Chương 391: Ta muốn gả cho ngươi
Lý Tiếu Tà
02/04/2013
Vẻ mặt Lôi Thiên Luân bất ngờ chựng lại, nhưng lập tức lại khôi phục như lúc đầu, cố tình làm bộ như không nghe thấy lời Hướng Nhật nói, vẫn như cũ tiếp tục liếc mắt đưa tình với Hác phu nhân.
Trong lòng Hướng Nhật thầm khen, tên lừa đảo này quả nhiên có chút nghề, ngay cả lúc bị vạch trần vẫn có thể bình tĩnh đối diện với Hác phu nhân mà không lộ ra chút sơ hở nào như vậy, người bình thường căn bản là làm không được.
Nhưng mà Hướng Nhật sẽ không vì tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của đối phương mà bỏ qua cho hắn như vậy, tiếp tục hỏi tới:
- Lâm tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó?
Lôi Thiên Luân biết tiếp tục giả bộ nữa cũng không được, bởi vì do sự kiên trì của Hướng Nhật mà mọi người ở đây đều tập trung ánh mắt vào hắn, nhưng hắn lại không biểu hiện ra bất kỳ vẻ mặt bối rối nào, làm bộ ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Hướng tiên sinh đang nói với tôi hả?
- Lâm tiên sinh, ông cảm thấy sao?
Vẻ mặt Hướng Nhật hình như ám chỉ điều gì, đang khi nói chuyện lại liếc xéo Hác phu nhân bên cạnh một cái, phát hiện trên mặt bà ta quả nhiên lộ ra chút nghi ngờ như mong đợi, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, chỉ cần mẹ vợ tương lai có chỗ nghĩ không thông, vậy thì dễ xử rồi.
Lôi Thiên Luân cũng nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Hác phu nhân, trong lòng tiếp tục nương theo, nghiêm mặt nói:
- Tôi nghĩ Hướng tiên sinh nhận lầm người rồi, kỳ thực trên thế gian này có rất nhiều người tướng mạo giống nhau, có lẽ Hướng tiên sinh nhìn thấy một người có tướng mạo giống tôi ở đâu đó cho nên mới có hiểu lầm thế này phải không?
- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng ông là bạn tốt Lâm Kiến Nhạc của ta chứ, có thể vừa rồi ta đã uống nhiều nên nói mê sảng chăng?
Miệng Hướng Nhật giải thích như vậy nhưng mọi người ở đây đều nghe ra được đây tuyệt đối là lời kết tội của hắn. Uống nhiều ư? Nói đùa sao? Cái tên này từ lúc ngồi vào bàn tiệc đến giờ đều chưa chạm vào bất kỳ một giọt chất lỏng nào, mặc dù trên bàn tiệc đúng là có rượu vang, nhưng cái tên này chỉ toàn ăn đồ ăn, còn chưa đụng tới rượu vang vì hắn sớm đã chế giễu nó.
Lôi Thiên Luân giả bộ cười ngượng, nhưng trong lòng lại cực kỳ oán hận, ước gì đối phương lập tức bị đồ ăn làm cho nghẹn chết, hắn biết sau lời nói lần này của đối phương, bản thân hắn trên cơ bản coi như xong rồi, nhưng về mặt biểu hiện hắn lại không thể không làm ra vẻ vui vẻ. Đồng thời trong lòng cũng hối hận không thôi, lần trước ở Mỹ Thực Lầu bởi vì đối phương không có vạch trần mình, nên ôm ấp tâm lý may mắn cho rằng đối phương kiêng dè gì đó mà không dám nói ra, hơn nữa lại vừa tìm được một chỗ dựa vững chắc, cho rằng có thể bình chân như vại không lo lắng, cho nên mới dám rành rành tiếp tục lưu lại ở Bắc Hải như thế này. Không ngờ lần thứ hai gặp mặt, đối phương lại lập tức vạch trần mình, tuy không có trực tiếp nói ra mình là một kẻ lừa đảo, nhưng chính là nói thế này mới càng đáng sợ. Bây giờ hắn chỉ có cầu nguyện trong lòng, hy vọng phân lượng của bản thân trong mắt nữ chủ nhân họ Hác đủ nặng, nếu không thì lại phải chuẩn bị cuốn gói ra đi.
Hướng Nhật cũng không tiếp tục nói nữa, hắn cảm thấy có câu nói đó là đủ rồi, dù sao cũng đã đạt được mục đích. Mặc dù ban đầu dự định lật bài đến cùng, nhưng nghĩ kỹ lại cái này cũng không đáng. Trước tiên không nói tên lừa đảo đó có thừa nhận những lời mình nói hay không, mà phải suy nghĩ đến việc giữ một chút thể diện cho mẹ vợ, nếu như cái gì mình cũng nói ra hết, tất nhiên có thể vạch trần thân phận thật sự của tên lừa đảo này, nhưng như vậy lại giống như mẹ vợ không có mắt nhìn, lại có thể tìm một tên lừa đảo làm đối tượng kết hôn sao?
Đến lúc đó nói không chừng sẽ phản tác dụng, như vậy đối với chuyện của mình và Hác đại tiểu thư sẽ vô cùng bất lợi. Huống chi mình nói như vậy, mẹ vợ tương lai cho dù đầu óc có nông cạn như thế nào, lại cũng không biết gì cũng không hoài nghi mà đồng ý kết hôn với đối phương sao? Mà chỉ cần bà hoài nghi rồi thì nhất định sẽ đi điều tra cái tên “Lâm Kiến Nhạc” mới nãy mình lớn tiếng nói ra, tin rằng “danh tiếng” này của hắn có thể rất dễ dàng tìm được. Đến lúc đó, chỉ cần là người hơi có chút đầu óc thì sẽ biết nên làm như thế nào?
Vì tiết mục xen giữa này mà bầu không khí ăn uống tiếp sau đó liền có chút ngột ngạt. Mọi người đều chuyên tâm mà dùng cơm tối, không có sôi nổi giống như lúc đầu.
Sở Nguyên có thể nói là người nôn nóng nhất, vì hắn cũng không rõ nội tình, còn cho rằng cái tên thích nói khoác kia thật sự đã nhận lầm người. Cố tình muốn tìm Hác đại tiểu thư để nói chuyện, nhưng lại không có bất cứ lý do gì, chỉ có liên tiếp dùng chân ở dưới bàn để “nhắc nhở” Lôi Thiên Luân bên cạnh, đáng tiếc đối phương cũng làm bộ cái gì cũng không nhận được, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy rất căm tức, nhưng bởi vì phải duy trì hình tượng lễ độ nho nhã trước mặt người khác, cho nên cũng không trở mặt với đối phương ngay tại chỗ.
Hướng Nhật cũng chú ý đến sự khác thường của tên tiểu tử này, nhưng hắn lại chẳng muốn đi tìm hiểu, chỉ riêng tiểu nha đầu ở bên tay trái bản thân cũng đủ làm phiền hắn rồi. Bởi vì nha đầu này luôn luôn không ngừng lấy mắt ra hiệu cho hắn, hắn biết nàng là đang hỏi hắn có cần phải dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động hay không, hắn không khỏi lắc lắc đầu, cũng đã đến nước này rồi, mấy kế hoạch cùng thương lượng với tiểu nha đầu lúc trước rõ ràng là dùng không được rồi, vả lại bây giờ Hác phu nhân quả thật đang ở vào tình trạng “không ổn định”, nếu tiểu nha đầu có hành động gì khác thường, nhất định sẽ gây ra sự bất mãn của mẹ vợ tương lai.
Bữa cơm tối đã kết thúc trong bầu không khí như thế này, chủ nhà cũng không giữ khách lại uống trà hay làm gì, Hác phu nhân sau khi chào hỏi mọi người một tiếng rồi liền đi xuống nhà bếp rửa chén.
Lôi Thiên Luân rõ ràng nhận thấy nàng lạnh nhạt đối với mình, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cùng với Sở Nguyên – vẫn có chút không nỡ rời đi – ra khỏi nhà họ Hác.
Hướng Nhật thấy hai người bọn họ rời đi, cũng kiếm cớ theo ra ngoài. Ra đến ngoài cổng, phát hiện một chiếc xe Benz màu bạc đang đậu không xa, kiểu dáng xem ra rất cao cấp, xem chừng không có mấy trăm vạn thì không thể mua nổi.
Ánh mắt Hướng Nhật thoáng đảo một chút, đã biết đây là xe của tên tiểu tử Sở Nguyên đó, vì đúng lúc hắn nhìn thấy tên tiểu tử này vừa muốn ngồi vào chỗ tay lái thì tên lừa đảo Lôi Thiên Luân nọ đã chui được nửa người vào chỗ bên kia tay lái.
Hầu như không suy nghĩ, Hướng Nhật vội vàng đi tới, có chút tán thưởng:
- Chiếc xe này của Sở tiên sinh đúng là xe cao cấp!
- Đó là đương nhiên, tao nghĩ cho dù mày thắt lưng buộc bụng cả đời cũng không mua nổi đâu!
Sở Nguyên cũng không vội chui vào trong xe, khó lòng có được một cơ hội có thể chế nhạo đối phương nên hắn thật sự sẽ không bỏ qua. Vốn dĩ hắn không có cảm tình với tên tiểu tử thích nói khoác này, bây giờ đã ra khỏi nhà họ Hác, hắn cũng không làm bộ làm tịch nữa, lộ ra bộ mặt kiêu ngạo vốn có.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Hướng Nhật cười ha ha nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ hâm mộ gì.
Điều này làm cho Sở Nguyên càng cảm thấy căm ghét, bất giác cảnh cáo:
- Tao khuyên mày tốt nhất nên tránh xa Hác đại tiểu thư một chút, không nên có ảo tưởng gì, nếu không đừng trách tao không khách khí!
- Anh bây giờ là đang uy hiếp tôi sao?
- Không sai, là uy hiếp, mày có thể làm gì tao?
- Tôi đương nhiên không thể làm gì anh rồi.
Hướng Nhật nhún nhún vai nói:
- Chỉ là muốn hỏi chút thôi, Sở tiên sinh bây giờ đang dự định đi đâu?
Sở Nguyên càng thêm kiêu ngạo:
- Nghe qua ‘Hoa chi đô’ chưa? Tao nghĩ cho dù mày nghe qua, e rằng mày cũng chưa từng đi vào phải không? Không ngại nói cho mày, thiếu gia tao đây bây giờ dự định qua đó, hơn nữa còn chuẩn bị dẫn Lôi tiên sinh cùng đi. Nhưng tên tiểu tử mày đừng hy vọng, chỗ như vậy cả đời mày e rằng cũng đi không nổi.
- Vậy chúc hai người đi đường thuận lợi.
Hướng Nhật cười tủm tỉm nói, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc lạnh. “Hoa chi đô” hắn quả thật đã nghe qua, chỗ đó là một hội tư nhân cao cấp, gần như có thể nói là thiên đường của đàn ông, bên trong nghe nói mỹ nhân của nước nào cũng có, hơn nữa đều tinh thông kỹ thuật trên giường, làm cho những người đã đến đều muốn thôi mà không được. Nhưng nhất thiết chỉ có hội viên mới có thể vào, từng trải như “hắn” cũng muốn vào mở mang kiến thức một phen, nhưng vì có việc trì hoãn cho nên đến bây giờ vẫn chưa có cơ duyên gặp gỡ mấy báu vật tinh thông các kỹ xảo trên giường đó.
- Hừ!
Sở Nguyên dùng mũi lạnh lùng trả lời một tiếng, chui vào trong xe, khởi động xe rồi chạy đi.
Hướng Nhật liếc nhìn biển số phía sau của chiếc xe Benz màu bạc, móc điện thoại ra gọi đến một số.
- A lô, Hầu Tử phải không?
- Là em, lão đại.
- Mày biết khu biệt thự Chân Long không? Có một chiếc xe Benz màu bạc vừa mới chạy ra từ chỗ này, nơi đến là “Hoa chi đô”, mày hẳn là nghe nói qua rồi phải không? Ừ, biển số xe là xxxxxxxx, bất luận dùng cách gì cũng phải chặn đường đánh nó, sau khi đánh xong lại gọi điện thông báo cho tao.
- Yên tâm đi, lão đại, anh cứ đợi tin tốt lành của em đi.
Hầu Tử cúp điện thoại mà trong giọng nói mang theo chút hưng phấn, bởi vì lão đại mỗi lần yêu cầu mình làm chuyện gì, thù lao luôn luôn không bao giờ thiếu, loại sự việc này tại sao lại không làm chứ?
Hướng Nhật từ trước đến giờ cũng không cho rằng bản thân là một người tốt lấy đức báo oán, trước tiên không nói tên lừa đảo họ Lôi đó đem những lời mình nói với hắn lúc đầu biến thành gió thoảng bên tai khiến mình rất khó chịu, nếu không cho hắn nếm chút lợi hại không phải có vẻ bản thân nói không giữ lời sao?
Hơn nữa, bây giờ cái tên tiểu tử họ Sở này lại quá cuồng vọng, không ngờ lại dám ở trước mặt mình tự xưng là thiếu gia? Nếu như không cho hắn chút giáo huấn, thật còn cho rằng mình dễ bắt nạt. Nhưng Hướng Nhật cũng biết trong nhất thời Hầu Tử đúng là không kịp chặn chiếc xe đó, có thể nhân lúc này tản bộ một chút, thong thả xả hơi vì vừa mới ăn no xong mà dạ dày lại có chút căng cứng, cử động gân cốt xuôi xuôi cơm để chút nữa cũng không ngại “hoạt động” mạnh mẽ.
Song vừa mới ra khỏi khu biệt thự Chân Long, Hướng Nhật liền không thể không chấm dứt mong ước có vẻ tốt đẹp này, chỉ vì hắn đã gặp phải một người, một cô gái không có căm ghét nhưng tuyệt đối cũng không có cảm tình.
Con mụ điên rõ ràng là nhìn từ đàng xa đã phát hiện ra mình nên mới đi qua bên này, Hướng Nhật cố ý lớn tiếng nói:
- Thật là xui xẻo, không ngờ ở chỗ này cũng có thể đụng phải người điên.
Trên thực tế, không thể bảo điều hắn nói là sai, bởi vì mỹ nhân tóc dài lúc này đã khôi phục lại trang phục đặc trưng trước đây của nàng, tóc tai bù xù, trước ngực đeo một bức tượng phụ nữ khỏa thân, rất khó khiến cho người ta không liên hệ nàng với loại người không bình thường.
Mỹ nhân tóc dài tai rất thính, đã sớm nghe thấy lời của lưu manh, lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng chỉ chó mắng mèo, nói thật ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi!
- Ôi, vậy thật tốt quá rồi.
Hướng Nhật nói xong, liền chuyển mình đi, một chút cũng không dây dưa.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Mỹ nhân tóc dài tức giận, nàng lần này đúng là đặc biệt thám thính được tin tức từ miệng của nữ cảnh sát đó biết được lưu manh đang ở chỗ này cho nên mới chạy tới đây, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chuồn đi ở trước mặt mình.
- Không phải nói không muốn nhìn thấy ta sao?
Hướng Nhật dừng bước, hắn cũng đại khái đoán ra được con mụ điên này chắc chắn phải biết mình ở đây mới tìm đến, bởi vì xem ra bộ dạng đối phương một chút cũng không giống tùy ý đi dạo, rõ ràng là sớm có mục đích.
Mỹ nhân tóc dài lạnh lùng hừ một tiếng.
- Có chuyện ta muốn thông báo cho ngươi.
- Nói đi, lỗ tai của ta không bị điếc.
Hướng Nhật cố ý kéo kéo lỗ tai. Mỹ nhân tóc dài hít sâu một cái, cố gắng làm cho giọng nói của mình duy trì được bình tĩnh:
- Ta muốn gả cho ngươi!
- Cái gì?
Hướng Nhật bị chấn động, đủ để sửng sốt một hồi lâu hắn mới không dám tin mà hỏi:
- Ta không có nghe lầm chứ, là lỗ tai của ta xuất hiện ảo thính hay là ngươi thần trí không rõ nói chuyện lung tung?
Vẻ mặt mỹ nhân tóc dài cả hận, sắp đặt từng chữ nói:
- Ngươi không nghe nhầm, ta nói ta - muốn -gả - cho - ngươi!
Hướng Nhật lần này đã nghe rõ, nhưng lại càng thêm nghi ngờ, hắn cảm thấy có phải bởi vì gần đây mình suy nghĩ quá nhiều chuyện hay không, dẫn đến không ngừng xuất hiện ảo thính còn xuất hiện ảo giác nữa, toàn bộ mọi thứ trước mắt này phỏng chừng đều là yy của mình xuất ra. Nhưng cho dù lại yy thế nào cũng không thể khoa trương như vậy chứ?
Hướng Nhật tự thấy vẫn chưa đói khát đến độ phải ra tay với con mụ điên giống như là yêu tinh đó, người ta nói ngày có suy nghĩ thì đêm mới mơ thấy, nhưng mình căn bản chưa từng nghĩ qua, chắc hẳn không thể xuất hiện loại ảo giác này đâu?
Hướng Nhật có chút không dám chắc chắn, mỹ nhân tóc dài đối diện đã không nhịn được:
- Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?
Một câu nói kéo hắn từ trong suy nghĩ quay lại với hiện thực, cẩn thận dò xét mỹ nhân tóc dài một chút, phát hiện bộ dạng của nàng hình như không giống như đang nói đùa, trong lòng hắn bất giác cảm thấy hoang đường không thôi, một tuyệt thế mỹ nữ không có cảm tình với mình [điểm này tin rằng chỉ cần không phải là người mù thì có thể nhìn ra] đột nhiên nói muốn gả cho mình, sự tình không sao hiểu được như thế này nếu không phải bởi vì thân thể hắn từ trước đến nay không có ốm đau hơn nữa thần kinh cũng kiên cường dẻo dai thì không chừng đã sớm bị phát bệnh tim rồi.
Hơn nữa Hướng Nhật cuối cùng đã hiểu ra, nhớ tới vẻ mặt không bình thường của phiên dịch Lý Na đó khi nhìn mình lúc ở Nhật Bản, hóa ra đây chính là “chuyện tốt” mà cô nàng đã nói. Đáng tiếc loại “chuyện tốt” này e rằng mình không có phúc nhận rồi, ai biết con mụ điên này nửa đêm có đến cho mình một đao hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nhật cự tuyệt thẳng:
- Ngại quá, bản thân ta không có hứng thú gì với ngươi.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe!
Giọng nói của mỹ nhân tóc dài trở nên dữ tợn, dường như chỉ cần lưu manh có gì không phải thì cô nàng liền lập tức liều mạng xông lên trước.
Điều này ngược lại làm cho Hướng Nhật hiếu kỳ hẳn lên, suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho con mụ điên này đột nhiên muốn gả cho mình. Nhưng hắn cũng không hỏi trực tiếp, mà lại nói sang chuyện khác:
- Nghe nói tuổi tác của ngươi bây giờ ít nhất cũng đã 40 rồi?
Cứ tưởng rằng nghe tới điều này mỹ nhân tóc dài sẽ kích động lên, không ngờ nàng không có xấu hổ vì tuổi tác thật sự bị người ta vạch trần chút nào, không mảy may để ý mà thừa nhận:
- Không sai, ta đã 45 tuổi rồi. Nhưng gả cho ngươi là tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi biết chứ? Tướng mạo này của ta có thể bảo toàn vĩnh viễn, mãi cho đến chết mới thôi.
Thấy đối phương không chút kiêng cữ nói ra bí mật của bản thân, Hướng Nhật cũng có chút hết chỗ nói.
- Ta nói nhé nếu ngươi muốn lấy chồng thì tùy ý tìm một người không phải là được rồi sao, với “dung nhan” này của ngươi, e rằng có rất nhiều đàn ông sẵn sàng xếp hàng chờ lấy ngươi đó.
Mỹ nhân tóc dài lại lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ngươi cho rằng ta thật sự muốn gả cho ngươi sao? Nằm mơ đi! Nếu không phải vì Tiểu Uyển…cho dù ta gả cho ngươi rồi, ta cũng không để cho ngươi chạm vào ta chút nào đâu!
- Vậy ta đây càng không có hứng.
Hướng Nhật bĩu môi xem thường, con mịa nó, gả cho mình lại không cho mình chạm vào, thật sự tưởng rằng bản thân ngươi là tiên nữ sao? Cho dù là tiên nữ cũng không giống phụ nữ bình thường, chẳng lẽ nói so với phụ nữ khác ra nhiều hơn mấy thứ gì đấy hay sao? Diễn trò gì chứ, còn giả bộ thanh cao! Hướng Nhật đang cực kỳ khinh bỉ, nào ngờ điện thoại trên người đột nhiên vang lên, trong lòng không khỏi vui mừng, phỏng đoán là Hầu Tử đã chặn đánh được người nên gọi đến thông báo cho mình.
Vừa móc điện thoại ra nghe, Hướng Nhật vừa nói với mỹ nhân tóc dài đã có chút dấu hiện nổi điên kia:
- Ngại quá, ngươi một mình từ từ đi dạo đi, ta có việc, đi trước đây!
Lần này Hướng Nhật thật không giống như mới nãy chỉ làm bộ ra vẻ mà là thật sự cất bước chạy.
Trong lòng Hướng Nhật thầm khen, tên lừa đảo này quả nhiên có chút nghề, ngay cả lúc bị vạch trần vẫn có thể bình tĩnh đối diện với Hác phu nhân mà không lộ ra chút sơ hở nào như vậy, người bình thường căn bản là làm không được.
Nhưng mà Hướng Nhật sẽ không vì tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của đối phương mà bỏ qua cho hắn như vậy, tiếp tục hỏi tới:
- Lâm tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó?
Lôi Thiên Luân biết tiếp tục giả bộ nữa cũng không được, bởi vì do sự kiên trì của Hướng Nhật mà mọi người ở đây đều tập trung ánh mắt vào hắn, nhưng hắn lại không biểu hiện ra bất kỳ vẻ mặt bối rối nào, làm bộ ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Hướng tiên sinh đang nói với tôi hả?
- Lâm tiên sinh, ông cảm thấy sao?
Vẻ mặt Hướng Nhật hình như ám chỉ điều gì, đang khi nói chuyện lại liếc xéo Hác phu nhân bên cạnh một cái, phát hiện trên mặt bà ta quả nhiên lộ ra chút nghi ngờ như mong đợi, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, chỉ cần mẹ vợ tương lai có chỗ nghĩ không thông, vậy thì dễ xử rồi.
Lôi Thiên Luân cũng nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Hác phu nhân, trong lòng tiếp tục nương theo, nghiêm mặt nói:
- Tôi nghĩ Hướng tiên sinh nhận lầm người rồi, kỳ thực trên thế gian này có rất nhiều người tướng mạo giống nhau, có lẽ Hướng tiên sinh nhìn thấy một người có tướng mạo giống tôi ở đâu đó cho nên mới có hiểu lầm thế này phải không?
- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng ông là bạn tốt Lâm Kiến Nhạc của ta chứ, có thể vừa rồi ta đã uống nhiều nên nói mê sảng chăng?
Miệng Hướng Nhật giải thích như vậy nhưng mọi người ở đây đều nghe ra được đây tuyệt đối là lời kết tội của hắn. Uống nhiều ư? Nói đùa sao? Cái tên này từ lúc ngồi vào bàn tiệc đến giờ đều chưa chạm vào bất kỳ một giọt chất lỏng nào, mặc dù trên bàn tiệc đúng là có rượu vang, nhưng cái tên này chỉ toàn ăn đồ ăn, còn chưa đụng tới rượu vang vì hắn sớm đã chế giễu nó.
Lôi Thiên Luân giả bộ cười ngượng, nhưng trong lòng lại cực kỳ oán hận, ước gì đối phương lập tức bị đồ ăn làm cho nghẹn chết, hắn biết sau lời nói lần này của đối phương, bản thân hắn trên cơ bản coi như xong rồi, nhưng về mặt biểu hiện hắn lại không thể không làm ra vẻ vui vẻ. Đồng thời trong lòng cũng hối hận không thôi, lần trước ở Mỹ Thực Lầu bởi vì đối phương không có vạch trần mình, nên ôm ấp tâm lý may mắn cho rằng đối phương kiêng dè gì đó mà không dám nói ra, hơn nữa lại vừa tìm được một chỗ dựa vững chắc, cho rằng có thể bình chân như vại không lo lắng, cho nên mới dám rành rành tiếp tục lưu lại ở Bắc Hải như thế này. Không ngờ lần thứ hai gặp mặt, đối phương lại lập tức vạch trần mình, tuy không có trực tiếp nói ra mình là một kẻ lừa đảo, nhưng chính là nói thế này mới càng đáng sợ. Bây giờ hắn chỉ có cầu nguyện trong lòng, hy vọng phân lượng của bản thân trong mắt nữ chủ nhân họ Hác đủ nặng, nếu không thì lại phải chuẩn bị cuốn gói ra đi.
Hướng Nhật cũng không tiếp tục nói nữa, hắn cảm thấy có câu nói đó là đủ rồi, dù sao cũng đã đạt được mục đích. Mặc dù ban đầu dự định lật bài đến cùng, nhưng nghĩ kỹ lại cái này cũng không đáng. Trước tiên không nói tên lừa đảo đó có thừa nhận những lời mình nói hay không, mà phải suy nghĩ đến việc giữ một chút thể diện cho mẹ vợ, nếu như cái gì mình cũng nói ra hết, tất nhiên có thể vạch trần thân phận thật sự của tên lừa đảo này, nhưng như vậy lại giống như mẹ vợ không có mắt nhìn, lại có thể tìm một tên lừa đảo làm đối tượng kết hôn sao?
Đến lúc đó nói không chừng sẽ phản tác dụng, như vậy đối với chuyện của mình và Hác đại tiểu thư sẽ vô cùng bất lợi. Huống chi mình nói như vậy, mẹ vợ tương lai cho dù đầu óc có nông cạn như thế nào, lại cũng không biết gì cũng không hoài nghi mà đồng ý kết hôn với đối phương sao? Mà chỉ cần bà hoài nghi rồi thì nhất định sẽ đi điều tra cái tên “Lâm Kiến Nhạc” mới nãy mình lớn tiếng nói ra, tin rằng “danh tiếng” này của hắn có thể rất dễ dàng tìm được. Đến lúc đó, chỉ cần là người hơi có chút đầu óc thì sẽ biết nên làm như thế nào?
Vì tiết mục xen giữa này mà bầu không khí ăn uống tiếp sau đó liền có chút ngột ngạt. Mọi người đều chuyên tâm mà dùng cơm tối, không có sôi nổi giống như lúc đầu.
Sở Nguyên có thể nói là người nôn nóng nhất, vì hắn cũng không rõ nội tình, còn cho rằng cái tên thích nói khoác kia thật sự đã nhận lầm người. Cố tình muốn tìm Hác đại tiểu thư để nói chuyện, nhưng lại không có bất cứ lý do gì, chỉ có liên tiếp dùng chân ở dưới bàn để “nhắc nhở” Lôi Thiên Luân bên cạnh, đáng tiếc đối phương cũng làm bộ cái gì cũng không nhận được, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy rất căm tức, nhưng bởi vì phải duy trì hình tượng lễ độ nho nhã trước mặt người khác, cho nên cũng không trở mặt với đối phương ngay tại chỗ.
Hướng Nhật cũng chú ý đến sự khác thường của tên tiểu tử này, nhưng hắn lại chẳng muốn đi tìm hiểu, chỉ riêng tiểu nha đầu ở bên tay trái bản thân cũng đủ làm phiền hắn rồi. Bởi vì nha đầu này luôn luôn không ngừng lấy mắt ra hiệu cho hắn, hắn biết nàng là đang hỏi hắn có cần phải dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động hay không, hắn không khỏi lắc lắc đầu, cũng đã đến nước này rồi, mấy kế hoạch cùng thương lượng với tiểu nha đầu lúc trước rõ ràng là dùng không được rồi, vả lại bây giờ Hác phu nhân quả thật đang ở vào tình trạng “không ổn định”, nếu tiểu nha đầu có hành động gì khác thường, nhất định sẽ gây ra sự bất mãn của mẹ vợ tương lai.
Bữa cơm tối đã kết thúc trong bầu không khí như thế này, chủ nhà cũng không giữ khách lại uống trà hay làm gì, Hác phu nhân sau khi chào hỏi mọi người một tiếng rồi liền đi xuống nhà bếp rửa chén.
Lôi Thiên Luân rõ ràng nhận thấy nàng lạnh nhạt đối với mình, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cùng với Sở Nguyên – vẫn có chút không nỡ rời đi – ra khỏi nhà họ Hác.
Hướng Nhật thấy hai người bọn họ rời đi, cũng kiếm cớ theo ra ngoài. Ra đến ngoài cổng, phát hiện một chiếc xe Benz màu bạc đang đậu không xa, kiểu dáng xem ra rất cao cấp, xem chừng không có mấy trăm vạn thì không thể mua nổi.
Ánh mắt Hướng Nhật thoáng đảo một chút, đã biết đây là xe của tên tiểu tử Sở Nguyên đó, vì đúng lúc hắn nhìn thấy tên tiểu tử này vừa muốn ngồi vào chỗ tay lái thì tên lừa đảo Lôi Thiên Luân nọ đã chui được nửa người vào chỗ bên kia tay lái.
Hầu như không suy nghĩ, Hướng Nhật vội vàng đi tới, có chút tán thưởng:
- Chiếc xe này của Sở tiên sinh đúng là xe cao cấp!
- Đó là đương nhiên, tao nghĩ cho dù mày thắt lưng buộc bụng cả đời cũng không mua nổi đâu!
Sở Nguyên cũng không vội chui vào trong xe, khó lòng có được một cơ hội có thể chế nhạo đối phương nên hắn thật sự sẽ không bỏ qua. Vốn dĩ hắn không có cảm tình với tên tiểu tử thích nói khoác này, bây giờ đã ra khỏi nhà họ Hác, hắn cũng không làm bộ làm tịch nữa, lộ ra bộ mặt kiêu ngạo vốn có.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Hướng Nhật cười ha ha nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ hâm mộ gì.
Điều này làm cho Sở Nguyên càng cảm thấy căm ghét, bất giác cảnh cáo:
- Tao khuyên mày tốt nhất nên tránh xa Hác đại tiểu thư một chút, không nên có ảo tưởng gì, nếu không đừng trách tao không khách khí!
- Anh bây giờ là đang uy hiếp tôi sao?
- Không sai, là uy hiếp, mày có thể làm gì tao?
- Tôi đương nhiên không thể làm gì anh rồi.
Hướng Nhật nhún nhún vai nói:
- Chỉ là muốn hỏi chút thôi, Sở tiên sinh bây giờ đang dự định đi đâu?
Sở Nguyên càng thêm kiêu ngạo:
- Nghe qua ‘Hoa chi đô’ chưa? Tao nghĩ cho dù mày nghe qua, e rằng mày cũng chưa từng đi vào phải không? Không ngại nói cho mày, thiếu gia tao đây bây giờ dự định qua đó, hơn nữa còn chuẩn bị dẫn Lôi tiên sinh cùng đi. Nhưng tên tiểu tử mày đừng hy vọng, chỗ như vậy cả đời mày e rằng cũng đi không nổi.
- Vậy chúc hai người đi đường thuận lợi.
Hướng Nhật cười tủm tỉm nói, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc lạnh. “Hoa chi đô” hắn quả thật đã nghe qua, chỗ đó là một hội tư nhân cao cấp, gần như có thể nói là thiên đường của đàn ông, bên trong nghe nói mỹ nhân của nước nào cũng có, hơn nữa đều tinh thông kỹ thuật trên giường, làm cho những người đã đến đều muốn thôi mà không được. Nhưng nhất thiết chỉ có hội viên mới có thể vào, từng trải như “hắn” cũng muốn vào mở mang kiến thức một phen, nhưng vì có việc trì hoãn cho nên đến bây giờ vẫn chưa có cơ duyên gặp gỡ mấy báu vật tinh thông các kỹ xảo trên giường đó.
- Hừ!
Sở Nguyên dùng mũi lạnh lùng trả lời một tiếng, chui vào trong xe, khởi động xe rồi chạy đi.
Hướng Nhật liếc nhìn biển số phía sau của chiếc xe Benz màu bạc, móc điện thoại ra gọi đến một số.
- A lô, Hầu Tử phải không?
- Là em, lão đại.
- Mày biết khu biệt thự Chân Long không? Có một chiếc xe Benz màu bạc vừa mới chạy ra từ chỗ này, nơi đến là “Hoa chi đô”, mày hẳn là nghe nói qua rồi phải không? Ừ, biển số xe là xxxxxxxx, bất luận dùng cách gì cũng phải chặn đường đánh nó, sau khi đánh xong lại gọi điện thông báo cho tao.
- Yên tâm đi, lão đại, anh cứ đợi tin tốt lành của em đi.
Hầu Tử cúp điện thoại mà trong giọng nói mang theo chút hưng phấn, bởi vì lão đại mỗi lần yêu cầu mình làm chuyện gì, thù lao luôn luôn không bao giờ thiếu, loại sự việc này tại sao lại không làm chứ?
Hướng Nhật từ trước đến giờ cũng không cho rằng bản thân là một người tốt lấy đức báo oán, trước tiên không nói tên lừa đảo họ Lôi đó đem những lời mình nói với hắn lúc đầu biến thành gió thoảng bên tai khiến mình rất khó chịu, nếu không cho hắn nếm chút lợi hại không phải có vẻ bản thân nói không giữ lời sao?
Hơn nữa, bây giờ cái tên tiểu tử họ Sở này lại quá cuồng vọng, không ngờ lại dám ở trước mặt mình tự xưng là thiếu gia? Nếu như không cho hắn chút giáo huấn, thật còn cho rằng mình dễ bắt nạt. Nhưng Hướng Nhật cũng biết trong nhất thời Hầu Tử đúng là không kịp chặn chiếc xe đó, có thể nhân lúc này tản bộ một chút, thong thả xả hơi vì vừa mới ăn no xong mà dạ dày lại có chút căng cứng, cử động gân cốt xuôi xuôi cơm để chút nữa cũng không ngại “hoạt động” mạnh mẽ.
Song vừa mới ra khỏi khu biệt thự Chân Long, Hướng Nhật liền không thể không chấm dứt mong ước có vẻ tốt đẹp này, chỉ vì hắn đã gặp phải một người, một cô gái không có căm ghét nhưng tuyệt đối cũng không có cảm tình.
Con mụ điên rõ ràng là nhìn từ đàng xa đã phát hiện ra mình nên mới đi qua bên này, Hướng Nhật cố ý lớn tiếng nói:
- Thật là xui xẻo, không ngờ ở chỗ này cũng có thể đụng phải người điên.
Trên thực tế, không thể bảo điều hắn nói là sai, bởi vì mỹ nhân tóc dài lúc này đã khôi phục lại trang phục đặc trưng trước đây của nàng, tóc tai bù xù, trước ngực đeo một bức tượng phụ nữ khỏa thân, rất khó khiến cho người ta không liên hệ nàng với loại người không bình thường.
Mỹ nhân tóc dài tai rất thính, đã sớm nghe thấy lời của lưu manh, lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng chỉ chó mắng mèo, nói thật ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi!
- Ôi, vậy thật tốt quá rồi.
Hướng Nhật nói xong, liền chuyển mình đi, một chút cũng không dây dưa.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Mỹ nhân tóc dài tức giận, nàng lần này đúng là đặc biệt thám thính được tin tức từ miệng của nữ cảnh sát đó biết được lưu manh đang ở chỗ này cho nên mới chạy tới đây, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chuồn đi ở trước mặt mình.
- Không phải nói không muốn nhìn thấy ta sao?
Hướng Nhật dừng bước, hắn cũng đại khái đoán ra được con mụ điên này chắc chắn phải biết mình ở đây mới tìm đến, bởi vì xem ra bộ dạng đối phương một chút cũng không giống tùy ý đi dạo, rõ ràng là sớm có mục đích.
Mỹ nhân tóc dài lạnh lùng hừ một tiếng.
- Có chuyện ta muốn thông báo cho ngươi.
- Nói đi, lỗ tai của ta không bị điếc.
Hướng Nhật cố ý kéo kéo lỗ tai. Mỹ nhân tóc dài hít sâu một cái, cố gắng làm cho giọng nói của mình duy trì được bình tĩnh:
- Ta muốn gả cho ngươi!
- Cái gì?
Hướng Nhật bị chấn động, đủ để sửng sốt một hồi lâu hắn mới không dám tin mà hỏi:
- Ta không có nghe lầm chứ, là lỗ tai của ta xuất hiện ảo thính hay là ngươi thần trí không rõ nói chuyện lung tung?
Vẻ mặt mỹ nhân tóc dài cả hận, sắp đặt từng chữ nói:
- Ngươi không nghe nhầm, ta nói ta - muốn -gả - cho - ngươi!
Hướng Nhật lần này đã nghe rõ, nhưng lại càng thêm nghi ngờ, hắn cảm thấy có phải bởi vì gần đây mình suy nghĩ quá nhiều chuyện hay không, dẫn đến không ngừng xuất hiện ảo thính còn xuất hiện ảo giác nữa, toàn bộ mọi thứ trước mắt này phỏng chừng đều là yy của mình xuất ra. Nhưng cho dù lại yy thế nào cũng không thể khoa trương như vậy chứ?
Hướng Nhật tự thấy vẫn chưa đói khát đến độ phải ra tay với con mụ điên giống như là yêu tinh đó, người ta nói ngày có suy nghĩ thì đêm mới mơ thấy, nhưng mình căn bản chưa từng nghĩ qua, chắc hẳn không thể xuất hiện loại ảo giác này đâu?
Hướng Nhật có chút không dám chắc chắn, mỹ nhân tóc dài đối diện đã không nhịn được:
- Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?
Một câu nói kéo hắn từ trong suy nghĩ quay lại với hiện thực, cẩn thận dò xét mỹ nhân tóc dài một chút, phát hiện bộ dạng của nàng hình như không giống như đang nói đùa, trong lòng hắn bất giác cảm thấy hoang đường không thôi, một tuyệt thế mỹ nữ không có cảm tình với mình [điểm này tin rằng chỉ cần không phải là người mù thì có thể nhìn ra] đột nhiên nói muốn gả cho mình, sự tình không sao hiểu được như thế này nếu không phải bởi vì thân thể hắn từ trước đến nay không có ốm đau hơn nữa thần kinh cũng kiên cường dẻo dai thì không chừng đã sớm bị phát bệnh tim rồi.
Hơn nữa Hướng Nhật cuối cùng đã hiểu ra, nhớ tới vẻ mặt không bình thường của phiên dịch Lý Na đó khi nhìn mình lúc ở Nhật Bản, hóa ra đây chính là “chuyện tốt” mà cô nàng đã nói. Đáng tiếc loại “chuyện tốt” này e rằng mình không có phúc nhận rồi, ai biết con mụ điên này nửa đêm có đến cho mình một đao hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nhật cự tuyệt thẳng:
- Ngại quá, bản thân ta không có hứng thú gì với ngươi.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe!
Giọng nói của mỹ nhân tóc dài trở nên dữ tợn, dường như chỉ cần lưu manh có gì không phải thì cô nàng liền lập tức liều mạng xông lên trước.
Điều này ngược lại làm cho Hướng Nhật hiếu kỳ hẳn lên, suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho con mụ điên này đột nhiên muốn gả cho mình. Nhưng hắn cũng không hỏi trực tiếp, mà lại nói sang chuyện khác:
- Nghe nói tuổi tác của ngươi bây giờ ít nhất cũng đã 40 rồi?
Cứ tưởng rằng nghe tới điều này mỹ nhân tóc dài sẽ kích động lên, không ngờ nàng không có xấu hổ vì tuổi tác thật sự bị người ta vạch trần chút nào, không mảy may để ý mà thừa nhận:
- Không sai, ta đã 45 tuổi rồi. Nhưng gả cho ngươi là tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi biết chứ? Tướng mạo này của ta có thể bảo toàn vĩnh viễn, mãi cho đến chết mới thôi.
Thấy đối phương không chút kiêng cữ nói ra bí mật của bản thân, Hướng Nhật cũng có chút hết chỗ nói.
- Ta nói nhé nếu ngươi muốn lấy chồng thì tùy ý tìm một người không phải là được rồi sao, với “dung nhan” này của ngươi, e rằng có rất nhiều đàn ông sẵn sàng xếp hàng chờ lấy ngươi đó.
Mỹ nhân tóc dài lại lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ngươi cho rằng ta thật sự muốn gả cho ngươi sao? Nằm mơ đi! Nếu không phải vì Tiểu Uyển…cho dù ta gả cho ngươi rồi, ta cũng không để cho ngươi chạm vào ta chút nào đâu!
- Vậy ta đây càng không có hứng.
Hướng Nhật bĩu môi xem thường, con mịa nó, gả cho mình lại không cho mình chạm vào, thật sự tưởng rằng bản thân ngươi là tiên nữ sao? Cho dù là tiên nữ cũng không giống phụ nữ bình thường, chẳng lẽ nói so với phụ nữ khác ra nhiều hơn mấy thứ gì đấy hay sao? Diễn trò gì chứ, còn giả bộ thanh cao! Hướng Nhật đang cực kỳ khinh bỉ, nào ngờ điện thoại trên người đột nhiên vang lên, trong lòng không khỏi vui mừng, phỏng đoán là Hầu Tử đã chặn đánh được người nên gọi đến thông báo cho mình.
Vừa móc điện thoại ra nghe, Hướng Nhật vừa nói với mỹ nhân tóc dài đã có chút dấu hiện nổi điên kia:
- Ngại quá, ngươi một mình từ từ đi dạo đi, ta có việc, đi trước đây!
Lần này Hướng Nhật thật không giống như mới nãy chỉ làm bộ ra vẻ mà là thật sự cất bước chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.