Chương 398: Trị cả gốc lẫn ngọn - Kế hoãn binh.
Mộng Nhập Hồng Hoang
02/09/2016
Sau khi nghe Đường Thiệu Cương nói, Liễu Kình Vũ hơi trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chủ tịch Đường, ngài muốn nghe lời thật hay là lời nói dối?
Đường Thiệu Cương trầm mặc. Y không phải là kẻ ngốc, y hoàn toàn có thể hiểu được lời nói của Liễu Kình Vũ. Những lời hắn sắp nói có thể vô cùng gay gắt, cho nên hắn mới hỏi như thế. Nhưng thân là Chủ tịch UBND thị xã, tuy rằng bình thường vẫn cùng Tôn Ngọc Long đấu qua đấu lại thậm chí còn phải lo lắng đến lợi ích tổng thể của phe mình, nhưng y vẫn hy vọng bản thân mình có thể làm được việc gì đấy. Cho nên, y không do dự hỏi:
- Đồng chí Liễu Kình vũ, có ý kiến gì cậu cứ nói thẳng đi. Hy vọng cậu có thể mang đến một đề nghị có ích.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được, nếu ngài cho phép tôi nói, tôi sẽ nói. Nếu muốn giải quyết vấn đề thật sự của dân chúng. Đầu tiên phải lập tức xóa bỏ Trung tâm giáo dưỡng. Đem người đứng sau đẩy xuống cho không còn đường lui. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thật sự làm tốt công tác của mình. Nếu chỉ để bảo vệ mũ quan của mình, muốn để lại cho mình một con đường lui thì Trung tâm giáo dưỡng là một lựa chọn hoàn hảo. Nhưng loại lựa chọn vi phạm chính sách nhà nước này, một khi bị đưa ra ánh sáng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Liễu Kình Vũ không nói gì thêm, hắn đang chờ Đường Thiệu Cương trả lời.
Đường Thiệu Cương hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Được, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, xóa bỏ Trung tâm giáo dưỡng, cách chức Lý Khúc Đức tại chỗ.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được, vậy tôi sẽ nói ra cách nghĩ của mình. Tôi cho rằng, nếu thực sự muốn dân chúng không lên trên kêu oan, nhất định phải đưa chuyện này và án oan sai kết hợp với nhau. Bởi hai điều này có mối quan hệ không thể tách rời. Trong những vụ án chúng ta phát hiện và công bố, án oan đều do cách xử lý không minh bạch, qua loa, thiếu trách nhiệm cùng với việc theo đuổi lợi ích không chính đáng cùng với việc phá án, bắt người khởi tố có quan hệ rất lớn. Cho nên, nếu muốn giảm bớt án oan, đầu tiên phải nhắm ngay vào những cán bộ gây ra án oan.
Mà nếu muốn những cán bộ này thực sự khiếp sợ, điểm mấu chốt là phải lập nên cơ chế truy cứu trách nhiệm khi có án oan. Muốn thực hiện khả năng này, thì phải khiến bọn quan sai biết được, cái giá phải trả cho việc xử án oan là rất lơn. Mặc kệ vụ án đó trôi qua bao nhiêu lâu, chỉ cần chứng minh đó là án oan thì nhất định phải theo quy định mà làm. Hễ dính dáng đến vụ án đó thì phải bắt giữ ngay cán bộ đó không kể cấp bậc cao hay thấp, chức vụ lớn hay nhỏ. Tất cả đều phải gánh vác trách nhiệm của mình. Nên truy cứu thì truy cứu, tuyệt đối không được nhân nhượng.
Đường Thiệu Cương sau khi nghe xong liền nhẹ nhàng gật đầu:
- Ý kiến này rất hay nhưng một mình tôi không thể làm chủ, cần đề xuất tại Hội nghị Thường vụ Thị ủy. Tuy nhiên, cậu có ý kiến gì hay để phòng chống án oan không?
- Tôi cũng có mấy ý kiến, để tôi nói sơ qua một chút.
Thứ nhất, để cho quan tòa và những người xử án sai nhận thức được hậu quả nghiêm trọng của việc xử sai, nhất định phải dựa theo quy định của nhà nước để truy cứu trách nhiệm những người làm án sai, để bọn họ biết xử sai án rất nguy hiểm. Dựa vào tình trạng của nước ta hiện giờ, việc xử án sai thường là kết quả của việc phụng mệnh làm việc không theo nguyên tắc hoặc làm việc qua loa, không hết bổn phận của mình mà từ người bảo vệ lợi ích cho dân biến thành làm hại người dân. Phải để bọn họ có cảm giác sỉ nhục, cả đời cũng không thể rửa sạch được.
Thứ hai, phải dựa vào trình tự của pháp luật để phòng bị án oan. Hiện tại xem xét những án oan được phát hiện, ít nhiều đều đang vi phạm quy định, hoặc là ngang nhiên vi phạm trình tự quy định của địa phương. Quy định bây giờ khá hoàn thiện rồi. Mấu chốt là chúng ta có dám cầm lấy vũ khí mang tên pháp luật này, có dám kiên trì nguyên tắc, đây không phải là vấn đề việc rèn luyện pháp luật thường ngày, đây cũng là vấn đề phẩm chất chính trị nữa.
Thứ ba, phải sử dụng đầy đủ khoa học kỹ thuật để phòng chống án oan. Hiện tại, khoa học kỹ thuật phát triển theo từng ngày, kỹ thuật quang học, công nghệ sinh học, kỹ thuật điện tử, kỹ thuật nano, kỹ thuật gien đã được đến phổ biến ứng dụng, ở lĩnh vực tư pháp và công an. Phải nhanh chóng thay đổi công nghệ mới.
Thứ tư, phải tích cực huy động các lực lượng xã hội đến, cộng đồng phải chung tay bảo vệ cho điểm công bằng mấu chốt của tư pháp, phải lý trí, kịp thời đem chân tướng thực sự nói cho công chúng biết, báo cho truyền thông, tăng mạnh sự giám sát của quần chúng và truyền thông. Đây cũng là phương pháp phòng bị oan sai có hiệu quả.
Thứ năm, các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thị xã, của Thị ủy phải coi trọng tiếng nói của dân chúng, phải để dân chúng có cơ hội khiếu nại. Tốt nhất là các lãnh đạo quan trọng phải tự mình đến, tự mình nghe dân chúng phản ánh, khiếu nại, kêu oan. Chỉ có thể là vì dân chúng giải quyết vấn đề này.
Chỉ có làm được hết những việc này thì mới có khả năng loại bỏ án oan, bảo vệ lợi ích của dân chúng.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, trong đôi mắt của Đường Thiệu Cương lộ rõ vè khiếp sợ.
Mặc dù y biết Liễu Kình Vũ rất có năng lực, rất có ý tưởng nhưng thật không ngờ, hắn có thể nói ra nhiều điểm mấu chốt như vậy. Hơn nữa, mỗi một điểm hắn nhắc đến cũng đều hướng về bản chất của vấn đề.
Thật ra, đối với những lời Liễu Kình Vũ nói ra, trong lòng y cũng đã nghĩ đến. Dù sao y ở trong chốn quan trường tung hoành ngang dọc đã nhiều năm, rất nhiều chuyện cũng đã nhìn thấu. Sở dĩ y hỏi Liễu Kình Vũ như vậy là để kiểm tra năng lực và kiến thức cơ bản của hắn như thế nào. Bởi lẽ y rất hiểu, năng lực của một người có thể đưa người đó đi được bao xa trong chốn quan trường này. Điểm mấu chốt là ở ánh mắt, kiến thức và khả năng ứng biến của hắn.
Trong một thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ có thể đưa ra được nhiều vấn đề mấu chốt ngay cả đến y cũng không nghĩ tới. Điều này chứng tỏ năng lực của vị Chủ nhiệm trẻ tuổi này không tầm thường rồi. Giờ thì y đã hiểu được tại sao ở Tỉnh lại quyết định đưa một cán bộ cấp Cục trưởng trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ đến Đông Giang.
Nghĩ đến đây, Đường Thiệu Cương ý thức được, chỉ sợ đây là quyết định khai đao đối với Đông Giang. Vào lúc này, rốt cuộc y nên đi nơi nào?
Lúc đó, Liễu Kình Vũ đột nhiên cười nói:
- Chủ tịch Đường, vừa rồi tôi ở trước mặt ngài múa rìu qua mắt thợ, xin ngài đừng chê cười. Tôi sẽ nói cho ngài vài lời, đây cũng là quà của một vị trưởng bối tặng cho tôi. Tôi rất thích, hy vọng có thể cùng ngài đi cùng một con đường.
Đường Thiệu Cương sửng sốt, không biết cuối cùng Liễu Kình Vũ muốn nói với mình điều gì, y thản nhiên cười nói:
- Được, đồng chí Liễu Kình Vũ, mời cậu nói.
- “Mọi việc buông, hết thảy đều thắng, không buông được, tự nhiên giãy dụa mà không thoát. Một người có thể buông tay mới có thể thoải mái được, mới có thể phong tỏa nội tâm của mình. Không cần trốn tránh ngựa xe ồn ào vì có đi ngàn dặm cũng không trốn thoát được. Nếu chúng ta an tĩnh, trần thế cũng sẽ an tĩnh”. Chủ tịch Đường, ngài còn có việc, tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Đường Thiệu Cương lại lâm vào trầm mặc chưa từng có.
Lời nói của Liễu Kình Vũ đối với y thật sự rất rung động. Nếu nghe lướt qua, đoạn văn này vô cùng bình thường, nhưng Liễu Kình Vũ cố tình sử dụng hai chữ “Trưởng bối”, y nghe như hắn và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu có quan hệ không tệ. Trong lòng đối với hắn có nhiều thêm vài phần kiêng kị.
Nếu quả thật những lời này là do Hàn Nho Siêu nói cho Liễu Kình Vũ thì quan hệ của hai người này tuyệt đối không đơn giản. Phải biết rằng, có thể nói hai chữ “Trưởng bối” thì đây không đơn giản là người cùng một phe mà mối quan hệ này càng sâu thêm một tầng. Nếu Hàn Nho Siêu chống lưng cho Liễu Kình Vũ làm mưa làm gió ở Đông Giang này thì mình nên làm gì bây giờ.
Y rất muốn gọi điện lại hỏi cho rõ vị trưởng bối trong lời của Liễu Kình Vũ là ai, nhưng trong lòng y biết y không thể làm như thế.
Thật là vô cùng rối rắm.
Nhưng mà, ở đầu dây bên kia, Liễu Kình Vũ lại rất vui vẻ mỉm cười.
Đoạn văn này cũng không phải do Trưởng bối gì nói cho hắn biết hết, mà là hắn lấy ở trên mạng. Cảm giác rất triết lý nên hắn nhớ kỹ. Sở dĩ muốn nói cho Đường Thiệu Cương chỉ với mục đích vô cùng đơn giản là làm nhiễu loạn phán đoán của y. Liễu Kình Vũ biết rất rõ, thực lực của Đường Thiệu Cương không thể đánh đồng với Tôn Ngọc Long nhưng cũng không phải mình có thể so sánh được. Đông Giang một thời gian dài như vậy có thể trở thành chỗ khiến ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng đau đầu là bởi vì Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương hợp tác hết sức ăn ý.
Tuy rằng bằng thực lực của mình, Liễu Kình Vũ rất khó có thể thể ly gián Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương nhưng hắn nghĩ phải nhất định tìm biện pháp để tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ của Tỉnh ủy giao phó. Hắn tin tưởng, lấy tính cách của Tôn Ngọc Long và đám người của y, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình làm loạn Đông Giang, nhất định sẽ tạo chướng ngại cho mình. Vào lúc này, nếu Đường Thiệu Cương cũng gia nhập thì bản thân hắn cũng không thể chống lại.
Cho nên, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp để Đường Thiệu Cương kiêng kị đối với mình, không dễ dàng hợp tác với Tôn Ngọc Long. Hắn phải thực hiện kế hoãn binh, mà kế hoãn binh tốt nhất chính là sợ hãi.
- Chủ tịch Đường, ngài muốn nghe lời thật hay là lời nói dối?
Đường Thiệu Cương trầm mặc. Y không phải là kẻ ngốc, y hoàn toàn có thể hiểu được lời nói của Liễu Kình Vũ. Những lời hắn sắp nói có thể vô cùng gay gắt, cho nên hắn mới hỏi như thế. Nhưng thân là Chủ tịch UBND thị xã, tuy rằng bình thường vẫn cùng Tôn Ngọc Long đấu qua đấu lại thậm chí còn phải lo lắng đến lợi ích tổng thể của phe mình, nhưng y vẫn hy vọng bản thân mình có thể làm được việc gì đấy. Cho nên, y không do dự hỏi:
- Đồng chí Liễu Kình vũ, có ý kiến gì cậu cứ nói thẳng đi. Hy vọng cậu có thể mang đến một đề nghị có ích.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được, nếu ngài cho phép tôi nói, tôi sẽ nói. Nếu muốn giải quyết vấn đề thật sự của dân chúng. Đầu tiên phải lập tức xóa bỏ Trung tâm giáo dưỡng. Đem người đứng sau đẩy xuống cho không còn đường lui. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thật sự làm tốt công tác của mình. Nếu chỉ để bảo vệ mũ quan của mình, muốn để lại cho mình một con đường lui thì Trung tâm giáo dưỡng là một lựa chọn hoàn hảo. Nhưng loại lựa chọn vi phạm chính sách nhà nước này, một khi bị đưa ra ánh sáng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Liễu Kình Vũ không nói gì thêm, hắn đang chờ Đường Thiệu Cương trả lời.
Đường Thiệu Cương hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Được, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, xóa bỏ Trung tâm giáo dưỡng, cách chức Lý Khúc Đức tại chỗ.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được, vậy tôi sẽ nói ra cách nghĩ của mình. Tôi cho rằng, nếu thực sự muốn dân chúng không lên trên kêu oan, nhất định phải đưa chuyện này và án oan sai kết hợp với nhau. Bởi hai điều này có mối quan hệ không thể tách rời. Trong những vụ án chúng ta phát hiện và công bố, án oan đều do cách xử lý không minh bạch, qua loa, thiếu trách nhiệm cùng với việc theo đuổi lợi ích không chính đáng cùng với việc phá án, bắt người khởi tố có quan hệ rất lớn. Cho nên, nếu muốn giảm bớt án oan, đầu tiên phải nhắm ngay vào những cán bộ gây ra án oan.
Mà nếu muốn những cán bộ này thực sự khiếp sợ, điểm mấu chốt là phải lập nên cơ chế truy cứu trách nhiệm khi có án oan. Muốn thực hiện khả năng này, thì phải khiến bọn quan sai biết được, cái giá phải trả cho việc xử án oan là rất lơn. Mặc kệ vụ án đó trôi qua bao nhiêu lâu, chỉ cần chứng minh đó là án oan thì nhất định phải theo quy định mà làm. Hễ dính dáng đến vụ án đó thì phải bắt giữ ngay cán bộ đó không kể cấp bậc cao hay thấp, chức vụ lớn hay nhỏ. Tất cả đều phải gánh vác trách nhiệm của mình. Nên truy cứu thì truy cứu, tuyệt đối không được nhân nhượng.
Đường Thiệu Cương sau khi nghe xong liền nhẹ nhàng gật đầu:
- Ý kiến này rất hay nhưng một mình tôi không thể làm chủ, cần đề xuất tại Hội nghị Thường vụ Thị ủy. Tuy nhiên, cậu có ý kiến gì hay để phòng chống án oan không?
- Tôi cũng có mấy ý kiến, để tôi nói sơ qua một chút.
Thứ nhất, để cho quan tòa và những người xử án sai nhận thức được hậu quả nghiêm trọng của việc xử sai, nhất định phải dựa theo quy định của nhà nước để truy cứu trách nhiệm những người làm án sai, để bọn họ biết xử sai án rất nguy hiểm. Dựa vào tình trạng của nước ta hiện giờ, việc xử án sai thường là kết quả của việc phụng mệnh làm việc không theo nguyên tắc hoặc làm việc qua loa, không hết bổn phận của mình mà từ người bảo vệ lợi ích cho dân biến thành làm hại người dân. Phải để bọn họ có cảm giác sỉ nhục, cả đời cũng không thể rửa sạch được.
Thứ hai, phải dựa vào trình tự của pháp luật để phòng bị án oan. Hiện tại xem xét những án oan được phát hiện, ít nhiều đều đang vi phạm quy định, hoặc là ngang nhiên vi phạm trình tự quy định của địa phương. Quy định bây giờ khá hoàn thiện rồi. Mấu chốt là chúng ta có dám cầm lấy vũ khí mang tên pháp luật này, có dám kiên trì nguyên tắc, đây không phải là vấn đề việc rèn luyện pháp luật thường ngày, đây cũng là vấn đề phẩm chất chính trị nữa.
Thứ ba, phải sử dụng đầy đủ khoa học kỹ thuật để phòng chống án oan. Hiện tại, khoa học kỹ thuật phát triển theo từng ngày, kỹ thuật quang học, công nghệ sinh học, kỹ thuật điện tử, kỹ thuật nano, kỹ thuật gien đã được đến phổ biến ứng dụng, ở lĩnh vực tư pháp và công an. Phải nhanh chóng thay đổi công nghệ mới.
Thứ tư, phải tích cực huy động các lực lượng xã hội đến, cộng đồng phải chung tay bảo vệ cho điểm công bằng mấu chốt của tư pháp, phải lý trí, kịp thời đem chân tướng thực sự nói cho công chúng biết, báo cho truyền thông, tăng mạnh sự giám sát của quần chúng và truyền thông. Đây cũng là phương pháp phòng bị oan sai có hiệu quả.
Thứ năm, các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thị xã, của Thị ủy phải coi trọng tiếng nói của dân chúng, phải để dân chúng có cơ hội khiếu nại. Tốt nhất là các lãnh đạo quan trọng phải tự mình đến, tự mình nghe dân chúng phản ánh, khiếu nại, kêu oan. Chỉ có thể là vì dân chúng giải quyết vấn đề này.
Chỉ có làm được hết những việc này thì mới có khả năng loại bỏ án oan, bảo vệ lợi ích của dân chúng.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, trong đôi mắt của Đường Thiệu Cương lộ rõ vè khiếp sợ.
Mặc dù y biết Liễu Kình Vũ rất có năng lực, rất có ý tưởng nhưng thật không ngờ, hắn có thể nói ra nhiều điểm mấu chốt như vậy. Hơn nữa, mỗi một điểm hắn nhắc đến cũng đều hướng về bản chất của vấn đề.
Thật ra, đối với những lời Liễu Kình Vũ nói ra, trong lòng y cũng đã nghĩ đến. Dù sao y ở trong chốn quan trường tung hoành ngang dọc đã nhiều năm, rất nhiều chuyện cũng đã nhìn thấu. Sở dĩ y hỏi Liễu Kình Vũ như vậy là để kiểm tra năng lực và kiến thức cơ bản của hắn như thế nào. Bởi lẽ y rất hiểu, năng lực của một người có thể đưa người đó đi được bao xa trong chốn quan trường này. Điểm mấu chốt là ở ánh mắt, kiến thức và khả năng ứng biến của hắn.
Trong một thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ có thể đưa ra được nhiều vấn đề mấu chốt ngay cả đến y cũng không nghĩ tới. Điều này chứng tỏ năng lực của vị Chủ nhiệm trẻ tuổi này không tầm thường rồi. Giờ thì y đã hiểu được tại sao ở Tỉnh lại quyết định đưa một cán bộ cấp Cục trưởng trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ đến Đông Giang.
Nghĩ đến đây, Đường Thiệu Cương ý thức được, chỉ sợ đây là quyết định khai đao đối với Đông Giang. Vào lúc này, rốt cuộc y nên đi nơi nào?
Lúc đó, Liễu Kình Vũ đột nhiên cười nói:
- Chủ tịch Đường, vừa rồi tôi ở trước mặt ngài múa rìu qua mắt thợ, xin ngài đừng chê cười. Tôi sẽ nói cho ngài vài lời, đây cũng là quà của một vị trưởng bối tặng cho tôi. Tôi rất thích, hy vọng có thể cùng ngài đi cùng một con đường.
Đường Thiệu Cương sửng sốt, không biết cuối cùng Liễu Kình Vũ muốn nói với mình điều gì, y thản nhiên cười nói:
- Được, đồng chí Liễu Kình Vũ, mời cậu nói.
- “Mọi việc buông, hết thảy đều thắng, không buông được, tự nhiên giãy dụa mà không thoát. Một người có thể buông tay mới có thể thoải mái được, mới có thể phong tỏa nội tâm của mình. Không cần trốn tránh ngựa xe ồn ào vì có đi ngàn dặm cũng không trốn thoát được. Nếu chúng ta an tĩnh, trần thế cũng sẽ an tĩnh”. Chủ tịch Đường, ngài còn có việc, tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Đường Thiệu Cương lại lâm vào trầm mặc chưa từng có.
Lời nói của Liễu Kình Vũ đối với y thật sự rất rung động. Nếu nghe lướt qua, đoạn văn này vô cùng bình thường, nhưng Liễu Kình Vũ cố tình sử dụng hai chữ “Trưởng bối”, y nghe như hắn và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu có quan hệ không tệ. Trong lòng đối với hắn có nhiều thêm vài phần kiêng kị.
Nếu quả thật những lời này là do Hàn Nho Siêu nói cho Liễu Kình Vũ thì quan hệ của hai người này tuyệt đối không đơn giản. Phải biết rằng, có thể nói hai chữ “Trưởng bối” thì đây không đơn giản là người cùng một phe mà mối quan hệ này càng sâu thêm một tầng. Nếu Hàn Nho Siêu chống lưng cho Liễu Kình Vũ làm mưa làm gió ở Đông Giang này thì mình nên làm gì bây giờ.
Y rất muốn gọi điện lại hỏi cho rõ vị trưởng bối trong lời của Liễu Kình Vũ là ai, nhưng trong lòng y biết y không thể làm như thế.
Thật là vô cùng rối rắm.
Nhưng mà, ở đầu dây bên kia, Liễu Kình Vũ lại rất vui vẻ mỉm cười.
Đoạn văn này cũng không phải do Trưởng bối gì nói cho hắn biết hết, mà là hắn lấy ở trên mạng. Cảm giác rất triết lý nên hắn nhớ kỹ. Sở dĩ muốn nói cho Đường Thiệu Cương chỉ với mục đích vô cùng đơn giản là làm nhiễu loạn phán đoán của y. Liễu Kình Vũ biết rất rõ, thực lực của Đường Thiệu Cương không thể đánh đồng với Tôn Ngọc Long nhưng cũng không phải mình có thể so sánh được. Đông Giang một thời gian dài như vậy có thể trở thành chỗ khiến ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng đau đầu là bởi vì Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương hợp tác hết sức ăn ý.
Tuy rằng bằng thực lực của mình, Liễu Kình Vũ rất khó có thể thể ly gián Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương nhưng hắn nghĩ phải nhất định tìm biện pháp để tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ của Tỉnh ủy giao phó. Hắn tin tưởng, lấy tính cách của Tôn Ngọc Long và đám người của y, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình làm loạn Đông Giang, nhất định sẽ tạo chướng ngại cho mình. Vào lúc này, nếu Đường Thiệu Cương cũng gia nhập thì bản thân hắn cũng không thể chống lại.
Cho nên, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp để Đường Thiệu Cương kiêng kị đối với mình, không dễ dàng hợp tác với Tôn Ngọc Long. Hắn phải thực hiện kế hoãn binh, mà kế hoãn binh tốt nhất chính là sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.