Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 677: Vận may và vận xấu

Lý Tiếu Tà

03/04/2013

Từ phòng làm việc đến phòng khách của Cục Cảnh sát thành phố không đến vài bước chân, đi hết con hàng lang là tới rồi.

Khi Liêu Quốc Trung xuất hiện, trong đại sảnh vẫn còn đang cãi nhau không khác gì mấy bà bán cá ở chợ. Nhất là tiếng nói của một phụ nữ trong đó, tiếng the thé hình như muốn toàn thế giới biết được sự tồn tại của bà ta.

Sắc mặt nhất thời trầm xuống, Liêu Quốc Trung bước nhanh tới, người còn chưa tới mà miệng đã quát lên:

- Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì, nơi này là cục cảnh sát, không phải là cái chợ, im hết cho tôi!

Cục trưởng vừa ra, quả thực đã có được tác dụng dẹp yên, hiện trường tức khắc không còn ai hó hé gì.

Nam nhân áo buộc nơ đang khuyên bảo vợ mình đột nhiên bước tiến lên, khách sáo gọi Liêu Quốc Trung:

- Cục trưởng Liêu.

Nghe được tiếng nói quen thuộc, Liêu Quốc Trung tập trung nhìn vào, không ngờ là chủ tịch Trần Thụy Long, ông chủ của một xí nghiệp dân doanh lớn nhất thành phố này, tài sản trên cả tỷ.

- Thì ra là giám đốc Trần, ngọn gió nào đã thổi anh tới đây vậy?

Liêu Quốc Trung và Trần Thụy Long coi như có chút duyên phận, trước đây cục cảnh sát có một số vũ khí là do tập đoàn của Trần Thụy Long đóng góp, đối với vị thần tài này, đương nhiên Liêu Quốc Trung vẫn duy trì sự lễ phép nhất định.

- Đều là trẻ con cãi nhau cả, à không, ở trường bị ủy khuất, phụ huynh của em đó lại nói không nghe, nên buộc lòng phải tới làm phiền anh vậy.

Nam nhân áo buộc nơ rất biết chừng mực, cũng không khiến mọi chuyện không thể vãn hồi.

- Cái gì mà nói không nghe, căn bản là phụ huynh của con bé kia ngang ngược, không nói phải trái, cứ muốn lừa tiền chúng tôi.

Nữ nhân váy ghim hoa thì không như vậy, bà ta có cái gì thì nói cái đó, cho dù không có cũng phải thêm mắm thêm muối vào. Bà ta cũng gặp qua cục trưởng Liêu vài lần, biết đối phương cũng phải nể mặt chồng mình, cho nên dù vu tội cho người ta, chắc hẳn cục trưởng Liêu cũng sẽ không bác bỏ.

Liêu Quốc Trung thấy bộ dạng này của vợ chồng Trần thị, đoán được "khổ chủ" của trường tiểu học Anh Cách Tư chính là họ rồi, bên ngoài đồn rằng vợ chồng Trần thị có quan hệ không bình thường với thị trưởng Bùi, xem ra là thật, nếu không thị trưởng Bùi cũng sẽ không gọi điện cho mình, bảo mình giúp vợ chồng Trần thị thu dọn tàn cục.

- Trần phu nhân hãy an tâm, có chuyện gì tôi sẽ thay hai người làm chủ, không biết kẻ gây rối là người nào đâu?

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt đã thoáng hiện lên hàn quang quét về bốn phía.

- Cục trưởng Liêu, nếu tôi nghe không lầm, cái người gây rối kia hẳn là tôi rồi.

Hướng Nhật vẫn đứng ở bên cạnh chưa nói gì, lúc này thấy cục trưởng Liêu mới hỏi mới trả lời một câu đầy châm biếm. Hắn phát hiện cục trưởng Liêu này cũng có vài phần giống với ông hiệu trưởng của trường tiểu học Anh Cách Tư, hai người đều bị hói nửa đầu.

- Tốt, anh đã thừa nhận, vậy tôi. . .

Liêu Quốc Trung chợt khựng lại, tựa như bị người bóp lấy cổ, nét mặt hoảng sợ nhìn Hướng Nhật. Sau khi thừ người ra vài giây mới giật thót một cái, bước tới vài bước, cơ hồ là khom lưng vươn ra hai tay, vẻ nhiệt tình trên mặt chắc có thể làm tan cả núi băng:

- Anh là Hướng tiên sinh?

- Không ngờ cục trưởng Liêu còn nhớ tôi đấy?



Hướng Nhật không nhìn vào hai tay của đối phương chìa ra, chỉ khoanh tay ôm ngực nhìn hắn.

Liêu Quốc Trung xấu hổ, tuy nhiên trong lòng cũng không có chút cảm giác khó chịu nào. Lần trước đối phương có tới hai ông trùm của Bắc Hải đến hộ giá, còn có thị trưởng và thư ký của bí thư Thành ủy gọi điện thoại tới. Người như thế tuyệt đối không phải người mà trong lòng hắn dám có ý kiến gì.

- Sao Hướng tiên sinh lại rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy?

Rất hiển nhiên, Liêu Quốc Trung tự cho rằng không có nghe thấy câu nói kia của Hướng Nhật.

- Cục trưởng Liêu, chúng ta coi như là dân cảnh hợp tác, tôi bị người trong cục của ông đưa tới đây.

Khác với Từ Thiên, Hướng Nhật chẳng cần phải nói tình cảm gì với một người khéo đưa đẩy như Liêu cục trưởng, hơn nữa hắn cũng muốn nhanh chóng giải quyết sự tình của hai vợ chồng Trần thị kiêu ngạo.

- A, Hướng tiên sinh bị thuộc hạ của tôi đưa về, việc này sao có thể. . .

Liêu Quốc Trung giả bộ hồ đồ, loại sự tình này tuyệt đối không thể thừa nhận là mình sai khiến, không thì sợ rằng sẽ bị vườn sớm, tiếp theo hắn nghiêm mặt nói với toàn bộ cảnh viên trong đại sảnh:

- Nói, vừa rồi là ai đã không tra rõ sự tình mà dẫn người về? Tôi mặc kệ người đó là ai, ngày mai viết bản kiểm điểm rồi đưa đến chỗ tôi, nếu tôi không hài lòng thì lo mà cút ngay cho tôi!

Tiểu cảnh viên ở bên cạnh mặt không còn màu máu, mặc dù bụng đầy oan ức nhưng cũng là có khổ mà khó nói, hắn sao biết được người mà trước đó cục trưởng Liêu bảo mình đi bắt về lại có thân phận lớn đến vậy, không chỉ quen với phó cục trưởng Từ, ngay cả cục trưởng Liêu cũng phải nịnh bợ như thế, nếu sớm biết việc này tốn công mà không đạt được kết quả tốt như vậy, có đánh chết hắn cũng không làm. Tuy nhiên dù trong lòng có oan ức cách mấy, tiểu cảnh viên vẫn còn chưa mất đi lí trí, loại tình huống này mà khai ra cả cục trưởng, thế thì ngày mai mình phải cút xéo đi chắc rồi.

Hướng Nhật cũng biết cục trưởng Liêu đang làm bộ làm tịch, hắn lạnh mặt nói:

- Cục trưởng Liêu, việc khác tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn biết kết quả, ông quen người họ Trần này đúng không?

Vừa nói, Hướng Nhật chỉ vào nam nhân áo buộc nơ, hắn sớm đã bị thái độ thay đổi đột ngột của cục trưởng Liêu mà khiến mặt biến sắc.

- Hướng tiên sinh, tôi không phải quá thân với giám đốc Trần, việc này. . . bên trong có phải có sự hiểu lầm gì không?

Liêu Quốc Trung đầu đầy mồ hôi, có thể nói ra câu cuối cùng cũng coi như nể mặt Bùi thị trưởng rồi.

Mà khi nghe được những lời này, nam nhân áo buộc nơ cũng tái cả mặt, cũng không phải bởi vì cái thái độ trước cung kính sau ngông ngênh của cục trưởng Liêu, trên quan trường loại người như vậy cũng thấy không ít, mà bởi vì khi cục trưởng Liêu nghe Hướng Nhật hỏi có quen mình hay không thì lại có phản ứng lớn như vậy, có thể nghĩ ra, người thanh niên ăn mặc xoàng xĩnh lại là phụ huynh của bạn học với con hắn khẳng định có thân phận không bình thường. Phải biết rằng bình thường mình tặng đồ dùng văn phòng và vũ khí cho Cục Cảnh sát thành phố chính là một khoản tiền đáng kể, hơn nữa còn là do thị trưởng Bùi, người mới vừa thăng nhiệm phó thị trưởng Thường vụ giới thiệu, cái gọi là không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, cục trưởng Liêu có gan dám làm phật ý của thị trưởng Bùi, khẳng định cũng vì địa vị rất lớn của đối phương, lớn đến nỗi cả thị trưởng Bùi chắc cũng không thể làm gì được đối phương.

- Thế à, cục trưởng Liêu cho rằng có hiểu lầm gì ở đây?

Hướng Nhật cũng không buồn nhìn nam nhân áo buộc nơ đang biến sắc và nữ nhân váy ghim hoa đang nhịn không dám nói gì, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn cục trưởng Liêu.

- Không có hiểu lầm, không có hiểu lầm. . .

Liêu Quốc Trung suýt nữa đã tự tát cho mình một cái, đây không phải cái mồm thối thì là gì? Nói ra những lời này có ý muốn xui xẻo hay sao? Cho dù đã đắc tội với thị trưởng Bùi, cũng không thể đắc tội với hai ông trùm của TP.Bắc Hải, bằng không hậu quả thật khó mà tưởng tượng.

Liêu Quốc Trung vừa xoa mồ hôi trên trán vừa nháy mắt với nam nhân áo buộc nơ:

- Giám đốc Trần, chuyện này tự anh lo liệu đi, Hướng tiên sinh là người tuyệt đối không thể đắc tội được, anh. . .

Liêu Quốc Trung đã ám chỉ rất rõ, Hướng Nhật cũng chỉ coi như là không thấy, hắn cũng muốn nhìn họ Trần này kế tiếp sẽ làm gì.

Nam nhân áo buộc nơ cũng bị buộc bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn lôi ra cả ông phật thị trưởng Bùi, sự tình sẽ chỉ phát triển theo hướng không khống chế được. Tuy nhiên dưới tình thế yếu hơn người ta, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu:



- Hướng tiên sinh, tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi với cô bé này, tôi bằng lòng bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cô bé 100 vạn. . .

- 100 vạn?

Ánh mắt Hướng Nhật co lại, lẽ nào người này cho rằng bồi tiền thì coi như xong chuyện sao?

Nam nhân áo buộc nơ mếu mặt:

- 300 vạn. . .

- Đừng nói nữa, tiền thì tôi có nhiều, đừng nói 300 vạn, cho dù ông cho tôi 300 triệu cũng vô dụng thôi.

Hướng Nhật từ lâu đã thầm phát thệ, dám khiến con gái bị uất ức, hắn sẽ khiến đối phương chịu uất ức lớn hơn nữa:

- Chuyện này tôi sẽ không quên đâu, hy vọng sau này Trần tiên sinh sẽ được sống yên ổn.

Nói xong câu đó, Hướng Nhật quay đầu đi, không để ý tới hai vợ chồng nam nhân áo buộc nơ sắc mặt đã xanh mét, lạnh lùng nhìn Liêu Quốc Trung:

- Cục trưởng Liêu, trước mặt chân nhân không nói láo, nói cho tôi biết, trước đó ông bảo cậu kia tới tìm tôi có phải là bị người nào sai khiến phải không?

Hướng Nhật chỉ vào tiểu cảnh viên ở bên cạnh, lần đầu đối phương nhìn thấy mình mà đã kinh hỉ như vậy, nếu nói không có ai sai khiến thì tuyệt đối không thể. Tuy nhiên cục trưởng Liêu đã từng gặp mình, nếu như chỉ thẳng danh tính muốn tìm gây phiền phức, sợ rằng cục trưởng Liêu vẫn chưa có lá gan đó, cho nên chỉ có thể nói, trước đó tiểu cảnh viên đã gặp qua mình ở đâu đó, hơn nữa rất có thể là bởi vì dưới tình huống thanh niên họ Bùi có mặt lúc trước, có thể đây là hậu chiêu của đối phương.

- Hướng tiên sinh, chuyện này. . .

Mồ hôi mới vừa tan đi lại bò đầy trán Liêu Quốc Trung, hắn không ngờ Hướng tiên sinh lại biết những việc này.

- Nếu như ông muốn nhận tội thay người khác thì tôi cũng không miễn cưỡng.

Hướng Nhật thản nhiên cười, ánh mắt âm lãnh khiến Liêu Quốc Trung cảm thấy da đầu tê dại.

Liêu Quốc Trung mếu mặt, nhận tội thay người khác? Hắn vẫn còn chưa vĩ đại đến vậy, hơn nữa kết quả của cái tội này chắc hẳn rất bi thảm, trầm mặc một lúc hắn rốt cuộc nói:

- Là thị trưởng Bùi.

- Thị trưởng Bùi? Quả nhiên là ông ta!

Ánh mắt Hướng Nhật thoắt trở nên lạnh lùng, quả thật như mình suy đoán, xem ra cũng phải tìm một cơ hội để mà "hỏi thăm" với thị trưởng Bùi này mới được.

Đang nghĩ ngợi, một giọng nói kinh hỉ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài:

- Cục trưởng Liêu có ở đây không? Tôi muốn tìm cục trưởng Liêu.

Thanh âm có vẻ đột ngột, tức khắc hấp dẫn ánh mắt mọi người, quay ra cửa thì nhìn thấy một người thanh niên mặc âu phục đi giày da ngông nghênh đi vào.

Khi Hướng Nhật nhìn thấy người đến thì không khỏi sáng mắt, trong lòng thầm than vận khí tốt, đồng thời cũng thoáng đồng tình cho vận xấu của đối phương, vừa định thu thập hắn, không ngờ hắn đã lọt vào tay mình nhanh đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook