Chương 480: Trêu chọc Tinh Tinh
Lý Tiếu Tà
02/04/2013
Chửi bất công xã hội cũng được, chửi bọn tham nhũng, bọn đại gia dùng tiền bố mẹ cướp được của dân mà xài cũng ok, tự sướng cũng được, độc bá thiên hạ, thâu tóm thế giới cũng chẳng sao? Nhưng để mà tuyên dương những hành động buôn lậu thuốc phiện mà không chịu sự trừng phạt nào thì không được. Anh em đừng dùng hàng, đừng để người nước ngoài khi nói về thanh niên Việt Nam hay có câu: "Mẹ, 10 thằng thanh niên Việt thì đến 6 thằng nghiện..."
Chương này nội dung phản cảm, khi tác giả để nhân vật chính buôn hàng trắng mà không có cái lương tâm con mẹ gì cả. Nói chung là không nên đọc chương này!!!
Bọn dịch giả tụi mình vẫn để chương này vì cho nó liền mạch nhưng khuyến cáo chẳng cần đọc nó!
Thân
Sau khi bàn tính chuyện phân phối và giá cả“hàng hóa” ổn thỏa rồi, Buck trong lòng thật vui vẻ, hắn vội vội vàng vàng dẫn thủ hạ rời đi, phỏng chừng muốn đem tin tức tốt báo cho tổ chức đứng đằng sau lưng biết càng sớm càng tốt.
- Lão đại, anh thực sự muốn làm loại buôn bán kiểu này ư?
Hầu Tử hiển nhiên không hiểu tại sao Hướng Nhật lại làm vậy, bởi vì lúc trước chính hắn đã dặn dò mình, trong quán rượu tuyệt đối không thể xuất hiện cái loại trò chơi hại người như thế này, nhưng bây giờ lão đại lại tự mình tiếp nhận cái…này, quả thực có phần không hiểu.
- Đương nhiên.
Hướng Nhật cười cười đầy thâm ý sâu xa, lại xoay chuyển lời nói:
- Tuy nhiên, hàng này của chúng ta không thể bán ở đây, có lẽ chúng ta sẽ bán ra nước ngoài.
- Nước ngoài?
Hầu Tử sửng sốt, ngay cả Cuồng Lang bên cạnh cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn.
- Xa thì Châu âu, Châu mỹ, gần thì các hàng xóm láng giềng nào đó?
Hướng Nhật mắt hơi híp, cười tà dị làm cho mọi người hiểu ra.
Hầu Tử nghe xong hai mắt sáng ngời, hưng phấn kêu lên:
- Lão đại, anh muốn đem thứ này bán cho các nước kiểu như Nhật Bản, Hàn Quốc vân vân.
- Cuối cùng cũng không quá ngốc.
Hướng Nhật liếc Hầu Tử một cái rồi lại tiếp tục nhìn Cuồng Lang:
- Cuồng Lang lão đại, anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?
Cuồng Lang ho nhẹ một tiếng, mặc dù rất đồng ý với cái … kế hoạch “Chiến tranh nha phiến” này, nhưng mà hắn càng nghĩ càng thấy nhiều điều rắc rối:
- Nói thật, Hướng tiên sinh, ta biết ngài không muốn thứ này ở trong nước, nhưng mà theo đề nghị kia thì có thể mang theo nguy hiểm cực đại, còn có vấn đề phí chuyên chở…
Hướng Nhật còn không đợi hắn nói xong, khoát tay áo ngắt lời:
- Nguy hiểm tất nhiên là có, phí chuyên chở cũng có thể gia tăng, tuy nhiên đối với lợi ích mà so sánh, những cái này không tính là gì. Huống chi, những cái này chỉ là anh tính toán mà thôi, nếu khi thực hiện sẽ không đơn giản như vậy, đừng quên, chúng ta lại có rất nhiều người tinh tường chuyện này, có thể đem tổn thất này giảm đến tối thiểu.
Hướng Nhật cũng không phải nói không có bằng chứng, từ lúc tiếp nhận lô hàng này, hắn đã có đối sách. Tiếp nhận buôn bán với Buck, không những kiểm soát được buôn bán của đối phương trong nước, càng có thể giảm bớt độc phẩm độc hại tại quốc nội, thuận tiện còn có thể bung nó ra nước ngoài kiếm lời. Cái “đường ra” này mới thực là vấn đề chính, xem ra Hướng Nhật hắn phải tìm con khỉ đột Tinh Tinh chuyên bốc phét kia mới được.
Có chuyện tốt như vậy, làm sao có thể thiếu tên đó chứ? Xem tên Tinh Tinh kia mấy năm trời qua lại giao hảo với các loại phú hào đại gia, bên trong nhất định có chút thủ đoạn bất chánh để lập nghiệp đến bây giờ, việc buôn bán này mà liên hệ với hắn, căn bản là một chuyện dễ dàng. Nghĩ lại, cho dù Tinh Tinh không giúp đỡ được, chẳng phải còn có nhạc phụ tương lai là trùm XHĐ Bắc Hải hay sao? Có lẽ đối với buôn bán như thế này ông ta cũng rất có hứng thú.
Cuồng Lang mặc dù không biết Hướng tiên sinh vì sao mà tự tin như vậy, nhưng đã thấy tận mắt sự lợi hại của hắn, biết đối phương không muốn bại lộ thân phận thần bí, liền không nói cái gì thêm nữa.
Hướng Nhật mỉm cười nhìn về phía hắn:
- Cuồng Lang lão đại, không biết anh đối với cái buôn bán này có hứng thú không?
Hắn đây chính là mời đối phương nhập bọn, có tiền mọi người cùng kiếm. Tuy nhiên, tuyệt đối không thể cho Cuồng Lang kia được nhiều phần, dù sao còn có đám người Tinh Tinh, bọn họ mới là trọng yếu nhất, nhất định phải cho bọn họ phần lời lớn hơn.
- Đương nhiên, chỉ sợ Hướng tiên sinh chê ta là lấy không tiền lương mà thôi.
Cuồng Lang mặt vui mừng đáp lời, loại buôn bán này đúng là món lãi kếch sù nhất trên đời, cái yêu cầu trời sập như thế này thì làm sao mà Cuồng Lang từ chối cho được? Tuy rằng có một chút mạo hiểm, nhưng có người có thân phận và thực lực dũng mãnh như Hướng tiên sinh đây, xảy ra vấn đề gì, tự nhiên có bọn họ gánh, chính mình theo sau có lẽ chỉ uống được một chút thang thang thủy thủy, xuất ra cũng không bao nhiêu lực, mà có thể lấy được thù lao vĩ đại, những việc tốt thế này có cầu cũng có khi chẳng được.
- Lão đại, bọn em cũng rất có hứng thú a!
Hầu Tử ở bên cạnh hưng phấn nói, trong mắt gần như phát sáng ánh màu vàng, hắn cho tới giờ đều lấy lưu manh làm kiêu hãnh, tại sao lại không đụng vào cái loại kia được chứ? Mặc dù lão đại này từng nói là không cho đụng vào, nhưng trong lòng sớm đã chờ đợi từ lâu, lần này lại có thể quang minh chính đại làm buôn bán kích thích như vậy, làm sao có thể buông tha?
- Yên tâm, lão tử có lợi đương nhiên không quên phần của các ngươi.
Hướng Nhật cười mắng trả lời, dường như lại nhớ tới phong cảnh của những thuộc hạ hồi trước, đột nhiên vung tay lên:
- Chỉ cần đi theo lão tử, ăn ngon miệng, uống rượu xịn, chơi gái đẹp, tất cả đều có!
Rõ ràng là thấy người ta trước mặt mình mà làm hành động như đại lão bản vậy, Cuồng Lang cũng làm ra vẻ không thấy, chỉ cười tủm tỉm một bên uống rượu.
Đám người Hầu Tử đặc biệt hưng phấn, lão đại nói đúng, ăn ngon miệng, uống rượu xin, chơi gái đẹp, một cái cũng không thể thiếu a.
***
Ra khỏi quán rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, Hướng Nhật đi tới tòa nhà cao ốc Trung Thiên. Tuy nhiên lần này không phải đến xem công ty mình, mà chính là tìm con khỉ đột kia nói chuyện “tốt” này.
Chiêu Tài bảo toàn công ty, vẫn có cái của nợ chói mắt và quê mùa đó, Hướng Nhật cũng không thèm ngắm nghía mà trực tiếp xông vào.
Đối với bằng hữu của ông chủ, nhân viên công ty không dám ngăn trở, đã sớm gọi điện thoại báo cho ông chủ biết.
Không đợi Hướng Nhật gõ cửa phòng làm việc, Tinh Tinh bên trong đã mở cửa đón hắn đi vào, một mặt cười đùa nói:
- Con rùa, hôm nay thế nào mà ngươi có thời gian đến thăm lão tử? Chẳng lẽ có chuyện tốt tìm ca ca?
Hướng Nhật đĩnh đạc ngồi vào cái ghế duy nhất của hắn trong phòng, cười mắng:
- Ngươi mẹ nó thật thông minh, ngay cả lão tử muốn thả ra rắm gì cũng biết, nói thật cho ta biết, có phải ta chưa đánh rắm mà ngươi đã nghe và ngửi được không thế?
- Cút!
Tinh Tinh một chưởng nặng nề đập vào đầu vai của hắn, không chút lo lắng là lực đập của mình có thể đập bẹp vài tên gia hỏa, hai mắt phẫn nộ mở to:
- Có cái rắm gì thì phóng, lão tử không có nhiều thời gian cùng ngươi chơi đùa.
- Chơi đùa? Đầu khỉ đột ngươi còn có cái trò chơi cao cấp gì nào?
Hướng Nhật cười hắc hắc nói:
- Lần này ta thực sự là có chuyện tốt a, nghe ta nói này Tinh Tinh, nếu ngươi đuổi ta đi nhất định sẽ hối hận.
- Chuyện tốt? Ngươi tìm ta có lần nào mà có chuyện tốt?
Tinh Tinh một chút cũng không tin, không chút lưu tình nào mà châm biếm:
- Nói đi, lại có cái phiền toái gì, cần ca ca giúp ngươi kết thúc?
- Mẹ nó, lão tử trong mắt ngươi chính là người như vậy sao?
Hướng Nhật cũng bắt đầu khó chịu:
- Ta hỏi ngươi, nếu lần này ta ném tiền vào túi ngươi, ngươi có dám giả bộ bất cần mà hất nó ra hay không?
Vừa nghe tới chuyện có quan hệ tới tiền bạc, Tinh Tinh cặp mắt sáng rỡ, khí phách thuần chất gào thét:
- Chỉ cần là tiền, lão tử sẽ không giả bộ và cũng không dám giả bộ!
Tiếp tục xoay chuyển lời nói, nghiêng nghiêng nhìn về phía Hướng Nhật mà nói:
- Tuy nhiên ta không tin, con rùa ngươi lại đem tiền đến cho ta tiêu, hay…là sợ tiền kia làm phỏng tay, cần lão tử làm sạch sẽ? Tuy nhiên phải nói trước, nếu như là buôn bán, ta phải thu 50% phí thủ tục.
- Làm sạch cái rắm! Con mẹ ngươi như thế nào sao không đi ăn cướp đi?
Hướng Nhật biết Tinh Tinh này đúng là hiểu lầm ý của mình, chửi ầm lên. Thằng khốn này đúng là loại chuyên đi cắt cổ, đừng nói là tiền không rõ lai lịch, nhưng chỉ riêng việc muốn thu phí 50% này thì mình cũng muốn ị vào mặt con khỉ đột này rồi. Bỗng chốc bay đi một nửa, đây quả thực là ăn tươi nuốt sống.
- Cướp bóc là phạm pháp a, lão tử là dân thành phố lương thiện tuân thủ luật pháp, cái loại chuyện đáng khinh bỉ kia ta quyết không làm!
Tinh Tinh lớn tiếng bác bỏ, lộ ra bộ mặt chính nghĩa, tuy nhiên miệng lưỡi thì xoay chuyển, đểu giả nói:
- Không biết ngươi đã chấm cái ngân hàng nào chưa? Tốt nhất là cái loại không có bảo vệ, kim khố cũng không cần mật mã, cầm một dao thái đồ ra dọa là có thể khiến người ta lấy xe chở tiền giúp ngươi?
Hướng Nhật há to miệng, vô sỉ, bây giờ hắn mới biết cái gì mới gọi là vô sỉ, đầu óc con khỉ này đúng là toàn phân, không rõ da mặt của loại cầm thú này dày tới đâu, Hướng Nhật chuyển sang mặt khinh người nói:
- Còn có nơi tốt như vậy, thì ta còn nhờ tới ngươi làm gì? Sớm đã bị lão tử cướp mấy vạn lần rồi.
- Nói cũng phải a!
Tinh Tinh cười cười, tiếp tục bày ra vẻ mặt đưa đám:
- Nói thẳng đi, lần này tìm lão tử là có chuyện gì, đừng có lấy chuyện vừa rồi mà gạt lão tử, nếu đúng theo lời ngươi nói thì sự tình có lợi như thế đời nào ngươi còn nhớ tới lão tử chứ?
Hướng Nhật khó chịu hừ nhẹ một tiếng:
- Đ*M*, còn không tin, lần này thật sự là có chuyện tốt dành cho ngươi, còn nhìn xem ngươi có dám nhúng tay vào hay không thôi.
Tinh Tinh lại càng hoảng sợ, dường như là đang nghĩ tới điều gì đó:
- Tiểu tử ngươi sẽ không thật đi đánh cướp ngân hàng đó chứ? Sự tình này thì người đi một mình đi, lão tử sẽ không cùng ngươi điên đâu.
- Mẹ kiếp, ngươi có thể đừng phát huy cái sức tưởng tượng phong phú cứt đái của ngươi không.
Hướng Nhật ra sức dựng ngón giữa lên:
- Chuyện lần này, tuyệt đối là có lợi cho ngươi, mà dù không có lợi ích ngươi cũng lăn xả vào làm!
Đối với tính tình của Tinh Tinh này, Hướng Nhật vô cùng hiểu rõ, cho nên mới dám tự tin nói như vậy.
- Chuyện gì, chẳng lẽ là đi tán gái?
Tinh Tinh hai mắt tỏa sáng, vô sỉ gật đầu:
- Tán gái là chuyện yêu cầu có trình độ cao, chứng thật là cho dù không có lợi ích ta cũng muốn cướp đoạt, ngươi cũng biết, như vậy mới có thể rèn luyện bộ hông của ta có lực mạnh mẽ và bền bỉ, đối với cuộc sống hạnh phúc sau này mới có lợi. Nói đi, đi nơi nào tắm, có cần giới thiệu gì không? Nói trước đã, từ 1 mét 7 trở xuống, không đạt được loại D thì đừng có giới thiệu với ta…
Nghe Tinh Tinh cứ lằng nhằng lải nhải, Hướng Nhật đầu óc choáng váng tới hoa cả mắt, cái này đúng là một tên khốn kiếp phát dục tới nỗi chỉ đi theo mỗi một con đường phát triển cơ quan sinh sản, nhịn không được nữa ngắt lời nói:
- Ta nói Tinh Tinh ngươi, ngươi có thể nghe ta nói hết được không, ngươi còn lảm nhảm như vậy nữa, lão tử thực sự sẽ bỏ đi, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách đó. Nín!
Vừa thấy con rùa này có xu hướng nổi giận, Tinh Tinh cũng không lắm miệng nữa:
- Được rồi, lão tử đây cũng nghe một chút là được chứ gì, tuy nhiên chuyện phiền toái đến lão tử, chi phí cũng không thể ít.
Thấy trong lời nói của hắn luôn lép bép chi phí này nọ, trong lòng Hướng Nhật thầm chửi tên khốn này là dâm côn tiền quyền, cũng không muốn ngăn cản chủ đề, nghiêm mặt nói:
- Tinh Tinh, trong tay ta có một món hàng lớn, ngươi có con đường nào giúp ta tán ra không?
- Hàng? Cái gì hàng?
Tinh Tinh sửng sốt, tiếp theo mặt đầy ngạc nhiên, không dám tin nhìn vào Hướng Nhật:
- Con rùa, ngươi không nói với ta, ngươi đã hít cái thứ kia chứ? Động tới hàng trắng sẽ làm mất hết tính người đó, lão tử tình nguyện đi cướp ngân hàng, cũng không có làm cái chuyện gây hại tới con cháu này!
Nói xong, hung dữ trừng mắt nhìn Hướng Nhật, giống như một con trâu đực đang nổi nóng.
Hướng Nhật con mắt trợn trắng:
- Mẹ kiếp, ngươi cho ngươi là một người nhân phẩm cao thượng, còn người khác là những tên hạ lưu hay sao? Nói cho ngươi biết, mục tiêu của lão tử lần này là nước ngoài, một ăn cứt hai ăn cơm, ngươi chọn cái nào?
Tinh Tinh ban đầu tức giận nhưng nghe xong những lời này, thì trên mặt liền thay thế bằng nụ cười, dường như sự tức giận hồi nãy chỉ là ảo giác, trên thực tế cũng không có sinh ra, vỗ vỗ ngực nói:
- Nói sớm đi, làm ta sợ giật cả mình, nếu như mục tiêu là nước ngoài, đừng nói là khóc, cho dù là phải tung tiền vào, lão tử cũng làm a.
- Vậy đi, chính là ngươi nói đó.
Hướng Nhật nắm nay cái câu hớ của Tinh Tinh.
Tinh Tinh vội vàng rống lên:
- Đó cái rắm, lão tử chỉ ví dụ trìu tượng thôi, có tiền không kiếm, ai mà ngốc như vậy. Có thể đẩy hàng ra nước ngoài, còn có thể kiếm tiền, chuyện đẹp như vậy sao lão tử có thể buông tha?
Nói tới đây, lại dừng lại, nghi hoặc mà nói:
- Ta nói nè con rùa, ngươi có hàng thực sự không đó? Đừng có lừa lão tử đó.
- Hàng ta kiếm được kia bé như chim ngươi vậy.
Hướng Nhật cười đểu nói, vừa làm ra bộ dáng trầm tư, trong mắt thoáng hiện ra nét suy nghĩ:
- Nói thực, nhiều cũng không phải là nhiều mà ít cũng không phải ít, ngươi cũng phải có tâm lý chuẩn bị đi.
- Có bao nhiêu, ngươi đừng giấu nữa, ít một chút cũng không có việc gì, lão tử cũng không có cười ngươi đâu.
Tinh Tinh ra vẻ ta đây cao thượng, trên mặt còn cố ý lộ ra vẻ coi rẻ chuyện này.
Tên ngố này quả nhiên đã bị lừa! Hướng Nhật nở nụ cười tà ác:
- Quả thật là có phần ít, vừa vặn 200 kg.
- Cái gì!
Tinh Tinh mở to cả hai mắt, một bộ dáng kinh ngạc đến ngây người. 200 kg, này còn ít? Chia 40 kg, tách ra mà chứa, cũng đủ chứa cả bao tải to. Với lại, đây là 200 kg, nếu là loại hàng tốt, mà độ tinh khiết còn cao, muốn pha loãng ra, biến ra nhiều bao tải cũng không phải là không thể. Tên chó chết này tưởng là bán bột mì à?
Nhìn vẻ mặt ngây dại của Tinh Tinh, Hướng Nhật biết là gian kế đã thành nên lộ ra vẻ mặt cười thỏa mãn. Đương nhiên, 200 kg hắn nói cũng không phải giả, lần này Buck trở về Bắc Hải cũng có mang nhiều như vậy qua đây, hơn nữa mình cũng không tùy ý lừa gạt Tinh Tinh, chủ yếu có thể làm chấn động hắn cũng xem như là thành công rực rỡ rồi.
Chương này nội dung phản cảm, khi tác giả để nhân vật chính buôn hàng trắng mà không có cái lương tâm con mẹ gì cả. Nói chung là không nên đọc chương này!!!
Bọn dịch giả tụi mình vẫn để chương này vì cho nó liền mạch nhưng khuyến cáo chẳng cần đọc nó!
Thân
Sau khi bàn tính chuyện phân phối và giá cả“hàng hóa” ổn thỏa rồi, Buck trong lòng thật vui vẻ, hắn vội vội vàng vàng dẫn thủ hạ rời đi, phỏng chừng muốn đem tin tức tốt báo cho tổ chức đứng đằng sau lưng biết càng sớm càng tốt.
- Lão đại, anh thực sự muốn làm loại buôn bán kiểu này ư?
Hầu Tử hiển nhiên không hiểu tại sao Hướng Nhật lại làm vậy, bởi vì lúc trước chính hắn đã dặn dò mình, trong quán rượu tuyệt đối không thể xuất hiện cái loại trò chơi hại người như thế này, nhưng bây giờ lão đại lại tự mình tiếp nhận cái…này, quả thực có phần không hiểu.
- Đương nhiên.
Hướng Nhật cười cười đầy thâm ý sâu xa, lại xoay chuyển lời nói:
- Tuy nhiên, hàng này của chúng ta không thể bán ở đây, có lẽ chúng ta sẽ bán ra nước ngoài.
- Nước ngoài?
Hầu Tử sửng sốt, ngay cả Cuồng Lang bên cạnh cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn.
- Xa thì Châu âu, Châu mỹ, gần thì các hàng xóm láng giềng nào đó?
Hướng Nhật mắt hơi híp, cười tà dị làm cho mọi người hiểu ra.
Hầu Tử nghe xong hai mắt sáng ngời, hưng phấn kêu lên:
- Lão đại, anh muốn đem thứ này bán cho các nước kiểu như Nhật Bản, Hàn Quốc vân vân.
- Cuối cùng cũng không quá ngốc.
Hướng Nhật liếc Hầu Tử một cái rồi lại tiếp tục nhìn Cuồng Lang:
- Cuồng Lang lão đại, anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?
Cuồng Lang ho nhẹ một tiếng, mặc dù rất đồng ý với cái … kế hoạch “Chiến tranh nha phiến” này, nhưng mà hắn càng nghĩ càng thấy nhiều điều rắc rối:
- Nói thật, Hướng tiên sinh, ta biết ngài không muốn thứ này ở trong nước, nhưng mà theo đề nghị kia thì có thể mang theo nguy hiểm cực đại, còn có vấn đề phí chuyên chở…
Hướng Nhật còn không đợi hắn nói xong, khoát tay áo ngắt lời:
- Nguy hiểm tất nhiên là có, phí chuyên chở cũng có thể gia tăng, tuy nhiên đối với lợi ích mà so sánh, những cái này không tính là gì. Huống chi, những cái này chỉ là anh tính toán mà thôi, nếu khi thực hiện sẽ không đơn giản như vậy, đừng quên, chúng ta lại có rất nhiều người tinh tường chuyện này, có thể đem tổn thất này giảm đến tối thiểu.
Hướng Nhật cũng không phải nói không có bằng chứng, từ lúc tiếp nhận lô hàng này, hắn đã có đối sách. Tiếp nhận buôn bán với Buck, không những kiểm soát được buôn bán của đối phương trong nước, càng có thể giảm bớt độc phẩm độc hại tại quốc nội, thuận tiện còn có thể bung nó ra nước ngoài kiếm lời. Cái “đường ra” này mới thực là vấn đề chính, xem ra Hướng Nhật hắn phải tìm con khỉ đột Tinh Tinh chuyên bốc phét kia mới được.
Có chuyện tốt như vậy, làm sao có thể thiếu tên đó chứ? Xem tên Tinh Tinh kia mấy năm trời qua lại giao hảo với các loại phú hào đại gia, bên trong nhất định có chút thủ đoạn bất chánh để lập nghiệp đến bây giờ, việc buôn bán này mà liên hệ với hắn, căn bản là một chuyện dễ dàng. Nghĩ lại, cho dù Tinh Tinh không giúp đỡ được, chẳng phải còn có nhạc phụ tương lai là trùm XHĐ Bắc Hải hay sao? Có lẽ đối với buôn bán như thế này ông ta cũng rất có hứng thú.
Cuồng Lang mặc dù không biết Hướng tiên sinh vì sao mà tự tin như vậy, nhưng đã thấy tận mắt sự lợi hại của hắn, biết đối phương không muốn bại lộ thân phận thần bí, liền không nói cái gì thêm nữa.
Hướng Nhật mỉm cười nhìn về phía hắn:
- Cuồng Lang lão đại, không biết anh đối với cái buôn bán này có hứng thú không?
Hắn đây chính là mời đối phương nhập bọn, có tiền mọi người cùng kiếm. Tuy nhiên, tuyệt đối không thể cho Cuồng Lang kia được nhiều phần, dù sao còn có đám người Tinh Tinh, bọn họ mới là trọng yếu nhất, nhất định phải cho bọn họ phần lời lớn hơn.
- Đương nhiên, chỉ sợ Hướng tiên sinh chê ta là lấy không tiền lương mà thôi.
Cuồng Lang mặt vui mừng đáp lời, loại buôn bán này đúng là món lãi kếch sù nhất trên đời, cái yêu cầu trời sập như thế này thì làm sao mà Cuồng Lang từ chối cho được? Tuy rằng có một chút mạo hiểm, nhưng có người có thân phận và thực lực dũng mãnh như Hướng tiên sinh đây, xảy ra vấn đề gì, tự nhiên có bọn họ gánh, chính mình theo sau có lẽ chỉ uống được một chút thang thang thủy thủy, xuất ra cũng không bao nhiêu lực, mà có thể lấy được thù lao vĩ đại, những việc tốt thế này có cầu cũng có khi chẳng được.
- Lão đại, bọn em cũng rất có hứng thú a!
Hầu Tử ở bên cạnh hưng phấn nói, trong mắt gần như phát sáng ánh màu vàng, hắn cho tới giờ đều lấy lưu manh làm kiêu hãnh, tại sao lại không đụng vào cái loại kia được chứ? Mặc dù lão đại này từng nói là không cho đụng vào, nhưng trong lòng sớm đã chờ đợi từ lâu, lần này lại có thể quang minh chính đại làm buôn bán kích thích như vậy, làm sao có thể buông tha?
- Yên tâm, lão tử có lợi đương nhiên không quên phần của các ngươi.
Hướng Nhật cười mắng trả lời, dường như lại nhớ tới phong cảnh của những thuộc hạ hồi trước, đột nhiên vung tay lên:
- Chỉ cần đi theo lão tử, ăn ngon miệng, uống rượu xịn, chơi gái đẹp, tất cả đều có!
Rõ ràng là thấy người ta trước mặt mình mà làm hành động như đại lão bản vậy, Cuồng Lang cũng làm ra vẻ không thấy, chỉ cười tủm tỉm một bên uống rượu.
Đám người Hầu Tử đặc biệt hưng phấn, lão đại nói đúng, ăn ngon miệng, uống rượu xin, chơi gái đẹp, một cái cũng không thể thiếu a.
***
Ra khỏi quán rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, Hướng Nhật đi tới tòa nhà cao ốc Trung Thiên. Tuy nhiên lần này không phải đến xem công ty mình, mà chính là tìm con khỉ đột kia nói chuyện “tốt” này.
Chiêu Tài bảo toàn công ty, vẫn có cái của nợ chói mắt và quê mùa đó, Hướng Nhật cũng không thèm ngắm nghía mà trực tiếp xông vào.
Đối với bằng hữu của ông chủ, nhân viên công ty không dám ngăn trở, đã sớm gọi điện thoại báo cho ông chủ biết.
Không đợi Hướng Nhật gõ cửa phòng làm việc, Tinh Tinh bên trong đã mở cửa đón hắn đi vào, một mặt cười đùa nói:
- Con rùa, hôm nay thế nào mà ngươi có thời gian đến thăm lão tử? Chẳng lẽ có chuyện tốt tìm ca ca?
Hướng Nhật đĩnh đạc ngồi vào cái ghế duy nhất của hắn trong phòng, cười mắng:
- Ngươi mẹ nó thật thông minh, ngay cả lão tử muốn thả ra rắm gì cũng biết, nói thật cho ta biết, có phải ta chưa đánh rắm mà ngươi đã nghe và ngửi được không thế?
- Cút!
Tinh Tinh một chưởng nặng nề đập vào đầu vai của hắn, không chút lo lắng là lực đập của mình có thể đập bẹp vài tên gia hỏa, hai mắt phẫn nộ mở to:
- Có cái rắm gì thì phóng, lão tử không có nhiều thời gian cùng ngươi chơi đùa.
- Chơi đùa? Đầu khỉ đột ngươi còn có cái trò chơi cao cấp gì nào?
Hướng Nhật cười hắc hắc nói:
- Lần này ta thực sự là có chuyện tốt a, nghe ta nói này Tinh Tinh, nếu ngươi đuổi ta đi nhất định sẽ hối hận.
- Chuyện tốt? Ngươi tìm ta có lần nào mà có chuyện tốt?
Tinh Tinh một chút cũng không tin, không chút lưu tình nào mà châm biếm:
- Nói đi, lại có cái phiền toái gì, cần ca ca giúp ngươi kết thúc?
- Mẹ nó, lão tử trong mắt ngươi chính là người như vậy sao?
Hướng Nhật cũng bắt đầu khó chịu:
- Ta hỏi ngươi, nếu lần này ta ném tiền vào túi ngươi, ngươi có dám giả bộ bất cần mà hất nó ra hay không?
Vừa nghe tới chuyện có quan hệ tới tiền bạc, Tinh Tinh cặp mắt sáng rỡ, khí phách thuần chất gào thét:
- Chỉ cần là tiền, lão tử sẽ không giả bộ và cũng không dám giả bộ!
Tiếp tục xoay chuyển lời nói, nghiêng nghiêng nhìn về phía Hướng Nhật mà nói:
- Tuy nhiên ta không tin, con rùa ngươi lại đem tiền đến cho ta tiêu, hay…là sợ tiền kia làm phỏng tay, cần lão tử làm sạch sẽ? Tuy nhiên phải nói trước, nếu như là buôn bán, ta phải thu 50% phí thủ tục.
- Làm sạch cái rắm! Con mẹ ngươi như thế nào sao không đi ăn cướp đi?
Hướng Nhật biết Tinh Tinh này đúng là hiểu lầm ý của mình, chửi ầm lên. Thằng khốn này đúng là loại chuyên đi cắt cổ, đừng nói là tiền không rõ lai lịch, nhưng chỉ riêng việc muốn thu phí 50% này thì mình cũng muốn ị vào mặt con khỉ đột này rồi. Bỗng chốc bay đi một nửa, đây quả thực là ăn tươi nuốt sống.
- Cướp bóc là phạm pháp a, lão tử là dân thành phố lương thiện tuân thủ luật pháp, cái loại chuyện đáng khinh bỉ kia ta quyết không làm!
Tinh Tinh lớn tiếng bác bỏ, lộ ra bộ mặt chính nghĩa, tuy nhiên miệng lưỡi thì xoay chuyển, đểu giả nói:
- Không biết ngươi đã chấm cái ngân hàng nào chưa? Tốt nhất là cái loại không có bảo vệ, kim khố cũng không cần mật mã, cầm một dao thái đồ ra dọa là có thể khiến người ta lấy xe chở tiền giúp ngươi?
Hướng Nhật há to miệng, vô sỉ, bây giờ hắn mới biết cái gì mới gọi là vô sỉ, đầu óc con khỉ này đúng là toàn phân, không rõ da mặt của loại cầm thú này dày tới đâu, Hướng Nhật chuyển sang mặt khinh người nói:
- Còn có nơi tốt như vậy, thì ta còn nhờ tới ngươi làm gì? Sớm đã bị lão tử cướp mấy vạn lần rồi.
- Nói cũng phải a!
Tinh Tinh cười cười, tiếp tục bày ra vẻ mặt đưa đám:
- Nói thẳng đi, lần này tìm lão tử là có chuyện gì, đừng có lấy chuyện vừa rồi mà gạt lão tử, nếu đúng theo lời ngươi nói thì sự tình có lợi như thế đời nào ngươi còn nhớ tới lão tử chứ?
Hướng Nhật khó chịu hừ nhẹ một tiếng:
- Đ*M*, còn không tin, lần này thật sự là có chuyện tốt dành cho ngươi, còn nhìn xem ngươi có dám nhúng tay vào hay không thôi.
Tinh Tinh lại càng hoảng sợ, dường như là đang nghĩ tới điều gì đó:
- Tiểu tử ngươi sẽ không thật đi đánh cướp ngân hàng đó chứ? Sự tình này thì người đi một mình đi, lão tử sẽ không cùng ngươi điên đâu.
- Mẹ kiếp, ngươi có thể đừng phát huy cái sức tưởng tượng phong phú cứt đái của ngươi không.
Hướng Nhật ra sức dựng ngón giữa lên:
- Chuyện lần này, tuyệt đối là có lợi cho ngươi, mà dù không có lợi ích ngươi cũng lăn xả vào làm!
Đối với tính tình của Tinh Tinh này, Hướng Nhật vô cùng hiểu rõ, cho nên mới dám tự tin nói như vậy.
- Chuyện gì, chẳng lẽ là đi tán gái?
Tinh Tinh hai mắt tỏa sáng, vô sỉ gật đầu:
- Tán gái là chuyện yêu cầu có trình độ cao, chứng thật là cho dù không có lợi ích ta cũng muốn cướp đoạt, ngươi cũng biết, như vậy mới có thể rèn luyện bộ hông của ta có lực mạnh mẽ và bền bỉ, đối với cuộc sống hạnh phúc sau này mới có lợi. Nói đi, đi nơi nào tắm, có cần giới thiệu gì không? Nói trước đã, từ 1 mét 7 trở xuống, không đạt được loại D thì đừng có giới thiệu với ta…
Nghe Tinh Tinh cứ lằng nhằng lải nhải, Hướng Nhật đầu óc choáng váng tới hoa cả mắt, cái này đúng là một tên khốn kiếp phát dục tới nỗi chỉ đi theo mỗi một con đường phát triển cơ quan sinh sản, nhịn không được nữa ngắt lời nói:
- Ta nói Tinh Tinh ngươi, ngươi có thể nghe ta nói hết được không, ngươi còn lảm nhảm như vậy nữa, lão tử thực sự sẽ bỏ đi, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách đó. Nín!
Vừa thấy con rùa này có xu hướng nổi giận, Tinh Tinh cũng không lắm miệng nữa:
- Được rồi, lão tử đây cũng nghe một chút là được chứ gì, tuy nhiên chuyện phiền toái đến lão tử, chi phí cũng không thể ít.
Thấy trong lời nói của hắn luôn lép bép chi phí này nọ, trong lòng Hướng Nhật thầm chửi tên khốn này là dâm côn tiền quyền, cũng không muốn ngăn cản chủ đề, nghiêm mặt nói:
- Tinh Tinh, trong tay ta có một món hàng lớn, ngươi có con đường nào giúp ta tán ra không?
- Hàng? Cái gì hàng?
Tinh Tinh sửng sốt, tiếp theo mặt đầy ngạc nhiên, không dám tin nhìn vào Hướng Nhật:
- Con rùa, ngươi không nói với ta, ngươi đã hít cái thứ kia chứ? Động tới hàng trắng sẽ làm mất hết tính người đó, lão tử tình nguyện đi cướp ngân hàng, cũng không có làm cái chuyện gây hại tới con cháu này!
Nói xong, hung dữ trừng mắt nhìn Hướng Nhật, giống như một con trâu đực đang nổi nóng.
Hướng Nhật con mắt trợn trắng:
- Mẹ kiếp, ngươi cho ngươi là một người nhân phẩm cao thượng, còn người khác là những tên hạ lưu hay sao? Nói cho ngươi biết, mục tiêu của lão tử lần này là nước ngoài, một ăn cứt hai ăn cơm, ngươi chọn cái nào?
Tinh Tinh ban đầu tức giận nhưng nghe xong những lời này, thì trên mặt liền thay thế bằng nụ cười, dường như sự tức giận hồi nãy chỉ là ảo giác, trên thực tế cũng không có sinh ra, vỗ vỗ ngực nói:
- Nói sớm đi, làm ta sợ giật cả mình, nếu như mục tiêu là nước ngoài, đừng nói là khóc, cho dù là phải tung tiền vào, lão tử cũng làm a.
- Vậy đi, chính là ngươi nói đó.
Hướng Nhật nắm nay cái câu hớ của Tinh Tinh.
Tinh Tinh vội vàng rống lên:
- Đó cái rắm, lão tử chỉ ví dụ trìu tượng thôi, có tiền không kiếm, ai mà ngốc như vậy. Có thể đẩy hàng ra nước ngoài, còn có thể kiếm tiền, chuyện đẹp như vậy sao lão tử có thể buông tha?
Nói tới đây, lại dừng lại, nghi hoặc mà nói:
- Ta nói nè con rùa, ngươi có hàng thực sự không đó? Đừng có lừa lão tử đó.
- Hàng ta kiếm được kia bé như chim ngươi vậy.
Hướng Nhật cười đểu nói, vừa làm ra bộ dáng trầm tư, trong mắt thoáng hiện ra nét suy nghĩ:
- Nói thực, nhiều cũng không phải là nhiều mà ít cũng không phải ít, ngươi cũng phải có tâm lý chuẩn bị đi.
- Có bao nhiêu, ngươi đừng giấu nữa, ít một chút cũng không có việc gì, lão tử cũng không có cười ngươi đâu.
Tinh Tinh ra vẻ ta đây cao thượng, trên mặt còn cố ý lộ ra vẻ coi rẻ chuyện này.
Tên ngố này quả nhiên đã bị lừa! Hướng Nhật nở nụ cười tà ác:
- Quả thật là có phần ít, vừa vặn 200 kg.
- Cái gì!
Tinh Tinh mở to cả hai mắt, một bộ dáng kinh ngạc đến ngây người. 200 kg, này còn ít? Chia 40 kg, tách ra mà chứa, cũng đủ chứa cả bao tải to. Với lại, đây là 200 kg, nếu là loại hàng tốt, mà độ tinh khiết còn cao, muốn pha loãng ra, biến ra nhiều bao tải cũng không phải là không thể. Tên chó chết này tưởng là bán bột mì à?
Nhìn vẻ mặt ngây dại của Tinh Tinh, Hướng Nhật biết là gian kế đã thành nên lộ ra vẻ mặt cười thỏa mãn. Đương nhiên, 200 kg hắn nói cũng không phải giả, lần này Buck trở về Bắc Hải cũng có mang nhiều như vậy qua đây, hơn nữa mình cũng không tùy ý lừa gạt Tinh Tinh, chủ yếu có thể làm chấn động hắn cũng xem như là thành công rực rỡ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.