Chương 555: Thị sát Đài truyền hình huyện.
Mộng Nhập Hồng Hoang
23/01/2017
Liễu Kình Vũ không phải đồ
ngốc, Ngô Trung Khải đây đã là lần thứ hai cự tuyệt chỉ thị của mình
rồi, đây tuyệt đối không bình thường.
Hơn nữa, thân là Giám đốc đài truyền hình huyện, theo lý thuyết hẳn phải chủ động tới cửa tiến hành phỏng vấn và tuyên truyền với hành động Bí thư huyện ủy. Nhưng Ngô Trung Khải từ sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức, đừng nói là chủ động tới cửa, ngay cả mình muốn sử dụng đài truyền hình huyện, y không ngờ đều muốn tìm các loại lý do để từ chối
Liễu Kình Vũ cũng không phải một người thích tuyên truyền chính mình, nhưng có thời điểm, công tác của hắn đích xác cần tiến hành một ít tuyên truyền tất yếu. Tựa như lúc này đây, Liễu Kình Vũ yêu cầu quay quảng cáo, đây là điều nhất định phải thực thi nếu hắn muốn đạt tới trong vòng ba tháng khiến tỷ lệ khiếu oan của huyện Thụy Nguyên xuống đến mức thấp nhất.
Nhưng mà, công tác quan trọng như vậy, nhưng Giám đốc đài truyền hình huyện Ngô Trung Khải thậm chí ngay cả hỏi là chuyện gì cũng không hỏi, liền nói tất cả Phóng viên và quay phim đều không có ở đài, còn bảo mình đi mà chờ đợi. Đây quả thực một sự khiêu khích nghiêm trọng đối với Bí thư huyện ủy – nhân vật quyền uy số một của Huyện.
Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy nói:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, tôi thấy chúng ta hôm nay được hoạt động gân cốt một chút rồi. Trước tiên đi khảo sát một chút đơn vị đó, xem có đúng như đồng chí Ngô Trung Khải trả lời, công tác đài truyền hình huyện bọn họ dường như bề bộn nhiều việc. Chúng ta đi ra ngoài thực địa điều tra nghiên cứu một chút, nhìn tình hình thực sự rốt cuộc như thế nào.
Tống Hiểu Quân vội vàng gật đầu, đi xuống bố trí lái xe đi.
Tống Hiểu Quân biết rằng, Liễu Kình Vũ lần này chỉ sợ thật sự nổi giận rồi. Hơn nữa lần đột kích điều tra này đối với Đài truyền hình huyện mà nói, tuyệt đối không phải là việc tốt. Bí thư Liễu đúng là tức giận nghẹn lời muốn đến Đài truyền hình làm cho ra lẽ đây.
Lúc này, Tống Hiểu Quân không có thông báo cho bất cứ ai, mà ngay cả lái xe đều không biết bọn họ muốn đi đâu thị sát. Tống Hiểu Quân chỉ nói cho lái xe phương hướng mà mình muốn đi tới. Tống Hiểu Quân đối với Ngô Trung Khải cũng rất bất mãn. Phải biết rằng hai lần mình đều trực tiếp gọi điện thoại cho y, người thứ nhất y cự tuyệt chính là mình. Mình tốt xấu gì cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, y chỉ là một Giám đốc đài truyền hình thì trước mặt mình có gì phải đắc chí.
Trên đường đi, Liễu Kình Vũ không nói một lời. Tống Hiểu Quân ngoại trừ lúc rẽ ở đâu đó thì nhắc nhở lái xe ra, còn lại cũng là trầm mặc không nói gì.
Mà ngay cả lái xe đều cảm nhận được trên người hai vị lãnh đạo Huyện ủy này phát ra bầu không khí ngưng trọng mãnh liệt. Ô tô đi rất êm.
Đài truyền hình huyện và tòa nhà huyện ủy kỳ thật đều nằm trên cùng một con đường, nhưng Tống Hiểu Quân lúc chỉ đường cho lái xe, khiến lái xe đi lòng vòng, cuối cùng mới rẽ vào khuôn viên Đài truyền hình huyện.
Cửa đài truyền hình huyện có một ông già hơn sáu mươi tuổi đang canh cửa, trên tay cầm một cái radio đang nghe tiết mục của đài. Nhìn thấy xe ô tô của Liễu Kình Vũ lái xe vào khuôn viên đài truyền hình, ông ta chỉ liếc nhìn qua một cái không hỏi lấy một câu. Đối với ông ta mà nói, tất cả những người đi xe vào đài truyền hình đều là nhân vật lớn, hoàn toàn không cần hỏi. Nhưng nếu là đi bộ vào đài truyền hình thì nhất định sẽ phải hỏi.
Vào trong khuôn viên đài truyền hình, Tống Hiểu Quân đi trước dẫn đường, Liễu Kình Vũ theo sát phía sau đi thẳng đến phòng phóng viên.
Tống Hiểu Quân bởi vì công tác nên thường xuyên cùng đài truyền hình giao tiếp, cho nên với bố cục bên trong của đài truyền hình cũng rất quen thuộc.
Sau khi hai người đến văn phòng phóng viên, liếc mắt nhìn thấy ở trên bàn đặt hai cái camera và trong phòng còn có vài nhân viên làm việc.
Nhất là ở chính giữa căn phòng, bên cạnh một cái bàn trà, có bốn nhân viên đang ngồi quanh đó đánh bài.
Một người trong đó mạnh tay ra sáu lá bài, đồng thời phấn khích la lớn:
– Máy kéo đây, tích phân lật 8 lần, lão Vương, bài của anh phải trừ bao nhiêu điểm?
Lão Vương ngồi bên cạnh vẻ mặt buồn bực, lúc này anh bạn đánh ra máy kéo kia lật bài lên xem. Lúc thấy quân bài chưa lật không ngờ trừ được 50 điểm, liền hưng phấn lạ thường nói:
– Ha ha lão Vương, lần này anh thua thảm rồi, 400 điểm đó. Xem ra bữa rượu hôm nay các anh phải bỏ tiền rồi.
Lúc Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đi vào, bốn người này đang mải đánh bài, căn bản không nhìn đến bọn họ. Trước bàn làm việc, vẫn còn có ba nhân viên đang ngồi bên máy tính làm việc.
Liễu Kình Vũ đi lướt qua nhìn, thấy một nhân viên đang chơi bài đấu địa chủ, tập trung đến không để ý gì, một nhân viên đang xem phim, chỉ có một người trông có vẻ bình thường. Trên máy tính của người đó hiển thị một file, mà thoạt nhìn thì là một kế hoạch quay phim.
Nhưng mà Liễu Kình Vũ tập trung nhìn vào thì lại phát hiện ra ở phía dưới còn mở ra một loạt website. Nhìn theo tên hiển thị thì rõ ràng là tên một trò chơi, chẳng qua là tạm thời thu nó lại phía dưới. Rõ ràng là tay người này đang ấn vào Alt tab, nhất định là đã thấy mình và Tống Hiểu Quân tiến vào, liền nhanh như cắt đóng nột dung ấy lại. Người này xem như có tính cảnh giác cao đấy.
Lúc này người đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Liễu Kình Vũ ở bên cạnh mình, hơn nữa lại là người mình không quen biết, gã lập tức nhướn mày vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Anh tìm ai, nơi này là khu vực làm việc của đài truyền hình. Xin mời ra ngoài trước, liên hệ rõ ràng rồi hãy vào.
Nghe thấy giọng nói của anh bạn này, hai người chơi trò chơi và mấy người đang đánh bài liền ngẩng đầu lên. Một người rất cao lớn đang đánh bài liền đứng dậy hùng hùng hổ hổ nói:
– Con bà nó, mấy ván liền đánh không ra gì, hóa ra là có người ngoài đến, ra ngoài đi.
Vừa nói người này vừa dùng tay chỉ ra cửa.
Lúc này, Tống Hiểu Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua người này nói:
– Vương Hiểu Hổ, anh to gan thật, cũng dám đuổi Bí thư Huyện ủy ra ngoài cơ à?
Nghe được lời nói của Tống Hiểu Quân, Vương Hiểu hổ hoảng sợ.
Liễu Kình Vũ gã không biết, nhưng Tống Hiểu Quân là gã biết. Tống Hiểu Quân thân là Chánh văn phòng Huyện ủy, cùng bọn họ số lần giao tiếp không ít, có một lần Tống Hiểu Quân còn mời bọn họ đi ăn cơm.
Lúc này, mấy người còn lại đứng ở một bên của Tống Hiểu Quân, lúc ấy sợ tới mức tất cả đều đứng dậy, khuôn mặt xấu hổ và sợ hãi.
Thân phận Ủy viên thường vụ của Tống Hiểu Quân kia cũng không phải là giả dối, đối với nhân viên công tác bọn họ mà nói vẫn rất có lực uy hiếp.
Vương Hiểu Hổ nghe thấy Tống Hiểu Quân nhắc đến tên Bí thư huyện ủy thì lúc ấy hoảng sợ, nhìn kỹ Liễu Kình Vũ. Nhìn một lúc sau, lúc này mới chú ý tới, người trước mắt đích thực cùng với Bí thư huyện ủy hôm trước xuất hiện trên truyền hình trực tiếp khuôn mặt giống nhau, chỉ có quần áo là khác thôi.
Lần này, Vương Hiểu hổ sợ tới mức bắp chân đều chuột rút rồi, gã trước tiên liền ý thức được lần này chỉ sợ mọi người có phiền toái. Gã cũng nghe nói Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức đi tới Phòng thông tin thị sát đã lật đố chủ nhiệm Phòng thông tin. Đây chính là em vợ của Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm. Lần này tới đài truyền hình đột kích kiểm tra, chỉ sợ chính mình cũng gặp xui xẻo.
Những người ở đó cũng đã kịp phản ứng, tất cả đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, đổ mồ hôi đầy đầu.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn vài người liếc mắt một cái nói:
– Các anh ai là phóng viên, ai là quay camera, ai là biên đạo, tự giới thiệu một chút.
Vương Hiểu Hổ vóc người cao lớn là quay camera, vài người khác có người là phóng viên, có người là biên đạo, theo bọn họ thuật lại có thể nghe được bọn họ là hai tổ biên chế rất hoàn thiện, nguyên bộ đầy đủ hết.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lại hỏi bọn họ một vài vấn đề, theo câu trả lời của bọn họ Liễu Kình Vũ có thể biết rõ ràng. Bọn họ cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ nhiệm vụ, tất cả đều đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong bọn họ nói thì gật gật đầu, mặt lạnh lùng nói:
– Tôi biết rằng nhân viên đài truyền hình các anh rất vất vả, nhất là lúc bận rộn sẽ phải tăng ca. Tuy nhiên đây dù sao cũng là văn phòng, cần phải chú ý đến ảnh hưởng. Nếu chẳng may người của Ủy ban kỷ luật thành phố xuống kiểm tra bắt được các anh thì lúc đó mất đi miếng cơm manh áo. Tất cả nên tập trung làm việc cho tôi. Nếu lần sau để tôi phát hiện các anh làm việc không đàng hoàng, tất cả sẽ bị xử phạt.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi ra ngoài, Tống Hiểu Quân theo sát phía sau.
Nghe được lời Liễu Kình Vũ nói, nhất là nhìn đến Liễu Kình Vũ sau khi nói xong xoay người rời khỏi, vài người đầu tiên rất sửng sốt, lập tức nắm chặt hai tay. Bọn họ biết rằng vận mệnh của bọn họ và những người trước đó trong Phòng thông tin không giống nhau. Liễu Kình Vũ tuy rằng bắt được bọn họ mười mươi nhưng lại thông cảm cho tính chất công việc của bọn họ. Lần này không xử phạt bọn họ, cho bọn họ cơ hội hối cải khiến bọn họ trong lòng rất biết ơn Liễu Kình Vũ.
Con người là như vậy đó, cảm giác sống sót sau tai nạn luôn làm cho người ta tràn đầy may mắn và cảm động.
Từ phòng phóng viên đi ra, Tống Hiểu Quân thấp giọng hỏi:
– Bí thư Liễu, bây giờ ta đi đâu?
Liễu Kình Vũ nói:
– Đến phòng Giám đốc.
Lúc này trong phòng Giám đốc đài truyền hình.
Giám đốc đài truyền hình Ngô Trung Khải, Phó giám đốc Trương Thụy Siêu, Phó giám đốc Hoàng Khải Ba, Chủ nhiệm tài vụ Thạch Khánh Mẫn bốn người đang đánh mạt chược, vừa đánh vừa nói chuyện phiếm.
Phó giám đốc Trương Thụy Siêu đánh ra một đông phong, nói với Ngô Trung Khải:
– Giám đốc, ngài nói chúng ta liên tiếp không nể mặt Liễu Kình Vũ như vậy, hắn liệu có tìm cơ hội đến gây phiền hà cho chúng ta không?
Ngô Trung Khải khinh thường nói:
– Ừ, không loại trừ khả năng này. Tuy nhiên chúng ta cũng hoàn toàn không cần phải quá lo lắng. Đài chúng ta không giống các chỗ khác. Chúng ta nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, lão Trương bảo vệ vẫn làm việc tương đối nghiêm túc. Hơn nữa cho dù là Liễu Kình Vũ tới đây cũng không bắt được cái gì.
Phó giám đốc Hoàng Khải Ba nói:
– Sếp, vừa rồi ngài nói với Liễu Kình Vũ hiện tại đài chúng ta không có phóng viên và camera qua đó làm việc. Liễu Kình Vũ nếu thực sự muốn điều tra, chỉ sợ là không ổn.
Ngô Trung Khải thản nhiên cười nói:
– Không có gì, không có gì. Tôi đã sớm nói với các phóng viên rồi. Nói với bọn họ bất luận ai gọi đến hỏi bọn họ đang ở đâu, đều phải nói rằng bọn họ đang ở bên ngoài. Ai cũng không tra ra được cái gì. Đúng rồi, chuyện này các anh cũng phải để ý một chút, chúng ta không thể không đề phòng Liễu Kình Vũ trả thù.
Những người khác vội vàng ra sức gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Vừa lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra. Lúc đó Tống Hiểu Quân và Liễu Kình Vũ sau khi ở bên ngoài nghe ngóng một hồi liền đẩy cửa cất bước đi vào.
Hơn nữa, thân là Giám đốc đài truyền hình huyện, theo lý thuyết hẳn phải chủ động tới cửa tiến hành phỏng vấn và tuyên truyền với hành động Bí thư huyện ủy. Nhưng Ngô Trung Khải từ sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức, đừng nói là chủ động tới cửa, ngay cả mình muốn sử dụng đài truyền hình huyện, y không ngờ đều muốn tìm các loại lý do để từ chối
Liễu Kình Vũ cũng không phải một người thích tuyên truyền chính mình, nhưng có thời điểm, công tác của hắn đích xác cần tiến hành một ít tuyên truyền tất yếu. Tựa như lúc này đây, Liễu Kình Vũ yêu cầu quay quảng cáo, đây là điều nhất định phải thực thi nếu hắn muốn đạt tới trong vòng ba tháng khiến tỷ lệ khiếu oan của huyện Thụy Nguyên xuống đến mức thấp nhất.
Nhưng mà, công tác quan trọng như vậy, nhưng Giám đốc đài truyền hình huyện Ngô Trung Khải thậm chí ngay cả hỏi là chuyện gì cũng không hỏi, liền nói tất cả Phóng viên và quay phim đều không có ở đài, còn bảo mình đi mà chờ đợi. Đây quả thực một sự khiêu khích nghiêm trọng đối với Bí thư huyện ủy – nhân vật quyền uy số một của Huyện.
Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy nói:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, tôi thấy chúng ta hôm nay được hoạt động gân cốt một chút rồi. Trước tiên đi khảo sát một chút đơn vị đó, xem có đúng như đồng chí Ngô Trung Khải trả lời, công tác đài truyền hình huyện bọn họ dường như bề bộn nhiều việc. Chúng ta đi ra ngoài thực địa điều tra nghiên cứu một chút, nhìn tình hình thực sự rốt cuộc như thế nào.
Tống Hiểu Quân vội vàng gật đầu, đi xuống bố trí lái xe đi.
Tống Hiểu Quân biết rằng, Liễu Kình Vũ lần này chỉ sợ thật sự nổi giận rồi. Hơn nữa lần đột kích điều tra này đối với Đài truyền hình huyện mà nói, tuyệt đối không phải là việc tốt. Bí thư Liễu đúng là tức giận nghẹn lời muốn đến Đài truyền hình làm cho ra lẽ đây.
Lúc này, Tống Hiểu Quân không có thông báo cho bất cứ ai, mà ngay cả lái xe đều không biết bọn họ muốn đi đâu thị sát. Tống Hiểu Quân chỉ nói cho lái xe phương hướng mà mình muốn đi tới. Tống Hiểu Quân đối với Ngô Trung Khải cũng rất bất mãn. Phải biết rằng hai lần mình đều trực tiếp gọi điện thoại cho y, người thứ nhất y cự tuyệt chính là mình. Mình tốt xấu gì cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, y chỉ là một Giám đốc đài truyền hình thì trước mặt mình có gì phải đắc chí.
Trên đường đi, Liễu Kình Vũ không nói một lời. Tống Hiểu Quân ngoại trừ lúc rẽ ở đâu đó thì nhắc nhở lái xe ra, còn lại cũng là trầm mặc không nói gì.
Mà ngay cả lái xe đều cảm nhận được trên người hai vị lãnh đạo Huyện ủy này phát ra bầu không khí ngưng trọng mãnh liệt. Ô tô đi rất êm.
Đài truyền hình huyện và tòa nhà huyện ủy kỳ thật đều nằm trên cùng một con đường, nhưng Tống Hiểu Quân lúc chỉ đường cho lái xe, khiến lái xe đi lòng vòng, cuối cùng mới rẽ vào khuôn viên Đài truyền hình huyện.
Cửa đài truyền hình huyện có một ông già hơn sáu mươi tuổi đang canh cửa, trên tay cầm một cái radio đang nghe tiết mục của đài. Nhìn thấy xe ô tô của Liễu Kình Vũ lái xe vào khuôn viên đài truyền hình, ông ta chỉ liếc nhìn qua một cái không hỏi lấy một câu. Đối với ông ta mà nói, tất cả những người đi xe vào đài truyền hình đều là nhân vật lớn, hoàn toàn không cần hỏi. Nhưng nếu là đi bộ vào đài truyền hình thì nhất định sẽ phải hỏi.
Vào trong khuôn viên đài truyền hình, Tống Hiểu Quân đi trước dẫn đường, Liễu Kình Vũ theo sát phía sau đi thẳng đến phòng phóng viên.
Tống Hiểu Quân bởi vì công tác nên thường xuyên cùng đài truyền hình giao tiếp, cho nên với bố cục bên trong của đài truyền hình cũng rất quen thuộc.
Sau khi hai người đến văn phòng phóng viên, liếc mắt nhìn thấy ở trên bàn đặt hai cái camera và trong phòng còn có vài nhân viên làm việc.
Nhất là ở chính giữa căn phòng, bên cạnh một cái bàn trà, có bốn nhân viên đang ngồi quanh đó đánh bài.
Một người trong đó mạnh tay ra sáu lá bài, đồng thời phấn khích la lớn:
– Máy kéo đây, tích phân lật 8 lần, lão Vương, bài của anh phải trừ bao nhiêu điểm?
Lão Vương ngồi bên cạnh vẻ mặt buồn bực, lúc này anh bạn đánh ra máy kéo kia lật bài lên xem. Lúc thấy quân bài chưa lật không ngờ trừ được 50 điểm, liền hưng phấn lạ thường nói:
– Ha ha lão Vương, lần này anh thua thảm rồi, 400 điểm đó. Xem ra bữa rượu hôm nay các anh phải bỏ tiền rồi.
Lúc Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đi vào, bốn người này đang mải đánh bài, căn bản không nhìn đến bọn họ. Trước bàn làm việc, vẫn còn có ba nhân viên đang ngồi bên máy tính làm việc.
Liễu Kình Vũ đi lướt qua nhìn, thấy một nhân viên đang chơi bài đấu địa chủ, tập trung đến không để ý gì, một nhân viên đang xem phim, chỉ có một người trông có vẻ bình thường. Trên máy tính của người đó hiển thị một file, mà thoạt nhìn thì là một kế hoạch quay phim.
Nhưng mà Liễu Kình Vũ tập trung nhìn vào thì lại phát hiện ra ở phía dưới còn mở ra một loạt website. Nhìn theo tên hiển thị thì rõ ràng là tên một trò chơi, chẳng qua là tạm thời thu nó lại phía dưới. Rõ ràng là tay người này đang ấn vào Alt tab, nhất định là đã thấy mình và Tống Hiểu Quân tiến vào, liền nhanh như cắt đóng nột dung ấy lại. Người này xem như có tính cảnh giác cao đấy.
Lúc này người đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Liễu Kình Vũ ở bên cạnh mình, hơn nữa lại là người mình không quen biết, gã lập tức nhướn mày vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Anh tìm ai, nơi này là khu vực làm việc của đài truyền hình. Xin mời ra ngoài trước, liên hệ rõ ràng rồi hãy vào.
Nghe thấy giọng nói của anh bạn này, hai người chơi trò chơi và mấy người đang đánh bài liền ngẩng đầu lên. Một người rất cao lớn đang đánh bài liền đứng dậy hùng hùng hổ hổ nói:
– Con bà nó, mấy ván liền đánh không ra gì, hóa ra là có người ngoài đến, ra ngoài đi.
Vừa nói người này vừa dùng tay chỉ ra cửa.
Lúc này, Tống Hiểu Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua người này nói:
– Vương Hiểu Hổ, anh to gan thật, cũng dám đuổi Bí thư Huyện ủy ra ngoài cơ à?
Nghe được lời nói của Tống Hiểu Quân, Vương Hiểu hổ hoảng sợ.
Liễu Kình Vũ gã không biết, nhưng Tống Hiểu Quân là gã biết. Tống Hiểu Quân thân là Chánh văn phòng Huyện ủy, cùng bọn họ số lần giao tiếp không ít, có một lần Tống Hiểu Quân còn mời bọn họ đi ăn cơm.
Lúc này, mấy người còn lại đứng ở một bên của Tống Hiểu Quân, lúc ấy sợ tới mức tất cả đều đứng dậy, khuôn mặt xấu hổ và sợ hãi.
Thân phận Ủy viên thường vụ của Tống Hiểu Quân kia cũng không phải là giả dối, đối với nhân viên công tác bọn họ mà nói vẫn rất có lực uy hiếp.
Vương Hiểu Hổ nghe thấy Tống Hiểu Quân nhắc đến tên Bí thư huyện ủy thì lúc ấy hoảng sợ, nhìn kỹ Liễu Kình Vũ. Nhìn một lúc sau, lúc này mới chú ý tới, người trước mắt đích thực cùng với Bí thư huyện ủy hôm trước xuất hiện trên truyền hình trực tiếp khuôn mặt giống nhau, chỉ có quần áo là khác thôi.
Lần này, Vương Hiểu hổ sợ tới mức bắp chân đều chuột rút rồi, gã trước tiên liền ý thức được lần này chỉ sợ mọi người có phiền toái. Gã cũng nghe nói Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức đi tới Phòng thông tin thị sát đã lật đố chủ nhiệm Phòng thông tin. Đây chính là em vợ của Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm. Lần này tới đài truyền hình đột kích kiểm tra, chỉ sợ chính mình cũng gặp xui xẻo.
Những người ở đó cũng đã kịp phản ứng, tất cả đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, đổ mồ hôi đầy đầu.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn vài người liếc mắt một cái nói:
– Các anh ai là phóng viên, ai là quay camera, ai là biên đạo, tự giới thiệu một chút.
Vương Hiểu Hổ vóc người cao lớn là quay camera, vài người khác có người là phóng viên, có người là biên đạo, theo bọn họ thuật lại có thể nghe được bọn họ là hai tổ biên chế rất hoàn thiện, nguyên bộ đầy đủ hết.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lại hỏi bọn họ một vài vấn đề, theo câu trả lời của bọn họ Liễu Kình Vũ có thể biết rõ ràng. Bọn họ cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ nhiệm vụ, tất cả đều đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong bọn họ nói thì gật gật đầu, mặt lạnh lùng nói:
– Tôi biết rằng nhân viên đài truyền hình các anh rất vất vả, nhất là lúc bận rộn sẽ phải tăng ca. Tuy nhiên đây dù sao cũng là văn phòng, cần phải chú ý đến ảnh hưởng. Nếu chẳng may người của Ủy ban kỷ luật thành phố xuống kiểm tra bắt được các anh thì lúc đó mất đi miếng cơm manh áo. Tất cả nên tập trung làm việc cho tôi. Nếu lần sau để tôi phát hiện các anh làm việc không đàng hoàng, tất cả sẽ bị xử phạt.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi ra ngoài, Tống Hiểu Quân theo sát phía sau.
Nghe được lời Liễu Kình Vũ nói, nhất là nhìn đến Liễu Kình Vũ sau khi nói xong xoay người rời khỏi, vài người đầu tiên rất sửng sốt, lập tức nắm chặt hai tay. Bọn họ biết rằng vận mệnh của bọn họ và những người trước đó trong Phòng thông tin không giống nhau. Liễu Kình Vũ tuy rằng bắt được bọn họ mười mươi nhưng lại thông cảm cho tính chất công việc của bọn họ. Lần này không xử phạt bọn họ, cho bọn họ cơ hội hối cải khiến bọn họ trong lòng rất biết ơn Liễu Kình Vũ.
Con người là như vậy đó, cảm giác sống sót sau tai nạn luôn làm cho người ta tràn đầy may mắn và cảm động.
Từ phòng phóng viên đi ra, Tống Hiểu Quân thấp giọng hỏi:
– Bí thư Liễu, bây giờ ta đi đâu?
Liễu Kình Vũ nói:
– Đến phòng Giám đốc.
Lúc này trong phòng Giám đốc đài truyền hình.
Giám đốc đài truyền hình Ngô Trung Khải, Phó giám đốc Trương Thụy Siêu, Phó giám đốc Hoàng Khải Ba, Chủ nhiệm tài vụ Thạch Khánh Mẫn bốn người đang đánh mạt chược, vừa đánh vừa nói chuyện phiếm.
Phó giám đốc Trương Thụy Siêu đánh ra một đông phong, nói với Ngô Trung Khải:
– Giám đốc, ngài nói chúng ta liên tiếp không nể mặt Liễu Kình Vũ như vậy, hắn liệu có tìm cơ hội đến gây phiền hà cho chúng ta không?
Ngô Trung Khải khinh thường nói:
– Ừ, không loại trừ khả năng này. Tuy nhiên chúng ta cũng hoàn toàn không cần phải quá lo lắng. Đài chúng ta không giống các chỗ khác. Chúng ta nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, lão Trương bảo vệ vẫn làm việc tương đối nghiêm túc. Hơn nữa cho dù là Liễu Kình Vũ tới đây cũng không bắt được cái gì.
Phó giám đốc Hoàng Khải Ba nói:
– Sếp, vừa rồi ngài nói với Liễu Kình Vũ hiện tại đài chúng ta không có phóng viên và camera qua đó làm việc. Liễu Kình Vũ nếu thực sự muốn điều tra, chỉ sợ là không ổn.
Ngô Trung Khải thản nhiên cười nói:
– Không có gì, không có gì. Tôi đã sớm nói với các phóng viên rồi. Nói với bọn họ bất luận ai gọi đến hỏi bọn họ đang ở đâu, đều phải nói rằng bọn họ đang ở bên ngoài. Ai cũng không tra ra được cái gì. Đúng rồi, chuyện này các anh cũng phải để ý một chút, chúng ta không thể không đề phòng Liễu Kình Vũ trả thù.
Những người khác vội vàng ra sức gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Vừa lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra. Lúc đó Tống Hiểu Quân và Liễu Kình Vũ sau khi ở bên ngoài nghe ngóng một hồi liền đẩy cửa cất bước đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.