Chương 663: Tính nghiêm minh của pháp luật
Mộng Nhập Hồng Hoang
11/03/2017
Cúp điện thoại, Quách Chính Huy lạnh lùng nhìn Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ nói:
– Hai người chúng mày ngồi ở chỗ này chờ. Hôm nay tao phải cho chúng mày biết cái gì gọi là pháp luật? Cái gì là mạng lưới quan hệ? Cái gì gọi là kiêu ngạo? Tao chính là tầng lớp thứ hai. Cùng đối chọi với tao, chúng mày chỉ có đường chết.
Nhìn Quách Chính Huy sau khi bị Tào Thục Tuệ hành hung còn giương nanh múa vuốt, Liễu Kình Vũ không nhịn được lộ ra tia cười lạnh.
Làm sao có thể coi đám người này là tầng lớp thứ hai được. Cùng lắm chỉ có thể coi là những kẻ ăn chơi trác táng mà thôi.
Liễu Kình Vũ đã từng gặp những người thật sự nằm trong tầng lớp thứ hai, hơn nữa còn là gặp rất nhiều. Những người giống như Quách Chính Huy chỉ là loại ăn chơi trác táng bại hoại mà thôi. Rất nhiều người được hưởng nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ, thừa hưởng từ cha mẹ, tâm cơ lòng dạ tương đối sâu, lúc làm việc cũng rất thận trọng. Thậm chí có rất nhiều người khiêm tốn, làm đến chức Phó giám đốc sở cũng không mấy ai biết thân phận thật của họ.
Tầng lớp thứ hai thực sự không phải lúc nào cũng mang thân phận của mình ra nói mà yên lặng đi làm việc. Con nhà quan chỉ là cái danh. Bất cứ ai cũng không thể chọn cho mình cha mẹ từ lúc sinh ra nhưng một cán bộ tốt phải là người có ích cho dân chúng, vì lợi ích của dân chúng làm việc chứ không phải là con ông cháu cha.
Chỉ cần anh thực sự làm việc vì dân chúng, mặc kệ anh có thân phận như thế nào cũng sẽ là vị quan tốt. Ngược lại sẽ không phải.
Giờ phút này, Tào Thục Tuệ cực kỳ khinh thường nhìn Quách Chính Huy. Theo cô, dạng con ông cháu cha như Quách Chính Huy thực sự rất đáng thương. Từ nhỏ bọn họ đã sinh hoạt trong điều kiện tốt nhất, chưa bao giờ hiểu được khó khăn của nhân gian, thế sự ấm lạnh. Bọn họ chỉ cố gắng nghĩ các biện pháp để thỏa mãn yêu cầu của bản thân. Thậm chí là bức người làm kỹ nữ. Đây chính là hậu quả của việc nuông chiều quá mức mà không hề quan tâm của cha mẹ.
Đột nhiên, trong đầu Liễu Kình Vũ lóe lên một ý tưởng. Hắn chợt nhớ tới Quách Chính Huy vừa nói bố hắn là Cục trưởng Cục Giao thông, đôi mắt Liễu Kình Vũ đột nhiên sáng ngời.
Liễu Kình Vũ bỗng nhiên làm ra vẻ vô cùng sợ hãi, giọng nói có chút run run nói:
– Anh… anh nói bố anh là Cục trưởng Cục Giao thông Quách Tăng Kiệt?
Quách Chính Huy nhìn bộ dạng sợ hãi của Liễu Kình Vũ liền thích thú. Y nghĩ rất có thể người này là thương nhân, hơn nữa còn kinh doanh đến lĩnh vực giao thông mà bố y phụ trách. Hiện tại đắc tội với mình nhất định rất sợ hãi. Y lập tức đứng thẳng sống lưng, vô cùng đắc ý cao ngạo nói:
– Đúng vậy, bố tao là Quách Tăng Kiệt. Tiểu tử, lần này mày gặp phiền phức lớn rồi.
Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười, không nói gì.
Mười phút sau, âm thanh của còi báo cảnh sát mãnh liệt vang lên, hai chiếc xe cảnh sát gào thét lao tới.
Cửa xe vừa mở, Đội phó Đội Hình sự Vương Đại Bưu của Cục Công an thành phố mang theo 6 người bước xuống, đi thẳng vào trong đại sảnh khách sạn, tìm được đám người đám người Liễu Kình Vũ. Lúc này, Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ đang không nhanh không chậm cúi đầu ăn cơm.
Đám người Quách Chính Huy đứng bên cạnh đã không còn hứng thú ăn cơm, lòng như lửa đốt chờ Vương Đại Bưu đến giúp mình trút giận.
Nhìn thấy Vương Đại Bưu dẫn người tới, Quách Chính Huy chỉ Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ nói:
– Phó đội Vương, là hai người bọn họ liên thủ với nhau đánh anh em tôi. Anh nhìn xem, tất cả chúng tôi đều bị bọn họ đánh cho thương tích đầy mình. Tôi hy vọng Cục Công an các anh có thể chấp pháp công bằng, đưa những người về cẩn thận thẩm vấn xem rốt cuộc lai lịch bọn họ thế nào? Có phải là thành phần xã hội đen không?
Mới mở miệng, Quách Chính Huy đã quy chụp hai người Liễu Kình Vũ là thành phần xã hội đen, muốn Vương Đại Bưu dùng lý do này để thẩm vấn bọn họ.
Vương Đại Bưu nhìn gương mặt của Quách Chính Huy và những người khác liền lập tức biết bọn họ bị thua thiệt. Lại quay sang nhìn hai người Liễu Kình Vũ, thấy bọn họ đang ăn cơm, sắc mặt gã trở nên nghiêm trọng bước đến chỗ Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ, lạnh giọng nói:
– Còn ăn cái gì, cùng chúng tôi đi đến Cục Công an một chuyến. Có người tố cáo hai người cấu kết với xã hội đen đánh dân chúng.
Trong lúc Vương Đại Bưu nói chuyện, một vài người trong nhóm đã giơ còng tay muốn còng tay Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Vương Đại Bưu một cái nói:
– Anh không có tư cách còng tay tôi. Nếu quả thật muốn chúng tôi đến Cục Công an để điều tra, anh gọi cho Cục trưởng Cục Công an thành phố Thạch Kim Sinh đến đây, anh còn chưa đủ tư cách.
Vương Đại Bưu nghe được lời này, trong lòng lập tức trầm xuống. Gã có thể lăn lộn đến vị trí này cũng không phải là chuyện đơn giản. Tâm tư gã cũng không phải bình thường. Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức ý thức được Liễu Kình Vũ không phải là người bình thường. Nếu là người bình thường cũng không dám ăn cơm sau khi gây chuyện như vậy. Gã lập tức trầm giọng nói:
– Tôi không cần biết anh là ai? Thân phận gi? Có người tố cáo anh, mời anh phối hợp công tác điều tra của chúng tôi.
Vừa lúc đó, Tào Thục Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp che kín bởi sương lạnh, lạnh lùng nói:
– Vương Đại Bưu, anh được lắm, làm rất tốt. Đến đây đi, đưa chúng tôi về.
Nói xong, Tào Thục Tuệ vươn cổ tay trắng nõn như ngọc.
Vương Đại Bưu nhìn thấy Tào Thục Tuệ giống như nhìn thấy ôn thần, lập tức mở to hai mắt nhìn, chân có chút run rẩy
Bởi vì gã biết cô gái này, vị này chính là Đội trưởng Đội hình sự vừa mới đến nhậm chức Tào Thục Tuệ. Lúc cô ấy đến, trong đội không ai phục cả. Tất cả đều cho rằng cấp trên phái một phụ nữ đảm nhận vị trí Đội trưởng là đang làm bừa. Vương Đại Bưu còn tự mình mang người đi tìm lãnh đạo cấp trên nói chuyện, nhưng lãnh đạo nói đây là do cấp trên sắp đặt, lãnh đạo cũng không có cách nào.
Lúc ấy Vương Đại Bưu vô cùng tức giận. Sau khi Tào Thục Tuệ mời họp đội, Vương Đại Bưu cố ý đến muộn. Những lời Tào Thục Tuệ nói trong hội nghị, gã cẳn bản cũng không nghe bao nhiêu.
Lúc ấy Tào Thục Tuệ trực tiếp nói:– Tôi biết đám đàn ông các anh không phục tôi. Cái này rất đơn giản, chúng ta đến sân thể dục đấu võ. Ai không phục có thể khiêu chiến với tôi. Chỉ cần có người thắng tôi, ngay lập tức tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Nói xong Tào Thục Tuệ đi đến sân thể dục.
Vương Đại Bưu và người của đội hình sự đều ngây dại, lập tức đi theo Tào Thục Tuệ.
Vương Đại Bưu là người thứ nhất đứng dậy nói:
– Đội trưởng Tào, tôi không đánh quyền anh, tôi am hiểu vật lộn tự do.
Tào Thục Tuệ cười nói:
– Không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể đánh ngã tôi, không cần biết anh dùng loại võ thuật gì cũng coi như anh thắng.
Dẫu sao Vương Đại Bưu cũng là cảnh sát nhiều năm, giơ tay cũng không tệ, lập tức đánh một quyền vào Tào Thục Tuệ.
Nhưng Tào Thục Tuệ chỉ nhẹ nhàng lóe thân, lập tức quét ngang nện một chân sau lưng Vương Đại Bưu, quật ngã gã xuống đất.
Vương Đại Bưu lập tức nghĩ mình khinh địch rồi. Sau khi đứng dậy lại liên tiếp tấn công Tào Thục Tuệ. Nhưng đối với vị Đội trưởng xinh đẹp này, trong vòng hai phút gã liên tiếp bị quật ngã 12 lần. Mặc dù đối phương cũng không ra tay độc ác nhưng cuối cùng gã cũng đau đến mức không bò dậy nổi. Hơn nữa còn xấu hổ và giận dữ khác thường. Gã cũng không thể đánh lại Tào Thục Tuệ đành phải nhận thua.
Sau đó, lại có mấy người lợi hại hơn Vương Đại Bưu giơ tay khiêu chiến Tào Thục Tuệ nhưng không ai có thể qua được 1 phút. Tất cả đều đều bị quật ngã.
Rất nhanh, toàn bộ Đội hình sự của Thành phố Nam Hoa đều bị uy lực dũng mãnh của Tào Thục Tuệ chinh phục. Không thể không thừa nhận chức Đội trưởng Đội hình sự này của Tào Thục Tuệ.
Những người này đâu biết rằng, Tào Thục Tuệ từng được huấn luyện trong Bộ đội đặc chủng. Không chỉ có năng lực chiến đấu siêu cường còn có năng lực đặc thù. Lúc Tào Thục Tuệ muốn chuyển nghề, Thủ trưởng từng nhiều lần nói chuyện với cô. Chỉ có điều ý chí của cô kiên định, lãnh đạo không thể không cho đi. Một chức Đội trưởng Đội hình sự đối với Tào Thục Tuệ mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng.
Sau khi nhậm chức, ngay ngày hôm sau, Tào thục Tuệ đã đặt ra một loạt quy định thi thố trong đội, đội thêm cho mỗi người một chiếc vòng kim cô. Cho nên, tuy rằng mới nhậm chức nhưng những người trong đội rất sợ hãi cô. Dù sao đánh không lại người ta, chức vụ lại không cao bằng người ta, thủ trưởng như vậy ai dám trêu chọc chứ.
Cho nên khi Vương Đại Bưu nhìn thấy người vươn tay ra là lãnh đạo trực tiếp của mình, sợ tới mức hai chân cũng run run. Vài người trong đội cũng bị dọa cho mặt mũi tái nhợt.
Vương Đại Bưu vội vàng nói:
– Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi nghĩ nhất định là hiểu lầm.
Tào Thục Tuệ lạnh lùng nói:
– Đương nhiên là hiểu lầm. Vương Đại Bưu, mấy người này thấy tôi xinh đẹp liền đến quấy rầy, đùa giỡn tôi, còn nói phải bao nuôi tôi. Anh nói đi, chuyện này nên xử lý thế nào đấy?
Vương Đại Bưu lập tức lộ ra vẻ bị làm khó, cười khổ nói:
– Đội trưởng Tào… cái này…
Tào Thục Tuệ lạnh giọng nói:
– Rốt cuộc là thế nào?
Vương Đại Bưu hạ giọng nói:
– Đội trưởng Tào, mấy người này cũng là người có bối cảnh. Đây là con trai của Cục trưởng Cục Giao thông Quách Tăng Kiệt – Quách Chính Huy, kia là con trai của Phó Cục trưởng Cục Tài chính thành phố Đỗ Sùng Chí – Đỗ Tử Đằng, tiếp đó là con trai của Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và phát triển của thành phố Nam Hoa Ngụy Thành Lâm – Ngụy Sinh Tân.
Tào Thục Tuệ nhướn mày. Tuy rằng là lần đầu bước vào chốn quan trường nhưng đối với một số việc cụ thể cô vẫn có tính mẫn cảm đấy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên nói:
– Bảo Quách Chính Huy gọi điện cho bố anh ta đến đây giải quyết. Nếu không cứ làm theo nguyên tắc, thẩm vấn tội đùa giỡn, dâm loạn con gái.
Vương Đại Bưu lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái, cau mày nói:
– Anh là ai?
Lúc này, Tào Thục Tuệ ở bên cạnh nói:
– Cứ làm theo ý anh ấy đi. Vị này chính là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ, trán của Vương Đại Bưu lập tức đổ mồ hôi. Bây giờ thành phố Nam Hoa ai cũng biết việc Liễu Kình Vũ xém chút nữa đã đánh Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và phát triển Trịnh Đông Giang một trận tơi bời.
– Hai người chúng mày ngồi ở chỗ này chờ. Hôm nay tao phải cho chúng mày biết cái gì gọi là pháp luật? Cái gì là mạng lưới quan hệ? Cái gì gọi là kiêu ngạo? Tao chính là tầng lớp thứ hai. Cùng đối chọi với tao, chúng mày chỉ có đường chết.
Nhìn Quách Chính Huy sau khi bị Tào Thục Tuệ hành hung còn giương nanh múa vuốt, Liễu Kình Vũ không nhịn được lộ ra tia cười lạnh.
Làm sao có thể coi đám người này là tầng lớp thứ hai được. Cùng lắm chỉ có thể coi là những kẻ ăn chơi trác táng mà thôi.
Liễu Kình Vũ đã từng gặp những người thật sự nằm trong tầng lớp thứ hai, hơn nữa còn là gặp rất nhiều. Những người giống như Quách Chính Huy chỉ là loại ăn chơi trác táng bại hoại mà thôi. Rất nhiều người được hưởng nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ, thừa hưởng từ cha mẹ, tâm cơ lòng dạ tương đối sâu, lúc làm việc cũng rất thận trọng. Thậm chí có rất nhiều người khiêm tốn, làm đến chức Phó giám đốc sở cũng không mấy ai biết thân phận thật của họ.
Tầng lớp thứ hai thực sự không phải lúc nào cũng mang thân phận của mình ra nói mà yên lặng đi làm việc. Con nhà quan chỉ là cái danh. Bất cứ ai cũng không thể chọn cho mình cha mẹ từ lúc sinh ra nhưng một cán bộ tốt phải là người có ích cho dân chúng, vì lợi ích của dân chúng làm việc chứ không phải là con ông cháu cha.
Chỉ cần anh thực sự làm việc vì dân chúng, mặc kệ anh có thân phận như thế nào cũng sẽ là vị quan tốt. Ngược lại sẽ không phải.
Giờ phút này, Tào Thục Tuệ cực kỳ khinh thường nhìn Quách Chính Huy. Theo cô, dạng con ông cháu cha như Quách Chính Huy thực sự rất đáng thương. Từ nhỏ bọn họ đã sinh hoạt trong điều kiện tốt nhất, chưa bao giờ hiểu được khó khăn của nhân gian, thế sự ấm lạnh. Bọn họ chỉ cố gắng nghĩ các biện pháp để thỏa mãn yêu cầu của bản thân. Thậm chí là bức người làm kỹ nữ. Đây chính là hậu quả của việc nuông chiều quá mức mà không hề quan tâm của cha mẹ.
Đột nhiên, trong đầu Liễu Kình Vũ lóe lên một ý tưởng. Hắn chợt nhớ tới Quách Chính Huy vừa nói bố hắn là Cục trưởng Cục Giao thông, đôi mắt Liễu Kình Vũ đột nhiên sáng ngời.
Liễu Kình Vũ bỗng nhiên làm ra vẻ vô cùng sợ hãi, giọng nói có chút run run nói:
– Anh… anh nói bố anh là Cục trưởng Cục Giao thông Quách Tăng Kiệt?
Quách Chính Huy nhìn bộ dạng sợ hãi của Liễu Kình Vũ liền thích thú. Y nghĩ rất có thể người này là thương nhân, hơn nữa còn kinh doanh đến lĩnh vực giao thông mà bố y phụ trách. Hiện tại đắc tội với mình nhất định rất sợ hãi. Y lập tức đứng thẳng sống lưng, vô cùng đắc ý cao ngạo nói:
– Đúng vậy, bố tao là Quách Tăng Kiệt. Tiểu tử, lần này mày gặp phiền phức lớn rồi.
Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười, không nói gì.
Mười phút sau, âm thanh của còi báo cảnh sát mãnh liệt vang lên, hai chiếc xe cảnh sát gào thét lao tới.
Cửa xe vừa mở, Đội phó Đội Hình sự Vương Đại Bưu của Cục Công an thành phố mang theo 6 người bước xuống, đi thẳng vào trong đại sảnh khách sạn, tìm được đám người đám người Liễu Kình Vũ. Lúc này, Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ đang không nhanh không chậm cúi đầu ăn cơm.
Đám người Quách Chính Huy đứng bên cạnh đã không còn hứng thú ăn cơm, lòng như lửa đốt chờ Vương Đại Bưu đến giúp mình trút giận.
Nhìn thấy Vương Đại Bưu dẫn người tới, Quách Chính Huy chỉ Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ nói:
– Phó đội Vương, là hai người bọn họ liên thủ với nhau đánh anh em tôi. Anh nhìn xem, tất cả chúng tôi đều bị bọn họ đánh cho thương tích đầy mình. Tôi hy vọng Cục Công an các anh có thể chấp pháp công bằng, đưa những người về cẩn thận thẩm vấn xem rốt cuộc lai lịch bọn họ thế nào? Có phải là thành phần xã hội đen không?
Mới mở miệng, Quách Chính Huy đã quy chụp hai người Liễu Kình Vũ là thành phần xã hội đen, muốn Vương Đại Bưu dùng lý do này để thẩm vấn bọn họ.
Vương Đại Bưu nhìn gương mặt của Quách Chính Huy và những người khác liền lập tức biết bọn họ bị thua thiệt. Lại quay sang nhìn hai người Liễu Kình Vũ, thấy bọn họ đang ăn cơm, sắc mặt gã trở nên nghiêm trọng bước đến chỗ Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ, lạnh giọng nói:
– Còn ăn cái gì, cùng chúng tôi đi đến Cục Công an một chuyến. Có người tố cáo hai người cấu kết với xã hội đen đánh dân chúng.
Trong lúc Vương Đại Bưu nói chuyện, một vài người trong nhóm đã giơ còng tay muốn còng tay Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Vương Đại Bưu một cái nói:
– Anh không có tư cách còng tay tôi. Nếu quả thật muốn chúng tôi đến Cục Công an để điều tra, anh gọi cho Cục trưởng Cục Công an thành phố Thạch Kim Sinh đến đây, anh còn chưa đủ tư cách.
Vương Đại Bưu nghe được lời này, trong lòng lập tức trầm xuống. Gã có thể lăn lộn đến vị trí này cũng không phải là chuyện đơn giản. Tâm tư gã cũng không phải bình thường. Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức ý thức được Liễu Kình Vũ không phải là người bình thường. Nếu là người bình thường cũng không dám ăn cơm sau khi gây chuyện như vậy. Gã lập tức trầm giọng nói:
– Tôi không cần biết anh là ai? Thân phận gi? Có người tố cáo anh, mời anh phối hợp công tác điều tra của chúng tôi.
Vừa lúc đó, Tào Thục Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp che kín bởi sương lạnh, lạnh lùng nói:
– Vương Đại Bưu, anh được lắm, làm rất tốt. Đến đây đi, đưa chúng tôi về.
Nói xong, Tào Thục Tuệ vươn cổ tay trắng nõn như ngọc.
Vương Đại Bưu nhìn thấy Tào Thục Tuệ giống như nhìn thấy ôn thần, lập tức mở to hai mắt nhìn, chân có chút run rẩy
Bởi vì gã biết cô gái này, vị này chính là Đội trưởng Đội hình sự vừa mới đến nhậm chức Tào Thục Tuệ. Lúc cô ấy đến, trong đội không ai phục cả. Tất cả đều cho rằng cấp trên phái một phụ nữ đảm nhận vị trí Đội trưởng là đang làm bừa. Vương Đại Bưu còn tự mình mang người đi tìm lãnh đạo cấp trên nói chuyện, nhưng lãnh đạo nói đây là do cấp trên sắp đặt, lãnh đạo cũng không có cách nào.
Lúc ấy Vương Đại Bưu vô cùng tức giận. Sau khi Tào Thục Tuệ mời họp đội, Vương Đại Bưu cố ý đến muộn. Những lời Tào Thục Tuệ nói trong hội nghị, gã cẳn bản cũng không nghe bao nhiêu.
Lúc ấy Tào Thục Tuệ trực tiếp nói:– Tôi biết đám đàn ông các anh không phục tôi. Cái này rất đơn giản, chúng ta đến sân thể dục đấu võ. Ai không phục có thể khiêu chiến với tôi. Chỉ cần có người thắng tôi, ngay lập tức tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Nói xong Tào Thục Tuệ đi đến sân thể dục.
Vương Đại Bưu và người của đội hình sự đều ngây dại, lập tức đi theo Tào Thục Tuệ.
Vương Đại Bưu là người thứ nhất đứng dậy nói:
– Đội trưởng Tào, tôi không đánh quyền anh, tôi am hiểu vật lộn tự do.
Tào Thục Tuệ cười nói:
– Không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể đánh ngã tôi, không cần biết anh dùng loại võ thuật gì cũng coi như anh thắng.
Dẫu sao Vương Đại Bưu cũng là cảnh sát nhiều năm, giơ tay cũng không tệ, lập tức đánh một quyền vào Tào Thục Tuệ.
Nhưng Tào Thục Tuệ chỉ nhẹ nhàng lóe thân, lập tức quét ngang nện một chân sau lưng Vương Đại Bưu, quật ngã gã xuống đất.
Vương Đại Bưu lập tức nghĩ mình khinh địch rồi. Sau khi đứng dậy lại liên tiếp tấn công Tào Thục Tuệ. Nhưng đối với vị Đội trưởng xinh đẹp này, trong vòng hai phút gã liên tiếp bị quật ngã 12 lần. Mặc dù đối phương cũng không ra tay độc ác nhưng cuối cùng gã cũng đau đến mức không bò dậy nổi. Hơn nữa còn xấu hổ và giận dữ khác thường. Gã cũng không thể đánh lại Tào Thục Tuệ đành phải nhận thua.
Sau đó, lại có mấy người lợi hại hơn Vương Đại Bưu giơ tay khiêu chiến Tào Thục Tuệ nhưng không ai có thể qua được 1 phút. Tất cả đều đều bị quật ngã.
Rất nhanh, toàn bộ Đội hình sự của Thành phố Nam Hoa đều bị uy lực dũng mãnh của Tào Thục Tuệ chinh phục. Không thể không thừa nhận chức Đội trưởng Đội hình sự này của Tào Thục Tuệ.
Những người này đâu biết rằng, Tào Thục Tuệ từng được huấn luyện trong Bộ đội đặc chủng. Không chỉ có năng lực chiến đấu siêu cường còn có năng lực đặc thù. Lúc Tào Thục Tuệ muốn chuyển nghề, Thủ trưởng từng nhiều lần nói chuyện với cô. Chỉ có điều ý chí của cô kiên định, lãnh đạo không thể không cho đi. Một chức Đội trưởng Đội hình sự đối với Tào Thục Tuệ mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng.
Sau khi nhậm chức, ngay ngày hôm sau, Tào thục Tuệ đã đặt ra một loạt quy định thi thố trong đội, đội thêm cho mỗi người một chiếc vòng kim cô. Cho nên, tuy rằng mới nhậm chức nhưng những người trong đội rất sợ hãi cô. Dù sao đánh không lại người ta, chức vụ lại không cao bằng người ta, thủ trưởng như vậy ai dám trêu chọc chứ.
Cho nên khi Vương Đại Bưu nhìn thấy người vươn tay ra là lãnh đạo trực tiếp của mình, sợ tới mức hai chân cũng run run. Vài người trong đội cũng bị dọa cho mặt mũi tái nhợt.
Vương Đại Bưu vội vàng nói:
– Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi nghĩ nhất định là hiểu lầm.
Tào Thục Tuệ lạnh lùng nói:
– Đương nhiên là hiểu lầm. Vương Đại Bưu, mấy người này thấy tôi xinh đẹp liền đến quấy rầy, đùa giỡn tôi, còn nói phải bao nuôi tôi. Anh nói đi, chuyện này nên xử lý thế nào đấy?
Vương Đại Bưu lập tức lộ ra vẻ bị làm khó, cười khổ nói:
– Đội trưởng Tào… cái này…
Tào Thục Tuệ lạnh giọng nói:
– Rốt cuộc là thế nào?
Vương Đại Bưu hạ giọng nói:
– Đội trưởng Tào, mấy người này cũng là người có bối cảnh. Đây là con trai của Cục trưởng Cục Giao thông Quách Tăng Kiệt – Quách Chính Huy, kia là con trai của Phó Cục trưởng Cục Tài chính thành phố Đỗ Sùng Chí – Đỗ Tử Đằng, tiếp đó là con trai của Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và phát triển của thành phố Nam Hoa Ngụy Thành Lâm – Ngụy Sinh Tân.
Tào Thục Tuệ nhướn mày. Tuy rằng là lần đầu bước vào chốn quan trường nhưng đối với một số việc cụ thể cô vẫn có tính mẫn cảm đấy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên nói:
– Bảo Quách Chính Huy gọi điện cho bố anh ta đến đây giải quyết. Nếu không cứ làm theo nguyên tắc, thẩm vấn tội đùa giỡn, dâm loạn con gái.
Vương Đại Bưu lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái, cau mày nói:
– Anh là ai?
Lúc này, Tào Thục Tuệ ở bên cạnh nói:
– Cứ làm theo ý anh ấy đi. Vị này chính là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ, trán của Vương Đại Bưu lập tức đổ mồ hôi. Bây giờ thành phố Nam Hoa ai cũng biết việc Liễu Kình Vũ xém chút nữa đã đánh Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và phát triển Trịnh Đông Giang một trận tơi bời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.