm được manh mối, may mắn là hôm nay lão có mặt tại đây, nếu như có thôn dân muốn cáo trạng lão, sẽ nghĩ đến việc lão có mặt tại hiện trường mà có áp lực. Còn nếu bản thân không có ở hiện trường, có thôn dân cáo trạng lão không, chỉ nhìn cách Liễu Kình Vũ xử lý anh em họ Ngô một cách quyết đoán tàn nhẫn, bản thân cũng có chút nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng La Thiên Lỗi âm thầm mừng vì may mắn.
Nhưng mà, La Thiên Lỗi thật không ngờ, một cảnh tượng sau đó khiến lão thiếu chút nữa sợ tới mức tiểu trong quần.
Sau khi Liễu Kình Vũ dùng loa phát thanh thông báo, một số thôn dân thông qua loa xác nhận, phía bên chi bộ rất nhanh chóng náo nhiệt lên, trước sau đến Liễu Kình Vũ cáo trạng. Thôn dân khiếu nại từng tốp từng tốp tiến đến.
Trong những thôn dân này, hầu như tất cả đều tỏ vẻ nghi ngờ nghiêm trọng cha con, anh em nhà họ Ngô, chỉ ra bọn họ tham ô, hủ bại, thối nát nhiều như thế nào. Các chứng cứ thôn dân đưa ra, tất cả đều được Liễu Kình Vũ cho người ghi chép lại, tận dụng hết khả năng thu thập chứng cứ để chuẩn bị điều tra.
Nhìn thấy tất cả thôn dân đều đến tố cáo, trong lòng La Thiên Lỗi thầm nghĩ: “Lần này cha con họ Ngô khó thoát lưới pháp luật rồi, nhiều thôn dân như vậy, cho dù chỉ cần một người tố cáo một chút chứng cứ, chứng cứ lớn như vậy tổ hợp thành một bằng chứng khó có thể chối cãi. Thật không ngờ, Liễu Kình Vũ muốn dùng quái chiêu như vậy để dẹp yên sự việc.”
Nhưng mà, La Thiên Lỗi nghĩ đến đây trong lòng rùng mình, chẳng lẽ đây là quái chiêu của Liễu Kình Vũ ư?
Liễu Kình Vũ tại sao lại dẫn theo lái xe đến thôn Thất Lý Hà thị sát, tại sao hắn không đi nơi khác? Rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ cố tình đến điều tra hai cha con họ Ngô. Còn việc cha con họ Ngô tại sao lại cử người bao vây tấn công Liễu Kình Vũ, nội tình sự việc lão không rõ lắm, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đối với Liễu Kình Vũ cho dù cha con họ Ngô làm bất kỳ việc gì, cũng chỉ trở thành trợ lực khiến cha con họ thẳng tiến vào tù ngục, e rằng tất cả đều nằn trong dự tính của hắn.
Việc khiến La Thiên Lỗi khiếp sợ nhất đó chính là Liễu Kình Vũ kiên quyết dẫn cha con họ Ngô về đồn, sau đó lập tức dùng loa thể hiện quyết tâm giải quyết vấn đề thôn Thất Lý Hà. Việc làm như vậy là ám hiệu cho thôn dân, đó chính là huyện uỷ rất coi trọng vấn đề của thôn, Bí thư huyện ủy đích thân đến để giải quyết. Việc này mang tính khích lệ và cổ vũ rất lớn, điều này có lẽ Liễu Kình Vũ đã đặt ra từ sớm. Như vậy, việc hắn không nể mặt Chủ tịch Hoàng Lập Hải và Bí thư Trang Đông Hải đều có nguyên nhân cả.
Sự việc cứ diễn biến như hiện tại , đợi cho Liễu Kình Vũ thu tập được đầy đủ chứng cớ, chỉ sợ Trang Hải Đông tự mình ra mặt cũng không giải quyết được rồi.
Chiêu này thật độc ác, thu xếp bố cục rất lâu dài.
Tuy nhiên trong lòng La Thiên Lỗi có chút vui mừng, đó chính là Liễu Kình Vũ không đưa ra bất kỳ phê bình gì về lão tại hiện trường, ngược lại còn bảo lão tích cực hỗ trợ nhân dân ở đây đưa ra vấn đề khó khăn. Nếu như có thể giải quyết, hắn sẽ yêu cầu lão giải quyết tại chỗ ngay lập tức.
Lúc này, La Thiên Lỗi cũng không dám ở trước mặt Liễu Kình Vũ trộm gian dùng mánh lới, giúp nhân dân giải quyết vấn đề nhanh chóng. Có nhiều việc lão trực tiếp giải quyết tại hiện trường, khoản bồi thường, khoản thiếu nợ, làm hộ khẩu lao động đấy…Rất nhiều việc nhỏ nhân dân không có cách giải quyết, nhưng đến tay La Thiên Lỗi đều được giải quyết ổn thoả.
Kể từ đó, La Thiên Lỗi ngược lại còn được nhân dân cảm kích và tôn trọng, vì vậy, cho dù ban đầu có một số ít thôn dân muốn tố cáo lão nhìn thấy tình hình như vậy thì liền do dự, sau đó tạm thời nhẫn nhịn. Dù sao nếu như tố cáo La Thiên Lôi thì sẽ không còn ai nhanh chóng giải quyết vấn đề cho họ.
Nhân dân có lúc rất là hiện thực đấy.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy hành động của La Thiên Lỗi, chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Hắn sở dĩ giữ La Thiên Lỗi ở lại, cũng chính là muốn khảo sát tâm tư La Thiên Lỗi, hắn muốn xem xem tên La Thiên Lỗi này thật sự có năng lực làm việc không, có ý nguyện làm không. Nếu như La Thiên Lỗi thật sự không phối hợp công việc, không thể giải quyết vấn đề nhân dân, vậy thì hắn sẽ không do dự tại hội nghị thường vụ kiến nghị bãi miễn chức vụ La Thiên Lỗi.
Hiện tại biểu hiện của La Thiên Lỗi khiến hắn nhìn thấy La Thiên Lỗi vẫn có năng lực có quyết đoán vì dân chúng làm việc, cán bộ như vậy tuy có chút khuyết điểm, mặc dù không thuộc phe phái của mình, nhưng vẫn có thể sử dụng.
Đến khoảng 12h trưa, chi bộ thôn đã vơi bớt người, tất cả thôn dân đến phản ánh sự việc hầu như đều có được cách giải quyết, tất cả mọi người rất vui mừng vừa lòng. Cho dù có việc không thể giải quyết tại hiện trường, Liễu Kình Vũ và La Thiên Lỗi đều hứa trong vòng ba ngày sau sẽ có cách giải quyết.
Mà Liễu Kình Vũ có thu hoạch khá là tốt. Thôn dân cung cấp rất nhiều chứng cứ về Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thuỷ…chứng cứ họ Ngô tham ô phạm pháp. Liễu Kình Vũ tin rằng, chỉ cần nắm trong tay những bằng chứng này cũng đủ khiến cho những người nhà họ Ngô vào tù ngục.
La Thiên Lỗi nhìn thấy chứng cứ chất đống trước mặt Liễu Kình Vũ, trong lòng vô cùng chấn động. Lúc này đây, lão hoàn toàn khẳng định được, cha con họ Ngô lần này thật sự suy sụp rồi.
Nhưng mà, một cảnh tượng La Thiên Lỗi không thể ngờ được đã xảy ra. Liễu Kình Vũ gọi La Thiên Lỗi tiến lại gần, trực tiếp dùng tay vỗ lên đống chứng cứ nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, cha con họ Ngô tham ô, hối lộ trái pháp luật, chứng cứ như núi, đã không còn phải nghi ngờ nữa, phải có biện pháp thế nào với bọn họ, hiện giờ do ông quyết định. Tất cả chứng cứ này tôi giao hết cho ông, hy vọng ông giữ gìn cẩn thận, không được để xảy ra hoả hoạn, hay thuỷ tai khiến cho chứng cứ biến mất, nếu không tôi có thể cho rằng việc này là có người cố ý gây ra.
La Thiên Lỗi lập tức mở to hai mắt nhìn, trong lòng có chút buồn bực.
Lão trăm lần không ngờ tới, sau khi đánh một vòng, Liễu Kình Vũ hiển nhiên lại đẩy việc đắc tội với người giao cho mình, như vậy chẳng khác gì đẩy bản thân lão đối lập với Trang Hải Đông.
La Thiên Lỗi cảm thấy bắp chân như sắp bị chuột rút.
La Thiên Lỗi run rẩy nói:
– Bí thư Liễu, sự việc quan trọng như vậy, e rằng thị trấn chúng tôi không thể tự ý làm chủ được.
Liễu Kình Vũ nhìn ra La Thiên Lỗi do dự và sợ hãi, hắn chỉ thản nhiên nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, sự việc này căn bản không phải việc gì lớn lao cả, một đám cán bộ thôn hủ bại chỉ cần lãnh đạo Trấn ủy các ông ra mặt là được. Ngược lại việc tôi bị bao vây công kích ở thị trấn Ngô Đông các ông mới phải cần huyện uỷ chúng tôi điều tra, còn có cần truy cứu trách nhiẹm hay không, phải đợi các ông bên đây xử lý như thế nào. Đối với điểm này, đồng chí La Thiên Lỗi ông có ý kiến gì không?
Liễu kình Vũ nói xong, La Thiên Lỗi hoàn toàn buồn bực.
Lão phát hiện ra được, cho dù lão túc trí đa mưu, nhưng ở trước mặt Bí thư huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này thì cơ bản tìm không ra cơ hội phát huy. Liễu Kình Vũ hiện đã nói rất rõ, xử lý cha con họ Ngô là việc của thị trấn Ngô Đông, nhất định phải là các ông hoàn thành, nếu như các ông làm không tốt thì tôi sẽ truy cứu việc tôi bị bao vây công kích tại trấn Ngô Đông này.
La Thiên Lỗi đã quá hiểu thủ đoạn trên quan trường rồi.
Giống như chuyện Liễu Kình Vũ bị vây, có thể lớn có thể nhỏ. Nếu như làm lớn chuyện, bản thân là Bí thư thị trấn coi như bị ghi lỗi lớn xử phạt, miễn chức, khi đó con đường thăng chức coi như đã hết. Ngược lại, nếu như Liễu Kình Vũ không truy cứu, việc này cứ thế mà trôi đi, quá lắm thì chỉ bị Liễu kình Vũ đôi lúc lấy ra làm bằng chứng cảnh giác cho người khác thôi.
Trong lòng chỉ cân nhắc đơn giản chút, La Thiên Lỗi liền đưa ra quyết định. Bản thân xử lý cha con họ Ngô cũng là quả báo của họ, chứng cứ xác thật, tuy nhiên Trang Hải Đông nhất định sẽ không bẳng lòng với lão, nhưng dù sao bản thân lão cũng bị ép buộc mà. Huống chi cha con họ Ngô là vấn đề nghiêm trọng, tin rằng bên phía Trang Hải Đông cũng không thể nói gì được lão. Nếu muốn oán hận thì hãy oán hận Liễu Kình Vũ đấy, nhiều lắm là chỉ không vừa ý với lão thôi.
Nhưng nếu lão không nể mặt Liễu Kình Vũ, không tiếp nhận việc này, e rằng lúc đó Liễu Kình Vũ đem việc bị vây để làm lý do, vậy thì bản thân sẽ có nguy hiểm.
Cho nên, lão không chút do dự nói:
– Được, Bí thư Liễu, ngài yên tâm, tôi sẽ làm việc này thật tốt.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Ông cần bao lâu thời gian?
La Thiên Lỗi nói:
– Một ngày.
Liễu Kình Vũ hỏi tiếp:
– Nếu như có người cầu xin thì thế nào?
La Thiên Lỗi nói:
– Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể bác bỏ, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của La Thiên Lỗi nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, cố gắng lên, huyện Thuỵ Nguyên từ đây về sau cần rất nhiều cán bộ có năng lực, có gan vì nhân dân làm việc. Tôi thân là Bí thư huyện ủy, quan điểm dùng người của tôi rất đơn giản, bất luận người của phe nào, bất luận có khuyết điểm gì, tôi chỉ dùng người thật sự muốn và dám làm việc vì nhân dân. Có khuyết điểm không đáng sợ, thay đổi là tốt, đáng sợ nhất là không có giây phút nào làm việc vì dân.
Nghe được Liễu Kình Vũ nói những lời này, lòng La Thiên Lỗi khẽ rung động.
Liễu Kình Vũ bây giờ có phải đang lôi kéo mình không?
Nhưng mà lão nghĩ lại, bây giờ không được tính. Liễu Kình Vũ hiện tại chỉ là bước đầu thể hiện sự khẳng định đối với lão, hắn còn xem hành động của lão. Hơn nữa những lời ban nãy của hắn như muốn tiết lộ tin tức, đó chính là sau này cán bộ Huyện sẽ có chỗ hổng, cũng có ý rằng Liễu Kình Vũ sẽ điều động một số cán bộ huyện, việc này đối với Bí thư đảng ủy thị trấn mà nói, tuyệt đối là cơ hội thăng tiến khó có được. Hơn nữa bản thân muốn thăng tiến, tuyệt đối cần sự trợ giúp không ít từ Liễu Kình Vũ.
Nghĩ đến đây, trong lòng La Thiên Lỗi liền nóng lên.
Điều này khiến cho sống lưng lão có chút lạnh.
Lão vô cùng hiểu rõ, cách làm công khai như vậy rất dễ tìm kiếm được manh mối, may mắn là hôm nay lão có mặt tại đây, nếu như có thôn dân muốn cáo trạng lão, sẽ nghĩ đến việc lão có mặt tại hiện trường mà có áp lực. Còn nếu bản thân không có ở hiện trường, có thôn dân cáo trạng lão không, chỉ nhìn cách Liễu Kình Vũ xử lý anh em họ Ngô một cách quyết đoán tàn nhẫn, bản thân cũng có chút nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng La Thiên Lỗi âm thầm mừng vì may mắn.
Nhưng mà, La Thiên Lỗi thật không ngờ, một cảnh tượng sau đó khiến lão thiếu chút nữa sợ tới mức tiểu trong quần.
Sau khi Liễu Kình Vũ dùng loa phát thanh thông báo, một số thôn dân thông qua loa xác nhận, phía bên chi bộ rất nhanh chóng náo nhiệt lên, trước sau đến Liễu Kình Vũ cáo trạng. Thôn dân khiếu nại từng tốp từng tốp tiến đến.
Trong những thôn dân này, hầu như tất cả đều tỏ vẻ nghi ngờ nghiêm trọng cha con, anh em nhà họ Ngô, chỉ ra bọn họ tham ô, hủ bại, thối nát nhiều như thế nào. Các chứng cứ thôn dân đưa ra, tất cả đều được Liễu Kình Vũ cho người ghi chép lại, tận dụng hết khả năng thu thập chứng cứ để chuẩn bị điều tra.
Nhìn thấy tất cả thôn dân đều đến tố cáo, trong lòng La Thiên Lỗi thầm nghĩ: “Lần này cha con họ Ngô khó thoát lưới pháp luật rồi, nhiều thôn dân như vậy, cho dù chỉ cần một người tố cáo một chút chứng cứ, chứng cứ lớn như vậy tổ hợp thành một bằng chứng khó có thể chối cãi. Thật không ngờ, Liễu Kình Vũ muốn dùng quái chiêu như vậy để dẹp yên sự việc.”
Nhưng mà, La Thiên Lỗi nghĩ đến đây trong lòng rùng mình, chẳng lẽ đây là quái chiêu của Liễu Kình Vũ ư?
Liễu Kình Vũ tại sao lại dẫn theo lái xe đến thôn Thất Lý Hà thị sát, tại sao hắn không đi nơi khác? Rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ cố tình đến điều tra hai cha con họ Ngô. Còn việc cha con họ Ngô tại sao lại cử người bao vây tấn công Liễu Kình Vũ, nội tình sự việc lão không rõ lắm, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đối với Liễu Kình Vũ cho dù cha con họ Ngô làm bất kỳ việc gì, cũng chỉ trở thành trợ lực khiến cha con họ thẳng tiến vào tù ngục, e rằng tất cả đều nằn trong dự tính của hắn.
Việc khiến La Thiên Lỗi khiếp sợ nhất đó chính là Liễu Kình Vũ kiên quyết dẫn cha con họ Ngô về đồn, sau đó lập tức dùng loa thể hiện quyết tâm giải quyết vấn đề thôn Thất Lý Hà. Việc làm như vậy là ám hiệu cho thôn dân, đó chính là huyện uỷ rất coi trọng vấn đề của thôn, Bí thư huyện ủy đích thân đến để giải quyết. Việc này mang tính khích lệ và cổ vũ rất lớn, điều này có lẽ Liễu Kình Vũ đã đặt ra từ sớm. Như vậy, việc hắn không nể mặt Chủ tịch Hoàng Lập Hải và Bí thư Trang Đông Hải đều có nguyên nhân cả.
Sự việc cứ diễn biến như hiện tại , đợi cho Liễu Kình Vũ thu tập được đầy đủ chứng cớ, chỉ sợ Trang Hải Đông tự mình ra mặt cũng không giải quyết được rồi.
Chiêu này thật độc ác, thu xếp bố cục rất lâu dài.
Tuy nhiên trong lòng La Thiên Lỗi có chút vui mừng, đó chính là Liễu Kình Vũ không đưa ra bất kỳ phê bình gì về lão tại hiện trường, ngược lại còn bảo lão tích cực hỗ trợ nhân dân ở đây đưa ra vấn đề khó khăn. Nếu như có thể giải quyết, hắn sẽ yêu cầu lão giải quyết tại chỗ ngay lập tức.
Lúc này, La Thiên Lỗi cũng không dám ở trước mặt Liễu Kình Vũ trộm gian dùng mánh lới, giúp nhân dân giải quyết vấn đề nhanh chóng. Có nhiều việc lão trực tiếp giải quyết tại hiện trường, khoản bồi thường, khoản thiếu nợ, làm hộ khẩu lao động đấy…Rất nhiều việc nhỏ nhân dân không có cách giải quyết, nhưng đến tay La Thiên Lỗi đều được giải quyết ổn thoả.
Kể từ đó, La Thiên Lỗi ngược lại còn được nhân dân cảm kích và tôn trọng, vì vậy, cho dù ban đầu có một số ít thôn dân muốn tố cáo lão nhìn thấy tình hình như vậy thì liền do dự, sau đó tạm thời nhẫn nhịn. Dù sao nếu như tố cáo La Thiên Lôi thì sẽ không còn ai nhanh chóng giải quyết vấn đề cho họ.
Nhân dân có lúc rất là hiện thực đấy.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy hành động của La Thiên Lỗi, chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Hắn sở dĩ giữ La Thiên Lỗi ở lại, cũng chính là muốn khảo sát tâm tư La Thiên Lỗi, hắn muốn xem xem tên La Thiên Lỗi này thật sự có năng lực làm việc không, có ý nguyện làm không. Nếu như La Thiên Lỗi thật sự không phối hợp công việc, không thể giải quyết vấn đề nhân dân, vậy thì hắn sẽ không do dự tại hội nghị thường vụ kiến nghị bãi miễn chức vụ La Thiên Lỗi.
Hiện tại biểu hiện của La Thiên Lỗi khiến hắn nhìn thấy La Thiên Lỗi vẫn có năng lực có quyết đoán vì dân chúng làm việc, cán bộ như vậy tuy có chút khuyết điểm, mặc dù không thuộc phe phái của mình, nhưng vẫn có thể sử dụng.
Đến khoảng 12h trưa, chi bộ thôn đã vơi bớt người, tất cả thôn dân đến phản ánh sự việc hầu như đều có được cách giải quyết, tất cả mọi người rất vui mừng vừa lòng. Cho dù có việc không thể giải quyết tại hiện trường, Liễu Kình Vũ và La Thiên Lỗi đều hứa trong vòng ba ngày sau sẽ có cách giải quyết.
Mà Liễu Kình Vũ có thu hoạch khá là tốt. Thôn dân cung cấp rất nhiều chứng cứ về Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thuỷ…chứng cứ họ Ngô tham ô phạm pháp. Liễu Kình Vũ tin rằng, chỉ cần nắm trong tay những bằng chứng này cũng đủ khiến cho những người nhà họ Ngô vào tù ngục.
La Thiên Lỗi nhìn thấy chứng cứ chất đống trước mặt Liễu Kình Vũ, trong lòng vô cùng chấn động. Lúc này đây, lão hoàn toàn khẳng định được, cha con họ Ngô lần này thật sự suy sụp rồi.
Nhưng mà, một cảnh tượng La Thiên Lỗi không thể ngờ được đã xảy ra. Liễu Kình Vũ gọi La Thiên Lỗi tiến lại gần, trực tiếp dùng tay vỗ lên đống chứng cứ nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, cha con họ Ngô tham ô, hối lộ trái pháp luật, chứng cứ như núi, đã không còn phải nghi ngờ nữa, phải có biện pháp thế nào với bọn họ, hiện giờ do ông quyết định. Tất cả chứng cứ này tôi giao hết cho ông, hy vọng ông giữ gìn cẩn thận, không được để xảy ra hoả hoạn, hay thuỷ tai khiến cho chứng cứ biến mất, nếu không tôi có thể cho rằng việc này là có người cố ý gây ra.
La Thiên Lỗi lập tức mở to hai mắt nhìn, trong lòng có chút buồn bực.
Lão trăm lần không ngờ tới, sau khi đánh một vòng, Liễu Kình Vũ hiển nhiên lại đẩy việc đắc tội với người giao cho mình, như vậy chẳng khác gì đẩy bản thân lão đối lập với Trang Hải Đông.
La Thiên Lỗi cảm thấy bắp chân như sắp bị chuột rút.
La Thiên Lỗi run rẩy nói:
– Bí thư Liễu, sự việc quan trọng như vậy, e rằng thị trấn chúng tôi không thể tự ý làm chủ được.
Liễu Kình Vũ nhìn ra La Thiên Lỗi do dự và sợ hãi, hắn chỉ thản nhiên nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, sự việc này căn bản không phải việc gì lớn lao cả, một đám cán bộ thôn hủ bại chỉ cần lãnh đạo Trấn ủy các ông ra mặt là được. Ngược lại việc tôi bị bao vây công kích ở thị trấn Ngô Đông các ông mới phải cần huyện uỷ chúng tôi điều tra, còn có cần truy cứu trách nhiẹm hay không, phải đợi các ông bên đây xử lý như thế nào. Đối với điểm này, đồng chí La Thiên Lỗi ông có ý kiến gì không?
Liễu kình Vũ nói xong, La Thiên Lỗi hoàn toàn buồn bực.
Lão phát hiện ra được, cho dù lão túc trí đa mưu, nhưng ở trước mặt Bí thư huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này thì cơ bản tìm không ra cơ hội phát huy. Liễu Kình Vũ hiện đã nói rất rõ, xử lý cha con họ Ngô là việc của thị trấn Ngô Đông, nhất định phải là các ông hoàn thành, nếu như các ông làm không tốt thì tôi sẽ truy cứu việc tôi bị bao vây công kích tại trấn Ngô Đông này.
La Thiên Lỗi đã quá hiểu thủ đoạn trên quan trường rồi.
Giống như chuyện Liễu Kình Vũ bị vây, có thể lớn có thể nhỏ. Nếu như làm lớn chuyện, bản thân là Bí thư thị trấn coi như bị ghi lỗi lớn xử phạt, miễn chức, khi đó con đường thăng chức coi như đã hết. Ngược lại, nếu như Liễu Kình Vũ không truy cứu, việc này cứ thế mà trôi đi, quá lắm thì chỉ bị Liễu kình Vũ đôi lúc lấy ra làm bằng chứng cảnh giác cho người khác thôi.
Trong lòng chỉ cân nhắc đơn giản chút, La Thiên Lỗi liền đưa ra quyết định. Bản thân xử lý cha con họ Ngô cũng là quả báo của họ, chứng cứ xác thật, tuy nhiên Trang Hải Đông nhất định sẽ không bẳng lòng với lão, nhưng dù sao bản thân lão cũng bị ép buộc mà. Huống chi cha con họ Ngô là vấn đề nghiêm trọng, tin rằng bên phía Trang Hải Đông cũng không thể nói gì được lão. Nếu muốn oán hận thì hãy oán hận Liễu Kình Vũ đấy, nhiều lắm là chỉ không vừa ý với lão thôi.
Nhưng nếu lão không nể mặt Liễu Kình Vũ, không tiếp nhận việc này, e rằng lúc đó Liễu Kình Vũ đem việc bị vây để làm lý do, vậy thì bản thân sẽ có nguy hiểm.
Cho nên, lão không chút do dự nói:
– Được, Bí thư Liễu, ngài yên tâm, tôi sẽ làm việc này thật tốt.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Ông cần bao lâu thời gian?
La Thiên Lỗi nói:
– Một ngày.
Liễu Kình Vũ hỏi tiếp:
– Nếu như có người cầu xin thì thế nào?
La Thiên Lỗi nói:
– Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể bác bỏ, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của La Thiên Lỗi nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, cố gắng lên, huyện Thuỵ Nguyên từ đây về sau cần rất nhiều cán bộ có năng lực, có gan vì nhân dân làm việc. Tôi thân là Bí thư huyện ủy, quan điểm dùng người của tôi rất đơn giản, bất luận người của phe nào, bất luận có khuyết điểm gì, tôi chỉ dùng người thật sự muốn và dám làm việc vì nhân dân. Có khuyết điểm không đáng sợ, thay đổi là tốt, đáng sợ nhất là không có giây phút nào làm việc vì dân.
Nghe được Liễu Kình Vũ nói những lời này, lòng La Thiên Lỗi khẽ rung động.
Liễu Kình Vũ bây giờ có phải đang lôi kéo mình không?
Nhưng mà lão nghĩ lại, bây giờ không được tính. Liễu Kình Vũ hiện tại chỉ là bước đầu thể hiện sự khẳng định đối với lão, hắn còn xem hành động của lão. Hơn nữa những lời ban nãy của hắn như muốn tiết lộ tin tức, đó chính là sau này cán bộ Huyện sẽ có chỗ hổng, cũng có ý rằng Liễu Kình Vũ sẽ điều động một số cán bộ huyện, việc này đối với Bí thư đảng ủy thị trấn mà nói, tuyệt đối là cơ hội thăng tiến khó có được. Hơn nữa bản thân muốn thăng tiến, tuyệt đối cần sự trợ giúp không ít từ Liễu Kình Vũ.
Nghĩ đến đây, trong lòng La Thiên Lỗi liền nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.