Chương 362: Tình thế phức tạp.
Mộng Nhập Hồng Hoang
27/08/2016
Tôn Ngọc Long trầm tư một chút, trong lòng liền có quyết đoán.
Y lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Được, được, đồng chí Liễu Kình Vũ, xem ra anh thật sự là một Bao Công nghiêm minh, làm việc thật biết đạo lý, không nể mặt ai. Tuy rằng tôi đặc biệt phản đối đề nghị của anh, nhưng vì đại cục của Đông Giang, tôi bảo lưu ý kiến, những người khác cũng nói một chút quan điểm của mình đi.
Lần này, Tôn Ngọc Long trực tiếp lựa chọn vứt bỏ, đem quyền chủ động giao cho Đường Thiệu Cương.
Y tin, Đường Thiệu Cương tuy có tồn tại mâu thuẫn quyền lực và lợi ích, nhưng Đường Thiệu Cương cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho Liễu Kình Đông tùy ý làm bậy ở Đông Giang. Nếu không, mặc dù hiện tại Liễu Kình Vũ trừng trị người của mình, nhưng ai có thể bảo đảm bước tiếp theo hắn sẽ không trừng trị người của ông ta. Y và Đường Thiệu Cương sở dĩ có thể tồn tại được lâu như vậy, tuy rằng đấu tranh vô cùng kịch liệt, nhưng lại có thể phối hợp hết sức ăn ý, nguyên nhân chủ yếu chính là hai người họ rất hiểu nhau và cùng chung lợi ích.
Tôn Ngọc Long lần này đích thực là thành công rồi.
Trong cả quá trình, Đường Thiệu Cương luôn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn dung túng Liễu Kình Vũ và Tôn Ngọc Long đấu đá lẫn nhau, nhưng, khi ông ta nhìn thấy Tôn Ngọc Long bị Liễu Kình Vũ từng bước ép sát, ông ta bỗng cảm thấy Liễu Kình Vũ con người này thật khó chơi. Nhất là khi ông ta nhìn thấy Liễu Kình Vũ lợi dụng triệt để quyền lực ở vị trí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, hơn nữa còn có ý muốn thoát khỏi tình trạng bù nhìn, ông ta biết rằng, mặc dù mình rất muốn lợi dụng Liễu Kình Vũ để tấn công Tôn Ngọc Long, nhưng ông ta và Tôn Ngọc Long, hai người như hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, anh không chạy được thì tôi cũng chẳng thoát.
Đúng như Tôn Ngọc Long suy đoán, Đường Thiệu Cương quả thực lo lắng Liễu Kình Vũ sau khi trừng trị người của Tôn Ngọc Long sẽ tới lượt mình, như vậy lợi ích của mình sẽ bị tổn hại. Nhưng Đường Thiệu Cương cũng không muốn vì Tôn Ngọc Long mà cản trở hoàn toàn Liễu Kình Vũ tiến công. Nói vậy chính mình cũng sẽ đắc tội với Liễu Kình Vũ, cái này hoàn toàn không cần thiết. Hơn nữa Tôn Ngọc Long sở dĩ vẫn chọn bảo lưu ý kiến, mục đích chính là để kéo mình liên lụy vào. Chiêu này vô cùng nham hiểm.
Trong loại tình huống này, sau một lúc trầm tư, Đường Thiệu Cương lại giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Tôi sẽ nói ý kiến của mình. Tôi cho rằng ý kiến giải quyết của đồng chí Liễu Kình Vũ mặc dù có chút nghiêm khắc, nhưng cơ bản vẫn thể hiện đầy đủ thái độ của Đảng chúng ta đối với các phần tử hủ bại và thái độ hủ bại, cái này không thể khoan nhượng. Nhưng ý kiến của Bí thư Tôn cũng rất quan trọng, chúng ta trong thời điểm xử lý cán bộ, phải cân nhắc đến những tình huống khác, không thể áp đặt được, nhất định phải tùy hoàn cảnh mà đối đãi khác nhau. Như vấn đề của đồng chí Nghiêm Vệ Đông, đây không phải hành vi nghiêm trọng khiến dân chúng căm thù đến tận xương tủy, chỉ là vấn đề nhân phẩm của cá nhân, ham muốn một chút lời nhỏ. Đối với hành vi này của đồng chí ấy, tôi thấy là nghiêm khắc xử phạt, phê bình khiển trách trong nội bộ Đảng là được rồi, không cần thông báo phê bình cho toàn thị xã.
Đường Thiệu Cương nói xong, Tôn Ngọc Long ngẩng đầu lên nhìn Đường Thiệu Cương, ánh mắt tràn đầy thâm ý. Ý kiến của Đường Thiệu Cương có chút nằm ngoài dự liệu của y. Y vốn nghĩ rằng Đường Thiệu Cương sẽ thay mình ngăn chặn sự tấn công của Liễu Kình Vũ, nhưng không nghĩ đến Đường Thiệu Cương lại chọn cách giải quyết như vậy. Tuy rằng cách giải quyết của Đường Thiệu Cương có nhẹ nhàng hơn so với đề nghị của Liễu Kình Vũ, nhưng nếu hành động theo ý kiến này, uy tín của mình trong lần giao đấu với Liễu Kình Vũ này sẽ bị suy yếu. Mà đề nghị của Đường Thiệu Cương cũng không đắc tội với Liễu Kình Vũ.
Từ ý kiến của Đường Thiệu Cương, Tôn Ngọc Long thấy được dụng tâm hiểm ác, trong lòng chỉ có thể than thầm một tiếng. Đường Thiệu Cương này tuy rằng thường ngày có thể phối hợp với mình, nhưng đối với rất nhiều quyền lợi bị mình chèn ép vẫn là không hài lòng lắm.
Đường Thiệu Cương nói xong, những người khác bên phía Đường Thiệu Cương cũng đều phát biểu ý kiến, hùa theo đề nghị của Đường Thiệu Cương. Người bên Tôn Ngọc Long vẫn giữ im lặng, cũng không nói gì thêm, tất cả mọi người đang nhìn sắc mặt của Tôn Ngọc Long.
Tôn Ngọc Long và Phó Chủ tịch thường trực Quản Nhữ Bình liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Quản Nhữ Bình tức khắc hiểu ý, lập tức nói:
- Tôi đồng ý đề nghị của Chủ tịch UBND Đường.
Có Quản Nhữ Bình đi đầu, những người khác cũng rối rít tỏ ý tán thành, đề nghị của Đường Thiệu Cương được toàn bộ thông qua.
Lúc này, ánh mắt của Đường Thiệu Cương nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu thấy kết quả xử lý thế nào?
Liễu Kình Vũ cười gật đầu nói:
- Rất tốt, tôi cũng đồng ý đề nghị của Chủ tịch Đường.
Tiếp đó, dưới sự chủ trì của Tôn Ngọc Long, mọi người bắt đầu thảo luận mốt số chuyện hàng ngày của Đông Giang, Liễu Kình Vũ vẫn trong trạng thái im lặng. Chỉ cần không phải dính đến chuyện nội bộ của Hệ thống ủy ban kỷ luật, bất kể là lĩnh vực kinh tế hay nhân sự, Liễu Kình Vũ đều tuyệt đối không nhúng tay vào.
Cách làm của Liễu Kình Vũ thật vô cùng thông minh, hắn làm như vậy để đề phòng những Ủy viên thường vụ khác lòng dạ tiểu nhân, dù sao không ai muốn làm việc chung với một người thích nhúng tay vào mọi việc.
Trước khi tan họp, Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương hai người liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng. Bọn họ lúc này cũng ý thức được, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trẻ tuổi trước mặt này tuy rằng còn trẻ, nhưng người này thật sự thông minh sắc sảo, lòng dạ sâu sắc. Sự ăn ý của hai người trong phần sau của hội nghị cũng đã thể hiện ra rồi. Trong nửa sau của hội nghị, hai người đều đề cập tới một số sự việc nằm trong lĩnh vực mình chủ quản như nhân sự và kinh tế để cố thu hút Liễu Kình Vũ, muốn thử xem hắn có phải người thích nhúng tay vào đủ loại chuyện liên quan đến quyền lợi hay không. Nếu hắn thực sự là người thích nhúng tay, vậy thì hai người sẽ mau chóng liên thủ lật đổ hắn.
Tuy nhiên biểu hiện của Liễu Kình Vũ nằm ngoài dự liệu của hai người, nhưng. Nhưng hai người cũng không thể chủ quan được, dù sao Liễu Kình Vũ hiện tại vừa mới nhậm chức, dưới tình huống bình thường là sẽ không dễ dàng đặt chân vào mạng lưới lợi ích của Đông Giang. Nhưng ai có thể bảo đảm hắn sau này sẽ không can thiệp vào.
Hai người đang trên trận danh lợi, đối với những chuyện này đã sớm vô cùng thấu hiểu. Cho nên, sau khi tan họp, nét mặt của hai người khá ngưng trọng.
Tâm trạng của Liễu Kình Vũ và hai người sau khi tan họp giống nhau, trong lòng cũng rất không bình tĩnh.
Trong Hội nghị thường ủy hôm nay, từ việc tranh đấu với Tôn Ngọc Long và một loạt biểu hiện của Đường Thiệu Cương, Liễu Kình Vũ đã nhạy bén cảm thấy những gì Trịnh Bác Phương tự mình phân tích đã biến thành sự thật. Từ hành động Tôn ngọc Long muốn đẩy Đường Thiệu Cương lên tiếng có thể nhìn ra được, Tôn Ngọc Long là muốn lợi dụng Đường Thiệu Cương để đối phó với mình. Mà kết quả xử lý của Đường Thiệu Cương cũng chứng minh Đường Thiệu Cương không cam tâm để bị lợi dụng. Thông qua đề nghị cuối cùng vẫn là hung hăng đâm Tôn Ngọc Long một đao, khiến Tôn Ngọc Long mất mặt. Nhìn từ điểm này, giữa hai người vẫn đang tranh đấu quyết liệt, điều này cũng phần nào phản ánh quan hệ lợi ích giữa hai người vẫn mâu thuẫn tương đối sâu sắc.
Nhưng, đoạn thảo luận nửa sau hội nghị lại làm cho Liễu Kình Vũ bừng tỉnh. Hắn đã nhìn ra, giữa hai người đó lúc này mặc dù có tranh đấu, nhưng cũng là đang phối hợp, muốn cám dỗ mình, muốn quan sát mình. Điểm này lại là sự ăn ý của hai người khi đối mặt với thế lực ngoại lai.
Dựa vào quan hệ của hai người biểu hiện ra ngoài, Liễu Kình Vũ biết rằng, nếu mình muốn ở giữa hai người đó thực hiện kế phân hóa lôi kéo thì cơ bản không phải dễ dàng gì. Bởi vì hai người đang tranh đấu quyết liệt như vậy mà vẫn có thể duy trì cân bằng, duy trì ăn ý, điều này cho thấy lòng dạ hai người đó cũng vô cùng thâm sâu. Lợi ích trước mặt cũng có thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối. Điều này cũng có nghĩa là, nếu lợi ích không đủ lớn thì rất khó lôi kéo hay phân tách hai người. Mà điều này cũng chứng minh, lợi ích của hai người này ở Đông Giang đã không bình thường rồi, thậm chí 100% cấu kết thành hàng loạt mạng lưới phức tạp, trong anh có tôi, trong tôi có anh. Lúc này, nếu có người động chạm đến lợi ích của người này thì rất có thể đã chạm tới lợi ích của cả một tập đoàn rồi.
Sau khi trở lại văn phòng, Liễu Kình Vũ chìm vào trong những suy tư.
Từ lúc tan họp, Liễu Kình Vũ vẫn không nghĩ tới chuyện ăn trưa. Đến khi bụng sôi lên, hắn mới cảm thấy có một chút không đúng lắm, sau khi tới căn tin cơ quan tùy tiện ăn một chút cơm nhét đầy cái bao tử, Liễu Kình Vũ trở lại phòng làm việc, lại tiếp tục suy nghĩ.
Mãi cho đến khoảng 15h chiều, Liễu Kình Vũ mới kết thúc khoảng thời gian suy nghĩ kéo dài, lập tức lấy điện thoại gọi cho Phó chánh văn phòng Ủy ban kỷ luật Ôn Hữu Sơn:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, ông báo với hai Phó chủ nhiệm kia tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Sau khi Ôn Hữu Sơn nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ thì rất không ngờ. Bởi vì ông ta là một trong ba Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, thứ hạng là cuối cùng, cũng là nhân vật thường bị gạt ra ngoài rìa. Sở dĩ như vậy chính là vì ông ta năm nay đã 50 tuổi rồi, là Phó chủ nhiệm lớn tuổi nhất, con đường quan lộ sớm đã bị chặn rồi. Ông ta biết rằng, đời mình căn bản không có khả năng bước tới vị trí Chánh văn phòng. Suy cho cùng hai Phó chủ nhiệm kia cũng trẻ tuổi hơn mình, người lớn tuổi hơn cũng vừa mới ngoài 40 thôi, một khi chiếc ghế trên vị trí này trống, nhất định trước tiên đề bạt hai người kia. Mình có thể lăn lộn đến cấp Phó phòng trước khi về hưu cũng đã cảm ơn trời đất rồi.
Cho nên, khi cuộc điện thoại của Liễu Kình Vũ gọi tới, trong lòng ông ta bốn bề sóng dậy. Bởi vì căn bản ông ta không nghĩ Liễu Kình Vũ lại có thể gọi điện trước cho ông ta, hơn nữa còn bảo ông ta thông báo cho hai Phó chủ nhiệm kia đến phòng làm việc của hắn để họp.
Ôn Hữu Sơn có thể đoán được, Liễu kình Vũ lần này gọi ba người họ tới phòng làm việc họp, rất có thể là muốn xác định ứng cử viên Chánh văn phòng rồi, ông ta bắt đầu cảm thấy sóng lòng sôi sục dâng lên.
Tuy rằng bản thân ông ta đã có ý niệm chặt đứt con đường tiến thân, nhưng dù sao mình cùng là người trong quan trường, người trong quan trường ai không có ý muốn vươn lên, ai không nghĩ đường thăng tiến chứ.
Tuy nhiên lúc này, trong đầu Ôn Hữu Sơn lại lóe lên suy nghĩ: “Liễu Kình Vũ tại sao lại gọi điện thoại cho mình trước mà không phải hai người kia? Nếu Liễu Kình Vũ muốn lôi kéo mình, mình có nên đứng về phe của hắn không?”
ôi xử lý chứ?
----------oOo----------
này, sớm đã tạo thành một mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng chặt chẽ và vững chắc rồi, nếu rút dây sẽ động rừng. Mấu chốt nhất chính là kinh tế thị xã Đông Giang hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh. Làm sao để có thể động tới thị xã Đông Giang mà không ngăn cản sự phát triển kinh tế thị xã Đông Giang, đó mới là vấn đề khó khăn nhất của cậu.
Y lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Được, được, đồng chí Liễu Kình Vũ, xem ra anh thật sự là một Bao Công nghiêm minh, làm việc thật biết đạo lý, không nể mặt ai. Tuy rằng tôi đặc biệt phản đối đề nghị của anh, nhưng vì đại cục của Đông Giang, tôi bảo lưu ý kiến, những người khác cũng nói một chút quan điểm của mình đi.
Lần này, Tôn Ngọc Long trực tiếp lựa chọn vứt bỏ, đem quyền chủ động giao cho Đường Thiệu Cương.
Y tin, Đường Thiệu Cương tuy có tồn tại mâu thuẫn quyền lực và lợi ích, nhưng Đường Thiệu Cương cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho Liễu Kình Đông tùy ý làm bậy ở Đông Giang. Nếu không, mặc dù hiện tại Liễu Kình Vũ trừng trị người của mình, nhưng ai có thể bảo đảm bước tiếp theo hắn sẽ không trừng trị người của ông ta. Y và Đường Thiệu Cương sở dĩ có thể tồn tại được lâu như vậy, tuy rằng đấu tranh vô cùng kịch liệt, nhưng lại có thể phối hợp hết sức ăn ý, nguyên nhân chủ yếu chính là hai người họ rất hiểu nhau và cùng chung lợi ích.
Tôn Ngọc Long lần này đích thực là thành công rồi.
Trong cả quá trình, Đường Thiệu Cương luôn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn dung túng Liễu Kình Vũ và Tôn Ngọc Long đấu đá lẫn nhau, nhưng, khi ông ta nhìn thấy Tôn Ngọc Long bị Liễu Kình Vũ từng bước ép sát, ông ta bỗng cảm thấy Liễu Kình Vũ con người này thật khó chơi. Nhất là khi ông ta nhìn thấy Liễu Kình Vũ lợi dụng triệt để quyền lực ở vị trí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, hơn nữa còn có ý muốn thoát khỏi tình trạng bù nhìn, ông ta biết rằng, mặc dù mình rất muốn lợi dụng Liễu Kình Vũ để tấn công Tôn Ngọc Long, nhưng ông ta và Tôn Ngọc Long, hai người như hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, anh không chạy được thì tôi cũng chẳng thoát.
Đúng như Tôn Ngọc Long suy đoán, Đường Thiệu Cương quả thực lo lắng Liễu Kình Vũ sau khi trừng trị người của Tôn Ngọc Long sẽ tới lượt mình, như vậy lợi ích của mình sẽ bị tổn hại. Nhưng Đường Thiệu Cương cũng không muốn vì Tôn Ngọc Long mà cản trở hoàn toàn Liễu Kình Vũ tiến công. Nói vậy chính mình cũng sẽ đắc tội với Liễu Kình Vũ, cái này hoàn toàn không cần thiết. Hơn nữa Tôn Ngọc Long sở dĩ vẫn chọn bảo lưu ý kiến, mục đích chính là để kéo mình liên lụy vào. Chiêu này vô cùng nham hiểm.
Trong loại tình huống này, sau một lúc trầm tư, Đường Thiệu Cương lại giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Tôi sẽ nói ý kiến của mình. Tôi cho rằng ý kiến giải quyết của đồng chí Liễu Kình Vũ mặc dù có chút nghiêm khắc, nhưng cơ bản vẫn thể hiện đầy đủ thái độ của Đảng chúng ta đối với các phần tử hủ bại và thái độ hủ bại, cái này không thể khoan nhượng. Nhưng ý kiến của Bí thư Tôn cũng rất quan trọng, chúng ta trong thời điểm xử lý cán bộ, phải cân nhắc đến những tình huống khác, không thể áp đặt được, nhất định phải tùy hoàn cảnh mà đối đãi khác nhau. Như vấn đề của đồng chí Nghiêm Vệ Đông, đây không phải hành vi nghiêm trọng khiến dân chúng căm thù đến tận xương tủy, chỉ là vấn đề nhân phẩm của cá nhân, ham muốn một chút lời nhỏ. Đối với hành vi này của đồng chí ấy, tôi thấy là nghiêm khắc xử phạt, phê bình khiển trách trong nội bộ Đảng là được rồi, không cần thông báo phê bình cho toàn thị xã.
Đường Thiệu Cương nói xong, Tôn Ngọc Long ngẩng đầu lên nhìn Đường Thiệu Cương, ánh mắt tràn đầy thâm ý. Ý kiến của Đường Thiệu Cương có chút nằm ngoài dự liệu của y. Y vốn nghĩ rằng Đường Thiệu Cương sẽ thay mình ngăn chặn sự tấn công của Liễu Kình Vũ, nhưng không nghĩ đến Đường Thiệu Cương lại chọn cách giải quyết như vậy. Tuy rằng cách giải quyết của Đường Thiệu Cương có nhẹ nhàng hơn so với đề nghị của Liễu Kình Vũ, nhưng nếu hành động theo ý kiến này, uy tín của mình trong lần giao đấu với Liễu Kình Vũ này sẽ bị suy yếu. Mà đề nghị của Đường Thiệu Cương cũng không đắc tội với Liễu Kình Vũ.
Từ ý kiến của Đường Thiệu Cương, Tôn Ngọc Long thấy được dụng tâm hiểm ác, trong lòng chỉ có thể than thầm một tiếng. Đường Thiệu Cương này tuy rằng thường ngày có thể phối hợp với mình, nhưng đối với rất nhiều quyền lợi bị mình chèn ép vẫn là không hài lòng lắm.
Đường Thiệu Cương nói xong, những người khác bên phía Đường Thiệu Cương cũng đều phát biểu ý kiến, hùa theo đề nghị của Đường Thiệu Cương. Người bên Tôn Ngọc Long vẫn giữ im lặng, cũng không nói gì thêm, tất cả mọi người đang nhìn sắc mặt của Tôn Ngọc Long.
Tôn Ngọc Long và Phó Chủ tịch thường trực Quản Nhữ Bình liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Quản Nhữ Bình tức khắc hiểu ý, lập tức nói:
- Tôi đồng ý đề nghị của Chủ tịch UBND Đường.
Có Quản Nhữ Bình đi đầu, những người khác cũng rối rít tỏ ý tán thành, đề nghị của Đường Thiệu Cương được toàn bộ thông qua.
Lúc này, ánh mắt của Đường Thiệu Cương nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu thấy kết quả xử lý thế nào?
Liễu Kình Vũ cười gật đầu nói:
- Rất tốt, tôi cũng đồng ý đề nghị của Chủ tịch Đường.
Tiếp đó, dưới sự chủ trì của Tôn Ngọc Long, mọi người bắt đầu thảo luận mốt số chuyện hàng ngày của Đông Giang, Liễu Kình Vũ vẫn trong trạng thái im lặng. Chỉ cần không phải dính đến chuyện nội bộ của Hệ thống ủy ban kỷ luật, bất kể là lĩnh vực kinh tế hay nhân sự, Liễu Kình Vũ đều tuyệt đối không nhúng tay vào.
Cách làm của Liễu Kình Vũ thật vô cùng thông minh, hắn làm như vậy để đề phòng những Ủy viên thường vụ khác lòng dạ tiểu nhân, dù sao không ai muốn làm việc chung với một người thích nhúng tay vào mọi việc.
Trước khi tan họp, Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương hai người liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng. Bọn họ lúc này cũng ý thức được, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trẻ tuổi trước mặt này tuy rằng còn trẻ, nhưng người này thật sự thông minh sắc sảo, lòng dạ sâu sắc. Sự ăn ý của hai người trong phần sau của hội nghị cũng đã thể hiện ra rồi. Trong nửa sau của hội nghị, hai người đều đề cập tới một số sự việc nằm trong lĩnh vực mình chủ quản như nhân sự và kinh tế để cố thu hút Liễu Kình Vũ, muốn thử xem hắn có phải người thích nhúng tay vào đủ loại chuyện liên quan đến quyền lợi hay không. Nếu hắn thực sự là người thích nhúng tay, vậy thì hai người sẽ mau chóng liên thủ lật đổ hắn.
Tuy nhiên biểu hiện của Liễu Kình Vũ nằm ngoài dự liệu của hai người, nhưng. Nhưng hai người cũng không thể chủ quan được, dù sao Liễu Kình Vũ hiện tại vừa mới nhậm chức, dưới tình huống bình thường là sẽ không dễ dàng đặt chân vào mạng lưới lợi ích của Đông Giang. Nhưng ai có thể bảo đảm hắn sau này sẽ không can thiệp vào.
Hai người đang trên trận danh lợi, đối với những chuyện này đã sớm vô cùng thấu hiểu. Cho nên, sau khi tan họp, nét mặt của hai người khá ngưng trọng.
Tâm trạng của Liễu Kình Vũ và hai người sau khi tan họp giống nhau, trong lòng cũng rất không bình tĩnh.
Trong Hội nghị thường ủy hôm nay, từ việc tranh đấu với Tôn Ngọc Long và một loạt biểu hiện của Đường Thiệu Cương, Liễu Kình Vũ đã nhạy bén cảm thấy những gì Trịnh Bác Phương tự mình phân tích đã biến thành sự thật. Từ hành động Tôn ngọc Long muốn đẩy Đường Thiệu Cương lên tiếng có thể nhìn ra được, Tôn Ngọc Long là muốn lợi dụng Đường Thiệu Cương để đối phó với mình. Mà kết quả xử lý của Đường Thiệu Cương cũng chứng minh Đường Thiệu Cương không cam tâm để bị lợi dụng. Thông qua đề nghị cuối cùng vẫn là hung hăng đâm Tôn Ngọc Long một đao, khiến Tôn Ngọc Long mất mặt. Nhìn từ điểm này, giữa hai người vẫn đang tranh đấu quyết liệt, điều này cũng phần nào phản ánh quan hệ lợi ích giữa hai người vẫn mâu thuẫn tương đối sâu sắc.
Nhưng, đoạn thảo luận nửa sau hội nghị lại làm cho Liễu Kình Vũ bừng tỉnh. Hắn đã nhìn ra, giữa hai người đó lúc này mặc dù có tranh đấu, nhưng cũng là đang phối hợp, muốn cám dỗ mình, muốn quan sát mình. Điểm này lại là sự ăn ý của hai người khi đối mặt với thế lực ngoại lai.
Dựa vào quan hệ của hai người biểu hiện ra ngoài, Liễu Kình Vũ biết rằng, nếu mình muốn ở giữa hai người đó thực hiện kế phân hóa lôi kéo thì cơ bản không phải dễ dàng gì. Bởi vì hai người đang tranh đấu quyết liệt như vậy mà vẫn có thể duy trì cân bằng, duy trì ăn ý, điều này cho thấy lòng dạ hai người đó cũng vô cùng thâm sâu. Lợi ích trước mặt cũng có thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối. Điều này cũng có nghĩa là, nếu lợi ích không đủ lớn thì rất khó lôi kéo hay phân tách hai người. Mà điều này cũng chứng minh, lợi ích của hai người này ở Đông Giang đã không bình thường rồi, thậm chí 100% cấu kết thành hàng loạt mạng lưới phức tạp, trong anh có tôi, trong tôi có anh. Lúc này, nếu có người động chạm đến lợi ích của người này thì rất có thể đã chạm tới lợi ích của cả một tập đoàn rồi.
Sau khi trở lại văn phòng, Liễu Kình Vũ chìm vào trong những suy tư.
Từ lúc tan họp, Liễu Kình Vũ vẫn không nghĩ tới chuyện ăn trưa. Đến khi bụng sôi lên, hắn mới cảm thấy có một chút không đúng lắm, sau khi tới căn tin cơ quan tùy tiện ăn một chút cơm nhét đầy cái bao tử, Liễu Kình Vũ trở lại phòng làm việc, lại tiếp tục suy nghĩ.
Mãi cho đến khoảng 15h chiều, Liễu Kình Vũ mới kết thúc khoảng thời gian suy nghĩ kéo dài, lập tức lấy điện thoại gọi cho Phó chánh văn phòng Ủy ban kỷ luật Ôn Hữu Sơn:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, ông báo với hai Phó chủ nhiệm kia tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Sau khi Ôn Hữu Sơn nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ thì rất không ngờ. Bởi vì ông ta là một trong ba Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, thứ hạng là cuối cùng, cũng là nhân vật thường bị gạt ra ngoài rìa. Sở dĩ như vậy chính là vì ông ta năm nay đã 50 tuổi rồi, là Phó chủ nhiệm lớn tuổi nhất, con đường quan lộ sớm đã bị chặn rồi. Ông ta biết rằng, đời mình căn bản không có khả năng bước tới vị trí Chánh văn phòng. Suy cho cùng hai Phó chủ nhiệm kia cũng trẻ tuổi hơn mình, người lớn tuổi hơn cũng vừa mới ngoài 40 thôi, một khi chiếc ghế trên vị trí này trống, nhất định trước tiên đề bạt hai người kia. Mình có thể lăn lộn đến cấp Phó phòng trước khi về hưu cũng đã cảm ơn trời đất rồi.
Cho nên, khi cuộc điện thoại của Liễu Kình Vũ gọi tới, trong lòng ông ta bốn bề sóng dậy. Bởi vì căn bản ông ta không nghĩ Liễu Kình Vũ lại có thể gọi điện trước cho ông ta, hơn nữa còn bảo ông ta thông báo cho hai Phó chủ nhiệm kia đến phòng làm việc của hắn để họp.
Ôn Hữu Sơn có thể đoán được, Liễu kình Vũ lần này gọi ba người họ tới phòng làm việc họp, rất có thể là muốn xác định ứng cử viên Chánh văn phòng rồi, ông ta bắt đầu cảm thấy sóng lòng sôi sục dâng lên.
Tuy rằng bản thân ông ta đã có ý niệm chặt đứt con đường tiến thân, nhưng dù sao mình cùng là người trong quan trường, người trong quan trường ai không có ý muốn vươn lên, ai không nghĩ đường thăng tiến chứ.
Tuy nhiên lúc này, trong đầu Ôn Hữu Sơn lại lóe lên suy nghĩ: “Liễu Kình Vũ tại sao lại gọi điện thoại cho mình trước mà không phải hai người kia? Nếu Liễu Kình Vũ muốn lôi kéo mình, mình có nên đứng về phe của hắn không?”
ôi xử lý chứ?
----------oOo----------
này, sớm đã tạo thành một mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng chặt chẽ và vững chắc rồi, nếu rút dây sẽ động rừng. Mấu chốt nhất chính là kinh tế thị xã Đông Giang hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh. Làm sao để có thể động tới thị xã Đông Giang mà không ngăn cản sự phát triển kinh tế thị xã Đông Giang, đó mới là vấn đề khó khăn nhất của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.