Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 587: Bên trong nhà hàng

Lý Tiếu Tà

03/04/2013

- Vưu Kỷ Tử, chúng ta thực sự có thể ăn cơm ở chỗ này sao?

- Hay quá! Tớ còn chưa từng được dùng cơm trong nhà hàng cao cấp như thế này.

- Quả đúng là kiệt tác của thần linh, tớ yêu cậu chết mất thôi!

- . . .

Nhóm bạn học của Vưu Kỷ Tử đến rất nhanh, quả nhiên có mấy chục người. Vào trong nhà hàng, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ hưng phấn và kích động, có một số thậm chí còn lớn tiếng reo hò không ngừng.

Mà trong một nhà hàng cao cấp như thế này, thoáng cái lại xuất hiện một đống người nhìn qua cũng biết là học sinh, quả thực giống trò cười. Có một số người tự nhận mình thuộc tầng lớp thượng lưu thì nghĩ rằng dùng cơm cùng một chỗ với đám dân thường này là chuyện mất mặt, nhưng ngoài mặt lại không có nửa lời than phiền. Bởi vì người ta có thể cùng một lúc mời nhiều người đến chỗ này ăn cơm, phú hào bình thường không thể nào tiêu xài hoang phí như vậy được.

Quản lí nhà hàng cũng cố ý đi ra khuyên giải, nhờ thế đám khách trong lòng vốn có chút không thoải mái kia mới trò chuyện vui vẻ lại như trước, có điều họ vẫn ra sức duy trì một khoảng cách với nhóm học sinh ngoại quốc, cứ như sợ lây phải thứ xui xẻo gì đó.

- Đương nhiên rồi, lần này là ca ca ta mời khách!

Vưu Kỷ Tử bước tới, trông kiêu ngạo như một nữ vương, nhìn xuống đám người lúc nhúc phía dưới, cũng mặc kệ huynh muội Anh Tỉnh bên cạnh lúc này đang lườm nàng.

- Vưu Kỷ Tử!

Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, làm cho Vưu Kỷ Tử đang đắc ý phải rụt cổ xuống, không còn cái vẻ của một nữ vương đi tuần lãnh địa của mình như trước nữa.

- Quảng Điền lão sư.

Vưu Kỷ Tử khẽ kêu một tiếng, co rúm người trốn phía sau Anh Tỉnh Á Mỹ. Một nữ lão sư đeo kính gọng đen xuất hiện trước mặt cô bé, nàng ta khoảng hơn 30 tuổi, rất có nhan sắc nhưng trông rất cổ lỗ sĩ.

- Cô nghe nói, việc các em lén ra ngoài là chủ ý của một mình Vưu Kỷ Tử?

Quảng Điền lão sư nhìn ba học sinh đang cúi gằm mặt, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

- Đâu ạ, là chủ ý của ca ca Á Mỹ.

Vưu Kỷ Tử liền bất mãn lên tiếng, sau đó lại đánh mắt với cô bạn tốt bên cạnh:

- Á Mỹ, cậu nói có phải không?

- Là trò Hữu Tác?

Quảng Điền lão sư hỏi rồi nhìn sang Anh Tỉnh Hữu Tác nãy giờ ở một bên im như khúc gỗ không nói gì.

Anh Tỉnh Á Mỹ bất đắc dĩ gật đầu, qủa thực chịu không nổi việc tiểu ma nữ bên cạnh không ngừng dùng chọc lét đại pháp với nàng.

- Trò Hữu tác, cho em theo chúng ta đi chuyến tu học đã là ân huệ lớn nhất rồi, lẽ nào ngươi còn có cái gì không hài lòng sao?

Quảng Điền lão sư nhìn chằm chằm người bị oan uổng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Đổi lại là Anh Tỉnh Hữu Tác trước đây, tuyệt đối sẽ không chịu để cho một lão sư nói chuyện hống hách như vậy với hắn, nhưng hôm nay hắn đã thay đổi rất nhiều, biết nếu như giống như trước kia cãi lại lão sư thì chỉ càng khiến kẻ khác ghét mình mà thôi, vì vậy rất thành khẩn nói:

- Lão sư, sau này em sẽ sửa đổi.

- Uh.

Đối với việc Anh Tỉnh Hữu Tác thành khẩn nhận lỗi, Quảng Điền lão sư có phần hài lòng, nàng có nghe nói qua về tiếng xấu của học sinh này, có thể được như vậy đã là quý rồi, cũng không làm khó hắn nữa, quay sang nhìn Vưu Kỷ Tử ở một bên, nói:

- Vưu Kỷ Tử, ca ca em đâu?

- Ở ngay kia ạ.

Nghe nhắc đến ca ca mình, Vưu Kỷ Tử rõ ràng hưng phấn hẳn lên, cũng không còn thấy e ngại Quảng Điền lão sư vốn rất đáng sợ trong mắt nàng, từ phía sau Anh Tỉnh Á Mỹ bước ra, chỉ vào vị trí ở trung tâm đại sảnh rồi nói.

- Giờ chúng ta qua đó, Vưu Kỷ Tử, em giúp cô giới thiệu nhé, dù sao cũng là người ta mời chúng ta ăn cơm, lại còn ở nhà hàng cao cấp nữa, dù thế nào cũng nên tận mặt cảm tạ mới đúng.



- Vâng, thưa Quảng Điền lão sư.

Vưu Kỷ Tử lớn tiếng đáp.

Nhóm Hướng Nhật ở bên này đã sớm thấy cảnh một đám học sinh chạy ào vào trong nhà hàng, chỉ là vì không biết tiếng Nhật, hơn nữa cũng không quen biết những học sinh và lão sư này, cho nên cũng không có đi ra đốn như ba người Vưu Kỷ Tử. Lúc này, thấy ba người Vưu Kỷ Tử dẫn một nữ nhân hơn 30 tuổi rất có nhan sắc đi tới, theo lời giới thiệu của Vưu Kỷ Tử lúc nói chuyện điện thoại xong, đây ắt hẳn là Quảng Điền lão sư mà nàng ta nói đến.

Xuất phát từ phép lịch sự, Hướng Nhật đứng dậy. Người bên cạnh đương nhiên không dám ngồi, tất cả đều đứng lên.

Điều này làm cho Quảng Điền lão sư đang đi tới có chút bối rối, tuy nhiên bởi vì không biết ai mới là người mời khách, cho nên nàng vội vàng thấp giọng hỏi Vưu Kỷ Tử bên cạnh.

Vưu Kỷ Tử cũng thấp giọng nói vài câu, đồng thời còn chỉ chỉ vào Hướng Nhật cách đó không xa.

- Vị này nhất định là Đại Đảo Quân tiên sinh rồi, vô cùng cảm tạ ngài đã nhiệt tình chiêu đãi.

Quảng Điền lão sư bởi vì thấy Hướng Nhật cũng là người châu Á, lại là ca ca Vưu Kỷ Tử, trong lòng nàng đã sớm xem hắn là một người Nhật bản chính gốc, cho nên cũng dùng tiếng Nhật để nói chuyện.

Hai huynh muội Anh Tỉnh bên cạnh đang định lên tiếng sửa lại cách xưng hô sai lầm của Quảng Điền lão sư thì Vưu Kỷ Tử đã giành nói trước:

- Quảng Điền lão sư, ca ca em anh ấy không biết tiếng Nhật, cô nói tiếng Anh đi.

Quảng Điền lão sư hơi hơi xấu hổ nhìn thoáng qua Vưu Kỷ Tử, sau đó lại dùng tiếng Anh nói tiếp.

- Xin chào, Đại Đảo tiên sinh, đa tạ ngài đã nhiệt tình khoản đãi.

Quảng Điền lão sư khom người chào, điệu bộ hết sức cung kính.

Hướng Nhật thoáng sửng sốt, cũng không để ý đối phương gọi hắn là gì, cười nói:

- Không cần khách khí, Quảng Điền lão sư, Á Mỹ và Hữu Tác là người thân của tôi . . .

- Còn là ca ca của em nữa.

Hướng Nhật còn chưa nói hết, Vưu Kỷ Tử ở bên cạnh đã tiếp lời.

Quảng Điền lão sư trừng mắt với nàng, hình như đang trách nàng rằng: Cắt ngang lời người khác là hành vi rất bất lịch sự.

Vưu Kỷ Tử thè lưỡi, làm bộ như không thấy ánh mắt quở trách của Quảng Điền lão sư.

- Thực sự rất cảm ơn anh, tôi cũng không biết nói gì cho phải.

Quảng Điền lão sư xem ra rất thực tế, đối với đám Vưu Kỷ Tử thì quở trách không kiêng nể gì, nhưng đối mặt với Hướng Nhật - người có khả năng là đại nhân vật nào đó - thì lại có phần luống cuống tay chân, điều này cũng là tâm lý chung của người bình thường.

- Cô quá khách khí rồi, Quảng Điền lão sư, để mọi người tự nhiên đi, cứ coi như là trong nhà mình là được.

Hướng Nhật tỏ ra hết sức lịch thiệp, đây cũng là vì đối phương là lão sư của huynh muội Anh Tỉnh, hơn nữa bên cạnh còn có một tiểu muội đáng yêu lơ nga lơ ngơ mà hắn rất có hảo cảm. Nếu như đổi lại là người khác, hắn sẽ không nói dễ nghe như vậy, nhiều lắm là khách sáo một câu, sau đó hạ lệnh trục khách.

Quảng Điền lão sư đúng là loại người rất biết mình biết ta, tuy bề ngoài trông nàng bảo thủ, nhưng kỳ thực tâm tư tinh tế, nhìn ra được vị ca ca này của Vưu Kỷ Tử chẳng qua nể mặt đám Vưu Kỷ Tử nên mới khách khí với mình như vậy, thế nên không tiếp tục quấy rầy người ta nữa, xin cáo lui một tiếng, quay lại chỗ đám học sinh để dùng cơm.

Thanh niên tóc đuôi ngựa quả thật rất nhiệt tình, đã sớm đi nói một tiếng với quản lý nhà hàng, dặn nhân viên phục vụ sắp xếp chỗ ngồi ổn thoả cho hơn 40 học sinh và hai lão sư khác, sau đó mới trở lại chỗ ngồi của mình.

- Ca ca, em muốn đến ngồi cùng các bạn.

Vưu Kỷ Tử có phần đứng ngồi không yên, hướng đôi mắt chờ mong về phía Hướng Nhật và nói.

Nhìn vẻ mặt của nàng là Hướng Nhật đoán ra được vấn đề, lại nhìn thoáng qua Anh Tỉnh Á Mỹ và Anh Tỉnh Hữu Tác bên cạnh, phát hiện bọn họ cũng có vẻ không thoải mái:

- Á Mỹ, các em cũng thế à?

- Dạ.



Anh Tỉnh Á Mỹ gật đầu, Anh Tỉnh Hữu Tác bên cạnh tuy nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng thấy muội muội gật đầu, hắn cũng gật đầu theo.

- Được rồi, các em đi đi, ăn xong có việc gì thì tìm anh.

Hướng Nhật nói.

- Hoan hô!

Vưu Kỷ Tử hoan hô một tiếng, cũng không bận tâm việc hành động của mình đang rất khiến người khác chú ý, đứng dậy chạy về chỗ đám bạn học vừa ngồi yên vị bên kia.

Anh Tỉnh Á Mỹ và Anh Tỉnh Hữu Tác cũng cùng đi theo.

Hướng Nhật nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng hơi buồn cười, đồng thời cũng cảm khái, dù sao cũng là thiếu niên, thích hư vinh cũng là bình thường.

- Á Mỹ, Hữu Tác, anh ấy đúng là người thân của các cậu sao?

Vừa ngồi xuống, đám học sinh bên cạnh liền truy hỏi, hướng vẻ mặt chờ mong về phía ba người Vưu Kỷ Tử.

- Đấy là anh rể của tớ.

Anh Tỉnh Á Mỹ khiêm tốn nói.

- Cũng là ca ca của tớ.

Vưu Kỷ Tử thì khác, hình như rất sợ người khác không biết nàng có một ca ca như vậy, dáng vẻ lẫn giọng điều đều hết sức khoa trương.

Bên cạnh vang lên một loạt tiếng tán thán, hâm mộ xen lẫn đố kị, vì sao bản thân lại không có anh rể và ca ca như vậy chứ?

- Vưu Kỷ Tử, ca ca cậu có bạn gái chưa, giới thiệu tớ với anh ấy đi, được không?

Một nữ sinh chắc là không nghe rõ Anh Tỉnh Á Mỹ nói gì, đột nhiên si mê nói.

- Cậu không nghe Á Mỹ nói sao? Đấy là anh rể của Á Mỹ.

Vưu Kỷ Tử trừng mắt , khi nhắc đến hai chữ "tỷ phu", giọng cực kì căm giận.

- Á? Vậy cô gái xinh đẹp kia bên cạnh anh ấy chính là tỷ tỷ của Á Mỹ à?

Nữ sinh si mê kia kinh ngạc hỏi.

Sắc mặt Anh Tỉnh Á Mỹ nhất thời trở nên xấu hổ, nàng căn bản không quen biết cô gái kia. Thế nhưng lúc này, nàng cũng không biết trả lời thế nào. Nếu như trả lời "Đúng", thế dù sao cũng là nói dối, mà Anh Tỉnh Á Mỹ không phải loại mặt dày. Nhưng nếu trả lời "không phải", tình huống càng nguy hơn, có khả năng sẽ khiến những người này suy đoán lung tung.

Vưu Kỷ Tử bên cạnh đã sớm đoán được tình huống thực tế, biết cô gái xinh đẹp kia không phải là tỷ tỷ của cô bạn thân Á Mỹ, bởi vì nếu đúng là vậy, ngay lần đầu tiên gặp mặt, Á Mỹ đã chào hỏi rồi. Để tránh cho bạn thân khỏi phải xấu hổ, nàng cắt ngang câu hỏi tò mò của nữ sinh si mê kia:

- Lúc tới đây các cậu có thấy gì không, chiếc Rolls-Royce đỗ ở bên ngoài ấy, có một đại lão bản dùng nó để đưa đón ca ca tớ.

- Oa, thật ghê gớm ~~

Nữ sinh si mê quả nhiên bị đánh lạc hướng, mắt bỗng chốc sáng rực, cũng không biết đang nghĩ gì.

Những học sinh bên cạnh cũng tỏ ra kinh hãi, vẻ đố kị so với trước còn rõ ràng hơn.

- Chiếc xe bên ngoài kia có thật là dùng để đưa đón ca ca ngươi không?

Bất thình lình, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nghe có phần cổ quái, giống như là của người không rành tiếng Nhật nhưng cứ thích dùng tiếng Nhật để hỏi.

Đám người Vưu Kỷ Tử lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, phát hiện ba người xa lạ không quen biết. Xem dáng vẻ của bọn họ, rõ ràng là định đi dùng cơm, đúng lúc bước ngang qua bên này.

Đi ở chính giữa là một người đàn ông trung niên hơi hơi béo nhưng không lùn chút nào, ngoại trừ sắc mặt có chút âm trầm, còn đâu ra trông giống như đại thúc bình thường hay gặp, không có gì khác biệt.

Nhưng hai người bên cạnh hắn lại rất dễ gây chú ý, một người mặc chiếc áo jacket màu đen đã bị xé đi hai ống tay áo, trên mỗi cánh tay trần có hình xăm một con thanh long, trông vô cùng dữ tợn. Người kia mặc nguyên bộ tây trang màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, một tay đút vào trong ngực áo tây, cũng không biết là đang gãi ngứa hay làm gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook