Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 271: Chói tai

Lý Tiếu Tà

26/03/2013

Hướng Nhật đâu có biết chỉ vì hắn muốn bảo vệ cho An đại tiểu thư nên đã khiêu khích chiến ý hừng hực của hai ông anh vợ tương lai. Nhưng cho dù có biết, hắn cũng chẳng coi ra gì. Thực ra, hắn cũng không có thời gian đi so đo! Vừa mới tan học, Hướng Nhật không thèm để ý tới ánh mắt kinh dị của những người xung quanh quang minh chính đại ôm đồ đệ Thạch Thanh cùng Sở Sở đi ra ngoài cổng trường, vừa lúc thấy An đại tiểu thư đi tới.

- Sao em lại tới đây?

Nói thật, Hướng Nhật rất tò mò, với thói quen của cô nàng này, tan học cô nàng sẽ về nhà chờ ba người trở về nấu cơm cho mình ăn, không có lý do gì mà lại chạy từ trường của mình tới đây để cùng nhau về nhà. Mặc dù Cao Đại và Hải đại ở cùng một khu, nhưng hai trường một nam một bắc, trong lúc đó khu nhà ở của Sở Sở lại ở giữa hai trường, như vậy lộ trình của An đại tiểu thư phải gấp hai lần, với tính cách lười biếng của mình, cô nàng dường như không có khả năng làm cái chuyện ngốc nghếch lãng phí năng lượng như vậy.

An Tâm vô tình hữu ý lườm lưu manh một cái sắc lẻm rồi kéo tay hai nàng kia tự nhiên thoải mái nói:

- Không có gì, hôm nay không muốn về nhà ăn cơm, muốn đi ra ngoài ăn, lý do này được chứ?

Dứt lời, cô nàng lại khinh khỉnh nhìn hắn.

- Được, được…

Hướng Nhật vội vàng gật đầu không ngừng. Hắn đương nhiên hiểu ý của An đại tiểu thư, căn bản đây chính là bình dấm chua trở mặt, nhắm ngay mình làm vật tế thần khai đao. Chỉ là hắn hơi thắc mắc, đối phương sao lại có ý tốt tới tận trường gọi ra ngoài ăn cơm? Với tài nấu nướng của đồ đệ và Sở Sở, so ra cũng không kém với đầu bếp ở quán ăn, cơ hồ không cần phải đi ra ngoài ăn làm chi cho tốn tiền.

- Vậy đi thôi, hôm nay em mời, muốn ăn cái gì cứ gọi!

Nói rồi, An Tâm bất kể đạo lý ngang ngược tiến lên trái ôm phải ấp Thạch Thanh và Sở Sở kéo đi trước.

- An An.

Mặt Sở Sở đỏ lên, đột nhiên bị nữ nhân ôm lại còn sát rạt thân thiết như vậy nàng cảm thấy có chút quai quái, hơn nữa ánh mắt tò mò của những người xung quang cũng làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng quay lại cầu cứu lưu manh đang đuổi theo ở phía sau, đã thấy hắn cũng bất đắc dĩ cười khổ, chỉ đành âm thầm chịu đựng.

Nhưng vẻ mặt Thạch Thanh vẫn bình thường, là người hiểu rõ nội tình bên trong nên nàng biết An đại tiểu thư làm vậy hoàn toàn là do ghen tuông, nhìn thoáng qua cầm thú sư phụ đang ở bên cạnh như lời xin lỗi rồi để mặc An đại tiểu thư ôm đi.

Hướng Nhật lắc đầu buồn bực, cô nàng họ An này đúng là một bình dấm chua lét, ngay cả người mà nàng đã chấp nhận mà cũng vẫn ăn dấm chua... Nhưng cũng khó trách, là một đại tiểu thư, ước vọng độc chiếm của nàng cực kỳ mãnh liệt, vẫn có thể tiếp nhận Thạch Thanh cùng Sở Sở đã là đáng ngưỡng mộ lắm rồi, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do ba nàng đều quen biết nhau, đối với người ngoài thì… Hướng Nhật không dám tưởng tượng tiếp, trong đầu lại hiện lên những lời Sở Sở nói khi còn ở trong lớp, rõ ràng là nàng đã chấp nhận nữ sĩ quan cảnh sát, nhưng cô nàng họ An lại không biết đến sự tồn tại của nữ sĩ quan cảnh sát, nếu như… Hướng Nhật lo lắng chắc phải tạo cơ hội cho hai người làm quen nhau một chút, tốt nhất là làm sao cho hai người có quan hệ thân thiết, sau đó vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết, tiếp theo chuyện ngủ chung một chiếc giường lớn không còn là chuyện trong mơ nữa….

Chính lúc đang YY tới chỗ ly kỳ hấp dẫn, giọng nói của Sở Sở vang lên cắt đứt:

- An An, chúng ta đi đâu ăn?

- Đương nhiên là tìm quán ăn ngon nhất!

An đại tiểu thư khoa chân múa tay, nhưng lập tức như nhớ tới điều gì đó lập tức sửa lại:

- Hay tụi mình tới khu cạnh trường ăn đi, cũng gần đây thôi, lúc đi học lại đỡ phải đi tới đi lui.

Cả đám đều cảm thấy ngạc nhiên, nhất là Hướng Nhật, hắn biết tính cách của An đại tiểu thư, luôn luôn đi vào quán ăn ngon nhất để dùng cơm, còn mấy quán cóc ở khu cạnh trường đều bán đồ ăn bình dân, chủ yếu là tiện lợi cho sinh viên đỡ phải vất vả đi lại. Các quán ăn quanh trường đều là những quán ăn nhỏ do tư nhân mở, đương nhiên không đạt yêu cầu của nàng, nhưng lần này nàng lại chủ động muốn tới đó ăn cơm khiến cho người ta không thể ngờ. Hơn nữa câu đầu tiên nàng cũng nói là muốn tìm một quán ăn ngon nhất, nhưng ngay lập tức sửa lại, hiển nhiên có chuyện gì đó khiến nàng đưa ra quyết định này. Mà cái lý do nàng đưa ra lại càng buồn cười, gần trường? Đùa à! Trường của nàng ít nhất cũng cách nơi này vài cây số. Hướng Nhật nhìn An đại tiểu thư với ánh mắt cũng không thể chỉ dùng từ kinh ngạc để hình dung:

- Em có chắc là em đang không bị ấm đầu đấy chứ?



- Đầu anh mới ấm ấy!

Vốn lúc tới thấy hắn trái ôm phải ấp đã chướng mắt, bây giờ lại nghe hắn nói như thế, An Tâm tức tới nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải e ngại Sở Sở đang có mặt ở đây, nàng đã trực tiếp xông tới cấu véo hắn một trận. Thực ra, hôm nay nàng tới cũng không phải là không có lý do, lúc nãy, nàng mới nhận được điện thoại của anh ba An Định, nói là muốn nói chuyện với lưu manh một chút. Chuyện này vốn không có gì, thậm chí nàng còn mong mỏi, đối với ông anh luôn luôn không tin lời của nàng, phải cho ông anh này nếm một chút đau khổ cũng tốt. Nhưng quan trọng là theo lời anh ba nói, còn có ông anh cả luôn luôn mang cái vẻ mặt lãnh khốc kia nữa. Nghe nói hai người đã tới nhà của bọn họ chờ họ đi học về, An Tâm lập tức chạy tới đây, mục đích chủ yếu là ngăn cản Hướng Nhật không cho hắn trở về. Đương nhiên, nàng cũng không sợ hắn bị thương trong lúc nói chuyện, chủ yếu nàng không muốn hắn và anh cả của mình phát sinh xung đột. Anh ba An Định thì không sao, với tính cách xuề xòa thì ông anh này có thua cũng không sao. Mấu chốt là ông anh cả, lần trước vì chuyện chiếc xe đã khiến quan hệ hai người có chút lấn cấn, nếu lần này động thủ, khẳng định cơn giận sẽ bộc phát, đến lúc đó ai bị thương nàng cũng không muốn chứng kiến, chỉ tổ làm cho mâu thuẫn giữa hai bên càng trở nên sâu sắc. Một người là anh cả, một người là bạn trai, An Tâm cảm thấy cách giải quyết duy nhất chính là không cho bọn họ gặp mặt, chỉ cần không gặp mặt, chuyện xung đột tự nhiên sẽ không xảy ra. Mà việc nàng đề nghị đi tới mấy quán ăn nhỏ ở gần trường học ăn tất nhiên cũng vì tránh bị tìm thấy, nếu như đi tới một quán ăn lớn, vậy mục tiêu đã quá rõ ràng, An Tâm không cần nghĩ cũng biết bọn họ chỉ cần vài phút đồng hồ ngắn ngủi là có thể tìm ra bọn họ, cho nên nàng mới thay đổi quán ăn như vậy.

Mặc dù Hướng Nhật biết có gì đó kỳ quái, nhưng vì có Sở Sở ở đây hắn cũng không dám hỏi, hơn nữa với dáng vẻ muốn ăn thịt người của An đại tiểu thư, Hướng Nhật chỉ còn cách cúi đầu:

- Đúng, đúng, là anh ấm đầu, như vậy được rồi chứ?

Vừa nói hết câu, ánh mắt Hướng Nhật chợt trở lên kỳ quái, từ “ấm đầu” dường như có từ anh em đồng âm (hai từ đồng âm với "phát thiêu - ấm đầu" là bị quyến rũ/bị mê hoặc, sẽ chú thích kỹ sau), may mà chỉ có mấy cô nàng ở đây nghe được, nếu để người ngoài nghe thấy, không chừng lại nghĩ đến cái gì.

- Hừ!

An Tâm hừ lạnh một tiếng, xem như hài lòng với câu trả lời của lưu manh, còn như trong lòng có nghĩ đến làm cách nào để thu thập hắn hay không thì cũng không biết được.

olo

Bởi vì ở gần có hai trường học, các quán ăn nhỏ mọc nên như nấm, rất nhiều quán ăn nhỏ đều do tư nhân làm chủ, chỉ cần đặt một tấm biển và vài cái bàn là đã có thể mở quán, cơ bản không cần đến cái bề ngoài, mà đám sinh viên cũng không để ý tới điều đó, trái lại họ cảm thấy ấm cúng dễ gần hơn.

Đương nhiên, lý do chính là ăn ở đây rẻ hơn, hơn nữa đồ ăn thức uống ở đây cũng ngon hơn so với trong căn-tin của trường rất nhiều. Đồ ngon giá rẻ, câu chính xác để hình dung các quán ăn này. Mặc dù so với căn-tin mắc hơn một chút, nhưng rất nhiều sinh viên cũng không tiếc chút tiền lẻ, cho nên đến giờ ăn, các quán ăn ở đây rất náo nhiệt.

Muốn tìm một chỗ ngồi dùng cơm ở đây vào lúc cao điểm không phải là chuyện dễ dàng, may mắn đám Hướng Nhật và mấy cô nàng vừa mới tan học liền đi tới quán ăn, ở đó cũng chưa có bao nhiêu người, vẫn còn bàn trống.

Cả đám đi tới một bàn ăn trong góc rồi ngồi vào chỗ. Đây là do Hướng Nhật đề nghị, ngoài miệng thì nói đây là nơi yên tĩnh rất thích hợp để dùng bữa, thực ra nếu ngồi ở nơi có nhiều người, chuyện va chạm là chuyện không thể tránh khỏi, hơn nữa đi cùng đều là nữ nhân của mình, Hướng Nhật đương nhiên không muốn nam nhân khác đụng tới thân thể bọn họ, cho dù chỉ đụng nhẹ quần áo cũng không được! Đây hoàn toàn là tâm lý chung của các đấng mày râu!!!

Một người nhìn như là nhân viên phục vụ vừa thấy họ ngồi xuống vội vàng đi tới, để xuống bàn một quyển sổ thực đơn nhỏ rồi bỏ đi rất nhanh khiến cho hai nàng cùng Sở Sở lúng ta lúng túng không biết làm gì.

Nhưng Hướng Nhật thì khác, cũng không có phản ứng như mấy đại tiểu thư, dùng bữa ở những nơi như thế này hắn rất có kinh nghiệm, mặc dù “trước kia” không thường xuyên tới đây... chủ yếu là vì trong túi không có tiền rủng rỉnh để mà làm chuyện đó. Khi “hắn” còn đang đi học, chuyện đến những cái quán ăn nhỏ này là một chuyện hết sức xa xỉ, thông thường nếu không có dịp lễ gì quan trọng, “hắn” sẽ không tới nơi này phung phí mà chỉ tạm đủ tiền mua ít mì hay phở...

Sau khi đã trở thành lão đại hắn cũng không tới đây, nhưng những quy củ ở đây vẫn không đổi. Bởi vì một là quán ăn nhỏ, hơn nữa lại là tiểu thương, vì để tiết kiệm tiền nên quán không thuê người, những người phục vụ đều là người trong nhà hoặc là mấy đứa con sau khi tan học về nhà phụ giúp, mà người đến ăn thì rất nhiều, làm việc phải nhanh tay lẹ chân, không thể cứ mỗi lần là phải nói chuyện, cho nên để lại quyển sổ thực đơn nhỏ cho khách hàng chọn rồi khoanh món ăn, sau đó đưa cho người phục vụ thì tiện hơn nhiều, mới nhìn thì không được lịch sự cho lắm, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn.

Hướng Nhật cầm quyển sổ nhỏ ở trên bàn... Thực ra cũng chỉ là mấy tờ giấy nhỏ được ghim lại với nhau, xem tên mấy món ăn được viết trên đó, và hỏi ý kiến của mấy nàng.

Mấy vị đại tiểu thư cũng không dốt lắm, từ hành động của Hướng Nhật cũng biết đây là một cách gọi món. Mặc dù đến quán ăn cơm nhưng “mình vẫn phải động tay động chân”, các nàng có chút bất mãn, nhưng thấy thái độ tự nhiên của hắn thì cũng phải chịu theo. An đại tiểu tay giật lấy cuốn sổ thực đơn trên tay hắn, tự mình viết lên đó, cũng không thèm hỏi qua ý kiến của hắn mà chỉ bàn cùng Thạch Thanh và Sở Sở, hiển nhiên lưu manh đã bị nàng coi như không khí.

Khi viết xong, An Tâm lúc này mới quơ quơ quyển sổ trước mặt Hướng Nhật, sau đó gọi và đưa quyển sổ cho người bán hàng.

Hướng Nhật vẻ mặt ráng kìm hãm, sau đó đành cười khổ. Hắn thấy rõ ràng những món ăn ban đầu mình viết đã bị xóa sạch, những thứ còn lại đều do An đại tiểu thư viết. Không cần nhìn rõ cũng biết hầu hết đều là những món rau. Biết rõ là hắn thích ăn thịt, không có khả năng nàng sẽ tốt đến độ quan tâm đến ý kiến của hắn.

- Bộ mặt của anh sao thế, hình như có vẻ không đồng ý!

An Tâm thấy bộ mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng của lưu manh, giọng nói có ý khiêu khích, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý. Thực ra, nàng cũng không sửa cái thưc đơn với các món của hắn chọn, chỉ xóa rồi ghi lại y như trên. Nàng làm hắn lóa mắt cũng là vì muốn trêu chọc hắn một chút, xem như trực tiếp cảnh cáo hắn, đừng tưởng đại tiểu thư họ An này dễ trêu vào, lần sau còn làm như vậy, thật sự sẽ không cho ngươi ăn thứ ngươi muốn ăn.

- Có sao?



Hướng Nhật hỏi ngược lại, thầm nghiến răng nghiến lợi, cô nàng họ An này thật sự quá quắt, chờ đến tối… ài không được, tối nay Sở Sở về nhà, vậy chờ tới khi nào có cơ hội sẽ “thu thập” cho biết tay ông! Có suy nghĩ như vậy, Hướng Nhật bắt đầu vạch kế hoạch trả thù đối phương, chỉ cần đợi tới khi có cơ hội, cho dù nàng có xin tha đi nữa cũng sẽ không mềm lòng, đến khi nào khiến cô nàng toàn thân vô lực mới thôi! Đến lúc đó, muốn "chiến" ở tư thế nào không phải do mình quyết định sao? Chỉ cần nắm được nhược điểm này, nếu cô nàng họ An dám làm gì gây bất lợi cho mình, có thể đem chuyện này ra uy hiếp.

Nói ra thật buồn cười, An Tâm mặc dù bình thường nhìn rất "man", nhưng khi lên giường thì lại thẹn thùng đến độ tay chân luống cuống giống như những nữ nhân bảo thủ, mặc cho Hướng Nhật yêu cầu thế nào vẫn cứ kiên trì giữ nguyên tư thế cổ lỗ sĩ nam trên nữ dưới, lại còn không cho hắn nhìn vị trí chỗ "pít-tông đóng nòng", nếu như muốn tiến thêm một bước yêu cầu nàng làm tư thế khác, câu trả lời của nàng chính là cắn vào vai hắn cho tới khi "thét lên" đạt tới đỉnh vu sơn, để lại vài vết răng làm “kỷ niệm”. Nhưng đồ đệ Thạch Thanh bình thường ôn nhu động lòng người nhưng khi ở trên giường lại rất phóng túng, chỉ cần Hướng Nhật yêu cầu là nàng sẽ làm ngay, hơn nữa lại còn đế thêm câu “sư phụ, anh xấu quá!” làm kích thích hoóc-môn trên tuyến thận tiết ra, khiến cho Hướng Nhật muốn ngừng cũng không được.

An Tâm cũng không biết mình đang tự đào hố chôn mình, bản thân đang mắc phải "tại họa” mà không biết, vẫn kiên quyết nói:

- Có!

Nói xong, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Hướng Nhật, tựa hồ việc làm trái ý hắn là một phần không thể thiếu của cuộc sống.

- An An.

Sở Sở ở bên cạnh nhịn không được, Hướng Nhật và An Tâm trừng mắt nhìn nhau hấp dẫn ánh mắt của mấy sinh viên đang ăn cơm ở xung quanh, nhất là rất nhiều nam nhân đang cùng nhìn về phía này, làm cho nàng cảm thấy như đang ngồi trên thảm châm, cả người không được tự nhiên.

Thực ra, nàng căn bản không biết, một nam nhân mà ngồi cùng ba người đẹp thì thật là một cảnh rất chướng mắt, hơn nữa nhìn thoáng qua bọn họ không giống như người thường tới nơi này ăn cơm, huống chi đa số người đến nơi này ăn cơm là nam nhân… nhưng cũng có một số ít nữ nhân theo bạn trai của mình tới đây ăn cơm. Sở dĩ khẳng định như vậy bởi vì đám nữ nhân rất ít khi tới nơi này, vì ăn cơm ở đây quả không có mặt mũi, rất bất lợi cho việc tìm kiếm bạn trai, không cần nghĩ cũng biết nam nhân đến đây ăn cơm là dân không có thực lực, chỉ tổ lãng phí thời gian, tốt hơn hết là cứ đợi ở ký túc xá mà vẽ mắt kẻ mày. Còn nữ nhân đã có chủ mặc dù cũng có chút phản đối, nhưng cũng không thể làm gì hơn vì đây là quyết định của bạn trai, chỉ có thể nghe theo hắn. Cho nên tại nơi này, nữ nhân được dẫn theo chắc chắn là bạn gái, có hay không có đã trở thành quy luật. Mà hiện giờ, một nam nhân ngồi cùng với ba người đẹp, không nghĩ cũng biết giống đực ở đây ghen ghét tên kia đến thế nào. Đương nhiên, bọn họ cũng không cho rằng cả ba người đều là bạn gái hắn, nhưng như vậy, ngay cả một người trong ba nàng cũng khiến cho người ta phải đỏ con mắt, huống chi nhìn hình dáng hiện tại của hắn giống như đang khiến cho ba nàng tức giận, chuyện xấu làm ở sau lưng bạn gái cũng không phải không có khả năng. Nghĩ tới đây, bất kể là kẻ đang thèm bạn gái hay đã có bạn gái rồi đều nhìn về phía bên kia với ánh mắt đằng đằng sát khí.

An Tâm nghe Sở Sở gọi, cũng không chịu nhường một bước, ngược lại còn khuyên:

- Sở Sở à, mi phải biết rằng nam nhân không thể chiều chuộng, càng chiều chuộng hắn lại càng hư hỏng!

Sở Sở đỏ mặt, thực ra, nàng sở dĩ gọi An đại tiểu thư bởi vì biết tính cách của đối phương, không muốn cho đối phương cùng lưu manh tiếp tục ầm ĩ nữa. Hiện tại trước mặt bao nhiêu người, loại người có da mặt mỏng như nàng không thể thích ứng, nhưng không ngờ đối phương sẽ nói ra những lời này, mặc dù không giải thích được, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói:

- Bây giờ ăn cơm thôi, rất nhiều người đang nhìn chúng ta.

- Không cho bọn họ nhìn là được chứ gì!

An đại tiểu thư thản nhiên nói, sau đó ánh mắt quét ra xung quanh hét lên:

- Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn, lo ăn cơm của các người đi!

Xung quanh đầu tiên hoàn toàn yên tĩnh, tiếp đó lại trở lên hỗn loạn, chỉ nghe thấy một giọng nói chói tai vang lên:

- Cô không nhìn chúng tôi, làm sao biết chúng tôi nhìn cô?

- Ai nói đó? Lăn ra đây!

An Tâm tức giận chửi, đối với những nam nhân khác nàng hoàn toàn khôi phục lại hình tượng một An đại tiểu thư mạnh mẽ.

- Hắc hắc, người dựa vào đôi chân để đi, không phải dùng thân để lăn, vị tiểu thư này chẳng lẽ không biết sao?

Giọng nói chói tai lại vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook