Chương 47: Có chút mất mát trong lòng!
Lý Tiếu Tà
22/03/2013
Gấu Xám nốc cạn rượu trong ly, không khỏi cảm thấy đắc ý. Nếu như lần đàm phán ‘làm ăn’ này mà thành công thì tiền tài sau này khẳng định sẽ như suối rót vào túi hắn, thậm chí cho dù bị người của thủ lĩnh đại ca phát hiện cũng không quan trọng, có nhân vật đứng thứ ba trong ‘đoàn quân thiên thần’ kia chống lưng cho hắn thì cùng lắm là tách ra lập bang phái riêng mà thôi.
- What the f***k làm chú em cười vậy Gấu Xám?
Gã ngồi phía đối diện mang kính mát - Ba Khắc – kẻ hơn nửa đời không quen dùng tiếng quốc ngữ hỏi hắn.
- À! Thật ra không có gì đâu anh, chỉ là em đang nghĩ tới một vài chuyện thú vị. Gấu Xám ngừng dòng suy nghĩ về những chuyện YY vô nghĩa trong đầu hắn lên tiếng trả lời.
- Có thể chia sẻ cho anh biết một chút không? Ba Khắc lấy đầu ngón tay nhè nhẹ gõ gõ trên mặt bàn hỏi.
Dù Gấu Xám thật lòng không thích nói ra những suy nghĩ dâm đãng của mình với người khác, nhưng nghĩ lại đối phương chính là tay trùm buôn thuốc phiện cực ác, nổi tiếng giết người như ngóe, lại có bệnh đa nghi rất nặng, chỉ cần trên mặt mình có một chút do dự thì không chừng một viên đạn từ góc nào đó bay ra cắm vào người cũng nên, vì vậy hắn nghĩ chọn lựa sáng suốt nhất là nên nói ra những suy nghĩ YY của mình.
Sau khi hiểu rõ những suy nghĩ chân thật trong đầu Gấu Xám, đôi mắt sau cặp kính mát của Ba Khắc lóe lên:
- Anh chỉ muốn nói, Gấu Xám chú vô luận có xảy ra chuyện gì, anh đều ủng hộ chú! Cho dù tương lai sau này chú không chịu nổi nữa, cũng có thể theo anh quay về khu Tam Giác Vàng. Anh cam đoan sẽ cho chú một vị trí thích hợp làm chú hài lòng.
- Xin cám ơn anh, Ba Khắc. Em xin kính anh một ly!
Gấu Xám giơ cao cái ly trong tay mình lên mời rượu.
- Tốt!
Ba Khắc cũng nâng ly cụng vào ly của hắn.
Hai người uống một hơi cạn sạch, Ba Khắc nói:
- Gấu Xám! Chú có chắc đám học sinh kia không lộ ra tin tức gì không?
- Cái này đương nhiên! Bọn học sinh đều rất nhát gan sợ chuyện nên cơ bản sẽ không lộ tin tức ra bên ngoài. Dù sao chuyện này đụng tới là vào tù, hơn nữa bọn em còn sử dụng một ít phương pháp đặc biệt để bọn chúng không dám làm như vậy.
Gấu Xám đắc ý vỗ vỗ ngực mình nhưng hắn cũng không nghĩ tới chính mình sớm đã bị người theo dõi.
- Vậy thì anh đây an tâm! Bất quá mấy ngày nay chú cần phải cẩn thận một chút, đừng để phút quan trọng sau cùng lại có chuyện không hay xảy ra... OK! Hôm nay cứ như vậy đi, có tình huống gì mới nhớ lập tức báo cho anh biết.
- No problem sir!
...
- Ây, bọn chúng muốn đi kìa.
Thiết Uyển thấy lưu manh còn đang ngồi im liền lên tiếng nhắc nhở.
- Thấy rồi.
Hướng Nhật không nhịn được hướng về cô nàng phẩy tay. Vốn định theo tác phong làm việc của lưu manh, theo đuôi rồi tìm một nơi an toàn ra tay giết chết đối phương, nhưng bây giờ biết được thực lực chính thức của địch nhân, tất nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà làm ra cái chuyện ngớ ngẩn như vậy.
- Sư phụ, hai người đang nói cái gì vậy?
Thạch Thanh ăn xong phần ăn của hai người sau đó lại uống một ly rượu vang đỏ mà Hướng Nhật đưa cho nên giờ đây khuôn mặt đã hơi hồng hồng lên một tí.
- Không có gì! A, đúng rồi, Tiểu Thanh, em ăn no chưa?
Hướng Nhật nhẹ nhàng chuyển đề tài.
- Cũng no rồi.
Như để chứng minh cho lời nói của mình, vừa dứt lời nàng lấy tay vỗ vỗ vào cái bụng đã no tròn của mình. Động tác vô tình này làm cho khuôn mặt nàng nóng rần lên, ngay lập tức nàng liền cúi thấp đầu xuống như muốn giấu đi sự xấu hổ. Theo sự giáo dục hà khắc từ nhỏ, nàng được dạy hành vi như vậy ở nơi công cộng có thể xem là vô cùng bất lịch sự.
- Ha ha…
Hướng Nhật thấy vậy liền cười khoái trá.
- Sư phụ anh anh…
Thạch Thanh ngẩng đầu, đôi mắt hờn dỗi hiếm thấy của nàng liếc hắn. Mặc dù đã có một lần ‘kinh nghiệm’ nhưng lưu manh vẫn suýt chút nữa đắm chìm vào trong đôi mắt đó. Vẻ mặt của đồ đệ quả thật có lực sát thương mạnh quá đi thôi.
Thiết Uyển không tìm ra lời nào giải thích cho cái tình cảnh của đôi nam nữ trước mặt này, rõ ràng là người yêu mà lại xưng hô ‘sư phụ - đệ tử’ giống như trong trường học. Cách xưng hô kiểu này làm cho nàng có chút thắc mắc trong lòng, chẳng lẽ bọn họ gọi nhau như vậy thì càng thêm kích thích sao?
Thấy Gấu Xám cùng Ba Khắc đã đứng dậy chuẩn bị từ biệt nhau, Thiết Uyển vội vàng lay tỉnh lưu manh không biết đang suy nghĩ cái gì, nàng đánh mắt như có ý bảo: có muốn đuổi theo hay không?
Hướng Nhật quẳng cho nàng ánh mắt ý bảo ‘đầu óc có bệnh’ rồi mặc kệ cô nàng có hiểu hay không cũng không để ý đến nữa. Đuổi theo ư? Cái đó mới là bệnh nặng. Biết rõ trên núi có cọp mà vẫn xông lên thì không phải ngu thì cũng mất trí. Võ công của lưu manh cũng miễn cưỡng tạm so được với Võ Tòng nhưng cũng chưa đạt tới trình độ ‘đao thương không thể xâm phạm’! Đối với tình huống chết chắc như vậy hắn đương nhiên không có chút hăng hái nào để làm, hơn nữa còn tìm cách tránh càng xa càng tốt!
Thiết Uyển nghiến trèo trẹo muốn gãy cả răng, không đi thì không đi còn dùng ánh mắt sỉ nhục người khác như vậy sao? Đang định phát tác thì chuông điện thoại di động vang lên bên trong cái túi xách mang theo bên cạnh làm cho nàng bỏ đi ý định đó trong lòng. Nàng móc điện thoại ra nói chuyện.
Vừa mới nghe được câu đầu tiên thì sắc mặt của Thiết Uyển trông thật khó coi, sau đó nàng chỉ ậm ừ vài tiếng rồi cúp điện thoại. Sau đó nàng cầm lấy túi xách tay xoay người bỏ chạy ngay cả một tiếng giải thích cũng không có,.
- Này, em còn chưa thanh toán tiền cơm đó.
Hành động của Thiết Uyển nhanh lẹ làm Hướng Nhật trở tay không kịp. Nếu như không phải thấy vẻ mặt thất sắc khó coi của nàng thì lưu manh thật dám hoài nghi cô nàng tìm cớ chuồn mất để khỏi phải trả tiền cơm!
- Sư phụ, anh đừng lo, không sao đâu. Hay để em trả tiền bữa ăn này nha.
Thạch thanh đứng ở một bên thấy vậy liền lên tiếng.
- Vấn đề ở đây không phải là chuyện ai trả, mấu chốt là nàng ta mời khách mà lại bỏ đi trước làm cho chúng ta phải tự móc túi trả, cái này là cố ý đây mà!
Hướng Nhật tức giận làm nguyên một tràng dài. Thật ra hắn cũng không để ý tới số tiền lẻ này, hắn bực mình khó chịu chuyện cô nàng nói đi là đi, ngay cả một lời giải thích cũng không.
- Vậy sư phụ, anh nói phải làm sao đây?
- Quên đi! Tự móc tiền túi trả vậy, lần sau còn như vậy thì hắc hắc…
Hướng Nhật cười gian ác, trong đầu xuất hiện cái cảnh nàng nữ cảnh sát quỳ trên mặt đất khóc ròng van xin hắn tha thứ.
- Sư phụ, trên người anh có mang đủ tiền không?
- Tiểu Thanh này, anh thấy em hôm nay nói nhảm hơi nhiều đó.
- A!
Thạch Thanh ngẩn người ra không dám nói lung tung nữa.
- Waiter, check please!
Hướng Nhật gọi người bồi bàn đang đứng gần đó.
- Dạ thưa ông, tổng cộng là…
……
Rời khỏi nhà hàng, lưu manh nhìn qua đồ đệ vẫn đi theo bên người, khuôn mặt nhợt nhạt nay đã có nét cười vui. Dường như sau khi trải qua chuyện lần này, nàng đối hắn càng quấn quýt si mê, còn có một loại cảm giác nương tựa mà trước kia hắn không thấy ở nàng.
- Tiểu Thanh, em không trở về trường học sao?
- Sư phụ vậy còn anh thì sao?
- Anh tất nhiên quay lại trường.
- Vậy thì... chúng ta cùng đi nha.
Thạch Thanh thật vất vả mới gom đủ dũng khí thốt ra những lời này. Nhưng trong lúc nàng chờ đợi sư phụ mình trả lời thì phát hiện ra hắn không có chú ý nghe. Lúc này hắn đang đứng trước một cái xe Mercedes-Benz màu đen nói cái gì đó.
- Tiểu Thanh, em về trường học trước một mình nhe, anh có chuyện phải đi một chút.
Hướng Nhật mở cửa xe ngồi xuống, vẫy vẫy tay nói.
- Dạ vâng! Em biết rồi!
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe đang chạy đi, Thạch Thanh vẫy tay tạm biệt nhưng trong lòng nàng cảm thấy như có chút mất mát gì đó.
……
- What the f***k làm chú em cười vậy Gấu Xám?
Gã ngồi phía đối diện mang kính mát - Ba Khắc – kẻ hơn nửa đời không quen dùng tiếng quốc ngữ hỏi hắn.
- À! Thật ra không có gì đâu anh, chỉ là em đang nghĩ tới một vài chuyện thú vị. Gấu Xám ngừng dòng suy nghĩ về những chuyện YY vô nghĩa trong đầu hắn lên tiếng trả lời.
- Có thể chia sẻ cho anh biết một chút không? Ba Khắc lấy đầu ngón tay nhè nhẹ gõ gõ trên mặt bàn hỏi.
Dù Gấu Xám thật lòng không thích nói ra những suy nghĩ dâm đãng của mình với người khác, nhưng nghĩ lại đối phương chính là tay trùm buôn thuốc phiện cực ác, nổi tiếng giết người như ngóe, lại có bệnh đa nghi rất nặng, chỉ cần trên mặt mình có một chút do dự thì không chừng một viên đạn từ góc nào đó bay ra cắm vào người cũng nên, vì vậy hắn nghĩ chọn lựa sáng suốt nhất là nên nói ra những suy nghĩ YY của mình.
Sau khi hiểu rõ những suy nghĩ chân thật trong đầu Gấu Xám, đôi mắt sau cặp kính mát của Ba Khắc lóe lên:
- Anh chỉ muốn nói, Gấu Xám chú vô luận có xảy ra chuyện gì, anh đều ủng hộ chú! Cho dù tương lai sau này chú không chịu nổi nữa, cũng có thể theo anh quay về khu Tam Giác Vàng. Anh cam đoan sẽ cho chú một vị trí thích hợp làm chú hài lòng.
- Xin cám ơn anh, Ba Khắc. Em xin kính anh một ly!
Gấu Xám giơ cao cái ly trong tay mình lên mời rượu.
- Tốt!
Ba Khắc cũng nâng ly cụng vào ly của hắn.
Hai người uống một hơi cạn sạch, Ba Khắc nói:
- Gấu Xám! Chú có chắc đám học sinh kia không lộ ra tin tức gì không?
- Cái này đương nhiên! Bọn học sinh đều rất nhát gan sợ chuyện nên cơ bản sẽ không lộ tin tức ra bên ngoài. Dù sao chuyện này đụng tới là vào tù, hơn nữa bọn em còn sử dụng một ít phương pháp đặc biệt để bọn chúng không dám làm như vậy.
Gấu Xám đắc ý vỗ vỗ ngực mình nhưng hắn cũng không nghĩ tới chính mình sớm đã bị người theo dõi.
- Vậy thì anh đây an tâm! Bất quá mấy ngày nay chú cần phải cẩn thận một chút, đừng để phút quan trọng sau cùng lại có chuyện không hay xảy ra... OK! Hôm nay cứ như vậy đi, có tình huống gì mới nhớ lập tức báo cho anh biết.
- No problem sir!
...
- Ây, bọn chúng muốn đi kìa.
Thiết Uyển thấy lưu manh còn đang ngồi im liền lên tiếng nhắc nhở.
- Thấy rồi.
Hướng Nhật không nhịn được hướng về cô nàng phẩy tay. Vốn định theo tác phong làm việc của lưu manh, theo đuôi rồi tìm một nơi an toàn ra tay giết chết đối phương, nhưng bây giờ biết được thực lực chính thức của địch nhân, tất nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà làm ra cái chuyện ngớ ngẩn như vậy.
- Sư phụ, hai người đang nói cái gì vậy?
Thạch Thanh ăn xong phần ăn của hai người sau đó lại uống một ly rượu vang đỏ mà Hướng Nhật đưa cho nên giờ đây khuôn mặt đã hơi hồng hồng lên một tí.
- Không có gì! A, đúng rồi, Tiểu Thanh, em ăn no chưa?
Hướng Nhật nhẹ nhàng chuyển đề tài.
- Cũng no rồi.
Như để chứng minh cho lời nói của mình, vừa dứt lời nàng lấy tay vỗ vỗ vào cái bụng đã no tròn của mình. Động tác vô tình này làm cho khuôn mặt nàng nóng rần lên, ngay lập tức nàng liền cúi thấp đầu xuống như muốn giấu đi sự xấu hổ. Theo sự giáo dục hà khắc từ nhỏ, nàng được dạy hành vi như vậy ở nơi công cộng có thể xem là vô cùng bất lịch sự.
- Ha ha…
Hướng Nhật thấy vậy liền cười khoái trá.
- Sư phụ anh anh…
Thạch Thanh ngẩng đầu, đôi mắt hờn dỗi hiếm thấy của nàng liếc hắn. Mặc dù đã có một lần ‘kinh nghiệm’ nhưng lưu manh vẫn suýt chút nữa đắm chìm vào trong đôi mắt đó. Vẻ mặt của đồ đệ quả thật có lực sát thương mạnh quá đi thôi.
Thiết Uyển không tìm ra lời nào giải thích cho cái tình cảnh của đôi nam nữ trước mặt này, rõ ràng là người yêu mà lại xưng hô ‘sư phụ - đệ tử’ giống như trong trường học. Cách xưng hô kiểu này làm cho nàng có chút thắc mắc trong lòng, chẳng lẽ bọn họ gọi nhau như vậy thì càng thêm kích thích sao?
Thấy Gấu Xám cùng Ba Khắc đã đứng dậy chuẩn bị từ biệt nhau, Thiết Uyển vội vàng lay tỉnh lưu manh không biết đang suy nghĩ cái gì, nàng đánh mắt như có ý bảo: có muốn đuổi theo hay không?
Hướng Nhật quẳng cho nàng ánh mắt ý bảo ‘đầu óc có bệnh’ rồi mặc kệ cô nàng có hiểu hay không cũng không để ý đến nữa. Đuổi theo ư? Cái đó mới là bệnh nặng. Biết rõ trên núi có cọp mà vẫn xông lên thì không phải ngu thì cũng mất trí. Võ công của lưu manh cũng miễn cưỡng tạm so được với Võ Tòng nhưng cũng chưa đạt tới trình độ ‘đao thương không thể xâm phạm’! Đối với tình huống chết chắc như vậy hắn đương nhiên không có chút hăng hái nào để làm, hơn nữa còn tìm cách tránh càng xa càng tốt!
Thiết Uyển nghiến trèo trẹo muốn gãy cả răng, không đi thì không đi còn dùng ánh mắt sỉ nhục người khác như vậy sao? Đang định phát tác thì chuông điện thoại di động vang lên bên trong cái túi xách mang theo bên cạnh làm cho nàng bỏ đi ý định đó trong lòng. Nàng móc điện thoại ra nói chuyện.
Vừa mới nghe được câu đầu tiên thì sắc mặt của Thiết Uyển trông thật khó coi, sau đó nàng chỉ ậm ừ vài tiếng rồi cúp điện thoại. Sau đó nàng cầm lấy túi xách tay xoay người bỏ chạy ngay cả một tiếng giải thích cũng không có,.
- Này, em còn chưa thanh toán tiền cơm đó.
Hành động của Thiết Uyển nhanh lẹ làm Hướng Nhật trở tay không kịp. Nếu như không phải thấy vẻ mặt thất sắc khó coi của nàng thì lưu manh thật dám hoài nghi cô nàng tìm cớ chuồn mất để khỏi phải trả tiền cơm!
- Sư phụ, anh đừng lo, không sao đâu. Hay để em trả tiền bữa ăn này nha.
Thạch thanh đứng ở một bên thấy vậy liền lên tiếng.
- Vấn đề ở đây không phải là chuyện ai trả, mấu chốt là nàng ta mời khách mà lại bỏ đi trước làm cho chúng ta phải tự móc túi trả, cái này là cố ý đây mà!
Hướng Nhật tức giận làm nguyên một tràng dài. Thật ra hắn cũng không để ý tới số tiền lẻ này, hắn bực mình khó chịu chuyện cô nàng nói đi là đi, ngay cả một lời giải thích cũng không.
- Vậy sư phụ, anh nói phải làm sao đây?
- Quên đi! Tự móc tiền túi trả vậy, lần sau còn như vậy thì hắc hắc…
Hướng Nhật cười gian ác, trong đầu xuất hiện cái cảnh nàng nữ cảnh sát quỳ trên mặt đất khóc ròng van xin hắn tha thứ.
- Sư phụ, trên người anh có mang đủ tiền không?
- Tiểu Thanh này, anh thấy em hôm nay nói nhảm hơi nhiều đó.
- A!
Thạch Thanh ngẩn người ra không dám nói lung tung nữa.
- Waiter, check please!
Hướng Nhật gọi người bồi bàn đang đứng gần đó.
- Dạ thưa ông, tổng cộng là…
……
Rời khỏi nhà hàng, lưu manh nhìn qua đồ đệ vẫn đi theo bên người, khuôn mặt nhợt nhạt nay đã có nét cười vui. Dường như sau khi trải qua chuyện lần này, nàng đối hắn càng quấn quýt si mê, còn có một loại cảm giác nương tựa mà trước kia hắn không thấy ở nàng.
- Tiểu Thanh, em không trở về trường học sao?
- Sư phụ vậy còn anh thì sao?
- Anh tất nhiên quay lại trường.
- Vậy thì... chúng ta cùng đi nha.
Thạch Thanh thật vất vả mới gom đủ dũng khí thốt ra những lời này. Nhưng trong lúc nàng chờ đợi sư phụ mình trả lời thì phát hiện ra hắn không có chú ý nghe. Lúc này hắn đang đứng trước một cái xe Mercedes-Benz màu đen nói cái gì đó.
- Tiểu Thanh, em về trường học trước một mình nhe, anh có chuyện phải đi một chút.
Hướng Nhật mở cửa xe ngồi xuống, vẫy vẫy tay nói.
- Dạ vâng! Em biết rồi!
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe đang chạy đi, Thạch Thanh vẫy tay tạm biệt nhưng trong lòng nàng cảm thấy như có chút mất mát gì đó.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.