Chương 258: Mỹ nhân kế
Lý Tiếu Tà
24/03/2013
Hướng Nhật chăm chú nhìn tờ giấy lộn nhăn nhúm trên tay, nhưng chỉ nhìn hai ba dòng hắn đã xé tan nó ra từng mảnh, cái gì mà “điều lệ quản lý nhân sĩ dị năng” nhưng so với bản khế ước bán thân thì chẳng khác gì nhau, hơn nữa vĩnh viễn không có tương lai hay hứa hẹn gì. Kỹ nữ ở thanh lâu thời xưa còn có thể làm việc vài năm, rồi đến khi có thể chuộc thân từ tú bà gả cho một người đàng hoàng. Nhưng chỗ này viết… Hướng Nhật nghĩ đến mà lửa giận phừng phừng, mặc dù hắn chỉ nhìn có mấy dòng ở trên, cũng dư sức biết mấy dòng phía dưới so với mấy dòng trên thì không có chút tính người nào, một khi ký vào, chẳng những con người không có tự do, đến cả tự do yêu đương cũng bị trói buộc, chỉ sợ ngay cả việc thăm người nhà cũng phải đợi cấp trên phê chuẩn, điều này thì so với giam cầm có gì khác nhau? Nếu như ngang ngạnh thì sẽ bị đình chỉ công tác, giống như thú được nuôi dưỡng trong chuồng.
Nhưng lão già hiển nhiên không thấy lửa giận trong mắt Hướng Nhật, nhìn tờ giấy bị xé rách, trên mặt hiện ra vẻ tính toán âm mưu gì đó:
- Nhìn ngươi xé rách tờ giấy như vậy, chắc là đã chuẩn bị tốt cho việc bái sư rồi phải không?
- Tôi tuyệt đối sẽ không bái sư!
Hướng Nhật nói không nể nang gì. Cứ cho lai lịch lão già không đơn giản như vậy, nhưng người họ Hướng nào đó cũng không phải loại dễ dàng khuất phục, hơn nữa, sắc mặt lão già cũng làm cho hắn cực kỳ khó chịu. Mặc dù so với việc phải hạ bút ký vào "khế ước bán thân" vừa xem kia thì làm đồ đệ của lão già này có thể coi là một lựa chọn không tồi, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn bị người ta đè đầu cưỡi cổ tùy thời tùy lúc mà sai bảo hắn. Hơn nữa, hắn cũng nghi ngờ “khế ước bán thân” này có vấn đề.
- Nói như vậy, ngươi có ý chống đối lại nhà nước?
Lão già thẹn quá hóa giận, lại mang cái mũ cối "chống đối nhà nước" chụp lên đầu đối phương.
- Tôi nói muốn chống đối nhà nước lúc nào? Lão gia ông cũng không nên hất nước bẩn lên người khác vậy chứ. Hơn nữa, lão gia ông từ lúc nào có thể đại biểu cho nhà nước?
Hướng Nhật tức giận đến mức toàn thân run lên, ở đâu ra cái màn không bái sư thì chính là cố ý chống đối nhà nước? Nếu không phải vì đối phương nhiều tuổi, lại được Trần thượng tướng phái tới tặng xe cho mình, không chừng hắn đã cho đối phương ăn đấm.
- Hừ hừ!
Lỗ mũi lão già bốc khói, giọng trầm xuống:
- Ngươi cũng nên biết, năng lực hiện tại của ngươi có thể uy hiếp đến an toàn của quốc gia, nếu như không tiến hành giám sát quản chế, chẳng may làm ra điều gì gây hại cho quốc gia, hắc hắc… Loại sự tình này chắc không cần ta nói nhiều nữa chứ?
Rõ ràng lão già này đến để làm người quản lý giám sát.
- Ai nói đó. Tôi là một người yêu nước tha thiết đến mức dường như có thể vứt bỏ tất cả những gì tốt đẹp nhất của tuổi xuân sao lại có thể làm nhưng chuyện đại nghịch bất đạo gây hại cho quốc gia?
Hướng Nhật ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại kinh hãi, hắn không thể ngờ rằng năng lực của mình lại khiến cho người của chính phủ chú ý tới, điều này thật phiền toái, dù sao tất cả mọi sự đều là công cụ của quốc gia. Lúc đầu hắn còn tưởng tờ giấy lão già này đưa ra chỉ để thực hiện quỷ kế muốn lừa hắn bái sư, nhưng hiện tại xem ra… nếu có việc này thì hình như bản thân hắn không có quyền lựa chọn.
- Yêu nước? Gần như có thể vứt bỏ tất cả?
Giọng nói của lão già ngoài âm trầm còn pha chút trào phúng:
- Nhưng ta nhìn tác phong nhanh nhẹn của ngươi vừa nãy, một là một, hai là hai rất gọn gàng.
Vừa nói, mũi chân lão già chỉa vào mấy mảnh giấy dưới đất. Ngụ ý ngươi đã yêu nước như vậy sao lại không ký vào “khế ước bán thân” mà lại xé nát ra như vậy?
- Cái này…
Hướng Nhật chọn lọc từ ngữ, may mà da mặt hắn rất dày, căn bản không coi mấy điểm vụn vặt này xi nhê gì:
- Tôi không phải nói “dường như” sao? Nếu đã nói "dường như” thì không phải là toàn bộ. Sao lão gia ông toàn dồn người ta vào ngõ cụt không vậy?
Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không cân nhắc lúc này hắn đang chỉ trích “sai lầm” của đối phương, mà chỉ đề cao nghệ thuật "xoáy vào những chỗ vụn vặt" đến mức không thể tưởng tượng.
Nhưng lão già cũng không tức giận, thậm chỉ còn cười ha hả:
- Tốt! Tốt! Không tồi! Da mặt của oắt con ngươi độ dày rất thích hợp để gia nhập cùng chúng ta.
Hướng Nhật trong lòng mắng thầm một tiếng, cảm nhận đối với sư môn của lão già hình như tất cả toàn là một lũ biến thái. Nhưng mắng thì vẫn là mắng, có một số vấn đề muốn hỏi cho rõ ràng, dù sao nó cũng liên quan đến cuộc sống hạnh phúc tự do của hắn sau này, tuy nói vậy nhưng đối với việc bái lão già này làm sư phụ Hướng Nhật vẫn cảm thấy không được thoái mái cho lắm… Nhưng so với bản “khế ước bán thân” vô nhân đạo kia tất nhiên nó là lựa chọn tương đối sáng suốt:
- Bái sư có phải sẽ không bị quản thúc không?
Lão già ngạo nghễ nói:
- Đó là điều đương nhiên, chỉ cần ngươi gia nhập với chúng ta, tự nhiên ta có thể giúp ngươi ứng biến, mà ngươi vẫn có thể phong lưu khoái hoạt thoải mái.
Vừa nói, lão già vẻ mặt xấu xa hướng vào trong nhà.
Hướng Nhật cắn răng nói:
- Được rồi, coi như tôi bị quỷ chèn ép đi. Nhưng lão gia ông cũng đừng vội đắc ý, tôi sẽ không gọi ông là "sư phụ".
Hướng Nhật trong lòng đã quyết, cho dù có bái sư thì mình tuyệt đối sẽ không gọi lão già này là sư phụ chó má gì gì đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của lão già lại làm cho hắn trợn mắt há mồm ngạc nhiên không thôi:
- Chờ đã, ta nói muốn nhận ngươi làm đồ đệ lúc nào?
- Vậy lão già kia, lão có ý gì đó?
Hướng Nhật tức giận mở mồm mắng, ngay cả cách xưng hô cũng sửa lại từ "lão gia ông" thành "lão già". Vừa rồi hắn còn nhớ kỹ thái độ muốn nhận mình làm đồ đệ của lão, hiện tại sao lời nói lại như rắm chó như thế?
- Đương nhiên là thay tiên sư nhận đồ đệ!
Vẻ mặt lão già nghiêm lại nói, nhưng lời nói lập tức xoay chuyển:
- Nhưng nếu oắt con ngươi nguyện ý làm đồ đệ của ta, thì ta đây cũng không ngại.
- Quên đi!
Hướng Nhật dựng ngón giữa lên chửi. Làm đồ đệ của lão, nằm mơ đi! Nhưng trong lòng lại thở phào một hơi, sớm biết lão ta nói như thế mình còn phải dài dòng làm cái rắm gì, chỉ cần lão không làm sư phụ thì mọi chuyện đều có thể, mặc dù làm sư đệ của lão già này có chút ủy khuất nhưng so với đám đệ tử còn hơn.
Thật ra, lão già này không phải không muốn nhận hắn làm đệ tử, nhưng lão cũng thuộc dạng biết người biết ta. Lúc phân cao thấp vừa nãy, lão biết mình không có tư cách, hơn nữa, chẳng may bị mấy lão quỷ quen thân biết mình nhận một đồ đệ so với mình còn cường hãn hơn thì không biết phải chui vào lỗ nào! Về phần theo như lời lão nói “muốn làm đệ tử của lão, lão cũng không để ý vân vân” vì lão cũng biết tên nhóc này sẽ không đồng ý nên mới nói bừa như vậy.
Cuối cùng Hướng Nhật dưới sự chứng kiến của lão già, sau ba vái chín khấu đầu đã hoàn thành lễ bái sư. Đương nhiên, bởi vì không biết sư phụ đã về trời là thần thánh phương nào, đương nhiên thay sư phụ chịu "ủy khuất" nhận lễ bái lậy của đệ tử tất nhiên chính là vị sư huynh người tự nâng cấp mình lên thành lão gia này nọ. Nhưng Hướng Nhật cũng không phải không có “lợi ích” gì, nhân vật tạm thời thay sư phụ chính là lão già kia đưa cho hắn một quyển bí kíp, nghe nói sau khi luyện thành thì có thể lên trời xuống đất không chuyện gì là không làm được – thực ra cũng chỉ là mớ giấy lộn rách bươm. Nhưng lúc lưu manh hỏi tên của nó thì khuôn mặt lão già kia có chút lưỡng lự, có thể lão đang nghĩ tới một cái tên vô cùng khí phách nào đó nhưng lại thấy nó quá mức thông dụng phổ thông, cuối cùng chỉ nói hai chữ “vô danh” rồi nhanh như cơn gió đi mất.
Hướng Nhật hoàn toàn hóa đá… Hắn cũng không chú ý tới việc lão già lúc vừa bỏ đi vừa tự nói:
- Trân đấu sống mái cùng Ưng Trảo môn sắp tới rồi, tiểu tử này quả là một lựa chọn sáng suốt…
Lúc Hướng Nhật phục hồi lại tinh thần đi vào trong nhà, mấy vị đại tiểu thư sớm đã trông chờ mòn mỏi con mắt, các nàng vốn chuẩn bị cùng với ông nội tương lai xác lập quan hệ thật tốt, nhưng lúc phát hiện lưu manh chỉ một mình đi vào thì lấy làm ngạc nhiên, hơn nữa trên mặt các nàng cũng ghi rõ hai chữ “thất vọng”.
- Ông nội đâu?
An đại tiểu thư vội hỏi, hơn nữa đối với hai chữ "ông nội" này gọi vô cùng lưu loát.
- Lão…
Hướng Nhật vừa định nói tục, nhưng nghĩ đến các nàng đều không biết thân phận của lão già kia nên lập tức chữa cháy:
- Ông nội đã về rồi.
- Cái gì! Đã đi rồi?
An Tâm bởi vì quá chú ý tới việc làm như thế nào để lấy lòng ông nội tương lai nên quên để ý trong giọng nói của lưu manh có sự thay đổi, vội vã hỏi:
- Ông nội sao lại đã đi rồi? Nhanh như vậy sao?
Vừa nói, nàng đang định lao ra cửa.
- Đi được một lúc, chắc cũng không thấy được bóng người nữa đâu.
Hướng Nhật vội vàng kéo An đại tiểu thư lại, trong lòng có chút lấn cấn, tại sao trong mắt các nàng mình vốn là ông xã các nàng lại coi không bằng một ông nội giả cơ chứ?
- Thấy cái đầu anh! Cũng không thèm nói cho bọn em biết một tiếng, em… em nhéo chết anh!
Vừa nói, An đại tiểu thư duỗi tay hung hăng nhéo eo hắn.
Hướng Nhật cười khổ không thôi, đồng thời giả bộ đau đớn, hắn biết nếu không làm như vậy An đại tiểu thư sẽ tiếp tục làm tới:
- Được rồi, lần sau anh nhất định sẽ gọi các em một tiếng, như vậy được chưa?
- Coi như tạm được.
An Tâm hừ nhẹ, hài lòng rút tay lại, trở về bàn ăn cơm, nhưng vừa ăn được một miếng lại nghĩ tới cái gì đó:
- Hướng Quỳ, anh nói xem chiều nay bọn mình đi đâu chơi?
- Đi chơi?
Hướng Nhật đang định ngồi xuống bàn cơm liền sửng sốt
- Đi ra ngoài chơi, dù sao chiều nay cũng không phải làm gì.
An đại tiểu thư trả lời một cách tự nhiên, vừa nói vừa nhìn về phía hai cô nàng bên cạnh:
- Thanh Thanh, Văn Văn, hai bồ thấy thế nào?
Nói rồi cũng chẳng thèm liếc lưu manh một cái, tất nhiên "tạm" quên sự tồn tại của hắn.
- Được!
Thạch Thanh bây giờ thấy An đại tiểu thư làm gì thì làm theo cái ấy, đối phương nói cái gì nàng cũng gật đầu đồng ý.
- Ta không có ý kiến!
Người đẹp băng sơn vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một tia nhiệt tình mà người khác không thể nhìn ra.
- Anh có ý kiến!
Hướng Nhật bất mãn nói, hắn vốn định sẽ đi gặp nữ sĩ quan cảnh sát vào buổi chiều, nhưng An đại tiểu thư làm như thế rõ ràng là đang phá bĩnh hắn.
- Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy tiếp theo nghĩ xem chúng ta đi đâu chơi.
An Tâm liếc lưu manh đang đứng một bên, tạm thời coi như không thấy gì, vừa nói vừa cân nhắc suy nghĩ, hoàn toàn bỏ qua cái trừng mắt của lưu manh.
- Này… Anh có thể không đi được không?
Phản đối không có hiệu quả, Hướng Nhật đành chuyển hướng. Đương nhiên, hắn cũng không cần nhân nhượng như vậy, như nếu trước mặt chỉ có một mình An đại tiểu thư và đồ đệ Thạch Thanh thì hắn tự nhiên có cách làm cho An đại tiểu thư khuất phục, nhưng bây giờ lại thêm người đẹp băng sơn ngồi đó, Hướng Nhật cũng không dám dùng đến cái thủ đoạn xấu xa để bắt An đại tiểu thư phải nghe lời.
- À, mình quyết định!
An đại tiểu thư vẫn coi lưu manh như không khí, đồng thời trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói:
- Chúng ta buổi chiều đến siêu thị chơi được không? Lâu rồi mình cũng không đi.
- ....!
Hướng Nhật chẳng nói được gì, cô nàng họ An rõ ràng ỷ vào việc có người ngoài ở đây, cho rằng hắn không dám làm gì nàng nên mới càn quấy như vậy, nhưng nếu cô nàng đã không cho hắn chút mặt mũi, đêm nay hắn cũng không cần cho cô nàng mặt mũi… Hướng Nhật trong lòng đột nhiên có một quyết định cực kỳ táo bạo.
olo
- Trương lão gia!
Trong một quán rượu, đội trưởng của đám người đang cung kính hành lễ với lão già mặc trang phục cổ đời Đường vừa mới xuất hiện, ngay cả thanh niên quái dị tóc đỏ đậm vốn luôn bát nháo mặt mày cũng không dám ho he, sợ mình lộ ra chút gì đó khác thường để lão già nhìn thấy thì mang họa chết người.
- Ừ.
Lão già họ Trương dáng vẻ kiêu ngạo chỉ phất nhẹ tay một cái, tiếp theo ngồi xuống một cái ghế salon duy nhất ở trong phòng, rồi lại chỉ mấy người bên cạnh:
- Sao vậy, sao không cùng ngồi xuống?
- Có Trương lão gia ở đây làm gì có chỗ ngồi cho bọn tiểu bối chúng tôi?
Cơ mặt viên đội trưởng hơi co rút lại, miễn cưỡng mỉm cười.
Mắt lão già họ Trương đánh giá hắn, cách đối xử so với thằng nhóc kia hoàn toàn đối lập, mặc dù thằng kia không có nửa điểm tôn trọng lão, nhưng so với người ở trước mặt không biết tốt hơn bao nhiêu lần, quan trọng hơn chính là thằng oắt kia khiến mình rất hứng thú. Một người có tiêu chuẩn càng cao tự nhiên đối với những thứ thấp hơn tiêu chuẩn của mình càng thấy không vừa mắt, nhất là bây giờ, lão già này cũng không chút khách khí ra lệnh:
- Bảo ngươi ngồi xuống sao lại trở nên chậm chạp như vậy?
- Vâng, vâng…
Mặt đội trưởng hiện ra vẻ suy sụp, giống như đứa trẻ biết nghe lời ngồi xuống, đồng thới nháy mắt với mấy người bên cạnh, ý bảo bọn họ cũng ngồi xuống tránh để lão già lại tức giận.
Mắt thấy mấy thằng kia nghe lời như vậy, lão già họ Trương càng không hài lòng, chẳng lẽ mình thật sự đáng sợ đến vậy sao? Bình thường khi thấy bọn họ làm vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay sau khi gặp thằng oắt kia lão lại cảm thấy chướng mắt. Nhưng mấy tên tiểu bối này dù sao cũng là con cháu của ông bạn già, cũng phải chừa lại một chút mặt mũi, nhưng giọng nói vẫn âm trầm như cũ:
- Nhiệm vụ lần này của các ngươi kết thúc tại đây.
- A?
Viên đội trưởng thật sự giật mình, nhưng không dám lên tiếng, nói kết thúc... sao lại kết thúc?
Mặc dù mục đích chính lần này rõ ràng là truy bắt "cá mập trắng", nhưng còn nhiệm vụ theo dõi nhân vật mới được giao trước đó không lâu, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết một cách thỏa đáng, nhưng tại sao lại nói có thể kết thúc? Hơn nữa, điều chủ yếu là hắn biết rõ cá tính của lão già khủng bố trước mắt này, đối với lời của hắn cũng chỉ đồng ý có ba phần. Trong lòng có chút run sợ, nhưng hắn vẫn từ tốn hỏi:
- Trương lão gia, cái này….
Nhưng rõ ràng lão già họ Trương không để cho hắn tiếp tục nói nữa, không do dự ngắt lời:
- Không cần phải nói cái này cái kia, ta nói kết thúc là kết thúc.
Nói tới đây, lão già dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thằng nhóc dó căn bản không cần các ngươi "chiếu cố", hừ! Ngay cả con cá nhỏ cũng thu thập không xong còn có mặt mũi đâu mà "chiếu cố" người khác?
Trong nháy mắt, mấy người nghe được mặt đều đỏ bừng, trong lòng thầm mắng, lão cho rằng ai cũng đều giống lão và thằng nhóc kia có năng lực dị thường à? Nhưng mắng thì cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng, còn trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ đang chăm chú nghe, nhưng trong lòng lại cùng kêu khổ. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng không chỉ là "chiếu cố", cấp trên còn đưa ra cho họ một cái nhiệm vụ "quan sát". Đương nhiên, đó là nói dễ nghe, thực ra dùng từ "theo dõi" mới biểu đạt được hàm ý cụ thể.
Bởi vì đội trưởng ở đây thân phận cao thứ hai lại đại biểu cho lợi ích của những người khác trong nhóm, cho nên việc giải thích đương nhiên xui xẻo rơi xuống đầu hắn:
- Nhưng là…
- Nhưng là cái rắm.
Hiển nhiên lão già họ Trương không cho hắn cơ hội giải thích:
- Về vấn đề này, ngưới báo cáo với cấp trên đến gặp ta!
- Vâng!
Mấy người trong nhóm chỉ còn cách bất đắc dĩ chỉ gật đầu, nếu Trương lão gia đã nói như vậy, bọn họ đành báo cáo lên cấp trên y như thế. Chỉ không biết lão với thằng nhóc đó cuối cùng đã nói gì với nhau mà khi trở về lại tự nhiên tuyên bố kết thúc nhiệm vụ? Cũng tưởng cần nhớ lại, lão vừa tới Bắc Hải đã ra lệnh phải quan sát cẩn thận thằng nhóc đó rồi sau đó mang hắn về. Bây giờ lại lật lọng, không phải là… Mấy người bọn họ đột nhiên có dự cảm không tốt, kết hợp với những lời vừa rồi của lão “căn bản không cần 'chiếu cố'”, bọn họ nghi ngờ rằng thằng nhóc kia không phải đã bị lão cho “răng rắc”. Đương nhiên, bọn họ nghĩ như vậy không phải không có lý do, mọi người đều hiểu rõ lão già này là một người có sức chiến đầu điên cuồng và cũng rất bạo lực, hơi có hứng thú với đối thủ là kiếm đối thủ luận bàn, sau đó bởi vì không thể “khống chế” được lực đạo mà đánh chết người. Đương nhiên, có bị người ta đánh thì lão cũng chỉ nằm trên giường mười ngày nửa tháng là lại có thể chạy nhảy bình thường. Lão già này xuống tay không biết nặng nhẹ, người quả thật có chút bản lĩnh muốn cùng lão liều mạng cuối cùng bị lửa giận của lão làm cho nằm giường mấy năm cũng có. Nhưng điều đó cũng không phải điều khiến người ta lo lắng, lo nhất chính là lão già này vừa động thủ là mất đi lý trí, đưa người ta đến gặp Diêm Vương lúc nào cũng không biết. Mặc dù tình huống này còn chưa xuất hiện, nhưng không thể đảm bảo tuyệt đối sẽ không phát sinh, giống như bây giờ, viên đội trưởng cùng vài người ở đây đều nghĩ như vậy.
Vẻ mặt phức tạp nhất chính là người đẹp băng giá, nàng cắn răng cố gắng trấn áp nỗi sợ lão già dị thường kia hỏi thăm:
- Trương lão gia, ngài không phải là…
- Không phải cái gì?
Lão già họ Trương sửng sốt, nhưng đối với cô bé lão chứng kiến từng bước trưởng thành từ nhỏ đến lớn này lão cũng không tỏ ra nghiêm khắc, ngay cả thái độ nói cũng hòa hoãn không ít:
- Có việc gì cứ nói thẳng. Còn nữa, gọi ta là Trương gia gia, đã nói mấy lần rồi, dù sao ông ngoại ngươi năm đó với ta cũng là bạn bè, với lại ngươi cùng cháu gái ta cũng không khác lắm.
- Bạn bè?
Những người bên ngoài cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cố nghĩ lão già này cuỗi cùng có biết được ý nghĩa của hai từ này hay không? Nhưng bọn họ cũng biết rõ lão cùng với người đẹp băng giá có quan hệ, mặc dù có chút ghen tức, nhưng cũng chỉ thầm than rằng mình không có ông ngoại cường hãn như vậy, nếu không cũng không cần đứng trước mặt lão già nơm nớp lo sợ, cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không phải là đạo lý này sao?
Nhưng người đẹp băng giá hiển nhiên cũng không lợi dụng cái quan hệ này, nàng chú ý chính là tin tức từ phía lão già:
- Không phải là ngài đã đánh chết… hắn chứ?
- Đánh chết?
Lão già họ Trương ngạc nhiên, sau đó xâu chuỗi những từ ngữ của cô bé lại. Lại nhìn vẻ mặt của mấy thằng nhóc bên cạnh, cuối cùng lão cũng biết được chuyện gì đã xảy ra, giọng nói trở lên kích động:
- Sao lại như vậy được, ta muốn thằng nhóc đó là…
Vừa muốn nói hết câu, lão già họ Trương lập tức ngừng lại, cũng không thể nói rằng bản thân mình muốn đánh chết thằng nhóc kia nhưng không có khả năng, nếu không trước mặt đám tiểu bối lòi cái xấu của mình ra như vậy thì sau này còn biết để mặt mũi ở đâu.
Bình tĩnh lại một chút, lão già họ Trương quyết định tung một trái hỏa mù:
- Có chuyện quên nói, thằng nhóc kia thật ra là… sự đệ của ta!
- Sư đệ?
Quái sự, chuyện này tuyệt đối là một quái sự! Mấy người đồng thời nghĩ như vậy. Không có một chút nghi ngờ, bởi vì hai người thật sự quá giống, thân thể đều đột phá cực hạn của loài người, trở thành quái vật dị thường, chỉ khác một là lão già dị thường và một là thằng oắt con dị thường mà thôi.
Trong lòng người đẹp băng giá như trút được một tảng đá lớn đè lên, thở phào một hơi.
Song lão già họ Trương không hổ là lão quái vật sống nhiều năm, thấy biểu hiện của cô bé như vậy sao lại không biết tâm tư của nàng? Lão nhất thời cười rộ lên, thầm nghĩ nếu phải trở về đấu với "bạn bè" một trận hay tốt nhất là kéo hắn tới đây, như vậy cũng không bị thua mà mình lại mang cho hắn một sự “vui mừng lẫn sợ hãi”.
Thấy lão già cười xấu xa như vậy, mặt người đẹp băng giá mặt đỏ bừng lên, vội vàng đổi chủ đề:
- Chúng ta có phải đã có thể trở về?
- Trở về?
Lão già họ Trương từ trong suy nghĩ YY sực tỉnh lại, lập tức nói:
- Không được, còn sớm lắm. Các ngươi lần này gọi ta đến chính là vì thằng nhóc kia. Báo cho các ngươi biết, ta lại có một nhiệm vụ mới giao cho các ngươi.
- Nhiệm vụ mới?
Mấy người bên cạnh vừa định kết thúc nhiệm vụ này là có thể nghỉ ngơi, hưởng thụ một chút thời gian thảnh thơi khó mà có được, không ngờ hy vọng của bọn họ bị phá sản.
- Không sai.
Lão già họ Trương cũng chẳng để ý đến mấy người trẻ tuổi đang kêu rên, tiếp tục nói:
- Mấy ngày nữa, Vatican phái mấy người đến đây, bọn họ nói là muốn nghênh đón sự quay lại của "con trùng" thiêng liêng chó má gì đó. Nhiệm vụ này đáng lẽ do mấy lão già bọn ta làm, nhưng các ngươi cũng biết, đám đó chỉ là đám giáo chức bẩn thỉu cả ngày chỉ biết kêu gào ép buộc giáo hữu, lão già ta thật sự khó chịu, cho nên chuyện này giao cho các ngươi làm.
Viên đội trưởng trong lòng run lên:
- Nhưng như vậy sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta không tôn trọng họ?
Đương nhiên, hắn ngoài mặt từ chối, đối với loại nhiệm vụ tiếp đón khách nước ngoài này không thể thoải mái như vậy, hơn nữa hắn ít nhiều cũng nghe qua sự biến thái của đám giáo chức bỉ ổi Vatican, nghe nói bọn họ có năng lực giao tiếp với “Thượng Đế”, có thể cầu nguyện Thượng Đế ban ơn xuống trần, cơ bản bọn họ cùng đám giang hồ lừa đảo không khác nhau là mấy. Nhưng bọn họ so với đám lừa đảo còn cao hơn một bậc, dù sao bọn họ cùng đám giả thần giả quỷ giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác hẳn, cứ cho là không biết bọn họ có phải là người của "Thượng Đế" hay không, có một điểm có thể khẳng định so với dị năng công kích tháng quang của bọn họ cũng không phải để làm kiểng. Viên đội trưởng không phải không muốn đón tiếp đối phương, chủ yếu là vì lo đối phương sẽ đưa ra một số yêu cầu tương đối kỳ quái, ví dụ như hai bên cùng tỉ thí tài nghệ gì đó, mà trước kia đều là do lão già này đại diện ra đấu, tất nhiên là thắng nhiều thua ít, nhưng lần này lão lại muốn đám lính mới bọn họ lên đài, đây không phải là tự rước nhục sao?
- Tôn trọng cái rắm!
Lão già hiển nhiên rất phản cảm với đám giáo chức bỉ ổi Vatican, hơn nữa lão đối với mớ lý luận Thượng Đế là đấng sáng tạo ra thế giới và loài người cũng không tin hay quan tâm tí nào, lão mong ước không phải đi gặp bọn điểu nhân bỉ ổi này. Đương nhiên, ý đồ của đám điểu nhân đến đây lão cũng biết rõ, nói là nghênh đón sự quay lại của cái gì trùng thiêng liêng gì gì đó, thật ra chính là tìm cách trả thù, đây là cái tật thông lệ hàng năm, không lần nào không tìm ra một cái lý do chó má gì đó rồi sau đó đưa ra yêu cầu tỉ thí luận bàn, cuối cùng đều thất bại nhếch nhác trở về! Không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy, đám điểu nhân này vẫn còn ôm hy vọng, đáng tiếc lão già họ Trương không còn thích chơi đùa, cho nên nhiệm vụ tiếp đón lần này giao cho đám trẻ tuổi, nếu có thua cũng không quan trọng, mấy người bọn lão cũng muốn cho qua, nếu không để đám điểu nhân đó thắng một lần, không khéo Giáo Hoàng lại trực tiếp chạy đến đây. Đương nhiên, nếu như đám trẻ tuổi này mà thắng thì cũng không có gì lạ, chỉ có thể kết luận đám điểu nhân thật sự quá yếu, ngay cả mấy tay mơ mới vào nghề cũng không đối phó được, còn không lo trở về luyện tập chọn lại người khác sao?
Nhưng đám tiểu bối lại không hiểu dụng tâm của lão, theo bọn họ thấy, đây chính là bức họ vào đường cùng. Nếu thua thì đúng là có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân. Làm cho quốc gia mất mặt dù là ai cũng không muốn gánh chịu, mặc dù chuyện đó sẽ không được truyền ra ngoài, nhưng dưới ánh mắt khinh miệt của đám giáo chức bỉ ổi mồm lúc nào cũng “Lạy cha, lạy Chúa” nhìn họ thì họ cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng may thay, lão già cuối cùng cũng cho họ một chút hy vọng, lão ho khụ một tiếng rồi nói:
- Nhưng ta cũng không phải để mặc các ngươi, bây giờ ta chỉ cách cho các ngươi, các ngươi có làm được hay không thì điều đó còn tùy thuộc vào bản lãnh của các ngươi.
- Mời ngài nói!
Viên đội trưởng như đang chìm nghỉm trong dòng nước lũ vớ được cây cọc.
- Đi mời sư đệ của ta ra tay, chỉ cần có hắn, đám điểu nhân chắc chắn phải chạy trở về tay không.
Lão vừa nói, lại thấy sự nghi ngờ trên mặt đám tiểu bối, tức giận mắng to:
- Như thế nào, không tin lời của ta à?
- Không phải, không phải…
Mấy người trong nhóm liên tục nói, nhưng trong lòng lại càng nghi ngờ hơn. Mặc dù bọn họ quả thật biết năng lực biến thái của thằng nhóc kia, nhưng nếu so với lão già này không phải còn kém hơn không ít sao? Dù sao thực lực của mấy lão già này bọn họ đã được tận mắt chứng kiến, mặc dù chưa thể nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng đủ cho bọn họ ngưỡng mộ không thôi. Hơn nữa ngay cả mấy lão già cùng đám giáo chức bỉ ổi tỉ thí cũng có lúc thua, có thể thấy được đám giáo chức Vatican không phải là quả hồng mềm nhũn muốn bóp ra sao thì bóp.
Mặc dù đám tiểu bối ngoài miệng phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của lão già, đương nhiên lão biết sự lưỡng lự của họ, cho nên lại tung ra một ít tin tức để gia tăng sự tin tưởng của bọn họ:
- Đừng nhìn thằng nhóc kia không có thực lực gì, thật ra chính ta tự mình ra tay cũng không làm gì được hắn…
Nói tới đây lão có chút hơi mất tự nhiên vội bổ cứu thêm:
- Đương nhiên, hắn cũng không thể thắng được ta!
- Ngài không gạt chúng tôi chứ?
Sắc mặt mấy người xung quanh đại biến, thằng nhóc đó thật sự lợi hại như vậy sao? Nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy lão già này khoác lác, sự việc này chín mười phần có thể tin được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thằng nhóc đó lợi hại đến mức có thể so tay đôi với lão già này? Trong đầu mấy người nhất thời hiện lên một thân thể gầy yếu, một tên đeo kính với tay phải bó một lớp băng gạc dày, nói thế nào cũng không thể nhìn ra đó là một cao thủ! Nhưng bọn họ cũng biết, một số người không thể đánh giá theo lẽ thường, ví dụ như lão già này, mặc dù không có dị năng, nhưng chỉ với sức mạnh thân thể đã có thể đối phó được với ba đến bốn người có dị năng cùng có chung thực lực, loại sự việc này chỉ có thể dùng một từ để hình dung... quái! Thật sự là rất quái!
Lúc này, lão già lại dội cho họ một gáo nước lạnh:
- Nhưng các ngươi cũng đừng vội cao hứng, thằng nhóc đó không phải nói mời là có thể mời đâu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mấy người trong lòng đều cảm thấy mình bị khinh thường, cảm thấy lão già này đang chơi bọn họ, chính bản thân lão ta chưa mời người ta sao lại bắt bọn họ làm, hơn nữa bây giờ còn nói là không dễ mời làm cho bọn họ cảm thấy bực mình, thật sự không ra cái giống gì. Nhưng nếu nghĩ kỹ một chút, bọn họ lập tức có thể giải thích, chỉ sợ không phải là lão già này không mời mà lão ta coi chừng cũng không có cái năng lực kia! Nếu không với tính cách hùng hùng hổ hổ của lão thì đã không có những hành động vòng vo, đi quanh quẩn ngoài thủ đô như vầy. Với nhận định này, mấy người bọn họ đối với thực lực của người mà lão già nói chưa chắc có thể mời không còn nghi ngờ, đương nhiên hắn rất là cường đại, chỉ cần mời được hắn thì còn phải sợ đám điểu nhân kia sao?
Lão già đột nhiên dơ ra một đầu ngón tay cười gian trá:
- Hắc hắc… Đơn giản!
Dừng lại một chút, miệng lão thốt ra ba chữ “Mỹ nhân kế”. Nói xong, ánh mắt lão vẫn xấu xa đầy ngụ ý nhìn sang người đẹp băng giá đang ngồi một bên vẫn không biết bọn họ đang nói gì.
Nhưng mấy tên trong nhóm lại hiểu ngay ngụ ý của lão, liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía người đẹp băng giá với con mắt sáng rực.
Người đẹp băng giá còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng với giác quan thứ sáu của nàng tự nhiên biết có điềm xấu đang xảy ra với mình. Bây giờ thấy ánh mắt quái dị của mấy người trong nhóm đang nhìn mình, nàng không nhịn được cảm thấy rợn tóc gáy:
- Các người nhìn ta làm gì?
- Hắc hắc…. Cũng không có gì.
Thanh niên quái dị tóc đỏ không có ý tốt cười cười nói:
- Lam, có chuyện cần cô hỗ trợ, không biết cô có chịu hay không? Hơn nữa việc này đối với cô cũng có chỗ tốt.
- Không giúp!
Người đẹp băng giá lập tức từ chối, thực ra nàng cũng không ngu tới mức đó. Nhớ lại những gì lão già vừa mới nói, nàng lập tức đoán ra bọn họ muốn mình hy sinh làm “mồi” câu, nhưng việc này có thể ép buộc được sao? Cái cảnh yêu đương của đôi nam nữ kia ngày hôm qua vẫn còn đang vương vấn trong đầu nàng, nhất là nữ nhân được nam nhâm ôm trong lòng vẻ mặt rất hạnh phúc. Mỹ nhân kế? Ha ha, có lẽ chính mình đi cũng chưa chắc đã thành công. Liễu Y Y trong lòng đang suy nghĩ như vậy.
Nhưng mấy người bên ngoài cũng không biết, hiện tại bọn xem ra chỉ cần người đẹp băng giá đồng ý, nếu như nàng gật đầu thì dường như hơn một nửa hy vọng đã bỏ vào túi, nhất là lúc trước ba người trong nhóm bọn họ khi theo dõi đã từng tiếp xúc với thằng nhóc kia. Bọn họ càng có thể khẳng định, chỉ cần Lam liếc mắt đưa tình một vài cái, tên kia cho dù đang vãi phân trong quần nhất định cũng sẽ xách đít chạy tới đây.
Nhưng lão già hiển nhiên không thấy lửa giận trong mắt Hướng Nhật, nhìn tờ giấy bị xé rách, trên mặt hiện ra vẻ tính toán âm mưu gì đó:
- Nhìn ngươi xé rách tờ giấy như vậy, chắc là đã chuẩn bị tốt cho việc bái sư rồi phải không?
- Tôi tuyệt đối sẽ không bái sư!
Hướng Nhật nói không nể nang gì. Cứ cho lai lịch lão già không đơn giản như vậy, nhưng người họ Hướng nào đó cũng không phải loại dễ dàng khuất phục, hơn nữa, sắc mặt lão già cũng làm cho hắn cực kỳ khó chịu. Mặc dù so với việc phải hạ bút ký vào "khế ước bán thân" vừa xem kia thì làm đồ đệ của lão già này có thể coi là một lựa chọn không tồi, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn bị người ta đè đầu cưỡi cổ tùy thời tùy lúc mà sai bảo hắn. Hơn nữa, hắn cũng nghi ngờ “khế ước bán thân” này có vấn đề.
- Nói như vậy, ngươi có ý chống đối lại nhà nước?
Lão già thẹn quá hóa giận, lại mang cái mũ cối "chống đối nhà nước" chụp lên đầu đối phương.
- Tôi nói muốn chống đối nhà nước lúc nào? Lão gia ông cũng không nên hất nước bẩn lên người khác vậy chứ. Hơn nữa, lão gia ông từ lúc nào có thể đại biểu cho nhà nước?
Hướng Nhật tức giận đến mức toàn thân run lên, ở đâu ra cái màn không bái sư thì chính là cố ý chống đối nhà nước? Nếu không phải vì đối phương nhiều tuổi, lại được Trần thượng tướng phái tới tặng xe cho mình, không chừng hắn đã cho đối phương ăn đấm.
- Hừ hừ!
Lỗ mũi lão già bốc khói, giọng trầm xuống:
- Ngươi cũng nên biết, năng lực hiện tại của ngươi có thể uy hiếp đến an toàn của quốc gia, nếu như không tiến hành giám sát quản chế, chẳng may làm ra điều gì gây hại cho quốc gia, hắc hắc… Loại sự tình này chắc không cần ta nói nhiều nữa chứ?
Rõ ràng lão già này đến để làm người quản lý giám sát.
- Ai nói đó. Tôi là một người yêu nước tha thiết đến mức dường như có thể vứt bỏ tất cả những gì tốt đẹp nhất của tuổi xuân sao lại có thể làm nhưng chuyện đại nghịch bất đạo gây hại cho quốc gia?
Hướng Nhật ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại kinh hãi, hắn không thể ngờ rằng năng lực của mình lại khiến cho người của chính phủ chú ý tới, điều này thật phiền toái, dù sao tất cả mọi sự đều là công cụ của quốc gia. Lúc đầu hắn còn tưởng tờ giấy lão già này đưa ra chỉ để thực hiện quỷ kế muốn lừa hắn bái sư, nhưng hiện tại xem ra… nếu có việc này thì hình như bản thân hắn không có quyền lựa chọn.
- Yêu nước? Gần như có thể vứt bỏ tất cả?
Giọng nói của lão già ngoài âm trầm còn pha chút trào phúng:
- Nhưng ta nhìn tác phong nhanh nhẹn của ngươi vừa nãy, một là một, hai là hai rất gọn gàng.
Vừa nói, mũi chân lão già chỉa vào mấy mảnh giấy dưới đất. Ngụ ý ngươi đã yêu nước như vậy sao lại không ký vào “khế ước bán thân” mà lại xé nát ra như vậy?
- Cái này…
Hướng Nhật chọn lọc từ ngữ, may mà da mặt hắn rất dày, căn bản không coi mấy điểm vụn vặt này xi nhê gì:
- Tôi không phải nói “dường như” sao? Nếu đã nói "dường như” thì không phải là toàn bộ. Sao lão gia ông toàn dồn người ta vào ngõ cụt không vậy?
Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không cân nhắc lúc này hắn đang chỉ trích “sai lầm” của đối phương, mà chỉ đề cao nghệ thuật "xoáy vào những chỗ vụn vặt" đến mức không thể tưởng tượng.
Nhưng lão già cũng không tức giận, thậm chỉ còn cười ha hả:
- Tốt! Tốt! Không tồi! Da mặt của oắt con ngươi độ dày rất thích hợp để gia nhập cùng chúng ta.
Hướng Nhật trong lòng mắng thầm một tiếng, cảm nhận đối với sư môn của lão già hình như tất cả toàn là một lũ biến thái. Nhưng mắng thì vẫn là mắng, có một số vấn đề muốn hỏi cho rõ ràng, dù sao nó cũng liên quan đến cuộc sống hạnh phúc tự do của hắn sau này, tuy nói vậy nhưng đối với việc bái lão già này làm sư phụ Hướng Nhật vẫn cảm thấy không được thoái mái cho lắm… Nhưng so với bản “khế ước bán thân” vô nhân đạo kia tất nhiên nó là lựa chọn tương đối sáng suốt:
- Bái sư có phải sẽ không bị quản thúc không?
Lão già ngạo nghễ nói:
- Đó là điều đương nhiên, chỉ cần ngươi gia nhập với chúng ta, tự nhiên ta có thể giúp ngươi ứng biến, mà ngươi vẫn có thể phong lưu khoái hoạt thoải mái.
Vừa nói, lão già vẻ mặt xấu xa hướng vào trong nhà.
Hướng Nhật cắn răng nói:
- Được rồi, coi như tôi bị quỷ chèn ép đi. Nhưng lão gia ông cũng đừng vội đắc ý, tôi sẽ không gọi ông là "sư phụ".
Hướng Nhật trong lòng đã quyết, cho dù có bái sư thì mình tuyệt đối sẽ không gọi lão già này là sư phụ chó má gì gì đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của lão già lại làm cho hắn trợn mắt há mồm ngạc nhiên không thôi:
- Chờ đã, ta nói muốn nhận ngươi làm đồ đệ lúc nào?
- Vậy lão già kia, lão có ý gì đó?
Hướng Nhật tức giận mở mồm mắng, ngay cả cách xưng hô cũng sửa lại từ "lão gia ông" thành "lão già". Vừa rồi hắn còn nhớ kỹ thái độ muốn nhận mình làm đồ đệ của lão, hiện tại sao lời nói lại như rắm chó như thế?
- Đương nhiên là thay tiên sư nhận đồ đệ!
Vẻ mặt lão già nghiêm lại nói, nhưng lời nói lập tức xoay chuyển:
- Nhưng nếu oắt con ngươi nguyện ý làm đồ đệ của ta, thì ta đây cũng không ngại.
- Quên đi!
Hướng Nhật dựng ngón giữa lên chửi. Làm đồ đệ của lão, nằm mơ đi! Nhưng trong lòng lại thở phào một hơi, sớm biết lão ta nói như thế mình còn phải dài dòng làm cái rắm gì, chỉ cần lão không làm sư phụ thì mọi chuyện đều có thể, mặc dù làm sư đệ của lão già này có chút ủy khuất nhưng so với đám đệ tử còn hơn.
Thật ra, lão già này không phải không muốn nhận hắn làm đệ tử, nhưng lão cũng thuộc dạng biết người biết ta. Lúc phân cao thấp vừa nãy, lão biết mình không có tư cách, hơn nữa, chẳng may bị mấy lão quỷ quen thân biết mình nhận một đồ đệ so với mình còn cường hãn hơn thì không biết phải chui vào lỗ nào! Về phần theo như lời lão nói “muốn làm đệ tử của lão, lão cũng không để ý vân vân” vì lão cũng biết tên nhóc này sẽ không đồng ý nên mới nói bừa như vậy.
Cuối cùng Hướng Nhật dưới sự chứng kiến của lão già, sau ba vái chín khấu đầu đã hoàn thành lễ bái sư. Đương nhiên, bởi vì không biết sư phụ đã về trời là thần thánh phương nào, đương nhiên thay sư phụ chịu "ủy khuất" nhận lễ bái lậy của đệ tử tất nhiên chính là vị sư huynh người tự nâng cấp mình lên thành lão gia này nọ. Nhưng Hướng Nhật cũng không phải không có “lợi ích” gì, nhân vật tạm thời thay sư phụ chính là lão già kia đưa cho hắn một quyển bí kíp, nghe nói sau khi luyện thành thì có thể lên trời xuống đất không chuyện gì là không làm được – thực ra cũng chỉ là mớ giấy lộn rách bươm. Nhưng lúc lưu manh hỏi tên của nó thì khuôn mặt lão già kia có chút lưỡng lự, có thể lão đang nghĩ tới một cái tên vô cùng khí phách nào đó nhưng lại thấy nó quá mức thông dụng phổ thông, cuối cùng chỉ nói hai chữ “vô danh” rồi nhanh như cơn gió đi mất.
Hướng Nhật hoàn toàn hóa đá… Hắn cũng không chú ý tới việc lão già lúc vừa bỏ đi vừa tự nói:
- Trân đấu sống mái cùng Ưng Trảo môn sắp tới rồi, tiểu tử này quả là một lựa chọn sáng suốt…
Lúc Hướng Nhật phục hồi lại tinh thần đi vào trong nhà, mấy vị đại tiểu thư sớm đã trông chờ mòn mỏi con mắt, các nàng vốn chuẩn bị cùng với ông nội tương lai xác lập quan hệ thật tốt, nhưng lúc phát hiện lưu manh chỉ một mình đi vào thì lấy làm ngạc nhiên, hơn nữa trên mặt các nàng cũng ghi rõ hai chữ “thất vọng”.
- Ông nội đâu?
An đại tiểu thư vội hỏi, hơn nữa đối với hai chữ "ông nội" này gọi vô cùng lưu loát.
- Lão…
Hướng Nhật vừa định nói tục, nhưng nghĩ đến các nàng đều không biết thân phận của lão già kia nên lập tức chữa cháy:
- Ông nội đã về rồi.
- Cái gì! Đã đi rồi?
An Tâm bởi vì quá chú ý tới việc làm như thế nào để lấy lòng ông nội tương lai nên quên để ý trong giọng nói của lưu manh có sự thay đổi, vội vã hỏi:
- Ông nội sao lại đã đi rồi? Nhanh như vậy sao?
Vừa nói, nàng đang định lao ra cửa.
- Đi được một lúc, chắc cũng không thấy được bóng người nữa đâu.
Hướng Nhật vội vàng kéo An đại tiểu thư lại, trong lòng có chút lấn cấn, tại sao trong mắt các nàng mình vốn là ông xã các nàng lại coi không bằng một ông nội giả cơ chứ?
- Thấy cái đầu anh! Cũng không thèm nói cho bọn em biết một tiếng, em… em nhéo chết anh!
Vừa nói, An đại tiểu thư duỗi tay hung hăng nhéo eo hắn.
Hướng Nhật cười khổ không thôi, đồng thời giả bộ đau đớn, hắn biết nếu không làm như vậy An đại tiểu thư sẽ tiếp tục làm tới:
- Được rồi, lần sau anh nhất định sẽ gọi các em một tiếng, như vậy được chưa?
- Coi như tạm được.
An Tâm hừ nhẹ, hài lòng rút tay lại, trở về bàn ăn cơm, nhưng vừa ăn được một miếng lại nghĩ tới cái gì đó:
- Hướng Quỳ, anh nói xem chiều nay bọn mình đi đâu chơi?
- Đi chơi?
Hướng Nhật đang định ngồi xuống bàn cơm liền sửng sốt
- Đi ra ngoài chơi, dù sao chiều nay cũng không phải làm gì.
An đại tiểu thư trả lời một cách tự nhiên, vừa nói vừa nhìn về phía hai cô nàng bên cạnh:
- Thanh Thanh, Văn Văn, hai bồ thấy thế nào?
Nói rồi cũng chẳng thèm liếc lưu manh một cái, tất nhiên "tạm" quên sự tồn tại của hắn.
- Được!
Thạch Thanh bây giờ thấy An đại tiểu thư làm gì thì làm theo cái ấy, đối phương nói cái gì nàng cũng gật đầu đồng ý.
- Ta không có ý kiến!
Người đẹp băng sơn vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một tia nhiệt tình mà người khác không thể nhìn ra.
- Anh có ý kiến!
Hướng Nhật bất mãn nói, hắn vốn định sẽ đi gặp nữ sĩ quan cảnh sát vào buổi chiều, nhưng An đại tiểu thư làm như thế rõ ràng là đang phá bĩnh hắn.
- Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy tiếp theo nghĩ xem chúng ta đi đâu chơi.
An Tâm liếc lưu manh đang đứng một bên, tạm thời coi như không thấy gì, vừa nói vừa cân nhắc suy nghĩ, hoàn toàn bỏ qua cái trừng mắt của lưu manh.
- Này… Anh có thể không đi được không?
Phản đối không có hiệu quả, Hướng Nhật đành chuyển hướng. Đương nhiên, hắn cũng không cần nhân nhượng như vậy, như nếu trước mặt chỉ có một mình An đại tiểu thư và đồ đệ Thạch Thanh thì hắn tự nhiên có cách làm cho An đại tiểu thư khuất phục, nhưng bây giờ lại thêm người đẹp băng sơn ngồi đó, Hướng Nhật cũng không dám dùng đến cái thủ đoạn xấu xa để bắt An đại tiểu thư phải nghe lời.
- À, mình quyết định!
An đại tiểu thư vẫn coi lưu manh như không khí, đồng thời trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói:
- Chúng ta buổi chiều đến siêu thị chơi được không? Lâu rồi mình cũng không đi.
- ....!
Hướng Nhật chẳng nói được gì, cô nàng họ An rõ ràng ỷ vào việc có người ngoài ở đây, cho rằng hắn không dám làm gì nàng nên mới càn quấy như vậy, nhưng nếu cô nàng đã không cho hắn chút mặt mũi, đêm nay hắn cũng không cần cho cô nàng mặt mũi… Hướng Nhật trong lòng đột nhiên có một quyết định cực kỳ táo bạo.
olo
- Trương lão gia!
Trong một quán rượu, đội trưởng của đám người đang cung kính hành lễ với lão già mặc trang phục cổ đời Đường vừa mới xuất hiện, ngay cả thanh niên quái dị tóc đỏ đậm vốn luôn bát nháo mặt mày cũng không dám ho he, sợ mình lộ ra chút gì đó khác thường để lão già nhìn thấy thì mang họa chết người.
- Ừ.
Lão già họ Trương dáng vẻ kiêu ngạo chỉ phất nhẹ tay một cái, tiếp theo ngồi xuống một cái ghế salon duy nhất ở trong phòng, rồi lại chỉ mấy người bên cạnh:
- Sao vậy, sao không cùng ngồi xuống?
- Có Trương lão gia ở đây làm gì có chỗ ngồi cho bọn tiểu bối chúng tôi?
Cơ mặt viên đội trưởng hơi co rút lại, miễn cưỡng mỉm cười.
Mắt lão già họ Trương đánh giá hắn, cách đối xử so với thằng nhóc kia hoàn toàn đối lập, mặc dù thằng kia không có nửa điểm tôn trọng lão, nhưng so với người ở trước mặt không biết tốt hơn bao nhiêu lần, quan trọng hơn chính là thằng oắt kia khiến mình rất hứng thú. Một người có tiêu chuẩn càng cao tự nhiên đối với những thứ thấp hơn tiêu chuẩn của mình càng thấy không vừa mắt, nhất là bây giờ, lão già này cũng không chút khách khí ra lệnh:
- Bảo ngươi ngồi xuống sao lại trở nên chậm chạp như vậy?
- Vâng, vâng…
Mặt đội trưởng hiện ra vẻ suy sụp, giống như đứa trẻ biết nghe lời ngồi xuống, đồng thới nháy mắt với mấy người bên cạnh, ý bảo bọn họ cũng ngồi xuống tránh để lão già lại tức giận.
Mắt thấy mấy thằng kia nghe lời như vậy, lão già họ Trương càng không hài lòng, chẳng lẽ mình thật sự đáng sợ đến vậy sao? Bình thường khi thấy bọn họ làm vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay sau khi gặp thằng oắt kia lão lại cảm thấy chướng mắt. Nhưng mấy tên tiểu bối này dù sao cũng là con cháu của ông bạn già, cũng phải chừa lại một chút mặt mũi, nhưng giọng nói vẫn âm trầm như cũ:
- Nhiệm vụ lần này của các ngươi kết thúc tại đây.
- A?
Viên đội trưởng thật sự giật mình, nhưng không dám lên tiếng, nói kết thúc... sao lại kết thúc?
Mặc dù mục đích chính lần này rõ ràng là truy bắt "cá mập trắng", nhưng còn nhiệm vụ theo dõi nhân vật mới được giao trước đó không lâu, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết một cách thỏa đáng, nhưng tại sao lại nói có thể kết thúc? Hơn nữa, điều chủ yếu là hắn biết rõ cá tính của lão già khủng bố trước mắt này, đối với lời của hắn cũng chỉ đồng ý có ba phần. Trong lòng có chút run sợ, nhưng hắn vẫn từ tốn hỏi:
- Trương lão gia, cái này….
Nhưng rõ ràng lão già họ Trương không để cho hắn tiếp tục nói nữa, không do dự ngắt lời:
- Không cần phải nói cái này cái kia, ta nói kết thúc là kết thúc.
Nói tới đây, lão già dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thằng nhóc dó căn bản không cần các ngươi "chiếu cố", hừ! Ngay cả con cá nhỏ cũng thu thập không xong còn có mặt mũi đâu mà "chiếu cố" người khác?
Trong nháy mắt, mấy người nghe được mặt đều đỏ bừng, trong lòng thầm mắng, lão cho rằng ai cũng đều giống lão và thằng nhóc kia có năng lực dị thường à? Nhưng mắng thì cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng, còn trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ đang chăm chú nghe, nhưng trong lòng lại cùng kêu khổ. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng không chỉ là "chiếu cố", cấp trên còn đưa ra cho họ một cái nhiệm vụ "quan sát". Đương nhiên, đó là nói dễ nghe, thực ra dùng từ "theo dõi" mới biểu đạt được hàm ý cụ thể.
Bởi vì đội trưởng ở đây thân phận cao thứ hai lại đại biểu cho lợi ích của những người khác trong nhóm, cho nên việc giải thích đương nhiên xui xẻo rơi xuống đầu hắn:
- Nhưng là…
- Nhưng là cái rắm.
Hiển nhiên lão già họ Trương không cho hắn cơ hội giải thích:
- Về vấn đề này, ngưới báo cáo với cấp trên đến gặp ta!
- Vâng!
Mấy người trong nhóm chỉ còn cách bất đắc dĩ chỉ gật đầu, nếu Trương lão gia đã nói như vậy, bọn họ đành báo cáo lên cấp trên y như thế. Chỉ không biết lão với thằng nhóc đó cuối cùng đã nói gì với nhau mà khi trở về lại tự nhiên tuyên bố kết thúc nhiệm vụ? Cũng tưởng cần nhớ lại, lão vừa tới Bắc Hải đã ra lệnh phải quan sát cẩn thận thằng nhóc đó rồi sau đó mang hắn về. Bây giờ lại lật lọng, không phải là… Mấy người bọn họ đột nhiên có dự cảm không tốt, kết hợp với những lời vừa rồi của lão “căn bản không cần 'chiếu cố'”, bọn họ nghi ngờ rằng thằng nhóc kia không phải đã bị lão cho “răng rắc”. Đương nhiên, bọn họ nghĩ như vậy không phải không có lý do, mọi người đều hiểu rõ lão già này là một người có sức chiến đầu điên cuồng và cũng rất bạo lực, hơi có hứng thú với đối thủ là kiếm đối thủ luận bàn, sau đó bởi vì không thể “khống chế” được lực đạo mà đánh chết người. Đương nhiên, có bị người ta đánh thì lão cũng chỉ nằm trên giường mười ngày nửa tháng là lại có thể chạy nhảy bình thường. Lão già này xuống tay không biết nặng nhẹ, người quả thật có chút bản lĩnh muốn cùng lão liều mạng cuối cùng bị lửa giận của lão làm cho nằm giường mấy năm cũng có. Nhưng điều đó cũng không phải điều khiến người ta lo lắng, lo nhất chính là lão già này vừa động thủ là mất đi lý trí, đưa người ta đến gặp Diêm Vương lúc nào cũng không biết. Mặc dù tình huống này còn chưa xuất hiện, nhưng không thể đảm bảo tuyệt đối sẽ không phát sinh, giống như bây giờ, viên đội trưởng cùng vài người ở đây đều nghĩ như vậy.
Vẻ mặt phức tạp nhất chính là người đẹp băng giá, nàng cắn răng cố gắng trấn áp nỗi sợ lão già dị thường kia hỏi thăm:
- Trương lão gia, ngài không phải là…
- Không phải cái gì?
Lão già họ Trương sửng sốt, nhưng đối với cô bé lão chứng kiến từng bước trưởng thành từ nhỏ đến lớn này lão cũng không tỏ ra nghiêm khắc, ngay cả thái độ nói cũng hòa hoãn không ít:
- Có việc gì cứ nói thẳng. Còn nữa, gọi ta là Trương gia gia, đã nói mấy lần rồi, dù sao ông ngoại ngươi năm đó với ta cũng là bạn bè, với lại ngươi cùng cháu gái ta cũng không khác lắm.
- Bạn bè?
Những người bên ngoài cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cố nghĩ lão già này cuỗi cùng có biết được ý nghĩa của hai từ này hay không? Nhưng bọn họ cũng biết rõ lão cùng với người đẹp băng giá có quan hệ, mặc dù có chút ghen tức, nhưng cũng chỉ thầm than rằng mình không có ông ngoại cường hãn như vậy, nếu không cũng không cần đứng trước mặt lão già nơm nớp lo sợ, cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không phải là đạo lý này sao?
Nhưng người đẹp băng giá hiển nhiên cũng không lợi dụng cái quan hệ này, nàng chú ý chính là tin tức từ phía lão già:
- Không phải là ngài đã đánh chết… hắn chứ?
- Đánh chết?
Lão già họ Trương ngạc nhiên, sau đó xâu chuỗi những từ ngữ của cô bé lại. Lại nhìn vẻ mặt của mấy thằng nhóc bên cạnh, cuối cùng lão cũng biết được chuyện gì đã xảy ra, giọng nói trở lên kích động:
- Sao lại như vậy được, ta muốn thằng nhóc đó là…
Vừa muốn nói hết câu, lão già họ Trương lập tức ngừng lại, cũng không thể nói rằng bản thân mình muốn đánh chết thằng nhóc kia nhưng không có khả năng, nếu không trước mặt đám tiểu bối lòi cái xấu của mình ra như vậy thì sau này còn biết để mặt mũi ở đâu.
Bình tĩnh lại một chút, lão già họ Trương quyết định tung một trái hỏa mù:
- Có chuyện quên nói, thằng nhóc kia thật ra là… sự đệ của ta!
- Sư đệ?
Quái sự, chuyện này tuyệt đối là một quái sự! Mấy người đồng thời nghĩ như vậy. Không có một chút nghi ngờ, bởi vì hai người thật sự quá giống, thân thể đều đột phá cực hạn của loài người, trở thành quái vật dị thường, chỉ khác một là lão già dị thường và một là thằng oắt con dị thường mà thôi.
Trong lòng người đẹp băng giá như trút được một tảng đá lớn đè lên, thở phào một hơi.
Song lão già họ Trương không hổ là lão quái vật sống nhiều năm, thấy biểu hiện của cô bé như vậy sao lại không biết tâm tư của nàng? Lão nhất thời cười rộ lên, thầm nghĩ nếu phải trở về đấu với "bạn bè" một trận hay tốt nhất là kéo hắn tới đây, như vậy cũng không bị thua mà mình lại mang cho hắn một sự “vui mừng lẫn sợ hãi”.
Thấy lão già cười xấu xa như vậy, mặt người đẹp băng giá mặt đỏ bừng lên, vội vàng đổi chủ đề:
- Chúng ta có phải đã có thể trở về?
- Trở về?
Lão già họ Trương từ trong suy nghĩ YY sực tỉnh lại, lập tức nói:
- Không được, còn sớm lắm. Các ngươi lần này gọi ta đến chính là vì thằng nhóc kia. Báo cho các ngươi biết, ta lại có một nhiệm vụ mới giao cho các ngươi.
- Nhiệm vụ mới?
Mấy người bên cạnh vừa định kết thúc nhiệm vụ này là có thể nghỉ ngơi, hưởng thụ một chút thời gian thảnh thơi khó mà có được, không ngờ hy vọng của bọn họ bị phá sản.
- Không sai.
Lão già họ Trương cũng chẳng để ý đến mấy người trẻ tuổi đang kêu rên, tiếp tục nói:
- Mấy ngày nữa, Vatican phái mấy người đến đây, bọn họ nói là muốn nghênh đón sự quay lại của "con trùng" thiêng liêng chó má gì đó. Nhiệm vụ này đáng lẽ do mấy lão già bọn ta làm, nhưng các ngươi cũng biết, đám đó chỉ là đám giáo chức bẩn thỉu cả ngày chỉ biết kêu gào ép buộc giáo hữu, lão già ta thật sự khó chịu, cho nên chuyện này giao cho các ngươi làm.
Viên đội trưởng trong lòng run lên:
- Nhưng như vậy sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta không tôn trọng họ?
Đương nhiên, hắn ngoài mặt từ chối, đối với loại nhiệm vụ tiếp đón khách nước ngoài này không thể thoải mái như vậy, hơn nữa hắn ít nhiều cũng nghe qua sự biến thái của đám giáo chức bỉ ổi Vatican, nghe nói bọn họ có năng lực giao tiếp với “Thượng Đế”, có thể cầu nguyện Thượng Đế ban ơn xuống trần, cơ bản bọn họ cùng đám giang hồ lừa đảo không khác nhau là mấy. Nhưng bọn họ so với đám lừa đảo còn cao hơn một bậc, dù sao bọn họ cùng đám giả thần giả quỷ giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác hẳn, cứ cho là không biết bọn họ có phải là người của "Thượng Đế" hay không, có một điểm có thể khẳng định so với dị năng công kích tháng quang của bọn họ cũng không phải để làm kiểng. Viên đội trưởng không phải không muốn đón tiếp đối phương, chủ yếu là vì lo đối phương sẽ đưa ra một số yêu cầu tương đối kỳ quái, ví dụ như hai bên cùng tỉ thí tài nghệ gì đó, mà trước kia đều là do lão già này đại diện ra đấu, tất nhiên là thắng nhiều thua ít, nhưng lần này lão lại muốn đám lính mới bọn họ lên đài, đây không phải là tự rước nhục sao?
- Tôn trọng cái rắm!
Lão già hiển nhiên rất phản cảm với đám giáo chức bỉ ổi Vatican, hơn nữa lão đối với mớ lý luận Thượng Đế là đấng sáng tạo ra thế giới và loài người cũng không tin hay quan tâm tí nào, lão mong ước không phải đi gặp bọn điểu nhân bỉ ổi này. Đương nhiên, ý đồ của đám điểu nhân đến đây lão cũng biết rõ, nói là nghênh đón sự quay lại của cái gì trùng thiêng liêng gì gì đó, thật ra chính là tìm cách trả thù, đây là cái tật thông lệ hàng năm, không lần nào không tìm ra một cái lý do chó má gì đó rồi sau đó đưa ra yêu cầu tỉ thí luận bàn, cuối cùng đều thất bại nhếch nhác trở về! Không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy, đám điểu nhân này vẫn còn ôm hy vọng, đáng tiếc lão già họ Trương không còn thích chơi đùa, cho nên nhiệm vụ tiếp đón lần này giao cho đám trẻ tuổi, nếu có thua cũng không quan trọng, mấy người bọn lão cũng muốn cho qua, nếu không để đám điểu nhân đó thắng một lần, không khéo Giáo Hoàng lại trực tiếp chạy đến đây. Đương nhiên, nếu như đám trẻ tuổi này mà thắng thì cũng không có gì lạ, chỉ có thể kết luận đám điểu nhân thật sự quá yếu, ngay cả mấy tay mơ mới vào nghề cũng không đối phó được, còn không lo trở về luyện tập chọn lại người khác sao?
Nhưng đám tiểu bối lại không hiểu dụng tâm của lão, theo bọn họ thấy, đây chính là bức họ vào đường cùng. Nếu thua thì đúng là có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân. Làm cho quốc gia mất mặt dù là ai cũng không muốn gánh chịu, mặc dù chuyện đó sẽ không được truyền ra ngoài, nhưng dưới ánh mắt khinh miệt của đám giáo chức bỉ ổi mồm lúc nào cũng “Lạy cha, lạy Chúa” nhìn họ thì họ cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng may thay, lão già cuối cùng cũng cho họ một chút hy vọng, lão ho khụ một tiếng rồi nói:
- Nhưng ta cũng không phải để mặc các ngươi, bây giờ ta chỉ cách cho các ngươi, các ngươi có làm được hay không thì điều đó còn tùy thuộc vào bản lãnh của các ngươi.
- Mời ngài nói!
Viên đội trưởng như đang chìm nghỉm trong dòng nước lũ vớ được cây cọc.
- Đi mời sư đệ của ta ra tay, chỉ cần có hắn, đám điểu nhân chắc chắn phải chạy trở về tay không.
Lão vừa nói, lại thấy sự nghi ngờ trên mặt đám tiểu bối, tức giận mắng to:
- Như thế nào, không tin lời của ta à?
- Không phải, không phải…
Mấy người trong nhóm liên tục nói, nhưng trong lòng lại càng nghi ngờ hơn. Mặc dù bọn họ quả thật biết năng lực biến thái của thằng nhóc kia, nhưng nếu so với lão già này không phải còn kém hơn không ít sao? Dù sao thực lực của mấy lão già này bọn họ đã được tận mắt chứng kiến, mặc dù chưa thể nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng đủ cho bọn họ ngưỡng mộ không thôi. Hơn nữa ngay cả mấy lão già cùng đám giáo chức bỉ ổi tỉ thí cũng có lúc thua, có thể thấy được đám giáo chức Vatican không phải là quả hồng mềm nhũn muốn bóp ra sao thì bóp.
Mặc dù đám tiểu bối ngoài miệng phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của lão già, đương nhiên lão biết sự lưỡng lự của họ, cho nên lại tung ra một ít tin tức để gia tăng sự tin tưởng của bọn họ:
- Đừng nhìn thằng nhóc kia không có thực lực gì, thật ra chính ta tự mình ra tay cũng không làm gì được hắn…
Nói tới đây lão có chút hơi mất tự nhiên vội bổ cứu thêm:
- Đương nhiên, hắn cũng không thể thắng được ta!
- Ngài không gạt chúng tôi chứ?
Sắc mặt mấy người xung quanh đại biến, thằng nhóc đó thật sự lợi hại như vậy sao? Nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy lão già này khoác lác, sự việc này chín mười phần có thể tin được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thằng nhóc đó lợi hại đến mức có thể so tay đôi với lão già này? Trong đầu mấy người nhất thời hiện lên một thân thể gầy yếu, một tên đeo kính với tay phải bó một lớp băng gạc dày, nói thế nào cũng không thể nhìn ra đó là một cao thủ! Nhưng bọn họ cũng biết, một số người không thể đánh giá theo lẽ thường, ví dụ như lão già này, mặc dù không có dị năng, nhưng chỉ với sức mạnh thân thể đã có thể đối phó được với ba đến bốn người có dị năng cùng có chung thực lực, loại sự việc này chỉ có thể dùng một từ để hình dung... quái! Thật sự là rất quái!
Lúc này, lão già lại dội cho họ một gáo nước lạnh:
- Nhưng các ngươi cũng đừng vội cao hứng, thằng nhóc đó không phải nói mời là có thể mời đâu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mấy người trong lòng đều cảm thấy mình bị khinh thường, cảm thấy lão già này đang chơi bọn họ, chính bản thân lão ta chưa mời người ta sao lại bắt bọn họ làm, hơn nữa bây giờ còn nói là không dễ mời làm cho bọn họ cảm thấy bực mình, thật sự không ra cái giống gì. Nhưng nếu nghĩ kỹ một chút, bọn họ lập tức có thể giải thích, chỉ sợ không phải là lão già này không mời mà lão ta coi chừng cũng không có cái năng lực kia! Nếu không với tính cách hùng hùng hổ hổ của lão thì đã không có những hành động vòng vo, đi quanh quẩn ngoài thủ đô như vầy. Với nhận định này, mấy người bọn họ đối với thực lực của người mà lão già nói chưa chắc có thể mời không còn nghi ngờ, đương nhiên hắn rất là cường đại, chỉ cần mời được hắn thì còn phải sợ đám điểu nhân kia sao?
Lão già đột nhiên dơ ra một đầu ngón tay cười gian trá:
- Hắc hắc… Đơn giản!
Dừng lại một chút, miệng lão thốt ra ba chữ “Mỹ nhân kế”. Nói xong, ánh mắt lão vẫn xấu xa đầy ngụ ý nhìn sang người đẹp băng giá đang ngồi một bên vẫn không biết bọn họ đang nói gì.
Nhưng mấy tên trong nhóm lại hiểu ngay ngụ ý của lão, liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía người đẹp băng giá với con mắt sáng rực.
Người đẹp băng giá còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng với giác quan thứ sáu của nàng tự nhiên biết có điềm xấu đang xảy ra với mình. Bây giờ thấy ánh mắt quái dị của mấy người trong nhóm đang nhìn mình, nàng không nhịn được cảm thấy rợn tóc gáy:
- Các người nhìn ta làm gì?
- Hắc hắc…. Cũng không có gì.
Thanh niên quái dị tóc đỏ không có ý tốt cười cười nói:
- Lam, có chuyện cần cô hỗ trợ, không biết cô có chịu hay không? Hơn nữa việc này đối với cô cũng có chỗ tốt.
- Không giúp!
Người đẹp băng giá lập tức từ chối, thực ra nàng cũng không ngu tới mức đó. Nhớ lại những gì lão già vừa mới nói, nàng lập tức đoán ra bọn họ muốn mình hy sinh làm “mồi” câu, nhưng việc này có thể ép buộc được sao? Cái cảnh yêu đương của đôi nam nữ kia ngày hôm qua vẫn còn đang vương vấn trong đầu nàng, nhất là nữ nhân được nam nhâm ôm trong lòng vẻ mặt rất hạnh phúc. Mỹ nhân kế? Ha ha, có lẽ chính mình đi cũng chưa chắc đã thành công. Liễu Y Y trong lòng đang suy nghĩ như vậy.
Nhưng mấy người bên ngoài cũng không biết, hiện tại bọn xem ra chỉ cần người đẹp băng giá đồng ý, nếu như nàng gật đầu thì dường như hơn một nửa hy vọng đã bỏ vào túi, nhất là lúc trước ba người trong nhóm bọn họ khi theo dõi đã từng tiếp xúc với thằng nhóc kia. Bọn họ càng có thể khẳng định, chỉ cần Lam liếc mắt đưa tình một vài cái, tên kia cho dù đang vãi phân trong quần nhất định cũng sẽ xách đít chạy tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.