Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm
Chương 1480: Tuyệt Duệ (2)
Nhâm Ngã Tiếu
06/10/2022
Mặt hồ ba quang lấp lánh, một cỗ gió nhẹ khoan khoái phả vào
mặt, khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng.
Thiếu niên Nhân tộc lập tức tiến lên, cúi xuống uống nước sông, tóc đã ướt sũng.
Lúc này, một đạo thanh âm truyền đến: "Ngươi là đi bộ đến, muốn cầu gì?"
Thiếu niên Nhân tộc đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng xoá đứng ở bên cạnh, vuốt râu mỉm cười.
Chính là Tộc trưởng U tộc, Hàn U, hiện giờ đã triệt để dung hợp với Chung Nguyên Khí Vận, trở thành sinh linh chung nguyên.
Thiếu niên Nhân tộc khoa chân múa tay, vô cùng kích động.
Hàn U cười hỏi: "Ngươi muốn cầu đạo? Ngươi muốn phi thiên độn địa?"
Thiếu niên Nhân tộc liều mạng gật đầu.
Hàn U đó hắn, cảm khái nói: "Không ngờ Chung Nguyên Giới cũng sinh ra tồn tại như ngươi, ta ban thưởng cho ngươi là là Nhân tộc, ngươi được tính là Nhân tổ."
Nhân tổ?
Thiếu niên Nhân tộc không hiểu, nhưng luôn cảm thấy là chuyện tốt, càng cao hứng hơn, bắt đầu chạy vòng quanh Hàn U, thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tai, thỉnh thoảng lại kéo ống quần và đai lưng hắn.
Hàn U vung tay áo, một đạo quang mang chui vào trán thiếu niên Nhân tộc.
Thiếu niên Nhân tộc đứng yên.
Một lúc sau, hắn hồi thần, nhìn về phía Hàn U, hỏi: "Ngài lợi hại lắm à? Có biết bay lên lên trời, có biết phá đất không?"
Rất hiển nhiên, hắn đã từng thấy sự lợi hại của người tu hành Chung Nguyên Giới.
Hàn U cười nói: "Tất nhiên có thể, ta có thể dạy ngươi?"
"Thật à?"
"Ngươi có thể đi bộ tới đây, cũng được coi là ý chí kiên định, nhưng ta hy vọng ngươi có thể trong tu hành suy nghĩ nghiêm túc về ý nghĩa tồn tại của mình."
Hàn U nghiêm túc nói, thiếu niên Nhân tộc cái hiểu cái không.
Nhìn thấy hắn đơn thuần như vậy, Hàn U thở dài một hơi.
Đây chính là con người đầu tiên của Chung Nguyên Giới.
Ở thiên đạo, Nhân tộc chính là Nữ Oa Nương Nương nặn ra, nhưng ở Chung Nguyên Giới, đây là kết quả tự nhiên.
Thiếu niên Nhân tộc không cha không mẹ, được dựng dục ra ở đáy hồ, hấp thu thiên địa linh khí mấy trăm vạn năm, nhục thân khác với người thường, nhưng hắn không biết điều động pháp lực thế nào, giống như phàm linh.
Hàn U dắt tay thiếu niên Nhân tộc, đi tới phương xa.
"Từ nay về sau, ngươi tên là Tuyệt Duệ."
"Tốt tốt, ta có tên rồi."
"Sau này gọi ta là sư phụ."
"Sư phụ!"
"Đồ nhi ngoan."
"Sư phụ, ngài muốn dẫn ta đi đâu thế? Ta phải làm thế nào mới có thể phi thiên?"
"Ngày sau sẽ biết."
...
Ngàn vạn năm sau.
Hàn Tuyệt mở mắt, nhìn về phía Chung Nguyên Thần Yên ở trước mặt.
Âm Dương Vô Cấu Tịch Diệt Thần vẫn chưa bị nô dịch thành công, không hổ là tồn tại Sáng Tạo Đạo Giả trung kỳ.
Có điều cho dù có lâu tới mấy, hắn cũng chờ được.
Hàn Tuyệt bắt đầu kiểm tra bưu kiện.
Trong Những năm này, Lý Đạo Không, Triệu Song Toàn, Kỷ Tiên Thần đều vô cùng sôi động.
Hai vị trước thì Hàn Tuyệt còn có thể lý giải, Kỷ Tiên Thần lại khiến Hàn Tuyệt rất bất ngờ.
Bất tri bất giác, Kỷ Tiên Thần không ngờ đã thành tựu Đại Đạo Chí Thượng, hắn một mực xuyên qua trong thời không, Mệnh Vận Trường Hà, hấp thụ Thời không chi lực, chưa từng về hỗn độn.
Kỷ Tiên Thần trầm luân trong quá khứ, tương lai, hắn từng khiêu chiến quá khứ của Lão Tử, bị Lão Tử vượt qua thời không, thiếu chút nữa thì tru sát.
Về phần vì sao không giết, chắc là nể mặt Hàn Tuyệt, từ đó về sau, Kỷ Tiên Thần không dám hành sự ở quá khứ nữa, nhiều nhất chỉ đến hấp thu lực lượng.
Về phần tương lai, Kỷ Tiên Thần lại càng không dám xằng bậy.
Đối với kinh lịch của Kỷ Tiên Thần, Hàn Tuyệt vẫn rất chờ mong.
Hắn cũng muốn xem trong các đồ đệ của mình có xuất hiện ví dụ dựa vào chính bản thân để quật khởi hay không.
Tuy linh khí trong đàn tràng rất dồi dào, nhưng sau khi đạt tới Đại Đạo Thánh Nhân, tu hành phải dựa vào tạo hóa của bản thân, tuyệt không phải khổ tu là có thể đạt tới.
Hàn Tuyệt cảm nhận một chút pháp lực của Kỷ Tiên Thần, đã sắp đuổi kịp Đạo Chí Tôn rồi.
"Con cháu đều có phúc của con cháu, kệ bọn họ."
Hàn Tuyệt thầm nghĩ, hắn đã rất lâu rồi không quan tâm tới chuyện các con cháu, đệ tử.
Sau khi xem xong bưu kiện, Hàn Tuyệt lại hướng ánh mắt về phía hỗn độn.
Sau khi Chí Tà Hỗn Ma bị trấn áp, hỗn độn khôi phục bình tĩnh, tuy sinh linh bị xóa bỏ hơn nửa, nhưng Hàn Tuyệt phát hiện khí vận của hỗn độn không ngờ đang tăng trưởng, tốc độ còn rất nhanh.
Không chỉ như vậy, hỗn độn còn đang mở rộng!
Nói một cách chuẩn xác thì không phải mở rộng, mà giống như là bị xé to ra, không gian của hỗn độn bị hủy hoại, linh khí cũng tản ra, trở nên loãng hơn.
Xem ra, Đệ Cửu Hỗn Độn chuẩn bị xé hỗn độn, đương nhiên, không phải là xé không phải, mà là một loại đề thăng của tạo hóa, phá sự ước thúc của Lĩnh vực trống đối với Đại Đạo Giới, khiến cho Đại Đạo Giới phân bố tới mỗi một ngóc ngách của Lĩnh vực trống, cũng chính là Vô Tận Thời Đại.
Đối với sinh linh dưới Đại Đạo Thánh Nhân mà nói, hỗn độn đã là vô biên vô hạn, Lĩnh vực trống thì lớn hơn, ngay cả Sáng Tạo Đạo Giả cũng không biết là bao lớn.
Nhưng có một điểm có thể xác định, trước mắt Lĩnh vực trống lấy hỗn độn cầm đầu, ngoài ra Đại Đạo Giới khác cũng không tính là lớn, không uy hiếp được đến hỗn độn.
Cũng không biết Vô Tận Thời Đại tới thì còn cần lực lượng của Hàn Hoang không.
Hàn Tuyệt rất chờ mong vị Sáng Tạo Đạo Giả thứ bảy là ai.
Hỗn Độn Vô Thức, Âm Dương Vô Cấu Tịch Diệt Thần, Hỗn Độn Vô Thức, Thích Thiên Vô Lượng Đại Diệt Tôn, Vô Tướng Vô Hình Siêu Thoát Đại Thần Minh, Thần Uy Thiên Thánh!
Đối với sự chờ mong này, Hàn Tuyệt quyết định chờ, không đi suy tính.
Hàn Tuyệt lại nhìn về phía Chung Nguyên Giới.
Chung Nguyên Giới vẫn đang phát triển vững vàng, thậm chí còn xuất hiện Nhân tộc.
Nhân tộc chi tổ Tuyệt Duệ nhận y bát của Hàn U, tương đương với truyền thừa của Hàn Tuyệt, sau khi chứng đạo thì sáng tạo Nhân tộc, trong mấy trăm vạn năm chứng tự tại, tư chất như vậy đã là rất mạnh, đổi lại là ở hỗn độn, sợ rằng đã trở thành Đại Đạo Thánh Nhân rồi.
Thiếu niên Nhân tộc lập tức tiến lên, cúi xuống uống nước sông, tóc đã ướt sũng.
Lúc này, một đạo thanh âm truyền đến: "Ngươi là đi bộ đến, muốn cầu gì?"
Thiếu niên Nhân tộc đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng xoá đứng ở bên cạnh, vuốt râu mỉm cười.
Chính là Tộc trưởng U tộc, Hàn U, hiện giờ đã triệt để dung hợp với Chung Nguyên Khí Vận, trở thành sinh linh chung nguyên.
Thiếu niên Nhân tộc khoa chân múa tay, vô cùng kích động.
Hàn U cười hỏi: "Ngươi muốn cầu đạo? Ngươi muốn phi thiên độn địa?"
Thiếu niên Nhân tộc liều mạng gật đầu.
Hàn U đó hắn, cảm khái nói: "Không ngờ Chung Nguyên Giới cũng sinh ra tồn tại như ngươi, ta ban thưởng cho ngươi là là Nhân tộc, ngươi được tính là Nhân tổ."
Nhân tổ?
Thiếu niên Nhân tộc không hiểu, nhưng luôn cảm thấy là chuyện tốt, càng cao hứng hơn, bắt đầu chạy vòng quanh Hàn U, thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tai, thỉnh thoảng lại kéo ống quần và đai lưng hắn.
Hàn U vung tay áo, một đạo quang mang chui vào trán thiếu niên Nhân tộc.
Thiếu niên Nhân tộc đứng yên.
Một lúc sau, hắn hồi thần, nhìn về phía Hàn U, hỏi: "Ngài lợi hại lắm à? Có biết bay lên lên trời, có biết phá đất không?"
Rất hiển nhiên, hắn đã từng thấy sự lợi hại của người tu hành Chung Nguyên Giới.
Hàn U cười nói: "Tất nhiên có thể, ta có thể dạy ngươi?"
"Thật à?"
"Ngươi có thể đi bộ tới đây, cũng được coi là ý chí kiên định, nhưng ta hy vọng ngươi có thể trong tu hành suy nghĩ nghiêm túc về ý nghĩa tồn tại của mình."
Hàn U nghiêm túc nói, thiếu niên Nhân tộc cái hiểu cái không.
Nhìn thấy hắn đơn thuần như vậy, Hàn U thở dài một hơi.
Đây chính là con người đầu tiên của Chung Nguyên Giới.
Ở thiên đạo, Nhân tộc chính là Nữ Oa Nương Nương nặn ra, nhưng ở Chung Nguyên Giới, đây là kết quả tự nhiên.
Thiếu niên Nhân tộc không cha không mẹ, được dựng dục ra ở đáy hồ, hấp thu thiên địa linh khí mấy trăm vạn năm, nhục thân khác với người thường, nhưng hắn không biết điều động pháp lực thế nào, giống như phàm linh.
Hàn U dắt tay thiếu niên Nhân tộc, đi tới phương xa.
"Từ nay về sau, ngươi tên là Tuyệt Duệ."
"Tốt tốt, ta có tên rồi."
"Sau này gọi ta là sư phụ."
"Sư phụ!"
"Đồ nhi ngoan."
"Sư phụ, ngài muốn dẫn ta đi đâu thế? Ta phải làm thế nào mới có thể phi thiên?"
"Ngày sau sẽ biết."
...
Ngàn vạn năm sau.
Hàn Tuyệt mở mắt, nhìn về phía Chung Nguyên Thần Yên ở trước mặt.
Âm Dương Vô Cấu Tịch Diệt Thần vẫn chưa bị nô dịch thành công, không hổ là tồn tại Sáng Tạo Đạo Giả trung kỳ.
Có điều cho dù có lâu tới mấy, hắn cũng chờ được.
Hàn Tuyệt bắt đầu kiểm tra bưu kiện.
Trong Những năm này, Lý Đạo Không, Triệu Song Toàn, Kỷ Tiên Thần đều vô cùng sôi động.
Hai vị trước thì Hàn Tuyệt còn có thể lý giải, Kỷ Tiên Thần lại khiến Hàn Tuyệt rất bất ngờ.
Bất tri bất giác, Kỷ Tiên Thần không ngờ đã thành tựu Đại Đạo Chí Thượng, hắn một mực xuyên qua trong thời không, Mệnh Vận Trường Hà, hấp thụ Thời không chi lực, chưa từng về hỗn độn.
Kỷ Tiên Thần trầm luân trong quá khứ, tương lai, hắn từng khiêu chiến quá khứ của Lão Tử, bị Lão Tử vượt qua thời không, thiếu chút nữa thì tru sát.
Về phần vì sao không giết, chắc là nể mặt Hàn Tuyệt, từ đó về sau, Kỷ Tiên Thần không dám hành sự ở quá khứ nữa, nhiều nhất chỉ đến hấp thu lực lượng.
Về phần tương lai, Kỷ Tiên Thần lại càng không dám xằng bậy.
Đối với kinh lịch của Kỷ Tiên Thần, Hàn Tuyệt vẫn rất chờ mong.
Hắn cũng muốn xem trong các đồ đệ của mình có xuất hiện ví dụ dựa vào chính bản thân để quật khởi hay không.
Tuy linh khí trong đàn tràng rất dồi dào, nhưng sau khi đạt tới Đại Đạo Thánh Nhân, tu hành phải dựa vào tạo hóa của bản thân, tuyệt không phải khổ tu là có thể đạt tới.
Hàn Tuyệt cảm nhận một chút pháp lực của Kỷ Tiên Thần, đã sắp đuổi kịp Đạo Chí Tôn rồi.
"Con cháu đều có phúc của con cháu, kệ bọn họ."
Hàn Tuyệt thầm nghĩ, hắn đã rất lâu rồi không quan tâm tới chuyện các con cháu, đệ tử.
Sau khi xem xong bưu kiện, Hàn Tuyệt lại hướng ánh mắt về phía hỗn độn.
Sau khi Chí Tà Hỗn Ma bị trấn áp, hỗn độn khôi phục bình tĩnh, tuy sinh linh bị xóa bỏ hơn nửa, nhưng Hàn Tuyệt phát hiện khí vận của hỗn độn không ngờ đang tăng trưởng, tốc độ còn rất nhanh.
Không chỉ như vậy, hỗn độn còn đang mở rộng!
Nói một cách chuẩn xác thì không phải mở rộng, mà giống như là bị xé to ra, không gian của hỗn độn bị hủy hoại, linh khí cũng tản ra, trở nên loãng hơn.
Xem ra, Đệ Cửu Hỗn Độn chuẩn bị xé hỗn độn, đương nhiên, không phải là xé không phải, mà là một loại đề thăng của tạo hóa, phá sự ước thúc của Lĩnh vực trống đối với Đại Đạo Giới, khiến cho Đại Đạo Giới phân bố tới mỗi một ngóc ngách của Lĩnh vực trống, cũng chính là Vô Tận Thời Đại.
Đối với sinh linh dưới Đại Đạo Thánh Nhân mà nói, hỗn độn đã là vô biên vô hạn, Lĩnh vực trống thì lớn hơn, ngay cả Sáng Tạo Đạo Giả cũng không biết là bao lớn.
Nhưng có một điểm có thể xác định, trước mắt Lĩnh vực trống lấy hỗn độn cầm đầu, ngoài ra Đại Đạo Giới khác cũng không tính là lớn, không uy hiếp được đến hỗn độn.
Cũng không biết Vô Tận Thời Đại tới thì còn cần lực lượng của Hàn Hoang không.
Hàn Tuyệt rất chờ mong vị Sáng Tạo Đạo Giả thứ bảy là ai.
Hỗn Độn Vô Thức, Âm Dương Vô Cấu Tịch Diệt Thần, Hỗn Độn Vô Thức, Thích Thiên Vô Lượng Đại Diệt Tôn, Vô Tướng Vô Hình Siêu Thoát Đại Thần Minh, Thần Uy Thiên Thánh!
Đối với sự chờ mong này, Hàn Tuyệt quyết định chờ, không đi suy tính.
Hàn Tuyệt lại nhìn về phía Chung Nguyên Giới.
Chung Nguyên Giới vẫn đang phát triển vững vàng, thậm chí còn xuất hiện Nhân tộc.
Nhân tộc chi tổ Tuyệt Duệ nhận y bát của Hàn U, tương đương với truyền thừa của Hàn Tuyệt, sau khi chứng đạo thì sáng tạo Nhân tộc, trong mấy trăm vạn năm chứng tự tại, tư chất như vậy đã là rất mạnh, đổi lại là ở hỗn độn, sợ rằng đã trở thành Đại Đạo Thánh Nhân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.