Chương 974: Vượt ngục
Lý Tiếu Tà
03/04/2013
Bốn gã trong phòng giam lập tức hiểu ý, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, cho dù có đánh bầm dập tiểu tử mới vào kia phỏng chừng cũng không có vấn đề gì. Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên làm, trước kia cũng có vài tên cũng được hưởng đãi ngộ kiểu này, bất quá đã sớm không còn hình người, nếu không nằm ở bệnh viện tâm thần thì chắc cũng là yên nghỉ tại nghĩa trang công cộng. Hướng Nhật đương nhiên cũng nghe được dụng ý trong lời nói của gã da trắng, lạnh lung quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nếu như bọn người kia dám đến trêu trọc hắn, hắn cũng không ngại hoạt động chân tay một chút.
Tiếng bước chân gã cảnh sát da trắng càng ngày càng xa, đến lúc hoàn toàn không nghe thấy gì nữa. Lập tức trong phòng náo nhiệt hẳn lên, một tên đầu trọc to con đối với Hướng Nhật đã sớm thèm chảy nước miếng, gấp gáp bổ nhào vào Hướng Nhật. Bất quá hắn còn không chạy được hai bước, liền bị một tên nam nhân cường tráng đập cho một quyền mắt nổ đom đóm ngã xuống đất.
-Luke, lão đại còn chưa nói, ngươi muốn chết phải không?
Đầu trọc tuy bị đánh nằm ngã dưới đất, nhưng không dám phản kháng, hơn nữa vừa nghe được hai từ “Lão đại”, trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn đi qua một bên không dám lên tiếng. Đám người tách ra, một tên nam nhân tóc vàng thân cao hơn hai thước từ đám người đi ra, trước ngực lộ ra hình xăm một cái đầu hổ dữ tợn.
-Hắc, tiểu tử, ngươi là người ở đâu?
Nam nhân tóc vàng mở miệng, giọng nói âm trầm, Hướng Nhật thấy hai khối răng cửa của hắn đã mất, tựa như hai cái hắc động, khiến hắn mở miệng trông càng thêm hung ác
-Người Tàu Khựa, có vấn đề gì sao?
Hướng Nhật sờ sờ mũi, lui về sau hai bước, hắn ngủi thấy một mùi vị cực kì khó ngửi, giống như trứng thối, khiến người ta buồn nôn.
-Ha ha, ta đã sớm muốn nếm thử mùi vị nữ nhân Trung Quốc…, tiểu tử, mau tới đây, mẹ, vài ngày rồi không có nữ nhân…
Nam nhân tóc vàng vừa nói, vừa cởi dây lưng của chính mình. Hướng Nhật ánh mắt lập tức lạnh xuống, trong mắt lộ ra một tia sát ý.
-Nếu như không muốn chết, thì cách xa ta ra.
Ha ha ha…
Trong phòng nhất thời vang lên một trận cười to, cười nhạo Hướng Nhật đúng là không biết tự lượng sức mình, tiểu tử này cho mình là ai, đến bay giờ vẫn không rõ tình cảnh của mình sao?
-Câm miệng!
Nam nhân tóc vàng quát lớn, đình chỉ cởi quần, trong phòng giam lập tức an tĩnh lại. Xong nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt hung ác nhìn Hướng Nhật, nắm tay kêu rắc rắc.
-Tiểu tử, ngươi đã làm ta tức giận, bây giờ ngươi không chỉ thổi kèn cho mình ta, mà phải thổi cho từng người ở đây mỗi người một lần.
-Ngươi cũng đã làm ta tức giận.
Hướng Nhật mắt hơi nheo lại, tiến lên một bước, mở ra lĩnh vực, đem cái mùi hôi thối như có như không này tách ra.
-Bắt hắn!
Hướng Nhật quá bình tĩnh làm tên nam nhân tóc vàng thẹn quá hóa giận. Ra lệnh một tiếng, tên đầu trọc tên Luke bên cạnh nhanh chóng động thủ trước, hắn cũng đã rất lâu chưa có động chạm nữ nhân, Hướng Nhật với hắn mà nói, chẳng khác nào là một “tuyệt thế mỹ nữ”
Đáng tiếc, tay hắn còn chưa chạm vào Hướng Nhật, cả người liền bay ra ngoài, nện vào vách tường cứng rắn, rơi xuống đất liền phun ra một búng máu tươi rồi không đứng dậy được nữa, đây là Hướng Nhật đã hạ thủ lưu tình, hắn cũng không muốn giết người. Thấy vậy, đám người trong phòng giam cũng bị dọa chấn kinh, nhưng mà không có người nào thấy rõ Hướng Nhật ra tay như nào, khiếp sợ qua đi, tâm tình mọi người đều bị kích thích, tên nam nhân cường tráng lúc nãy đánh Luke một quyền, hung ác lao vào Hướng Nhật.
Phách!
Một tiếng giòn vang. Lần này tất cả mọi người đều thấy rõ động tác của Hướng Nhật, nắm tay tên nam nhân còn cách Hướng Nhật nửa thước, liền vặn vẹo giống như một thứ thoạt nhìn tùy thời cũng có thể bẻ gãy. Đúng vậy, phiêu phiêu cảm giác, tựa hồ chỉ cần vừa dùng lực, cái tay kia sẽ biến hình. Nhưng chỉ có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ như nam nhân kia mới rõ ràng, hắn đã dùng hết toàn lực, cái tay thon dài kia vẫn tiếp tục bất động, trái lại hắn cảm giác tay mình càng ngày càng đau, giống như bị một cái móng vuốt bằng thép bắt giữ, hắn thậm chí còn nghe được tiếng xương vỡ vụn của chính mình bị một lực khủng bố đè ép.
-Ta nói rồi, không muốn chết thì cách ta xa một chút.
Hướng Nhật không thèm nhìn tên nam nhân đã trở nên tái nhợt đồng thời mồ hôi đầm đìa trên mặt, tay hơi dùng lực một chút.
“Răng rắc” một tiếng, thanh âm vang lên làm cho da đầu người ta tê dại. Nam nhân tức khắc kêu lên thảm thiết một tiếng phi nhân loại, bụm lấy cái cổ tay hầu như đã biến dạng một góc 60 độ, gào khóc thảm thiết trên mặt đất.
Hướng Nhật phủi tay, giống như muốn tẩy sạch cái tay vừa tiếp xúc với thân thể nam nhân có thể bị nhiễm bẩn. Kỳ thực động tác này hoàn toàn là dư thừa, thời điểm cận thân chiến đấu với người khác, hắn đều đem lĩnh vực biến thành một tầng hơi mỏng bám vào bên ngoài thân thể, như vậy không chỉ làm cho mình càng thêm an toàn, trọng yếu là sẽ không lưu lại vân tay khi hành sự.
Hướng Nhật ra tay độc ác khiến thanh âm trong phòng giam toàn bộ biến mất, nam nhân bắt gặp ánh mắt của hắn quét tới, lập tức hoảng sợ rụt người lại. Bọn họ thế nào cũng không thể nghĩ được, một tên tiểu tử Trung quốc bình thường thoạt nhìn đã như sơn dương đợi làm thịt, chớp mắt cái liền hóa thân thành ác ma, làm bọn hắn run sợ không ngớt. Nam nhân tóc vàng sắc mặt đại biến, nhưng so với những người khác trấn định hơn một chút, nhìn qua Hướng Nhật lạnh lung, cả gan nói:
-Đây là…công phu Trung quốc?
-Bingo, cho ngươi một điểm ‘khen thưởng’ a.
Thân hình Hướng Nhật lóe lên, mọi người không có thấy rõ động tác của hắn, song tên nam nhân tóc vàng lại kêu la thảm thiết làm da đầu bọn hắn tê dại cùng trong lòng run sợ. Chỉ thấy nam nhân tóc vàng ngay lúc trước còn đang sống tốt thì lúc này đã té trên mặt đất, hai tay chụp của quý, không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Cùng lúc, lưu lại dưới đất một chất lỏng màu đỏ tươi. Loại tình huống này, không cần phải đoán cũng biết chắc chắn là bị phế (thái cmn giám rồi). Mọi người nhìn về phía Hướng Nhật, ánh mắt càng trở nên hoảng sợ, sợ mình cũng có kết cục giống như nam nhân tóc vàng kia, một đám người gần như chen chúc thành một đoàn, nhà tù lúc trước có vẻ chật chội liền thoáng ra một mảng không gian lớn.
Hướng Nhật cũng lười tính toán những người này, kỳ thật nếu không có ai trêu chọc hắn, hắn cũng không chủ động trêu chọc người. Tiếng kêu thảm thiết trong phòng giam cũng không có làm cảnh sát coi ngục bên ngoài quan tâm, phỏng chừng bọn họ cho rằng Hướng Nhật đang rất là “thoải mái”, có nghe thấy thì cũng sẽ làm bộ không nghe thấy. Điểm này Hướng Nhật đã sớm ngờ tới, cho nên ra tay mới không hề cố kỵ, tùy ý để tên tóc vàng cùng tên nam nhân gãy cổ tay kia kêu thảm. Nhưng mà để nghe lâu quá, cũng rất phiền. Hướng Nhật trực tiếp tặng cho mỗi tên một cước vào đầu, tiếng kêu thảm thiết nhất thời ngừng lại, thế giới rốt cục cũng thanh tĩnh. Có điều bởi như vậy, làm cho mấy tên nam nhân kia vốn đã chen chúc thành một đoàn, hiện giờ trở thành trò chơi xếp hình chồng người.
Hướng Nhật không đếm xỉa tới mấy chuyện ngoài thân này, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, theo lý, Pierce cho dù làm việc chậm chạm, cũng phải đến rồi mới phải. Bất quá, điện thoại không có bị lấy đi, Hướng Nhật vẫn còn có chút may mắn, đúng là bất khả tư nghị.
Nếu đã mang hắn đến cục cảnh sát, chẳng phải sẽ tịch thu công cụ truyền tin của hắn hay sao? Lẽ nào không sợ hắn liên hệ với người ở bên ngoài? Cũng không biết hai cảnh sát kia quên hay là làm qua loa, chắc là cho rằng hắn là người có thể tùy ý xâm phạm. Đang lo lắng có nên gọi điện cho Alice hay không? Thì đúng lúc Alice gọi cho hắn. Hướng Nhật lập tức nhận điện thoại,thanh âm lo lắng của Alice truyền tới:
-Jack, là anh hả? Là anh có phải không?
-Là anh.
Hướng Nhật nói, nghe ngữ khí của Alice, tựa hồ bên kia cũng xảy ra vấn đề.
-Anh không có việc gì thật quá tốt.
Alice đầy áy náy nói:-Xin lỗi, Jack, em quay lại khách sạn Hilton, nhưng không tìm được Pierce tiên sinh, nghe Diệp tiểu thư nói, hắn nhận một cuộc điện thoại thì vội vàng rời đi rồi…
-Không sao, anh tự mình liên lạc với hắn, em về nhà trước đi.
Hướng Nhật an ủi nói, Alice không tìm được Pierce cũng không sao, dù sao hắn cũng có sô điện thoại của Pierce, tùy thời có thể liên lạc với hắn.
-Vâng, khi nào ra ngoài thì gọi điện cho em.
Alice nghĩ Hướng Nhật có thể trực tiếp liên hệ với Pierce nên cũng không quá nhiều lo lắng.
-Umh
Hướng Nhật tắt điện thoại, vốn là muốn gọi điện cho Pierce, nhưng nghĩ đến Alice nói Pierce nhận được một cuộc gọi là vội vàng rời đi, khẳng định là có chuyện quan trọng, bằng không sẽ không dễ dàng rời yến hội chính mình đạo diễn.
Ngẫm lại, Hướng Nhật thu lại điện thoại, lúc nào cũng phiền phức người khác là không tốt, nhân tình cũng không phải trả dễ dàng như vậy. Vô tình thấy hai cái phòng giam đối diện đầy người, Hướng Nhật đột nhiên trong lòng khẽ động, nếu không thể xin giúp đỡ bên ngoài, thì tự dựa vào chính mình giải quyết vấn đề vậy.
-Này, các ngươi có muốn ra ngoài không?
Hướng Nhật hướng một cái phòng giam đối diện nói lớn. Bất quá mọi người xem qua thủ đoạn hung ác của hắn lúc trước cũng không dám tùy ý trả lời, chỉ kinh sợ nhìn hắn một cái.
-Ta hỏi các ngươi có muốn đi ra ngoài không? Lẽ nào định ở lại đợi quốc khánh hả?
Quốc khánh cũng sắp đến rồi, Hướng Nhật cũng không phải thuận miệng nói bừa. Cái này, tất cả mọi người nghe đều hiểu là có ý gì, tuy là Hướng Nhật lúc trước biểu hiện rất hung ác, nhưng bây giờ nếu như hắn có thể giúp được bọn họ chạy thoát ra ngoài, vậy bọn họ sẽ phi thường cam tâm tình nguyện, có mấy người không ngừng gật đầu.
-Tốt, ta thả các ngươi ra ngoài, bất quá có thể đi ra được hay là bị bắt lại thì xem khả năng của các ngươi đến đâu.
Hướng Nhật nói xong liền làm ngay, đi tới song sắt, cầm lấy hai cây sắt to bằng ngón cái, không cần tốn nhiều sức bẻ cong hai cây sắt, tạo ra một không gian đủ cho một người đi qua.
Dưới ánh mắt kích động của mọi người trong phòng giam đối diện, Hướng Nhật thoải mái bước ra ngoài, quay người lại hướng mấy tên còn đang chồng người trong phòng giam nói:
-Muốn ra thì nhanh lên, ta còn phải đem thứ này khôi phục lại.
Hướng Nhật chỉ chỉ hai cây sắt bị hắn làm biến dạng. Nhưng mà có thể là hắn để lại ấn tướng quá sâu, hoặc là mấy tên nam nhân này nghiện chồng người hay sao mà không có dự định đi ra ngoài. Hướng Nhật cũng không nhiều lời vô ích, chuẩn bị đem hai cây sắt uốn thẳng lại như lúc đầu. Vừa thấy động tác của hắn, rốt cục cũng có người hiểu chuyện gì, một tên nam nhân đầu trọc hét lên một tiếng từ trên đám chồng người, không nói hai lời nhảy xuống, vội vàng chui qua không gian giữa hai cây sắt Hướng Nhật chưa kịp uốn thẳng lại.
Có người đầu tiên, tất nhiên sẽ có người thứ hai, mắt thấy tự do ngay trước mắt, tất cả mọi người quên luôn tên ác ma hung tàn Hướng Nhất, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cuối cùng chỉ còn lại ba tên không may bị Hướng Nhật đá ngất là vẫn nằm im không có đi ra, mà Hướng Nhật đã đem hai cây sắt phục hồi lại nguyên trạng, không thể nhìn ra được một khắc trước hai cây sắt này từng bị “chà đạp” qua.
-Im lặng!
Quát bảo bọn người kia được tự do mà khống chế không nổi kêu lên hưng phấn, Hướng Nhật theo cách cũ mở ra ba cái phòng giam, chờ người ra hết, lại làm phòng giam trở vê nguyên trạng ban đầu, lúc này mới mang theo một đám người lao ra.
Cũng không biết là viên cảnh sát da trắng kia sơ ý, cánh cửa sắt của ngục giam lại không có khóa lại. Hướng Nhật quay lại động viên:
-Tốt, từ giờ trở đi, các ngươi tự do, đi thôi.
Ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức lao ra.
Nếu không phải Hướng Nhật lúc trước biểu hiện quá mức phi nhân loại, không chừng bọn họ đã sớm kìm nén không được lao ra. Hướng Nhật cũng không có đi ra theo, bởi vì còn một chút vấn đề hắn còn chưa có giải quyết. Rất nhanh, phía tuyền đến thanh âm hô hét, còn có cả tiếng vụn vỡ của vật gì đó rơi xuống đất, may là không có tiếng súng, chắc là cảnh sát cũng không dám tùy tiện nỏ súng, hơn nữa nhiều người như vậy cùng lúc lao ra, dù có súng trong tay cũng không biết nên đánh người nào.
Cục cảnh sát nhất thời loạn cả nên, Hướng Nhật thoải mái nhàn nhã mà đi tới, hắn phải tìm được hai viên cảnh sát kia, có một số việc muốn từ trong miệng bọn họ xác định một chút. Vừa đi qua một cái hành lang, một viên cảnh sát da đen quơ gậy xông lại, lại chính là cảnh sát da đen đã mang mình đến cục cảnh sát. Người còn chưa tới, cây gậy cảnh sát đã mang theo một cỗ vù vù phong thanh vụt qua đây, nhìn tư thế, rõ ràng không phải chỉ là để dọa người.
Hướng Nhật ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, may mắn là gặp phải hắn, chứ đổi lại là một người bình thường, phỏng chừng kết quả chắc chắn kết quả sẽ rất bi thảm. Gậy cảnh sát nện xuống đầu, Hướng Nhật liền thấy mặt mũi dữ tợn của tên cảnh sát da đen kia. Hướng Nhật hừ lạnh, đưa tay bắt lấy cây gậy, một đạp vào mặt, tên kia lập tức ôm đầu bay ra ngoài, ngã nhào trên đất, trượt thêm vài mét về phía sau.
Khụ, khụ, khu…
Tuy Hướng Nhật đã cước hạ lưu tình, nhưng lực đạo cũng đủ khiến một người không dễ chịu.
-Nói cho ta biết, người sai ngươi mang phiền phức đến cho ta đang ở đâu?
Hướng Nhật bước thong thả đi qua, vừa đi, vừa đem cây gậy cảnh sát vo lại giống như một món đồ chơi bằng cao su đất dẻo, tiện tay tạo thành hình dạng tùy ý, ném lại trước mặt tên cảnh sát da đen.
“Đương…” một tiếng trầm đục nặng nề, hiển nhiên, đây không phải là cao su đất dẻo thật, bằng không thì làm sao có thể phát ra tiếng va đập như kim loại trầm trọng như vậy. Tên cảnh sát da đen cả người run lên, gậy cảnh sát là đoạt từ trong tay của hắn, hắn tất nhiên là biết cây gậy làm bằng chất liệu gì, đừng nói là dùng tay người, cho dù là dùng máy móc cơ khí, cũng không thẻ làm nhẹ nhàng như vậy.
-Không muốn nói sao? Ta cũng rất muốn biết đầu ngươi và cây gậy kia cái nào cứng hơn a.
Hướng Nhật trầm giọng nói.
-Ta nói, ta nói…
Tên cảnh sát da đen cơ thể lại run lên, kêu lên không ngừng.
-Rất tốt, người đó là ai, hắn bây giờ đang ở đâu?
Hướng Nhật khóe miệng lộ một tia cười nhạt.
Tiếng bước chân gã cảnh sát da trắng càng ngày càng xa, đến lúc hoàn toàn không nghe thấy gì nữa. Lập tức trong phòng náo nhiệt hẳn lên, một tên đầu trọc to con đối với Hướng Nhật đã sớm thèm chảy nước miếng, gấp gáp bổ nhào vào Hướng Nhật. Bất quá hắn còn không chạy được hai bước, liền bị một tên nam nhân cường tráng đập cho một quyền mắt nổ đom đóm ngã xuống đất.
-Luke, lão đại còn chưa nói, ngươi muốn chết phải không?
Đầu trọc tuy bị đánh nằm ngã dưới đất, nhưng không dám phản kháng, hơn nữa vừa nghe được hai từ “Lão đại”, trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn đi qua một bên không dám lên tiếng. Đám người tách ra, một tên nam nhân tóc vàng thân cao hơn hai thước từ đám người đi ra, trước ngực lộ ra hình xăm một cái đầu hổ dữ tợn.
-Hắc, tiểu tử, ngươi là người ở đâu?
Nam nhân tóc vàng mở miệng, giọng nói âm trầm, Hướng Nhật thấy hai khối răng cửa của hắn đã mất, tựa như hai cái hắc động, khiến hắn mở miệng trông càng thêm hung ác
-Người Tàu Khựa, có vấn đề gì sao?
Hướng Nhật sờ sờ mũi, lui về sau hai bước, hắn ngủi thấy một mùi vị cực kì khó ngửi, giống như trứng thối, khiến người ta buồn nôn.
-Ha ha, ta đã sớm muốn nếm thử mùi vị nữ nhân Trung Quốc…, tiểu tử, mau tới đây, mẹ, vài ngày rồi không có nữ nhân…
Nam nhân tóc vàng vừa nói, vừa cởi dây lưng của chính mình. Hướng Nhật ánh mắt lập tức lạnh xuống, trong mắt lộ ra một tia sát ý.
-Nếu như không muốn chết, thì cách xa ta ra.
Ha ha ha…
Trong phòng nhất thời vang lên một trận cười to, cười nhạo Hướng Nhật đúng là không biết tự lượng sức mình, tiểu tử này cho mình là ai, đến bay giờ vẫn không rõ tình cảnh của mình sao?
-Câm miệng!
Nam nhân tóc vàng quát lớn, đình chỉ cởi quần, trong phòng giam lập tức an tĩnh lại. Xong nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt hung ác nhìn Hướng Nhật, nắm tay kêu rắc rắc.
-Tiểu tử, ngươi đã làm ta tức giận, bây giờ ngươi không chỉ thổi kèn cho mình ta, mà phải thổi cho từng người ở đây mỗi người một lần.
-Ngươi cũng đã làm ta tức giận.
Hướng Nhật mắt hơi nheo lại, tiến lên một bước, mở ra lĩnh vực, đem cái mùi hôi thối như có như không này tách ra.
-Bắt hắn!
Hướng Nhật quá bình tĩnh làm tên nam nhân tóc vàng thẹn quá hóa giận. Ra lệnh một tiếng, tên đầu trọc tên Luke bên cạnh nhanh chóng động thủ trước, hắn cũng đã rất lâu chưa có động chạm nữ nhân, Hướng Nhật với hắn mà nói, chẳng khác nào là một “tuyệt thế mỹ nữ”
Đáng tiếc, tay hắn còn chưa chạm vào Hướng Nhật, cả người liền bay ra ngoài, nện vào vách tường cứng rắn, rơi xuống đất liền phun ra một búng máu tươi rồi không đứng dậy được nữa, đây là Hướng Nhật đã hạ thủ lưu tình, hắn cũng không muốn giết người. Thấy vậy, đám người trong phòng giam cũng bị dọa chấn kinh, nhưng mà không có người nào thấy rõ Hướng Nhật ra tay như nào, khiếp sợ qua đi, tâm tình mọi người đều bị kích thích, tên nam nhân cường tráng lúc nãy đánh Luke một quyền, hung ác lao vào Hướng Nhật.
Phách!
Một tiếng giòn vang. Lần này tất cả mọi người đều thấy rõ động tác của Hướng Nhật, nắm tay tên nam nhân còn cách Hướng Nhật nửa thước, liền vặn vẹo giống như một thứ thoạt nhìn tùy thời cũng có thể bẻ gãy. Đúng vậy, phiêu phiêu cảm giác, tựa hồ chỉ cần vừa dùng lực, cái tay kia sẽ biến hình. Nhưng chỉ có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ như nam nhân kia mới rõ ràng, hắn đã dùng hết toàn lực, cái tay thon dài kia vẫn tiếp tục bất động, trái lại hắn cảm giác tay mình càng ngày càng đau, giống như bị một cái móng vuốt bằng thép bắt giữ, hắn thậm chí còn nghe được tiếng xương vỡ vụn của chính mình bị một lực khủng bố đè ép.
-Ta nói rồi, không muốn chết thì cách ta xa một chút.
Hướng Nhật không thèm nhìn tên nam nhân đã trở nên tái nhợt đồng thời mồ hôi đầm đìa trên mặt, tay hơi dùng lực một chút.
“Răng rắc” một tiếng, thanh âm vang lên làm cho da đầu người ta tê dại. Nam nhân tức khắc kêu lên thảm thiết một tiếng phi nhân loại, bụm lấy cái cổ tay hầu như đã biến dạng một góc 60 độ, gào khóc thảm thiết trên mặt đất.
Hướng Nhật phủi tay, giống như muốn tẩy sạch cái tay vừa tiếp xúc với thân thể nam nhân có thể bị nhiễm bẩn. Kỳ thực động tác này hoàn toàn là dư thừa, thời điểm cận thân chiến đấu với người khác, hắn đều đem lĩnh vực biến thành một tầng hơi mỏng bám vào bên ngoài thân thể, như vậy không chỉ làm cho mình càng thêm an toàn, trọng yếu là sẽ không lưu lại vân tay khi hành sự.
Hướng Nhật ra tay độc ác khiến thanh âm trong phòng giam toàn bộ biến mất, nam nhân bắt gặp ánh mắt của hắn quét tới, lập tức hoảng sợ rụt người lại. Bọn họ thế nào cũng không thể nghĩ được, một tên tiểu tử Trung quốc bình thường thoạt nhìn đã như sơn dương đợi làm thịt, chớp mắt cái liền hóa thân thành ác ma, làm bọn hắn run sợ không ngớt. Nam nhân tóc vàng sắc mặt đại biến, nhưng so với những người khác trấn định hơn một chút, nhìn qua Hướng Nhật lạnh lung, cả gan nói:
-Đây là…công phu Trung quốc?
-Bingo, cho ngươi một điểm ‘khen thưởng’ a.
Thân hình Hướng Nhật lóe lên, mọi người không có thấy rõ động tác của hắn, song tên nam nhân tóc vàng lại kêu la thảm thiết làm da đầu bọn hắn tê dại cùng trong lòng run sợ. Chỉ thấy nam nhân tóc vàng ngay lúc trước còn đang sống tốt thì lúc này đã té trên mặt đất, hai tay chụp của quý, không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Cùng lúc, lưu lại dưới đất một chất lỏng màu đỏ tươi. Loại tình huống này, không cần phải đoán cũng biết chắc chắn là bị phế (thái cmn giám rồi). Mọi người nhìn về phía Hướng Nhật, ánh mắt càng trở nên hoảng sợ, sợ mình cũng có kết cục giống như nam nhân tóc vàng kia, một đám người gần như chen chúc thành một đoàn, nhà tù lúc trước có vẻ chật chội liền thoáng ra một mảng không gian lớn.
Hướng Nhật cũng lười tính toán những người này, kỳ thật nếu không có ai trêu chọc hắn, hắn cũng không chủ động trêu chọc người. Tiếng kêu thảm thiết trong phòng giam cũng không có làm cảnh sát coi ngục bên ngoài quan tâm, phỏng chừng bọn họ cho rằng Hướng Nhật đang rất là “thoải mái”, có nghe thấy thì cũng sẽ làm bộ không nghe thấy. Điểm này Hướng Nhật đã sớm ngờ tới, cho nên ra tay mới không hề cố kỵ, tùy ý để tên tóc vàng cùng tên nam nhân gãy cổ tay kia kêu thảm. Nhưng mà để nghe lâu quá, cũng rất phiền. Hướng Nhật trực tiếp tặng cho mỗi tên một cước vào đầu, tiếng kêu thảm thiết nhất thời ngừng lại, thế giới rốt cục cũng thanh tĩnh. Có điều bởi như vậy, làm cho mấy tên nam nhân kia vốn đã chen chúc thành một đoàn, hiện giờ trở thành trò chơi xếp hình chồng người.
Hướng Nhật không đếm xỉa tới mấy chuyện ngoài thân này, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, theo lý, Pierce cho dù làm việc chậm chạm, cũng phải đến rồi mới phải. Bất quá, điện thoại không có bị lấy đi, Hướng Nhật vẫn còn có chút may mắn, đúng là bất khả tư nghị.
Nếu đã mang hắn đến cục cảnh sát, chẳng phải sẽ tịch thu công cụ truyền tin của hắn hay sao? Lẽ nào không sợ hắn liên hệ với người ở bên ngoài? Cũng không biết hai cảnh sát kia quên hay là làm qua loa, chắc là cho rằng hắn là người có thể tùy ý xâm phạm. Đang lo lắng có nên gọi điện cho Alice hay không? Thì đúng lúc Alice gọi cho hắn. Hướng Nhật lập tức nhận điện thoại,thanh âm lo lắng của Alice truyền tới:
-Jack, là anh hả? Là anh có phải không?
-Là anh.
Hướng Nhật nói, nghe ngữ khí của Alice, tựa hồ bên kia cũng xảy ra vấn đề.
-Anh không có việc gì thật quá tốt.
Alice đầy áy náy nói:-Xin lỗi, Jack, em quay lại khách sạn Hilton, nhưng không tìm được Pierce tiên sinh, nghe Diệp tiểu thư nói, hắn nhận một cuộc điện thoại thì vội vàng rời đi rồi…
-Không sao, anh tự mình liên lạc với hắn, em về nhà trước đi.
Hướng Nhật an ủi nói, Alice không tìm được Pierce cũng không sao, dù sao hắn cũng có sô điện thoại của Pierce, tùy thời có thể liên lạc với hắn.
-Vâng, khi nào ra ngoài thì gọi điện cho em.
Alice nghĩ Hướng Nhật có thể trực tiếp liên hệ với Pierce nên cũng không quá nhiều lo lắng.
-Umh
Hướng Nhật tắt điện thoại, vốn là muốn gọi điện cho Pierce, nhưng nghĩ đến Alice nói Pierce nhận được một cuộc gọi là vội vàng rời đi, khẳng định là có chuyện quan trọng, bằng không sẽ không dễ dàng rời yến hội chính mình đạo diễn.
Ngẫm lại, Hướng Nhật thu lại điện thoại, lúc nào cũng phiền phức người khác là không tốt, nhân tình cũng không phải trả dễ dàng như vậy. Vô tình thấy hai cái phòng giam đối diện đầy người, Hướng Nhật đột nhiên trong lòng khẽ động, nếu không thể xin giúp đỡ bên ngoài, thì tự dựa vào chính mình giải quyết vấn đề vậy.
-Này, các ngươi có muốn ra ngoài không?
Hướng Nhật hướng một cái phòng giam đối diện nói lớn. Bất quá mọi người xem qua thủ đoạn hung ác của hắn lúc trước cũng không dám tùy ý trả lời, chỉ kinh sợ nhìn hắn một cái.
-Ta hỏi các ngươi có muốn đi ra ngoài không? Lẽ nào định ở lại đợi quốc khánh hả?
Quốc khánh cũng sắp đến rồi, Hướng Nhật cũng không phải thuận miệng nói bừa. Cái này, tất cả mọi người nghe đều hiểu là có ý gì, tuy là Hướng Nhật lúc trước biểu hiện rất hung ác, nhưng bây giờ nếu như hắn có thể giúp được bọn họ chạy thoát ra ngoài, vậy bọn họ sẽ phi thường cam tâm tình nguyện, có mấy người không ngừng gật đầu.
-Tốt, ta thả các ngươi ra ngoài, bất quá có thể đi ra được hay là bị bắt lại thì xem khả năng của các ngươi đến đâu.
Hướng Nhật nói xong liền làm ngay, đi tới song sắt, cầm lấy hai cây sắt to bằng ngón cái, không cần tốn nhiều sức bẻ cong hai cây sắt, tạo ra một không gian đủ cho một người đi qua.
Dưới ánh mắt kích động của mọi người trong phòng giam đối diện, Hướng Nhật thoải mái bước ra ngoài, quay người lại hướng mấy tên còn đang chồng người trong phòng giam nói:
-Muốn ra thì nhanh lên, ta còn phải đem thứ này khôi phục lại.
Hướng Nhật chỉ chỉ hai cây sắt bị hắn làm biến dạng. Nhưng mà có thể là hắn để lại ấn tướng quá sâu, hoặc là mấy tên nam nhân này nghiện chồng người hay sao mà không có dự định đi ra ngoài. Hướng Nhật cũng không nhiều lời vô ích, chuẩn bị đem hai cây sắt uốn thẳng lại như lúc đầu. Vừa thấy động tác của hắn, rốt cục cũng có người hiểu chuyện gì, một tên nam nhân đầu trọc hét lên một tiếng từ trên đám chồng người, không nói hai lời nhảy xuống, vội vàng chui qua không gian giữa hai cây sắt Hướng Nhật chưa kịp uốn thẳng lại.
Có người đầu tiên, tất nhiên sẽ có người thứ hai, mắt thấy tự do ngay trước mắt, tất cả mọi người quên luôn tên ác ma hung tàn Hướng Nhất, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cuối cùng chỉ còn lại ba tên không may bị Hướng Nhật đá ngất là vẫn nằm im không có đi ra, mà Hướng Nhật đã đem hai cây sắt phục hồi lại nguyên trạng, không thể nhìn ra được một khắc trước hai cây sắt này từng bị “chà đạp” qua.
-Im lặng!
Quát bảo bọn người kia được tự do mà khống chế không nổi kêu lên hưng phấn, Hướng Nhật theo cách cũ mở ra ba cái phòng giam, chờ người ra hết, lại làm phòng giam trở vê nguyên trạng ban đầu, lúc này mới mang theo một đám người lao ra.
Cũng không biết là viên cảnh sát da trắng kia sơ ý, cánh cửa sắt của ngục giam lại không có khóa lại. Hướng Nhật quay lại động viên:
-Tốt, từ giờ trở đi, các ngươi tự do, đi thôi.
Ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức lao ra.
Nếu không phải Hướng Nhật lúc trước biểu hiện quá mức phi nhân loại, không chừng bọn họ đã sớm kìm nén không được lao ra. Hướng Nhật cũng không có đi ra theo, bởi vì còn một chút vấn đề hắn còn chưa có giải quyết. Rất nhanh, phía tuyền đến thanh âm hô hét, còn có cả tiếng vụn vỡ của vật gì đó rơi xuống đất, may là không có tiếng súng, chắc là cảnh sát cũng không dám tùy tiện nỏ súng, hơn nữa nhiều người như vậy cùng lúc lao ra, dù có súng trong tay cũng không biết nên đánh người nào.
Cục cảnh sát nhất thời loạn cả nên, Hướng Nhật thoải mái nhàn nhã mà đi tới, hắn phải tìm được hai viên cảnh sát kia, có một số việc muốn từ trong miệng bọn họ xác định một chút. Vừa đi qua một cái hành lang, một viên cảnh sát da đen quơ gậy xông lại, lại chính là cảnh sát da đen đã mang mình đến cục cảnh sát. Người còn chưa tới, cây gậy cảnh sát đã mang theo một cỗ vù vù phong thanh vụt qua đây, nhìn tư thế, rõ ràng không phải chỉ là để dọa người.
Hướng Nhật ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, may mắn là gặp phải hắn, chứ đổi lại là một người bình thường, phỏng chừng kết quả chắc chắn kết quả sẽ rất bi thảm. Gậy cảnh sát nện xuống đầu, Hướng Nhật liền thấy mặt mũi dữ tợn của tên cảnh sát da đen kia. Hướng Nhật hừ lạnh, đưa tay bắt lấy cây gậy, một đạp vào mặt, tên kia lập tức ôm đầu bay ra ngoài, ngã nhào trên đất, trượt thêm vài mét về phía sau.
Khụ, khụ, khu…
Tuy Hướng Nhật đã cước hạ lưu tình, nhưng lực đạo cũng đủ khiến một người không dễ chịu.
-Nói cho ta biết, người sai ngươi mang phiền phức đến cho ta đang ở đâu?
Hướng Nhật bước thong thả đi qua, vừa đi, vừa đem cây gậy cảnh sát vo lại giống như một món đồ chơi bằng cao su đất dẻo, tiện tay tạo thành hình dạng tùy ý, ném lại trước mặt tên cảnh sát da đen.
“Đương…” một tiếng trầm đục nặng nề, hiển nhiên, đây không phải là cao su đất dẻo thật, bằng không thì làm sao có thể phát ra tiếng va đập như kim loại trầm trọng như vậy. Tên cảnh sát da đen cả người run lên, gậy cảnh sát là đoạt từ trong tay của hắn, hắn tất nhiên là biết cây gậy làm bằng chất liệu gì, đừng nói là dùng tay người, cho dù là dùng máy móc cơ khí, cũng không thẻ làm nhẹ nhàng như vậy.
-Không muốn nói sao? Ta cũng rất muốn biết đầu ngươi và cây gậy kia cái nào cứng hơn a.
Hướng Nhật trầm giọng nói.
-Ta nói, ta nói…
Tên cảnh sát da đen cơ thể lại run lên, kêu lên không ngừng.
-Rất tốt, người đó là ai, hắn bây giờ đang ở đâu?
Hướng Nhật khóe miệng lộ một tia cười nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.