Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 362: Dê vào miệng cọp

Lý Tiếu Tà

02/04/2013

Hướng Nhật cũng không biết có người chơi đểu sau lưng mình, vẫn chuyện ta ta làm, tiến hành trêu đùa chòng ghẹo. Tưởng rằng cứ bình yên như vậy mà hết buổi chiều, nhưng khi gần hết tiết ba, hắn nhìn thấy ngoài cửa sổ Nhâm đại tiểu thư đang vẫy hắn. Hắn biết bình thường không có việc gì thì nàng sẽ không chủ động tới tìm mình, phỏng chừng nàng có chuyện muốn nói với mình.

Hướng Nhật giơ tay ra hiệu với nàng. Cô nàng mặc dù rất bất mãn nhưng cũng làm theo ý của nam nhân, lén lút trốn sang một bên. Vừa mới hết tiết, Hướng Nhật lấy cớ muốn đến phòng ngữ âm luyện tập chuẩn bị thi đấu, mấy đại tiểu thư cũng không nghi ngờ, chỉ yêu cầu hắn nhanh chóng quay lại, nói xong cười giỡn rồi đi. Hướng Nhật thở dài, khi thấy bóng dáng các nàng xa dần lúc này mới giống như kẻ trộm chạy chầm chậm đến chỗ quẹo của khối phòng học gần đó.

- Lén lén lút lút, anh muốn làm gì! Không phải không nhận ra em đấy chứ!

Ở chỗ rẽ Nhâm đại tiểu thư đã đợi sẵn đến sốt ruột, hơn nữa đối với cách sắp xếp của nam nhân cực kì ấm ức, cứ như mình là người thứ ba chen chân vào, không, không phải là người thứ ba mà phải là người thứ tư, thứ năm,thứ sáu… Dù sao nàng cũng không rõ, nhưng sự hoa tâm của kẻ này có thể khẳng định. Hiện tại vừa thấy đối phương đến, Nhâm Quân tức giận bộc phát luôn.

- Có phải sợ đi cùng em bị các nàng nhìn thấy? Anh là cái đồ không có lương tâm!

Hướng Nhật cười khổ, hắn lúc này không muốn để lộ quan hệ của mình với Nhâm đại tiểu thư, chủ yếu là hắn cảm thấy không nên quá liều lĩnh. Nữ cảnh sát cùng An đại tiểu thư chính là vết xe đổ, nếu như mình lại đột nhiên dẫn thêm người về, nói là các nàng lại có thêm một người chị em mới, chuyện này…vô luận thế nào cũng không thể nói ra lúc này được. Cho nên hiện tại chỉ có thể đợi quan hệ giữa Nhâm đại tiểu thư với nhóm Sở Sở trở nên quen thuộc, tốt nhất là có cảm tình với nhau, đến lúc đó nói ra sẽ thuận lợi hơn. Hơn nữa hắn vẫn còn một lo lắng khác, nếu như mình thừa nhận Nhâm đại tiểu thư, như vậy làm sao nói chuyện được với băng sơn mỹ nữ Hác Tiện Văn đây? Đối với nàng mà nói thì rất không công bằng! Nói muốn cả hai người cũng không được, mà muốn dứt khoát với cả hai cũng không xong. Hướng Nhật cũng không muốn thiên vị một người mà làm thương tâm đến người còn lại.

- Biết anh không có lương tâm mà!

Nhâm Quân cũng mặc kệ ý nghĩ của nam nhân, thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng không khỏi càng thêm khổ sở. Dựa vào gì mà đám Sở Sở có thể quang minh chính đại ở bên nam nhân còn mình thì lại phải lén lút? Sự ghen tuông trong nội tâm càng thêm chất chứa, hận không thể cắn chết tên nam nhân hoa tâm kiêm bạc tình này. Thế nhưng nàng cũng biết mình là người đến sau, sau này phải xem sắc mặt của đám Sở Sở mà làm việc, hiện tại cũng chỉ biết ủy khuất một mình.

Mà sở dĩ nói như vậy, chính là muốn càu nhàu phát tiết tâm tư bất mãn của mình cho đối phương biết. Hướng Nhật biết lời nói cô nàng mặc dù có phần cay độc, nhưng cũng không phải thực sự là ghen ghét, nhẹ nhàng dỗ dành:

- Được rồi, đợi một khoảng thời gian nữa các em quen thân nhau, anh sẽ nói ra quan hệ của chúng ta.

- Anh đừng có lừa em đấy!

Nhâm Quân trong mắt lộ ra chút vui mừng, nhưng tiếp theo đó lại lo lắng:

- Anh nói các cô ấy sẽ tiếp nhận em sao?

- Có thể!

Hướng Nhật gật đầu khẳng định, trong lòng hắn cũng có chút chắc chắn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể làm thế. Hắn cũng biết, như hiện tại mà nói, mấy vị đại tiểu thư trong nhà cũng không có biểu hiện gì quá giới hạn nhưng sự khó chịu nội tâm thì khẳng định là có. Hướng Nhật cũng muốn chiếu cố đến tâm tình của bọn họ, không muốn vì ham muốn sảng khoái nhất thời mà làm các nàng đau lòng.

- Chính anh nói đấy nhé!

Nhâm Quân vẻ mặt nghiêm túc nhìn nam nhân, sau đó uy hiếp:

- Đến lúc đó nếu anh lừa em, em sẽ tự sát cho anh hối hận cả đời!

- Nói cái gì ngớ ngẩn vậy!

Hướng Nhật thực hết chỗ nói, mắt thấy nàng càng lúc càng thái quá, vội vàng chuyển đề tài:

- Đúng rồi, tìm anh có chuyện gì không?

Nhâm Quân cũng phục hồi tinh thần, rốt cuộc nhớ lại mục đích đi tìm nam nhân của mình, khóe miệng nhếch lên nói:

- Nói đến chuyện này, em muốn nhắc anh một chút, sau này ở trường học anh có thể bớt phóng túng một chút được không?

- Thế là sao?

Hướng Nhật nghe xong không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Nhâm Quân bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Anh biết không? Đã có người nói chuyện anh cùng đám Sở Sở cùng một chỗ cho em biết, nếu như không phải em đã sớm biết quan hệ của các người, hừ hừ…

Nói còn chưa dứt lời nhưng cũng khiến người đối diện đã rõ ý tứ.



- Ai mà nhàm chán như vậy thế?

Hướng Nhật tức thì lòng sinh phản cảm, đương nhiên đối tượng là kẻ khua môi múa mép xen vào việc của người khác kia. Hắn biết sự lợi hại của tin vịt, đến tai Nhâm đại tiểu thư thì không sao, ngộ nhỡ không cẩn thận bị Nhâm mẫu biết được, vậy vấn đề càng thêm nghiêm trọng. Nghĩ lại lúc mình chưa xác định quan hệ với cô nàng gậy trúc, vẻn vẹn bị hiểu nhầm mà thôi, đã bị Nhâm mẫu gọi vào phòng làm việc tra hỏi một phen, cũng may mà lúc đó cô nàng có ảo tưởng nói Sở Sở là em họ mình, mới may mắn trót lọt. Đang nghĩ xem làm thế nào để ngăn ngừa chuyện này, Nhâm Quân đã lên tiếng:

- Chính là Trương Hữu Thiên.

Giọng nói có phần chán ghét.

- Trương Hữu Thiên? Anh có biết không nhỉ?

Hướng Nhật nghe thấy liền cẩn thận dò trong đầu một lần, xác định cái tên này mình mới nghe lần đầu.

- Ơ kìa, chính là Chủ tịch Hội sinh viên lần trước đánh bài cùng với em ấy!

Thấy nam nhân hơi nghi hoặc, Nhâm Quân lập tức nhắc nhở.

- Em nói là hắn?

Sắc mặt Hướng Nhật lập tức âm trầm, cái tên kia hắn đương nhiên nhớ rõ, hai lần trước hắn cũng đã kiềm chế không ra tay với đối phương, không ngờ lần này còn dám đến trước mặt Nhâm đại tiểu thư gây xích mích. Xem ra khoảng thời gian này mình đã quá nhân từ với đối phương rồi… Nghĩ tới đây Hướng Nhật hắc hắc cười lạnh:

- Anh xem ra hắn đang hiềm cuộc sống hiện tại quá thoải mái, muốn tìm chút kích thích.

Vừa nghe lời nói nam nhân có chút uy hiếp nghiêm trọng, hơn nữa lại làm người ta liên tưởng ngay đến bạo lực, Nhâm Quân bất giác khẩn trương, tóm chặt cánh tay của nam nhân:

- Anh muốn làm gì, ngàn vạn lần không được đánh người, sẽ bị trường học ghi lại lỗi nặng, hơn nữa bây giờ hắn vẫn đang là Chủ tịch Hội sinh viên, nghiêm trọng còn có thể bị trường đuổi học.

- Không phải lo lắng, anh không ngốc vậy đâu, chỉ có điều nếu hắn dám nói lung tung, như thế nào thì cũng phải cho hắn chút trừng phạt chứ?

Hướng Nhật quả thật còn chưa ngốc đến mức tự mình động thủ, hơn nữa, cái loại tép riu này hắn không rảnh để ý tới. Dù sao lâu rồi cũng không sai đám tiểu đệ Hầu Tử kia làm việc gì, có lẽ bọn chúng đã sớm ngứa tay, lúc này để cho chúng đi hù dọa tên học sinh kia, hẳn là không có vấn đề gì. Nghĩ đến đây, Hướng Nhật không kìm nổi lộ ra nụ cười quỷ quyệt.

Thấy vậy Nhâm Quân hờn dỗi không thôi:

- Anh đừng cười vậy được không, thật là dọa người mà!

Hướng Nhật lấy lại tinh thần, thấy mặt nàng vừa lo lắng lại thêm sợ hãi, không nhịn được miệng ba hoa:

- Em yêu, chừng nào thì em sinh baby cho anh?

Nhâm Quân nhất thời mặt đỏ bừng, nét mặt lo lắng cùng sợ hãi lúc trước đã hoàn toàn quăng lên tận chín tầng mây.

- Đáng ghét, bây giờ em còn là học sinh, làm sao có thể sinh baby được?

Hướng Nhật cười hắc hắc:

- Đừng lo, trước tiên chúng ta có thể tập qua “quá trình” sinh baby trước.

Hắn cố tình nhấn mạnh hai từ “quá trình”.

- Lưu manh!

Nhâm Quân mặt đỏ bừng, tim đập nhộn lên, không khỏi có chút hối hận khi đi tìm nam nhân, mỗi lần gặp đều bị hắn đùa giỡn loạn cả lên, nếu không cũng bị hắn chiếm đủ tiện nghi. Mặc dù trong lòng không kháng cự, nhưng nam nhân lần nào cũng không để ý xung quanh gì cả, nghĩ muốn làm gì thì chỗ nào cũng được, điểm đấy làm mình rất thẹn thùng, lo sợ vạn nhất có người từ đâu chui ra, như vậy mình thực chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người khác.

Cũng không biết nghĩ tới những gì, Nhâm Quân đột nhiên cúi đầu, cắn môi nói:

- Tại anh không nói rõ ràng trước nhóm Sở Sở, nhiều nhất... chỉ có thể cho anh ôm một chút, nhưng mà muốn... cái kia em sẽ không đồng ý!

Hướng Nhật có chút khoa trương kêu lên:



- Không phải chứ, lần trước em còn đáp ứng anh thứ năm…

Nhâm Quân không đợi nam nhân nói hết lời đã đưa tay cấu véo, vẻ mặt tinh quái cười:

- Thứ năm đã qua rồi, hơn nữa cũng chính anh từ bỏ, không liên quan đến em!

Hướng Nhật trong lòng chợt động, nhìn sang hai bên một chút, phát hiện không có ai chú ý tới bên này chợt nảy lên ý nghĩ cầm thú. Nhưng mà vừa muốn hành động thì chuông điện thoại lại reo lên rất không đúng lúc. Nhâm Quân sớm nhìn ra nam nhân đối với mình có ý đồ làm loạn, nghe thấy thanh âm cứu mạng này nàng tự nhiên kêu to:

- Điện thoại, điện thoại của anh kêu kìa!

Hướng Nhật chỉ còn nước thu tay, lấy điện thoại nhìn thấy chính là tên Tinh Tinh phát dục cực kỳ không bình thường kia gọi, lập tức xả một bụng tức khí:

- Này, Tinh Tinh, làm sao sớm không gọi, muộn không gọi lại gọi đúng lúc này, ngươi có bệnh hả!

- Cái gì, lão tử có lòng tốt báo cho ngươi tên họ Chu xui xẻo đang ở đâu, ngươi lại không thèm cảm kích như vậy.

Nói tới đây người đối diện dừng một chút, ngữ khí đột nhiên đắc ý:

- Tiểu tử, không phải ngươi đang làm cái chuyện không muốn người khác thấy đấy chứ hả?

- Thúi lắm!

Hướng Nhật rống to.

- Lão tử đang cùng bạn gái thân thiết mà cũng được xem như chuyện đấy sao?

Nhưng lại không chú ý tới Nhâm đại tiểu thư bên cạnh nghe thấy những lời này, ánh mắt tràn đầy vẻ xấu hổ.

- F*ck, ngươi giữa trưa quấy rầy ta vận động, lão tử còn chưa tính với ngươi, hiện giờ ngươi chỉ đang thân mật mà thôi, không quan tâm cái việc kia, còn nói cái rắm à!

- Ok, đừng nói nhiều.

Hướng Nhật lười nhác chẳng muốn dây dưa với tên Tinh Tinh vô sỉ này, hỏi luôn:

- Tên kia hiện đang ở đâu?

Song Hướng Nhật đang oán thầm đối phương phá đám, nhưng lại quên mất chính mình cũng là loại người đó. Bởi vì bây giờ tay trái hắn mặc dù đang cầm điện thoại, nhưng tay phải cũng không nhàn rỗi, thừa dịp dồn thân thể Nhâm tiểu thư vào góc tường, nhẹ nhàng nắn vuốt hai khối mềm mại trước ngực đối phương. Nhâm Quân đỏ mặt giãy dụa đồng thời cũng không dám kêu to, lo lắng bị người đầu bên kia nghe được, đành mặc cho nam nhân nghịch trên người mình, con mắt hung hãn trừng lên nhìn nam nhân. Người đối diện cũng không biết người bên này đang làm chuyện xấu xa.

- Quán bar Trầm Luân ở đường ở phía đông ngươi biết không?

- Quán bar Trầm Luân?

Hướng Nhật động tác bỗng dừng lại, lông mày cũng nhíu chặt:

- Ngươi xác định có đúng quán bar này không?

- Mẹ, kích động cái gì?

Người đối diện hơi bất mãn, có thể là do lời nói của mình bị hoài nghi.

- Ngươi cũng không nghĩ rằng tiểu tử kia lại đi đến chỗ đó, mà chuyện này cũng bình thường, hắn hiện tại sợ nhất là có người nhận ra hắn, tự nhiên là khó có khả năng đi đến các nơi xa hoa, chỉ sợ ai cũng không đoán ra đường đường là phó chủ tịch một công ty lại đi đến địa phương đó đúng không?

- Quả nhiên không đoán được.

Hướng Nhật cười hờ hững, không thể ngờ người muốn tìm tự nhiên lại đến tận cửa, loại sự tình này ngoại trừ trùng hợp ra hắn còn nói gì nữa? Bất quá hắn cũng không thể không cảm thán một chút, tên họ Chu kia thực sự rất xui xẻo, đầu tiên là chuồn đi rồi quay về Bắc Hải bị phát hiện, bây giờ lại ở quán bar Trầm Luân, vừa khéo là địa bàn của mình. Dê vào miệng cọp, không phải là cái này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook