Chương 67: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời!
Lý Tiếu Tà
22/03/2013
Thiết Uyển nhẹ nhàng thoải mái nói ra ‘ĐIỀU KIỆN’ của nàng:
- Trước mặt ta, ngươi tát hai cô bạn gái của ngươi mỗi người một cái. Đương nhiên, nếu như các nàng vẫn còn muốn làm bạn gái ngươi, thì coi như ta thua.
Ngụ ý của nàng đã rõ ràng – Nếu như hai nàng kia sau khi bị một tát trên mặt mà vẫn là bạn gái ngươi, thì ta cũng tham gia cùng hai nàng vậy, chúng ta ba người thờ một chồng cũng không thể không có khả năng a!
- Em nói cái gì!
Ác độc! Thật sự là quá ác độc. Hướng Nhật không dám tưởng tượng, một nàng nếu bị kích thích thế này thì chắc chắn đem chính mình xé thành từng mảnh nhỏ. Còn có Tiểu Thanh, gần như có thể đoán được trong ánh mắt nàng sẽ là một màu bi thương buồn bã đến cực điểm... Còn muốn các nàng giữ hắn ở bên người? Chuyện này quả thực là hy vọng xa vời. Thiết cô nàng này tung một chiêu có thể nói âm hiểm vô cùng, trước không nói nàng đến lúc đó có thể hay không tuân thủ lời hứa, đơn độc chính mình sẽ không làm ra chuyện làm lòng người căm phẫn kia. Hướng Nhật mặt lộ nét hài hước nhìn nàng con gái trước mặt dụng tâm độc ác nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì một 'bụi cỏ' nhỏ nhoi mà buông tha cho cả một khu rừng rậm sao?
- Cái gì! Ngươi nói ta là một bụi cỏ nhỏ sao hả! – Thiết Uyển nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, trong mắt ánh mắt giống như muốn đem hắn nuốt vào bụng trung.
- Không biết mắc cở a! Đừng có quá đề cao mình như vậy cưng à! Đúng là em không phải ‘bụi cỏ’ thật, em chỉ là một cọng cỏ nhỏ mà thôi.
Hướng Nhật gia tăng lực đả kích.
- Ta liều mạng với ngươi ! – Thiết Uyển giương nanh múa vuốt bật người dậy muốn đánh hắn.
- Chú ý hình tượng chút đi, mọi người đang nhìn đó. – Hướng Nhật cố tình nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn phía sai, lên tiếng nhắc nhở nàng.
- Đáng chết mà! Lần sau còn nói như thế nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thấy có người chú ý tới động tĩnh bên này, Thiết Uyển quay trở lại chổ ngồi của mình. Nàng phát giác sức kiềm chế bản thân mình càng ngày càng yếu khi đối diện nam nhân này, trong lòng không hiểu sao tự nhiên xuất hiện một chút khẩn trương.
- Xã hội này cho phép được tự do ngôn luận, chẳng lẽ em muốn ngăn cấm quyền được ăn được nói của anh sao? Đừng quên em thân là một cảnh sát...
Một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Thiết Uyển giống như vớ được cái phao cứu mạng, vội vàng móc điện thoại ra trả lời. Từ lúc bắt đầu tiếp điện thoại nàng cũng chỉ ‘ân’ qua một tiếng, thời gian khác đều là nghe đối phương nói chuyện, cho nên nội dung cuộc nói chuyện Hướng Nhật không thể nào đoán ra. Nhưng từ vẻ mặt nghiêm trọng càng ngày càng nặng của Thiết Uyển có thể thấy được sẽ không có tin tức vui vẻ gì.
Thiết Uyển cúp điện thoại, mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người nam nhân đối mặt nàng, tựa hồ muốn đem hắn nhìn thấu cả người. Qua một hồi lâu mới mở miệng hỏi:
- Ngày hôm qua buổi tối ngươi đến cùng là ở nơi nào?
Hướng Nhật khẽ nhìn nhìn nàng, còn tưởng rằng cô nàng này lại dùng kế cũ làm lại, bất quá xem bộ dáng của nàng có vẻ không giống đang hù dọa chính mình. Ít nhất từ trong lời nói của nàng mới rồi có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận, nhưng mà hiện trong giọng nói đã không chứa một chút cảm tình nào.
- Nói!
Thấy nam nhân còn đang ngẩn người, Thiết Uyển lạnh lùng mở miệng thúc giục.
- Em bảo anh nói gì đây? Hơn nữa anh nói ra em có tin không?
Hướng Nhật không biết nàng vừa nghe được gì trong điện thoại mà thay đổi hẳn thái độ. Hắn khẳng định chắc chắn rằng có liên quan tới nội dung của cuộc nói chuyện kia – có lẽ là trong việc tìm kiếm manh mối có điểm đột phá. Nhưng lưu manh tuyệt không nghĩ rằng sẽ hoài nghi đến trên đầu chính mình, chỉ là không rõ Thiết cô nàng tại sao giữ chặt lấy mình không tha. Nếu nói bên phía cảnh sát hiện tại tìm được bọn Hầu Tử thì thật là không có chút nào kì quái, bất quá chính mình tối qua cũng đã cùng bọn họ lủi tốt lắm khẩu cung không xuất hiện cái gì cạm bẫy. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn an tâm một chút.
- Ta hy vọng ngươi không nên gạt ta! – Mặc dù giọng nói của nàng là cái loại ra lệnh, nhưng Hướng Nhật từ trong đó đã nhận ra được ý tứ như xin hắn nói.
- Ngày hôm qua buổi tối, nói như thế nào đây... Kì thật... Chuyện này không biết như thế nào mở miệng.
Hướng Nhật quyết định tung bừa bịa ra một chuyện, dù cho bị nàng nắm giữ ‘nhược điểm’ của mình cũng không hối tiếc.
- Có chuyện gì mà khó nói, ngươi cứ việc nói thẳng ra.
- Cái này… Anh hy vọng em có thể giữ bí mật dùm, ngàn vạn lần đừng bao giờ nói cho bạn gái anh biết
- Tại sao? – Thiết Uyển nhìn thấy hai mắt hắn như ẩn ẩn hiện hiện vẻ đầy khó xử, đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện có thể, trong lòng không khỏi tức giận cực kỳ nói – Trong nhà có hai cô bạn gái xinh đẹp tới như vậy mà vẫn đi ra ngòai lêu lỏng sao? Đàn ông đúng là lũ xấu xa mà!
- ……!
Thấy nàng rơi vào cái bẩy mình bỏ bao công sức đào sẵn, Hướng Nhật không khỏi tự khâm phục tài năng của mình. Hắn cũng tò mò nhìn nàng, mình đây ra ngoài tìm 'hoa' sao nàng ta tức giận chứ?
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì! Ta chỉ thay hai người con gái xinh đẹp kia nói lời công bằng mà thôi. Nói xem ngươi có phải là đàn ông không hả? Có hai người bạn gái như vậy là phước phần của ngươi rồi, tự nhiên lại ra ngòai tìm cái thứ chẳng ra gì kia...
- Xin dừng lại nào! – Hướng Nhật vội vàng cắt lời nàng nói – Trước hết anh có lời nói cho rõ, anh chỉ có một người bạn gái!
- Hừ! Ngươi cho là ta mù sao? Hai người con gái đeo sát bên cạnh ngươi như vậy thì có lọai chuyện gì sẽ xảy ra hả?
- Trong đó chỉ có một mà thôi. Nàng kia mặc dù cùng anh có quan hệ ‘không cạn’ nhưng không phải bạn gái. Tin rằng em cũng thấy qua – người con gái trông dịu dàng đằm thắm kia là đệ tử của anh, em không có nghe nàng gọi anh là ‘sư phụ’ sao ?
- Đệ tử? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tự nhận người khác là đệ tử của mình sao? Không ngờ ngươi không biết xấu hổ là gì. Ngươi nói, ngươi có cái tư cách gì mà đòi làm sư phụ nàng ta?
- Chẳng lẽ em không nghe qua câu nói này sau ‘học vô tiên hậu – đạt giả vi sư’. Ở một vài sở học ta thông suốt hơn nàng ta, thế nhận ta làm thầy có cái gì mà thắc mắc đây ?
- Được rồi, cho dù như thế. Nhưng mà ngươi như thế nào giải thích cái chuyện đi ra ngoài lêu lổng kia?
- Cái này... Đó là bởi vì sinh lý có vấn đề...
- Sinh lý có vấn đề? – Thiết Uyển không cho hắn nói hết, đầu nàng nóng lên nói – Ngươi không phải có bạn gái rồi hay sao? Là nàng không chịu cho ngươi hay không thỏa mãn được ngươi?
Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng cũng đỏ mặt tía tai, bất quá nàng không chịu thua thiệt, vẫn dán chặt ánh mắt gắt gao nhìn lưu manh, chỉ là trên mặt đã đỏ như ráng chiều.
- Ai! – Hướng Nhật nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy cô đơn – Một nam nhân cường tráng như anh vậy…
- Ác tâm! – Thiết Uyển mở miệng gắt lên.
Hướng Nhật tiếp tục vô sỉ nói:
- Trên thế giới này, đàn ông giống anh cơ bản là tuyệt chủng, một mình nàng ta thỏa mãn không được cũng rất bình thường...
- Đừng nói nữa! – Thiết Uyển giận dữ cắt lời hắn, mặc kệ lỗ tai đang nóng lên nói – Cứ cho là vậy đi, ngươi cũng không thể đi ra ngoài tìm cái thứ đàn bà không ra gì kia.
- Cho nên... Không phải mới vừa rồi anh nói em làm bạn gái của anh hay sao? Đáng tiếc em không đáp ứng...
- Ngươi chết đi!
Trái tim Thiết Uyển không kìm được mà nhảy ‘ping ping’ lên, cùng lúc một sự tức giận cũng bùng lên mãnh liệt. Thì ra thằng nhóc này muốn mình làm bạn gái hắn là chỉ vì muốn tìm một công cụ để ‘tiết dục’ mà thôi. Lập tức không nghĩ ngợi gì, nắm ngay chiếc đũa trên bàn ném tới.
Hướng Nhật không nghĩ rằng nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy nên không thể tránh với một khỏang cách quá gần này. Vừa phát hiện có cái gì bay tới thì thấy cái trán nhói đau rồi, không khỏi lấy tay mà vuốt ve – miệng cũng phối hợp xuýt xoa thành tiếng. Tuy không phải đau đớn gì, nhưng lưu manh được Sở tiểu thư huấn luyện công phu ‘giả vờ đau đớn’ qua nhiều ngày đã sớm đạt tới cảnh giới ‘lô hỏa thuần thanh’ rồi.
Thiết Uyển thấy hắn kêu gào thê thảm, tức giận trong lòng nhất thời tiêu tan một nửa. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện hắn đối với chính mình rất ‘có mục đích’, rồi lại cảm giác được không thể nào tha hắn dễ dàng như vậy, mở miệng nói
- Đáng đời! – Rồi sau đó không hề để ý đến hắn nữa, quay đầu nhìn phía đám đông qua lại trên đường.
- Nghe anh nói nè! Đánh người phải có lý do đó. Đừng nghĩ là cảnh sát thì có thể tùy tiện đánh ngừơi, có tin anh kiện em không!
- Cứ tự nhiên, ta không phản đối. Bất quá chuyện lêu lỏng bên ngoài của ai kia chắc cũng không muốn bạn gái mình biết chứ? – Ẩn trong giọng nói của Thiết Uyển là tràn đầy ý tứ uy hiếp.
- Anh thua em rồi cưng ơi! Nói đi, em muốn sao cho yên chuyện?
Hướng Nhật sớm đã biết nàng ta sẽ nắm lấy ‘nhược điểm’ này của mình, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy. Hắn hiện tại có chút hối hận vì vừa rồi quá xúc động. Tìm lý do gì không tìm, lại đưa ra cái lý do chết bầm này, không phải tự đưa đầu cho nàng nắm hay sao? Trong lòng tự mắng mình ngu không thôi.
- Rất đơn giản! Thỏa thuận ba chuyện. Thứ nhất: không làm trái với những gì ta nói; thứ hai: ta muốn ngươi làm gì thì phải tuyệt đối nghe lời mà làm; thứ ba: nếu chúng ta có xung đột không thể giải quyết thì mời ngươi xem lại hai chuyện đầu. Hiểu chưa? Ha ha ha…
Sau khi nói xong, Thiết Uyển đắc ý ha ha cười.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Hướng Nhật vẫn là chấp nhận rồi. Bất quá đầu lĩnh lưu manh như hắn cũng không phải dễ dàng cho người nắm đầu a. Trong lòng bắt đầu tính toán xem có muốn giết người diệt khẩu hay không, tốt nhất là cái loại ‘tiền dâm hậu sát’... Nghĩ tới đem cô nàng có vóc người lồi lõm đầu óc rất trí tuệ trước mặt mà lột sạch thì sẽ có cảnh tương tuyệt vời như thế nào, Hướng Nhật âm thầm nuốt nước miếng một cái.
- Nhìn gì, nhìn nữa ta móc con mắt ngươi ra – cảm thấy con mắt hắn chứa đựng lắm chuyện bất lương, Thiết Uyển hung tợn trừng mắt nhìn hắn nói – Để kiểm tra xem ngươi có thật lòng nghe lời hay không, giờ ta ra lệnh ngươi giao khẩu Desert Eagle ra.
- Bây giờ sao? Anh không có mang theo! – Dù sao cũng không nên làm nàng mất hứng, cho thần kinh nàng ‘phê’ chút đi. Hướng Nhật thầm nghĩ.
- Dạ, dạ, tiểu nhân đây nhất định làm được ! – Lưu manh khom lưng gật đầu nói.
- Ngươi cũng biết điều đó! – Thiết Uyển ‘hừ’ một tiếng, hài lòng nói.
- Ai cha! Đây không phải là Hướng tiên sinh sao? Như thế nào là trùng hợp vậy? – Chính đang trong lúc hai người ‘một nói một dạ’ thì một người có giọng nói hấp dẫn tiến tới.
Chú thích:
1- Tựa của chương là: Ước pháp tam chương. Không biết để sao nên mình tạm sữa thành vậy.
2- Câu 'học vô tiên hậu - đạt giả vi sư' nôm na 'sự học không tính trước sau lớn nhỏ - hiểu được đạo tất thầy ta'. Nhưng mình để nguyên câu!
3- Xin giữ nguyên câu 'lô hỏa thuần thanh'.
- Trước mặt ta, ngươi tát hai cô bạn gái của ngươi mỗi người một cái. Đương nhiên, nếu như các nàng vẫn còn muốn làm bạn gái ngươi, thì coi như ta thua.
Ngụ ý của nàng đã rõ ràng – Nếu như hai nàng kia sau khi bị một tát trên mặt mà vẫn là bạn gái ngươi, thì ta cũng tham gia cùng hai nàng vậy, chúng ta ba người thờ một chồng cũng không thể không có khả năng a!
- Em nói cái gì!
Ác độc! Thật sự là quá ác độc. Hướng Nhật không dám tưởng tượng, một nàng nếu bị kích thích thế này thì chắc chắn đem chính mình xé thành từng mảnh nhỏ. Còn có Tiểu Thanh, gần như có thể đoán được trong ánh mắt nàng sẽ là một màu bi thương buồn bã đến cực điểm... Còn muốn các nàng giữ hắn ở bên người? Chuyện này quả thực là hy vọng xa vời. Thiết cô nàng này tung một chiêu có thể nói âm hiểm vô cùng, trước không nói nàng đến lúc đó có thể hay không tuân thủ lời hứa, đơn độc chính mình sẽ không làm ra chuyện làm lòng người căm phẫn kia. Hướng Nhật mặt lộ nét hài hước nhìn nàng con gái trước mặt dụng tâm độc ác nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì một 'bụi cỏ' nhỏ nhoi mà buông tha cho cả một khu rừng rậm sao?
- Cái gì! Ngươi nói ta là một bụi cỏ nhỏ sao hả! – Thiết Uyển nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, trong mắt ánh mắt giống như muốn đem hắn nuốt vào bụng trung.
- Không biết mắc cở a! Đừng có quá đề cao mình như vậy cưng à! Đúng là em không phải ‘bụi cỏ’ thật, em chỉ là một cọng cỏ nhỏ mà thôi.
Hướng Nhật gia tăng lực đả kích.
- Ta liều mạng với ngươi ! – Thiết Uyển giương nanh múa vuốt bật người dậy muốn đánh hắn.
- Chú ý hình tượng chút đi, mọi người đang nhìn đó. – Hướng Nhật cố tình nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn phía sai, lên tiếng nhắc nhở nàng.
- Đáng chết mà! Lần sau còn nói như thế nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thấy có người chú ý tới động tĩnh bên này, Thiết Uyển quay trở lại chổ ngồi của mình. Nàng phát giác sức kiềm chế bản thân mình càng ngày càng yếu khi đối diện nam nhân này, trong lòng không hiểu sao tự nhiên xuất hiện một chút khẩn trương.
- Xã hội này cho phép được tự do ngôn luận, chẳng lẽ em muốn ngăn cấm quyền được ăn được nói của anh sao? Đừng quên em thân là một cảnh sát...
Một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Thiết Uyển giống như vớ được cái phao cứu mạng, vội vàng móc điện thoại ra trả lời. Từ lúc bắt đầu tiếp điện thoại nàng cũng chỉ ‘ân’ qua một tiếng, thời gian khác đều là nghe đối phương nói chuyện, cho nên nội dung cuộc nói chuyện Hướng Nhật không thể nào đoán ra. Nhưng từ vẻ mặt nghiêm trọng càng ngày càng nặng của Thiết Uyển có thể thấy được sẽ không có tin tức vui vẻ gì.
Thiết Uyển cúp điện thoại, mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người nam nhân đối mặt nàng, tựa hồ muốn đem hắn nhìn thấu cả người. Qua một hồi lâu mới mở miệng hỏi:
- Ngày hôm qua buổi tối ngươi đến cùng là ở nơi nào?
Hướng Nhật khẽ nhìn nhìn nàng, còn tưởng rằng cô nàng này lại dùng kế cũ làm lại, bất quá xem bộ dáng của nàng có vẻ không giống đang hù dọa chính mình. Ít nhất từ trong lời nói của nàng mới rồi có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận, nhưng mà hiện trong giọng nói đã không chứa một chút cảm tình nào.
- Nói!
Thấy nam nhân còn đang ngẩn người, Thiết Uyển lạnh lùng mở miệng thúc giục.
- Em bảo anh nói gì đây? Hơn nữa anh nói ra em có tin không?
Hướng Nhật không biết nàng vừa nghe được gì trong điện thoại mà thay đổi hẳn thái độ. Hắn khẳng định chắc chắn rằng có liên quan tới nội dung của cuộc nói chuyện kia – có lẽ là trong việc tìm kiếm manh mối có điểm đột phá. Nhưng lưu manh tuyệt không nghĩ rằng sẽ hoài nghi đến trên đầu chính mình, chỉ là không rõ Thiết cô nàng tại sao giữ chặt lấy mình không tha. Nếu nói bên phía cảnh sát hiện tại tìm được bọn Hầu Tử thì thật là không có chút nào kì quái, bất quá chính mình tối qua cũng đã cùng bọn họ lủi tốt lắm khẩu cung không xuất hiện cái gì cạm bẫy. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn an tâm một chút.
- Ta hy vọng ngươi không nên gạt ta! – Mặc dù giọng nói của nàng là cái loại ra lệnh, nhưng Hướng Nhật từ trong đó đã nhận ra được ý tứ như xin hắn nói.
- Ngày hôm qua buổi tối, nói như thế nào đây... Kì thật... Chuyện này không biết như thế nào mở miệng.
Hướng Nhật quyết định tung bừa bịa ra một chuyện, dù cho bị nàng nắm giữ ‘nhược điểm’ của mình cũng không hối tiếc.
- Có chuyện gì mà khó nói, ngươi cứ việc nói thẳng ra.
- Cái này… Anh hy vọng em có thể giữ bí mật dùm, ngàn vạn lần đừng bao giờ nói cho bạn gái anh biết
- Tại sao? – Thiết Uyển nhìn thấy hai mắt hắn như ẩn ẩn hiện hiện vẻ đầy khó xử, đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện có thể, trong lòng không khỏi tức giận cực kỳ nói – Trong nhà có hai cô bạn gái xinh đẹp tới như vậy mà vẫn đi ra ngòai lêu lỏng sao? Đàn ông đúng là lũ xấu xa mà!
- ……!
Thấy nàng rơi vào cái bẩy mình bỏ bao công sức đào sẵn, Hướng Nhật không khỏi tự khâm phục tài năng của mình. Hắn cũng tò mò nhìn nàng, mình đây ra ngoài tìm 'hoa' sao nàng ta tức giận chứ?
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì! Ta chỉ thay hai người con gái xinh đẹp kia nói lời công bằng mà thôi. Nói xem ngươi có phải là đàn ông không hả? Có hai người bạn gái như vậy là phước phần của ngươi rồi, tự nhiên lại ra ngòai tìm cái thứ chẳng ra gì kia...
- Xin dừng lại nào! – Hướng Nhật vội vàng cắt lời nàng nói – Trước hết anh có lời nói cho rõ, anh chỉ có một người bạn gái!
- Hừ! Ngươi cho là ta mù sao? Hai người con gái đeo sát bên cạnh ngươi như vậy thì có lọai chuyện gì sẽ xảy ra hả?
- Trong đó chỉ có một mà thôi. Nàng kia mặc dù cùng anh có quan hệ ‘không cạn’ nhưng không phải bạn gái. Tin rằng em cũng thấy qua – người con gái trông dịu dàng đằm thắm kia là đệ tử của anh, em không có nghe nàng gọi anh là ‘sư phụ’ sao ?
- Đệ tử? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tự nhận người khác là đệ tử của mình sao? Không ngờ ngươi không biết xấu hổ là gì. Ngươi nói, ngươi có cái tư cách gì mà đòi làm sư phụ nàng ta?
- Chẳng lẽ em không nghe qua câu nói này sau ‘học vô tiên hậu – đạt giả vi sư’. Ở một vài sở học ta thông suốt hơn nàng ta, thế nhận ta làm thầy có cái gì mà thắc mắc đây ?
- Được rồi, cho dù như thế. Nhưng mà ngươi như thế nào giải thích cái chuyện đi ra ngoài lêu lổng kia?
- Cái này... Đó là bởi vì sinh lý có vấn đề...
- Sinh lý có vấn đề? – Thiết Uyển không cho hắn nói hết, đầu nàng nóng lên nói – Ngươi không phải có bạn gái rồi hay sao? Là nàng không chịu cho ngươi hay không thỏa mãn được ngươi?
Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng cũng đỏ mặt tía tai, bất quá nàng không chịu thua thiệt, vẫn dán chặt ánh mắt gắt gao nhìn lưu manh, chỉ là trên mặt đã đỏ như ráng chiều.
- Ai! – Hướng Nhật nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy cô đơn – Một nam nhân cường tráng như anh vậy…
- Ác tâm! – Thiết Uyển mở miệng gắt lên.
Hướng Nhật tiếp tục vô sỉ nói:
- Trên thế giới này, đàn ông giống anh cơ bản là tuyệt chủng, một mình nàng ta thỏa mãn không được cũng rất bình thường...
- Đừng nói nữa! – Thiết Uyển giận dữ cắt lời hắn, mặc kệ lỗ tai đang nóng lên nói – Cứ cho là vậy đi, ngươi cũng không thể đi ra ngoài tìm cái thứ đàn bà không ra gì kia.
- Cho nên... Không phải mới vừa rồi anh nói em làm bạn gái của anh hay sao? Đáng tiếc em không đáp ứng...
- Ngươi chết đi!
Trái tim Thiết Uyển không kìm được mà nhảy ‘ping ping’ lên, cùng lúc một sự tức giận cũng bùng lên mãnh liệt. Thì ra thằng nhóc này muốn mình làm bạn gái hắn là chỉ vì muốn tìm một công cụ để ‘tiết dục’ mà thôi. Lập tức không nghĩ ngợi gì, nắm ngay chiếc đũa trên bàn ném tới.
Hướng Nhật không nghĩ rằng nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy nên không thể tránh với một khỏang cách quá gần này. Vừa phát hiện có cái gì bay tới thì thấy cái trán nhói đau rồi, không khỏi lấy tay mà vuốt ve – miệng cũng phối hợp xuýt xoa thành tiếng. Tuy không phải đau đớn gì, nhưng lưu manh được Sở tiểu thư huấn luyện công phu ‘giả vờ đau đớn’ qua nhiều ngày đã sớm đạt tới cảnh giới ‘lô hỏa thuần thanh’ rồi.
Thiết Uyển thấy hắn kêu gào thê thảm, tức giận trong lòng nhất thời tiêu tan một nửa. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện hắn đối với chính mình rất ‘có mục đích’, rồi lại cảm giác được không thể nào tha hắn dễ dàng như vậy, mở miệng nói
- Đáng đời! – Rồi sau đó không hề để ý đến hắn nữa, quay đầu nhìn phía đám đông qua lại trên đường.
- Nghe anh nói nè! Đánh người phải có lý do đó. Đừng nghĩ là cảnh sát thì có thể tùy tiện đánh ngừơi, có tin anh kiện em không!
- Cứ tự nhiên, ta không phản đối. Bất quá chuyện lêu lỏng bên ngoài của ai kia chắc cũng không muốn bạn gái mình biết chứ? – Ẩn trong giọng nói của Thiết Uyển là tràn đầy ý tứ uy hiếp.
- Anh thua em rồi cưng ơi! Nói đi, em muốn sao cho yên chuyện?
Hướng Nhật sớm đã biết nàng ta sẽ nắm lấy ‘nhược điểm’ này của mình, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy. Hắn hiện tại có chút hối hận vì vừa rồi quá xúc động. Tìm lý do gì không tìm, lại đưa ra cái lý do chết bầm này, không phải tự đưa đầu cho nàng nắm hay sao? Trong lòng tự mắng mình ngu không thôi.
- Rất đơn giản! Thỏa thuận ba chuyện. Thứ nhất: không làm trái với những gì ta nói; thứ hai: ta muốn ngươi làm gì thì phải tuyệt đối nghe lời mà làm; thứ ba: nếu chúng ta có xung đột không thể giải quyết thì mời ngươi xem lại hai chuyện đầu. Hiểu chưa? Ha ha ha…
Sau khi nói xong, Thiết Uyển đắc ý ha ha cười.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Hướng Nhật vẫn là chấp nhận rồi. Bất quá đầu lĩnh lưu manh như hắn cũng không phải dễ dàng cho người nắm đầu a. Trong lòng bắt đầu tính toán xem có muốn giết người diệt khẩu hay không, tốt nhất là cái loại ‘tiền dâm hậu sát’... Nghĩ tới đem cô nàng có vóc người lồi lõm đầu óc rất trí tuệ trước mặt mà lột sạch thì sẽ có cảnh tương tuyệt vời như thế nào, Hướng Nhật âm thầm nuốt nước miếng một cái.
- Nhìn gì, nhìn nữa ta móc con mắt ngươi ra – cảm thấy con mắt hắn chứa đựng lắm chuyện bất lương, Thiết Uyển hung tợn trừng mắt nhìn hắn nói – Để kiểm tra xem ngươi có thật lòng nghe lời hay không, giờ ta ra lệnh ngươi giao khẩu Desert Eagle ra.
- Bây giờ sao? Anh không có mang theo! – Dù sao cũng không nên làm nàng mất hứng, cho thần kinh nàng ‘phê’ chút đi. Hướng Nhật thầm nghĩ.
- Dạ, dạ, tiểu nhân đây nhất định làm được ! – Lưu manh khom lưng gật đầu nói.
- Ngươi cũng biết điều đó! – Thiết Uyển ‘hừ’ một tiếng, hài lòng nói.
- Ai cha! Đây không phải là Hướng tiên sinh sao? Như thế nào là trùng hợp vậy? – Chính đang trong lúc hai người ‘một nói một dạ’ thì một người có giọng nói hấp dẫn tiến tới.
Chú thích:
1- Tựa của chương là: Ước pháp tam chương. Không biết để sao nên mình tạm sữa thành vậy.
2- Câu 'học vô tiên hậu - đạt giả vi sư' nôm na 'sự học không tính trước sau lớn nhỏ - hiểu được đạo tất thầy ta'. Nhưng mình để nguyên câu!
3- Xin giữ nguyên câu 'lô hỏa thuần thanh'.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.