Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 216: Kết cục

Lý Tiếu Tà

22/03/2013

Người đột nhiên xuất hiện lên tiếng kia là một nam nhân chừng khoảng ba mươi tuổi, mặc Âu phục, đeo kính mắt, tay trái mang theo một đống công văn, nét mặt rất tự tin làm cho người ta có cảm giác giống như người này đến làm chuyện đại sự, theo sau hắn còn có vài người trợ lý.

- Kim luật sư?

Hướng Nhật liếc mắt một cái liền nhận ra người đi đầu chính là người đã từng bảo lãnh cho mình, Kim luật sư, nhất định là do Sở Sở gọi hắn đến. Nhưng mới vừa rồi Kim luật sư nói câu đó có ý gì? Không cho mình được bảo lãnh là sao?

Người bên ngoài cũng nhận ra đó là Kim đại luật sư, bởi vì hắn thường xuất hiện trên báo chí, ngay cả xuất hiện trên TV cũng không ít. Tuy nhiên loại người như Kim luật sư rất khó mời, mà nghe lời nói vừa rồi của hắn, ý hắn không cho bảo lãnh, chẳng lẽ hắn là do lũ cặn bã kia mời tới hay sao? Với suy nghĩ này, người bên ngoài đều nhìn về phía tên Mã đội trưởng và tên chân bó thạch cao bằng ánh mắt khác thường, có khả năng mời Kim luật sư tới có lẽ cũng không phải là người bình thường.

Hai huynh đệ cặn bã họ Mã vẻ mặt càng trở nên mờ mịt, nhưng trong lòng bọn họ cực kỳ hiểu rõ Kim luật sư không phải do bọn họ mời tới, trước nhất không thể không nói đến bọn họ không thể trả nổi cái chi phí dịch vụ của Kim luật sư kia, cho dù bọn họ có khả năng đó thì hắn cũng sẽ giúp kẻ khác chứ không giúp bọn họ. Tuy có hơi sửng sốt, bọn họ lại bắt đầu mừng thầm, vậy là thằng nhóc họ Hướng kia lại đắc tội với đại nhân vật nào rồi, để người ta tìm tới cửa, bây giờ hậu quả cũng tự hứng lấy.

Ngay cả thần tượng bảnh bao mặc một bộ màu trắng kia cũng có chút kinh dị, Kim luật sư bọn hắn từng muốn mời chào về làm cố vấn luật nhưng lại bị cự tuyệt, lúc này hắn lại đang giúp mấy tên cảnh sát cặn bã kia, chuyện này có chút khó giải quyết đây! Thực ra, An Ổn cũng không phải sợ Kim luật sư, chủ yếu hắn không muốn cùng loại người này trở mặt, vạn nhất có một ngày xảy ra chuyện gì, không chừng đến lúc đó thì khó mà mời hắn giúp. Đây là bệnh chung của những người trong giang hồ, đường lui nhất định phải an bài tốt, không thể đắc tội với nhưng loại người này nếu không hắn sẽ không tận lực mà giúp khi mình sa cơ thất thế. Nhưng An Ổn lại có một chút đắn đo, nếu đã chấp nhận ủy thác của ông già thì tất nhiên phải làm cho bằng được, nếu không khi trở về biết ăn nói sao với em gái đang không ngừng trông ngóng kia. Ài, điều này quả thật khó khăn đây! Thực ra, lúc đầu An Ổn cũng không băn khoăn về việc này cho lắm, theo ông già nói, cứu người đúng lúc, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng hắn lại nghe ông già trong lời nói đã có ý gọi tên kia là "con rể", hắn không thể không lo lắng, cân nhắc giữa việc cứu người và việc đắc tội với tên luật sư, liệu có đáng hay không?

Thiết Uyển cũng có chút tức giận, Kim luật sư nàng từng có gặp mặt một lần, bởi vậy đối với phẩm chất của con người hắn nàng càng khinh bỉ. Nhớ rõ hắn lần trước có bảo lãnh cho lưu manh, như thế tại sao chỉ trong chớp mắt đã phản lại chủ, lần trước thì được hắn giúp đỡ, lần này lại thay đổi mục đích, đúng là sáng nắng chiều mưa. Mặc dù Thiết Uyển hận không thể cho cái tên họ Kim này hai cái bạt tai, nhưng ý thức được đám đông ở xung quanh, hơn nữa thân phận của mình cũng không cho phép làm như vậy, cuối cùng nàng dằn cái ý niệm trong đầu này xuống.

Kim luật sư cũng không biết bởi vì hắn chỉ nói có nửa câu nên mới làm cho mọi người hiểu lầm, nhưng đến khi hắn nói câu cuối cùng thì vấn đề mới được sáng tỏ, cũng giải thích nghi ngờ của Hướng Nhật:

- Hướng tiên sinh không cần bảo lãnh, bởi vì anh ta vô tội. Hiện tại tôi muốn tố cáo đội trưởng Mã Long lạm dụng chức quyền giam giữ người nhằm mục đích trả thù cá nhân!

Một câu nói kinh khủng, đám cảnh sát lúc đầu nghĩ hắn tới để chống lại lưu manh, không ngờ là đến tương trợ cho hắn. Chuyện biến hóa quá bất ngờ khiến cho nhiều người chẳng kịp phản ứng, nhưng có một số người sau đó đều thở dài nhẹ nhõm. Thiết Uyển cũng yên lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng, lưu manh thì không có việc gì, nhưng cục cảnh sát lại có loại bại hoại "lạm dụng chức quyền", điều này đối với danh dự của cảnh sát cũng không tốt gì cho cam. Oán hận nhìn thoáng qua lưu manh bên cạnh, nếu không tại hắn thì nàng cũng không rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.

Hai tên cặn bã họ Mã vừa nghe xong lời nói của Kim luật sư lập tức biến sắc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Mã Long giống như trải qua một cơn hôn mê, lúc đầu vốn tưởng có Kim luật sư tới tương trợ thì dù tên họ Hướng đó với thủ trưởng mình có quen thân sâu sắc đến mấy thì họ Mã hắn cũng không bị truy cứu trách nhiệm gắt gao lắm, nhưng hiện tại cái tên họ Kim không phải đến để "trợ giúp" mà ngược lại tới bỏ đá xuống giếng, tàn nhẫn đạp thêm một cước. Mã Thiên Hào thì hối hận muốn chết, đồng thời cũng ghen ghét muốn giết người. Tại sao sau khi trải qua thời trung học thì thằng khốn kia lại có chuyển biến bất ngờ đến vậy? Dường như hắn có giao kết với nhiều nhân vật lớn, hơn nữa mỗi người mình đều không thể trêu chọc vào. Càng làm cho Mã Thiên Hào ghen ghét chính là vây quanh thằng khốn kia đều là mỹ nữ, ví dụ như Thiết cục trưởng đang đứng trước mặt, cũng là một mỹ nữ khó gặp, nhìn tên khốn kia vừa rồi nói chuyện với nàng, hiển nhiên hai người sớm đã yêu nhau. Điểm này càng làm cho Mã Thiên Hào căm tức, dựa vào cái gì mà Hướng Quỳ ngươi có được nhiều mỹ nữ yêu thương như vậy, còn ta ưu tú như vầy mà lại không được như thế. Mã Thiên Hào càng nghĩ càng hận lưu manh thấu xương, cơ hồ làm cho hắn quên đi cục diện bất lợi cho mình trước mặt.

Nhưng việc này còn chưa chấm dứt ở đây, hôm nay là ngày mà cục cảnh sát náo nhiệt hơn mọi ngày, xa xa lại xuất hiện một chiếc xe Audi, từ từ lăn bánh đến gần, một bóng người như không thể chờ đợi thêm một giây phút nào mở cửa nhảy xuống, cũng là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, nhưng phong thái không có giống Kim luật sư, trên mặt hắn luôn nở nụ cười ôn hòa.

- Dương thư ký?

Thiết Uyển cũng quen thuộc hắn, đồng thời cũng đoán được mục đích của hắn là vì ai mà đến, bởi vì lần trước cũng đã xảy ra chuyện tương tự như vậy. Trong lòng không khỏi có chút tức giận lưu manh, bị bắt đến cục cảnh sát đã đủ rồi, tự nhiên còn tìm nhiều người như vậy giúp đỡ, thế này không phải là làm khó mình sao? Chẳng lẽ hắn không biết có một mình mình hỗ trợ là đủ? Hết lần này tới lần khác gây phiền toái lớn thế này cho mình, hiện tại cho dù quan hệ tới đâu cũng không khỏi có chút ảnh hưởng. Thực ra, nàng cũng không biết Hướng Nhật bị oan uổng, hắn cũng không muốn cục diện lớn như vậy xảy ra, hắn cũng biết có nữ sĩ quan cảnh sát làm "trùm" ở đây thì hắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, chỉ không ngờ tới Sở Sở cùng đồ đệ ngoan lại phản ứng mạnh đến như vậy, đều phái người đến giúp mình, mà cô nàng họ An kia lại càng kinh khủng, việc một đám xã hội đen cùng tới sở cảnh sát đòi người so với việc "bức cung" cũng không khác biệt lắm. Điều này càng làm cho nữ sĩ quan cảnh sát gặp khó khăn, bản thân Hướng Nhật cũng không hy vọng chứng kiến điều này, chính mình làm bà xã mình khó khăn, hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Nhưng Dương thư ký hiển nhiên cũng không biết lưu manh trong lòng đang nghĩ gì. Thân tại quan trường, Dương thư ký cũng biết rõ về hoàn cảnh xuất thân của nữ sĩ quan, mặc dù còn có chút bận tâm việc này sẽ đối chọi với nàng, nhưng trước khi tới, thị trưởng phân phó người đó nhất định phải an toàn trở về. Hiện tại thấy nữ cục trưởng dẫn đầu ra tiếp đón, hắn cũng khách sáo nói:



- Thiết cục trưởng, lại tới làm phiền cô, thật sự không cố ý!

Vừa nói vừa nhìn thoáng qua tên công tử họ An mặc đồ màu trắng, con trai của An lão hổ, hắn như thế nào lại không biết. Hiện tại hắn chỉ hy vọng vị Hướng tiên sinh kia không phải đắc tội với tên này, nếu không chuyện này thật sự khó giải quyết. Xem đối phương mang nhiều người với khí thế hùng hổ như vậy tìm tới cửa, Dương thư ký trong lòng cũng không yên tâm.

Có một gia thế hiển hách chống lưng, An Ổn đương nhiên có ánh mắt sắc bén, thư kí của thị trưởng hắn cũng sớm nhận ra, vì thế vẫn nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi qua, nhưng lúc này đối phương ý đồ đến còn không rõ, hắn khách sáo làm bộ hòa nhã. Thấy đối phương lại chú tâm nhìn về phía thằng "con rể" má ông già nhắc tới kia, chẳng lẽ đối phương cũng vì thằng nhóc này mà đến? Vừa mới rồi, chuyện của Kim luật sư hắn đã kinh ngạc không ít, giờ lại thêm người thư ký bên cạnh thị trưởng này nữa, điều này không khỏi khiến cho An Ổn phải đoán già đoán non thân phận của thằng "em rể", chẳng lẽ thằng nhóc này cũng không phải cái hạng đơn giản? Nếu không chỉ sợ cũng không có nhiều nhân vật quan trọng như vậy đến bảo lãnh cho hắn!

Đã xác định được mục đích của Dương thư ký, Thiết Uyển tự nhiên cũng không dám lạnh lùng, hơn nữa hai người vốn đã biết nhau, giọng nàng nói chuyện dễ chịu hơn nhiều:

- Dương thư ký khách khí quá, có gì cần giúp đỡ thì ông cứ việc nói.

Biết thì biết nhưng Thiết Uyển đương nhiên không thể nói ra mục đích của đối phương.

- Là như thế này...

Dương thư ký cân nhắc trong giây lát, đồng thời liếc về phía An đại công tử một cái rồi tiếp tục nói:

- Là thị trưởng bảo tôi đến bảo lãnh cho Hướng tiên sinh.

“Oanh" một tiếng, người ở đây chỉ thấy trong đầu ong ong vang lên, việc này sao có thể vô tình xảy ra được chứ? Thị trưởng muốn bảo lãnh người sao? Nói thẳng câu "thả người" là được rồi. Nhưng bọn họ cũng không biết ý đồ thật sự của Dương thư ký, thực ra hắn đang nói cho người khác nghe. Đương nhiên, đối tượng Dương thư ký hướng đến là ai thì không nói cũng hiểu, hắn nói thị trưởng muốn thả người, chỉ sợ An lão hổ cũng phải suy nghĩ lại mới được.

Nhưng Dương thư ký lo lắng rõ ràng dư thừa, nghe đến đó thì thần tượng bảnh bao áo trắng cười nói:

- Ha ha ha, Dương thư ký, thì ra chúng ta đến đây vì có cùng mục đích.

Đối phương vừa rồi có ánh mắt đề phòng, An Ổn tự nhiên đoán được hắn đang nghĩ gì, cho nên nhanh chóng giải tỏa nghi ngờ của đối phương. Đồng thời hắn trong lòng lại càng khiếp sợ tên “em rể” này, đoán là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác, thật không ngờ! Tên "em rể" kia thân phận xem ra lại càng không đơn giản. Nổi danh đại luật sư, người thư ký thân cận của thị trưởng, hơn nữa còn bản thân mình... có lẽ ngay cả nữ cục trưởng kia cũng có ý bao che, An Ổn con mắt cũng nhạy bén, từ hai người này hắn cũng nhìn ra được một ít manh mối.

Ở đây, sợ hãi nhất chính là hai tên huynh đệ cặn bã họ Mã, người được xưng là "Dương thư ký" vừa mới mở miệng, bọn họ biết tại Bắc Hải không thể ngo ngoe được nữa rồi, cùng lúc đắc tội hai đạo hắc bạch, nghĩ muốn có đường sống cũng khó.



Thiết Uyển cũng lập tức làm ra vẻ kiên định, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của tên Mã đội trưởng và mấy tên thuộc hạ thân tín của hắn nói:

- Mã Long, còn có các anh, tất cả mau viết đơn xin từ chức rồi đưa cho tôi.

Tiếp theo lại không nhịn được chỉ tay vào tên cặn bã Mã Thiên Hào quát:

- Ngươi cút mau!

Cũng không phải Thiết Uyển từ tâm mà bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại vây quanh ở cục cảnh sát càng ngày càng nhiều người, hơn nữa lưu manh cũng không có bị chút tổn thương, chuyện này cần phải vội vàng giải quyết mới được, nếu không sợ rằng lời đồn đại tốt xâu như thế nào cũng có.

Kim luật sư hiển nhiên đối quyết định này cực kỳ bất mãn:

- Thiết cục trưởng, tôi...

- Ha ha ha, Kim luật sư, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Hướng Nhật vội vàng cắt đứt lời Kim luật sư, bà xã mình rõ ràng đang bị phiền toái, tuy hắn có ý làm cho mình hả giận, nhưng lưu manh thực không muốn phiền như vậy, hơn nữa vạn nhất hai tên huynh đệ cặn bã kia phải vào trại giam, thì hắn làm sao mà “giáo huấn” bọn chúng được chứ? Đối với những kẻ có ý xấu với nữ nhân của hắn, Hướng Nhật cho đến giờ trong tự điển không có từ “buông tha”!

Nắm lấy tay Kim luật sư, Hướng Nhật ghé sát người thấp giọng nói:

- Kim luật sư, chuyện này cho dù thế nào thì tôi đã có an bài khác.

Kim luật sư sửng sốt, hiểu ngay chuyện không nên truy cứu thêm, tuy Sở tiểu thư đã nói qua sẽ trả thù mấy tên cảnh sát dã man đó, nhưng nếu Hướng tiên sinh bây giờ nói như vậy, thì chuyện này coi như ổn thỏa.

Hai người đang muốn nói chuyện thêm một chút, thì bên cạnh lại có người nói chen vào:

- Hướng tiên sinh, không ngại đi quán bar uống vài ly với chúng tôi chứ?

Hướng Nhật nhìn lại, thì ra là An đại công tử, người ta cũng vì đến hỗ trợ cho mình, cũng không thể cự tuyệt qua loa được, hơn nữa Thiết Uyển nhìn hắn với ánh mắt ngày càng khác lạ, Hướng Nhật lập tức đáp ứng, hắn thực muốn ngay lập tức rời khỏi cái nơi thị phi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook