Chương 812: Vai nữ chính!
Lý Tiếu Tà
03/04/2013
Dịch Thiên Hành trầm tư rất lâu rồi quyết định:
- Tốt, tao đáp ứng mày, vai nữ số 1 do mày tuyển nhưng tao sẽ rút toàn bộ đầu tư.
- Dịch thiếu, anh không thể như vậy...
Cô gái nhỏ nhắn còn chưa nói gì thì họ Hoàng bên cạnh vừa nghe rút đầu tư liền gào lên, đây là rút đầu tư, hắn đi đâu tìm những kẻ tài trợ coi tiền như rác? Còn vở tường này thì sao?
- Rút à, đúng lúc tao muốn đầu tư một bộ phim.
Hướng Nhật không quan tâm, Dịch Thiên Hành cũng là bà con với hắn nên cũng không thể quá ép buộc đối phương bỏ tiền còn mình chiếm lợi, thiên hạ nào có đạo lí như vậy. Gã họ Hoàng đang gào lên liền im bặt tựa như bị bóp cổ, vẻ mặt khiếp sợ cùng kích động nhìn Hướng Nhật.
- Đạo diễn Hoàng, hắn bỏ rao bao nhiêu tiền?
Hướng Nhật nhìn về phía gã họ Hoàng, chỉ chỉ Dịch Thiên Hành vốn đang đắc ý vì rút đầu tư thì khuôn mặt dần chuyển sang tái mét.
- 100 triệu.
Họ Hoàng run rẩy giơ lên một ngón tay.
- 100 triệu mà cũng đòi làm tuồng cung đình?
Hướng Nhật khinh thường cười, thực ra việc này hắn cũng không cần ra tay nhưng một ức cũng chỉ là như cái lông trâu, không thấm vào đâu. Dịch Thiên Hành cùng Sở nhị thiếu nghe lời này của Hướng Nhật thì vẻ mặt chán nản, phải biết rằng 100 triệu là cả hai góp vào, không ngờ đối phương còn chê ít.
Dịch Thiên Hành mơ hồ biết thực lực Hướng Nhật nên tuy thấy nhục nhã nhưng lòng cũng thừa nhận quả thực đối phương có vốn. Đáng giận là tài chính trong nhà hắn không thể sử dụng. Sở nhị thiếu thì không biết thực lực của Hướng Nhật, trong lòng thầm cười nhạt, đối phương cũng miễn cưỡng biết bác mình mà thôi, lại còn mạnh mồm nói 100 triệu quá ít, chẳng lẽ có thể mượn tiền từ chỗ bác mình hay sao?
- Tôi chi 300 triệu để nàng làm vai nữ chính, ông cố mà làm thành một vở tuồng cung đình cho tốt, nếu không đủ thì có thể đến tìm tôi.
Hướng Nhật chỉ chỉ Hà Thần ở bên cạnh chậm rãi nói, dường như chuyện này không đáng quan tâm, mà 300 triệu cũng tùy tiện ném đi không cần để ý. Gã họ Hoàng run rẩy, mừng như điên liền thay đổi cách xưng hô:
- Hướng thiếu gia, là thật sao?
- Sao, sợ tôi không có tiền à?
Hướng Nhật khẽ cười móc cuốn chi phiếu ra kí một tờ cho hắn. Đạo diễn Hoàng run rẩy cầm tờ chi phiếu, nhìn dãy số “0” vô tận kia liền nói đù lời cam đoan:
- Hướng thiếu gia, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không làm anh thất vọng, nhất định sẽ làm tốt...
Những người bên cạnh cũng kinh hãi nhìn vẻ kích động của đạo diễn Hoàng. Đương nhiên bọn họ không cho rằng chi phiếu là giả mà là chi phiếu 300 triệu tiền mặt chân chính. Hà Thần ở bên cạnh Hướng Nhật cũng run rẩy, đó là 300 triệu, không phải là ba xu! Nàng không tin nổi, đặc công có nhiều tiền như vậy sao? Không phải là ăn cướp chứ? Nếu như vậy sẽ phải ngồi tù... Không đúng, 300 triệu giết người cũng đủ.
Suy nghĩ miên man một lúc, ánh mắt hai cô gái bên cạnh Dịch Thiên Hành cùng Sở nhị thiếu càng trở nên oán độc, tiểu hồ ly tinh này gặp được kẻ coi tiền như rác mà các nàng lại không may mắn như vậy. Càng nghĩ càng ra sức dùng bộ ngực chà chà lên cánh tay gã đàn ông bên cạnh, nhìn Hướng Nhật với ánh mắt sáng rực, dụ dỗ hắn qua bên này, không chừng...
Mà biểu hiện của hai người khiến Dịch Thiên Hành cùng Sở nhị thiếu cảm thấy nguy cơ, biết loại phụ nữ này đều thích tiền, có tiền là đại gia. Biểu hiện mạnh mẽ của Hướng Nhật làm bọn hắn mờ nhạt, còn mặt mũi nào mà ở lại?
Ngồi không yên, Dịch Thiên Hành liền đứng dậy trước, nói với Sở nhị thiếu:
- Chúng ta đi.
Nói xong liền kéo cô gái bên cạnh. Sở nhị thiếu cũng làm theo. Tuy rằng hai cô gái không tình nguyện nhưng bây giờ hai người này vẫn là két tiền của mình, không thể khiến bọn hắn khó chịu.
Bọn họ đi được vài bước thì Hướng Nhật liền nói:
- Dịch thiếu gia đúng không? Chờ một chút đã.
Dịch Thiên Hành xoay người lại lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, trong lòng cảm thấy uất nghẹn nhưng vẫn phải nín nhịn. Trong lòng thầm quyết tâm đợi lúc về liền hung hăng chơi đùa với cô nàng nhỏ bé bên cạnh một phen xem còn dám dụ dỗ đàn ông trước mặt mình nữa hay không.
- Gọi điện thoại về nhà bảo Trù Ngu đến Bắc Hải giúp mày.
Hướng Nhật liền có lòng riêng, tuy trước đó cũng từng nói với lão gia tử để Trù Ngu tự do yêu đương, ôn cũng đã đồng ý không ép nàng nhưng mình sao có thể yên tâm? Mà mỗi lần thân mật với Dịch Trù Ngu đều có cảm giác kích thích, cứ mỗi động tác lại nghe phía dưới rên rỉ “em họ, nhẹ nhàng một chút”, tư vị này thực khó tả, tuyệt đối không có gã đàn ông nào có thể kháng cự.
- Trù Ngu... Mày biết nàng?
Dịch Thiên Hành biến sắc, hắn còn chưa biết thân phận Hướng Nhật đương nhiên thấy kì quái, sao kẻ này lại biết em họ chưa từng rời khỏi thủ đô của mình. Mà nghe hắn xưng hô dường như còn rất gần gũi với nàng.
- Thì ra mày ở ngoài phong lưu khoái hoạt, trong nhà xảy ra chuyện gì cũng không biết?
Hướng Nhật châm chọc.
- Rốt cục mày là ai?
Dịch Thiên Hành cắn răng, cũng không phải không tò mò với thân phận Hướng Nhật, nhưng trưởng bối trong không ai nói mà còn dặn đừng chọc hắn, mà hắn cũng không biết nguyên nhân. Hiện giờ Hướng Nhật nói vậy hiển nhiên đối phương biết rất rõ.
- Tao là ai không quan trọng, nhưng mà lão thái thái nói nếu ở Bắc Hải gặp mày thì tao có quyền giám sát chặt chẽ. Nếu gặp phiền toái thì tao có thể dạy bảo cho tốt!
Hướng Nhật không hề nói dối, cũng không thèm bịa đặt bởi thực sự lão thái thái đã nói qua. Cũng bởi lão thái thái thấy cháu ngoại không gì không làm được, lại nghĩ tới đám con cháu không có tiền đồ trong nhà liền muốn hắn giúp đỡ.
Dịch Thiên Hành càng mù mịt, đối phương biết cả lão thái thái thì khẳng định có quan hệ với Dịch gia. Mà lão thái thái đã nói vậy cũng chứng minh quan hệ của Hướng Nhật cùng Dịch gia không đơn giản, thậm chí lão thái thái còn cực kì tin tưởng nếu không sẽ chẳng nói như vậy.
- Lời tao nói có thể như gió thoảng bên tai nhưng tốt nhất đừng để tao biết chuyện xấu mày làm, nếu không, tao cũng không ngại dạy dỗ mày giùm lão thái thái!
Có cơ hội được quang minh chính đại đánh Dịch Thiên Hành, nếu gặp được thì thực sự Hướng Nhật cũng không ngại như đã nói. Dịch Thiên Hành mặt tái mét rồi chuyển thành trắng bệch, hừ một tiếng rồi kéo cô gái xinh xắn ra ngoài. Sở nhị thiếu cũng cúp đuôi theo sau.
Đợi cả đám đi rồi, gã họ Hoàng mới chìa khuôn mặt nịnh hót tới gần Hướng Nhật, biết được đây mới là Boss thực sự hắn không dám chậm trễ:
- Hướng thiếu gia, thức ăn ở đây đã nguội rồi, hay tôi gọi giúp anh một bàn?
- Không cần.
Hướng Nhật quay sang phía Hà Thần:
- Vai nữ chính, chúc mừng.
Hà Thần đã qua cơn khiếp sợ, nhưng bỏ ra 300 triệu để mình làm diễn viên chính vẫn khiến nàng vẫn còn mơ hồ, cảm giác như đang mơ:
- Tôi thực sự có thể nhận vai nữ chính sao?
- Hà tiểu thư, Hướng thiếu gia nói thì nhất định là vai nữ chính.
Đạo điễn Hoàng ở bên liền nịnh nọt, lúc này hắn không còn dám có ý đồ gì với Hà Thần, chỉ hận không thể cung phụng nàng như tổ tông nhà mình. Đây chính là phụ nữ của Hướng Nhật, nếu mình có chỗ nào bất kính không chừng biến mất khỏi thế gian lúc nào chẳng hay.
- Tôi thực sự là diễn viên chính.
Đột nhiên Hà Thần “oa” một tiếng, ôm cổ Hướng Nhật hung hăng hôn hắn một cái.khuôn mặt Hướng Nhật ươn ướt thì dở khóc dở cười liền nói đùa:
- Tôi giúp cô một cái ơn lớn vậy, cô cũng nên dùng thân báo đáp đi chứ?
- Nếu không thì anh làm gì?
Hà Thần chu miệng lên:
- Nói cho anh biết, tôi sẽ không lấy thân báo đáp. Cùng lắm chờ tôi nổi tiếng sẽ kí miễn phí cho anh mười cái, ha ha...
Nha đầu này quên mất tên mình là gì rồi! Đạo diễn Hoàng không dám nói gì, thấy cảnh này cũng chỉ biết líu lưỡi, không lấy thân báo đáp, có cho hay không cũng thế thôi. Nhưng lời này hắn chỉ dám để trong lòng chứ đánh chết cũng không dám nói ra!
- Tốt, tao đáp ứng mày, vai nữ số 1 do mày tuyển nhưng tao sẽ rút toàn bộ đầu tư.
- Dịch thiếu, anh không thể như vậy...
Cô gái nhỏ nhắn còn chưa nói gì thì họ Hoàng bên cạnh vừa nghe rút đầu tư liền gào lên, đây là rút đầu tư, hắn đi đâu tìm những kẻ tài trợ coi tiền như rác? Còn vở tường này thì sao?
- Rút à, đúng lúc tao muốn đầu tư một bộ phim.
Hướng Nhật không quan tâm, Dịch Thiên Hành cũng là bà con với hắn nên cũng không thể quá ép buộc đối phương bỏ tiền còn mình chiếm lợi, thiên hạ nào có đạo lí như vậy. Gã họ Hoàng đang gào lên liền im bặt tựa như bị bóp cổ, vẻ mặt khiếp sợ cùng kích động nhìn Hướng Nhật.
- Đạo diễn Hoàng, hắn bỏ rao bao nhiêu tiền?
Hướng Nhật nhìn về phía gã họ Hoàng, chỉ chỉ Dịch Thiên Hành vốn đang đắc ý vì rút đầu tư thì khuôn mặt dần chuyển sang tái mét.
- 100 triệu.
Họ Hoàng run rẩy giơ lên một ngón tay.
- 100 triệu mà cũng đòi làm tuồng cung đình?
Hướng Nhật khinh thường cười, thực ra việc này hắn cũng không cần ra tay nhưng một ức cũng chỉ là như cái lông trâu, không thấm vào đâu. Dịch Thiên Hành cùng Sở nhị thiếu nghe lời này của Hướng Nhật thì vẻ mặt chán nản, phải biết rằng 100 triệu là cả hai góp vào, không ngờ đối phương còn chê ít.
Dịch Thiên Hành mơ hồ biết thực lực Hướng Nhật nên tuy thấy nhục nhã nhưng lòng cũng thừa nhận quả thực đối phương có vốn. Đáng giận là tài chính trong nhà hắn không thể sử dụng. Sở nhị thiếu thì không biết thực lực của Hướng Nhật, trong lòng thầm cười nhạt, đối phương cũng miễn cưỡng biết bác mình mà thôi, lại còn mạnh mồm nói 100 triệu quá ít, chẳng lẽ có thể mượn tiền từ chỗ bác mình hay sao?
- Tôi chi 300 triệu để nàng làm vai nữ chính, ông cố mà làm thành một vở tuồng cung đình cho tốt, nếu không đủ thì có thể đến tìm tôi.
Hướng Nhật chỉ chỉ Hà Thần ở bên cạnh chậm rãi nói, dường như chuyện này không đáng quan tâm, mà 300 triệu cũng tùy tiện ném đi không cần để ý. Gã họ Hoàng run rẩy, mừng như điên liền thay đổi cách xưng hô:
- Hướng thiếu gia, là thật sao?
- Sao, sợ tôi không có tiền à?
Hướng Nhật khẽ cười móc cuốn chi phiếu ra kí một tờ cho hắn. Đạo diễn Hoàng run rẩy cầm tờ chi phiếu, nhìn dãy số “0” vô tận kia liền nói đù lời cam đoan:
- Hướng thiếu gia, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không làm anh thất vọng, nhất định sẽ làm tốt...
Những người bên cạnh cũng kinh hãi nhìn vẻ kích động của đạo diễn Hoàng. Đương nhiên bọn họ không cho rằng chi phiếu là giả mà là chi phiếu 300 triệu tiền mặt chân chính. Hà Thần ở bên cạnh Hướng Nhật cũng run rẩy, đó là 300 triệu, không phải là ba xu! Nàng không tin nổi, đặc công có nhiều tiền như vậy sao? Không phải là ăn cướp chứ? Nếu như vậy sẽ phải ngồi tù... Không đúng, 300 triệu giết người cũng đủ.
Suy nghĩ miên man một lúc, ánh mắt hai cô gái bên cạnh Dịch Thiên Hành cùng Sở nhị thiếu càng trở nên oán độc, tiểu hồ ly tinh này gặp được kẻ coi tiền như rác mà các nàng lại không may mắn như vậy. Càng nghĩ càng ra sức dùng bộ ngực chà chà lên cánh tay gã đàn ông bên cạnh, nhìn Hướng Nhật với ánh mắt sáng rực, dụ dỗ hắn qua bên này, không chừng...
Mà biểu hiện của hai người khiến Dịch Thiên Hành cùng Sở nhị thiếu cảm thấy nguy cơ, biết loại phụ nữ này đều thích tiền, có tiền là đại gia. Biểu hiện mạnh mẽ của Hướng Nhật làm bọn hắn mờ nhạt, còn mặt mũi nào mà ở lại?
Ngồi không yên, Dịch Thiên Hành liền đứng dậy trước, nói với Sở nhị thiếu:
- Chúng ta đi.
Nói xong liền kéo cô gái bên cạnh. Sở nhị thiếu cũng làm theo. Tuy rằng hai cô gái không tình nguyện nhưng bây giờ hai người này vẫn là két tiền của mình, không thể khiến bọn hắn khó chịu.
Bọn họ đi được vài bước thì Hướng Nhật liền nói:
- Dịch thiếu gia đúng không? Chờ một chút đã.
Dịch Thiên Hành xoay người lại lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, trong lòng cảm thấy uất nghẹn nhưng vẫn phải nín nhịn. Trong lòng thầm quyết tâm đợi lúc về liền hung hăng chơi đùa với cô nàng nhỏ bé bên cạnh một phen xem còn dám dụ dỗ đàn ông trước mặt mình nữa hay không.
- Gọi điện thoại về nhà bảo Trù Ngu đến Bắc Hải giúp mày.
Hướng Nhật liền có lòng riêng, tuy trước đó cũng từng nói với lão gia tử để Trù Ngu tự do yêu đương, ôn cũng đã đồng ý không ép nàng nhưng mình sao có thể yên tâm? Mà mỗi lần thân mật với Dịch Trù Ngu đều có cảm giác kích thích, cứ mỗi động tác lại nghe phía dưới rên rỉ “em họ, nhẹ nhàng một chút”, tư vị này thực khó tả, tuyệt đối không có gã đàn ông nào có thể kháng cự.
- Trù Ngu... Mày biết nàng?
Dịch Thiên Hành biến sắc, hắn còn chưa biết thân phận Hướng Nhật đương nhiên thấy kì quái, sao kẻ này lại biết em họ chưa từng rời khỏi thủ đô của mình. Mà nghe hắn xưng hô dường như còn rất gần gũi với nàng.
- Thì ra mày ở ngoài phong lưu khoái hoạt, trong nhà xảy ra chuyện gì cũng không biết?
Hướng Nhật châm chọc.
- Rốt cục mày là ai?
Dịch Thiên Hành cắn răng, cũng không phải không tò mò với thân phận Hướng Nhật, nhưng trưởng bối trong không ai nói mà còn dặn đừng chọc hắn, mà hắn cũng không biết nguyên nhân. Hiện giờ Hướng Nhật nói vậy hiển nhiên đối phương biết rất rõ.
- Tao là ai không quan trọng, nhưng mà lão thái thái nói nếu ở Bắc Hải gặp mày thì tao có quyền giám sát chặt chẽ. Nếu gặp phiền toái thì tao có thể dạy bảo cho tốt!
Hướng Nhật không hề nói dối, cũng không thèm bịa đặt bởi thực sự lão thái thái đã nói qua. Cũng bởi lão thái thái thấy cháu ngoại không gì không làm được, lại nghĩ tới đám con cháu không có tiền đồ trong nhà liền muốn hắn giúp đỡ.
Dịch Thiên Hành càng mù mịt, đối phương biết cả lão thái thái thì khẳng định có quan hệ với Dịch gia. Mà lão thái thái đã nói vậy cũng chứng minh quan hệ của Hướng Nhật cùng Dịch gia không đơn giản, thậm chí lão thái thái còn cực kì tin tưởng nếu không sẽ chẳng nói như vậy.
- Lời tao nói có thể như gió thoảng bên tai nhưng tốt nhất đừng để tao biết chuyện xấu mày làm, nếu không, tao cũng không ngại dạy dỗ mày giùm lão thái thái!
Có cơ hội được quang minh chính đại đánh Dịch Thiên Hành, nếu gặp được thì thực sự Hướng Nhật cũng không ngại như đã nói. Dịch Thiên Hành mặt tái mét rồi chuyển thành trắng bệch, hừ một tiếng rồi kéo cô gái xinh xắn ra ngoài. Sở nhị thiếu cũng cúp đuôi theo sau.
Đợi cả đám đi rồi, gã họ Hoàng mới chìa khuôn mặt nịnh hót tới gần Hướng Nhật, biết được đây mới là Boss thực sự hắn không dám chậm trễ:
- Hướng thiếu gia, thức ăn ở đây đã nguội rồi, hay tôi gọi giúp anh một bàn?
- Không cần.
Hướng Nhật quay sang phía Hà Thần:
- Vai nữ chính, chúc mừng.
Hà Thần đã qua cơn khiếp sợ, nhưng bỏ ra 300 triệu để mình làm diễn viên chính vẫn khiến nàng vẫn còn mơ hồ, cảm giác như đang mơ:
- Tôi thực sự có thể nhận vai nữ chính sao?
- Hà tiểu thư, Hướng thiếu gia nói thì nhất định là vai nữ chính.
Đạo điễn Hoàng ở bên liền nịnh nọt, lúc này hắn không còn dám có ý đồ gì với Hà Thần, chỉ hận không thể cung phụng nàng như tổ tông nhà mình. Đây chính là phụ nữ của Hướng Nhật, nếu mình có chỗ nào bất kính không chừng biến mất khỏi thế gian lúc nào chẳng hay.
- Tôi thực sự là diễn viên chính.
Đột nhiên Hà Thần “oa” một tiếng, ôm cổ Hướng Nhật hung hăng hôn hắn một cái.khuôn mặt Hướng Nhật ươn ướt thì dở khóc dở cười liền nói đùa:
- Tôi giúp cô một cái ơn lớn vậy, cô cũng nên dùng thân báo đáp đi chứ?
- Nếu không thì anh làm gì?
Hà Thần chu miệng lên:
- Nói cho anh biết, tôi sẽ không lấy thân báo đáp. Cùng lắm chờ tôi nổi tiếng sẽ kí miễn phí cho anh mười cái, ha ha...
Nha đầu này quên mất tên mình là gì rồi! Đạo diễn Hoàng không dám nói gì, thấy cảnh này cũng chỉ biết líu lưỡi, không lấy thân báo đáp, có cho hay không cũng thế thôi. Nhưng lời này hắn chỉ dám để trong lòng chứ đánh chết cũng không dám nói ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.