Chương 956: Bóng ma
Lý Tiếu Tà
03/04/2013
Hồng Kông, trời đã khuya, nhưng trong phòng quản lí của tiệm châu báu, La tỷ vẫn còn đang nghiên cứu phương pháp sử dụng “Nhất Diệp Trâm”.
Lại nói, trước kia nàng cũng không để ý lắm, nhưng đã lâu như vậy mà không có bất kỳ kết quả gì, đã khơi dậy lòng háo thắng của La tỷ, nàng không tin là cái bí
mật nho nhỏ này có thể làm khó được mình.
Rất nhanh, nàng cũng phát hiện ra trên thân trâm có rất nhiều đường vân nhỏ, giống như Hướng Nhật trước đây, ngón tay nàng cũng sờ dọc theo các đường vân, cho đến khi chạm vào đường vân trên viên hồng sắc bảo thạch mới dừng lại.
Cây trâm trở nên nóng bừng lên, đồng thời phát ra hồng quang chói mắt, mà hồng quang cũng dần dần bị khối hồng sắc bảo thạch thu hút, nhưng sau đó viên hồng sắc bảo thạch này lại không hề phát ra lam quang mà lại phát ra hồng quang cùng màu với hồng sắc bảo thạch.
Mà một màn tiếp theo, khiến La tỷ phải mở to cả hai mắt ra mà nhìn.
Trên hồng sắc bảo thạch xuất hiện một nam nhân trần trụi, đến khi nhìn thấy rõ người này là ai, La tỷ không khỏi ho khan một tiếng, lại là tên tiểu tử thúi kia. Nàng không khỏi cảm thấy kì quái sao lại là tiểu tử thúi đó chứ? Bất quá không đợi nàng suy nghĩ kỹ hơn, La tỷ bỗng nhiên phát hiện “Nhất Diệp Trâm” xuất hiện một lực hấp dẫn rất kinh khủng, thẳng tới khi nàng hôn mê.
Trong mộng, càng nhìn La tỷ càng cảm thấy xấu hổ, chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ bên ngoài ướt sũng, giữa hai chân cũng xuất hiện một mảng lầy lội không chịu được
Tuy rằng đã ba mươi tuổi, nhưng thân thể của nam nhân nàng chưa bao giờ thấy qua (lần đầu tiên thấy được cũng vừa mới phát sinh không lâu-nhìn hàng anh Hướng đó), lại càng không nói đến chuyện trong mơ rất là chân thật nữa, hơn nữa giấc mộng quỷ dị này làm cho người ta rất xấu hổ, làm nàng nghiến răng nghiến lợi chính là, tại sao tiểu tử ngốc kia ở trong đó? Hơn nữa trong mộng tại sao thực lực của hắn lại trở nên quỷ dị như vậy? Rõ ràng còn chơi với nước nữa chứ?
Nếu như không phải tại hắn lợi dụng nhiều quả bóng nước như vậy ước thúc năng lực của mình, thì mình làm sao mà bị hắn bắt được, sao đó hắn còn dùng phương thức kia bắt nạt mình chứ?
...
Cũng tại lúc này, trong ngôi biệt thự xa hoa của Hoàng Thiệu Hùng, bên trong một phòng chuyên dùng cho khách quý.
Dịch tiên sinh vừa cúp điện thoại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, rốt cục hắn cũng nghe được tin tức về Nhất Diệp Trâm rồi. Nhắc tới cũng đều do vận khí, nếu như không phải là vì trên máy bay có người làm mất một đôi hoa tai, thì làm sao mà có thể phát hiện ra Nhất Diệp Trâm là một người trẻ tuổi mang trên người, sau đó mang sang Mỹ chứ?
Đáng tiếc là không có ảnh của người trẻ tuổi kia, nếu có mà nói thì việc này càng thêm hoàn mỹ a.
Bất quá cuối cùng cũng có được tin tức về Nhất Diệp Trâm, rốt cuộc cũng có thứ mà báo cáo với tổ chức.
Thể xác và tinh thần Dịch tiên sinh rốt cuộc cũng được thả lỏng, đang chuẩn bị đi tắm thì bỗng nhiên ngọn đèn trong phòng nhất thời tối sầm lại, tiếp theo là có thêm một bóng đen xuất hiện trong phòng.
“Ai?” Dịch tiên sinh theo phản xạ có điều kiện mà thối lui vài bước.
Nhìn kỹ thì chỉ thấy một bóng đen lẳng lặng đứng yên một chỗ cách mình không xa lắm, tựa như trước giờ vẫn đứng đó vậy.
“X” Dịch tiên sinh nhất thời miệng đắng lưỡi khô, cách ăn mặc này phi thường phù hợp với hình dáng thần bí nhân trong trí tưởng tượng của hắn.
“Nhất Diệp Trâm đâu?” Bóng đen mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn như tiếng giấy nhám chà trên lan can đã rỉ sét vài chục năm vậy.
“Ở nước Mỹ, đang ở trên người của một thanh niên trẻ tuổi.” Dịch tiên sinh rất dè dặt mà trả lời.
“Có tin tức tỉ mỉ không? Có thì đưa tới cho ta.” Bóng đen nhẹ nhàng lóe lên, trong phòng nhất thời mất đi tung tích của hắn. Mà ngọn đèn nhất thời cũng sáng lại như trước.
Dịch tiên sinh bị hù dọa đến mức toàn thân toát hết mồ hôi lạnh, cái loại thân thủ quỷ dị này, nếu như nói X mà là địch nhân của hắn, thì chỉ sợ hắn đã chết vô số lần rồi.
...
Gần như cùng thời gian này, trong phòng của một khách sạn năm sao.
Rạng sáng khoảng hơn hai giờ, Hoắc Vãn Tình vẫn như cũ không cảm thấy buồn ngủ, trên tay cầm một tờ giấy viết đầy chữ, đó là bản kế hoạch rất tốt nàng chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Uhm, buổi sáng 10 giờ 25 phút bay qua Mỹ, cũng chính là 1 giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm sau, thì ra chuyến bay đến nước Mỹ này mất khoảng trên dưới 12 giờ 30 phút, vì là buổi chiều nên có thể sai giờ, buổi tốt có thể gọi điện thoại hẹn người kia gặp mặt, cũng không biết người kia sẽ có biểu tình gì, phỏng chừng là đối với mình rất bất mãn? Hay có khi lại vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy mình cũng nên?
Mang theo một kỳ vọng thật tuyệt vời, Hoắc Vãn Tình tiến vào mộng đẹp.
...
Trong khu nhà cao của Vương Quốc Hoài, cũng trong một gian phòng dành cho khách quý.
Ba Jin đang nghe bọn thủ hạ báo cáo, tin tức của “Nhất Diệp Trâm” bị cướp đi, nghe nói là được một người trẻ tuổi mang đến nước Mỹ.
Tin tức này với hắn mà nói đúng là một tin rất tốt, vốn hắn còn đang thở ngắn thở dài vì mình đã bỏ lỡ “Nhất Diệp Trâm”, bây giờ nghe được tin tức này hắn có cảm giác như thăng thiên, như thể được tổ tiên truyền lại một món bảo bối vậy.
Mà bên kia Anh Quốc nghe được xảy ra chuyện này, cũng phái người tới giúp đỡ, nhớ tới sự lợi hại của người đã giúp đỡ mình, trong lòng Ba Jin trở nên phấn chấn không thôi, tựa hồ “Nhất Diệp Trâm” đã rơi vào trong tay hắn vậy.
...
Một nơi khác ở Hồng Kông, Phương Nghi nhìn những ngọn đèn trong thành phố tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn sắc trên không trung, trong lòng đang suy nghĩ miên man, tên kia cư nhiên lại đi đến Mỹ, hơn nữa đồ vật trong tay còn bị người ta kiểm tra nữa, phỏng chừng ngày mai nước Mỹ sẽ rất náo nhiệt đây?
Chính mình có phải hay không cũng muốn đi xem chuyện náo nhiệt này?
Còn có, không biết vì sao, từ tối hôm qua tới giờ, nàng chỉ nghĩ tới thân ảnh đó, trong đầu sinh ra một cảm giác quen thuộc, tựa như việc này đã từng xảy trước đó vậy, hơn nữa lại là cảm giác khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc xảy ra từ khi nào chứ?
“Nếu như ta nói ta là lão công tương lai của các nàng, nàng có tin hay không?” Những lời này tại sao lại quen thuộc như vậy chứ? Cũng không hiểu vì sao, những từ cứ xuất hiện trong đầu nàng từ tối hôm qua tới giờ, rốt cuộc là chưa từng có tên nào dám đứng trước mặt nàng mà nói những lời này chứ?
Phương Nghi không chút nghi ngờ chính mình đã lập tức xé nát hắn ra rồi!
Cùng thời gian này nhưng ở Hồng Kông là ban đêm còn ở Mỹ lại là hai giờ chiều.
Một khu vườn quốc gia cách New York 300km về phía Bắc, Hướng Nhật đi đến nơi này đã lâu.
Lại nói tiếp, cùng vị hôn thê của người ta hôn nhau. Lại bị vị hôn phu của người ta thấy được, hơn nữa cuối cùng chỉ vì chịu đòn
mà làm cho vị hôn phu của người ta bị lực phản chấn đánh ngất đi, cái chuyện xui xẻo như vậy tại sao lại xảy ra trên người mình cơ chứ?
Có lẽ bởi vì chột dạ, đương nhiên, không phải chột dạ vì vị hôn phu kia, sau khi Hướng Nhật đem lực phản chấn làm cho hắn bất tỉnh, thì vội vã rời khỏi cao ốc Empire State mà trốn đi, sau đó một đường chạy tới nơi này.
Phiến thảo nguyên trong vườn quốc gia này vẫn có vẻ tươi tốt như vậy, hầu như ai mà bị lạc ở bên trong này, dù có chạy cũng không thoát được, sau cùng cũng trở thành thức ăn cho những động vật ăn thịt trong rừng mà thôi.
Hướng Nhật đương nhiên sẽ không như vậy, hắn chỉ là đang suy nghĩ, có nên đi vào xem một chút hay không? Không biết con súc sinh kia còn nhớ mình không? Cũng có thể là nó quên mình rồi cũng nên.
Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không quan trọng đến khả năng ấy lắm, có thể là do hắn nghĩ mình đã trở thành một chuyên gia thu phục thú rồi.
Hầu như không còn chút do dự nào, Hướng Nhật liền chuẩn bị đi vào trong thảo nguyên kia.
Lúc này lại nghe từ xa truyền lại tiếng xe ô tô cùng tiếng xe motor, dường như không chỉ có một chiếc, mà là có khoảng năm, sáu chiếc.
Hướng Nhật không khỏi dừng bước, liếc mắt nhìn qua, quả nhiên thấy xa xa có sáu chiếc xe chạy tới, có xe việt dã, xe tải…Nếu như không nhìn lầm thì…đây hẳn là xe gia đình.
Nhìn nó lớn như một chiếc xe vận tải vậy, nhưng bề ngoài lại khác xe vận tải, xe gia đình tuy cũng che chắn bốn phía, nhưng mà không làm cho người ta cảm thấy cồng kềnh, trái lại nó còn tạo cảm giác xa hoa.
Mấy chiếc xe khác nhau dừng lại tại một khoảng đất trống trên thảo nguyên, đương nhiên những người trong xe cũng phát hiện ra Hướng Nhật đang đứng kế bên.
Mấy chiếc xe này đều ngồi đầy người, lại mang theo rất nhiều đồ vật, bước ra khỏi xe có hơn mười mấy người, Hướng Nhật thật sự không biết những người này tại sao lại đến cái nơi này, mà lại còn mang theo nhiều đồ như thế.
Một người đàn ông da trắng đội mũ lưỡi trai một bên phân phó mọi người khuân đồ và sắp xếp vị trí, một bên đi đến bên cạnh Hướng Nhật.
“Xin chào, cậu là người Trung Quốc à?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hỏi một cách rất lịch sự.
“Uhm.” Hướng Nhật gật đầu, câu nói đầu tiên của đối phương đã làm cho hắn có càm giác rất tốt. Nếu như hỏi hắn là người Hàn Quốc hay người*** mà nói…, hắn nhất định sẽ không phản ứng.
“Chúng tôi là một đoàn phim, bên trong đang cần một người Trung Quốc, cậu có thể giúp chúng tôi một chút không?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai thương lượng.
Hướng Nhật quay đầu nhìn những người đang bận rộn, mang các loại dụng cụ, vội vội vàng vàng mà chuẩn bị hiện trường, quả nhiên đúng như lời người đàn ông này nói, xác thật là quay phim về cái gì đó.
“Có thê.” Hắn cũng đang rảnh rỗi, mà đối với người đàn ông này cũng không ghét mấy, nhân tiện giúp một chút cũng không sao cả.
“A, cái này rất cám ơn cậu, bất quá…Có thể có chút nguy hiểm.” Có lẽ là Hướng Nhật dễ dàng nhận lời, người đàn ông này cũng có chút xấu hổ.
"Nguy hiểm?" Hướng Nhật có chút nghi hoặc mà nhìn đối phương.
Người đàn ông liền chỉ vào một chiếc lồng sắt vừa mới được chuyển từ trong xe ra, bên trong rõ ràng là một con sư tử rất uy vũ.
“Lần này là quay về cảnh một con sư tử vồ người, mà cậu là người đóng vai bị sư tử vồ, nhưng cậu yên tâm, răng và móng vuốt của nó đã bị cắt mất rồi, sẽ không gây tổn thương gì nghiêm trọng đâu nhưng có thể sẽ bị thương vì té ngã chẳng hạn, hơn nữa cậu cũng thấy đấy, đại gia hỏa kia cũng không phải là nhẹ, bị nó đụng một cái bị thương cũng không nhẹ đâu.” người đàn ông kiên nhẫn giải thích.
“Không thành vấn đề.” Hướng Nhật gật đầu đồng ý, đừng nói là con sư tử này đã mất đi hàm răng với móng vuốt, cho dù có răng nanh với móng vuốt, đối với hắn cũng không có tác dụng gì. Về vấn đề khối lượng của con sư tử này nặng hay nhẹ, Hướng Nhật chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ tạo ra áp lực nặng hơn con sư tử này mấy chục lần rồi, còn sợ nó đụng mình bị thương sao?
“Cậu là người Trung Quốc thống khoái nhất mà tôi từng thấy đó, thế nào, có hứng thú đến Hollywood phát triển tài năng không?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hưng phấn mà vỗ vai Hướng Nhật, trước đây hắn cũng từng tìm một vài người Trung Quốc, bất quá khi nghe đến diễn vai bị sư tử vồ thì tất cả đều bị dọa chạy hết, vốn hắn cũng muốn bỏ qua cảnh quay này rồi, nhưng khi vừa bước xuống xe liền phát hiện ra Hướng Nhật, tuy thấy Hướng Nhật tuổi còn rất trẻ, nhưng khi thấy Hướng Nhật dám tới nơi này một mình, khẳng định cũng có vài phần can đảm, nói không chừng hắn sẽ đồng ý diễn vai này. Cho nên hắn chỉ muốn qua đây xem thử vận may như thế nào thôi, nhưng lại không nghĩ ra người này thực sự đáp ứng a.
“Ta đối với sự nghiệp điện ảnh không có hứng thú lắm.” Hướng Nhật uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của đối phương.
“Vậy thì thực sự rất đáng tiếc.” Người đàn ông này thực sự cảm thấy rất đáng tiếc, theo như khí chất của Hướng Nhật, hắn thật sự nghĩ rằng nếu Hướng Nhật đến Hollywood phát triển…, có thể sẽ nổi tiếng.
“Đi thôi, bọn họ có vẻ như đã chuẩn bị xong hết rồi.” Người đàn ông kéo tay Hướng Nhật, đi tới trung tâm nơi bố trí cảnh quay, sau đó buông Hướng Nhật ra, vỗ tay nói:
“Được rồi mọi người qua đây ta giới thiệu một thành viên mới.”
Những người xung quanh nhất thời tập trung lại, Hướng Nhật phát hiện trong đó có hơn mười người người con gái, ít nhất hơn một nữa đều không tệ, dáng người cũng rất tốt.
“Người thanh niên dũng cảm bên cạnh ta, chính là thành viên mới gia nhập vào đoàn của chúng ta… Được rồi, cậu tên gì?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai giới thiệu đến đây mới nhớ là mình quên hỏi tên của hắn.
“Jack” Hướng Nhật nhàn nhạt trả lời.
“Ah, là Jack, tên này rất hay, chuyện tình giữa Jack và Ross, cái tên này thực sự là một cái tên rất vĩ đại a.” Người đàn ông lớn tiếng nói, bất quá nghe như thế nào cũng có chút khoa trương.
Hướng Nhật biết người Mỹ luôn có thói quen khoa trương, cũng không phải mang ý châm chọc, nên hắn cũng không để ý.
“Hắc, Đạo diễn, hắn chính là người diễn vai bị tên đại gia hỏa kia vồ sao?” Một người thân hình không khác Hướng Nhật là mấy, hơn nữa tóc hắn cũng màu đen kêu lên một cách khôi hài.
“Đương nhiên, tên tiểu quỷ ngươi lá gan quá nhỏ, quay mấy chục lần cũng không được, lần sau ngươi đừng mong nhận được một vai nào tốt từ ta nữa!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười mắng.
Tên thanh niên nhất thời bất mãn mà kêu lên, nhưng rất nhanh bị người đàn ông này áp chế.
Hướng Nhật sau khi nghe hai người nói chuyện đã hiểu rõ, phỏng chừng trước kia tên mà người đàn ông này tuyển vào vai bị sư tử vồ chính là người thanh niên Châu Phi này, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống người Trung Quốc? Chắc là bị ép vào vai này đây.
“Jack, cậu có muốn tiếp xúc với tên đại gia hỏa kia trước không? Chờ cậu quen nó rồi, khi quay nó sẽ không liều mạng mà công kích cậu nữa.” Người đàn ông đề nghị.
“Đi xem trước cũng tốt.” Hướng Nhật không có ý kiến, hắn căn bản không cần phải làm như vậy, chỉ là thực sự không biết làm sao cho tốt, đối phương dù sao cũng có ý tốt, hắn cũng không muốn cự tuyệt.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dẫn Hướng Nhật đi đến bên cạnh lồng giam sư tử.
Mà thấy hai người đi tới, con sư tử trong lồng liền cúi đầu mà rống lên, một đôi mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào hai người, nếu không phải có lồng sắt ngăn cản, chỉ sợ nó đã bổ nhào vào hai người rồi.
Hiển nhiên, tên đại gia hỏa này bị bắt chưa lâu, hơn nữa dã tính vẫn còn, mới có vẻ hung hãn thế, khó trách lúc trước người đàn ông này nói có rất nhiêu người sợ nó, hơn nữa chắc là do khí thế và hình dáng mạnh mẽ của nó hù cho chạy mất.
“Thế nào, có phải là nó rất đáng sợ không?” người đàn ông chỉ con sư tử mạnh mẽ trong lồng, nhưng đột nhiên con sư tử muốn tấn công, sợ quá hắn vội thu tay lại.
Hướng Nhật lại không có ý kiến, chỉ gật gật đầu, thấy con sư tử đang nhìn chằm chằm hắn với con mắt đầy hung quang, Hướng Nhật bất động thanh sắc mà tản mát ra sát khí của mình.
Có lẽ là cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Hướng Nhật, con sư tử trong lồng nhất thời nôn nóng mà đứng ngồi không yên, tuy trong mắt nó Hướng Nhật vẫn là một người gầy yếu, nhưng nó đã cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cúi đầu mà rống lên.
Nhưng đó cũng không phải là biểu hiện phẫn nộ khi bị xâm phạm tôn nghiêm, mà là thái độ của sự chịu thua
“Hình như có chút kỳ lạ…” Tuy rằng người đàn ông cũng không thể cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Hướng Nhật, nhưng con sư tử lại đem biểu hiện của hắn dặt vào trong mắt, chỉ nghĩ trước đây vẫn còn là một con sư tử uy phong lẫm lẫm, sao giưof đột nhiên lại giống như chó, mèo nuôi trong nhà hướng chủ nhân vẩy đuôi thế???
Cảm giác như vậy thực sự có chút cổ quái.
“Đạo diễn, Đạo diễn, nhanh lên xe, có đàn sư tử!’’ người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang lo lắng có nên đem con sư tử mạnh mẽ trong lồng thả ra cho nó hít thở khí trời hay không, đột nhiên người thanh niên nhát gan bị hắn mắng lúc trước đứng cách đó không xa hô lên.
“Đàn sư tử?” Sắc mặt người đàn ông nhất thời trắng bệch ra, trên thảo nguyên sợ nhất không phải cái gì khác, mà chính là đàn sư tử, đây là một quần thể động vật ăn thịt người, thường thường chúng xuất hiện không chỉ là một con hai con, mà là bảy tám con, thậm chí mười con cũng có.
Quả nhiên, khi hắn quay đầu nhìn lại, trên mảnh thảo nguyên sát biên giới trước kia không có bất kỳ động tĩnh gì đã xuất hiện bóng dáng của một đàn sư tử, đếm sơ qua cũng có đến bảy, tám con, hơn nữa trong bụi cỏ phụ cận tựa hồ còn đang lung lay, hiển nhiên không biết còn bao nhiêu con trốn trong đó nữa.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhất thời hồi hộp, nhiều sư tử như vậy nếu đồng loạt tấn công mà nói…, chỉ sợ bọn họ không còn cơ hội sống sót mà rời khỏi đây nữa rồi.
Nhưng mà trời còn cho rằng bọn họ chưa đủ tuyệt vọng, chỉ thấy từ xa có một trận lắc lư, hình như là có một loài động vật lớn nào đang lao đến.
Ý nghĩ này mới vừa lóe lên, chỉ thấy một con Hổ Châu Mỹ dài hơn ba mét chạy ra khỏi thảo nguyên!
Hổ….Hổ châu mỹ?
Điều này sao có thể, trên thảo nguyên không phải là địa bàn của sư tử sao? Làm sao lại có hổ Châu Mỹ chứ? Hơn nữa lại là một con hổ Châu Mỹ khổng lồ như vậy, chuyện này thực sự là rất kỳ lạ.
Con hổ Châu Mỹ có thân hình khổng lồ như vậy, sợ rằng con sư tử này gặp nó cũng phải né xa, trừ khi là có hai hoặc vài con sư tử như vậy, nếu không nó cũng chỉ có thể chạy thôi.
Mà sự xuất hiện của hổ Châu Mỹ, không thể nghi ngờ đã tạo nên một bóng ma trong lòng mọi người rồi....
Lại nói, trước kia nàng cũng không để ý lắm, nhưng đã lâu như vậy mà không có bất kỳ kết quả gì, đã khơi dậy lòng háo thắng của La tỷ, nàng không tin là cái bí
mật nho nhỏ này có thể làm khó được mình.
Rất nhanh, nàng cũng phát hiện ra trên thân trâm có rất nhiều đường vân nhỏ, giống như Hướng Nhật trước đây, ngón tay nàng cũng sờ dọc theo các đường vân, cho đến khi chạm vào đường vân trên viên hồng sắc bảo thạch mới dừng lại.
Cây trâm trở nên nóng bừng lên, đồng thời phát ra hồng quang chói mắt, mà hồng quang cũng dần dần bị khối hồng sắc bảo thạch thu hút, nhưng sau đó viên hồng sắc bảo thạch này lại không hề phát ra lam quang mà lại phát ra hồng quang cùng màu với hồng sắc bảo thạch.
Mà một màn tiếp theo, khiến La tỷ phải mở to cả hai mắt ra mà nhìn.
Trên hồng sắc bảo thạch xuất hiện một nam nhân trần trụi, đến khi nhìn thấy rõ người này là ai, La tỷ không khỏi ho khan một tiếng, lại là tên tiểu tử thúi kia. Nàng không khỏi cảm thấy kì quái sao lại là tiểu tử thúi đó chứ? Bất quá không đợi nàng suy nghĩ kỹ hơn, La tỷ bỗng nhiên phát hiện “Nhất Diệp Trâm” xuất hiện một lực hấp dẫn rất kinh khủng, thẳng tới khi nàng hôn mê.
Trong mộng, càng nhìn La tỷ càng cảm thấy xấu hổ, chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ bên ngoài ướt sũng, giữa hai chân cũng xuất hiện một mảng lầy lội không chịu được
Tuy rằng đã ba mươi tuổi, nhưng thân thể của nam nhân nàng chưa bao giờ thấy qua (lần đầu tiên thấy được cũng vừa mới phát sinh không lâu-nhìn hàng anh Hướng đó), lại càng không nói đến chuyện trong mơ rất là chân thật nữa, hơn nữa giấc mộng quỷ dị này làm cho người ta rất xấu hổ, làm nàng nghiến răng nghiến lợi chính là, tại sao tiểu tử ngốc kia ở trong đó? Hơn nữa trong mộng tại sao thực lực của hắn lại trở nên quỷ dị như vậy? Rõ ràng còn chơi với nước nữa chứ?
Nếu như không phải tại hắn lợi dụng nhiều quả bóng nước như vậy ước thúc năng lực của mình, thì mình làm sao mà bị hắn bắt được, sao đó hắn còn dùng phương thức kia bắt nạt mình chứ?
...
Cũng tại lúc này, trong ngôi biệt thự xa hoa của Hoàng Thiệu Hùng, bên trong một phòng chuyên dùng cho khách quý.
Dịch tiên sinh vừa cúp điện thoại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, rốt cục hắn cũng nghe được tin tức về Nhất Diệp Trâm rồi. Nhắc tới cũng đều do vận khí, nếu như không phải là vì trên máy bay có người làm mất một đôi hoa tai, thì làm sao mà có thể phát hiện ra Nhất Diệp Trâm là một người trẻ tuổi mang trên người, sau đó mang sang Mỹ chứ?
Đáng tiếc là không có ảnh của người trẻ tuổi kia, nếu có mà nói thì việc này càng thêm hoàn mỹ a.
Bất quá cuối cùng cũng có được tin tức về Nhất Diệp Trâm, rốt cuộc cũng có thứ mà báo cáo với tổ chức.
Thể xác và tinh thần Dịch tiên sinh rốt cuộc cũng được thả lỏng, đang chuẩn bị đi tắm thì bỗng nhiên ngọn đèn trong phòng nhất thời tối sầm lại, tiếp theo là có thêm một bóng đen xuất hiện trong phòng.
“Ai?” Dịch tiên sinh theo phản xạ có điều kiện mà thối lui vài bước.
Nhìn kỹ thì chỉ thấy một bóng đen lẳng lặng đứng yên một chỗ cách mình không xa lắm, tựa như trước giờ vẫn đứng đó vậy.
“X” Dịch tiên sinh nhất thời miệng đắng lưỡi khô, cách ăn mặc này phi thường phù hợp với hình dáng thần bí nhân trong trí tưởng tượng của hắn.
“Nhất Diệp Trâm đâu?” Bóng đen mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn như tiếng giấy nhám chà trên lan can đã rỉ sét vài chục năm vậy.
“Ở nước Mỹ, đang ở trên người của một thanh niên trẻ tuổi.” Dịch tiên sinh rất dè dặt mà trả lời.
“Có tin tức tỉ mỉ không? Có thì đưa tới cho ta.” Bóng đen nhẹ nhàng lóe lên, trong phòng nhất thời mất đi tung tích của hắn. Mà ngọn đèn nhất thời cũng sáng lại như trước.
Dịch tiên sinh bị hù dọa đến mức toàn thân toát hết mồ hôi lạnh, cái loại thân thủ quỷ dị này, nếu như nói X mà là địch nhân của hắn, thì chỉ sợ hắn đã chết vô số lần rồi.
...
Gần như cùng thời gian này, trong phòng của một khách sạn năm sao.
Rạng sáng khoảng hơn hai giờ, Hoắc Vãn Tình vẫn như cũ không cảm thấy buồn ngủ, trên tay cầm một tờ giấy viết đầy chữ, đó là bản kế hoạch rất tốt nàng chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Uhm, buổi sáng 10 giờ 25 phút bay qua Mỹ, cũng chính là 1 giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm sau, thì ra chuyến bay đến nước Mỹ này mất khoảng trên dưới 12 giờ 30 phút, vì là buổi chiều nên có thể sai giờ, buổi tốt có thể gọi điện thoại hẹn người kia gặp mặt, cũng không biết người kia sẽ có biểu tình gì, phỏng chừng là đối với mình rất bất mãn? Hay có khi lại vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy mình cũng nên?
Mang theo một kỳ vọng thật tuyệt vời, Hoắc Vãn Tình tiến vào mộng đẹp.
...
Trong khu nhà cao của Vương Quốc Hoài, cũng trong một gian phòng dành cho khách quý.
Ba Jin đang nghe bọn thủ hạ báo cáo, tin tức của “Nhất Diệp Trâm” bị cướp đi, nghe nói là được một người trẻ tuổi mang đến nước Mỹ.
Tin tức này với hắn mà nói đúng là một tin rất tốt, vốn hắn còn đang thở ngắn thở dài vì mình đã bỏ lỡ “Nhất Diệp Trâm”, bây giờ nghe được tin tức này hắn có cảm giác như thăng thiên, như thể được tổ tiên truyền lại một món bảo bối vậy.
Mà bên kia Anh Quốc nghe được xảy ra chuyện này, cũng phái người tới giúp đỡ, nhớ tới sự lợi hại của người đã giúp đỡ mình, trong lòng Ba Jin trở nên phấn chấn không thôi, tựa hồ “Nhất Diệp Trâm” đã rơi vào trong tay hắn vậy.
...
Một nơi khác ở Hồng Kông, Phương Nghi nhìn những ngọn đèn trong thành phố tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn sắc trên không trung, trong lòng đang suy nghĩ miên man, tên kia cư nhiên lại đi đến Mỹ, hơn nữa đồ vật trong tay còn bị người ta kiểm tra nữa, phỏng chừng ngày mai nước Mỹ sẽ rất náo nhiệt đây?
Chính mình có phải hay không cũng muốn đi xem chuyện náo nhiệt này?
Còn có, không biết vì sao, từ tối hôm qua tới giờ, nàng chỉ nghĩ tới thân ảnh đó, trong đầu sinh ra một cảm giác quen thuộc, tựa như việc này đã từng xảy trước đó vậy, hơn nữa lại là cảm giác khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc xảy ra từ khi nào chứ?
“Nếu như ta nói ta là lão công tương lai của các nàng, nàng có tin hay không?” Những lời này tại sao lại quen thuộc như vậy chứ? Cũng không hiểu vì sao, những từ cứ xuất hiện trong đầu nàng từ tối hôm qua tới giờ, rốt cuộc là chưa từng có tên nào dám đứng trước mặt nàng mà nói những lời này chứ?
Phương Nghi không chút nghi ngờ chính mình đã lập tức xé nát hắn ra rồi!
Cùng thời gian này nhưng ở Hồng Kông là ban đêm còn ở Mỹ lại là hai giờ chiều.
Một khu vườn quốc gia cách New York 300km về phía Bắc, Hướng Nhật đi đến nơi này đã lâu.
Lại nói tiếp, cùng vị hôn thê của người ta hôn nhau. Lại bị vị hôn phu của người ta thấy được, hơn nữa cuối cùng chỉ vì chịu đòn
mà làm cho vị hôn phu của người ta bị lực phản chấn đánh ngất đi, cái chuyện xui xẻo như vậy tại sao lại xảy ra trên người mình cơ chứ?
Có lẽ bởi vì chột dạ, đương nhiên, không phải chột dạ vì vị hôn phu kia, sau khi Hướng Nhật đem lực phản chấn làm cho hắn bất tỉnh, thì vội vã rời khỏi cao ốc Empire State mà trốn đi, sau đó một đường chạy tới nơi này.
Phiến thảo nguyên trong vườn quốc gia này vẫn có vẻ tươi tốt như vậy, hầu như ai mà bị lạc ở bên trong này, dù có chạy cũng không thoát được, sau cùng cũng trở thành thức ăn cho những động vật ăn thịt trong rừng mà thôi.
Hướng Nhật đương nhiên sẽ không như vậy, hắn chỉ là đang suy nghĩ, có nên đi vào xem một chút hay không? Không biết con súc sinh kia còn nhớ mình không? Cũng có thể là nó quên mình rồi cũng nên.
Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không quan trọng đến khả năng ấy lắm, có thể là do hắn nghĩ mình đã trở thành một chuyên gia thu phục thú rồi.
Hầu như không còn chút do dự nào, Hướng Nhật liền chuẩn bị đi vào trong thảo nguyên kia.
Lúc này lại nghe từ xa truyền lại tiếng xe ô tô cùng tiếng xe motor, dường như không chỉ có một chiếc, mà là có khoảng năm, sáu chiếc.
Hướng Nhật không khỏi dừng bước, liếc mắt nhìn qua, quả nhiên thấy xa xa có sáu chiếc xe chạy tới, có xe việt dã, xe tải…Nếu như không nhìn lầm thì…đây hẳn là xe gia đình.
Nhìn nó lớn như một chiếc xe vận tải vậy, nhưng bề ngoài lại khác xe vận tải, xe gia đình tuy cũng che chắn bốn phía, nhưng mà không làm cho người ta cảm thấy cồng kềnh, trái lại nó còn tạo cảm giác xa hoa.
Mấy chiếc xe khác nhau dừng lại tại một khoảng đất trống trên thảo nguyên, đương nhiên những người trong xe cũng phát hiện ra Hướng Nhật đang đứng kế bên.
Mấy chiếc xe này đều ngồi đầy người, lại mang theo rất nhiều đồ vật, bước ra khỏi xe có hơn mười mấy người, Hướng Nhật thật sự không biết những người này tại sao lại đến cái nơi này, mà lại còn mang theo nhiều đồ như thế.
Một người đàn ông da trắng đội mũ lưỡi trai một bên phân phó mọi người khuân đồ và sắp xếp vị trí, một bên đi đến bên cạnh Hướng Nhật.
“Xin chào, cậu là người Trung Quốc à?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hỏi một cách rất lịch sự.
“Uhm.” Hướng Nhật gật đầu, câu nói đầu tiên của đối phương đã làm cho hắn có càm giác rất tốt. Nếu như hỏi hắn là người Hàn Quốc hay người*** mà nói…, hắn nhất định sẽ không phản ứng.
“Chúng tôi là một đoàn phim, bên trong đang cần một người Trung Quốc, cậu có thể giúp chúng tôi một chút không?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai thương lượng.
Hướng Nhật quay đầu nhìn những người đang bận rộn, mang các loại dụng cụ, vội vội vàng vàng mà chuẩn bị hiện trường, quả nhiên đúng như lời người đàn ông này nói, xác thật là quay phim về cái gì đó.
“Có thê.” Hắn cũng đang rảnh rỗi, mà đối với người đàn ông này cũng không ghét mấy, nhân tiện giúp một chút cũng không sao cả.
“A, cái này rất cám ơn cậu, bất quá…Có thể có chút nguy hiểm.” Có lẽ là Hướng Nhật dễ dàng nhận lời, người đàn ông này cũng có chút xấu hổ.
"Nguy hiểm?" Hướng Nhật có chút nghi hoặc mà nhìn đối phương.
Người đàn ông liền chỉ vào một chiếc lồng sắt vừa mới được chuyển từ trong xe ra, bên trong rõ ràng là một con sư tử rất uy vũ.
“Lần này là quay về cảnh một con sư tử vồ người, mà cậu là người đóng vai bị sư tử vồ, nhưng cậu yên tâm, răng và móng vuốt của nó đã bị cắt mất rồi, sẽ không gây tổn thương gì nghiêm trọng đâu nhưng có thể sẽ bị thương vì té ngã chẳng hạn, hơn nữa cậu cũng thấy đấy, đại gia hỏa kia cũng không phải là nhẹ, bị nó đụng một cái bị thương cũng không nhẹ đâu.” người đàn ông kiên nhẫn giải thích.
“Không thành vấn đề.” Hướng Nhật gật đầu đồng ý, đừng nói là con sư tử này đã mất đi hàm răng với móng vuốt, cho dù có răng nanh với móng vuốt, đối với hắn cũng không có tác dụng gì. Về vấn đề khối lượng của con sư tử này nặng hay nhẹ, Hướng Nhật chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ tạo ra áp lực nặng hơn con sư tử này mấy chục lần rồi, còn sợ nó đụng mình bị thương sao?
“Cậu là người Trung Quốc thống khoái nhất mà tôi từng thấy đó, thế nào, có hứng thú đến Hollywood phát triển tài năng không?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hưng phấn mà vỗ vai Hướng Nhật, trước đây hắn cũng từng tìm một vài người Trung Quốc, bất quá khi nghe đến diễn vai bị sư tử vồ thì tất cả đều bị dọa chạy hết, vốn hắn cũng muốn bỏ qua cảnh quay này rồi, nhưng khi vừa bước xuống xe liền phát hiện ra Hướng Nhật, tuy thấy Hướng Nhật tuổi còn rất trẻ, nhưng khi thấy Hướng Nhật dám tới nơi này một mình, khẳng định cũng có vài phần can đảm, nói không chừng hắn sẽ đồng ý diễn vai này. Cho nên hắn chỉ muốn qua đây xem thử vận may như thế nào thôi, nhưng lại không nghĩ ra người này thực sự đáp ứng a.
“Ta đối với sự nghiệp điện ảnh không có hứng thú lắm.” Hướng Nhật uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của đối phương.
“Vậy thì thực sự rất đáng tiếc.” Người đàn ông này thực sự cảm thấy rất đáng tiếc, theo như khí chất của Hướng Nhật, hắn thật sự nghĩ rằng nếu Hướng Nhật đến Hollywood phát triển…, có thể sẽ nổi tiếng.
“Đi thôi, bọn họ có vẻ như đã chuẩn bị xong hết rồi.” Người đàn ông kéo tay Hướng Nhật, đi tới trung tâm nơi bố trí cảnh quay, sau đó buông Hướng Nhật ra, vỗ tay nói:
“Được rồi mọi người qua đây ta giới thiệu một thành viên mới.”
Những người xung quanh nhất thời tập trung lại, Hướng Nhật phát hiện trong đó có hơn mười người người con gái, ít nhất hơn một nữa đều không tệ, dáng người cũng rất tốt.
“Người thanh niên dũng cảm bên cạnh ta, chính là thành viên mới gia nhập vào đoàn của chúng ta… Được rồi, cậu tên gì?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai giới thiệu đến đây mới nhớ là mình quên hỏi tên của hắn.
“Jack” Hướng Nhật nhàn nhạt trả lời.
“Ah, là Jack, tên này rất hay, chuyện tình giữa Jack và Ross, cái tên này thực sự là một cái tên rất vĩ đại a.” Người đàn ông lớn tiếng nói, bất quá nghe như thế nào cũng có chút khoa trương.
Hướng Nhật biết người Mỹ luôn có thói quen khoa trương, cũng không phải mang ý châm chọc, nên hắn cũng không để ý.
“Hắc, Đạo diễn, hắn chính là người diễn vai bị tên đại gia hỏa kia vồ sao?” Một người thân hình không khác Hướng Nhật là mấy, hơn nữa tóc hắn cũng màu đen kêu lên một cách khôi hài.
“Đương nhiên, tên tiểu quỷ ngươi lá gan quá nhỏ, quay mấy chục lần cũng không được, lần sau ngươi đừng mong nhận được một vai nào tốt từ ta nữa!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười mắng.
Tên thanh niên nhất thời bất mãn mà kêu lên, nhưng rất nhanh bị người đàn ông này áp chế.
Hướng Nhật sau khi nghe hai người nói chuyện đã hiểu rõ, phỏng chừng trước kia tên mà người đàn ông này tuyển vào vai bị sư tử vồ chính là người thanh niên Châu Phi này, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống người Trung Quốc? Chắc là bị ép vào vai này đây.
“Jack, cậu có muốn tiếp xúc với tên đại gia hỏa kia trước không? Chờ cậu quen nó rồi, khi quay nó sẽ không liều mạng mà công kích cậu nữa.” Người đàn ông đề nghị.
“Đi xem trước cũng tốt.” Hướng Nhật không có ý kiến, hắn căn bản không cần phải làm như vậy, chỉ là thực sự không biết làm sao cho tốt, đối phương dù sao cũng có ý tốt, hắn cũng không muốn cự tuyệt.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dẫn Hướng Nhật đi đến bên cạnh lồng giam sư tử.
Mà thấy hai người đi tới, con sư tử trong lồng liền cúi đầu mà rống lên, một đôi mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào hai người, nếu không phải có lồng sắt ngăn cản, chỉ sợ nó đã bổ nhào vào hai người rồi.
Hiển nhiên, tên đại gia hỏa này bị bắt chưa lâu, hơn nữa dã tính vẫn còn, mới có vẻ hung hãn thế, khó trách lúc trước người đàn ông này nói có rất nhiêu người sợ nó, hơn nữa chắc là do khí thế và hình dáng mạnh mẽ của nó hù cho chạy mất.
“Thế nào, có phải là nó rất đáng sợ không?” người đàn ông chỉ con sư tử mạnh mẽ trong lồng, nhưng đột nhiên con sư tử muốn tấn công, sợ quá hắn vội thu tay lại.
Hướng Nhật lại không có ý kiến, chỉ gật gật đầu, thấy con sư tử đang nhìn chằm chằm hắn với con mắt đầy hung quang, Hướng Nhật bất động thanh sắc mà tản mát ra sát khí của mình.
Có lẽ là cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Hướng Nhật, con sư tử trong lồng nhất thời nôn nóng mà đứng ngồi không yên, tuy trong mắt nó Hướng Nhật vẫn là một người gầy yếu, nhưng nó đã cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cúi đầu mà rống lên.
Nhưng đó cũng không phải là biểu hiện phẫn nộ khi bị xâm phạm tôn nghiêm, mà là thái độ của sự chịu thua
“Hình như có chút kỳ lạ…” Tuy rằng người đàn ông cũng không thể cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Hướng Nhật, nhưng con sư tử lại đem biểu hiện của hắn dặt vào trong mắt, chỉ nghĩ trước đây vẫn còn là một con sư tử uy phong lẫm lẫm, sao giưof đột nhiên lại giống như chó, mèo nuôi trong nhà hướng chủ nhân vẩy đuôi thế???
Cảm giác như vậy thực sự có chút cổ quái.
“Đạo diễn, Đạo diễn, nhanh lên xe, có đàn sư tử!’’ người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang lo lắng có nên đem con sư tử mạnh mẽ trong lồng thả ra cho nó hít thở khí trời hay không, đột nhiên người thanh niên nhát gan bị hắn mắng lúc trước đứng cách đó không xa hô lên.
“Đàn sư tử?” Sắc mặt người đàn ông nhất thời trắng bệch ra, trên thảo nguyên sợ nhất không phải cái gì khác, mà chính là đàn sư tử, đây là một quần thể động vật ăn thịt người, thường thường chúng xuất hiện không chỉ là một con hai con, mà là bảy tám con, thậm chí mười con cũng có.
Quả nhiên, khi hắn quay đầu nhìn lại, trên mảnh thảo nguyên sát biên giới trước kia không có bất kỳ động tĩnh gì đã xuất hiện bóng dáng của một đàn sư tử, đếm sơ qua cũng có đến bảy, tám con, hơn nữa trong bụi cỏ phụ cận tựa hồ còn đang lung lay, hiển nhiên không biết còn bao nhiêu con trốn trong đó nữa.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhất thời hồi hộp, nhiều sư tử như vậy nếu đồng loạt tấn công mà nói…, chỉ sợ bọn họ không còn cơ hội sống sót mà rời khỏi đây nữa rồi.
Nhưng mà trời còn cho rằng bọn họ chưa đủ tuyệt vọng, chỉ thấy từ xa có một trận lắc lư, hình như là có một loài động vật lớn nào đang lao đến.
Ý nghĩ này mới vừa lóe lên, chỉ thấy một con Hổ Châu Mỹ dài hơn ba mét chạy ra khỏi thảo nguyên!
Hổ….Hổ châu mỹ?
Điều này sao có thể, trên thảo nguyên không phải là địa bàn của sư tử sao? Làm sao lại có hổ Châu Mỹ chứ? Hơn nữa lại là một con hổ Châu Mỹ khổng lồ như vậy, chuyện này thực sự là rất kỳ lạ.
Con hổ Châu Mỹ có thân hình khổng lồ như vậy, sợ rằng con sư tử này gặp nó cũng phải né xa, trừ khi là có hai hoặc vài con sư tử như vậy, nếu không nó cũng chỉ có thể chạy thôi.
Mà sự xuất hiện của hổ Châu Mỹ, không thể nghi ngờ đã tạo nên một bóng ma trong lòng mọi người rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.