Chương 364: Vật thí nghiệm
Lý Tiếu Tà
02/04/2013
- Bị người khác sai khiến?
Hướng Nhật sửng sốt, ban đầu vẫn cho rằng kẻ này chỉ đơn thuần thấy tiền mờ mắt, không ngờ bên trong lại còn có nội tình sâu xa hơn.
- Kẻ sai khiến ngươi là ai?
Nam nhân đội mũ lưỡi trai ngó trái, ngó phải đáp:
- Ngươi vẫn chưa đáp ứng điều kiện trao đổi kia của ta!
Hướng Nhật biết hắn không muốn mình đem hắn giao cho cảnh sát, nhất thời trong mắt không kiềm được lấp lánh một tia sáng quỷ dị, nhưng khéo léo che giấu đi, không hề bị đối phương phát hiện.
- Được, ta đáp ứng ngươi, thế nhưng ta hi vọng ngươi đừng có tùy tiện bịa đặt ra một thằng nào đó để lừa bịp ta!
Đối với yêu cầu của đối phương, Hướng Nhật dễ dàng đáp ứng, chính hắn xác thật có thể đáp ứng không giao đối phương cho cảnh sát, thế nhưng không đáp ứng việc không đem hắn giao cho mẹ con nhà Thư gia, đến lúc đó họ tự nhiên sẽ đem thằng cha này đến cục cảnh sát.
- Ta làm sao có thể biết được lời ngươi nói là thật hay giả.
Nam nhân đội mũ lưỡi trai là một kẻ vô cùng đa nghi, cũng không dễ dàng tin tưởng đối phương.
- Ngươi có thể không tin, nhưng ta có biện pháp để ngươi nói ra đáp án.
Hướng Nhật lạnh lùng nói, cùng lúc bàn tay phối hợp với giọng điệu lời nói đánh mạnh xuống một góc bàn khiến vụn gỗ bay tán loạn.
Nam nhân đội mũ lưỡi trai thấy vậy vô cũng sợ hãi, lúc này mới ý thức được tình cảnh của mình, hơn nữa đối phương có thực lực biến thái như vậy quả thật có rất nhiều phương pháp ép hắn mở miệng. Để khỏi bị nỗi đau da thịt, hắn chỉ còn lựa chọn là tin tưởng đối phương.
- Hắn họ Dịch, từ thủ đô tới, rất có bối cảnh.
Nam nhân mũ lưỡi trai dù biết nhiều chi tiết về họ Dịch kia, nhưng hắn không muốn nói ra, chỉ giới thiệu một cách hết sức giản đơn.
Tên trẻ tuổi trước mắt này mặc dù có thực lực rất cường đại, nhưng nam nhân mũ lưỡi trai cũng không xem trọng hắn. Bối cảnh kẻ họ Dịch hắn có thể nói là biết rất rõ, nếu như không phải lúc đầu đối phương tới tìm mình tiết lộ chuyện đó, còn đáp ứng hắn một điều kiện hấp dẫn khó có thể cự tuyệt, hắn cũng không nguyện ý phản bội người phụ nữ hắn đã theo vài chục năm. Phải biết rằng, người phụ nữ đó là người trong mộng của hắn. Thế nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần kế hoạch thành công, hắn cuối cùng vẫn có thể có được mỹ nhân.
Hướng Nhật nghe đến họ Dịch, trong lòng không khỏi thót lên, buột miệng hỏi:
- Dịch Thiên Hành?
- Ngươi, ngươi làm sao biết được?
Nam nhân đội mũ lưỡi trai một lần nữa giật mình, hắn hiện giờ rất hoài nghi đối phương liệu có phải đã sớm biết cố ý đến thử dò xét hắn hay không. Hơn nữa hắn tự cho là mình hành tung bí ẩn, ngay cả kẻ họ Dịch hắn cũng không nói, thế nhưng đối phương lại tựa hồ như đã sớm biết, lẽ nào hắn thực sự có tài tiên tri?
- Đoán.
Hướng Nhật mặt không biểu tình nói, hắn đương nhiên sẽ không tốt bụng giải thích cho đối phương việc xung đột giữa mình cùng tên nhị thế tổ họ Dịch. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn thẳng vào mặt đối phương:
- Nói đi, thằng đó đáp ứng ngươi những điều kiện gì?
Đến nước này rồi, nam nhân đội mũ lưỡi trai cũng cho rằng không cần gì phải giấu diếm:
- Hắn cho ta 500 triệu, còn có … Thư Vân nữa!
- Kim tiền, mỹ nữ, thật không ít nhỉ.
Hướng Nhật giọng nói tràn ngập trào lộng, nhưng tròng lòng lại cảm khái không thôi. Mặc dù Thư mẫu đã có con gái Thư Dĩnh lớn như vậy, nhưng nói một cách công bằng, bà ta quả thực có vốn hấp dẫn mê người. Phong vận thành thục mị hoặc, tướng mạo mỹ lệ đoan trang, tưởng tượng là biết đối với người đàn ông lớn tuổi thế này vẫn có nhiều lực sát thương như vậy.
- Hiện tại, ngươi có thể để ta đi không?
Nam nhân đội mũ lưỡi trai cũng không quan tâm đến giọng điệu trào phúng của Hướng Nhật, hắn hiện giờ chỉ muốn tránh xa đối phương. Không biết tại sao ở trước mặt tên trẻ tuổi này, đợi càng lâu, cảm giác không an toàn càng đè nặng trong lòng.
- Đương nhiên, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.
Hướng Nhật dùng tay ra hiệu tư thế “Mời”, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một tia cười lạnh. Nam nhân đội mũ lưỡi trai cũng không nói gì, ép thấp vành mũ xuống, đứng lên và đi ra ngoài. Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước thì Hướng Nhật bỗng đứng lên, dựng bàn tay thành đao, trực tiếp chém vào gáy hắn. Nam nhân đội mũ lưỡi trai không kêu nổi một tiếng, ngã thành một đống mềm oặt trên đất.
Hương Nhật kéo cổ áo hắn, một lần nữa lôi hắn đến vị trí ngồi ban đầu. Bởi quán bar nằm trong chỗ tối nên người bên ngoài cũng không chú ý đến động tĩnh ở bên trong.
Nhâm Quân thì bị giật mình bởi hành động đột ngột của lưu manh, từ lúc tên đội mũ lưỡi trai đứng lên đi ra ngoài đến lúc bị Hướng Nhật đánh bất tỉnh rồi kéo về chỗ ngồi cơ hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
- Anh ….
- Ừm!
Hướng Nhật lập tức ngăn lời nàng còn chưa nói ra:
- Đừng lo, hắn chỉ bị hôn mê thôi.
Tiếp theo, Hướng Nhật lại vẫy vẫy tay với đám Hầu Tử ở đằng xa.
Hầu Tử bên kia chờ từ sớm có chút không nhịn được, thấy lão đại gọi, lập tức chạy lại. Hắn phát hiện người ban đầu cần tìm kiếm đã hôn mê, nhưng trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình kinh ngạc nào, tựa hồ cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
- Lão đại, còn có việc gì sao?
Hầu Tử nóng lòng hỏi.
- Ừm.
Hướng Nhật gật đầu, chỉ ngón tay về phía tên đội mũ lưỡi trai đang nằm hôn mê.
- Hầu Tử, tên này giao cho chú mày, anh cho chú cái số điện thoại, chú gọi điện kêu người bên kia tới, nói đã tìm được họ Chu rồi.
Nói xong, Hướng Nhật đọc số điện thoại cho Hầu Tử, vốn chuyện này hắn có thể tự mình gọi điện, nhưng hiện giờ cô nàng Nhâm Quân đang ở bên cạnh mình, đợi đến lúc nhìn thấy Thư đại tiểu thư, khẳng định sẽ đổ bình dấm chua. Hơn nữa, Hướng Nhật cũng không muốn cùng mẹ con Thư gia dính dáng đến chút quan hệ không minh bạch nào, tốt nhất là không nên cùng đối phương gặp mặt.
Hầu Tử nhớ kỹ số điện thoại rồi nói:
- Đại ca, hiện giờ gọi điện được chưa?
- Chưa được, chờ bọn anh đi một lúc rồi mới gọi.
Nói xong, Hướng Nhật đi tới bên cạnh Hầu Tử, thì thầm vào tai hắn, Hầu Tử lia lịa gật đầu. Lúc này Hướng Nhất mới lui về, ôm Nhâm đại tiểu thư ra khỏi quán bar.
Vừa mới ra khỏi cửa, Nhâm Quân bắt đầu phát điên lên, bụng đầy nghi vấn và ủy khuất, đã cận kề giới hạn bùng phát:
- Hướng Quỳ, nếu hôm nay anh không giải thích rõ cho em, em sẽ không để ý đến anh nữa!
- Được rồi, được rồi, anh giải thích là được.
Hướng Nhật cố làm ra vẻ cười khổ, kỳ thật hắn cũng biết nếu như không cho cô nàng này một cái công đạo, có lẽ sẽ thực sự nếm mùi đau khổ. Vừa lúc, thừa dịp đưa nàng về nhà liền vừa đi vừa nói cho nàng nghe, bất quá chỗ nào không quan trọng thì bỏ qua….
***
Thư gia mặc dù không ở trong khu biệt thự Chân Long, nhưng phòng ở cũng có thể coi là khu nhà cao cấp, chủ tịch của một công ty lớn nếu như ngay cả bề ngoài cũng không đâu vào đâu thì thực sự là quá mất mặt.
Vừa mới hết giờ làm, hai mẹ con đều ở nhà, bởi vì đã giải quyết vài rắc rối của công ty nên hai mẹ con họ Thư mới thảnh thơi ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem TV, thảo luận về phát triển tình tiết bộ phim đang coi. Đang lúc chứng kiến đoạn hay thì đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên. Thư Dĩnh sửng sốt, sau khi xác định tiếng chuông điện thoại di động phát ra ở bên người, nàng mới rút điện thoại ra.
Thư Dĩnh nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện là một số điện thoại lạ, ban đầu định không nghe nhưng không biết nghĩ sao lại nâng máy lên nghe. Đối diện lập tức truyền đến một giọng đàn ông lạ, trong lời nói có chút chần chừ:
- Ờ, có ai không?
Người gọi điện đến đương nhiên là Hầu Tử, giây phút này hắn cũng xấu hổ không thôi, hắn cũng không biết số điện thoại lão đại cho hắn là của ai, cũng không biết rõ thân phận của đối phương. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, bằng hữu của lão đại tuyệt đối không thể đắc tội được.
Cho nên, ngữ khí nói chuyện của hắn cũng hết sức cẩn thận, tịnh không ý thức được lời nói của hắn yếu nhược đến cỡ nào.
Thư Dĩnh không khỏi có chút buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng nghe có người gọi điện như vậy, đồng thời phỏng đoán đối phương có phải gọi nhầm điện thoại hay không, nhưng vì số điện thoại này chỉ một vài người thân thiết nhất mới biết nên nàng không cúp máy mà hỏi ngược lại:
- Không ai nói chuyện thì làm sao tiếp được điện thoại của anh?
Vừa nghe giọng nữ, Hầu Tử trong lòng run lên, giọng nói càng lúc càng cung kính:
- Lão đại của chúng tôi nói, đã tìm được họ Chu rồi.
- Lão đại của các anh?
Thư Dĩnh cảm giác ù ù cạc cạc, nàng càng thêm khẳng định đối phương đã gọi lộn số điện thoại, vừa định cúp đi, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi:
- Lão đại của các anh là ai?
- Lão đại chúng tôi họ Hướng.
Hầu Tử vốn muốn nói ra tục danh của lão đại, nhưng lại cảm giác điều này đối với lão đại là rất không tôn trọng, nên chỉ nói ra họ. Song Thư Dĩnh nghe thấy lại cảm thấy kích động trong lòng, họ Hướng, còn biết được điện thoại cá nhân, không phải hắn thì còn là ai? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được hỏi lại một lần nữa:
- Là Hướng Quỳ sao?
- A, chị là đại tẩu?
Hầu Tử cũng tỉnh ngộ, ban đầu nghe thấy một giọng nữ dễ thương, hắn đã có chút hoài nghi, hiện giờ nghe đối phương gọi thẳng tên lão đại, không khỏi càng thêm khẳng định suy đoán ban đầu của mình. Hơn nữa hắn cũng biết, lão đại xxx thành tính, ở bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu đại tẩu, hiện giờ xuất hiện thêm một người nữa cũng không có gì kỳ quái.
Nghe đối phương xưng hô “Đại tẩu”, Thư Dĩnh mặc dù nóng mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không thôi, không hề cố kỵ thừa nhận:
- Ừm, hiện giờ anh ở đâu? Còn có lão đại các anh ở đó không?
- À, lão đại có việc vừa mới đi về, bảo em gọi điện thoại cho chị, nói với chị đã tìm được họ Chu rồi.
Lúc này, Hầu Tử đương nhiên biết được nên nói tốt cho lão đại, tự nhiên không thể nói lão đại bên người còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp. Đồng thời, hắn cũng hiểu ra lão đại vì sao trước khi đi lại nói chờ hắn đi một lúc rồi mình mới được gọi điện, hóa ra là sợ vị đại tẩu kia ăn hũ dấm chua.
Thư Dĩnh không khỏi có chút thất vọng, nhưng lập tức lại bị thu hút bởi đề tài kia của đối phương, đã tìm được họ Chu, lẽ nào nói … Thư Dĩnh giống như không nhịn được kích động đứng lên, nàng biết mẹ mình thống hận người nào đó, mặc dù nói rắc rối của công ty đã được giải quyết, nhưng vẫn có thể thấy bà thường hay than ngắn thở dài, khi có được tin tức của người đó, khẳng định sẽ khiến mẹ bỏ đi gánh nặng trong lòng, nhân đó cũng trở nên vui vẻ lên. Nghĩ tới điều này, Thư Dĩnh liền trở nên có chút vội vã:
- Các người hiện giờ ở đâu, chúng ta lập tức qua ngay!
- Trong quán bar Trầm Luân, đường Đông …
Biết được địa chỉ cụ thể, Thư Dĩnh lập tức cúp điện thoại, đang lúc chuẩn bị đem tin tốt này báo cho mẹ, thì Thư Vân không chờ nàng mở miệng đã hỏi trước:
- Ai gọi điện đến vậy?
Thư Dĩnh kích động nói:
- Mẹ, chú Chu … Hướng Quỳ đã tìm ra ông ta, hiện giờ muốn chúng ta qua đó.
- Cái gì?
Thư Vân mắt đang chăm chú xem TV, miệng thì tùy ý hỏi bỗng đứng lên, sửng sốt trong giây lát, rồi mới cười to:
- Tốt, tốt, tốt, mẹ lập tức đi ngay!
Tiếp theo, hai mẹ con ngay cả bữa cơm cũng không kịp ăn, vội vã chạy tới bãi đỗ xe.
Trên nửa đường đi, Thư Vân cũng đã gọi điện báo cảnh sát, có thể biết được đối với kẻ thiếu chút nữa đã hãm hại công ty đến cảnh vạn kiếp bất phục khiến nàng hận đến cỡ nào.
Đám người Hầu Tử đã sớm chờ đợi đến mỏi mòn con mắt, khi thấy có xe chạy tới, lập tức đi ra nghênh đón. Bất quá khiến bọn chúng kinh ngạc là từ trong xe xuống lại là hai nữ nhân đều xinh đẹp như nhau, điều này khiến bọn chúng có chút không phân biệt rõ ràng rốt cuộc người nào mới là đại tẩu.
May mà Hầu Tử con mắt sắc bén, thấy hai người hơi giống nhau, mà trong đó một người trẻ tuổi hơn chút, não bộ chuyển động, lập tức đoán ra được người nào mới là chính chủ. Vì thế hắn đi đến phía trước cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hơn, có chút nịnh nọt kêu:
- Đại tẩu!
- Anh là người gọi điện cho tôi?
Thư Dĩnh hoảng sợ, người đi đến phía trước mặt nàng ăn mặc thực sự rất giống người xấu. Nếu như không nghe giọng nói của đối phương, có lẽ nàng đã sớm lui về trong xe.
- Đúng rồi, đại tẩu.
Hầu Tử đang muốn ở trước mặt vị đại tẩu này lưu lại ấn tượng tốt, tự nhiên không dám chậm trễ.
Thư Dĩnh còn muốn hỏi tiếp nhưng Thư Vân lại kéo con gái ra, trực tiếp hỏi:
- Người đâu, lập tức dẫn ta đi.
Trong lời nói có một cỗ uy thế không nghi ngờ gì.
- Người này …
Hầu Tử không khỏi ngạc nhiên, hắn đoán không ra cái người lớn tuổi hơn này có liên hệ gì với lão đại.
Thư Dĩnh ở bên cạnh giải thích:
- Bà là mẹ ta.
Hầu Tử lập tức câm như hến, ối giời ơi, đây chính là mẹ vợ của lão đại! Hắn liền không dám có chút chần chừ, đi trước dẫn đường vào trong quán bar.
Mẹ con Thư gia theo sát phía sau, không lâu sau, quả nhiên họ thấy một bóng người quen thuộc ở trong một góc quán bar.
Thư Vân vừa nhìn thấy, lại càng thêm xúc động, xông lên phía trước kéo cái mũ lưỡi trai trên đầu bóng người quen thuộc kia, làm lộ ra khuôn mặt thực của đối phương. Mặc dù trên mặt đối phương có chút trang điểm và đã bỏ đôi kính mắt thường xuyên ở trên mũi ra, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc nhận dạng của Thư Vân, vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra đối phương chính là kẻ đã đem theo khoản tiền bỏ trốn.
Thư Vân trong lòng càng thêm phẫn nộ, không chút suy nghĩ tát một cái thật mạnh vào mặt người vẫn đang còn nằm trên ghế salon.
Đám Hầu tử bên cạnh trong lòng không nhịn được run lên, tiếng tát tai vừa rồi quả thật rất kêu, đây chính là hàng thật giá thật, thịt cùng thịt va chạm, nghĩ lại khiến cho bọn chúng da đầu tê dại không thôi. Trong lòng đối với mẹ vợ của lão đại càng thêm kiêng kỵ, mình cũng không nên chọc giận nàng, vạn nhất bị nàng làm cho như vậy, trước hết không nói đến vấn đề thể diện, bị cái tát này thì quả thật rất đau a.
Mà chịu đòn nghiêm trọng này, tên đội mũ lưỡi trai đang hôn mê cũng không thể kìm được kêu lên một tiếng đau đớn, từ từ tỉnh dậy. Có lẽ là trên cổ vẫn còn nhức nhối, lúc vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mê man, tịnh không biết phát sinh chuyện gì. Bất quá Thư Vân cũng không có cố kỵ gì, thấy người tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Đắc Thắng, không nghĩ ra lại tìm được ngươi nhanh như vậy!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn, nam nhân đội mũ lưỡi trai lập tức tỉnh táo, đôi mắt ban đầu díp lại cũng mở đến hết cỡ, cứng mồm líu lưỡi nhìn nữ nhân mà hắn nuôi mộng một ngày nào đó có thể ôm ấp trong lòng:
- Thư … Thư chủ tịch, cô, cô …
Nói từ “cô” cả nửa này cũng không nói thêm được gì.
- Thế nào, không nói được sao?
Thư Vân lạnh lùng nhìn đối phương, trong mắt tràn ngập cừu hận. Nếu như lần này không có con rể quý tương lai kia, sợ rằng công ty mà nàng cực khổ một tay gây dựng nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến thành của người khác.
- Tôi …
Nam nhân đội mũ lưỡi trai quả thật không có thể nói gì hơn, hắn đã biết tất cả đã xong xuôi, từ lúc bắt đầu nhìn thấy nữ nhân này trước mặt, hắn liền biết đã không thể thay đổi được gì. Chỉ là hắn không cam tâm, trong thương trường hắn xảo quyệt như hồ ly, không ngờ lại bị một thằng thanh niên tuổi trẻ lừa gạt. Hắn cuối cùng đã hiểu ra lúc mình đưa ra điều kiện, đối phương vì sao lại đáp ứng nhanh như vậy, hóa ra tên đó đã sớm có tính toán. Đối phương xác thật đáp ứng không đem mình giao cho cảnh sát, nhưng lại có thể đem giao cho mẹ con Thư gia, mà giao cho mẹ con Thư gia thì khác gì đem giao cho cảnh sát. Sự khác biệt duy nhất là một cái là gián tiếp, một cái là trực tiếp. Đáng tiếc, hiện giờ nghĩ thông cũng đã muộn.
***
Bóng đêm buông xuống, trời tối dần, trong công viên khu Đông Thành, một đôi tình nhân đang âu yếm ở chỗ không người. Nhưng bọn họ không chút chú ý đến một bóng đen cao lớn đã đứng bên cạnh họ.
- Làm sao thoáng chốc lại lạnh như vậy?
Chàng trai hỏi cô gái.
Cô gái cũng phát giác nhiệt độ trong không khí biến hóa, đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy bóng đen bên cạnh liền thét to đến chói tai:
- A! Có quỷ!
- Quỷ?
Bóng đen cao lớn khinh thường, hừ nhẹ một tiếng.
- Lại dám sỉ nhục sự tồn tại cao quý.
Tay hắn nhẹ nhàng vung lên, cũng không thấy động tác của hắn có gì phức tạp, nhưng cô gái vừa thét lên đã bay ra thật xa, nặng nề rớt xuống mặt đất, không bò dậy nổi.
Chàng trai thấy vậy hoảng hốt, muốn hướng về phía cô gái nhưng bỗng trước mắt bóng đen vụt qua, đầu óc hôn mê, cả người mềm nhũn nằm trên đất.
Bóng đen cao lớn cười khục khục, đem chàng trai kẹp dưới nách, tư thế nhẹ nhàng giống như mang theo một sợi lông chim. Thân hình hắn liên tục lay động, rất nhanh chóng tan biến trong màn đêm, giống như vừa rồi chưa có việc gì xảy ra.
Công viên lại khôi phục sự yên bình, nhưng không lâu sau, lại có hai bóng người từ xa nhanh chóng đi đến nơi này.
Hai người vừa đến hiện trường, tựa hồ không chú ý đến cô gái vẫn còn nằm trên đất cần cứu chữa, mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu vị trí bóng đen vừa mới đứng.
Trong đó có một người trên tay cầm một thiết bị gì đó giống như đồng hồ đeo tay, trong miệng thì thào lẩm bẩm:
- Kỳ quái, rõ ràng biểu thị là ở chỗ này, làm sao nháy mắt lại biến mất?
Một người khác nghiên cứu một hồi hiện trường trường xung quanh, đột nhiên trầm giọng nói:
- Năng lực của hắn lại trở nên lợi hại hơn.
- Cái gì?
Người cầm thiết bị giống đồng hồ đeo tay cả người run lên, giọng nói mang theo một tia hoảng sợ:
- Anh nói chúng ta có nên báo việc này với cấp trên không?
Người kia cười lạnh không ngớt:
- Báo với cấp trên? Ai đến gánh trách nhiệm này? Vật thí nghiệm mà phải vất vả hy sinh một số lượng lớn nhân lực tài lực mới chộp được đột nhiên lại chạy đi, ngươi nói cái gì đang chờ đợi chúng ta?
Rõ ràng là nghĩ đến chuyện cực kỳ khủng bố, người cầm thiết bị giống như đồng hồ đeo tay cũng không dám nói bừa nữa, có lẽ là để khắc chế sự sợ hãi trong lòng, hắn không nhịn được chỉ cô gái đang nằm trên mặt đất phía xa hỏi:
- Cô gái kia tính sao?
- Quản nhiều vậy làm gì, dù sao cũng không chết được, trước tiên bắt vật thí nghiệm về rồi mới nói, nếu không cả ngươi và ta đều xong đời!
Nói xong, người đã hướng về phía bóng đen vừa mới ly khai.
Người cầm thiết bị giống như đồng hồ đeo tay cũng không dám chần chừ, vội đuổi theo sau.
Hướng Nhật sửng sốt, ban đầu vẫn cho rằng kẻ này chỉ đơn thuần thấy tiền mờ mắt, không ngờ bên trong lại còn có nội tình sâu xa hơn.
- Kẻ sai khiến ngươi là ai?
Nam nhân đội mũ lưỡi trai ngó trái, ngó phải đáp:
- Ngươi vẫn chưa đáp ứng điều kiện trao đổi kia của ta!
Hướng Nhật biết hắn không muốn mình đem hắn giao cho cảnh sát, nhất thời trong mắt không kiềm được lấp lánh một tia sáng quỷ dị, nhưng khéo léo che giấu đi, không hề bị đối phương phát hiện.
- Được, ta đáp ứng ngươi, thế nhưng ta hi vọng ngươi đừng có tùy tiện bịa đặt ra một thằng nào đó để lừa bịp ta!
Đối với yêu cầu của đối phương, Hướng Nhật dễ dàng đáp ứng, chính hắn xác thật có thể đáp ứng không giao đối phương cho cảnh sát, thế nhưng không đáp ứng việc không đem hắn giao cho mẹ con nhà Thư gia, đến lúc đó họ tự nhiên sẽ đem thằng cha này đến cục cảnh sát.
- Ta làm sao có thể biết được lời ngươi nói là thật hay giả.
Nam nhân đội mũ lưỡi trai là một kẻ vô cùng đa nghi, cũng không dễ dàng tin tưởng đối phương.
- Ngươi có thể không tin, nhưng ta có biện pháp để ngươi nói ra đáp án.
Hướng Nhật lạnh lùng nói, cùng lúc bàn tay phối hợp với giọng điệu lời nói đánh mạnh xuống một góc bàn khiến vụn gỗ bay tán loạn.
Nam nhân đội mũ lưỡi trai thấy vậy vô cũng sợ hãi, lúc này mới ý thức được tình cảnh của mình, hơn nữa đối phương có thực lực biến thái như vậy quả thật có rất nhiều phương pháp ép hắn mở miệng. Để khỏi bị nỗi đau da thịt, hắn chỉ còn lựa chọn là tin tưởng đối phương.
- Hắn họ Dịch, từ thủ đô tới, rất có bối cảnh.
Nam nhân mũ lưỡi trai dù biết nhiều chi tiết về họ Dịch kia, nhưng hắn không muốn nói ra, chỉ giới thiệu một cách hết sức giản đơn.
Tên trẻ tuổi trước mắt này mặc dù có thực lực rất cường đại, nhưng nam nhân mũ lưỡi trai cũng không xem trọng hắn. Bối cảnh kẻ họ Dịch hắn có thể nói là biết rất rõ, nếu như không phải lúc đầu đối phương tới tìm mình tiết lộ chuyện đó, còn đáp ứng hắn một điều kiện hấp dẫn khó có thể cự tuyệt, hắn cũng không nguyện ý phản bội người phụ nữ hắn đã theo vài chục năm. Phải biết rằng, người phụ nữ đó là người trong mộng của hắn. Thế nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần kế hoạch thành công, hắn cuối cùng vẫn có thể có được mỹ nhân.
Hướng Nhật nghe đến họ Dịch, trong lòng không khỏi thót lên, buột miệng hỏi:
- Dịch Thiên Hành?
- Ngươi, ngươi làm sao biết được?
Nam nhân đội mũ lưỡi trai một lần nữa giật mình, hắn hiện giờ rất hoài nghi đối phương liệu có phải đã sớm biết cố ý đến thử dò xét hắn hay không. Hơn nữa hắn tự cho là mình hành tung bí ẩn, ngay cả kẻ họ Dịch hắn cũng không nói, thế nhưng đối phương lại tựa hồ như đã sớm biết, lẽ nào hắn thực sự có tài tiên tri?
- Đoán.
Hướng Nhật mặt không biểu tình nói, hắn đương nhiên sẽ không tốt bụng giải thích cho đối phương việc xung đột giữa mình cùng tên nhị thế tổ họ Dịch. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn thẳng vào mặt đối phương:
- Nói đi, thằng đó đáp ứng ngươi những điều kiện gì?
Đến nước này rồi, nam nhân đội mũ lưỡi trai cũng cho rằng không cần gì phải giấu diếm:
- Hắn cho ta 500 triệu, còn có … Thư Vân nữa!
- Kim tiền, mỹ nữ, thật không ít nhỉ.
Hướng Nhật giọng nói tràn ngập trào lộng, nhưng tròng lòng lại cảm khái không thôi. Mặc dù Thư mẫu đã có con gái Thư Dĩnh lớn như vậy, nhưng nói một cách công bằng, bà ta quả thực có vốn hấp dẫn mê người. Phong vận thành thục mị hoặc, tướng mạo mỹ lệ đoan trang, tưởng tượng là biết đối với người đàn ông lớn tuổi thế này vẫn có nhiều lực sát thương như vậy.
- Hiện tại, ngươi có thể để ta đi không?
Nam nhân đội mũ lưỡi trai cũng không quan tâm đến giọng điệu trào phúng của Hướng Nhật, hắn hiện giờ chỉ muốn tránh xa đối phương. Không biết tại sao ở trước mặt tên trẻ tuổi này, đợi càng lâu, cảm giác không an toàn càng đè nặng trong lòng.
- Đương nhiên, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.
Hướng Nhật dùng tay ra hiệu tư thế “Mời”, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một tia cười lạnh. Nam nhân đội mũ lưỡi trai cũng không nói gì, ép thấp vành mũ xuống, đứng lên và đi ra ngoài. Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước thì Hướng Nhật bỗng đứng lên, dựng bàn tay thành đao, trực tiếp chém vào gáy hắn. Nam nhân đội mũ lưỡi trai không kêu nổi một tiếng, ngã thành một đống mềm oặt trên đất.
Hương Nhật kéo cổ áo hắn, một lần nữa lôi hắn đến vị trí ngồi ban đầu. Bởi quán bar nằm trong chỗ tối nên người bên ngoài cũng không chú ý đến động tĩnh ở bên trong.
Nhâm Quân thì bị giật mình bởi hành động đột ngột của lưu manh, từ lúc tên đội mũ lưỡi trai đứng lên đi ra ngoài đến lúc bị Hướng Nhật đánh bất tỉnh rồi kéo về chỗ ngồi cơ hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
- Anh ….
- Ừm!
Hướng Nhật lập tức ngăn lời nàng còn chưa nói ra:
- Đừng lo, hắn chỉ bị hôn mê thôi.
Tiếp theo, Hướng Nhật lại vẫy vẫy tay với đám Hầu Tử ở đằng xa.
Hầu Tử bên kia chờ từ sớm có chút không nhịn được, thấy lão đại gọi, lập tức chạy lại. Hắn phát hiện người ban đầu cần tìm kiếm đã hôn mê, nhưng trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình kinh ngạc nào, tựa hồ cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
- Lão đại, còn có việc gì sao?
Hầu Tử nóng lòng hỏi.
- Ừm.
Hướng Nhật gật đầu, chỉ ngón tay về phía tên đội mũ lưỡi trai đang nằm hôn mê.
- Hầu Tử, tên này giao cho chú mày, anh cho chú cái số điện thoại, chú gọi điện kêu người bên kia tới, nói đã tìm được họ Chu rồi.
Nói xong, Hướng Nhật đọc số điện thoại cho Hầu Tử, vốn chuyện này hắn có thể tự mình gọi điện, nhưng hiện giờ cô nàng Nhâm Quân đang ở bên cạnh mình, đợi đến lúc nhìn thấy Thư đại tiểu thư, khẳng định sẽ đổ bình dấm chua. Hơn nữa, Hướng Nhật cũng không muốn cùng mẹ con Thư gia dính dáng đến chút quan hệ không minh bạch nào, tốt nhất là không nên cùng đối phương gặp mặt.
Hầu Tử nhớ kỹ số điện thoại rồi nói:
- Đại ca, hiện giờ gọi điện được chưa?
- Chưa được, chờ bọn anh đi một lúc rồi mới gọi.
Nói xong, Hướng Nhật đi tới bên cạnh Hầu Tử, thì thầm vào tai hắn, Hầu Tử lia lịa gật đầu. Lúc này Hướng Nhất mới lui về, ôm Nhâm đại tiểu thư ra khỏi quán bar.
Vừa mới ra khỏi cửa, Nhâm Quân bắt đầu phát điên lên, bụng đầy nghi vấn và ủy khuất, đã cận kề giới hạn bùng phát:
- Hướng Quỳ, nếu hôm nay anh không giải thích rõ cho em, em sẽ không để ý đến anh nữa!
- Được rồi, được rồi, anh giải thích là được.
Hướng Nhật cố làm ra vẻ cười khổ, kỳ thật hắn cũng biết nếu như không cho cô nàng này một cái công đạo, có lẽ sẽ thực sự nếm mùi đau khổ. Vừa lúc, thừa dịp đưa nàng về nhà liền vừa đi vừa nói cho nàng nghe, bất quá chỗ nào không quan trọng thì bỏ qua….
***
Thư gia mặc dù không ở trong khu biệt thự Chân Long, nhưng phòng ở cũng có thể coi là khu nhà cao cấp, chủ tịch của một công ty lớn nếu như ngay cả bề ngoài cũng không đâu vào đâu thì thực sự là quá mất mặt.
Vừa mới hết giờ làm, hai mẹ con đều ở nhà, bởi vì đã giải quyết vài rắc rối của công ty nên hai mẹ con họ Thư mới thảnh thơi ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem TV, thảo luận về phát triển tình tiết bộ phim đang coi. Đang lúc chứng kiến đoạn hay thì đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên. Thư Dĩnh sửng sốt, sau khi xác định tiếng chuông điện thoại di động phát ra ở bên người, nàng mới rút điện thoại ra.
Thư Dĩnh nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện là một số điện thoại lạ, ban đầu định không nghe nhưng không biết nghĩ sao lại nâng máy lên nghe. Đối diện lập tức truyền đến một giọng đàn ông lạ, trong lời nói có chút chần chừ:
- Ờ, có ai không?
Người gọi điện đến đương nhiên là Hầu Tử, giây phút này hắn cũng xấu hổ không thôi, hắn cũng không biết số điện thoại lão đại cho hắn là của ai, cũng không biết rõ thân phận của đối phương. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, bằng hữu của lão đại tuyệt đối không thể đắc tội được.
Cho nên, ngữ khí nói chuyện của hắn cũng hết sức cẩn thận, tịnh không ý thức được lời nói của hắn yếu nhược đến cỡ nào.
Thư Dĩnh không khỏi có chút buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng nghe có người gọi điện như vậy, đồng thời phỏng đoán đối phương có phải gọi nhầm điện thoại hay không, nhưng vì số điện thoại này chỉ một vài người thân thiết nhất mới biết nên nàng không cúp máy mà hỏi ngược lại:
- Không ai nói chuyện thì làm sao tiếp được điện thoại của anh?
Vừa nghe giọng nữ, Hầu Tử trong lòng run lên, giọng nói càng lúc càng cung kính:
- Lão đại của chúng tôi nói, đã tìm được họ Chu rồi.
- Lão đại của các anh?
Thư Dĩnh cảm giác ù ù cạc cạc, nàng càng thêm khẳng định đối phương đã gọi lộn số điện thoại, vừa định cúp đi, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi:
- Lão đại của các anh là ai?
- Lão đại chúng tôi họ Hướng.
Hầu Tử vốn muốn nói ra tục danh của lão đại, nhưng lại cảm giác điều này đối với lão đại là rất không tôn trọng, nên chỉ nói ra họ. Song Thư Dĩnh nghe thấy lại cảm thấy kích động trong lòng, họ Hướng, còn biết được điện thoại cá nhân, không phải hắn thì còn là ai? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được hỏi lại một lần nữa:
- Là Hướng Quỳ sao?
- A, chị là đại tẩu?
Hầu Tử cũng tỉnh ngộ, ban đầu nghe thấy một giọng nữ dễ thương, hắn đã có chút hoài nghi, hiện giờ nghe đối phương gọi thẳng tên lão đại, không khỏi càng thêm khẳng định suy đoán ban đầu của mình. Hơn nữa hắn cũng biết, lão đại xxx thành tính, ở bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu đại tẩu, hiện giờ xuất hiện thêm một người nữa cũng không có gì kỳ quái.
Nghe đối phương xưng hô “Đại tẩu”, Thư Dĩnh mặc dù nóng mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không thôi, không hề cố kỵ thừa nhận:
- Ừm, hiện giờ anh ở đâu? Còn có lão đại các anh ở đó không?
- À, lão đại có việc vừa mới đi về, bảo em gọi điện thoại cho chị, nói với chị đã tìm được họ Chu rồi.
Lúc này, Hầu Tử đương nhiên biết được nên nói tốt cho lão đại, tự nhiên không thể nói lão đại bên người còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp. Đồng thời, hắn cũng hiểu ra lão đại vì sao trước khi đi lại nói chờ hắn đi một lúc rồi mình mới được gọi điện, hóa ra là sợ vị đại tẩu kia ăn hũ dấm chua.
Thư Dĩnh không khỏi có chút thất vọng, nhưng lập tức lại bị thu hút bởi đề tài kia của đối phương, đã tìm được họ Chu, lẽ nào nói … Thư Dĩnh giống như không nhịn được kích động đứng lên, nàng biết mẹ mình thống hận người nào đó, mặc dù nói rắc rối của công ty đã được giải quyết, nhưng vẫn có thể thấy bà thường hay than ngắn thở dài, khi có được tin tức của người đó, khẳng định sẽ khiến mẹ bỏ đi gánh nặng trong lòng, nhân đó cũng trở nên vui vẻ lên. Nghĩ tới điều này, Thư Dĩnh liền trở nên có chút vội vã:
- Các người hiện giờ ở đâu, chúng ta lập tức qua ngay!
- Trong quán bar Trầm Luân, đường Đông …
Biết được địa chỉ cụ thể, Thư Dĩnh lập tức cúp điện thoại, đang lúc chuẩn bị đem tin tốt này báo cho mẹ, thì Thư Vân không chờ nàng mở miệng đã hỏi trước:
- Ai gọi điện đến vậy?
Thư Dĩnh kích động nói:
- Mẹ, chú Chu … Hướng Quỳ đã tìm ra ông ta, hiện giờ muốn chúng ta qua đó.
- Cái gì?
Thư Vân mắt đang chăm chú xem TV, miệng thì tùy ý hỏi bỗng đứng lên, sửng sốt trong giây lát, rồi mới cười to:
- Tốt, tốt, tốt, mẹ lập tức đi ngay!
Tiếp theo, hai mẹ con ngay cả bữa cơm cũng không kịp ăn, vội vã chạy tới bãi đỗ xe.
Trên nửa đường đi, Thư Vân cũng đã gọi điện báo cảnh sát, có thể biết được đối với kẻ thiếu chút nữa đã hãm hại công ty đến cảnh vạn kiếp bất phục khiến nàng hận đến cỡ nào.
Đám người Hầu Tử đã sớm chờ đợi đến mỏi mòn con mắt, khi thấy có xe chạy tới, lập tức đi ra nghênh đón. Bất quá khiến bọn chúng kinh ngạc là từ trong xe xuống lại là hai nữ nhân đều xinh đẹp như nhau, điều này khiến bọn chúng có chút không phân biệt rõ ràng rốt cuộc người nào mới là đại tẩu.
May mà Hầu Tử con mắt sắc bén, thấy hai người hơi giống nhau, mà trong đó một người trẻ tuổi hơn chút, não bộ chuyển động, lập tức đoán ra được người nào mới là chính chủ. Vì thế hắn đi đến phía trước cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hơn, có chút nịnh nọt kêu:
- Đại tẩu!
- Anh là người gọi điện cho tôi?
Thư Dĩnh hoảng sợ, người đi đến phía trước mặt nàng ăn mặc thực sự rất giống người xấu. Nếu như không nghe giọng nói của đối phương, có lẽ nàng đã sớm lui về trong xe.
- Đúng rồi, đại tẩu.
Hầu Tử đang muốn ở trước mặt vị đại tẩu này lưu lại ấn tượng tốt, tự nhiên không dám chậm trễ.
Thư Dĩnh còn muốn hỏi tiếp nhưng Thư Vân lại kéo con gái ra, trực tiếp hỏi:
- Người đâu, lập tức dẫn ta đi.
Trong lời nói có một cỗ uy thế không nghi ngờ gì.
- Người này …
Hầu Tử không khỏi ngạc nhiên, hắn đoán không ra cái người lớn tuổi hơn này có liên hệ gì với lão đại.
Thư Dĩnh ở bên cạnh giải thích:
- Bà là mẹ ta.
Hầu Tử lập tức câm như hến, ối giời ơi, đây chính là mẹ vợ của lão đại! Hắn liền không dám có chút chần chừ, đi trước dẫn đường vào trong quán bar.
Mẹ con Thư gia theo sát phía sau, không lâu sau, quả nhiên họ thấy một bóng người quen thuộc ở trong một góc quán bar.
Thư Vân vừa nhìn thấy, lại càng thêm xúc động, xông lên phía trước kéo cái mũ lưỡi trai trên đầu bóng người quen thuộc kia, làm lộ ra khuôn mặt thực của đối phương. Mặc dù trên mặt đối phương có chút trang điểm và đã bỏ đôi kính mắt thường xuyên ở trên mũi ra, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc nhận dạng của Thư Vân, vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra đối phương chính là kẻ đã đem theo khoản tiền bỏ trốn.
Thư Vân trong lòng càng thêm phẫn nộ, không chút suy nghĩ tát một cái thật mạnh vào mặt người vẫn đang còn nằm trên ghế salon.
Đám Hầu tử bên cạnh trong lòng không nhịn được run lên, tiếng tát tai vừa rồi quả thật rất kêu, đây chính là hàng thật giá thật, thịt cùng thịt va chạm, nghĩ lại khiến cho bọn chúng da đầu tê dại không thôi. Trong lòng đối với mẹ vợ của lão đại càng thêm kiêng kỵ, mình cũng không nên chọc giận nàng, vạn nhất bị nàng làm cho như vậy, trước hết không nói đến vấn đề thể diện, bị cái tát này thì quả thật rất đau a.
Mà chịu đòn nghiêm trọng này, tên đội mũ lưỡi trai đang hôn mê cũng không thể kìm được kêu lên một tiếng đau đớn, từ từ tỉnh dậy. Có lẽ là trên cổ vẫn còn nhức nhối, lúc vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mê man, tịnh không biết phát sinh chuyện gì. Bất quá Thư Vân cũng không có cố kỵ gì, thấy người tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Đắc Thắng, không nghĩ ra lại tìm được ngươi nhanh như vậy!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn, nam nhân đội mũ lưỡi trai lập tức tỉnh táo, đôi mắt ban đầu díp lại cũng mở đến hết cỡ, cứng mồm líu lưỡi nhìn nữ nhân mà hắn nuôi mộng một ngày nào đó có thể ôm ấp trong lòng:
- Thư … Thư chủ tịch, cô, cô …
Nói từ “cô” cả nửa này cũng không nói thêm được gì.
- Thế nào, không nói được sao?
Thư Vân lạnh lùng nhìn đối phương, trong mắt tràn ngập cừu hận. Nếu như lần này không có con rể quý tương lai kia, sợ rằng công ty mà nàng cực khổ một tay gây dựng nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến thành của người khác.
- Tôi …
Nam nhân đội mũ lưỡi trai quả thật không có thể nói gì hơn, hắn đã biết tất cả đã xong xuôi, từ lúc bắt đầu nhìn thấy nữ nhân này trước mặt, hắn liền biết đã không thể thay đổi được gì. Chỉ là hắn không cam tâm, trong thương trường hắn xảo quyệt như hồ ly, không ngờ lại bị một thằng thanh niên tuổi trẻ lừa gạt. Hắn cuối cùng đã hiểu ra lúc mình đưa ra điều kiện, đối phương vì sao lại đáp ứng nhanh như vậy, hóa ra tên đó đã sớm có tính toán. Đối phương xác thật đáp ứng không đem mình giao cho cảnh sát, nhưng lại có thể đem giao cho mẹ con Thư gia, mà giao cho mẹ con Thư gia thì khác gì đem giao cho cảnh sát. Sự khác biệt duy nhất là một cái là gián tiếp, một cái là trực tiếp. Đáng tiếc, hiện giờ nghĩ thông cũng đã muộn.
***
Bóng đêm buông xuống, trời tối dần, trong công viên khu Đông Thành, một đôi tình nhân đang âu yếm ở chỗ không người. Nhưng bọn họ không chút chú ý đến một bóng đen cao lớn đã đứng bên cạnh họ.
- Làm sao thoáng chốc lại lạnh như vậy?
Chàng trai hỏi cô gái.
Cô gái cũng phát giác nhiệt độ trong không khí biến hóa, đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy bóng đen bên cạnh liền thét to đến chói tai:
- A! Có quỷ!
- Quỷ?
Bóng đen cao lớn khinh thường, hừ nhẹ một tiếng.
- Lại dám sỉ nhục sự tồn tại cao quý.
Tay hắn nhẹ nhàng vung lên, cũng không thấy động tác của hắn có gì phức tạp, nhưng cô gái vừa thét lên đã bay ra thật xa, nặng nề rớt xuống mặt đất, không bò dậy nổi.
Chàng trai thấy vậy hoảng hốt, muốn hướng về phía cô gái nhưng bỗng trước mắt bóng đen vụt qua, đầu óc hôn mê, cả người mềm nhũn nằm trên đất.
Bóng đen cao lớn cười khục khục, đem chàng trai kẹp dưới nách, tư thế nhẹ nhàng giống như mang theo một sợi lông chim. Thân hình hắn liên tục lay động, rất nhanh chóng tan biến trong màn đêm, giống như vừa rồi chưa có việc gì xảy ra.
Công viên lại khôi phục sự yên bình, nhưng không lâu sau, lại có hai bóng người từ xa nhanh chóng đi đến nơi này.
Hai người vừa đến hiện trường, tựa hồ không chú ý đến cô gái vẫn còn nằm trên đất cần cứu chữa, mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu vị trí bóng đen vừa mới đứng.
Trong đó có một người trên tay cầm một thiết bị gì đó giống như đồng hồ đeo tay, trong miệng thì thào lẩm bẩm:
- Kỳ quái, rõ ràng biểu thị là ở chỗ này, làm sao nháy mắt lại biến mất?
Một người khác nghiên cứu một hồi hiện trường trường xung quanh, đột nhiên trầm giọng nói:
- Năng lực của hắn lại trở nên lợi hại hơn.
- Cái gì?
Người cầm thiết bị giống đồng hồ đeo tay cả người run lên, giọng nói mang theo một tia hoảng sợ:
- Anh nói chúng ta có nên báo việc này với cấp trên không?
Người kia cười lạnh không ngớt:
- Báo với cấp trên? Ai đến gánh trách nhiệm này? Vật thí nghiệm mà phải vất vả hy sinh một số lượng lớn nhân lực tài lực mới chộp được đột nhiên lại chạy đi, ngươi nói cái gì đang chờ đợi chúng ta?
Rõ ràng là nghĩ đến chuyện cực kỳ khủng bố, người cầm thiết bị giống như đồng hồ đeo tay cũng không dám nói bừa nữa, có lẽ là để khắc chế sự sợ hãi trong lòng, hắn không nhịn được chỉ cô gái đang nằm trên mặt đất phía xa hỏi:
- Cô gái kia tính sao?
- Quản nhiều vậy làm gì, dù sao cũng không chết được, trước tiên bắt vật thí nghiệm về rồi mới nói, nếu không cả ngươi và ta đều xong đời!
Nói xong, người đã hướng về phía bóng đen vừa mới ly khai.
Người cầm thiết bị giống như đồng hồ đeo tay cũng không dám chần chừ, vội đuổi theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.