Chương 11: Sử dụng ám chiêu sau lưng
Mộng Nhập Hồng Hoang
23/06/2015
Nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ rời đi, Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường tức đến nỗi hai tay run lên. Y như thế nào cũng thật không ngờ Liễu Kình Vũ lại dám ra oai với mình như vậy trước mặt mọi người, thậm chí còn đe dọa uy hiếp. Y càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt sầm xuống đen bầm. Nhưng nhớ tới những lời nói của Liễu Kình Vũ, y lại không thể không e dè. Dù gì nếu chuyện này quả thực động tĩnh quá lớn, chỉ e một Bí thư Đảng ủy thị trấn như y cũng sẽ bị liên lụy, ít nhất cũng sẽ gánh tội danh quản giáo không nghiêm, bao che cấp dưới. Chuyện này đối với con đường làm quan của mình cũng chẳng có lợi ích gì. Phải biết rằng chính mình đang có cơ hội ngồi lên ngai vàng Phó chủ tịch huyện, cho nên tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Nghĩ đến đây, y lại hận Liễu Kình Vũ đến thấu xương.
Lúc này, Phó đồn Cổ tân Vũ lại quay sang nói với Thạch Chấn Cường:
- Bí thư Thạch, ngài xem vụ án này xử lý như thế nào?
Cổ Tân Vũ không hỏi đã tốt, gã vừa hỏi khiến cho Thạch Chấn Cường có chỗ để phát tiết lửa giận:
- Liễu Kình Vũ không phải nói chuyện này do cậu toàn quyền phụ trách sao? Cậu tự mình xử lý đi. Xảy ra chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm.
Nói xong, Thạch Chấn Cường xoay người rời đi.
Trở lại phòng làm việc của mình, Thạch Chấn Cường khuôn mặt tức giận rất nhanh liền biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Rất tương phản, vẻ mặt lại trở nên hưng phấn vui mừng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chủ tịch huyện Tiết Văn Long:
- Chủ tịch Huyện, tôi là tiểu Thạch ở thị trấn Quan Sơn, hiện tại có hai chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.
Giờ phút này, Chủ tịch huyện Tiết Văn Long đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Bởi vì lần này huyện Cảnh Lâm có mưa to, nhất là đập nước Cảnh Lâm đã mở cửa xả, khiến cho các thôn trấn ven bờ hạ du đều bị tổn thất rất lớn, rất nhiều đồng ruộng bị ngập, thậm chí ở nhiều thôn trấn đã xuất hiện thương vong. Đã có không ít phóng viên Tỉnh và Thành phố nghe hơi nồi chõ mà đến rồi, phỏng chừng tình hình này sẽ rất nhanh bị đưa tin ra ngoài. Tiết Văn Long đang suy nghĩ xem làm thế nào để xử lý chuyện này. Dù sao một khi đã xuất hiện thương vong thì nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Mà ông ta không muốn chính mình có bất kỳ tổn thất nào, hơn nữa còn tự hỏi làm thế nào để lợi dụng cơ hội này vớt vát một ít chiến tích, chờ đến khi tự mình đánh ngã được Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức thì có thể thuận lợi thượng vị. Ông ta đã nhìn chằm chằm vào vị trí Bí thư Huyện ủy từ lâu lắm rồi.
Nhận được điện thoại của Thạch Chấn Cường, Tiết Văn Long có chút bực bội nói:
- Tiểu Thạch à, có chuyện gì thì nói nhanh một chút, tôi đang rất bận.
Thạch Chấn Cường vội vàng nói:
- Chủ tịch Huyện, là như vậy, nhờ có sự chỉ đạo tinh tường của ngài, công tác chống lũ cứu tế của thị trấn Quan Sơn chúng tôi đã có rất nhiều thành tích. Trong thảm họa lần này, cán bộ quần chúng thị trấn Quan Sơn đã đồng lòng giải nguy, tuy rằng đập nước Quan Sơn bị vỡ nhưng nhờ có chỉ thị đúng lúc của ngài nên lãnh đạo Trấn ủy đã kịp thời xử lý, toàn bộ hơn ba mươi ngàn cư dân không ai tử vong và bị thương.
Tiết Văn Long vốn đang giận sôi máu, nghe được những lời của Thạch Chấn Cường thật giống như ăn một quả nho ướp lạnh, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì ông ta biết, có thị trấn Quan Sơn là trường hợp điển hình, ông ta đã có thể vớt vát chút thành tích. Đến lúc đó chỉ cần làm nhạt đi tổn thất ở các thôn trấn khác, mạnh mẽ tuyên truyền thành tích chống lũ của thị trấn Quan Sơn, như vậy chính mình sẽ có công lao rất lớn. Vấn đề đang đau đầu nhức óc, bởi vài câu nói của Thạch Chấn Cường mà được giải nguy hoàn toàn, ông ta lập tức vô cùng hưng phấn nói:
- Tốt lắm, tiểu Thạch à, thành tích của thị trấn Quan Sơn các cậu là vô cùng tốt, không chỉ là công lao của lãnh đạo Ủy ban nhân dân Huyện mà còn là công lao của thị trấn Quan Sơn các cậu. Thành tích này không ai có thể gạt bỏ được. Cậu yên tâm, tôi lập tức sẽ phái tổ khảo sát xuống làm việc với Trấn ủy các cậu, sau khi tổ khảo sát quay về sẽ chuẩn bị lễ mừng công. Đến lúc đó, ở Đại hội khen thưởng, tôi sẽ đích thân trao cho cậu Giấy khen. Hơn nữa việc này cũng sẽ được Đài truyền hình Huyện tiến hành tuyên truyền, thậm chí tôi sẽ lợi dụng chút quan hệ để mời cả Đài truyền hình thành phố về, tranh thủ cho cậu xuất hiện trên TV, khiến cho những biểu hiện xuất sắc của cậu lọt vào tầm mắt các lãnh đạo thành phố.
Thạch Chấn Cường nghe được Tiết Văn Long nói như vậy, lập tức liền biết Chủ tịch Huyện đã nhớ kỹ những điểm tốt của mình rồi. Tuy nhiên y cũng không dám ăn mảnh, vội vàng nói:
- Chủ tịch Huyện, ngài quá đề cao tôi rồi. Những thành tích thị trấn Quan Sơn có được hết thảy đều nhờ sự lãnh đạo của ngài. Ngài mới là công thần hàng đầu, toàn thể cán bộ thị trấn Quan Sơn chúng tôi đều phải học tập ngài.
Nghe Thạch Chấn Cường tán dương, Tiết Văn Long vô cùng hài lòng, cười nói:
- Tiểu Thạch à, tôi nhớ vừa rồi cậu nói có hai việc muốn báo cáo với tôi. Việc thứ nhất tôi đã biết, vậy việc thứ hai là gì?
Nhắc tới việc thứ hai, thanh âm của Thạch Chấn Cường có vài phần tức giận, nói:
- Chủ tịch Tiết, lúc này đây thị trấn Quan Sơn chúng tôi không phải gặp tai họa sao? Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức, đồng chí Liễu Kình Vũ đề nghị từng Ủy viên trấn ủy đều phải đi gom góp tài chính giúp nạn thiên tai, mà chính hắn thì trực tiếp hứa hẹn sẽ gom được sáu trăm ngàn tệ, tôi cũng chỉ có thể hứa gom được sáu trăm năm mươi ngàn tệ. Hơn nữa hiện tại hắn đang chạy lên Huyện rồi, ước chừng không bao lâu nữa sẽ đến tìm ngài.
Tiết Văn Long là một người khôn khéo, Thạch Chấn Cường vừa nói như vậy là ông ta ngay lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, liền trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ đây không phải là phân chia một cách hồ đồ sao? Sao lại có thể muốn gì làm nấy được? Tuy nhiên tôi biết hắn cũng chỉ là suy nghĩ cho dân chúng thôi cho nên sẽ không phê bình. Nhưng hiện tại tài chính Huyện ta rất khó khăn, chỉ e tôi cũng không giúp gì được hắn. Ồ, đúng rồi, quỹ Chủ tịch Huyện của tôi vẫn còn một ít, cậu lên đây một chuyến, tôi sẽ phê chuẩn thêm cho cậu bốn trăm năm mươi ngàn. Coi như là thưởng cho đồng chí làm việc chăm chỉ.
- Yes Sir, Chủ tịch Huyện, thật là cảm tạ ngài. Tôi về sau nhất định sẽ đoàn kết bên cạnh ngài, cố gắng làm tốt hết thảy công tác để cho ngài vui lòng...
Thạch Chấn Cường bắt đầu nịnh bợ.
Liễu Kình Vũ ngồi trên xe của Hồng Tam Kim tiến vào trụ sở UBND Huyện, trước tiên đi tìm phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ mới đến lượt hắn vào.
Liễu Kình Vũ đi vào văn phòng của Bí thư Huyện ủy, nhìn thấy ngồi phía sau bàn làm việc rộng lớn là một người trung niên khoảng trên dưới 50 tuổi, dáng người trung bình, có chút mập mạp, nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi vào liền ngẩng đầu lên cười với Liễu Kình Vũ, nói:
- Là đồng chí Liễu Kình Vũ của Thị trấn Quan Sơn đúng không? Ngồi đi. Tiểu Lý, rót cho đồng chí Liễu Kình Vũ chén trà.
Hạ Chính Đức có vẻ khá nhiệt tình, điều này làm cho Liễu Kình Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn và Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức gặp mặt. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng là một người có kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền ổn định tâm trạng, cười nói:
- Bí thư Hạ, lần này tôi đến đây là chủ yếu báo cáo công tác với ngài.
Hạ Chính Đức nghe được Liễu Kình Vũ nói muốn báo cáo công tác, lập tức ngồi ngay ngắn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, gật gật đầu nói:
- Ừ, tình hình thế nào?
Liễu Kình Vũ liền nói sơ lược tình hình thiên tai của thị trấn Quan Sơn, ngay trước khi hắn định mở miệng nói về vấn đề tiền cứu trợ thì Hạ Chính Đức đột nhiên ngắt lời nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, xem ra tình hình thị trấn Quan Sơn cũng khá là nghiêm trọng, chuyện này cậu đã báo cáo với đồng chí Tiết Văn Long chưa?
Thời điểm Hạ Chính Đức hỏi những lời này, sắc mặt có vẻ hết sức nghiêm túc.
Liễu Kình Vũ vội vàng lắc đầu nói:
- Vẫn chưa, tôi vừa đến Huyện thì qua chỗ ngài luôn, định báo cáo với ngài trước, nghe chỉ thị của ngài rồi mới sang chỗ Chủ tịch huyện Tiết báo cáo.
Liễu Kình Vũ tuy rằng mới vào quan trường nhưng cũng ở trong đại đội Nanh Sói lăn lộn nhiều năm, kinh nghiệm giao tiếp có thừa. Hạ Chính Đức vừa hỏi là hắn liền hiểu được Hạ Chính Đức đây tuyệt đối là đang thử dò xét chính mình. Mà Liễu Kình Vũ cũng đã sớm nghe nói quan hệ giữa Chủ tịch huyện Tiết Văn Long và Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức không hòa thuận, Thạch Chấn Cường lại là người của Tiết Văn Long nên một khi mình và Thạch Chấn Cường nảy sinh mâu thuẫn thì Tiết Văn Long tuyệt đối sẽ đứng về phía Thạch Chấn Cường. Như vậy chính mình nếu muốn đứng vững gót chân ở trấn Quan Sơn thì nhất định phải tìm được một tán cây che mưa che gió trên Huyện. Hiển nhiên Tiết Văn Long không phải là lựa chọn tốt. Tuy rằng hắn cũng đã nghe nói Hạ Chính Đức ở Huyện luôn bị Tiết Văn Long đàn áp, nhưng dù sao ông ta cũng là Bí thư Huyện ủy, nhất định là cũng có tiếng nói, cho nên Liễu Kình Vũ sớm đã có tính toán, mình tới Huyện nhất định phải chủ động hoặc là bị động đứng vào hàng ngũ của một phe, mà giờ đây Hạ Chính Đức là lựa chọn tốt nhất. Còn về phần có toàn tâm toàn ý với Hạ Chính Đức không thì còn phải cẩn thận khảo nghiệm nhân phẩm và năng lực của Hạ Chính Đức, nhưng cái này cũng không gây trở ngại việc ngoài mặt đứng về phe ông ta.
Phân tích của Liễu Kình Vũ hoàn toàn chính xác. Ngay khi Hạ Chính Đức biết được Liễu Kình Vũ muốn vào gặp mình là ông ta cũng đã tính toán xong xuôi rồi. Liễu Kình Vũ là Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức, hơn nữa là xuất thân từ quân đội, nhất định là chưa vào phe phái nào cả, hơn nữa thị trấn Quan Sơn vốn thuộc phạm vi thế lực của Tiết Văn Long, nếu như mình có thể lôi kéo Liễu Kình Vũ vào hàng ngũ của mình thì coi như có một cái đinh trong vòng vây thế lực của Tiết Văn Long, điều này có tác dụng vô cùng to lớn trong việc trợ giúp mình từng bước nắm được quyền hành của huyện Cảnh Lâm, đồng thời tiến hành phản kích Tiết Văn Long. Cho nên Hạ Chính Đức liền muốn thử Liễu Kình Vũ một câu. Đối với câu trả lời của Liễu Kình Vũ, ông ta tương đối vừa lòng. Ông ta cũng đã hiểu Liễu Kình Vũ có ý muốn dựa vào mình. Trên mặt của Hạ Chính Đức liền lộ ra một tia cười ấm áp, gật gật đầu nói:
- Ừ, tốt lắm, đồng chí Liễu Kình Vũ, tình hình thị trấn Quan Sơn nghiêm trọng như thế, cậu đã có sách lược gì để ứng đối chưa?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, tôi cho rằng việc cấp bách nhất chính là gom góp tài chính giúp nạn thiên tai. Sau thảm họa lũ lụt này, những vật phẩm như thực phẩm và thuốc men vô cùng thiếu thốn, cho nên hôm nay tôi lên Huyện cầu viện, ngài xem có thể giúp tôi phê chuẩn thêm chút tài chính không?
Vốn dĩ Liễu Kình Vũ cho rằng Hạ Chính Đức nhất định sẽ do dự một chút, nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là Hạ Chính Đức không chút do dự gì, ngược lại nhanh chóng gật đầu nói:
- Ừ, cái này không vấn đề gì. Như vậy đi, đầu tiên tôi định xuất từ quỹ của Bí thư Huyện ủy cho thị trấn các cậu một khoản hai trăm ngàn rồi, giờ tiếp tục phê thêm bốn trăm ngàn, cậu đi tìm Chủ tịch huyện Tiết Văn Long xin chữ ký rồi báo sang Phòng tài chính Huyện. Cậu cũng có thể xin Chủ tịch Huyện đẩy thêm một ít cho thị trấn Quan Sơn đấy.
Nói xong, Hạ Chính Đức viết hai phê chuẩn giao cho Liễu Kình Vũ, sau đó liền cúi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Liễu Kình Vũ biết rằng chính mình nên cáo từ rồi:
- Vâng, vô cùng cảm ơn sự trợ giúp to lớn của Bí thư Hạ, tôi đại diện cho toàn thể dân chúng Quan Sơn tạ ơn ngài. Ngài đang bận, tôi xin phép qua chỗ Chủ tịch Tiết một chuyến.
Hạ Chính Đức cười gật gật đầu, nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ rời đi, trên mặt ông ta lộ ra một tia cười bí hiểm.
Từ văn phòng của Hạ Chính Đức đi ra, não của Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu chuyển động, hắn có một dự cảm, Hạ Chính Đức rộng rãi hào phóng với mình như vậy, tuyệt đối không đơn giản. Tại sao Hạ Chính Đức phải làm như vậy? Ông ta có mục đích gì?
Lúc này, Phó đồn Cổ tân Vũ lại quay sang nói với Thạch Chấn Cường:
- Bí thư Thạch, ngài xem vụ án này xử lý như thế nào?
Cổ Tân Vũ không hỏi đã tốt, gã vừa hỏi khiến cho Thạch Chấn Cường có chỗ để phát tiết lửa giận:
- Liễu Kình Vũ không phải nói chuyện này do cậu toàn quyền phụ trách sao? Cậu tự mình xử lý đi. Xảy ra chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm.
Nói xong, Thạch Chấn Cường xoay người rời đi.
Trở lại phòng làm việc của mình, Thạch Chấn Cường khuôn mặt tức giận rất nhanh liền biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Rất tương phản, vẻ mặt lại trở nên hưng phấn vui mừng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chủ tịch huyện Tiết Văn Long:
- Chủ tịch Huyện, tôi là tiểu Thạch ở thị trấn Quan Sơn, hiện tại có hai chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.
Giờ phút này, Chủ tịch huyện Tiết Văn Long đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Bởi vì lần này huyện Cảnh Lâm có mưa to, nhất là đập nước Cảnh Lâm đã mở cửa xả, khiến cho các thôn trấn ven bờ hạ du đều bị tổn thất rất lớn, rất nhiều đồng ruộng bị ngập, thậm chí ở nhiều thôn trấn đã xuất hiện thương vong. Đã có không ít phóng viên Tỉnh và Thành phố nghe hơi nồi chõ mà đến rồi, phỏng chừng tình hình này sẽ rất nhanh bị đưa tin ra ngoài. Tiết Văn Long đang suy nghĩ xem làm thế nào để xử lý chuyện này. Dù sao một khi đã xuất hiện thương vong thì nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Mà ông ta không muốn chính mình có bất kỳ tổn thất nào, hơn nữa còn tự hỏi làm thế nào để lợi dụng cơ hội này vớt vát một ít chiến tích, chờ đến khi tự mình đánh ngã được Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức thì có thể thuận lợi thượng vị. Ông ta đã nhìn chằm chằm vào vị trí Bí thư Huyện ủy từ lâu lắm rồi.
Nhận được điện thoại của Thạch Chấn Cường, Tiết Văn Long có chút bực bội nói:
- Tiểu Thạch à, có chuyện gì thì nói nhanh một chút, tôi đang rất bận.
Thạch Chấn Cường vội vàng nói:
- Chủ tịch Huyện, là như vậy, nhờ có sự chỉ đạo tinh tường của ngài, công tác chống lũ cứu tế của thị trấn Quan Sơn chúng tôi đã có rất nhiều thành tích. Trong thảm họa lần này, cán bộ quần chúng thị trấn Quan Sơn đã đồng lòng giải nguy, tuy rằng đập nước Quan Sơn bị vỡ nhưng nhờ có chỉ thị đúng lúc của ngài nên lãnh đạo Trấn ủy đã kịp thời xử lý, toàn bộ hơn ba mươi ngàn cư dân không ai tử vong và bị thương.
Tiết Văn Long vốn đang giận sôi máu, nghe được những lời của Thạch Chấn Cường thật giống như ăn một quả nho ướp lạnh, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì ông ta biết, có thị trấn Quan Sơn là trường hợp điển hình, ông ta đã có thể vớt vát chút thành tích. Đến lúc đó chỉ cần làm nhạt đi tổn thất ở các thôn trấn khác, mạnh mẽ tuyên truyền thành tích chống lũ của thị trấn Quan Sơn, như vậy chính mình sẽ có công lao rất lớn. Vấn đề đang đau đầu nhức óc, bởi vài câu nói của Thạch Chấn Cường mà được giải nguy hoàn toàn, ông ta lập tức vô cùng hưng phấn nói:
- Tốt lắm, tiểu Thạch à, thành tích của thị trấn Quan Sơn các cậu là vô cùng tốt, không chỉ là công lao của lãnh đạo Ủy ban nhân dân Huyện mà còn là công lao của thị trấn Quan Sơn các cậu. Thành tích này không ai có thể gạt bỏ được. Cậu yên tâm, tôi lập tức sẽ phái tổ khảo sát xuống làm việc với Trấn ủy các cậu, sau khi tổ khảo sát quay về sẽ chuẩn bị lễ mừng công. Đến lúc đó, ở Đại hội khen thưởng, tôi sẽ đích thân trao cho cậu Giấy khen. Hơn nữa việc này cũng sẽ được Đài truyền hình Huyện tiến hành tuyên truyền, thậm chí tôi sẽ lợi dụng chút quan hệ để mời cả Đài truyền hình thành phố về, tranh thủ cho cậu xuất hiện trên TV, khiến cho những biểu hiện xuất sắc của cậu lọt vào tầm mắt các lãnh đạo thành phố.
Thạch Chấn Cường nghe được Tiết Văn Long nói như vậy, lập tức liền biết Chủ tịch Huyện đã nhớ kỹ những điểm tốt của mình rồi. Tuy nhiên y cũng không dám ăn mảnh, vội vàng nói:
- Chủ tịch Huyện, ngài quá đề cao tôi rồi. Những thành tích thị trấn Quan Sơn có được hết thảy đều nhờ sự lãnh đạo của ngài. Ngài mới là công thần hàng đầu, toàn thể cán bộ thị trấn Quan Sơn chúng tôi đều phải học tập ngài.
Nghe Thạch Chấn Cường tán dương, Tiết Văn Long vô cùng hài lòng, cười nói:
- Tiểu Thạch à, tôi nhớ vừa rồi cậu nói có hai việc muốn báo cáo với tôi. Việc thứ nhất tôi đã biết, vậy việc thứ hai là gì?
Nhắc tới việc thứ hai, thanh âm của Thạch Chấn Cường có vài phần tức giận, nói:
- Chủ tịch Tiết, lúc này đây thị trấn Quan Sơn chúng tôi không phải gặp tai họa sao? Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức, đồng chí Liễu Kình Vũ đề nghị từng Ủy viên trấn ủy đều phải đi gom góp tài chính giúp nạn thiên tai, mà chính hắn thì trực tiếp hứa hẹn sẽ gom được sáu trăm ngàn tệ, tôi cũng chỉ có thể hứa gom được sáu trăm năm mươi ngàn tệ. Hơn nữa hiện tại hắn đang chạy lên Huyện rồi, ước chừng không bao lâu nữa sẽ đến tìm ngài.
Tiết Văn Long là một người khôn khéo, Thạch Chấn Cường vừa nói như vậy là ông ta ngay lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, liền trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ đây không phải là phân chia một cách hồ đồ sao? Sao lại có thể muốn gì làm nấy được? Tuy nhiên tôi biết hắn cũng chỉ là suy nghĩ cho dân chúng thôi cho nên sẽ không phê bình. Nhưng hiện tại tài chính Huyện ta rất khó khăn, chỉ e tôi cũng không giúp gì được hắn. Ồ, đúng rồi, quỹ Chủ tịch Huyện của tôi vẫn còn một ít, cậu lên đây một chuyến, tôi sẽ phê chuẩn thêm cho cậu bốn trăm năm mươi ngàn. Coi như là thưởng cho đồng chí làm việc chăm chỉ.
- Yes Sir, Chủ tịch Huyện, thật là cảm tạ ngài. Tôi về sau nhất định sẽ đoàn kết bên cạnh ngài, cố gắng làm tốt hết thảy công tác để cho ngài vui lòng...
Thạch Chấn Cường bắt đầu nịnh bợ.
Liễu Kình Vũ ngồi trên xe của Hồng Tam Kim tiến vào trụ sở UBND Huyện, trước tiên đi tìm phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ mới đến lượt hắn vào.
Liễu Kình Vũ đi vào văn phòng của Bí thư Huyện ủy, nhìn thấy ngồi phía sau bàn làm việc rộng lớn là một người trung niên khoảng trên dưới 50 tuổi, dáng người trung bình, có chút mập mạp, nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi vào liền ngẩng đầu lên cười với Liễu Kình Vũ, nói:
- Là đồng chí Liễu Kình Vũ của Thị trấn Quan Sơn đúng không? Ngồi đi. Tiểu Lý, rót cho đồng chí Liễu Kình Vũ chén trà.
Hạ Chính Đức có vẻ khá nhiệt tình, điều này làm cho Liễu Kình Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn và Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức gặp mặt. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng là một người có kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền ổn định tâm trạng, cười nói:
- Bí thư Hạ, lần này tôi đến đây là chủ yếu báo cáo công tác với ngài.
Hạ Chính Đức nghe được Liễu Kình Vũ nói muốn báo cáo công tác, lập tức ngồi ngay ngắn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, gật gật đầu nói:
- Ừ, tình hình thế nào?
Liễu Kình Vũ liền nói sơ lược tình hình thiên tai của thị trấn Quan Sơn, ngay trước khi hắn định mở miệng nói về vấn đề tiền cứu trợ thì Hạ Chính Đức đột nhiên ngắt lời nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, xem ra tình hình thị trấn Quan Sơn cũng khá là nghiêm trọng, chuyện này cậu đã báo cáo với đồng chí Tiết Văn Long chưa?
Thời điểm Hạ Chính Đức hỏi những lời này, sắc mặt có vẻ hết sức nghiêm túc.
Liễu Kình Vũ vội vàng lắc đầu nói:
- Vẫn chưa, tôi vừa đến Huyện thì qua chỗ ngài luôn, định báo cáo với ngài trước, nghe chỉ thị của ngài rồi mới sang chỗ Chủ tịch huyện Tiết báo cáo.
Liễu Kình Vũ tuy rằng mới vào quan trường nhưng cũng ở trong đại đội Nanh Sói lăn lộn nhiều năm, kinh nghiệm giao tiếp có thừa. Hạ Chính Đức vừa hỏi là hắn liền hiểu được Hạ Chính Đức đây tuyệt đối là đang thử dò xét chính mình. Mà Liễu Kình Vũ cũng đã sớm nghe nói quan hệ giữa Chủ tịch huyện Tiết Văn Long và Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức không hòa thuận, Thạch Chấn Cường lại là người của Tiết Văn Long nên một khi mình và Thạch Chấn Cường nảy sinh mâu thuẫn thì Tiết Văn Long tuyệt đối sẽ đứng về phía Thạch Chấn Cường. Như vậy chính mình nếu muốn đứng vững gót chân ở trấn Quan Sơn thì nhất định phải tìm được một tán cây che mưa che gió trên Huyện. Hiển nhiên Tiết Văn Long không phải là lựa chọn tốt. Tuy rằng hắn cũng đã nghe nói Hạ Chính Đức ở Huyện luôn bị Tiết Văn Long đàn áp, nhưng dù sao ông ta cũng là Bí thư Huyện ủy, nhất định là cũng có tiếng nói, cho nên Liễu Kình Vũ sớm đã có tính toán, mình tới Huyện nhất định phải chủ động hoặc là bị động đứng vào hàng ngũ của một phe, mà giờ đây Hạ Chính Đức là lựa chọn tốt nhất. Còn về phần có toàn tâm toàn ý với Hạ Chính Đức không thì còn phải cẩn thận khảo nghiệm nhân phẩm và năng lực của Hạ Chính Đức, nhưng cái này cũng không gây trở ngại việc ngoài mặt đứng về phe ông ta.
Phân tích của Liễu Kình Vũ hoàn toàn chính xác. Ngay khi Hạ Chính Đức biết được Liễu Kình Vũ muốn vào gặp mình là ông ta cũng đã tính toán xong xuôi rồi. Liễu Kình Vũ là Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức, hơn nữa là xuất thân từ quân đội, nhất định là chưa vào phe phái nào cả, hơn nữa thị trấn Quan Sơn vốn thuộc phạm vi thế lực của Tiết Văn Long, nếu như mình có thể lôi kéo Liễu Kình Vũ vào hàng ngũ của mình thì coi như có một cái đinh trong vòng vây thế lực của Tiết Văn Long, điều này có tác dụng vô cùng to lớn trong việc trợ giúp mình từng bước nắm được quyền hành của huyện Cảnh Lâm, đồng thời tiến hành phản kích Tiết Văn Long. Cho nên Hạ Chính Đức liền muốn thử Liễu Kình Vũ một câu. Đối với câu trả lời của Liễu Kình Vũ, ông ta tương đối vừa lòng. Ông ta cũng đã hiểu Liễu Kình Vũ có ý muốn dựa vào mình. Trên mặt của Hạ Chính Đức liền lộ ra một tia cười ấm áp, gật gật đầu nói:
- Ừ, tốt lắm, đồng chí Liễu Kình Vũ, tình hình thị trấn Quan Sơn nghiêm trọng như thế, cậu đã có sách lược gì để ứng đối chưa?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, tôi cho rằng việc cấp bách nhất chính là gom góp tài chính giúp nạn thiên tai. Sau thảm họa lũ lụt này, những vật phẩm như thực phẩm và thuốc men vô cùng thiếu thốn, cho nên hôm nay tôi lên Huyện cầu viện, ngài xem có thể giúp tôi phê chuẩn thêm chút tài chính không?
Vốn dĩ Liễu Kình Vũ cho rằng Hạ Chính Đức nhất định sẽ do dự một chút, nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là Hạ Chính Đức không chút do dự gì, ngược lại nhanh chóng gật đầu nói:
- Ừ, cái này không vấn đề gì. Như vậy đi, đầu tiên tôi định xuất từ quỹ của Bí thư Huyện ủy cho thị trấn các cậu một khoản hai trăm ngàn rồi, giờ tiếp tục phê thêm bốn trăm ngàn, cậu đi tìm Chủ tịch huyện Tiết Văn Long xin chữ ký rồi báo sang Phòng tài chính Huyện. Cậu cũng có thể xin Chủ tịch Huyện đẩy thêm một ít cho thị trấn Quan Sơn đấy.
Nói xong, Hạ Chính Đức viết hai phê chuẩn giao cho Liễu Kình Vũ, sau đó liền cúi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Liễu Kình Vũ biết rằng chính mình nên cáo từ rồi:
- Vâng, vô cùng cảm ơn sự trợ giúp to lớn của Bí thư Hạ, tôi đại diện cho toàn thể dân chúng Quan Sơn tạ ơn ngài. Ngài đang bận, tôi xin phép qua chỗ Chủ tịch Tiết một chuyến.
Hạ Chính Đức cười gật gật đầu, nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ rời đi, trên mặt ông ta lộ ra một tia cười bí hiểm.
Từ văn phòng của Hạ Chính Đức đi ra, não của Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu chuyển động, hắn có một dự cảm, Hạ Chính Đức rộng rãi hào phóng với mình như vậy, tuyệt đối không đơn giản. Tại sao Hạ Chính Đức phải làm như vậy? Ông ta có mục đích gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.