Chương 1164: Tập kích từng người một
Lý Tiếu Tà
24/04/2020
Mấy vị tiểu thư chăm sóc nhà cửa rất tốt, cây cối được cắt tỉa gọn gàng,
mọi ngõ ngách đều sạch sẽ. Hướng Nhật đứng từ ngoài cổng nhìn vào, thấy
mọi thứ đều rất hài lòng, vượt xa cả sự kỳ vọng của hắn. Các nàng đều là những người vợ tốt. Hướng Nhật chẳng phải người để ý tiểu tiết, nhưng
đương nhiên nhìn thấy cái đẹp vẫn thích hơn. Hắn đang định dơ tay bấm
chuông cửa thì chuông điện thoại reo, hắn không nghĩ ra được ai tìm hắn
giờ này, bèn cầm máy lên nghe đại:
- Alo, ai đấy?
- Jack, đoán xem em là ai nào?
Bên kia truyền tới thanh âm mị hoặc vô cùng quen thuộc. Và giọng nói thỏ thẻ, yêu kiều của một cô gái nói với tình nhân làm đầu óc Hướng Nhật nổ đoàng lên một tiếng, chỉ muốn ngay lập tức được nhìn thấy nàng.
- Teru, giờ em đang ở đâu?
Lần cuối cùng Hướng Nhật gặp nàng cách đây mới mấy ngày, nếu không có gì thay đổi thì nàng vẫn đang ở nhà Thư Dĩnh.
- Jack, em nhớ anh!
Giọng nàng kéo dài hệt như một bản nhạc, và còn kèm theo tiếng thở dồn dập như khao khát mong đợi điều gì đó.
- Teru, anh rất nhớ em, vô cùng mong nhớ, chúng ta gặp nhau nhé.
Nghe giọng nói đầy mị lực và nhớ tới hình ảnh phong tình gợi cảm của nữ hoàng làm Hướng Nhật không thể kiềm chế được mong ước bây lâu nay. Hắn cũng không dám mong cầu gì, hắn đơn giản chỉ muốn nhìn thấy nàng mà thôi
- Dạ, nhưng...
Nữ hoàng chợt ngưng lại, giọng nói nghe đau buồn và chua xót.
- Teru, đã xảy ra chuyện gì, mau nói anh nghe? Em ổn chứ?
Hướng Nhật khẩn trương, hắn rất lo lắng cho nữ hoàng.
- Dạ, em không sao, nhưng giờ chúng ta không thể gặp nhau được rồi.
Đầu dây bên kia dường như đang khóc, Hướng Nhật nghe mà chua xót.
- Tại sao? Em đang khóc đấy à?
- Jack, là em nhớ anh, em buồn, em xúc động. Cuối cùng anh cũng biết lo lắng cho em rồi.
Nữ hoàng càng khóc to hơn, không phải vì đau xót mà vì quá xúc động.
- Nói linh tinh, lúc nào anh chả lo lắng cho em. Giờ em đang ở chỗ Thư Dĩnh hả, anh qua liền.
Hướng Nhật cũng không phải nói cho có lệ để an ủi nàng, thật sự đã tính toán, nhà Thư Dĩnh cách đây có một đoạn, Hướng Nhật qua đó một chút rồi quay về cũng không sao.
- Jack à, em, em về Vương quốc rồi.
Nữ hoàng ngập ngừng nói, rõ ràng đây là điều bất đác dĩ, và nàng không hề muốn. Chỉ là nàng phải về hỗ trợ em trai một thời gian.
- Teru, có khó khăn gì đâu, anh có thể đến thăm em.
Hướng Nhật tự tin nói. Đừng nói bây giờ hắn làm DVTG, đi vòng quanh thế giới chỉ mất vài phút đồng hồ, kể cả trước đây thì việc hắn đi đến một quốc gia xa xôi nào đó cũng không phải quá khó khăn. Nếu cần thiết hắn có thể mua một cái máy bay riêng. Tưởng gì, chuyện nhỏ. Bây giờ làm Đặc vụ Thế Giới rồi, quyền lực chỉ đứng sau vài người, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến công nghệ của tương lai, chuyện đi đến một quốc gia xa xôi thật sự quá dễ như chở một bàn tay.
Đầu dây bên kia bỗng nhiên hoan hỉ hẳn lên:
- Jack, anh không đùa chứ? Anh thật sự sẽ tới ư?
Đây là điều mà nữ hoàng mong chờ nhất, cũng là điều nàng muốn đạt được khi quyết định gọi điện cho Hướng Nhật.
Hướng Nhật mỉm cười:
- Đúng rồi, Teru phải cười nhiều mới đẹp. Anh nhất định sẽ tới.
Đầu dây bên kia cười tươi như bông hoa:
- Jack, bao giờ anh sẽ tới nào? Em nhất định sẽ đón tiếp anh nhiệt tình.
Giọng nữ hoàng trở nên khẩn chương và phấn khích.
- Nếu không có gì thay đổi vài ngày nữa anh sẽ đến gặp em. Nhớ chờ anh nhé, còn nữa phải tự chăm sóc tốt cho mình, cười nhiều và đừng khóc nữa biết chưa.
- Dạ, em biết rồi. Tặng anh một nụ hôn này.
Đầu dây bên kia cười khúc khích rồi Hướng Nhật chợt nghe thấy một tiếng "chụp".
- Jack, em muốn ôm anh quá, mau đến bên em nhé.
Giọng nữ hoàng vừa thỏ thẻ lại vừa đáng yêu, Hướng Nhật nghe mà lòng xốn xang. Trong thoáng chốc làm Hướng Nhật nóng hết cả người, đầu óc khó tránh khỏi những suy nghĩ yy. Hắn còn tưởng sau lần nàng cho hắn nửa tiếng làm bạn trai của nàng thì mọi chuyện sẽ kết thúc, không ngờ mọi chuyện không những không dừng lại mà ngày càng tiến xa hơn. Nữ hoàng ngày càng say mê hắn.
- Teru, nói cho anh nghe địa chỉ của em. Hôm sau anh tới.
- Dạ, em là người thuộc hoàng tộc Grimaldi ở Công quốc Monaco.
Nữ hoàng lập tức nói ra thân thế và tên quốc gia trên bản đồ. Không một chút giấu giếm.
- Monaco?
Hướng Nhật đứng tim, mặc dù biết nữ hoàng là nguyên thủ quốc gia của một vương quốc nhưng không nghĩ tới lại là một quốc gia giàu có như Monaco, mặc dù Monaco rất nhỏ, diện tích chỉ lớn hơn Vatican khoảng năm lần nhưng lại là vùng đất dành cho giới thượng lưu, siêu giàu có. Điều này làm cho hắn thêm phần phấn khích, không thể mường tượng được hắn đã từng được vuốt ve và hôn môi người đứng đầu quốc gia giàu có này, thật là quá mãn nguyện mà.
- Sao vậy, Jack không thích Monaco à?
Nữ hoàng đương nhiên là có chút tự ti về mức độ nhỏ bé đến đáng thương của quốc gia mình, nghe thấy nam nhân nhắc đến tên quốc gia một cách mập mờ khiến nàng hiểu lầm hắn có ý chê bai nên có vài phần hụt hẫng.
Hướng Nhật đương nhiên nhận ra sự hụt hẫng của nữ hoàng, thầm trách vừa rồi tại sao lại đọc tên quốc gia của nàng một cách tẻ nhạt như vậy. Chuyện này cũng không phải hắn cố tình làm vậy mà bởi vì hắn chỉ vừa chợt nhớ ra có vài lần đến Monaco, chính là vừa đọc vừa nhớ nên người nghe sẽ cảm thấy giống như đang bị chê bai vậy. Hắn vội vàng chữa cháy:
- Anh nhớ sự hào nhoáng của sòng bạc Monte Carl, sự xa hoa của cung điện hoàng gia Monaco, anh rất thích những ngôi nhà chọc trời mọc san sát nhau và anh cũng rất thích ngắm nhìn biển khơi trong xanh mát lành. Đó là thiên đường nghỉ dưỡng và vui chơi của giới siêu giàu Teru à.
Hướng Nhật uốn ba tấc lưỡi, phát huy hết sở trường ba hoa của hắn. Quả nhiên đầu dây bên kia không giấu nổi vui mừng, nàng cười khúc khích:
- Jack, thật không ngờ anh đã tới Monaco rồi, lại còn rất quen thuộc nữa chứ! Giá như... chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn thì vui biết mấy.
Nữ hoàng lại dùng giọng thỏ thẻ đáng yêu, câu cuối cùng thanh âm mị hoặc đến kinh người, nếu Hướng Nhật không sớm quen biết nàng thì hắn dám khẳng định người đang nói nhất định là "yêu tinh" chuyên đi quyến rũ nam nhân.
Hai người tâm sự yêu đương vài câu rồi lưu luyến gác máy. Vừa nhét điện thoại vào túi quần, đang định nhấn chuông thì từ trong nhà đã phát ra tiếng nói mang tính chất bất ngờ:
- Ai ngoài đó vậy. Là anh phải không Hướng Quỳ?
Giọng nói tươi trẻ, tràn đầy năng lượng ấy không ai khác chính là của Sở Sở đại mỹ nhân. Nàng vừa nói vừa vội ra ngoài, mắt nhìn thấy nam nhân mà đã rưng rưng. Chứng kiến cảnh tượng này lòng Hướng Nhật quạnh đau.
- Hướng Quỳ, đúng là anh rồi, sao về tới sân bay không nói với em để em ra đón?
Nàng vừa nói vừa vội vàng mở cửa, mới xa nàng có mấy ngày mà Hướng Nhật trông thấy Sở Sở còn xinh đẹp, đáng yêu hơn vài lần.
- Vợ yêu, anh có máy bay chở đến tận nhà rồi. Anh chỉ...
Hướng Nhật đang định nói hắn chỉ mất chút công đi bộ thôi thì Sở Sở cũng vừa mở được cửa ra, chưa cần biết lý do là gì nàng đã vội vàng nhảy lên người hắn, dâng cho hắn môi thơm, cảm giác ngọt ngào ấp áp, thân thuộc nhanh chóng khiến cả hai người điên cuồng quấn vào nhau. Cả người Sở Sở nép vào trong lòng hắn:
- Em nhớ anh lắm!
Mắt Sở Sở bỗng dưng dưng, trong thoáng chốc phủ lên làn sương mờ ảo.
Hướng Nhật ôm chọn cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng ả thơm mùi hương phụ nữ tươi trẻ đầy sức sống.
- Có anh đây rồi, chẳng phải mỗi ngày anh đều gọi cho em sao? Ngoan, cười nhiều một chút mới đẹp.
- Mặc kệ, em vẫn nhớ anh. Anh đừng đi nữa có được không?
Sở Sở lười biếng ôm chặt lấy hắn và không hề có ý buông tay. Hướng Nhật biết là không thể dùng lời nói để đối phó với tình cảnh này được nữa, bèn dùng chút lực nhấc bổng nàng lên rồi bế trên tay.
Sở Sở bị tập kích bất ngờ, nàng dãy dụa hệt như một con cá:
- Này, làm cái gì vậy, mau buông em ra, ngại chết đi được.
Nếu chỉ có một mình nàng ở trong nhà thì Sở Sở sẽ còn có chút tự tin, đằng này trong nhà còn có biết bao nhiêu nữ nhân, những cái hành động nhạy cảm như thế này thật sự khiến nàng có chút xấu hổ.
- Hai ta là vợ chồng hợp pháp em ngại gì chứ?
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Tối nay chúng mình ngủ chung đi.
Trong nháy mắt sắc mặt Sở Sở đỏ như trái cà chua, đấm yêu vào ngực hắn:
- Lưu manh xấu xa, mới vừa về đã đòi...
Sở Sở căn bản là xấu hổ không dám nói ra những từ nhạy cảm bèn ngập ngừng ngắt quãng:
- Còn không mau thả người ta xuống, nếu không tối nay anh đừng hòng bước vào phòng em.
- Tuân lệnh vợ yêu!
Hướng Nhật cười dâm đãng rồi nhẹ nhàng thả nàng xuống. Còn đang định chiếm tiện nghi ôm lấy vòng eo của nàng cùng bước vào thì từ trong nhà đã rầm rầm tiếng bước chân, tiếp theo là một nhóm bảy, tám mỹ nhân với sắc đẹp kinh thiên động địa, hại nước hại dân vây quanh hắn:
- A, Hướng Quỳ, anh về rồi ư? - Nè sao không nói để chúng em ra đón. - Sự phụ, người đi lâu quá đấy. - Anh đi đường có mệt không? - Chịu mò mặt về rồi à? - Anh xong nhiệm vụ rồi sao? - Thằng nhóc nhà ngươi lại ra ngoài tán gái chứ gì? - Em họ, vào tắm rửa rồi ăn cơm đi mọi người đang chờ.
Ngoài mấy cô gái quan hệ đang còn mập mờ ra, Hướng Nhật tặng cho Thạch Thanh, Thiết Uyển, An Tâm mỗi người một nụ hôn rồi hắn cũng chẳng thể tự do đi lại mà sớm đã bị An Tâm quấn lấy cánh tay hắn mà kéo đi.
- Nói cho em biết ở Mỹ có vui không? Anh không có léng phéng với con nào đấy chứ? Làm gì mà đi đến tận mấy ngày liền? Em nhớ anh lắm đấy có biết không? Sao anh không nói gì? Anh giận em à? Hay là anh có người khác rồi...
Liên tục hỏi một hồi không có điểm dừng, cũng không để cho hắn nói luôn, người mà có thể luyện đến trình độ tưởng tượng thượng thừa như vậy chỉ có An Tâm, An đại tiểu thư đang ra sức quấn quýt lấy hắn.
Hướng Nhật cười khổ, xoa xoa đầu nàng:
- Anh vừa mới về, không phải là em đã muốn...
Hướng Nhật ngập ngừng ghé sát vào tai nàng với giọng nói dâm đãng khiến An Tâm đỏ mặt tía tai, đương nhiên nàng biết hắn muốn ám chỉ điều gì. Giữa bao nhiêu người thế này nói ra những chuyện như vậy, ngay cả An Tâm cũng không tránh khỏi xấu hổ, đang định lên tiếng thanh minh thì Hướng Nhật lại cao giọng nói:
- Anh có một ý này, hay là tất cả chúng ta cùng nhau tắm uyên ương đi. Hắc hắc...
Lời vừa nói ra liền bị các nàng lên tiếng phản đối gay gắt, người nào người đó đỏ hết cả mặt, rồi nhanh chóng đẩy hắn vào nhà tắm một mình. Hướng Nhật nói nhưng cũng không hi vọng sẽ thành sự thật, ngồi trong bồn tắm một mình, thả mình vào dòng nước mát lạnh, Hướng Nhật thầm nghĩ đến thân hình nóng bóng của các nàng, trong đầu đã sớm mường tượng ra viễn cảnh tươi đẹp đêm nay sẽ tập kích từng người một.
- Alo, ai đấy?
- Jack, đoán xem em là ai nào?
Bên kia truyền tới thanh âm mị hoặc vô cùng quen thuộc. Và giọng nói thỏ thẻ, yêu kiều của một cô gái nói với tình nhân làm đầu óc Hướng Nhật nổ đoàng lên một tiếng, chỉ muốn ngay lập tức được nhìn thấy nàng.
- Teru, giờ em đang ở đâu?
Lần cuối cùng Hướng Nhật gặp nàng cách đây mới mấy ngày, nếu không có gì thay đổi thì nàng vẫn đang ở nhà Thư Dĩnh.
- Jack, em nhớ anh!
Giọng nàng kéo dài hệt như một bản nhạc, và còn kèm theo tiếng thở dồn dập như khao khát mong đợi điều gì đó.
- Teru, anh rất nhớ em, vô cùng mong nhớ, chúng ta gặp nhau nhé.
Nghe giọng nói đầy mị lực và nhớ tới hình ảnh phong tình gợi cảm của nữ hoàng làm Hướng Nhật không thể kiềm chế được mong ước bây lâu nay. Hắn cũng không dám mong cầu gì, hắn đơn giản chỉ muốn nhìn thấy nàng mà thôi
- Dạ, nhưng...
Nữ hoàng chợt ngưng lại, giọng nói nghe đau buồn và chua xót.
- Teru, đã xảy ra chuyện gì, mau nói anh nghe? Em ổn chứ?
Hướng Nhật khẩn trương, hắn rất lo lắng cho nữ hoàng.
- Dạ, em không sao, nhưng giờ chúng ta không thể gặp nhau được rồi.
Đầu dây bên kia dường như đang khóc, Hướng Nhật nghe mà chua xót.
- Tại sao? Em đang khóc đấy à?
- Jack, là em nhớ anh, em buồn, em xúc động. Cuối cùng anh cũng biết lo lắng cho em rồi.
Nữ hoàng càng khóc to hơn, không phải vì đau xót mà vì quá xúc động.
- Nói linh tinh, lúc nào anh chả lo lắng cho em. Giờ em đang ở chỗ Thư Dĩnh hả, anh qua liền.
Hướng Nhật cũng không phải nói cho có lệ để an ủi nàng, thật sự đã tính toán, nhà Thư Dĩnh cách đây có một đoạn, Hướng Nhật qua đó một chút rồi quay về cũng không sao.
- Jack à, em, em về Vương quốc rồi.
Nữ hoàng ngập ngừng nói, rõ ràng đây là điều bất đác dĩ, và nàng không hề muốn. Chỉ là nàng phải về hỗ trợ em trai một thời gian.
- Teru, có khó khăn gì đâu, anh có thể đến thăm em.
Hướng Nhật tự tin nói. Đừng nói bây giờ hắn làm DVTG, đi vòng quanh thế giới chỉ mất vài phút đồng hồ, kể cả trước đây thì việc hắn đi đến một quốc gia xa xôi nào đó cũng không phải quá khó khăn. Nếu cần thiết hắn có thể mua một cái máy bay riêng. Tưởng gì, chuyện nhỏ. Bây giờ làm Đặc vụ Thế Giới rồi, quyền lực chỉ đứng sau vài người, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến công nghệ của tương lai, chuyện đi đến một quốc gia xa xôi thật sự quá dễ như chở một bàn tay.
Đầu dây bên kia bỗng nhiên hoan hỉ hẳn lên:
- Jack, anh không đùa chứ? Anh thật sự sẽ tới ư?
Đây là điều mà nữ hoàng mong chờ nhất, cũng là điều nàng muốn đạt được khi quyết định gọi điện cho Hướng Nhật.
Hướng Nhật mỉm cười:
- Đúng rồi, Teru phải cười nhiều mới đẹp. Anh nhất định sẽ tới.
Đầu dây bên kia cười tươi như bông hoa:
- Jack, bao giờ anh sẽ tới nào? Em nhất định sẽ đón tiếp anh nhiệt tình.
Giọng nữ hoàng trở nên khẩn chương và phấn khích.
- Nếu không có gì thay đổi vài ngày nữa anh sẽ đến gặp em. Nhớ chờ anh nhé, còn nữa phải tự chăm sóc tốt cho mình, cười nhiều và đừng khóc nữa biết chưa.
- Dạ, em biết rồi. Tặng anh một nụ hôn này.
Đầu dây bên kia cười khúc khích rồi Hướng Nhật chợt nghe thấy một tiếng "chụp".
- Jack, em muốn ôm anh quá, mau đến bên em nhé.
Giọng nữ hoàng vừa thỏ thẻ lại vừa đáng yêu, Hướng Nhật nghe mà lòng xốn xang. Trong thoáng chốc làm Hướng Nhật nóng hết cả người, đầu óc khó tránh khỏi những suy nghĩ yy. Hắn còn tưởng sau lần nàng cho hắn nửa tiếng làm bạn trai của nàng thì mọi chuyện sẽ kết thúc, không ngờ mọi chuyện không những không dừng lại mà ngày càng tiến xa hơn. Nữ hoàng ngày càng say mê hắn.
- Teru, nói cho anh nghe địa chỉ của em. Hôm sau anh tới.
- Dạ, em là người thuộc hoàng tộc Grimaldi ở Công quốc Monaco.
Nữ hoàng lập tức nói ra thân thế và tên quốc gia trên bản đồ. Không một chút giấu giếm.
- Monaco?
Hướng Nhật đứng tim, mặc dù biết nữ hoàng là nguyên thủ quốc gia của một vương quốc nhưng không nghĩ tới lại là một quốc gia giàu có như Monaco, mặc dù Monaco rất nhỏ, diện tích chỉ lớn hơn Vatican khoảng năm lần nhưng lại là vùng đất dành cho giới thượng lưu, siêu giàu có. Điều này làm cho hắn thêm phần phấn khích, không thể mường tượng được hắn đã từng được vuốt ve và hôn môi người đứng đầu quốc gia giàu có này, thật là quá mãn nguyện mà.
- Sao vậy, Jack không thích Monaco à?
Nữ hoàng đương nhiên là có chút tự ti về mức độ nhỏ bé đến đáng thương của quốc gia mình, nghe thấy nam nhân nhắc đến tên quốc gia một cách mập mờ khiến nàng hiểu lầm hắn có ý chê bai nên có vài phần hụt hẫng.
Hướng Nhật đương nhiên nhận ra sự hụt hẫng của nữ hoàng, thầm trách vừa rồi tại sao lại đọc tên quốc gia của nàng một cách tẻ nhạt như vậy. Chuyện này cũng không phải hắn cố tình làm vậy mà bởi vì hắn chỉ vừa chợt nhớ ra có vài lần đến Monaco, chính là vừa đọc vừa nhớ nên người nghe sẽ cảm thấy giống như đang bị chê bai vậy. Hắn vội vàng chữa cháy:
- Anh nhớ sự hào nhoáng của sòng bạc Monte Carl, sự xa hoa của cung điện hoàng gia Monaco, anh rất thích những ngôi nhà chọc trời mọc san sát nhau và anh cũng rất thích ngắm nhìn biển khơi trong xanh mát lành. Đó là thiên đường nghỉ dưỡng và vui chơi của giới siêu giàu Teru à.
Hướng Nhật uốn ba tấc lưỡi, phát huy hết sở trường ba hoa của hắn. Quả nhiên đầu dây bên kia không giấu nổi vui mừng, nàng cười khúc khích:
- Jack, thật không ngờ anh đã tới Monaco rồi, lại còn rất quen thuộc nữa chứ! Giá như... chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn thì vui biết mấy.
Nữ hoàng lại dùng giọng thỏ thẻ đáng yêu, câu cuối cùng thanh âm mị hoặc đến kinh người, nếu Hướng Nhật không sớm quen biết nàng thì hắn dám khẳng định người đang nói nhất định là "yêu tinh" chuyên đi quyến rũ nam nhân.
Hai người tâm sự yêu đương vài câu rồi lưu luyến gác máy. Vừa nhét điện thoại vào túi quần, đang định nhấn chuông thì từ trong nhà đã phát ra tiếng nói mang tính chất bất ngờ:
- Ai ngoài đó vậy. Là anh phải không Hướng Quỳ?
Giọng nói tươi trẻ, tràn đầy năng lượng ấy không ai khác chính là của Sở Sở đại mỹ nhân. Nàng vừa nói vừa vội ra ngoài, mắt nhìn thấy nam nhân mà đã rưng rưng. Chứng kiến cảnh tượng này lòng Hướng Nhật quạnh đau.
- Hướng Quỳ, đúng là anh rồi, sao về tới sân bay không nói với em để em ra đón?
Nàng vừa nói vừa vội vàng mở cửa, mới xa nàng có mấy ngày mà Hướng Nhật trông thấy Sở Sở còn xinh đẹp, đáng yêu hơn vài lần.
- Vợ yêu, anh có máy bay chở đến tận nhà rồi. Anh chỉ...
Hướng Nhật đang định nói hắn chỉ mất chút công đi bộ thôi thì Sở Sở cũng vừa mở được cửa ra, chưa cần biết lý do là gì nàng đã vội vàng nhảy lên người hắn, dâng cho hắn môi thơm, cảm giác ngọt ngào ấp áp, thân thuộc nhanh chóng khiến cả hai người điên cuồng quấn vào nhau. Cả người Sở Sở nép vào trong lòng hắn:
- Em nhớ anh lắm!
Mắt Sở Sở bỗng dưng dưng, trong thoáng chốc phủ lên làn sương mờ ảo.
Hướng Nhật ôm chọn cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng ả thơm mùi hương phụ nữ tươi trẻ đầy sức sống.
- Có anh đây rồi, chẳng phải mỗi ngày anh đều gọi cho em sao? Ngoan, cười nhiều một chút mới đẹp.
- Mặc kệ, em vẫn nhớ anh. Anh đừng đi nữa có được không?
Sở Sở lười biếng ôm chặt lấy hắn và không hề có ý buông tay. Hướng Nhật biết là không thể dùng lời nói để đối phó với tình cảnh này được nữa, bèn dùng chút lực nhấc bổng nàng lên rồi bế trên tay.
Sở Sở bị tập kích bất ngờ, nàng dãy dụa hệt như một con cá:
- Này, làm cái gì vậy, mau buông em ra, ngại chết đi được.
Nếu chỉ có một mình nàng ở trong nhà thì Sở Sở sẽ còn có chút tự tin, đằng này trong nhà còn có biết bao nhiêu nữ nhân, những cái hành động nhạy cảm như thế này thật sự khiến nàng có chút xấu hổ.
- Hai ta là vợ chồng hợp pháp em ngại gì chứ?
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Tối nay chúng mình ngủ chung đi.
Trong nháy mắt sắc mặt Sở Sở đỏ như trái cà chua, đấm yêu vào ngực hắn:
- Lưu manh xấu xa, mới vừa về đã đòi...
Sở Sở căn bản là xấu hổ không dám nói ra những từ nhạy cảm bèn ngập ngừng ngắt quãng:
- Còn không mau thả người ta xuống, nếu không tối nay anh đừng hòng bước vào phòng em.
- Tuân lệnh vợ yêu!
Hướng Nhật cười dâm đãng rồi nhẹ nhàng thả nàng xuống. Còn đang định chiếm tiện nghi ôm lấy vòng eo của nàng cùng bước vào thì từ trong nhà đã rầm rầm tiếng bước chân, tiếp theo là một nhóm bảy, tám mỹ nhân với sắc đẹp kinh thiên động địa, hại nước hại dân vây quanh hắn:
- A, Hướng Quỳ, anh về rồi ư? - Nè sao không nói để chúng em ra đón. - Sự phụ, người đi lâu quá đấy. - Anh đi đường có mệt không? - Chịu mò mặt về rồi à? - Anh xong nhiệm vụ rồi sao? - Thằng nhóc nhà ngươi lại ra ngoài tán gái chứ gì? - Em họ, vào tắm rửa rồi ăn cơm đi mọi người đang chờ.
Ngoài mấy cô gái quan hệ đang còn mập mờ ra, Hướng Nhật tặng cho Thạch Thanh, Thiết Uyển, An Tâm mỗi người một nụ hôn rồi hắn cũng chẳng thể tự do đi lại mà sớm đã bị An Tâm quấn lấy cánh tay hắn mà kéo đi.
- Nói cho em biết ở Mỹ có vui không? Anh không có léng phéng với con nào đấy chứ? Làm gì mà đi đến tận mấy ngày liền? Em nhớ anh lắm đấy có biết không? Sao anh không nói gì? Anh giận em à? Hay là anh có người khác rồi...
Liên tục hỏi một hồi không có điểm dừng, cũng không để cho hắn nói luôn, người mà có thể luyện đến trình độ tưởng tượng thượng thừa như vậy chỉ có An Tâm, An đại tiểu thư đang ra sức quấn quýt lấy hắn.
Hướng Nhật cười khổ, xoa xoa đầu nàng:
- Anh vừa mới về, không phải là em đã muốn...
Hướng Nhật ngập ngừng ghé sát vào tai nàng với giọng nói dâm đãng khiến An Tâm đỏ mặt tía tai, đương nhiên nàng biết hắn muốn ám chỉ điều gì. Giữa bao nhiêu người thế này nói ra những chuyện như vậy, ngay cả An Tâm cũng không tránh khỏi xấu hổ, đang định lên tiếng thanh minh thì Hướng Nhật lại cao giọng nói:
- Anh có một ý này, hay là tất cả chúng ta cùng nhau tắm uyên ương đi. Hắc hắc...
Lời vừa nói ra liền bị các nàng lên tiếng phản đối gay gắt, người nào người đó đỏ hết cả mặt, rồi nhanh chóng đẩy hắn vào nhà tắm một mình. Hướng Nhật nói nhưng cũng không hi vọng sẽ thành sự thật, ngồi trong bồn tắm một mình, thả mình vào dòng nước mát lạnh, Hướng Nhật thầm nghĩ đến thân hình nóng bóng của các nàng, trong đầu đã sớm mường tượng ra viễn cảnh tươi đẹp đêm nay sẽ tập kích từng người một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.