Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 268: Học sinh chuyển trường

Lý Tiếu Tà

24/03/2013

Đối với sự bất an của đám Thiên Hồ, An Định càng cẩn thận hơn nhiều, sau khi nghe được tin này, hắn vội vã chạy về nhà để cùng ông già bàn thảo tình huống vừa xảy ra một chút.

- Thanh niên tay phải mang bao tay trắng?

Trên mặt An lão hổ cũng đầy vẻ kinh ngạc, trong trí nhớ lão dường như không có người như vậy tồn tại. Cũng không lạ, một số cao thủ nói chung thường hay có các loại sở thích oái ăm, quái dị mà người bình thường không bao giờ có, hơn nữa, các loại sở thích này tuyệt đối không phải nói thay đổi thì thay đổi được ngay, cho dù vì những sở thích này mà bại lộ thân phận thì bọn họ cũng không hối tiếc... Thực ra, căn bản bọn họ coi nó không ra gì, dù sao bọn họ cũng rất tự tin với thực lực của chính mình, cho dù bị đối phương biết thì đã làm sao? An lão hổ cẩn thận lục lọi trong trí nhớ xem đã từng có một người mang bao tay trắng hay tương tự như thế không, nhưng cuối cùng cũng đành thất vọng, không nhịn được thì thào:

- Chẳng lẽ là nhân vật mới nổi?

An Ổn đang đứng cạnh An lão hổ nói ra một câu kinh người:

- Con đã từng gặp qua người mang bao tay trắng.

- A? Ai?

An lão hổ và An Định cảm thấy hứng thú, trong lòng hai người có cùng một dự cảm, không chừng là cùng một người.

- Người đó cuối tuần rồi còn tới nhà ta ăn cơm.

An Ổn thản nhiên nói, cũng không chú ý tới vẻ mặt nhăn nhó của ông già và thằng em. Thực ra, hắn cũng không thể ngờ, chỉ vài câu vớ vẩn bâng quơ của mình tự nhiên lại được người nhà coi trọng. Hắn đối với thằng nhóc kia vẫn không có chút hảo cảm, bởi vì ấn tượng rất xấu trong lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, cho dù mới rồi đối phương còn giúp tìm ra chiếc xe Rolls Royce sang trọng nhưng An Ổn vẫn không ủng hộ hắn làm em rể mình.

- Mày đang nói thằng nhóc kia.

An lão hổ ngạc nhiên liếc nhìn thằng con cả, đối với thực lực mạnh mẽ của hắn lão biết rõ nhất. Cũng bởi vì chuyện liên quan đến chiếc xe kia mà hắn mất hết mặt mũi, đối với kẻ bất khả chiến bại như hắn thì giống như là một cái tát thẳng vào mặt, nhưng không ngờ ngay cả lúc bàn luận chuyện quan trọng như vậy hắn cũng nghĩ đến, từ việc này có thể cảm nhận được hắn đối với việc đó còn canh cánh trong lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái tay băng bó giống đòn bánh tét của thằng nhóc kia thoạt nhìn rất giống hắn đang đeo bao tay trắng. Đương nhiên, An lão hổ cũng không nghĩ con rể mình chính là hung thủ giết người thần bí kia, hắn cũng không có cái khả năng không cần đoán cũng biết đó.

Ngay cả An Định cũng ngạc nhiên nhìn thoáng qua ông anh vẫn đang rất tỉnh táo kia:

- Đại ca, trò đùa này…

- Tao chưa từng nói cái gì!

Hai mắt An Ổn khép hờ, hai tay khoanh tay trước ngực dựa vào ghế sa-lông, hiển nhiên hắn cũng nhận ra mình có chút không bình thường, ráng tỉnh táo suy nghĩ lại một chút.

An lão hổ bỏ qua lời nói vừa rồi của con trưởng, tiếp tục phân tích:

- Thằng ba nè, có một chút kỳ quái, tại sao đối phương lại giết năm tên sai vặt đó mà không trực tiếp tới tìm nhân vật chính?

An Định tất nhiên biết ông già mình đang nhắc tới hai tên "nhân vật chính” ở đây chính là Thiên Hồ và Ba Lang, điều này hắn cũng không rõ, có lẽ đối phương chỉ muốn đùa bỡn, đả kích tinh thần, hơn nữa kiểu mèo vờn chuột này quả thật có hiệu quả, từ vẻ mặt của hai tên “nhân vật chính” có thể nhìn ra trong lòng họ đang run sợ. Nhưng An Định lại có chút nghi ngờ, bình thường thì loại cao thủ ở trình độ này sẽ không làm ra mấy cái kiểu giỡn cợt vớ vẩn như vậy, cho nên hắn không thể hiểu được.

- Bố, để con gọi điện.

Nếu nghĩ không ra An Định quyết định hỏi hai tên “nhân vật chính” kia, có lẽ bọn họ biết được tí gì đó.

- Gọi đi.



An lão hổ gật đầu rồi lại tiếp tục trầm tư.

An Định bấm một dãy số, đối phương rất nhanh trả lời máy, giọng nói đầy vẻ cẩn trọng dò xét:

- Alo, An đại ca?

- Ừ.

An Định ứng tiếng rồi trực tiếp hỏi:

- Hồ Ly, anh hỏi mày, năm cái thằng bị giết kia có làm chuyện gì hay không? Hay có đi tới nơi nào đó gây chuyện không?

Vừa nghe thấy những lời này, người đầy dây bên kia lập tức trở lên ấp úng:

- Cái này…

An Định giật mình, trầm giọng nói:

- Nói!

- Là, là…

Thấy sự tức giận của ông chủ lớn chống lưng phía sau, đối phương không dám giấu diếm lập tức kể lại chuyện thằng em mình đến khu Đông thành quậy phá, lại bị cảnh sát bắt giam lại, còn mình thì do không phục nên đã âm thầm phái người đi giải quyết mấy thằng đầu sỏ… Lúc nói những lời này, trong lòng đối phương thật sự run lên,….

Cũng nên biết, bởi vì màn bắn giết giải quyết ân oán mới vừa chấm dứt, địa bàn lại vừa tiếp nhận chưa hoàn toàn hợp nhất, ông chủ lớn cũng không muốn cùng các bang phái khác gây thù chuốc oán, nhưng bản thân mình lại vì thù riêng mà gây ra vụ này, rõ ràng là đã làm trái ý ông chủ lớn, do đó trong lòng sinh ra sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

Quả nhiên An lão nhị rất tức giận, đương nhiên không phải vì cái chết của năm thằng đàn em mà là bởi vì hai thằng kia tự nhiên dám làm trái lời mình, một mình đi tìm người ta báo thù, hơn nữa đối tượng chính là một đại bang phái của khu Đông thành. Trong cái thời khắc hết sức khẩn trương này, nếu để đối phương biết được, không chừng đối phương sẽ cho rằng mình có chủ ý đánh tới khu Đông thành sau khi vừa mới thâu tóm khu Tây thành, và khẳng định mấy khu khác cũng sẽ trở lên khẩn trương, không chừng sẽ không đợi mình kịp chuẩn bị mà ra tay trước, khiến cho toàn bộ kế hoạch của mình trở lên rối loạn, điều này tuyệt đối không thể tha thứ. Mặc dù đối phương ở trong điện thoại đã cam đoan rằng tin tức này tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài, nhưng An Định không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, ngay cả mấy câu lúc đầu định hỏi cũng quên mất, nổi giận đùng đùng mắng đối phương vài câu rồi cúp điện thoại, nếu như không phải cân nhắc đối phương còn có chút hữu dụng, hắn đã sớm cho mấy tên kia ăn đạn đồng rồi.

- Làm sao vậy lão nhị, có chuyện gì xảy ra à?

Thấy lão nhị nhà mình nổi giận đùng đùng, An lão đại đang trầm tĩnh tỉnh lại hỏi.

Ngay cả An Ổn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt, lộ ra vẻ mặt nghi vấn.

- Cũng do cái đám vô tích sự chết tiệt tự xưng là “Thiên Hồ” kia, ta chém!

An Định tức giận mắng một trận, sau đó kể lại mọi chuyện.

- Khu Đông thành?

An lão hổ ngược lại rất bình tĩnh, là người làm lão đại xã hội đen Bắc Hải hơn hai mươi năm, loại sự việc như vầy không làm hắn chú ý, mặc dù nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nhưng so với một sự kiện khác mà nói thì nó không thấm vào đâu, điều hắn chú ý chính là năm tên bị giết đã từng đi tới khu Đông thành, ngày thứ hai thì xảy ra chuyện, hơn nữa hung thủ cũng không phải người bình thường, như vậy có thể từ mấy manh mối để lại mà tìm được hung thủ không?



Nghĩ tới đây, An lão hổ liền giao một nhiệm vụ:

- Lão nhị, mày đích thân đi làm một chuyện, xem xem trong “Ngạ Lang bang” có tên "mã tử" (người lãng đạo chủ chốt ở ngoài sáng, chết thế cho người lãnh đạo đàng sau sân khấu khi cần) nào gặp chuyện không may hay không, chú ý tìm kỹ ở quán bar kia, có lẽ người chúng ta tìm ở chỗ này.

- Bố, bố nói là…

Được ông già cảnh tỉnh, An Định không thể tức giận vì một quân cờ thiếu chút nữa đã phá hỏng đại sự, đối với “cái kia” thì hiển nhiên cái gọi là “đại sự” còn chưa thấm vào đâu, không khỏi nói ra nghi ngờ của mình:

- Phải chăng là người của “Ngạ Lang bang” tới báo thù?

- Chắc là không!

An lão hổ khẳng định:

- Người của “Ngạ Lang bang” nhất định sẽ không mời người ở địa phương “kia” tới, cho dù muốn báo thù cho một tên mã tử cũng sẽ không mời đến bọn họ, hơn nữa nếu như là người của “Ngạ Lang bang” bọn họ đã trực tiếp tới tìm nhân vật chính.

An Định vội vàng hỏi:

- Như vậy…

- Mấu chốt là ở quán bar kia!

Ánh mắt An lão hổ chợt lóe lên, cắt đứt lời lão nhị, nếu như lão đoán không sai, quán bar này tuyệt đối có chuyện, hoặc là tên mã tử cùng với hung thủ có quan hệ (Tác giả chú thích: An lão hổ cũng không biết thằng Mập bị chém có quan hệ với Hướng Nhật, lão chỉ suy đoán), hơn nữa hung thủ còn biết một số bí mật trước kia của “Thiên Hồ bang”, nếu nắm rõ điều này, việc tìm ra thủ phạm dễ dàng hơn nhiều.

- Con sẽ đi ngay!

An định hưng phấn hai tay xoa xoa vào nhau, hắn rất quan tâm việc tìm ra thủ phạm, không chỉ bởi vì đối phương giết chết mấy quân cờ dưới tay hắn, mà còn bởi vì sự hiếu chiến, hắn muốn nhanh chóng tìm ra người có thể dùng một ngón tay khắc chữ lên bàn, coi xem người xuất xứ từ địa phương “kia” mặt mũi ra sao, có thật sự lợi hại như truyền thuyết hay không. Bây giờ khi biết đối phương có khả năng xuất hiện ở nơi nào đó, An Định không thể ngồi chờ thêm giây phút nào, đứng dậy đi ra ngoài.

- Chờ một chút!

An lão hổ lập tức gọi hắn lại:

- Lão nhị, nhân tiện tìm Tâm Tâm, tốt nhất là khuyên nó nên về nhà, ở nhà nói chung so với bên ngoài vẫn an toàn hơn nhiều…. Cũng nên để ý, mặc dù lần này chúng ta đã làm rất cẩn thận, nhưng người của “Phi Thiên Thử” còn chưa tiêu diệt hết, nói không chừng ở trong tối chờ chúng ta không cẩn thận cắn trộm, hơn nữa, lão nhị ngươi cũng biết phía sau lưng “Phi Thiên Thử” còn có một nhóm người, nếu không phải chúng ta đã có chuẩn bị, mà nếu lão nhị ngươi không tự mình ra tay, phỏng chừng tổn thất lần này còn lớn hơn nhiều. Ngay cả khi chúng ta tới lúc động thủ mới biết tới sự hiện diện của một nhóm người này, xem ra bọn họ cũng không phải là loại đơn giản, bọn họ muốn tìm ra chúng ta cũng không khó, nói không chừng hiện tại đã có người theo dõi chúng ta, cho nên lần này vô luận là Tâm Tâm nói thế nào, dù có phải trói thì cũng trói nó mang về đây!

- Con biết rồi thưa bố!

An Định nắm chặt tay, xoay người bước ra ngoài.

Hướng Nhật chính là kẻ khởi xướng mọi việc cũng không biết gì, bởi vì hắn nóng lòng trả thù mà đã bị bố vợ tương lai bắt đầu chú ý tới quán bar hắn thường hay lui tới. Lúc này, hắn đang kinh ngạc nhìn lên bục giảng nơi cô chủ nhiệm Trần Tiểu Phân đang giới thiệu cho cả lớp một học sinh mới chuyển trường tới đây học. Tưởng cũng nên nói qua, đây chính là đại học, không phải nói chuyển là chuyển, nếu không có đủ quyền lực và tài lực thì đừng có mà mơ, hơn nữa trường đã vào học hơn một tháng, bây giờ lại có người mới chuyển vào học, đó có thể là điều không bình thường.

Nhưng đó không phải là chuyện không bình thường nhất, Hướng Nhật càng không thể tin đó là hắn biết học sinh mới chuyển vào học, một người không thể nói là xa lạ, thậm chí có thể nói là một cô nàng hắn biết rất rõ... quen tới mức hai người đã từng thân mật hôn môi.

Một nữ nhân hoàn toàn ngoài sự mong đợi! Là nàng, sao lại có thể như vậy? Tay Hướng Nhật đang ôm Sở Sở ở bên cạnh cũng siết chặt hơn, hắn không nghĩ ra tại sao lại gặp đối phương ở trong trường, chẳng lẽ đối phương lại có âm mưu gì hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook