Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 369: Có người tới

Lý Tiếu Tà

02/04/2013

- Tiểu Uyển vẫn chưa về à?

Buổi chiều tan học về đến nhà, Hướng Nhật còn không biết có phần kinh hỉ sắp ập xuống đầu, thấy nữ cảnh sát lại không ở nhà, không nhịn được có chút bắt đầu thất vọng.

Hắn còn tưởng rằng trải qua “giáo huấn” của chính mình tối qua, nữ cảnh sát sẽ sớm trở về, không nghĩ tới tính cuồng công việc đến chết vẫn không đổi, xem ra đêm nay có lẽ phải “cố gắng” một chút, tốt nhất là khiến cho nàng ngày mai không thể xuống giường được, như vậy có thể một lần vất vả mà suốt đời vẫn nhàn nhã. Đang ở trong lòng vạch kế hoạch cho hoạt động mờ ám, An đại tiểu thư bên cạnh ngồi ở trên ghế salon một bên vừa ăn bánh bích quy vừa xem ti vi nói chen vào:

-Trời đất, chúng ta mới tan học, Thiết đại tỷ như thế nào lại có thể về nhà sớm vậy?

Bình thường đều phải đợi tới thời gian ăn cơm chiều mà?

Hướng Nhật biết nàng nói rất đúng sự thật, cũng hiểu có chút không thể tránh được, ai biểu hắn để việc sờ vuốt lên trên việc ăn cơm của nữ cảnh sát. Ài—lắc đầu cười khổ, đột nhiên nhớ tới cái gì, con mắt Hướng Nhật liền sáng ngời:

- Được rồi, ngày mai và ngày mốt chính là cuối tuần, được hai ngày nghỉ, không biết mọi người có dự định hoặc là sắp xếp gì không?

Nói xong lời cuối cùng, Hướng Nhật nở một nụ cười dâm tiện, rất rõ ràng, hắn lại có chủ ý mờ ám gì đây.

Mấy vị đại tiểu thư cùng nhau liếc mắt về phía nam nhân, không nói gì, cứ nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt như giống như đề phòng tên trộm.

Đối với nam nhân, các nàng sớm đã hiểu rõ toàn bộ tính cách của hắn, nói cách khác, tên nam nhân xấu xa này này vểnh mông lên một cái là phóng ra toàn rắm thối gì đó thôi.

Nhất là Sở Sở, nàng còn nhớ rõ lúc đầu một tuần điên cuồng như vậy, dường như mỗi ngày đều bị nam nhân khiến cho toàn thân bủn rủn vô lực, hơn nữa nam nhân bắt đầu liền chơi đùa không dứt, trong phòng bất cứ địa phương nào cũng có thể khiến cho hắn hưng phấn dựng lên, đoạn thời gian xấu hổ này nàng không định nếm thử lại – chỉ việc mỗi lần nhớ đến là vẫn khiến cả người nàng khô nóng cùng xấu hổ, trống ngực đập liên hồi.

Hướng Nhật vừa thấy vẻ mặt mấy cô gái, liền biết ý nghĩ của bản thân đã bị các nàng nhìn thấu, bất quá cũng không cảm thấy xấu hổ, mà hoàn toàn đem cái tinh hoa của từ “vô sỉ” giải thích đến độ nhuần nhuyễn:

- A, tất cả mọi người đều không có kế hoạch a, anh xem không bằng tốt nhất đều ở nhà? Chúng ta có thể nghiên cứu một chút niềm vui thú lớn nhất của con người!

Niềm vui thú lớn nhất của con người? Không sai, chính là niềm vui thú lớn nhất của con người!

Vẻ mặt Hướng Nhật lúc nói chuyện nọ, chỉ còn thiếu việc không có khắc “ban ngày tuyên dâm” bốn chữ to này trên mặt.

Chúng nữ cùng lúc đều trừng mắt, An Tâm làm đại biểu cả nhóm càng cười mắng:

- Nghiên cứu cái đầu anh, cả ngày chỉ biết suy nghĩ bậy bạ, nói cho anh biết, chúng em đã sớm lên kế hoạch rồi, 2 giờ rưỡi chiều mai tại trung tâm có một hội diễn ca nhạc, chúng em ngay cả vé đều mua được cả rồi!

- Thương lượng rồi ư? Như thế nào không nói với anh? Chuyện này diễn ra khi nào?

Hướng Nhật trừng lớn con mắt, liên tục hỏi tràn đầy vẻ không tin nổi cùng chán nản. Việc hắn tiếc nuối nhất chính là, hiện tại rõ ràng cũng có thể cùng 5 nàng du hí, nhưng hắn lúc này nhiều nhất cũng chỉ được lần mò 3 nàng. Lại nói tiếp, lần nọ vẫn là lần đầu tiên của đồ đệ cùng An đại tiểu thư, bất quá từ sau lần nọ, ban đêm cũng không còn được tiêu hồn như thế nữa, hơn nữa mỗi lần đều là lén lút tiến vào phòng, mặc dù có điểm kích động nhỏ của việc trộm tình, nhưng tuyệt đối không có kích thích như lúc vài người cùng nằm trên một cái giường…

Cho nên hắn rất muốn thừa cơ hội ngày mai và ngày mốt để thoải mái, xem có thể hay không ở nhà tìm được cơ hội lừa mấy vị đại tiểu thư tất cả ngủ cùng một giường. Nhưng một phen lời nói của An đại tiểu thư lập tức liền cự tuyệt tâm tư của hắn, điều này làm cho hắn đột ngột có điểm đả kích không chịu nổi. Mắt thấy trên mặt nam nhân tràn đầy vẻ thất vọng, An tâm tựa hồ đắc ý hơn:

- Nói cho anh làm gì? Chẳng lẽ chuyện gì cũng đều phải xin ý kiến của anh sao? Về phần chuyện này, quyết định xong lúc nào, chúng em sẽ nói cho anh.

Nói tới đây, giọng nói An đại tiểu thư dừng lại, hiển nhiên là đang gợi sự tò mò của nam nhân.

- Lúc nào?

Hướng Nhật quả nhiên nhịn không được liền bị hấp dẫn, mở miệng hỏi.

An Tâm cười hắc hắc nói:



- Còn nhớ rõ chuyện giữa trưa ngày hôm qua chúng em đi cửa hàng mua sắm chứ? Đúng lúc, chúng em thấy được có cái áp phích thần tượng ngôi sao muốn ở tại trung tâm biểu diễn ca nhạc 6 buổi chiều trong tuần, chúng em lập tức đi mua vé, may mà vẫn còn vé a, lại nói cái này quả thật là trùng hợp!

An đại tiểu thư thở dài:

- Ài, chỉ trách anh lại không đi cùng chúng em, chúng em cũng chả biết anh có thích ngôi sao kia không, cho nên không có mua vé cho anh.

Xem nàng nói xong một cách dễ dàng, Hướng Nhật sao lại có thể không biết cô nàng này là đang giả bộ, đồng thời hắn cũng hiểu được hàm ý sâu sắc trong lời nói của cô nàng, quả nhiên vẫn là tai họa do chính mình giữa trưa ngày hôm qua tùy tiện tìm một lý do đi ra ngoài rước lấy, đây là An đại tiểu thư trả thù chính mình, bản thân một mình đi ra ngoài, đem mấy người bọn nàng bỏ mặc tại trường học, cho nên vì muốn chính mình cũng nếm thử khổ sở lớn, các nàng liền cố ý thương lượng đi xem diễn ca nhạc, mà đem bản thân mình loại ra ngoài.

Trong lòng Hướng Nhật kêu khổ không ngừng, chính mình cũng không phải ra ngoài lêu lổng, mà là vì đi giúp Thư Dĩnh giải quyết vấn đề của công ty mẹ con họ, nhưng nguyên nhân này khẳng định là không thể lấy ra giải thích, nếu không hậu quả sợ rằng so với lý do bịa đại lúc trước còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Đành ngậm bồ hòn làm ngọt, Hướng Nhật lại có chút không cam lòng hỏi:

- Có thể nói cho anh biết một chút không, cái ngôi sao kia tên gì, có thể khiến các em vì hắn mà cố gắng đi cổ vũ thế?

Hướng Nhật biết mấy vị đại tiểu thư này đều không có sở thích theo đuổi ngôi sao, hắn rất muốn biết, đến cùng là ai mà có thể khiến các nàng hứng thú.

An Tâm cười thần bí:

- Lại nói tiếp, nàng cũng là bạn học trung học trước kia của Sở Sở.

- Lạc Phi Tử?

Trong lòng Hướng nhật vừa động, liền thốt ra, vừa là bạn học trung học của Sở Sở đồng thời là ngôi sao, hắn chỉ biết một người, đó chính là Lạc Phi Tử tiểu thư đã gặp qua mấy lần.

- Anh cũng biết?

An Tâm ngạc nhiên, sở dĩ phải giả ma giả quỷ chính là vì để tăng lên sự tò mò của nam nhân, sau đó đợi đến khi hứng thú lên đến cực điểm sẽ một hơi nói ra, cũng không ngờ đến là chính nam nhân lại tự nhiên sớm biết rõ, điều này làm cho nàng có cảm giác đánh vào bông, rất buồn bực.

Phải biết rằng, nàng cũng là ngày hôm qua trong khi nghe Sở Sở bên cạnh xem áp phích nói thì mới biết thần tượng ngôi sao này chính là bạn học trung học của Sở Sở, nếu không với tính cách của hắn đối với ngôi sao không có chút hứng thú, như thế nào lại có thể đi xem buổi diễn ca nhạc nhàm chán vậy?

Hướng Nhật đang muốn trả lời, Sở Sở ở bên cạnh đã vội giải thích:

- Lần trước em cùng Hướng Quỳ vừa lúc ra ngoài lại gặp nàng ta, cho nên Hướng Quỳ cũng biết.

An Tâm vốn bởi vì nam nhân biết chuyện này mà có chút khó chịu, hiện tại nghe nói nam nhân cùng Lạc Phi Tử kia đã từng có tiếp xúc, nhất thời nhìn hắn không có hảo ý:

- Này, nói thật đi, anh có hay không có chủ ý với Lạc Phi Tử?

Hướng Nhật suýt bị sặc bởi những lời này, vội vàng chỉ lên trời thề nói rõ ràng quan hệ:

- Đừng xem anh giống như sắc lang được không? Anh đối với Tử gì gì đó không có hứng thú!

- Hừ, hy vọng anhnhớ kỹ những lời này.

An Tâm thờ ơ nhìn nam nhân, đột nhiên trong lòng vừa động, mở miệng nói:

- Được rồi, ngày mai anh cũng theo chúng em đi xem diễn ca nhạc.

Những lời này vừa nói ra, không những Hướng Nhật chết ngất, mà ngay cả Sở Sở cùng Thạch Thanh cũng có chút không dám tin. Các nàng ngày hôm qua nghe An đại tiểu thư nghiến răng nghiến lợi nói tuyệt đối không cho nam nhân đi theo, như thế nào hiện tại lại cho hắn đi theo?



Đương nhiên, các nàng cũng không phản đối, trái lại vẫn rất hy vọng nam nhân có thể đi chung với các nàng, chỉ là thật sự vẫn không rõ ràng tại sao An Tâm đã tính toán kế hoạch như thế mà bây giờ lại thay đổi chủ ý.

Hướng Nhật cũng đối với việc An đại tiểu thư thay đổi ý kiến thắc mắc:

- Không phải nói không mua vé cho anh sao, bây giờ làm sao lại cho anh đi theo thế?

- Cho anh đi thì cứ đi đi, hỏi gì nhiều, bây giờ không có vé thì không thể đi mua sao?

An Tâm lớn tiếng nói, cũng không phải bởi vì ghen, mà là trong lòng nàng có kế hoạch khác. Nói vừa xong, lại đối với nam nhân tức giận phất phất tay:

- Tốt lắm, nhanh đi làm cơm, bụng em cùng Thanh thanh, Sở Sở đang đói đây.

Hướng Nhật:

- Anh có nói bữa cơm hôm nay do anh xuống bếp sao?

An Tâm một tay kéo Thạch Thanh đang muốn đứng lên.

- Còn đứng chỗ này làm gì, chúng ta đói bụng không có việc gì, nếu Thiết tỷ trở về không có cơm ăn, đứa con trong bụng nàng sẽ không có dinh dưỡng, đem anh làm thịt cũng không quá đâu!

“……..” Hướng nhật không nói gì, nhưng vẫn lẩm bẩm đi vào phòng bếp, đứa con quan trọng hơn cả.

…..Màn đêm dần dần phủ xuống, cả Bắc Hải đều bao phủ đủ màu sắc phồn hoa dưới ngọn đèn. Đương nhiên, cũng có chỗ ngọn đèn không thể chiếu tới, ví dụ như công viên. Cũng không phải tại công viên không có đèn đường, chỉ là cũng không thể nói chắc đèn đường có thể chiếu hết cả công viên, rất nhiều chỗ vẫn là đen tối một mảnh, thậm chí đưa tay cũng không thấy năm ngón. Ban ngày công viên mặc dù đông người, nhưng vừa đến buổi tối, cơ bản là chỗ yên lặng nhất vào ban đêm ở Bắc Hải, chỉ có những cặp yêu nhau nóng bỏng mới có thể tới nơi này. Nhưng bởi vì gần đây trong công viên luôn luôn có người mất tích, hơn nữa phần lớn là người yêu nam, rất nhiều người nhất thời liền lấy sai truyền sai, nói là có một người bị nam nhân bỏ rơi nên tự sát hóa thành nữ lệ quỷ đến đây lấy mạng, hàng đêm chuyên môn tìm nam nhân trả thù.

Mặc dù chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng cũng đủ để nam nữ thường lui tới nơi này để dã chiến nghe mà chùn bước. Cho nên có thể nói, công viên hiện tại đến buổi tối thật sự trở thành cấm địa, mà ngay cả nữ cũng không dám tới, ai có thể cam đoan nữ quỷ nọ sẽ không tìm đồng loại nữ đây? Có điều mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ, người có chút cơ bắp hoặc là có ý đồ khác hoàn toàn không đem chuyện hoang đường để vào mắt. Lúc này, tại một góc hắc ám của công công, mơ hồ có thể thấy được một đôi nam nữ cuộn chặt lấy nhau, đúng lúc này truyền ra một ít thanh âm nhỏ.

- Này, như vậy thật sự có hiệu quả sao?

Một lát sau, cô gái ở chỗ đó hỏi.

- Nghe lời ta thì sẽ không sai, nhất định có hiệu quả!

Tiếng nói người kia khàn khàn khẳng định lại.

- Có hiệu quả cũng không cần ôm chặt vậy chứ?

Chủ nhân thanh âm nữ có chút bất mãn nói.

- A, ta là sợ cô bị lạnh, cô cũng biết, hiện tại khí trời dần dần lạnh, nhất là ban đêm, rất dễ bị cảm lạnh.

- Vậy cũng không cần sờ vuốt nơi đó chứ?

Âm thanh nữ chủ nhân bắt đầu phản đối.

- Aha, không có ý tứ, sờ nhầm chỗ.

Tiếng nói khàn khàn xấu hổ cười cười, đang muốn nói gì nữa, đột nhiên thân thể khựng lại, một tay vội che miệng cô gái, cúi đầu nói:

- Có người tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook