Chương 850: Chuyện xưa!
Lý Tiếu Tà
03/04/2013
- Bác gái, đừng kích động, đến đây uống nước hạ hỏa.
Nhìn Phạm Thải Hồng kích động bóp cái lon nát vụn Hướng Nhật liền tự giác đưa đồ uống trong tay cho nàng. Phạm Thải Hồng trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn cầm lấy nhấp một ngụm, uống xong mới ý thức được liền đặt nó xuống bàn trà tạo ra một vết nứt tàn bạo.
- Ngươi đã uống rồi?
- Khụ khụ, yên tâm, tôi không có bệnh truyền nhiễm gì đâu.
Hướng Nhật vội giải thích nhưng càng thêm tồi tệ, Phạm Thải Hồng nhìn hắn càng thêm tàn bạo.
- Đúng rồi, ả hại cô thế nào?
Chưa để nàng kịp nổi giận Hướng Nhật đã vội hỏi. Có lẽ bởi Hướng Nhật gọi là “ả” nên Phạm Thải Hồng cảm giác như cùng chung kẻ thù, ánh mắt nhìn hắn cũng nhu hòa đi, thậm chí còn có chút cảm tình:
- Bởi một cây trâm cài tóc.
- Một cây trâm cài tóc?
Hướng Nhật sửng sốt sau đó liền hiểu ra nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
- Đúng, là một cây trâm cài tóc, nó vốn là của sư phụ ta.
Phạm Thải Hồng nói tới đây liền lộ ra vẻ hoài niệm tựa như nỗi sợ hãi mãnh liệt.
- Cây trâm kia là bảo bối sao?
Hướng Nhật muốn thăm dò, vừa hỏi vừa lo sợ bởi hỏi quá nhiều sẽ khiến Phạm Thải Hồng cảnh giác.
- Là đồ vật Võ Tắc Thiên từng dùng, đã theo sư phụ ta cả trăm năm, ngươi nghĩ rằng nó bình thường sao?
Phạm Thải Hồng nhìn Hướng Nhật cảm thấy buồn cười tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn. Không ngờ mình cẩn thận như vậy vẫn bị phát hiện, Hướng Nhật cũng không che giấu nữa:
- Cây trâm kia nó như thế nào?
Phạm Thải Hồng không chút đề phòng, hay chẳng là cảm thấy không cần phải giấu diếm Hướng Nhật:
- Nó được chế tạo bằng vàng nguyên chất, ở trên gắn một viên Hồng ngọc nhưng không phải hoàn toàn là Hồng ngọc, càng thêm hiếm có là hồng điện lam chi tinh.
- Hồng cái gì chi tinh?
Hướng Nhật đọc líu cả lưỡi, cái hiếm có này hắn cũng chưa nghe qua.
- Hồng điện lam chi tinh, là bảo thạch màu đỏ nhưng tản ra ánh sáng màu lam.
Phạm Thải Hồng hơi mất kiên nhẫn giải thích, hiển nhiên có chút bất mãn với năng lực nghe hiểu của hắn. Tim Hướng Nhật đập thình thịch, miêu tả đúng như cây trâm mình mua được ở Mỹ lúc trước, mà lúc trước Phong lão tứ ở thủ đô cũng hỏi cây trâm như vậy. Mà lúc ở Mỹ nhân viên đấu giá từng khoác lác người có cây trâm này sẽ giữ được vẻ thanh xuân vĩnh viễn, chẳng lẽ là thật?
Chưa nói tới sư phụ Phạm Thải Hồng, dù sao mình cũng chưa từng gặp nhưng nàng cùng Phương Nghi thì đã thấy tận mắt, tuổi thực sự các nàng đã ba mấy, bốn mươi nhưng lại còn trẻ hơn gái hai mươi, chẳng lẽ là công hiệu của cây trâm?
Nhưng ở thủ đô đám Phong lão tứ mời đi liền biết được công hiệu khác của cây trâm đó là làm người ta trở thành tồn tại đỉnh cao của dị năng giả- dị năng giả cấp năm, mà tin tức từ Phạm Thải Hồng thì cây trâm tên “Hồng Long” này đúng là có thể khiến thực lực người ta tăng lên.
- Đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ ngươi đã thấy cây trâm đó?
Phạm Thải Hồng thấy Hướng Nhật mãi không nói gì tựa như đang suy nghĩ thì động tâm, ánh mắt trở nên nóng bỏng:
- Đã thấy!
Hướng Nhật tỉnh táo lại sau cơn trầm tư liền gật đầu./
- Ở đâu?
Phạm Thải Hồng liền chồm tới, khoảng cách rất gần khiến Hướng Nhật cảm nhận được hương vị ngọt ngào thơm tho từ trong hơi thở, cơ thể bắt đầu biến hóa, toàn thân nóng hừng hực.
- Cô có thể cách xa tôi một chút không?
Hướng Nhật rất sợ, hắn sợ mình không kiềm chế được mà làm thịt luôn Phạm Thải Hồng. Đối với sự tự chủ càng lúc càng yếu đi hắn cũng thản nhiên đón nhận, còn nguyên nhân hắn cũng không thèm điều tra, cứ cho là bản năng đàn ông đi.
- Ngươi có ý gì?
Phạm Thải Hồng giận dữ mắng, cảm giác như mình bị sỉ nhục, dù là hắn ghét mình cũng đừng nói toẹt ra như vậy chứ? Hướng Nhật nhìn vẻ mặt của nàng thì biết đã hiểu lầm vội giải thích:
- Mặc dù cô là bác gái nhưng không thể phủ nhận cô vẫn có chút hấp dẫn, tôi sợ không kìm được, cô hiểu chứ?
Nghe xong Phạm Thải Hồng liền cảm thấy trong lòng có cảm giác khác lạ, nhìn Hướng Nhật đầy vẻ mị hoặc:
- Nếu ngươi muốn ta cũng có thể đáp ứng.
Nói xong, lại nhìn thấy vẻ mong đợi của hắn thì khuôn mặt liền trở nên lạnh lẽo:
- Nếu ngươi không muốn mười tám năm sau con trai tới trả thù thì cứ thử đi.
Hướng Nhật chán nản, cái này nhàm quá, trước đó bác gái này cũng dùng để uy hiếp mình, giờ nhai lại không biết chán sao?
- Nói đi, rốt cuộc ngươi thấy Hồng Long ở đâu, là tên của cây trâm ấy.
Phạm Thải Hồng không châm chọc Hướng Nhật nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
- Mỹ.
Đây là lần thứ hai Hướng Nhật nói, lần trước đã trả lời đám Phong lão tứ ở thủ đô, lần này là Phạm Thải Hồng. Hiển nhiên Hồng Long trong tay hắn thì không thể dễ dàng nói ra.
- Mỹ sao?
Phạm Thải Hồng do dự nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hướng Nhật tò mò dò hỏi:
- Cây trâm kia không phải là của sư phụ cô à? Sao cuối cùng lại lạc đến tận Mỹ?
- Vốn dĩ sư phụ chuẩn bị đưa Hồng Long cho ta bởi ta là đại đệ tử nhưng không biết ả biết tin tức từ đâu liền âm thầm hãm hại ta trước mặt sư phụ khiến cuối cùng người liền thu lại. Trong cơn tức giận ta liền tìm tới đả thương ả. Sau khi sư phụ biết nguyên nhân, nói môn quy đồng môn không thể tương tàn nên phế đi hai cấp dị năng của ta…
Nói đến đây Phạm Thải Hồng liền trở nên kích động:
- Hai cấp dị năng, ngươi biết không? Lúc ấy ta là dị năng giả cấp bốn thiếu chút nữa là đạt tới cấp năm, đều do ả! Là ả làm hại ta. Sau đó sư phụ nói Hồng Long không tốt đẹp gì, làm hại đồng môn tương tàn nên ném nó đi, còn ném ở đâu thì không nói qua.
Hướng Nhật nghe xong liền nhíu mày, thì ra còn có ẩn tình như vậy. Cũng khó trách Phạm Thải Hồng luôn miệng trách nàng luôn mắng Phương Nghi, trước kia có thể dễ dàng đánh bại Phương Nghi khẳng định thực lực trước đó hơn hẳn, nhưng giờ thua người ta ai mà không coi là huyết hải thâm thù chứ?
- Bác gái, nếu như, tôi nói là nếu, tôi giúp cô tăng thực lực tới dị năng giả cấp năm cô sẽ lấy gì báo đáp? Mà nói trước là đứng có để xảy ra thảm kịch mười tám năm sau phụ tử tương tàn.
Có Hồng Long trong tay, mặc dù lúc này chưa biết cách sử dụng nhưng sớm muộn gì cũng nghiên cứu ra, bây giờ đánh cuộc với Phạm Thải Hồng một chút lấy vốn, tương lai đỡ phải lo lắng.
Nhìn Phạm Thải Hồng kích động bóp cái lon nát vụn Hướng Nhật liền tự giác đưa đồ uống trong tay cho nàng. Phạm Thải Hồng trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn cầm lấy nhấp một ngụm, uống xong mới ý thức được liền đặt nó xuống bàn trà tạo ra một vết nứt tàn bạo.
- Ngươi đã uống rồi?
- Khụ khụ, yên tâm, tôi không có bệnh truyền nhiễm gì đâu.
Hướng Nhật vội giải thích nhưng càng thêm tồi tệ, Phạm Thải Hồng nhìn hắn càng thêm tàn bạo.
- Đúng rồi, ả hại cô thế nào?
Chưa để nàng kịp nổi giận Hướng Nhật đã vội hỏi. Có lẽ bởi Hướng Nhật gọi là “ả” nên Phạm Thải Hồng cảm giác như cùng chung kẻ thù, ánh mắt nhìn hắn cũng nhu hòa đi, thậm chí còn có chút cảm tình:
- Bởi một cây trâm cài tóc.
- Một cây trâm cài tóc?
Hướng Nhật sửng sốt sau đó liền hiểu ra nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
- Đúng, là một cây trâm cài tóc, nó vốn là của sư phụ ta.
Phạm Thải Hồng nói tới đây liền lộ ra vẻ hoài niệm tựa như nỗi sợ hãi mãnh liệt.
- Cây trâm kia là bảo bối sao?
Hướng Nhật muốn thăm dò, vừa hỏi vừa lo sợ bởi hỏi quá nhiều sẽ khiến Phạm Thải Hồng cảnh giác.
- Là đồ vật Võ Tắc Thiên từng dùng, đã theo sư phụ ta cả trăm năm, ngươi nghĩ rằng nó bình thường sao?
Phạm Thải Hồng nhìn Hướng Nhật cảm thấy buồn cười tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn. Không ngờ mình cẩn thận như vậy vẫn bị phát hiện, Hướng Nhật cũng không che giấu nữa:
- Cây trâm kia nó như thế nào?
Phạm Thải Hồng không chút đề phòng, hay chẳng là cảm thấy không cần phải giấu diếm Hướng Nhật:
- Nó được chế tạo bằng vàng nguyên chất, ở trên gắn một viên Hồng ngọc nhưng không phải hoàn toàn là Hồng ngọc, càng thêm hiếm có là hồng điện lam chi tinh.
- Hồng cái gì chi tinh?
Hướng Nhật đọc líu cả lưỡi, cái hiếm có này hắn cũng chưa nghe qua.
- Hồng điện lam chi tinh, là bảo thạch màu đỏ nhưng tản ra ánh sáng màu lam.
Phạm Thải Hồng hơi mất kiên nhẫn giải thích, hiển nhiên có chút bất mãn với năng lực nghe hiểu của hắn. Tim Hướng Nhật đập thình thịch, miêu tả đúng như cây trâm mình mua được ở Mỹ lúc trước, mà lúc trước Phong lão tứ ở thủ đô cũng hỏi cây trâm như vậy. Mà lúc ở Mỹ nhân viên đấu giá từng khoác lác người có cây trâm này sẽ giữ được vẻ thanh xuân vĩnh viễn, chẳng lẽ là thật?
Chưa nói tới sư phụ Phạm Thải Hồng, dù sao mình cũng chưa từng gặp nhưng nàng cùng Phương Nghi thì đã thấy tận mắt, tuổi thực sự các nàng đã ba mấy, bốn mươi nhưng lại còn trẻ hơn gái hai mươi, chẳng lẽ là công hiệu của cây trâm?
Nhưng ở thủ đô đám Phong lão tứ mời đi liền biết được công hiệu khác của cây trâm đó là làm người ta trở thành tồn tại đỉnh cao của dị năng giả- dị năng giả cấp năm, mà tin tức từ Phạm Thải Hồng thì cây trâm tên “Hồng Long” này đúng là có thể khiến thực lực người ta tăng lên.
- Đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ ngươi đã thấy cây trâm đó?
Phạm Thải Hồng thấy Hướng Nhật mãi không nói gì tựa như đang suy nghĩ thì động tâm, ánh mắt trở nên nóng bỏng:
- Đã thấy!
Hướng Nhật tỉnh táo lại sau cơn trầm tư liền gật đầu./
- Ở đâu?
Phạm Thải Hồng liền chồm tới, khoảng cách rất gần khiến Hướng Nhật cảm nhận được hương vị ngọt ngào thơm tho từ trong hơi thở, cơ thể bắt đầu biến hóa, toàn thân nóng hừng hực.
- Cô có thể cách xa tôi một chút không?
Hướng Nhật rất sợ, hắn sợ mình không kiềm chế được mà làm thịt luôn Phạm Thải Hồng. Đối với sự tự chủ càng lúc càng yếu đi hắn cũng thản nhiên đón nhận, còn nguyên nhân hắn cũng không thèm điều tra, cứ cho là bản năng đàn ông đi.
- Ngươi có ý gì?
Phạm Thải Hồng giận dữ mắng, cảm giác như mình bị sỉ nhục, dù là hắn ghét mình cũng đừng nói toẹt ra như vậy chứ? Hướng Nhật nhìn vẻ mặt của nàng thì biết đã hiểu lầm vội giải thích:
- Mặc dù cô là bác gái nhưng không thể phủ nhận cô vẫn có chút hấp dẫn, tôi sợ không kìm được, cô hiểu chứ?
Nghe xong Phạm Thải Hồng liền cảm thấy trong lòng có cảm giác khác lạ, nhìn Hướng Nhật đầy vẻ mị hoặc:
- Nếu ngươi muốn ta cũng có thể đáp ứng.
Nói xong, lại nhìn thấy vẻ mong đợi của hắn thì khuôn mặt liền trở nên lạnh lẽo:
- Nếu ngươi không muốn mười tám năm sau con trai tới trả thù thì cứ thử đi.
Hướng Nhật chán nản, cái này nhàm quá, trước đó bác gái này cũng dùng để uy hiếp mình, giờ nhai lại không biết chán sao?
- Nói đi, rốt cuộc ngươi thấy Hồng Long ở đâu, là tên của cây trâm ấy.
Phạm Thải Hồng không châm chọc Hướng Nhật nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
- Mỹ.
Đây là lần thứ hai Hướng Nhật nói, lần trước đã trả lời đám Phong lão tứ ở thủ đô, lần này là Phạm Thải Hồng. Hiển nhiên Hồng Long trong tay hắn thì không thể dễ dàng nói ra.
- Mỹ sao?
Phạm Thải Hồng do dự nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hướng Nhật tò mò dò hỏi:
- Cây trâm kia không phải là của sư phụ cô à? Sao cuối cùng lại lạc đến tận Mỹ?
- Vốn dĩ sư phụ chuẩn bị đưa Hồng Long cho ta bởi ta là đại đệ tử nhưng không biết ả biết tin tức từ đâu liền âm thầm hãm hại ta trước mặt sư phụ khiến cuối cùng người liền thu lại. Trong cơn tức giận ta liền tìm tới đả thương ả. Sau khi sư phụ biết nguyên nhân, nói môn quy đồng môn không thể tương tàn nên phế đi hai cấp dị năng của ta…
Nói đến đây Phạm Thải Hồng liền trở nên kích động:
- Hai cấp dị năng, ngươi biết không? Lúc ấy ta là dị năng giả cấp bốn thiếu chút nữa là đạt tới cấp năm, đều do ả! Là ả làm hại ta. Sau đó sư phụ nói Hồng Long không tốt đẹp gì, làm hại đồng môn tương tàn nên ném nó đi, còn ném ở đâu thì không nói qua.
Hướng Nhật nghe xong liền nhíu mày, thì ra còn có ẩn tình như vậy. Cũng khó trách Phạm Thải Hồng luôn miệng trách nàng luôn mắng Phương Nghi, trước kia có thể dễ dàng đánh bại Phương Nghi khẳng định thực lực trước đó hơn hẳn, nhưng giờ thua người ta ai mà không coi là huyết hải thâm thù chứ?
- Bác gái, nếu như, tôi nói là nếu, tôi giúp cô tăng thực lực tới dị năng giả cấp năm cô sẽ lấy gì báo đáp? Mà nói trước là đứng có để xảy ra thảm kịch mười tám năm sau phụ tử tương tàn.
Có Hồng Long trong tay, mặc dù lúc này chưa biết cách sử dụng nhưng sớm muộn gì cũng nghiên cứu ra, bây giờ đánh cuộc với Phạm Thải Hồng một chút lấy vốn, tương lai đỡ phải lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.