Chương 490: Sát khí bốn bề.
Mộng Nhập Hồng Hoang
12/12/2016
Sau khi cúp điện thoại, Vương què lập tức hướng mấy chục huynh đệ sớm đã ẩn phục ở sườn núi hô to:
– Các anh em, lấy lại tinh thần đi, hôm nay cuộc làm ăn này làm xong, trở về mỗi người 2.000 tệ, buổi tối chúng ta đủ để chén rượu ngon thịt ngon.
Mọi người nghe được Vương què nói lời này tinh thần lập tức tăng vọt:
– Vương ca, anh yên tâm đi, hôm nay chắc chắn sẽ giết chết Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ, Trịnh Bác Phương đem theo mười mấy nhân viên công tác Ủy ban kỷ luật, cộng thêm mười mấy nhân viên công tác của Phòng công an dẫn theo hơn hai mươi quan chức thị trấn Hắc Môi bị khởi tố ngồi trên mấy chiếc xe hơi cùng xe bus, nhanh như gió theo hướng về đường quốc lộ nơi mà Vương què đang mai phục chạy đến.
Đoạn quốc lộ này là một con đường từ thị trấn Hắc Môi thông sang thị xã Đông Giang, con đường này khá hẹp, chỉ có hai đường xe chạy, chỉ đủ cho hai chiếc xe vận tải than đá áp sát nhau khó khăn lắm cũng mới qua được. Ở hai bên đường đều là sườn núi nhỏ, sườn núi xung quanh không cao lắm, nơi cao nhất cách mặt đất cũng chỉ hơn 100m, có điều trên sườn núi trồng đầy cây, những cây này là nơi ẩn thân của Vương què và đồng bọn.
Liễu Kình Vũ ngồi trên chiếc xe bus chở Chu Đông Hoa và những người bị khởi tố.
Giờ phút này, không khí bên trong xe bus vô cùng khẩn trương, tất cả những người bị khởi tố sắc mặt đều trầm mặc, tâm trạng nặng nề. Bọn họ biết, một khi bị đưa về thị xã Đông Giang, chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt của pháp luật, bọn họ thật hi vọng lúc này có người từ trên trời giáng xuống mà cứu bọn họ đi.
Phải biết rằng, trong số những người này cũng có vài tên đã có sự chuẩn bị, một khi có cơ hội nhất định nghĩ cách trốn thoát, lấy hộ chiếu được chuẩn bị sẵn lập tức đào thoát ra nước ngoài.
Thời điểm chiếc ô tô phía trước vừa mới đi ngang qua sườn núi nhỏ, cây đại thụ ven đường đột nhiên đổ xuống quốc lộ, ngăn cản đường đi.
Cùng lúc đó, sườn núi hai bên người đông nghìn nghịt ào ào trượt xuống, chặn đường trước xe của đám người Liễu Kình Vũ.
Lái xe nhìn thấy cây đại thụ đổ xuống, vội phanh gấp, tất cả các xe đều dừng lại.
Liễu Kình Vũ vốn là ngồi ở hàng sau, nhìn thấy lái xe đã dừng xe lại, lập tức nhíu mày hỏi:
– Sao thế? Sao lại dừng xe?
Lái xe cười khổ nói:
– Chủ nhiệm Liễu, đường đi phía trước bị một gốc cây to đổ xuống ngăn cản rồi, còn xuất hiện mấy chục gã đàn ông cầm dao rựa, xem tình hình này hình như không hay lắm.
Vừa lúc đó, cửa xe bus bị người bên ngoài dùng sức đập vài cái:
– Xuống xe, xuống xe, đều xuống xe cho tao. Liễu Kình Vũ có trên xe hay không, nhanh chóng cút xuống xe cho ông.
Nhìn thấy tình hình này, sắc mặt Liễu Kình Vũ lúc này trầm xuống, cất bước đi đến trước cửa xe trực tiếp nói với lái xe:
– Mở cửa xe, tôi sẽ đi gặp bọn họ.
Lái xe có chút lo lắng nói:
– Chủ nhiệm Liễu, tôi thấy người ở phía ngoài rất nhiều, trong tay đều mang vũ khí, ngài xuống dưới có phải là mạo hiểm không?
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
– Mở cửa xe đi, đường bọn họ đều đã chặn rồi, tôi không xuống thì bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi đang muốn xem xem, rút cục là ai muốn tìm tôi gây sự.
Lái xe đành mở cửa, Liễu Kình Vũ cất bước xuống rồi, lập tức lái xe lại đóng chặt cửa xe.
Nhưng mà, vừa lúc đó, cửa kính các nơi trên xe bus đều bị người dùng gậy sắt đập vỡ, còn có người dùng dao chỉ vào lái xe nói:
– Mở cửa xe, tất cả mọi người đều xuống dưới.
Lái xe vừa nhìn, chỉ có thể theo yêu cầu của chúng mà làm theo, mở cửa xe cho tất cả mọi người xuống.
Lúc này, đã có vài cảnh sát vây quanh bên cạnh Liễu Kình Vũ, đứng đối diện mấy chục gã thanh niên tay cầm côn sắt, dao rựa.
Đối phương đã vây thành một vòng lớn, đem Liễu Kình Vũ bọn họ vây ở trong.
Lúc này, Vương què tiến lên phía trước hai bước:
– Đâu là Liễu Kình Vũ, cút ra đây cho ông.
Lúc nói chuyện, Vương què là nhìn vào Liễu Kình Vũ nói, bởi vì y ta phát hiện cảnh sát bên người Liễu kình Vũ tương đối nhiều, đại đa số cảnh sát đều là để bảo vệ hắn.
Liễu Kình Vũ cũng cất bước đi ra:
– Tôi chính là Liễu Kình Vũ, các người là ai, vì sao chặn đường đi của chúng tôi?
Vương què liếc mắt một cái đánh giá Liễu Kình Vũ, lập tức lại từ trong túi áo lấy ra một tấm hình cẩn thận so sánh một chút, sau khi xác nhận, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Liễu Kình Vũ, chúng tao là người dân thị trấn Hắc Môi, chúng tao muốn hỏi mày, mày dựa vào cái gì muốn khởi tố bấy nhiêu quan phụ mẫu của Hắc Môi? Nếu không phải là bọn họ, bách tính Hắc Môi chúng tao căn bản không thể đi trên con đường làm giàu hôm nay, nếu không phải bọn họ, chúng tao căn bản không thể cơm no mặc ấm. Mày nói đi, mày có phải muốn nắm trong tay thị trấn Hắc Môi, cảm thấy bọn họ sẽ ngáng đường cho nên mới cố ý tố cáo bọn họ. Liễu Kình Vũ, thằng nhãi mày tâm địa thật đúng là quá đen tối đó.
Trong lúc nói chuyện, Vương què hoàn toàn dựa theo lời biên soạn trong kịch bản trước đó diễn một màn kịch.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Vương què :
– Các người là thôn dân trong thị trấn Hắc Môi sao, tôi thấy không giống. Thôn dân của thị trấn Hắc Môi sao lại tay cầm vũ khí chặn đường đi của chúng tôi? Thôn dân thị trấn Hắc Môi sao lại có thể nói ra mấy lời trái lương tâm như anh chứ? Các anh rút cục muốn thế nào, nói thẳng đi, Liễu Kình Vũ tôi không phải kẻ ngốc.
Vương què nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, bật cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy kiêu ngạo và đắc ý:
– Liễu Kình Vũ, xem ra mày đúng là không phải đồ ngốc. Mày đã thẳng thắn như thế, vậy tao cũng không nói lời thừa với mày, nói thật với mày, hôm nay chúng tao đến đây là muốn mượn của mày một vật.
– Là cái gì?
Liễu Kình Vũ hỏi.
– Mượn đầu của mày.
Nói xong, Vương què mạnh mẽ múa may dao rựa trong tay, quát lớn:
– Các anh em, chém cho tao.
Theo tiếng lệnh của Vương què, đám thuộc hạ của y liền hướng Liễu Kình Vũ lao đến.
Nhưng mà, vừa lúc đó các viên cảnh sát đi theo Liễu Kình Vũ lập tức lao đến chặn trước mặt Liễu Kình Vũ, dùng súng chỉ vào Vương què và những người khác, trong đó một sĩ quan cảnh sát đi đầu tức giận quát:
– Đều dừng lại, chúng tôi là cảnh sát, ai dám bước lên một bước đừng trách đạn của chúng tôi không có mắt.
Nói xong, vị sĩ quan cảnh sát này không chút do dự bắn chỉ thiên một phát, ý muốn làm cho những kẻ xấu này sợ hãi.
Nhưng mà, Vương què sau khi nhìn đến những người này, lại cười khinh thường:
– Cảnh sát sao? Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Các người có bản lĩnh thì nổ súng thử xem. Tao nói cho chúng mày biết, hai bên sườn núi bọn tao đã gài lượng lớn thuốc nổ, các người nếu dám nổ một phát súng, đừng trách ông mày độc ác, chúng ta tất cả cùng chết.
Nói xong, Vương què la lớn:
– Cho bọn chúng thưởng thức một chút uy lực thuốc nổ của chúng ta đi.
Theo lệnh của Vương què, hai bên sườn núi đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh ầm ầm, lập tức, đá vụn bay múa đầy trời, tro bụi đầy trời.
Theo hai tiếng nổ ầm ầm, những người đang chắn trước Liễu Kình Vũ mặt đều lộ ra vẻ nghi ngờ, bọn họ tuyệt đối thật không ngờ, những người chặn đường trước mặt còn có thủ đoạn này, không ngờ còn chuẩn bị bom. Thủ đoạn này đã không còn là thế lực đen bình thường có thể làm được, chỉ e là hành vi khủng bố rồi.
Sĩ quan cảnh sát dẫn đầu trên mặt cũng lộ ra vẻ hết sức khó coi.
Đúng lúc này, Vương què lại nói:
– Các vị cảnh sát, nói thật, tôi không muốn cùng các người xung đột vũ trang, dù sao chúng tôi còn muốn kiếm cơm ăn, đắc tội với mấy người chúng tôi cũng không có quả ngon gì ăn. Nhưng tôi muốn nói cho các người biết, bọn tôi đều là một đám người liều mạng, bọn tôi làm việc có nguyên tắc của bọn tôi, nếu ai dám ngăn cản bọn tôi thì bọn tôi sẽ cùng liều chết với kẻ đó. Các vị cảnh sát, nếu nói sai, vậy toàn bộ là tôi sai, các người đều là cha là mẹ, nên rời khỏi thì lập tức rời khỏi đi, trò chơi trước mắt hay là đừng tham gia nữa. Còn nếu các người thật muốn chơi, không vấn đề, bọn tôi sẽ chơi với các người, dù sao bọn tôi đều là một mạng ti tiện, chơi đến cùng đi.
Nói xong lời này, trong số cảnh sát này có người bật cười.
Lúc này, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Được, muốn chơi, tôi cùng mấy người chơi đến cùng. Các vị cảnh sát anh em, các vị đều lùi ra sau đi. Tôi thật muốn xem, những kẻ liều mạng như bọn họ thì chơi với tôi như thế nào.
Vị sĩ quan cảnh sát kia trên mặt hiện ra vẻ khó xử nói:
– Chủ nhiệm Liễu, chúng tôi là đến để bảo vệ tính mạng cho ngài, nếu chúng tôi lui xuống thì….
Liễu Kình Vũ khoát tay:
– Không có việc gì, phát sinh bất cứ chuyện gì đều không liên quan đến các anh, các anh đã tận lực làm hết chức trách của mình rồi.
Vị sĩ quan cảnh sát kia nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, biết tình hình trước mắt rất đặc biệt rồi, liễn dẫn mấy người khác theo yêu cầu của Vương què lùi ra sau 50m, đồng thời đem mấy kẻ bị khởi tố trông coi cẩn thận. Mặc dù bọn họ không thể bảo vệ an toàn cho Liễu Kình Vũ, nhưng đối với việc trông coi những kẻ bị khởi tố này họ tuyệt không dám lơ là.
Chờ mọi người lùi lại theo yêu cầu của Vương què, Liễu Kình Vũ lạnh nhạt nói:
– Tên què kia, muốn chơi thế nào, nói đi, Liễu Kình Vũ tôi sẽ hầu anh đến cùng.
Vương què mặc dù biết mình là người què, nhưng lại chán ghét nhất là người khác gọi mình là người què, cho nên khi nghe Liễu Kình Vũ gọi bản thân mình là kẻ què, nhất thời trong ánh mắt lửa giận ngút trời, lớn tiếng quát:
– Liễu Kình Vũ, mày nghe cho rõ, cách chơi của tao chính là mày đứng ở đây chờ bị tao chém.
Theo Vương què ra lệnh, lập tức, vài thanh đao sáng loáng lao về hướng Liễu Kình Vũ hung hăng chém đến.
Nhưng mà, giờ phút này Liễu Kình Vũ làm sao lại đứng yên để cho bọn họ chém, chỉ trong nháy mắt, Liễu Kình Vũ liền hướng sang bên con đao lóe sáng, lập tức một cước đá bay một phát đao nguy hiểm nhất. Đao còn bay vòng vòng trên không trung, Liễu Kình Vũ tại chỗ nhảy lên mạnh mẽ bắt chặt thanh đao, đồng thời nhằm hướng mấy kẻ kia quét ngang một đường, trong nháy mắt đem mấy kẻ kia đều bức lui.
Nhưng mà lúc đó, lại một đám người nữa đã ùa lên, hình thành ba vòng người vây quanh Liễu Kình Vũ.
– Các anh em, lấy lại tinh thần đi, hôm nay cuộc làm ăn này làm xong, trở về mỗi người 2.000 tệ, buổi tối chúng ta đủ để chén rượu ngon thịt ngon.
Mọi người nghe được Vương què nói lời này tinh thần lập tức tăng vọt:
– Vương ca, anh yên tâm đi, hôm nay chắc chắn sẽ giết chết Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ, Trịnh Bác Phương đem theo mười mấy nhân viên công tác Ủy ban kỷ luật, cộng thêm mười mấy nhân viên công tác của Phòng công an dẫn theo hơn hai mươi quan chức thị trấn Hắc Môi bị khởi tố ngồi trên mấy chiếc xe hơi cùng xe bus, nhanh như gió theo hướng về đường quốc lộ nơi mà Vương què đang mai phục chạy đến.
Đoạn quốc lộ này là một con đường từ thị trấn Hắc Môi thông sang thị xã Đông Giang, con đường này khá hẹp, chỉ có hai đường xe chạy, chỉ đủ cho hai chiếc xe vận tải than đá áp sát nhau khó khăn lắm cũng mới qua được. Ở hai bên đường đều là sườn núi nhỏ, sườn núi xung quanh không cao lắm, nơi cao nhất cách mặt đất cũng chỉ hơn 100m, có điều trên sườn núi trồng đầy cây, những cây này là nơi ẩn thân của Vương què và đồng bọn.
Liễu Kình Vũ ngồi trên chiếc xe bus chở Chu Đông Hoa và những người bị khởi tố.
Giờ phút này, không khí bên trong xe bus vô cùng khẩn trương, tất cả những người bị khởi tố sắc mặt đều trầm mặc, tâm trạng nặng nề. Bọn họ biết, một khi bị đưa về thị xã Đông Giang, chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt của pháp luật, bọn họ thật hi vọng lúc này có người từ trên trời giáng xuống mà cứu bọn họ đi.
Phải biết rằng, trong số những người này cũng có vài tên đã có sự chuẩn bị, một khi có cơ hội nhất định nghĩ cách trốn thoát, lấy hộ chiếu được chuẩn bị sẵn lập tức đào thoát ra nước ngoài.
Thời điểm chiếc ô tô phía trước vừa mới đi ngang qua sườn núi nhỏ, cây đại thụ ven đường đột nhiên đổ xuống quốc lộ, ngăn cản đường đi.
Cùng lúc đó, sườn núi hai bên người đông nghìn nghịt ào ào trượt xuống, chặn đường trước xe của đám người Liễu Kình Vũ.
Lái xe nhìn thấy cây đại thụ đổ xuống, vội phanh gấp, tất cả các xe đều dừng lại.
Liễu Kình Vũ vốn là ngồi ở hàng sau, nhìn thấy lái xe đã dừng xe lại, lập tức nhíu mày hỏi:
– Sao thế? Sao lại dừng xe?
Lái xe cười khổ nói:
– Chủ nhiệm Liễu, đường đi phía trước bị một gốc cây to đổ xuống ngăn cản rồi, còn xuất hiện mấy chục gã đàn ông cầm dao rựa, xem tình hình này hình như không hay lắm.
Vừa lúc đó, cửa xe bus bị người bên ngoài dùng sức đập vài cái:
– Xuống xe, xuống xe, đều xuống xe cho tao. Liễu Kình Vũ có trên xe hay không, nhanh chóng cút xuống xe cho ông.
Nhìn thấy tình hình này, sắc mặt Liễu Kình Vũ lúc này trầm xuống, cất bước đi đến trước cửa xe trực tiếp nói với lái xe:
– Mở cửa xe, tôi sẽ đi gặp bọn họ.
Lái xe có chút lo lắng nói:
– Chủ nhiệm Liễu, tôi thấy người ở phía ngoài rất nhiều, trong tay đều mang vũ khí, ngài xuống dưới có phải là mạo hiểm không?
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
– Mở cửa xe đi, đường bọn họ đều đã chặn rồi, tôi không xuống thì bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi đang muốn xem xem, rút cục là ai muốn tìm tôi gây sự.
Lái xe đành mở cửa, Liễu Kình Vũ cất bước xuống rồi, lập tức lái xe lại đóng chặt cửa xe.
Nhưng mà, vừa lúc đó, cửa kính các nơi trên xe bus đều bị người dùng gậy sắt đập vỡ, còn có người dùng dao chỉ vào lái xe nói:
– Mở cửa xe, tất cả mọi người đều xuống dưới.
Lái xe vừa nhìn, chỉ có thể theo yêu cầu của chúng mà làm theo, mở cửa xe cho tất cả mọi người xuống.
Lúc này, đã có vài cảnh sát vây quanh bên cạnh Liễu Kình Vũ, đứng đối diện mấy chục gã thanh niên tay cầm côn sắt, dao rựa.
Đối phương đã vây thành một vòng lớn, đem Liễu Kình Vũ bọn họ vây ở trong.
Lúc này, Vương què tiến lên phía trước hai bước:
– Đâu là Liễu Kình Vũ, cút ra đây cho ông.
Lúc nói chuyện, Vương què là nhìn vào Liễu Kình Vũ nói, bởi vì y ta phát hiện cảnh sát bên người Liễu kình Vũ tương đối nhiều, đại đa số cảnh sát đều là để bảo vệ hắn.
Liễu Kình Vũ cũng cất bước đi ra:
– Tôi chính là Liễu Kình Vũ, các người là ai, vì sao chặn đường đi của chúng tôi?
Vương què liếc mắt một cái đánh giá Liễu Kình Vũ, lập tức lại từ trong túi áo lấy ra một tấm hình cẩn thận so sánh một chút, sau khi xác nhận, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Liễu Kình Vũ, chúng tao là người dân thị trấn Hắc Môi, chúng tao muốn hỏi mày, mày dựa vào cái gì muốn khởi tố bấy nhiêu quan phụ mẫu của Hắc Môi? Nếu không phải là bọn họ, bách tính Hắc Môi chúng tao căn bản không thể đi trên con đường làm giàu hôm nay, nếu không phải bọn họ, chúng tao căn bản không thể cơm no mặc ấm. Mày nói đi, mày có phải muốn nắm trong tay thị trấn Hắc Môi, cảm thấy bọn họ sẽ ngáng đường cho nên mới cố ý tố cáo bọn họ. Liễu Kình Vũ, thằng nhãi mày tâm địa thật đúng là quá đen tối đó.
Trong lúc nói chuyện, Vương què hoàn toàn dựa theo lời biên soạn trong kịch bản trước đó diễn một màn kịch.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Vương què :
– Các người là thôn dân trong thị trấn Hắc Môi sao, tôi thấy không giống. Thôn dân của thị trấn Hắc Môi sao lại tay cầm vũ khí chặn đường đi của chúng tôi? Thôn dân thị trấn Hắc Môi sao lại có thể nói ra mấy lời trái lương tâm như anh chứ? Các anh rút cục muốn thế nào, nói thẳng đi, Liễu Kình Vũ tôi không phải kẻ ngốc.
Vương què nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, bật cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy kiêu ngạo và đắc ý:
– Liễu Kình Vũ, xem ra mày đúng là không phải đồ ngốc. Mày đã thẳng thắn như thế, vậy tao cũng không nói lời thừa với mày, nói thật với mày, hôm nay chúng tao đến đây là muốn mượn của mày một vật.
– Là cái gì?
Liễu Kình Vũ hỏi.
– Mượn đầu của mày.
Nói xong, Vương què mạnh mẽ múa may dao rựa trong tay, quát lớn:
– Các anh em, chém cho tao.
Theo tiếng lệnh của Vương què, đám thuộc hạ của y liền hướng Liễu Kình Vũ lao đến.
Nhưng mà, vừa lúc đó các viên cảnh sát đi theo Liễu Kình Vũ lập tức lao đến chặn trước mặt Liễu Kình Vũ, dùng súng chỉ vào Vương què và những người khác, trong đó một sĩ quan cảnh sát đi đầu tức giận quát:
– Đều dừng lại, chúng tôi là cảnh sát, ai dám bước lên một bước đừng trách đạn của chúng tôi không có mắt.
Nói xong, vị sĩ quan cảnh sát này không chút do dự bắn chỉ thiên một phát, ý muốn làm cho những kẻ xấu này sợ hãi.
Nhưng mà, Vương què sau khi nhìn đến những người này, lại cười khinh thường:
– Cảnh sát sao? Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Các người có bản lĩnh thì nổ súng thử xem. Tao nói cho chúng mày biết, hai bên sườn núi bọn tao đã gài lượng lớn thuốc nổ, các người nếu dám nổ một phát súng, đừng trách ông mày độc ác, chúng ta tất cả cùng chết.
Nói xong, Vương què la lớn:
– Cho bọn chúng thưởng thức một chút uy lực thuốc nổ của chúng ta đi.
Theo lệnh của Vương què, hai bên sườn núi đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh ầm ầm, lập tức, đá vụn bay múa đầy trời, tro bụi đầy trời.
Theo hai tiếng nổ ầm ầm, những người đang chắn trước Liễu Kình Vũ mặt đều lộ ra vẻ nghi ngờ, bọn họ tuyệt đối thật không ngờ, những người chặn đường trước mặt còn có thủ đoạn này, không ngờ còn chuẩn bị bom. Thủ đoạn này đã không còn là thế lực đen bình thường có thể làm được, chỉ e là hành vi khủng bố rồi.
Sĩ quan cảnh sát dẫn đầu trên mặt cũng lộ ra vẻ hết sức khó coi.
Đúng lúc này, Vương què lại nói:
– Các vị cảnh sát, nói thật, tôi không muốn cùng các người xung đột vũ trang, dù sao chúng tôi còn muốn kiếm cơm ăn, đắc tội với mấy người chúng tôi cũng không có quả ngon gì ăn. Nhưng tôi muốn nói cho các người biết, bọn tôi đều là một đám người liều mạng, bọn tôi làm việc có nguyên tắc của bọn tôi, nếu ai dám ngăn cản bọn tôi thì bọn tôi sẽ cùng liều chết với kẻ đó. Các vị cảnh sát, nếu nói sai, vậy toàn bộ là tôi sai, các người đều là cha là mẹ, nên rời khỏi thì lập tức rời khỏi đi, trò chơi trước mắt hay là đừng tham gia nữa. Còn nếu các người thật muốn chơi, không vấn đề, bọn tôi sẽ chơi với các người, dù sao bọn tôi đều là một mạng ti tiện, chơi đến cùng đi.
Nói xong lời này, trong số cảnh sát này có người bật cười.
Lúc này, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Được, muốn chơi, tôi cùng mấy người chơi đến cùng. Các vị cảnh sát anh em, các vị đều lùi ra sau đi. Tôi thật muốn xem, những kẻ liều mạng như bọn họ thì chơi với tôi như thế nào.
Vị sĩ quan cảnh sát kia trên mặt hiện ra vẻ khó xử nói:
– Chủ nhiệm Liễu, chúng tôi là đến để bảo vệ tính mạng cho ngài, nếu chúng tôi lui xuống thì….
Liễu Kình Vũ khoát tay:
– Không có việc gì, phát sinh bất cứ chuyện gì đều không liên quan đến các anh, các anh đã tận lực làm hết chức trách của mình rồi.
Vị sĩ quan cảnh sát kia nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, biết tình hình trước mắt rất đặc biệt rồi, liễn dẫn mấy người khác theo yêu cầu của Vương què lùi ra sau 50m, đồng thời đem mấy kẻ bị khởi tố trông coi cẩn thận. Mặc dù bọn họ không thể bảo vệ an toàn cho Liễu Kình Vũ, nhưng đối với việc trông coi những kẻ bị khởi tố này họ tuyệt không dám lơ là.
Chờ mọi người lùi lại theo yêu cầu của Vương què, Liễu Kình Vũ lạnh nhạt nói:
– Tên què kia, muốn chơi thế nào, nói đi, Liễu Kình Vũ tôi sẽ hầu anh đến cùng.
Vương què mặc dù biết mình là người què, nhưng lại chán ghét nhất là người khác gọi mình là người què, cho nên khi nghe Liễu Kình Vũ gọi bản thân mình là kẻ què, nhất thời trong ánh mắt lửa giận ngút trời, lớn tiếng quát:
– Liễu Kình Vũ, mày nghe cho rõ, cách chơi của tao chính là mày đứng ở đây chờ bị tao chém.
Theo Vương què ra lệnh, lập tức, vài thanh đao sáng loáng lao về hướng Liễu Kình Vũ hung hăng chém đến.
Nhưng mà, giờ phút này Liễu Kình Vũ làm sao lại đứng yên để cho bọn họ chém, chỉ trong nháy mắt, Liễu Kình Vũ liền hướng sang bên con đao lóe sáng, lập tức một cước đá bay một phát đao nguy hiểm nhất. Đao còn bay vòng vòng trên không trung, Liễu Kình Vũ tại chỗ nhảy lên mạnh mẽ bắt chặt thanh đao, đồng thời nhằm hướng mấy kẻ kia quét ngang một đường, trong nháy mắt đem mấy kẻ kia đều bức lui.
Nhưng mà lúc đó, lại một đám người nữa đã ùa lên, hình thành ba vòng người vây quanh Liễu Kình Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.