Chương 835: Em chuẩn bị báo cảnh sát bắt tôi sao?!
Lý Tiếu Tà
03/04/2013
Là Monica gọi tới. Hướng Nhật thoáng nhìn qua liền kiên quyết cúp máy. Đừng nói là ở bên cạnh Nhâm Quân và Tang Âm, chỉ cần nghĩ tới vừa rồi trước đám đông chiếm tiện nghi của người ta thì nhất thời không dám đối mặt.
Nhưng Hướng Nhật đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Monica, cú điện thoại đầu không nhận thì cú thứ hai đã tới. Hướng Nhật lại từ chối nhưng Monica đã lại gọi tới, xem ra hôm nay không nghe máy thì Monica sẽ không cam lòng.
- Là ai gọi mà anh không nghe thế?
Nhâm Quân nghi ngờ nhìn Hướng Nhật, không biết có phải hắn lại có cô nàng nào mà không dám nghe trước mặt mình.
- Một người rảnh hơi.
Hướng Nhật lại cúp máy, lại tính xem có nên tắt máy hay không.
- Nữ à?
Nhâm Quân hỏi.
Hướng Nhật hơi lúng túng, không ngờ giác quan thứ sáu của Nhâm đại tiểu thư lại mạnh như vậy? Nhưng vẫn đáp:
- Đúng.
- Nghe đi, em về lớp.
Nhâm Quân lườm hắn một cái rồi nhìn Tang Âm có chút đắc ý. Tang Âm nhận ra ánh mắt của nàng, vẻ mặt bình thản gật đầu với Hướng Nhật rồi bước đi. Nhâm Quân bực mình, cảm giác thật là thất bại, hung hăng dậm châm bỏ đi.
Hướng Nhật cầm điện thoại trầm mặc, hắn cũng nhận ra Nhâm đại tiểu thư làm như vậy là muốn khoe khoang chút độ lượng của mình mà thôi, dường như không hề có kết quả mà lại mua bực vào thân.
Điện thoại lại vang, Hướng Nhật không lập tức từ chối mà suy nghĩ một chút, cuối cùng lại bắc máy.
- Nghe cũng khó khăn vậy sao, là lần thứ mấy rồi?
Ý tứ châm chọc rõ ràng, lúc này rõ ràng trong lòng nàng cực kì tức giận.
- Thực không đúng, vừa rồi tôi có việc.
Hướng Nhật bịa đại một lí do. Hiển nhiên hắn không cần đối phương tin mà chỉ là lấy lí do cho có thôi. Monica không thèm để ý lạnh lùng nói:
- Jack tiên sinh, giờ tôi chỉ có một yêu cầu, mười phút anh có thể xuất hiện trước mặt tôi chứ?
- Có việc gì mà vội thế?
Hướng Nhật lo lắng, chẳng lé Monica xảy ra vấn đề?
- Tôi chỉ hỏi anh có làm được hay không?
Monica không giải thích, có lẽ vừa rồi nàng bị bạn mới quen phản bội mà lại dùng cách kia phản bội nàng nên trong lòng cực kì tức giận, bởi vậy mà không còn chút lễ độ nào với thiên sư từng giúp đỡ mình như Hướng Nhật.
- Đến phòng tôi ở khách sạn.
Monica nói xong liền dập máy.
- Đến ngay.
Hướng Nhật đau khổ cất điện thoại, lòng cũng chùng xuống, nghe Monica đã trở về thì rõ ràng sự việc không hề hỏng bét. Giờ phải làm sao để gặp nàng, dùng cái lí do gì ứng phó với việc mình cưỡng hôn nàng đây?
Tòa nhà Trung Thiên, trước cửa phòng tổng thống, một lúc lâu Hướng Nhật mới gõ cửa.
- Anh đã đến sao?
Monica mở cửa nhìn hắn như một người xa lạ, ánh mặt lạnh lẽo. Hướng Nhật mình gây tội như vậy, nhìn thấy hắn không cho một cái bạt tai là đã quá may mắn rồi. Nghĩ vậy Hướng Nhật liền đi vào trong, nhìn lướt qua một vòng.
Trong phòng ngoài Anna còn có hai nam một nữ. Trên ghế salon, Richard cùng Sanchez ngồi ở đó, mặc dù thấy Hướng Nhật đi vào cả hai hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không dám làm gì.
Đối diện là Fiona Lois, trước mặt là một tách cafe, Monica không hề mời ngồi mà bắt hắn giải thích.
- Giải thích cái gì?
Hướng Nhật giả ngu.
Monica càng thêm tức giậnm nàng chưa từng thấy một người đàn ông vô liêm sỉ như vậy, trước kia nàng đã nhìn lầm hắn.
- Anh có biết, chuyện vừa rồi đủ để tôi kiện anh tội quấy nhiễu không?
Nghe Monica nói vậy Hướng Nhật cũng chẳng thể tiếp tục giả vờ nữa, nếu để nàng gọi điện thì mình cũng khó sống.
- Monica tiểu thư, vừa rồi tôi nhất thời xúc động, thực sự xin lỗi. Giờ tôi rất hối hận, cô có thể tha thứ cho tôi chứ?
Đã đến nước này Hướng Nhật đành dùng biện pháp mềm dẻo, nhìn Richard, kẻ này mặt tái mét nắm tay nổi gân xanh. Vẻ mặt Monica khó coi, vốn nàng muốn gọi Hướng Nhật tới để nghe giải thích cho hợp lí, cũng không muốn làm khó hắn. Phải biết rằng vừa rồi vị hôn thê của nàng giành điện thoại gọi cảnh sát nàng đã ra sức ngăn cản, nhưng giờ thấy Hướng Nhật không hề có thành ý xin lỗi vì sai lầm của mình thì nàng tức điên lên. Hối hận vì không báo cảnh sát.
- Jack tiên sinh, xem ra anh không hề có chút thành khẩn nào.
Monica giận dữ, không phải bởi mình bị cường hôn mà là thái độ của Jack tiên sinh lúc này. Hắn còn nói là nhất thời xúc động nữa chứ, giờ hối hận sao? Đây là vô liêm sỉ cỡ nào đây? Cái này có thể dùng làm lí do giải thích việc cường hôn mình à?
Hướng Nhật cả kinh, nghe ý tứ Monica dường như muốn tìm người bắt mình? Không ngờ cô gái cá tính có tư tưởng phong kiến này lại tuyệt tình như thế, chẳng phải chỉ là hôn một chút thôi sao? Cùng lắm là cho hôn bù, hôn mấy cái cũng không kêu ca gì là được.
Nhưng mà giờ không thể lại vô liêm sỉ nói ra nếu không nhất định Monica sẽ báo cảnh sát. Chưa đến nước này là bởi mình có chút quan hệ với nàng, một cái nữa là nàng muốn biết vì sao mình làm như vậy?
- Thiến Thiến...
- Hãy gọi tôi là Monica tiểu thư.
Monica sẵng giọng.
- Monica tiểu thư chuẩn bị gọi cảnh sát bắt tôi sao?
Hướng Nhật bất đắc dĩ, gọi Thiến Thiến cũng chỉ là thuận miệng, bình thường hắn thường thích gọi tên thân mật của người khác, như Anna trước kia hắn vẫn gọi là Maria.
Nhưng Hướng Nhật đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Monica, cú điện thoại đầu không nhận thì cú thứ hai đã tới. Hướng Nhật lại từ chối nhưng Monica đã lại gọi tới, xem ra hôm nay không nghe máy thì Monica sẽ không cam lòng.
- Là ai gọi mà anh không nghe thế?
Nhâm Quân nghi ngờ nhìn Hướng Nhật, không biết có phải hắn lại có cô nàng nào mà không dám nghe trước mặt mình.
- Một người rảnh hơi.
Hướng Nhật lại cúp máy, lại tính xem có nên tắt máy hay không.
- Nữ à?
Nhâm Quân hỏi.
Hướng Nhật hơi lúng túng, không ngờ giác quan thứ sáu của Nhâm đại tiểu thư lại mạnh như vậy? Nhưng vẫn đáp:
- Đúng.
- Nghe đi, em về lớp.
Nhâm Quân lườm hắn một cái rồi nhìn Tang Âm có chút đắc ý. Tang Âm nhận ra ánh mắt của nàng, vẻ mặt bình thản gật đầu với Hướng Nhật rồi bước đi. Nhâm Quân bực mình, cảm giác thật là thất bại, hung hăng dậm châm bỏ đi.
Hướng Nhật cầm điện thoại trầm mặc, hắn cũng nhận ra Nhâm đại tiểu thư làm như vậy là muốn khoe khoang chút độ lượng của mình mà thôi, dường như không hề có kết quả mà lại mua bực vào thân.
Điện thoại lại vang, Hướng Nhật không lập tức từ chối mà suy nghĩ một chút, cuối cùng lại bắc máy.
- Nghe cũng khó khăn vậy sao, là lần thứ mấy rồi?
Ý tứ châm chọc rõ ràng, lúc này rõ ràng trong lòng nàng cực kì tức giận.
- Thực không đúng, vừa rồi tôi có việc.
Hướng Nhật bịa đại một lí do. Hiển nhiên hắn không cần đối phương tin mà chỉ là lấy lí do cho có thôi. Monica không thèm để ý lạnh lùng nói:
- Jack tiên sinh, giờ tôi chỉ có một yêu cầu, mười phút anh có thể xuất hiện trước mặt tôi chứ?
- Có việc gì mà vội thế?
Hướng Nhật lo lắng, chẳng lé Monica xảy ra vấn đề?
- Tôi chỉ hỏi anh có làm được hay không?
Monica không giải thích, có lẽ vừa rồi nàng bị bạn mới quen phản bội mà lại dùng cách kia phản bội nàng nên trong lòng cực kì tức giận, bởi vậy mà không còn chút lễ độ nào với thiên sư từng giúp đỡ mình như Hướng Nhật.
- Đến phòng tôi ở khách sạn.
Monica nói xong liền dập máy.
- Đến ngay.
Hướng Nhật đau khổ cất điện thoại, lòng cũng chùng xuống, nghe Monica đã trở về thì rõ ràng sự việc không hề hỏng bét. Giờ phải làm sao để gặp nàng, dùng cái lí do gì ứng phó với việc mình cưỡng hôn nàng đây?
Tòa nhà Trung Thiên, trước cửa phòng tổng thống, một lúc lâu Hướng Nhật mới gõ cửa.
- Anh đã đến sao?
Monica mở cửa nhìn hắn như một người xa lạ, ánh mặt lạnh lẽo. Hướng Nhật mình gây tội như vậy, nhìn thấy hắn không cho một cái bạt tai là đã quá may mắn rồi. Nghĩ vậy Hướng Nhật liền đi vào trong, nhìn lướt qua một vòng.
Trong phòng ngoài Anna còn có hai nam một nữ. Trên ghế salon, Richard cùng Sanchez ngồi ở đó, mặc dù thấy Hướng Nhật đi vào cả hai hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không dám làm gì.
Đối diện là Fiona Lois, trước mặt là một tách cafe, Monica không hề mời ngồi mà bắt hắn giải thích.
- Giải thích cái gì?
Hướng Nhật giả ngu.
Monica càng thêm tức giậnm nàng chưa từng thấy một người đàn ông vô liêm sỉ như vậy, trước kia nàng đã nhìn lầm hắn.
- Anh có biết, chuyện vừa rồi đủ để tôi kiện anh tội quấy nhiễu không?
Nghe Monica nói vậy Hướng Nhật cũng chẳng thể tiếp tục giả vờ nữa, nếu để nàng gọi điện thì mình cũng khó sống.
- Monica tiểu thư, vừa rồi tôi nhất thời xúc động, thực sự xin lỗi. Giờ tôi rất hối hận, cô có thể tha thứ cho tôi chứ?
Đã đến nước này Hướng Nhật đành dùng biện pháp mềm dẻo, nhìn Richard, kẻ này mặt tái mét nắm tay nổi gân xanh. Vẻ mặt Monica khó coi, vốn nàng muốn gọi Hướng Nhật tới để nghe giải thích cho hợp lí, cũng không muốn làm khó hắn. Phải biết rằng vừa rồi vị hôn thê của nàng giành điện thoại gọi cảnh sát nàng đã ra sức ngăn cản, nhưng giờ thấy Hướng Nhật không hề có thành ý xin lỗi vì sai lầm của mình thì nàng tức điên lên. Hối hận vì không báo cảnh sát.
- Jack tiên sinh, xem ra anh không hề có chút thành khẩn nào.
Monica giận dữ, không phải bởi mình bị cường hôn mà là thái độ của Jack tiên sinh lúc này. Hắn còn nói là nhất thời xúc động nữa chứ, giờ hối hận sao? Đây là vô liêm sỉ cỡ nào đây? Cái này có thể dùng làm lí do giải thích việc cường hôn mình à?
Hướng Nhật cả kinh, nghe ý tứ Monica dường như muốn tìm người bắt mình? Không ngờ cô gái cá tính có tư tưởng phong kiến này lại tuyệt tình như thế, chẳng phải chỉ là hôn một chút thôi sao? Cùng lắm là cho hôn bù, hôn mấy cái cũng không kêu ca gì là được.
Nhưng mà giờ không thể lại vô liêm sỉ nói ra nếu không nhất định Monica sẽ báo cảnh sát. Chưa đến nước này là bởi mình có chút quan hệ với nàng, một cái nữa là nàng muốn biết vì sao mình làm như vậy?
- Thiến Thiến...
- Hãy gọi tôi là Monica tiểu thư.
Monica sẵng giọng.
- Monica tiểu thư chuẩn bị gọi cảnh sát bắt tôi sao?
Hướng Nhật bất đắc dĩ, gọi Thiến Thiến cũng chỉ là thuận miệng, bình thường hắn thường thích gọi tên thân mật của người khác, như Anna trước kia hắn vẫn gọi là Maria.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.