Chương 88: Song nữ hội
Mộng Nhập Hồng Hoang
29/06/2015
Lúc này, Liễu Kình Vũ nhớ tới lúc trước Đổng Thiên Bá gặp được tiểu ma nữ Hàn Hương Di, lúc đó cũng chỉ vì gã nói Hàn Hương Di là gái bao cho nên mới bị đánh một trận tơi bời. Thật không ngờ hôm nay đối mặt với đại ma nữ, chắc gã cũng không thể ngờ tới rằng hai lần gã bị đánh đều cùng một lí do. Người này thật là đầu óc có vấn đề, trí nhớ không được tốt lắm!
Tuy nhiên cũng may trong hội trường có rất nhiều người. Mọi người vừa nhìn thấy Tào Thục Tuệ nổi giận, đều đi qua khuyên nhủ, Tào Thục Tuệ lúc này mới dừng tay.
Lúc này, Trâu Văn Siêu tràn đầy tức giận nhìn Tào Thục Tuệ nói:
- Cô… cô, cô là cái giống người gì vậy, động một chút lại đánh người, trong mắt của cô còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không? Bảo vệ, bảo vệ đâu mau lại đây, bắt người phụ nữ này lại cho tôi!
Trâu Văn Siêu đã sớm dự liệu được tham dự vũ hội Thanh niên ưu tú lần này Liễu Kình Vũ có thể sẽ nổi giận, thậm chí là đánh người. Hơn nữa mặc dù là Liễu Kình Vũ không làm như vậy, gã cũng sẽ kích bác cho Liễu Kình Vũ buộc phải làm như vậy. Thế nhưng thật sự lại không ngờ tới, cuối cùng còn chưa thấy Liễu Kình Vũ nổi giận, vậy mà bạn nhảy của Liễu Kình Vũ lại nổi giận. Cho nên, lúc này Trâu Văn Siêu chỉ có thể dùng đến mấy bảo vệ này. Gã đã sớm dặn dò những người bảo vệ này rồi.
Tổ trưởng tổ bảo vệ nghe thấy Trâu Văn Siêu gọi, lập tức mang theo bốn nhân viên lao thẳng về phía Tào Thục Tuệ, muốn bắt tào Thục Tuệ đem đi. Chỉ có điều sau khi mấy tên bảo vệ này nhìn thấy diện mạo của Tào Thục Tuệ, lúc đó cũng hơi sửng sốt, thế nhưng Trâu Văn Siêu đã có lệnh, bọn họ mặc kệ đối phương là người đẹp đến đâu, cất bước liền muốn xông lên.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói:
- Nếu ai dám động vào cô ấy dù chỉ một chút thôi, tôi cam đoan người đó sẽ phải hối hận đấy.
Trong lúc Liễu Kình Vũ nói chuyện, trên người tỏa ra sát khí tràn đầy nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.
Mấy người bảo vệ nhìn thấy tư thế kia của Liễu Kình Vũ, lúc này cũng không dám lộn xộn, còn cách Tào Thục Tuệ chưa đầy hai mét, bao vây Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ lại, cũng không dám xông lên.
Đúng lúc này, đã đến giờ khai mạc vũ hội rồi, trên sân khấu trong đại sảnh, người chủ trì vốn dĩ đã đứng ở phía trên rồi, nhưng nhìn thấy bên này xảy ra mâu thuẫn xung đột, lúc này sắc mặt có vẻ hết sức khó coi. Người chủ trì này không phải là một người bình thường, mà là Chủ nhiệm văn phòng UBND thành phố Viên Vĩ Dân. Buổi vũ hội Thanh niên ưu tú lần này được Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Thành ủy vô cùng coi trọng, Viên Vĩ Dân bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Hơn nữa lúc này, Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm, Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng tất cả đều đang ngồi chờ ở phía sau khán đài bên kia. Căn cứ vào chương trình hội nghị thì hoạt động đầu tiên chính là các lãnh đạo phát biểu, biểu đạt lòng quan tâm của cán bộ đối với các thanh niên ưu tú. Thế nhưng lại có người dám gây rối ở phía hậu trường này, chuyện này đúng là quá không nể mặt mình rồi.
Cho nên, tay Viên Vĩ Dân cầm microphone cao giọng nói:
- Được rồi, nhóm các vị thanh niên ưu tú, mọi người nếu như không có việc gì thì xin mời tìm đúng vị trí chỗ ngồi của mình, đứng cũng được hoặc ngồi cũng được, không được gây lộn xộn ở đây nữa. Buổi vũ hội tối nay của chúng ta lập tức sẽ được bắt đầu. Mời mọi người phối hợp một chút.
Nhìn thấy Viên Vĩ Dân trên sân khấu, rất nhiều người trong hội trường đều tìm đến vị trí chỗ ngồi của mình. Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố vẫn tương đối có uy tín mà. Nhưng giờ phút này, Đổng Thiên Bá còn ngồi dưới đất đau đớn không chịu nổi rên hừ hừ, mà Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ đang cùng Trâu Văn Siêu, và đám bảo vệ giằng co nhau ở giữa đại sảnh.
Ánh mắt của Viên Vĩ Dân không được tốt lắm, mà vị trí của Liễu Kình Vũ lại cách vị trí của người chủ trì tương đối xa, cho nên ông ta không thấy rõ lắm rốt cuộc là ai đang phát sinh xung đột, liền lớn tiếng quát lớn:
- Mấy người bên kia, các người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng, sau khi ông ta hô hai lần, mới phát hiện ra đối phương căn bản không thèm để ý tới ông ta, ngay trong lúc đó vẫn đang giằng co, trong lòng lập tức bốc hỏa. Dù sao thì bây giờ Ban lãnh đạo cũng ở phía sau chờ khá lâu rồi, mình phải nhanh chóng xuống dưới xem xét sự tình để giải quyết mới được. Cho nên ông ta lập tức rời khỏi ghế chủ trì chạy xuống dưới, nhanh chóng bước về phía đám người Liễu Kình Vũ.
Ngay lúc này, ba vị cán bộ cao cấp của thành phố Thương Sơn phía sau khán đài cũng có chút không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Dù sao thì ba người bọn họ thuộc hai phe khác nhau, hôm nay sở dĩ tất cả đều tới, chủ yếu là suy xét tới vấn đề thông qua tham dự vũ hội lần này để thể hiện lòng quan tâm của cán bộ đối với lớp trẻ, cũng là vì tranh thủ sự ủng hộ cho chính mình. Vốn dĩ là đã nên ra phát biểu rồi, cho nên trên mặt ba vị cán bộ này tất cả đều lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Lúc này, cả ba người thư kí của họ đã đi tới, đem tình hình tin tức mình thăm dò được phía trước khán đài báo cáo lại cho lãnh đạo của mình.
Làm cho Vương Trung Sơn không khỏi giật mình kinh hãi khi nghe được có người dám đánh nhau trong hội trường này. Nhất là lại nghe được người bị đánh chính là đứa con cưng Đổng Thiên Bá của Bí thư đảng ủy công an, càng khiến cho ông ta mở to hai mắt nhìn. Đến khi ông ta nghe được Trâu Hải Bằng, con trai của Phó bí thư thành ủy Trâu Văn Siêu lúc này cũng đang trong vòng xung đột ở hội trường thì thật sự là kinh hoàng lắm rồi.
Cùng lúc ấy, cũng có người kinh hoàng không kém đó là Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng. Ông ta như thế nào cũng không thể ngờ tới, tại đây vẫn có người dám gây rối, hơn nữa con trai mình cũng có phần trong đó. Nhưng sau khi nghe xong toàn bộ quá trình sự việc, sắc mặt ông ta lại trở nên âm trầm.
Sau khi nghe xong báo cáo, ba vị cán bộ cấp cao đều liếc nhìn nhau một cái, sau đó Vương Trung Sơn bước ở phía trước, Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng bước ngay theo sau Vương Trung Sơn khoảng nửa bước chân, tất cả cùng nhau đi ra khỏi hậu trường, đi thẳng đến hiện trường xung đột.
Lúc Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ bên cạnh hắn, sắc mặt tất cả đều trầm xuống. Tuy rằng bọn họ đều giật mình trước vẻ mặt xinh đẹp của Tào Thục Tuệ, nhưng cũng đều bị Tào Thục Tuệ hung hăng chọc giận không hề nhẹ. Nhất là khi nhìn thấy Đổng Thiên Bá vẫn còn ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn Tào Thục Tuệ tràn đầy bất mãn.
Thế nhưng, lúc này khi Vương Trung Sơn nhìn thấy Tào Thục Tuệ cũng là kinh ngạc tròng mắt như sắp rơi ra ngoài. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Tào Thục Tuệ ông ta đã nhận ra thân phận của cô. Cũng bởi vì năm đó ông ta đi cùng với chỗ dựa vững chắc của mình đến Yến Kinh tham gia hoạt động chào hỏi gia tộc Tào thị. Ở Tào gia đã từng ngẫu nhiên gặp qua Tào Thục Tuệ một lần, vẻ mặt xinh đẹp của Tào Thục Tuệ khắc sâu trong trí nhớ của ông ta. Nhất là khi ông ta nhìn thấy đại lão gia Tào Tấn Dương cưng chiều vị tiểu công chúa này như thế nào, trong lòng lại càng để tâm. Nhưng ông ta như thế nào cũng không thể ngờ tới, đường đường là một vị công chúa được cưng chiều nhất trong gia tộc lớn nhất thành phố Yến Kinh, không ngờ lại xuất hiện trên địa bàn của mình. Điều khiến ông ta càng không dám nghĩ đến đó là Tào Thục Tuệ kia lại dùng tay khoác tay Liễu Kình Vũ. Đối với Liễu Kình Vũ này, cấp dưới của ông ta luôn luôn gặp phải phiền phức ở thành phố Thương Sơn. Cho nên tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng thông qua ảnh chụp và video cũng là sớm đã nhận ra. Ông ta thật sự không thể ngờ tới tiểu công chúa của Tào gia lại thân thiết như vậy đối với một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé như Liễu Kình Vũ.
Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Vương Trung Sơn nhận ra Tào Thục Tuệ, nhưng Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm lại không nhận ra Tào Thục Tuệ.
Trâu Hải Bằng nhìn thấy tình trạng giằng co ở hiện trường, sắc mặt bình tĩnh nói với Trâu Văn Siêu:
- Văn Siêu, có chuyện gì xảy ra thế? Hôm nay là trường hợp gì mà dám gây sự ở đây?
Mặc dù là quát lớn, nhưng kì thực là tạo cơ hội cho Trâu Văn Siêu nói chuyện.
Trâu Văn Siêu tự nhiên hiểu được ý tứ của cha mình, lúc này mới kể lại chuyện Tào Thục Tuệ hành hung Đổng Thiên Bá.
Trâu Hải Bằng sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức bình tĩnh nhìn về phía mấy người bảo vệ nói:
- Các người có chuyện gì vậy, có người vô duyên vô cớ đánh cán bộ nhà nước, còn không mau báo công an. Báo công an qua đây bắt cô ta giải đi.
Bảo vệ liền lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị báo cảnh sát.
Thế nhưng lúc này, Vương Trung Sơn không thể không nói, ông ta vội vàng lên tiếng:
- Chờ một chút, đừng báo công an vội. Đồng chí Trâu Hải Bằng, tôi cho rằng chuyện này chúng ta nhất định phải làm cho rõ ràng trước đã, xem rốt cuộc vấn đề là tại ai. Nếu như vấn đề là tại cô bé này, lúc đó báo công an cũng không muộn, nếu như vấn đề không phải tại cô bé này, báo công an bắt nhầm người có thể sẽ không tốt lắm.
Lúc này, Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm nhìn thấy Vương Trung Sơn lại nói đỡ cho một cô gái xa lạ, lúc đó đều chau mày.
Loại tình huống này bọn họ như thế nào cũng không thể ngờ tới. Phải biết rằng, trong trốn quan trường, người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ đi bênh vực một người xa lạ mà đắc tội với đồng nghiệp. Tuy rằng ba người ở trong Hội nghị thường vụ luôn đối chọi gay gắt, nhưng đó cũng là thuộc loại đấu tranh chính trị, mà hiện tại Trâu Hải Bằng rõ ràng đang muốn ra mặt vì đứa con, chuyện này rõ ràng là chống đối, như vậy cũng có khả năng biến thành thù riêng rồi. Loại chuyện này Vương Trung Sơn không thể không biết, nhưng ông ta vẫn muốn ra mặt, sự việc đến lúc này có vẻ như thêm chút phiền toái rồi.
Lý Đức Lâm lúc này không thể lên tiếng, ông ta trầm mặt nói:
- Bí Thư Vương, tôi cho rằng vừa rồi Trâu Văn Siêu đã nói rất rõ ràng sự việc, không nhất thiết phải tiến hành điều tra làm gì cho thêm phần phức tạp ra.
Vương Trung Sơn không khỏi chau mày.
Lúc này, Trâu Văn Siêu nhìn về phía mọi người xung quanh nói:
- Các vị, tất cả mọi người đều nói đi, lời tôi nói có đúng sự thật hay không?
Đa số những người bên cạnh đều quen biết Trâu Văn Siêu, hơn nữa mấy vị cán bộ cấp cao này cũng không có mấy người không quen biết, nhất là sau khi nhìn thấy cha của Trâu Văn Siêu rõ ràng muốn thiên vị cho Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá, thì đều nói:
- Là sự thật!
Sắc mặt của Vương Trung Sơn càng thêm khó coi rồi, miệng lưỡi thế gian, chỉ sợ là giả cũng cãi không nổi mà.
Đúng lúc đó, một cô gái mặc váy liền thân màu tím đứng dậy, trong âm thanh của cô mang theo một tia khinh thường nói:
- Trâu Văn Siêu, anh quả thực là nói dối không ngượng miệng. Nếu không phải vừa rồi Đổng Thiên Bá nói năng bậy bạ, nói cái gì mà phải bao nuôi cô gái đẹp này thì người ta sẽ ra tay đánh anh ta sao? Một người phụ nữ bị người ta đem ra làm trò vui để mà đùa giỡn như vậy, nếu như còn không ra tay, thì bước tiếp theo Đồng Thiên Bá kia sẽ làm ra cái chuyện gì không ai có thể đoán được. Hơn nữa Đổng Thiên Bá còn mắng con gái người ta là gái bao, nếu như lời nói này rơi vào tai bất kì cô gái nào thì ai có thể chịu đựng được. Tôi thấy cô bé này đánh vẫn còn nhẹ lắm, nếu là tôi thì tôi đá chết anh ta rồi!
Liễu Kình Vũ nhìn thấy cô gái ra mặt vì Tào Thục Tuệ thì không khỏi có chút sửng sốt.
Bởi vì người phụ nữ trước mặt này chính là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn Tần Duệ Tiệp. Lúc này Tần Duệ Tiệp mặc trên người một chiếc váy liền thân màu tím, thêm chút phần trang trọng, lại thêm vài phần quyến rũ, phối hợp với dáng người mảnh dẻ nóng bỏng, mặc dù không có vẻ xinh đẹp thoát tục như Tào Thục Tuệ nhưng lại thêm vài phần thục nữ quyến rũ. “Mai Lan Thu Cúc” mỗi người đều có tư vị riêng, đều thuộc vào hàng những người đẹp tuyệt sắc.
Lúc này, nhìn thấy cô gái đẹp trước mắt này, Trâu Hải Bằng không biểu lộ bất cứ thái độ đặc biệt nào, nhưng Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm lại đều bị sợ ngây người.
Tần Duệ Tiệp! Không ngờ là cô!
Tuy nhiên cũng may trong hội trường có rất nhiều người. Mọi người vừa nhìn thấy Tào Thục Tuệ nổi giận, đều đi qua khuyên nhủ, Tào Thục Tuệ lúc này mới dừng tay.
Lúc này, Trâu Văn Siêu tràn đầy tức giận nhìn Tào Thục Tuệ nói:
- Cô… cô, cô là cái giống người gì vậy, động một chút lại đánh người, trong mắt của cô còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không? Bảo vệ, bảo vệ đâu mau lại đây, bắt người phụ nữ này lại cho tôi!
Trâu Văn Siêu đã sớm dự liệu được tham dự vũ hội Thanh niên ưu tú lần này Liễu Kình Vũ có thể sẽ nổi giận, thậm chí là đánh người. Hơn nữa mặc dù là Liễu Kình Vũ không làm như vậy, gã cũng sẽ kích bác cho Liễu Kình Vũ buộc phải làm như vậy. Thế nhưng thật sự lại không ngờ tới, cuối cùng còn chưa thấy Liễu Kình Vũ nổi giận, vậy mà bạn nhảy của Liễu Kình Vũ lại nổi giận. Cho nên, lúc này Trâu Văn Siêu chỉ có thể dùng đến mấy bảo vệ này. Gã đã sớm dặn dò những người bảo vệ này rồi.
Tổ trưởng tổ bảo vệ nghe thấy Trâu Văn Siêu gọi, lập tức mang theo bốn nhân viên lao thẳng về phía Tào Thục Tuệ, muốn bắt tào Thục Tuệ đem đi. Chỉ có điều sau khi mấy tên bảo vệ này nhìn thấy diện mạo của Tào Thục Tuệ, lúc đó cũng hơi sửng sốt, thế nhưng Trâu Văn Siêu đã có lệnh, bọn họ mặc kệ đối phương là người đẹp đến đâu, cất bước liền muốn xông lên.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói:
- Nếu ai dám động vào cô ấy dù chỉ một chút thôi, tôi cam đoan người đó sẽ phải hối hận đấy.
Trong lúc Liễu Kình Vũ nói chuyện, trên người tỏa ra sát khí tràn đầy nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.
Mấy người bảo vệ nhìn thấy tư thế kia của Liễu Kình Vũ, lúc này cũng không dám lộn xộn, còn cách Tào Thục Tuệ chưa đầy hai mét, bao vây Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ lại, cũng không dám xông lên.
Đúng lúc này, đã đến giờ khai mạc vũ hội rồi, trên sân khấu trong đại sảnh, người chủ trì vốn dĩ đã đứng ở phía trên rồi, nhưng nhìn thấy bên này xảy ra mâu thuẫn xung đột, lúc này sắc mặt có vẻ hết sức khó coi. Người chủ trì này không phải là một người bình thường, mà là Chủ nhiệm văn phòng UBND thành phố Viên Vĩ Dân. Buổi vũ hội Thanh niên ưu tú lần này được Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Thành ủy vô cùng coi trọng, Viên Vĩ Dân bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Hơn nữa lúc này, Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm, Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng tất cả đều đang ngồi chờ ở phía sau khán đài bên kia. Căn cứ vào chương trình hội nghị thì hoạt động đầu tiên chính là các lãnh đạo phát biểu, biểu đạt lòng quan tâm của cán bộ đối với các thanh niên ưu tú. Thế nhưng lại có người dám gây rối ở phía hậu trường này, chuyện này đúng là quá không nể mặt mình rồi.
Cho nên, tay Viên Vĩ Dân cầm microphone cao giọng nói:
- Được rồi, nhóm các vị thanh niên ưu tú, mọi người nếu như không có việc gì thì xin mời tìm đúng vị trí chỗ ngồi của mình, đứng cũng được hoặc ngồi cũng được, không được gây lộn xộn ở đây nữa. Buổi vũ hội tối nay của chúng ta lập tức sẽ được bắt đầu. Mời mọi người phối hợp một chút.
Nhìn thấy Viên Vĩ Dân trên sân khấu, rất nhiều người trong hội trường đều tìm đến vị trí chỗ ngồi của mình. Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố vẫn tương đối có uy tín mà. Nhưng giờ phút này, Đổng Thiên Bá còn ngồi dưới đất đau đớn không chịu nổi rên hừ hừ, mà Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ đang cùng Trâu Văn Siêu, và đám bảo vệ giằng co nhau ở giữa đại sảnh.
Ánh mắt của Viên Vĩ Dân không được tốt lắm, mà vị trí của Liễu Kình Vũ lại cách vị trí của người chủ trì tương đối xa, cho nên ông ta không thấy rõ lắm rốt cuộc là ai đang phát sinh xung đột, liền lớn tiếng quát lớn:
- Mấy người bên kia, các người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng, sau khi ông ta hô hai lần, mới phát hiện ra đối phương căn bản không thèm để ý tới ông ta, ngay trong lúc đó vẫn đang giằng co, trong lòng lập tức bốc hỏa. Dù sao thì bây giờ Ban lãnh đạo cũng ở phía sau chờ khá lâu rồi, mình phải nhanh chóng xuống dưới xem xét sự tình để giải quyết mới được. Cho nên ông ta lập tức rời khỏi ghế chủ trì chạy xuống dưới, nhanh chóng bước về phía đám người Liễu Kình Vũ.
Ngay lúc này, ba vị cán bộ cao cấp của thành phố Thương Sơn phía sau khán đài cũng có chút không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Dù sao thì ba người bọn họ thuộc hai phe khác nhau, hôm nay sở dĩ tất cả đều tới, chủ yếu là suy xét tới vấn đề thông qua tham dự vũ hội lần này để thể hiện lòng quan tâm của cán bộ đối với lớp trẻ, cũng là vì tranh thủ sự ủng hộ cho chính mình. Vốn dĩ là đã nên ra phát biểu rồi, cho nên trên mặt ba vị cán bộ này tất cả đều lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Lúc này, cả ba người thư kí của họ đã đi tới, đem tình hình tin tức mình thăm dò được phía trước khán đài báo cáo lại cho lãnh đạo của mình.
Làm cho Vương Trung Sơn không khỏi giật mình kinh hãi khi nghe được có người dám đánh nhau trong hội trường này. Nhất là lại nghe được người bị đánh chính là đứa con cưng Đổng Thiên Bá của Bí thư đảng ủy công an, càng khiến cho ông ta mở to hai mắt nhìn. Đến khi ông ta nghe được Trâu Hải Bằng, con trai của Phó bí thư thành ủy Trâu Văn Siêu lúc này cũng đang trong vòng xung đột ở hội trường thì thật sự là kinh hoàng lắm rồi.
Cùng lúc ấy, cũng có người kinh hoàng không kém đó là Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng. Ông ta như thế nào cũng không thể ngờ tới, tại đây vẫn có người dám gây rối, hơn nữa con trai mình cũng có phần trong đó. Nhưng sau khi nghe xong toàn bộ quá trình sự việc, sắc mặt ông ta lại trở nên âm trầm.
Sau khi nghe xong báo cáo, ba vị cán bộ cấp cao đều liếc nhìn nhau một cái, sau đó Vương Trung Sơn bước ở phía trước, Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng bước ngay theo sau Vương Trung Sơn khoảng nửa bước chân, tất cả cùng nhau đi ra khỏi hậu trường, đi thẳng đến hiện trường xung đột.
Lúc Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ bên cạnh hắn, sắc mặt tất cả đều trầm xuống. Tuy rằng bọn họ đều giật mình trước vẻ mặt xinh đẹp của Tào Thục Tuệ, nhưng cũng đều bị Tào Thục Tuệ hung hăng chọc giận không hề nhẹ. Nhất là khi nhìn thấy Đổng Thiên Bá vẫn còn ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn Tào Thục Tuệ tràn đầy bất mãn.
Thế nhưng, lúc này khi Vương Trung Sơn nhìn thấy Tào Thục Tuệ cũng là kinh ngạc tròng mắt như sắp rơi ra ngoài. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Tào Thục Tuệ ông ta đã nhận ra thân phận của cô. Cũng bởi vì năm đó ông ta đi cùng với chỗ dựa vững chắc của mình đến Yến Kinh tham gia hoạt động chào hỏi gia tộc Tào thị. Ở Tào gia đã từng ngẫu nhiên gặp qua Tào Thục Tuệ một lần, vẻ mặt xinh đẹp của Tào Thục Tuệ khắc sâu trong trí nhớ của ông ta. Nhất là khi ông ta nhìn thấy đại lão gia Tào Tấn Dương cưng chiều vị tiểu công chúa này như thế nào, trong lòng lại càng để tâm. Nhưng ông ta như thế nào cũng không thể ngờ tới, đường đường là một vị công chúa được cưng chiều nhất trong gia tộc lớn nhất thành phố Yến Kinh, không ngờ lại xuất hiện trên địa bàn của mình. Điều khiến ông ta càng không dám nghĩ đến đó là Tào Thục Tuệ kia lại dùng tay khoác tay Liễu Kình Vũ. Đối với Liễu Kình Vũ này, cấp dưới của ông ta luôn luôn gặp phải phiền phức ở thành phố Thương Sơn. Cho nên tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng thông qua ảnh chụp và video cũng là sớm đã nhận ra. Ông ta thật sự không thể ngờ tới tiểu công chúa của Tào gia lại thân thiết như vậy đối với một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé như Liễu Kình Vũ.
Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Vương Trung Sơn nhận ra Tào Thục Tuệ, nhưng Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm lại không nhận ra Tào Thục Tuệ.
Trâu Hải Bằng nhìn thấy tình trạng giằng co ở hiện trường, sắc mặt bình tĩnh nói với Trâu Văn Siêu:
- Văn Siêu, có chuyện gì xảy ra thế? Hôm nay là trường hợp gì mà dám gây sự ở đây?
Mặc dù là quát lớn, nhưng kì thực là tạo cơ hội cho Trâu Văn Siêu nói chuyện.
Trâu Văn Siêu tự nhiên hiểu được ý tứ của cha mình, lúc này mới kể lại chuyện Tào Thục Tuệ hành hung Đổng Thiên Bá.
Trâu Hải Bằng sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức bình tĩnh nhìn về phía mấy người bảo vệ nói:
- Các người có chuyện gì vậy, có người vô duyên vô cớ đánh cán bộ nhà nước, còn không mau báo công an. Báo công an qua đây bắt cô ta giải đi.
Bảo vệ liền lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị báo cảnh sát.
Thế nhưng lúc này, Vương Trung Sơn không thể không nói, ông ta vội vàng lên tiếng:
- Chờ một chút, đừng báo công an vội. Đồng chí Trâu Hải Bằng, tôi cho rằng chuyện này chúng ta nhất định phải làm cho rõ ràng trước đã, xem rốt cuộc vấn đề là tại ai. Nếu như vấn đề là tại cô bé này, lúc đó báo công an cũng không muộn, nếu như vấn đề không phải tại cô bé này, báo công an bắt nhầm người có thể sẽ không tốt lắm.
Lúc này, Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm nhìn thấy Vương Trung Sơn lại nói đỡ cho một cô gái xa lạ, lúc đó đều chau mày.
Loại tình huống này bọn họ như thế nào cũng không thể ngờ tới. Phải biết rằng, trong trốn quan trường, người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ đi bênh vực một người xa lạ mà đắc tội với đồng nghiệp. Tuy rằng ba người ở trong Hội nghị thường vụ luôn đối chọi gay gắt, nhưng đó cũng là thuộc loại đấu tranh chính trị, mà hiện tại Trâu Hải Bằng rõ ràng đang muốn ra mặt vì đứa con, chuyện này rõ ràng là chống đối, như vậy cũng có khả năng biến thành thù riêng rồi. Loại chuyện này Vương Trung Sơn không thể không biết, nhưng ông ta vẫn muốn ra mặt, sự việc đến lúc này có vẻ như thêm chút phiền toái rồi.
Lý Đức Lâm lúc này không thể lên tiếng, ông ta trầm mặt nói:
- Bí Thư Vương, tôi cho rằng vừa rồi Trâu Văn Siêu đã nói rất rõ ràng sự việc, không nhất thiết phải tiến hành điều tra làm gì cho thêm phần phức tạp ra.
Vương Trung Sơn không khỏi chau mày.
Lúc này, Trâu Văn Siêu nhìn về phía mọi người xung quanh nói:
- Các vị, tất cả mọi người đều nói đi, lời tôi nói có đúng sự thật hay không?
Đa số những người bên cạnh đều quen biết Trâu Văn Siêu, hơn nữa mấy vị cán bộ cấp cao này cũng không có mấy người không quen biết, nhất là sau khi nhìn thấy cha của Trâu Văn Siêu rõ ràng muốn thiên vị cho Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá, thì đều nói:
- Là sự thật!
Sắc mặt của Vương Trung Sơn càng thêm khó coi rồi, miệng lưỡi thế gian, chỉ sợ là giả cũng cãi không nổi mà.
Đúng lúc đó, một cô gái mặc váy liền thân màu tím đứng dậy, trong âm thanh của cô mang theo một tia khinh thường nói:
- Trâu Văn Siêu, anh quả thực là nói dối không ngượng miệng. Nếu không phải vừa rồi Đổng Thiên Bá nói năng bậy bạ, nói cái gì mà phải bao nuôi cô gái đẹp này thì người ta sẽ ra tay đánh anh ta sao? Một người phụ nữ bị người ta đem ra làm trò vui để mà đùa giỡn như vậy, nếu như còn không ra tay, thì bước tiếp theo Đồng Thiên Bá kia sẽ làm ra cái chuyện gì không ai có thể đoán được. Hơn nữa Đổng Thiên Bá còn mắng con gái người ta là gái bao, nếu như lời nói này rơi vào tai bất kì cô gái nào thì ai có thể chịu đựng được. Tôi thấy cô bé này đánh vẫn còn nhẹ lắm, nếu là tôi thì tôi đá chết anh ta rồi!
Liễu Kình Vũ nhìn thấy cô gái ra mặt vì Tào Thục Tuệ thì không khỏi có chút sửng sốt.
Bởi vì người phụ nữ trước mặt này chính là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn Tần Duệ Tiệp. Lúc này Tần Duệ Tiệp mặc trên người một chiếc váy liền thân màu tím, thêm chút phần trang trọng, lại thêm vài phần quyến rũ, phối hợp với dáng người mảnh dẻ nóng bỏng, mặc dù không có vẻ xinh đẹp thoát tục như Tào Thục Tuệ nhưng lại thêm vài phần thục nữ quyến rũ. “Mai Lan Thu Cúc” mỗi người đều có tư vị riêng, đều thuộc vào hàng những người đẹp tuyệt sắc.
Lúc này, nhìn thấy cô gái đẹp trước mắt này, Trâu Hải Bằng không biểu lộ bất cứ thái độ đặc biệt nào, nhưng Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm lại đều bị sợ ngây người.
Tần Duệ Tiệp! Không ngờ là cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.