Chương 1122: Nóng bỏng, hoang dã
Lý Tiếu Tà
24/04/2020
Vùng biển bao la giữa bang Florida, đảo Puerto Rico và quần đảo Bermuda tạo
thành một hình tam giác mang tên Bermuda. Để đến được nơi này Hướng Nhật đã cùng với Phương Nghi đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Miami, tiểu
bang Florida, Hoa Kỳ sau đó thuê một du thuyền đi ra Đại Tây dương,
thẳng tiến tới vùng biển Bermuda.
Hướng Nhật đứng nhìn những con sóng cao hơn ba thước và chúng không thể làm khó được chiếc Ferretti 780, nó như thể là một viên đạn thỏa sức lao vào hư không mà không bị cản trở bởi bất cứ điều gì. Rất lâu rồi hắn không lái thuyền, nhưng hiện tại hắn không lái mà thuê người lái bởi vì hắn còn bận trừng phạt Phương Nghi. Hắn đứng ngắm nàng từ xa, trông nàng thật xinh đẹp với mái tóc xõa dài ngang lưng, màu tím, uốn lượn sóng, bồng bềnh trước gió biển và khuôn mặt sáng lấp lánh như sương mai. Chiếc cằm thon gọn, cái miệng, cái mũi như được nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới tạo ra, trông chúng thật thanh nhã, hài hòa từng đường nét, góc cạnh bố trí hợp lý không thừa không thiếu, hoàn mỹ tuyệt đối và đôi mắt to tròn, hàng mi uốn cong, quyến rũ như một lời mời "Hãy đến đây bên em nè."
- Lưu manh! Anh có ý đồ gì mà nhìn người ta hoài vậy?
Phướng Nghi chừng mắt nhìn hắn không giận mà vui.
Hướng Nhật cười dâm đãng, bảo:
- Ý đồ thì anh không có nhưng mà...
Hướng Nhật Thuấn Di ra phía sau nàng, ôm chặt chiếc eo bé nhỏ rồi thì thầm bên tai:
- Chỉ muốn ôm em mãi như thế này thôi.
Một làn hơi nóng phả vào khuôn mặt tươi sáng khiến da mặt nàng ửng hồng. Các dây thần kinh truyền lên não tiết ra chất oxytocin (hormone tình yêu) mang lại cho nàng cảm giác êm ái, tin tưởng và muốn mềm lòng, yếu đuối trước Hướng Nhật. Nhưng nàng bỗng mỉm cười, đáng yêu liếc nhìn hắn rồi nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay hắn, nhí nhảnh nói:
- Ai cho ôm mà đòi. Hứ..
Hướng Nhật bĩu môi, cười mỉa mai:
- Cả đời này em đừng mong thoát khỏi bàn tay anh.
Hắn nói và chạy đến bên nàng.
- Để xem anh có bắt được em không đã.
Phương Nghi lè lưỡi vội bỏ chạy.
- Để xem em chạy đi đâu.
Hướng Nhật đuổi theo. Phương Nghi nói vọng lại:
- Đừng quên em có thể tàng hình. He he...
Nàng nói và biến mất. Hướng Nhật dừng lại, lắc đầu:
- Em nghĩ anh là người như thế nào, chỉ vài ba cái trò trẻ con ấy không làm khó được anh đâu.
- Em mặc kệ!
Tiếng của Phương Nghi phát ra ở đâu đó trong không trung. Mắt Hướng Nhật thấp thoáng sáng lên hào quang màu vàng rồi trở lại như bình thường, đây chính là khả năng cảm nhận nhạy bén chỉ khi đạt cấp ba trở lên mới có, cấp độ càng cao càng khả năng càng mạnh. Năng lực này có thể nhận diện mọi thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, mặc dù điểm hạn chế của nó là không thể nhìn xuyên qua tường. Phương Nghi vận dụng rất tốt nhược điểm này, quả thật nàng đã trốn biệt tăm biệt tích. Hướng Nhật bây giờ giống như đứa trẻ đang chơi chốn tìm vậy.
Cô nàng có thể chốn đi đâu được nhỉ? Hướng Nhật nghĩ. Cả cái du thuyền này cũng chỉ dài gần tám mươi mét, có phòng tắm, hai phòng ngủ, và cabin rộng lớn. Hướng Nhật đành Thuấn Di một lượt đến tất cả các phòng nhưng vẫn không tìm thấy, chỉ còn duy nhất một phòng ngủ. Thế là hắn mở cửa chạy vào, một cảnh tượng thật tráng lệ đập vào mắt hắn.
Phương Nghi diện một bộ đầm màu đỏ, cổ trái tim khoét sâu để lộ hai bầu ngực to và tròn, trắng mịn như sữa. Hai bầu ngực to đến mức gần chạm vào nhau chỉ chừa lại một đường rãnh nhỏ xíu, Hướng Nhật tưởng tượng khi đưa cái gì đó vào thì sướng như lên tận mây xanh. Liếc mắt nhìn xuống dưới, cảnh quan mới thật đáng yêu mơ hồ, cặp chân dài thon gọn, trắng một vẻ mê ly khiến cho ánh mắt hắn sáng hơn cả đèn pha ô tô, tiểu đệ ở dưới quần bắt đầu cựa quậy.
(Thỉnh thoảng đến phòng khám... ha ha, tại hạ hay để ý mấy em y tá xinh đẹp, ngực tương đối to, và khi nhìn vào cái khe hở giữ hai cúc áo cảm giác phấn khích lắm các bác ạ. Mấy em để lộ vú trắng như gái Hàn quốc nhìn mê li lắm. Kkk)
- Tiểu Phương, em làm thế này là em giết anh rồi đó. Làm sao em có thể xinh đẹp lộng lẫy đến vậy được!
Phương Nghi khép hờ mi mắt nhoẻn miệng cười tươi như bông hoa trà my rồi bước đến bên hắn, một thoáng mùi hương như mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng phảng phất qua mũi. Hướng Nhật vô cùng phấn khích muốn đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, giữ thật lâu, nhưng Phương Nghi tảng lờ như không biết, dịu dàng bước qua hắn rồi cười châm chọc:
- Em vẫn mãi quyến rũ như vậy mà. Chỉ là bên cạnh anh có quá nhiều người đẹp nên mới không nhận ra thôi.
Hướng Nhật không bỏ qua, nắm lấy cánh tay nàng kéo nàng lại, nhanh chóng, vội vàng và cực kỳ hoang dã thô bạo, hắn ghì nàng vào lòng, đè chặt và hôn ngấu nghiến. Phương Nghi mềm nhũn như sắp tan thành nước, cơ thể cảm thấy lâng lâng, sung sướng tột cùng. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp, nàng rên lên từng cơn và nàng cũng đưa tay ôm lấy bờ vai của hắn. Hướng Nhật giật phăng cái áo của hắn vứt xuống sàn gỗ, rồi đè nàng sát vào tường tiếp tục hôn, rồi hắn giật luôn cái áo của nàng và kéo nàng lên giường, đè nàng ra. Phương Nghi sướng đến ngây ngất, đè lại hắn, ngồi lên đùi hắn và cúi xuống hôn lên đôi môi của hắn. Phương Nghi vừa cởi khóa quần của Hướng Nhật thì chiếc thuyền liền dở chứng rung lắc dữ dội đẩy họ tách xa nhau ra.
Có tiếng lão thuyền trưởng hô lớn:
- Phía trước đang có chiến tranh, chúng ta không thể đi tiếp được.
Hai người không hiểu chuyện gì, đành luyến tiếc nhìn nhau rồi vội vã mặc quần áo, sau đó Hướng Nhật nắm tay nàng cùng đi đến buồng lái.
Hướng Nhật đứng nhìn những con sóng cao hơn ba thước và chúng không thể làm khó được chiếc Ferretti 780, nó như thể là một viên đạn thỏa sức lao vào hư không mà không bị cản trở bởi bất cứ điều gì. Rất lâu rồi hắn không lái thuyền, nhưng hiện tại hắn không lái mà thuê người lái bởi vì hắn còn bận trừng phạt Phương Nghi. Hắn đứng ngắm nàng từ xa, trông nàng thật xinh đẹp với mái tóc xõa dài ngang lưng, màu tím, uốn lượn sóng, bồng bềnh trước gió biển và khuôn mặt sáng lấp lánh như sương mai. Chiếc cằm thon gọn, cái miệng, cái mũi như được nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới tạo ra, trông chúng thật thanh nhã, hài hòa từng đường nét, góc cạnh bố trí hợp lý không thừa không thiếu, hoàn mỹ tuyệt đối và đôi mắt to tròn, hàng mi uốn cong, quyến rũ như một lời mời "Hãy đến đây bên em nè."
- Lưu manh! Anh có ý đồ gì mà nhìn người ta hoài vậy?
Phướng Nghi chừng mắt nhìn hắn không giận mà vui.
Hướng Nhật cười dâm đãng, bảo:
- Ý đồ thì anh không có nhưng mà...
Hướng Nhật Thuấn Di ra phía sau nàng, ôm chặt chiếc eo bé nhỏ rồi thì thầm bên tai:
- Chỉ muốn ôm em mãi như thế này thôi.
Một làn hơi nóng phả vào khuôn mặt tươi sáng khiến da mặt nàng ửng hồng. Các dây thần kinh truyền lên não tiết ra chất oxytocin (hormone tình yêu) mang lại cho nàng cảm giác êm ái, tin tưởng và muốn mềm lòng, yếu đuối trước Hướng Nhật. Nhưng nàng bỗng mỉm cười, đáng yêu liếc nhìn hắn rồi nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay hắn, nhí nhảnh nói:
- Ai cho ôm mà đòi. Hứ..
Hướng Nhật bĩu môi, cười mỉa mai:
- Cả đời này em đừng mong thoát khỏi bàn tay anh.
Hắn nói và chạy đến bên nàng.
- Để xem anh có bắt được em không đã.
Phương Nghi lè lưỡi vội bỏ chạy.
- Để xem em chạy đi đâu.
Hướng Nhật đuổi theo. Phương Nghi nói vọng lại:
- Đừng quên em có thể tàng hình. He he...
Nàng nói và biến mất. Hướng Nhật dừng lại, lắc đầu:
- Em nghĩ anh là người như thế nào, chỉ vài ba cái trò trẻ con ấy không làm khó được anh đâu.
- Em mặc kệ!
Tiếng của Phương Nghi phát ra ở đâu đó trong không trung. Mắt Hướng Nhật thấp thoáng sáng lên hào quang màu vàng rồi trở lại như bình thường, đây chính là khả năng cảm nhận nhạy bén chỉ khi đạt cấp ba trở lên mới có, cấp độ càng cao càng khả năng càng mạnh. Năng lực này có thể nhận diện mọi thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, mặc dù điểm hạn chế của nó là không thể nhìn xuyên qua tường. Phương Nghi vận dụng rất tốt nhược điểm này, quả thật nàng đã trốn biệt tăm biệt tích. Hướng Nhật bây giờ giống như đứa trẻ đang chơi chốn tìm vậy.
Cô nàng có thể chốn đi đâu được nhỉ? Hướng Nhật nghĩ. Cả cái du thuyền này cũng chỉ dài gần tám mươi mét, có phòng tắm, hai phòng ngủ, và cabin rộng lớn. Hướng Nhật đành Thuấn Di một lượt đến tất cả các phòng nhưng vẫn không tìm thấy, chỉ còn duy nhất một phòng ngủ. Thế là hắn mở cửa chạy vào, một cảnh tượng thật tráng lệ đập vào mắt hắn.
Phương Nghi diện một bộ đầm màu đỏ, cổ trái tim khoét sâu để lộ hai bầu ngực to và tròn, trắng mịn như sữa. Hai bầu ngực to đến mức gần chạm vào nhau chỉ chừa lại một đường rãnh nhỏ xíu, Hướng Nhật tưởng tượng khi đưa cái gì đó vào thì sướng như lên tận mây xanh. Liếc mắt nhìn xuống dưới, cảnh quan mới thật đáng yêu mơ hồ, cặp chân dài thon gọn, trắng một vẻ mê ly khiến cho ánh mắt hắn sáng hơn cả đèn pha ô tô, tiểu đệ ở dưới quần bắt đầu cựa quậy.
(Thỉnh thoảng đến phòng khám... ha ha, tại hạ hay để ý mấy em y tá xinh đẹp, ngực tương đối to, và khi nhìn vào cái khe hở giữ hai cúc áo cảm giác phấn khích lắm các bác ạ. Mấy em để lộ vú trắng như gái Hàn quốc nhìn mê li lắm. Kkk)
- Tiểu Phương, em làm thế này là em giết anh rồi đó. Làm sao em có thể xinh đẹp lộng lẫy đến vậy được!
Phương Nghi khép hờ mi mắt nhoẻn miệng cười tươi như bông hoa trà my rồi bước đến bên hắn, một thoáng mùi hương như mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng phảng phất qua mũi. Hướng Nhật vô cùng phấn khích muốn đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, giữ thật lâu, nhưng Phương Nghi tảng lờ như không biết, dịu dàng bước qua hắn rồi cười châm chọc:
- Em vẫn mãi quyến rũ như vậy mà. Chỉ là bên cạnh anh có quá nhiều người đẹp nên mới không nhận ra thôi.
Hướng Nhật không bỏ qua, nắm lấy cánh tay nàng kéo nàng lại, nhanh chóng, vội vàng và cực kỳ hoang dã thô bạo, hắn ghì nàng vào lòng, đè chặt và hôn ngấu nghiến. Phương Nghi mềm nhũn như sắp tan thành nước, cơ thể cảm thấy lâng lâng, sung sướng tột cùng. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp, nàng rên lên từng cơn và nàng cũng đưa tay ôm lấy bờ vai của hắn. Hướng Nhật giật phăng cái áo của hắn vứt xuống sàn gỗ, rồi đè nàng sát vào tường tiếp tục hôn, rồi hắn giật luôn cái áo của nàng và kéo nàng lên giường, đè nàng ra. Phương Nghi sướng đến ngây ngất, đè lại hắn, ngồi lên đùi hắn và cúi xuống hôn lên đôi môi của hắn. Phương Nghi vừa cởi khóa quần của Hướng Nhật thì chiếc thuyền liền dở chứng rung lắc dữ dội đẩy họ tách xa nhau ra.
Có tiếng lão thuyền trưởng hô lớn:
- Phía trước đang có chiến tranh, chúng ta không thể đi tiếp được.
Hai người không hiểu chuyện gì, đành luyến tiếc nhìn nhau rồi vội vã mặc quần áo, sau đó Hướng Nhật nắm tay nàng cùng đi đến buồng lái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.