Chương 118: Nàng học được chiêu này lúc nào vậy?
Lý Tiếu Tà
22/03/2013
Trần Tiểu Phân thật sự không tin vào mắt mình, quyết định dạy cho tên học sinh hiền lành nọ một bài học, vừa rồi khi hai người kia nồng nhiệt thì nàng không tiện quấy rầy, nhưng hiện tại bọn họ không có tiếp tục "hồ đồ" nữa, hình như còn viết cái gì đó trên mặt bàn, còn bộ dáng con gái mình xem ra không quá cao hứng, vẻ mặt khó chịu nhìn tên kia, chẳng lẽ vừa rồi hắn làm chuyện gì không nên làm? Hoặc nói hắn đã làm chuyện gì đó vượt quá chừng mực có thể chịu đựng của con gái mình? Với ý nghĩ này, Trần Tiểu Phân lập tức kêu tên hắn, điều này chẳng những có thể đạt được mục đích phá đám, còn có thể cho con gái một sự trợ giúp nho nhỏ, một tên hạ hai chim.
Vốn chỉ là muốn làm khó một chút để cho đối phương biết hiện tại học tập là ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác phải đặt qua một bên. Nhưng tên học sinh hiền lành nọ trả lời rõ ràng khiến Trần Tiểu Phân kinh hãi, ngữ pháp tiếng Anh của đối phương nhuần nhuyễn đến nỗi ngay cả bà cũng tự thẹn không bằng, tiếng Anh còn mang âm giọng London, vẻ mặt Trần Tiểu Phân sáng lên.
Là một giáo sư hệ ngoại ngữ nổi danh cả nước, Trần Tiểu Phân không dưới một lần được nhiều trường danh tiếng hứa hẹn lương cao mời đến giảng dạy, ngay cả trường Tài Đại bên cạnh cũng đã từng mấy lần có những hành động mời kéo, bất quá bà không đáp ứng. Bởi vì Cao Đại chính là trường năm xưa bồi dưỡng bà thành tài, chẳng những có cảm tình thâm hậu, hơn nữa bà thủy chung vẫn kiên trì tin tưởng, ở chỗ này, nhất định sẽ gặp một học trò có thiên phú ngoại ngữ giống bà ngày xưa.
Hiện tại, tên học sinh kia đang đứng ngay trước mặt bà! Hơn nữa, trong tương lai không lâu quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bước, không chỉ là duyên phận thầy – trò!
Hài lòng, thật sự quá hài lòng! Xem trình độ xử dụng tiếng Anh nhuần nhuyễn của đối phương, qua tám cấp cũng không có vấn đế gì. Con gái của mình mặc dù so với hắn cao hơn một năm, nhưng chỉ gần qua sáu cấp mà thôi.
Lần nữa mỉm cười gật gật đầu, Trần Tiểu Phân ý bảo đối phương ngồi xuống, đối với việc tên học sinh mới vừa rồi khiến cho con gái mình không hài lòng bà đã sớm quên mất tiêu. Bà ráng chế trụ tâm tình kích động tiếp tục dạy học.
Trong phòng học không khí so với vừa rồi càng thêm yên tĩnh, vốn các bạn đồng học đang nói chuyện với nhau cũng lặng lẽ dừng lại, quay về phía sau nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia khâm phục. Xem ra, hắn không phải cái gì cũng tồi tệ!
Vẻ mặt Đầu củ tỏi trở lên kỳ quái, lúc đầu thì như nhìn thấy quỷ sống, bất quá lập tức trở nên bình thường lại, công phu biến đổi sắc mặt quả thực cao siêu!
Nhâm Quân trừng mắt thật to, chằm chằm nhìn hắn, đầy vẻ khiếp sợ không thể tin được.
Hướng Nhật cảm nhận được ánh mắt “sùng bái” của nàng, bĩu môi nói:
- Nhìn tôi như vậy làm gì? Cũng không nên ái mộ tôi nhe!
- Anh…
Nhâm Quân sa sầm mặt xuống:
- Tôi có chết cũng không thèm ái mộ anh, huống chi… anh so với tôi còn lùn hơn một chút!
Hướng Nhật bị đâm trúng chỗ yếu, chỗ này có thể nói là chỗ hắn cảm thấy bất mãn nhất, đang chuẩn bị phát tác, đột nhiên nhớ tới cái gì lại nhịn, trong miệng hắc hắc nụ cười dâm đãng:
- Cần gì chiều cao làm gì? Quan trọng là “năng lực”! Tôi so với cô mặc dù lùn hơn một chút, nhưng “năng lực” lại là cực mạnh, mười người như cô chỉ sợ “đối phó” không được một mình tôi đó.
Mặc dù nghe không ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhưng thấy hắn cười xấu xa như vậy cũng có thể khằng định là lời không tốt lành gì, Nhâm Quân thấp giọng mắng:
- Hạ lưu!
- Hạ lưu?
Hướng Nhật làm ra bộ dạng nhớ lại:
- Nói đến hạ lưu khiến cho tôi nghĩ đến một sự việc khác, có một nữ nhân đáp ứng cho tôi có thể sờ mó bộ vị trên thân thể nàng… Không biết sự tình này có tính là “hạ… lưu” không nhỉ?
Vừa nói hắn vừa phối hợp giơ tay trái lên không trung xoa xoa bóp bóp vài cái.
Mặt Nhâm Quân trong nháy mắt đỏ bừng bừng, nàng có chút giận dữ pha chút xấu hổ nói:
- Tôi nói là phải đợi một thời gian cơ mà!
Hướng Nhật ra vẻ rộng lượng nói:
- Yên tâm đi, tôi có thể chờ!
- Ngươi là tên sắc lang!
Nhâm Quân hận nghiến răng nghiến lợi, quyết định không thèm cùng hắn nói chuyện nữa, ngay cả nàng vốn hảo tâm sáng nay có ý đến đây hỏi han một chút tay hắn “có đỡ hơn chưa?” nhưng bị hắn chọc giận quên hết mọi thứ.
Hai tiết trôi qua trong không khí mập mờ ám muội chấm dứt, mà Đầu củ tỏi ngồi cách đó mấy chỗ trống thủy chung không dám vượt qua giới hạn, ngay cả trong thời gian nghĩ giải lao cũng bởi vì người nào đó hung ác trừng mắt mà không dám đi qua bên người nàng để ra ngoài giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, hành hạ làm cho hắn phải nhịn tới bây giờ. Đã là cuối tiết hai, người đẹp không có một tí dấu hiệu nào muốn rời đi, Đầu củ tỏi trong lòng vừa sầu vừa khổ lại phảu nén nhịn tiếp…
Cũng bởi vì sáng nay giải quyết hai cái bánh kem nên bây giờ bàng quang của hắn như trương phềnh lên vậy.
"Thượng đế ơi, mau tới cứu con đi!" Đây chính là tiếng lòng của hắn lúc này.
Vừa mới cầu khẩn xong, Thượng đế hình như cảm nhận được vẻ đau khổ đến tiều tụy của hắn, “thần tích” rốt cục cũng hiện ra.
Sở Sở cùng Thạch Thanh vừa nói vừa cười đi vào phòng học, liếc mắt một cái đã chú ý tới nữ nhân xinh đẹp bên người lưu manh, bỏ dở câu chuyện phiếm, từ phía sau nhanh chóng đi đến. Trong ánh mắt Thạch Thanh cũng hiện lên một tia cảnh giác, Sở Sở thì đuổi theo phía sau.
- Hướng Quỳ!
Còn chưa đến gần, Sở Sở đã kêu lên. Đầu củ tỏi cũng nhân lúc cô nàng quay đầu lại, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Hướng Nhật thấy Sở đại tiểu thư trở lại, có chút ngoài ý muốn nói:
- Sở Sở, em đã trở lại rồi à? Em không phải đến ban của Tiểu Thanh nghe giảng sao?
- Nghe rồi, cảm thấy không có gì hay nên em trở lại.
Sở Sở ngọt ngào cười nói, đột nhiên giả bộ giống như mới phát hiện bên cạnh có người quen, ngạc nhiên nói:
- Quân tỷ cũng ở đây a?
- Đúng vậy, hai tiết trước mình không có khóa, cho nên tới đây nghe, nhân tiện mời Hướng học đệ gia nhập đội bóng rổ.
Nhâm Quân nhìn ra vẻ đề phòng trên mặt đối phương, nửa thật nửa giả nói.
Tâm trạng Sở Sở an tâm một chút, bởi vì nàng biết vị quản lý đội bóng này đối với bóng rổ rất cuồng si nên thật sự có thể làm vậy, hơn nữa nàng hiểu, cô nàng này đối với đội bóng rổ tâm huyết của mình còn có chút phiền muộn vì hiếm hoi nhân tài. Cho nên, sau khi nhìn thấy lưu manh có kỹ thuật bóng rổ siêu việt như vậy, tâm tình của cô nàng sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Nghĩ thông suốt xong, Sở Sở bỏ đi nghi ngờ lúc trước, vừa cười vừa nói:
- Vậy Hướng Quỳ có đáp ứng không?
Trong lúc nói chuyện, còn lưu tâm liếc mắt với lưu manh một cái.
- À…
Biểu hiện của Nhâm Quân có chút tẻ nhạt, lấp lửng nói:
- Anh ta nói muốn cân nhắc suy nghĩ một chút.
- Sao lại như vậy được?
Sở Sở hoàn toàn yên lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bất bình, nhìn về phía lưu manh sẵng giọng:
- Anh sao lại không đáp ứng Quân tỷ? Đây chính là việc tốt nên làm mà!
Hướng Nhật trong lòng cười khổ, hắn rõ ràng thấy ý tứ uy hiếp trong ánh mắt cô nàng, ngoài miệng kêu mình đáp ứng nhưng sợ rằng ngầm ý nói mình từ chối đi. Hắn bất đắc dĩ nhún vai, làm bộ cúi xuống đọc sách.
Nhâm Quân mặc dù không có nhìn ra điệu bộ của song phương lúc đó, nhưng cũng cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa một bên chính là bạn tốt Thạch Thanh của mình, cũng mặc nhiên không lên tiếng mà nhìn nàng, thành thử không đợi nổi nữa đứng dậy cáo từ.
Thạch Thanh cảm giác được mình có chút quá đáng, nói như thế nào thì đối phương cũng là bạn tốt của mình từ nhỏ tới lớn, gặp mặt không có bắt chuyện đã có chút không đúng, hiện tại cô nàng muốn đi, nếu như vẫn không nói lời nào, như vậy thật sự không thể tha thứ cho chính mình.
- Quân, mi phải đi sao? Không đợi một chút nữa?
Cuối cùng hạ quyết tâm phải nói một lời, nhưng Thạch Thanh vẫn không nhịn được chột dạ một cái.
- Không được, tiết ba bốn còn có khóa nữa. Được rồi, mình đi đây, phải vào học ngay lập tức.
Nhâm Quân kinh ngạc nhìn Thạch Thanh một cái, biểu hiện của bạn tốt so với bình thường có chút bất đồng, hơn nữa vẻ mặt có chút xa lạ mà mình nhìn không hiểu.
Nhâm quản lý cuối cùng rời đi, mặc mọi người “cực lực" giữ nàng lại.
- Hướng Quỳ! - Sở Sở đi tới ngồi xuống bên phải lưu manh.
- Sư phụ! - Thạch Thanh ngồi xuống bên trái hắn.
- Hai em…
Hướng Nhật không biết nói gì, sao lại cảm giác giống như đang bị tra hỏi thế này.
- Không có gì!
Sở Sở tủm tỉm cười nói, một tay bóp cánh tay phải của hắn:
- Em chỉ muốn hỏi anh cùng với Quân tỷ quen thân sao?
- Sao lại có thể chứ? Nếu như quen thân anh đã sớm đáp ứng nàng ta gia nhập đội bóng rổ rồi.
Hướng Nhật khoa trương kêu lên.
- Sư phụ, anh đúng là không đáp ứng nàng. Nhưng hình như anh có nói qua là phải cân nhắc một chút!
Thạch Thanh một bên “hảo tâm” nhắc nhở.
Sở Sở cười càng thêm sáng lạn, đồng thời lực đạo trên tay cũng tăng lên rất nhiều:
- Đúng vậy, là anh nói phải cân nhắc "kỹ càng".
- Anh…
Hướng Nhật đã bắt đầu hối hận về việc động cỡn ngày hôm qua, một chút như vậy đã làm cho đồ đệ vốn ôn nhu như nước biến thành nữ nhân khôn khéo có tiềm chất ác ma hiện giờ. Chịu đựng Sở cô nàng tàn phá cánh tay phải, tay trái của lưu manh lén lút mò vào đùi của đồ đệ.
Đang chuẩn bị sờ mó vuốt ve để báo thù đồ đệ “phản bội” mình, không ngờ lại cảm giác trên tay trái đau nhức khôn tả, so với tay phải còn hơn…
Lại càng thêm mãnh liệt!
Trời! Tiểu Thanh đang làm cái gì đây trời! Nàng học được chiêu này lúc nào vậy cà?
Vốn chỉ là muốn làm khó một chút để cho đối phương biết hiện tại học tập là ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác phải đặt qua một bên. Nhưng tên học sinh hiền lành nọ trả lời rõ ràng khiến Trần Tiểu Phân kinh hãi, ngữ pháp tiếng Anh của đối phương nhuần nhuyễn đến nỗi ngay cả bà cũng tự thẹn không bằng, tiếng Anh còn mang âm giọng London, vẻ mặt Trần Tiểu Phân sáng lên.
Là một giáo sư hệ ngoại ngữ nổi danh cả nước, Trần Tiểu Phân không dưới một lần được nhiều trường danh tiếng hứa hẹn lương cao mời đến giảng dạy, ngay cả trường Tài Đại bên cạnh cũng đã từng mấy lần có những hành động mời kéo, bất quá bà không đáp ứng. Bởi vì Cao Đại chính là trường năm xưa bồi dưỡng bà thành tài, chẳng những có cảm tình thâm hậu, hơn nữa bà thủy chung vẫn kiên trì tin tưởng, ở chỗ này, nhất định sẽ gặp một học trò có thiên phú ngoại ngữ giống bà ngày xưa.
Hiện tại, tên học sinh kia đang đứng ngay trước mặt bà! Hơn nữa, trong tương lai không lâu quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bước, không chỉ là duyên phận thầy – trò!
Hài lòng, thật sự quá hài lòng! Xem trình độ xử dụng tiếng Anh nhuần nhuyễn của đối phương, qua tám cấp cũng không có vấn đế gì. Con gái của mình mặc dù so với hắn cao hơn một năm, nhưng chỉ gần qua sáu cấp mà thôi.
Lần nữa mỉm cười gật gật đầu, Trần Tiểu Phân ý bảo đối phương ngồi xuống, đối với việc tên học sinh mới vừa rồi khiến cho con gái mình không hài lòng bà đã sớm quên mất tiêu. Bà ráng chế trụ tâm tình kích động tiếp tục dạy học.
Trong phòng học không khí so với vừa rồi càng thêm yên tĩnh, vốn các bạn đồng học đang nói chuyện với nhau cũng lặng lẽ dừng lại, quay về phía sau nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia khâm phục. Xem ra, hắn không phải cái gì cũng tồi tệ!
Vẻ mặt Đầu củ tỏi trở lên kỳ quái, lúc đầu thì như nhìn thấy quỷ sống, bất quá lập tức trở nên bình thường lại, công phu biến đổi sắc mặt quả thực cao siêu!
Nhâm Quân trừng mắt thật to, chằm chằm nhìn hắn, đầy vẻ khiếp sợ không thể tin được.
Hướng Nhật cảm nhận được ánh mắt “sùng bái” của nàng, bĩu môi nói:
- Nhìn tôi như vậy làm gì? Cũng không nên ái mộ tôi nhe!
- Anh…
Nhâm Quân sa sầm mặt xuống:
- Tôi có chết cũng không thèm ái mộ anh, huống chi… anh so với tôi còn lùn hơn một chút!
Hướng Nhật bị đâm trúng chỗ yếu, chỗ này có thể nói là chỗ hắn cảm thấy bất mãn nhất, đang chuẩn bị phát tác, đột nhiên nhớ tới cái gì lại nhịn, trong miệng hắc hắc nụ cười dâm đãng:
- Cần gì chiều cao làm gì? Quan trọng là “năng lực”! Tôi so với cô mặc dù lùn hơn một chút, nhưng “năng lực” lại là cực mạnh, mười người như cô chỉ sợ “đối phó” không được một mình tôi đó.
Mặc dù nghe không ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhưng thấy hắn cười xấu xa như vậy cũng có thể khằng định là lời không tốt lành gì, Nhâm Quân thấp giọng mắng:
- Hạ lưu!
- Hạ lưu?
Hướng Nhật làm ra bộ dạng nhớ lại:
- Nói đến hạ lưu khiến cho tôi nghĩ đến một sự việc khác, có một nữ nhân đáp ứng cho tôi có thể sờ mó bộ vị trên thân thể nàng… Không biết sự tình này có tính là “hạ… lưu” không nhỉ?
Vừa nói hắn vừa phối hợp giơ tay trái lên không trung xoa xoa bóp bóp vài cái.
Mặt Nhâm Quân trong nháy mắt đỏ bừng bừng, nàng có chút giận dữ pha chút xấu hổ nói:
- Tôi nói là phải đợi một thời gian cơ mà!
Hướng Nhật ra vẻ rộng lượng nói:
- Yên tâm đi, tôi có thể chờ!
- Ngươi là tên sắc lang!
Nhâm Quân hận nghiến răng nghiến lợi, quyết định không thèm cùng hắn nói chuyện nữa, ngay cả nàng vốn hảo tâm sáng nay có ý đến đây hỏi han một chút tay hắn “có đỡ hơn chưa?” nhưng bị hắn chọc giận quên hết mọi thứ.
Hai tiết trôi qua trong không khí mập mờ ám muội chấm dứt, mà Đầu củ tỏi ngồi cách đó mấy chỗ trống thủy chung không dám vượt qua giới hạn, ngay cả trong thời gian nghĩ giải lao cũng bởi vì người nào đó hung ác trừng mắt mà không dám đi qua bên người nàng để ra ngoài giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, hành hạ làm cho hắn phải nhịn tới bây giờ. Đã là cuối tiết hai, người đẹp không có một tí dấu hiệu nào muốn rời đi, Đầu củ tỏi trong lòng vừa sầu vừa khổ lại phảu nén nhịn tiếp…
Cũng bởi vì sáng nay giải quyết hai cái bánh kem nên bây giờ bàng quang của hắn như trương phềnh lên vậy.
"Thượng đế ơi, mau tới cứu con đi!" Đây chính là tiếng lòng của hắn lúc này.
Vừa mới cầu khẩn xong, Thượng đế hình như cảm nhận được vẻ đau khổ đến tiều tụy của hắn, “thần tích” rốt cục cũng hiện ra.
Sở Sở cùng Thạch Thanh vừa nói vừa cười đi vào phòng học, liếc mắt một cái đã chú ý tới nữ nhân xinh đẹp bên người lưu manh, bỏ dở câu chuyện phiếm, từ phía sau nhanh chóng đi đến. Trong ánh mắt Thạch Thanh cũng hiện lên một tia cảnh giác, Sở Sở thì đuổi theo phía sau.
- Hướng Quỳ!
Còn chưa đến gần, Sở Sở đã kêu lên. Đầu củ tỏi cũng nhân lúc cô nàng quay đầu lại, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Hướng Nhật thấy Sở đại tiểu thư trở lại, có chút ngoài ý muốn nói:
- Sở Sở, em đã trở lại rồi à? Em không phải đến ban của Tiểu Thanh nghe giảng sao?
- Nghe rồi, cảm thấy không có gì hay nên em trở lại.
Sở Sở ngọt ngào cười nói, đột nhiên giả bộ giống như mới phát hiện bên cạnh có người quen, ngạc nhiên nói:
- Quân tỷ cũng ở đây a?
- Đúng vậy, hai tiết trước mình không có khóa, cho nên tới đây nghe, nhân tiện mời Hướng học đệ gia nhập đội bóng rổ.
Nhâm Quân nhìn ra vẻ đề phòng trên mặt đối phương, nửa thật nửa giả nói.
Tâm trạng Sở Sở an tâm một chút, bởi vì nàng biết vị quản lý đội bóng này đối với bóng rổ rất cuồng si nên thật sự có thể làm vậy, hơn nữa nàng hiểu, cô nàng này đối với đội bóng rổ tâm huyết của mình còn có chút phiền muộn vì hiếm hoi nhân tài. Cho nên, sau khi nhìn thấy lưu manh có kỹ thuật bóng rổ siêu việt như vậy, tâm tình của cô nàng sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Nghĩ thông suốt xong, Sở Sở bỏ đi nghi ngờ lúc trước, vừa cười vừa nói:
- Vậy Hướng Quỳ có đáp ứng không?
Trong lúc nói chuyện, còn lưu tâm liếc mắt với lưu manh một cái.
- À…
Biểu hiện của Nhâm Quân có chút tẻ nhạt, lấp lửng nói:
- Anh ta nói muốn cân nhắc suy nghĩ một chút.
- Sao lại như vậy được?
Sở Sở hoàn toàn yên lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bất bình, nhìn về phía lưu manh sẵng giọng:
- Anh sao lại không đáp ứng Quân tỷ? Đây chính là việc tốt nên làm mà!
Hướng Nhật trong lòng cười khổ, hắn rõ ràng thấy ý tứ uy hiếp trong ánh mắt cô nàng, ngoài miệng kêu mình đáp ứng nhưng sợ rằng ngầm ý nói mình từ chối đi. Hắn bất đắc dĩ nhún vai, làm bộ cúi xuống đọc sách.
Nhâm Quân mặc dù không có nhìn ra điệu bộ của song phương lúc đó, nhưng cũng cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa một bên chính là bạn tốt Thạch Thanh của mình, cũng mặc nhiên không lên tiếng mà nhìn nàng, thành thử không đợi nổi nữa đứng dậy cáo từ.
Thạch Thanh cảm giác được mình có chút quá đáng, nói như thế nào thì đối phương cũng là bạn tốt của mình từ nhỏ tới lớn, gặp mặt không có bắt chuyện đã có chút không đúng, hiện tại cô nàng muốn đi, nếu như vẫn không nói lời nào, như vậy thật sự không thể tha thứ cho chính mình.
- Quân, mi phải đi sao? Không đợi một chút nữa?
Cuối cùng hạ quyết tâm phải nói một lời, nhưng Thạch Thanh vẫn không nhịn được chột dạ một cái.
- Không được, tiết ba bốn còn có khóa nữa. Được rồi, mình đi đây, phải vào học ngay lập tức.
Nhâm Quân kinh ngạc nhìn Thạch Thanh một cái, biểu hiện của bạn tốt so với bình thường có chút bất đồng, hơn nữa vẻ mặt có chút xa lạ mà mình nhìn không hiểu.
Nhâm quản lý cuối cùng rời đi, mặc mọi người “cực lực" giữ nàng lại.
- Hướng Quỳ! - Sở Sở đi tới ngồi xuống bên phải lưu manh.
- Sư phụ! - Thạch Thanh ngồi xuống bên trái hắn.
- Hai em…
Hướng Nhật không biết nói gì, sao lại cảm giác giống như đang bị tra hỏi thế này.
- Không có gì!
Sở Sở tủm tỉm cười nói, một tay bóp cánh tay phải của hắn:
- Em chỉ muốn hỏi anh cùng với Quân tỷ quen thân sao?
- Sao lại có thể chứ? Nếu như quen thân anh đã sớm đáp ứng nàng ta gia nhập đội bóng rổ rồi.
Hướng Nhật khoa trương kêu lên.
- Sư phụ, anh đúng là không đáp ứng nàng. Nhưng hình như anh có nói qua là phải cân nhắc một chút!
Thạch Thanh một bên “hảo tâm” nhắc nhở.
Sở Sở cười càng thêm sáng lạn, đồng thời lực đạo trên tay cũng tăng lên rất nhiều:
- Đúng vậy, là anh nói phải cân nhắc "kỹ càng".
- Anh…
Hướng Nhật đã bắt đầu hối hận về việc động cỡn ngày hôm qua, một chút như vậy đã làm cho đồ đệ vốn ôn nhu như nước biến thành nữ nhân khôn khéo có tiềm chất ác ma hiện giờ. Chịu đựng Sở cô nàng tàn phá cánh tay phải, tay trái của lưu manh lén lút mò vào đùi của đồ đệ.
Đang chuẩn bị sờ mó vuốt ve để báo thù đồ đệ “phản bội” mình, không ngờ lại cảm giác trên tay trái đau nhức khôn tả, so với tay phải còn hơn…
Lại càng thêm mãnh liệt!
Trời! Tiểu Thanh đang làm cái gì đây trời! Nàng học được chiêu này lúc nào vậy cà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.