Chương 1111: Ngôi nhà kinh dị
Lý Tiếu Tà
24/04/2020
Châu Âu, lục địa đầu tiên có nền văn minh phát triển nhất của loài người,
cũng là nơi đầu tiên trên Trái Đất xuất hiện các pháp sư. Thuở ban đầu
họ chỉ đơn thuần là những nhà nghiên cứu khoa học tự nhiên, trải qua bao nhiêu thế hệ mà ma thuật mới được hình thành, mở ra một thế lực sở hữu
sức mạnh siêu nhiên.
Hiện tại, châu Âu của thế kỷ 21 là châu lục giàu nhất trên Trái Đất, và sự giàu có cùng với những tiến bộ khoa học công nghệ vượt bậc đã làm lu mờ đi một châu Âu xa xưa, nơi mà pháp thuật phổ biến đến mức người ta còn đem ra để buôn bán. Tuy nhiên pháp thuật vĩnh viễn không biến mất, chỉ là con người lãng quên nó mà thôi, ở đâu đó trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người dùng ma thuật. Một trong số đó là Luân Đôn, thành phố cội nguồn của nền văn minh nhân loại.
Vừa đúng năm giờ chiều, trên con đường gần bảo tàng Luân Đôn, ánh nắng vàng dịu của nền trời màu cam, bao phủ bởi những đám mây màu tím chén lấn vào nhau, chiếu xuống ngọn của những tòa nhà nhấp nhô trông như đang nhảy nhót. Tiếng chim nỉ non thánh thót khi gần khi xa. Hương gió mát lạnh thổi đến từ dòng sông Thames. Hai cô gái đi cùng Hướng Nhật dù không phải lần đầu đi đến Luân Đôn nhưng khó tránh được tâm trạng mừng rỡ, thích thú ngắm vẻ hoài cổ cao quý của nơi đây, và họ đắm mình vào thiên nhiên để chụp ảnh tự sướng các kiểu, còn Hướng Nhật một mình ngắm nhìn trời đất.
Hắn đương nhiên không phải kiểu người thích phong cảnh, chỉ là đang suy nghĩ ở chốn này có một người mà trong giấc mơ đã có hẹn ước với hắn, nàng còn cho hắn số điện thoại. Hắn thầm nghĩ: "Lần này, cứu Phương Nghi xong sẽ tới tìm nàng, nữ Bá Tước - Kha Dĩ Nhu."
Được một lúc Nhã Lan bảo:
- Chúng ta sẽ đi hết còn đường này, rồi rẽ trái, sẽ gặp một căn nhà số 613, chủ nhân ở đó là bác sĩ rất giỏi, nhưng lâu lâu người ta vẫn thấy ông ta đi lang thang ngoài đường như thằng dở, đâm vào cây cột điện, hãy ngã xuống hồ nước lúc nào cũng không biết. Hi hi... nói đến đây chắc mọi người nghĩ ông ta bị điên, nhưng không phải đâu nhé, ông ta là một pháp sư chính hiệu đấy.
- Làm sao cô biết? - Hướng Nhật hỏi.
Cô nàng nhún vai:
- Nghề nghiệp thôi mà.
Một lát sau họ đi đến trước cửa ngôi nhà đó. Mới đầu nhìn ngôi nhà trông hết sức bình thường nhưng Nhã Lan tự nhiên mặt mày tái nhợt la hét:
- A, có quỷ!!!
Nàng vội núp sau lưng Hướng Nhật. Tú Linh cũng có chút hoảng sợ.
- Không thể nào! Ngôi nhà trông thật ghê rợn. Bên trong toàn những kẻ gầy dơ xương, cái đầu trọc lóc và không có mắt, chúng có mặt ở khắp nơi.
Hướng Nhật cũng vừa kịp phát hiện ra. Hắn chưa từng thấy thứ gì kinh tởm như vậy. Cứ như zombie trong phim.
- Hay chúng ta quay lại đi. - Tú Linh nói.
- Bình tĩnh nào, có tôi đây rồi sợ gì chứ. Chỉ là một đám tiểu quỷ thôi mà.
Hướng Nhật trấn an, rồi chả đợi các nàng phản ứng hắn nắm tay hai nàng kéo vào nhà. Nhưng bị một bức tường vô hình cản lại, thậm chí còn muốn đẩy hắn ra ngoài, chỉ là lực chưa đủ so với sức mạnh của hắn. Hướng Nhật định vung tay đấm vỡ nhưng bị một tiếng nói vội vàng cản lại.
- Dừng lại, đồ ngốc!
Từ trong nhà một người đàn ông cao dáo, ánh mắt sắc bén, gương mặt gầy gầy, đặc biệt bộ râu như một hình tròn quanh miệng, trên người mặc bộ đồ châu Âu cổ đại, trên lưng khoắc cái áo choàng màu đỏ, cổ áo choàng cao, nó ve vẩy như đang tát vào mặt anh ta, nhưng lập tức dừng lại khi anh ta nói "im nào" rồi anh ta nhìn Hướng Nhật có chút không hài lòng:
- Cậu điên hả, nếu lớp kết giới này bị phá vỡ thì lũ quỷ ở trong nhà sẽ tràn lan ra khắp thành phố, hậu quả thật không giám tưởng tượng nó nghiêm trọng đến mức nào.
Hướng Nhật đang tính mở miệng thì ông ta lại chặn họng:
- Mà thôi vào nhà rồi nói tiếp.
Ông ta quay lưng lại với Hướng Nhật, rồi một lối vào mở ra, Hướng Nhật chưa kịp bước đi thì đã bị cuốn vào như một xoáy nước nuốt cả con thuyền trên biển.
Edwards Neil một trong thập thánh pháp sư (nghĩa là một trong mười pháp sư mạnh nhất thế giới) tuổi trên 600, tính cách hài hước, nói nhiều.
Hiện tại, châu Âu của thế kỷ 21 là châu lục giàu nhất trên Trái Đất, và sự giàu có cùng với những tiến bộ khoa học công nghệ vượt bậc đã làm lu mờ đi một châu Âu xa xưa, nơi mà pháp thuật phổ biến đến mức người ta còn đem ra để buôn bán. Tuy nhiên pháp thuật vĩnh viễn không biến mất, chỉ là con người lãng quên nó mà thôi, ở đâu đó trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người dùng ma thuật. Một trong số đó là Luân Đôn, thành phố cội nguồn của nền văn minh nhân loại.
Vừa đúng năm giờ chiều, trên con đường gần bảo tàng Luân Đôn, ánh nắng vàng dịu của nền trời màu cam, bao phủ bởi những đám mây màu tím chén lấn vào nhau, chiếu xuống ngọn của những tòa nhà nhấp nhô trông như đang nhảy nhót. Tiếng chim nỉ non thánh thót khi gần khi xa. Hương gió mát lạnh thổi đến từ dòng sông Thames. Hai cô gái đi cùng Hướng Nhật dù không phải lần đầu đi đến Luân Đôn nhưng khó tránh được tâm trạng mừng rỡ, thích thú ngắm vẻ hoài cổ cao quý của nơi đây, và họ đắm mình vào thiên nhiên để chụp ảnh tự sướng các kiểu, còn Hướng Nhật một mình ngắm nhìn trời đất.
Hắn đương nhiên không phải kiểu người thích phong cảnh, chỉ là đang suy nghĩ ở chốn này có một người mà trong giấc mơ đã có hẹn ước với hắn, nàng còn cho hắn số điện thoại. Hắn thầm nghĩ: "Lần này, cứu Phương Nghi xong sẽ tới tìm nàng, nữ Bá Tước - Kha Dĩ Nhu."
Được một lúc Nhã Lan bảo:
- Chúng ta sẽ đi hết còn đường này, rồi rẽ trái, sẽ gặp một căn nhà số 613, chủ nhân ở đó là bác sĩ rất giỏi, nhưng lâu lâu người ta vẫn thấy ông ta đi lang thang ngoài đường như thằng dở, đâm vào cây cột điện, hãy ngã xuống hồ nước lúc nào cũng không biết. Hi hi... nói đến đây chắc mọi người nghĩ ông ta bị điên, nhưng không phải đâu nhé, ông ta là một pháp sư chính hiệu đấy.
- Làm sao cô biết? - Hướng Nhật hỏi.
Cô nàng nhún vai:
- Nghề nghiệp thôi mà.
Một lát sau họ đi đến trước cửa ngôi nhà đó. Mới đầu nhìn ngôi nhà trông hết sức bình thường nhưng Nhã Lan tự nhiên mặt mày tái nhợt la hét:
- A, có quỷ!!!
Nàng vội núp sau lưng Hướng Nhật. Tú Linh cũng có chút hoảng sợ.
- Không thể nào! Ngôi nhà trông thật ghê rợn. Bên trong toàn những kẻ gầy dơ xương, cái đầu trọc lóc và không có mắt, chúng có mặt ở khắp nơi.
Hướng Nhật cũng vừa kịp phát hiện ra. Hắn chưa từng thấy thứ gì kinh tởm như vậy. Cứ như zombie trong phim.
- Hay chúng ta quay lại đi. - Tú Linh nói.
- Bình tĩnh nào, có tôi đây rồi sợ gì chứ. Chỉ là một đám tiểu quỷ thôi mà.
Hướng Nhật trấn an, rồi chả đợi các nàng phản ứng hắn nắm tay hai nàng kéo vào nhà. Nhưng bị một bức tường vô hình cản lại, thậm chí còn muốn đẩy hắn ra ngoài, chỉ là lực chưa đủ so với sức mạnh của hắn. Hướng Nhật định vung tay đấm vỡ nhưng bị một tiếng nói vội vàng cản lại.
- Dừng lại, đồ ngốc!
Từ trong nhà một người đàn ông cao dáo, ánh mắt sắc bén, gương mặt gầy gầy, đặc biệt bộ râu như một hình tròn quanh miệng, trên người mặc bộ đồ châu Âu cổ đại, trên lưng khoắc cái áo choàng màu đỏ, cổ áo choàng cao, nó ve vẩy như đang tát vào mặt anh ta, nhưng lập tức dừng lại khi anh ta nói "im nào" rồi anh ta nhìn Hướng Nhật có chút không hài lòng:
- Cậu điên hả, nếu lớp kết giới này bị phá vỡ thì lũ quỷ ở trong nhà sẽ tràn lan ra khắp thành phố, hậu quả thật không giám tưởng tượng nó nghiêm trọng đến mức nào.
Hướng Nhật đang tính mở miệng thì ông ta lại chặn họng:
- Mà thôi vào nhà rồi nói tiếp.
Ông ta quay lưng lại với Hướng Nhật, rồi một lối vào mở ra, Hướng Nhật chưa kịp bước đi thì đã bị cuốn vào như một xoáy nước nuốt cả con thuyền trên biển.
Edwards Neil một trong thập thánh pháp sư (nghĩa là một trong mười pháp sư mạnh nhất thế giới) tuổi trên 600, tính cách hài hước, nói nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.