Chương 776: Đột phá
Lư Lai Phật Tổ
25/08/2021
Giờ phút này, trong phòng nồng nặc mùi hôi thối, Trần Dật Thần nằm ở trên giường không nhúc nhích được cho nên không thể đứng dậy, vừa rồi tiêu hóa nước nhân sâm đã tiêu hao tất cả khí lực của anh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai mươi phút sau, Trần Dật Thần đứng dậy, mở cửa sổ khách sạn cho thông thoáng.
Bởi vì tác dụng của việc nuốt nước nhân sâm nên Trần Dật Thần chỉ cảm thấy thân thể hơi chút khó chịu, mùi của chất lỏng màu đen bị loại ra khỏi cơ thể quá nồng nặc.
Sau khi lấy lại sức, Trần Dật Thần mở vòi hoa sen rửa sạch tạp chất trên người, sau đó mặc quần áo sạch vào.
Giờ phút này Trần Dật Thần chỉ cảm thầy thân thể thanh tỉnh, huyết mạch thông thuận, những thay đổi này đều đến từ tác dụng của nước nhân sâm.
Nhân sâm trăm năm không dễ kiếm, hầu hết nhân sâm trên thế giới đều là giả, đó là chưa nói đến việc nhân sâm rừng hoàn toàn khác với nhân sâm thông thường.
Hơn nữa bởi vì thể chất của võ giả khác với người thường nên loại sâm này chỉ có võ giả mới có thể dùng, Nếu như người bình thường uống phải, không những không trị được thương tích, mà dược tính của nhân sâm quá mạnh sẽ khiến cho người thường không thể tiêu hoá được mà chết đi.
Chỉ có võ giả mới có thể hắp thụ hoàn toàn loại thuốc này bằng cách sử dụng nội lực.
Lần này lợi dụng nước nhân sâm đã khôi phục hoàn toàn thương tồn trong cơ thể, không chỉ có vậy, Trần Dật Thần lúc trước vẫn dừng lại ở Hoá Kình sơ kỳ nhưng hiện tại khi hấp thu nước nhân sâm, nội lực của anh cũng tăng lên gấp bội, có thể nói đã đạt đến Hoá Kình sơ kỳ đỉnh phong và có thể đột phá trung kỳ bất cứ lúc nào.
Phải biết rằng néu dựa vào thực lực của võ giả thì khó có thể đột phá hoá kính kỳ cho nên chỉ có thể dựa vào một loại đan dược nào đó để kích thích kinh mạch trong cơ thể, mới có thể đột phá cảnh giới.
Tựa như Lý Xương Hy, Ron, họ sử dụng gen để kích thích kinh mạch trong cơ thể nên trong nháy mắt đã tăng được sức mạnh của nội lực theo sau đó là tăng thực lực của mình, chẳng qua loại thuốc này không có ích gì, bởi vì tác dụng của nó quá ngắn, hơn nữa tác hại đối với cơ thể con người cũng rất lớn.
Nhưng nhân sâm thì không như vậy, nó không gây khó chịu mà là củng cố nền tảng, lúc trước Trần Dật Thần tiến vào Hoá Kình sơ kỳ mà không cần nỗ lực nên không ngờ sau khi dùng nước nhân sâm, nội lực trong thể lại ngắm ngầm gia tăng, có hiệu quả rất tốt cho việc đột phá Hoá Kình trung kỳ.
“Xem ra dùng cách này là chính xác!”
Trần Dật Thần thầm nói trong lòng, anh đã theo dõi hành tung và thủ đoạn của các chiến binh khác một thời gian, sau khi quan sát anh ta cuối cùng cũng ngộ ra chiêu thức phá thiên này, hơn nữa sau khi đạt được chiêu thức này anh mới có thể đánh bại Arthur trong trận đấu lần trước.
Nếu không có chiêu phá thiên này, cộng với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của Trần Dật Thần thì Trần Dật Thần khó có cơ hội đánh bại Arthur trong ván đấu đó.
Lúc này nhờ có tác dụng của nước nhân sâm, Trần Dật Thần có thể tiến vào Hoá Kình trung kỳ nhanh hơn, nếu không có thứ thuốc này thì sẽ vô cùng khó khăn để anh đột phá được Hoá Kình trung kỳ.
Phải nói rằng sự tự chủ của Trần Dật Thần vẫn còn rất mạnh, sau khi sự vui mừng ngắn ngủi đi qua, Trần Dật Thần rơi vào trầm ngâm, và bắt đầu phân tích tình huống tiếp theo.
Theo Võ Chí Châu tìm hiểu được, William cũng chính là Ngô Khôn đã vượt qua Arthur về sức mạnh dù không dùng bắt kỳ thứ thuốc nào, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của Ngô Khôn cũng rất phong phú, nếu chỉ nói về sức mạnh thì Trần Dật Thần không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu Trần Dật Thần đột phá Hoá Kình trung kỳ, thì tên Ngô Khôn đó không thể uy hiếp được anh.
Hóa kình sơ kỷ cùng trung kỳ tuy nói chỉ kém một cảnh giới, nhưng không thể đánh đồng về sự thâm hậu nội lực, nếu Trần Dật Thần đột phá Hoá Kình trung kỳ thì với thực lực hiện có của anh, tin rằng có thể đánh bại Ngô Khôn.
“Thôi bỏ đi, xe đến trước núi ắt có đường!”
Trần Dật Thần rửa sạch bụi bản trên người, thu dọn đồ đạc, sau đó đổi phòng rồi đi đến nhà ăn của khách sạn.
Trần Dật Thần rời khỏi phòng liền đi đến nhà ăn của khách sạn, bởi vì nhà ăn của khách sạn chuyên cung cấp thức ăn cho các võ giả nên nó mở cửa 24/24.
Khi đến nhà ăn thì trong nhà ăn ngoại trừ vài ba người lác đác chỉ có Trần Dật Thần.
Sau khi Trần Dật Thần gọi đồ ăn thì nhân viên đã nhanh chóng đặt đồ ăn tới trước mặt Trần Dật Thần.
Nhân này hai ngày bế quan khôi phục thương thế, cho nên Dật Thần hầu như không ăn gì, lúc này nhìn thấy đồ ăn trước mắt, Trần Dật Thần không quan tâm đó là gì, vồ lấy đồ ăn trên bàn, ăn sạch trong chốc lát.
Do luyện võ nên võ giả tiêu hao rất nhiều thể lực, có thể nói một võ giả có thể ăn bằng ba người trưởng thành, thậm chí còn ăn nhiều hơn nữa.
Sau bữa ăn, Trần Dật Thần trở lại phòng khách sạn, vì mùi của căn phòng đó vẫn chưa tan hết, cho nên anh đã yêu cầu người phục vụ đổi sang phòng khác.
“Trò chơi sắp bắt đầu, nhất định phải thử một lần đột phá lên cảnh giới tiếp theo!”
Trong mắt Trần Dật Thần lộ ra trầm tư, khoanh chân ngồi ở trên giường, nước nhân sâm trong cơ thể vẫn chưa tản đi hết, Trần Dật Thần muốn dùng dược tính còn sót lại đột phá Hoá Kình trung kỳ.
Khi Trần Dật Thần bế quan, trong một khách sạn khác, Ngô Khôn cũng không có nhàn rỗi, chẳng qua anh ta không giống với Trần Dật Thần, lúc này anh ta đang tận hưởng vui thú.
Không lâu sau, Heidi đứng dậy đi về phía phòng tắm, có tiếng nước ào ào vang lên.
Ngô Khôn tháo mặt nạ và nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại để Heidi lau cho mình.
“Thủ lĩnh, bây giờ anh chắc là vui lắm nhỉ, sắp giết được Trần Dật Thần của nước H rồi!” Heidi mỉm cười, đầy quyến rũ.
Người khác không biết Ngô Khôn, nhưng cô ta biết, năm đó Ngô Khôn sáng lập tổ chức Huyết Sát, rồi sau đó lại mang theo tổ chức Huyết Sát bái nhập Hắc Ám Hội Nghị, tắt cả những điều này là để giết Trần Dật Thần.
“Uhm, vẫn là cô hiểu tôi!” Ngô Khôn vuốt ve khuôn mặt của Heidi và khen ngợi.
Nghe lời khen của Ngô Khôn dành cho mình, Heidi vui mừng khôn xiết.
“Giết Trần Dật Thần là mục đích chính, tất nhiên sau khi giết Trần Dật Thần, tất cả phụ nữ của anh ta đều sẽ thuộc về tôi!”
Trong lúc nói, ánh mắt Ngô Khôn tràn ngập dâm tà, cứ nghĩ đến người phụ nữ của kẻ thù là Trần Dật Thần phục vụ mình, mặc cho mình chà đạp, Ngô Khôn không khỏi hưng phần.
“Thủ lĩnh, chúc mừng anh trước nhé!” Heidi mỉm cười, không tức giận vì lời nói của Ngô Khôn chút nào, với cô ta mà nói trở thành người phụ nữ của Ngô Khôn là phúc của của cô ta, hơn nữa đó còn là những người phụ nữ mắt đi sự bảo vệ, chỉ cần Heidi muốn, có thể tra tấn bọn họ đến chết bát cứ lúc nào.
Hơn nữa, theo quan điểm của Heidi với thực lực của Ngô Khôn, việc giết chết Trần Dật Thần hoàn toàn không phải là vấn đề.
Thời gian chầm chậm trôi, còn vài giờ nữa là đến trận đấu cuối cùng của cuộc thi Võ thuật Thế giới.
Lúc này Trần Dật Thần mở mắt ra trong phòng khách sạn, vừa mở mắt ra, trong mắt anh chọt loé lên một tia sáng.
Trần Dật Thần hoạt động gân cốt một chút, giờ phút này triệt để khác với lúc trước, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác.
“Loại cảm giác này rất tốt!”
Trần Dật Thần nắm chặt nắm tay, cảm nhận thứ sức mạnh cường đại mà mình chưa bao giờ có được này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai mươi phút sau, Trần Dật Thần đứng dậy, mở cửa sổ khách sạn cho thông thoáng.
Bởi vì tác dụng của việc nuốt nước nhân sâm nên Trần Dật Thần chỉ cảm thấy thân thể hơi chút khó chịu, mùi của chất lỏng màu đen bị loại ra khỏi cơ thể quá nồng nặc.
Sau khi lấy lại sức, Trần Dật Thần mở vòi hoa sen rửa sạch tạp chất trên người, sau đó mặc quần áo sạch vào.
Giờ phút này Trần Dật Thần chỉ cảm thầy thân thể thanh tỉnh, huyết mạch thông thuận, những thay đổi này đều đến từ tác dụng của nước nhân sâm.
Nhân sâm trăm năm không dễ kiếm, hầu hết nhân sâm trên thế giới đều là giả, đó là chưa nói đến việc nhân sâm rừng hoàn toàn khác với nhân sâm thông thường.
Hơn nữa bởi vì thể chất của võ giả khác với người thường nên loại sâm này chỉ có võ giả mới có thể dùng, Nếu như người bình thường uống phải, không những không trị được thương tích, mà dược tính của nhân sâm quá mạnh sẽ khiến cho người thường không thể tiêu hoá được mà chết đi.
Chỉ có võ giả mới có thể hắp thụ hoàn toàn loại thuốc này bằng cách sử dụng nội lực.
Lần này lợi dụng nước nhân sâm đã khôi phục hoàn toàn thương tồn trong cơ thể, không chỉ có vậy, Trần Dật Thần lúc trước vẫn dừng lại ở Hoá Kình sơ kỳ nhưng hiện tại khi hấp thu nước nhân sâm, nội lực của anh cũng tăng lên gấp bội, có thể nói đã đạt đến Hoá Kình sơ kỳ đỉnh phong và có thể đột phá trung kỳ bất cứ lúc nào.
Phải biết rằng néu dựa vào thực lực của võ giả thì khó có thể đột phá hoá kính kỳ cho nên chỉ có thể dựa vào một loại đan dược nào đó để kích thích kinh mạch trong cơ thể, mới có thể đột phá cảnh giới.
Tựa như Lý Xương Hy, Ron, họ sử dụng gen để kích thích kinh mạch trong cơ thể nên trong nháy mắt đã tăng được sức mạnh của nội lực theo sau đó là tăng thực lực của mình, chẳng qua loại thuốc này không có ích gì, bởi vì tác dụng của nó quá ngắn, hơn nữa tác hại đối với cơ thể con người cũng rất lớn.
Nhưng nhân sâm thì không như vậy, nó không gây khó chịu mà là củng cố nền tảng, lúc trước Trần Dật Thần tiến vào Hoá Kình sơ kỳ mà không cần nỗ lực nên không ngờ sau khi dùng nước nhân sâm, nội lực trong thể lại ngắm ngầm gia tăng, có hiệu quả rất tốt cho việc đột phá Hoá Kình trung kỳ.
“Xem ra dùng cách này là chính xác!”
Trần Dật Thần thầm nói trong lòng, anh đã theo dõi hành tung và thủ đoạn của các chiến binh khác một thời gian, sau khi quan sát anh ta cuối cùng cũng ngộ ra chiêu thức phá thiên này, hơn nữa sau khi đạt được chiêu thức này anh mới có thể đánh bại Arthur trong trận đấu lần trước.
Nếu không có chiêu phá thiên này, cộng với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của Trần Dật Thần thì Trần Dật Thần khó có cơ hội đánh bại Arthur trong ván đấu đó.
Lúc này nhờ có tác dụng của nước nhân sâm, Trần Dật Thần có thể tiến vào Hoá Kình trung kỳ nhanh hơn, nếu không có thứ thuốc này thì sẽ vô cùng khó khăn để anh đột phá được Hoá Kình trung kỳ.
Phải nói rằng sự tự chủ của Trần Dật Thần vẫn còn rất mạnh, sau khi sự vui mừng ngắn ngủi đi qua, Trần Dật Thần rơi vào trầm ngâm, và bắt đầu phân tích tình huống tiếp theo.
Theo Võ Chí Châu tìm hiểu được, William cũng chính là Ngô Khôn đã vượt qua Arthur về sức mạnh dù không dùng bắt kỳ thứ thuốc nào, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của Ngô Khôn cũng rất phong phú, nếu chỉ nói về sức mạnh thì Trần Dật Thần không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu Trần Dật Thần đột phá Hoá Kình trung kỳ, thì tên Ngô Khôn đó không thể uy hiếp được anh.
Hóa kình sơ kỷ cùng trung kỳ tuy nói chỉ kém một cảnh giới, nhưng không thể đánh đồng về sự thâm hậu nội lực, nếu Trần Dật Thần đột phá Hoá Kình trung kỳ thì với thực lực hiện có của anh, tin rằng có thể đánh bại Ngô Khôn.
“Thôi bỏ đi, xe đến trước núi ắt có đường!”
Trần Dật Thần rửa sạch bụi bản trên người, thu dọn đồ đạc, sau đó đổi phòng rồi đi đến nhà ăn của khách sạn.
Trần Dật Thần rời khỏi phòng liền đi đến nhà ăn của khách sạn, bởi vì nhà ăn của khách sạn chuyên cung cấp thức ăn cho các võ giả nên nó mở cửa 24/24.
Khi đến nhà ăn thì trong nhà ăn ngoại trừ vài ba người lác đác chỉ có Trần Dật Thần.
Sau khi Trần Dật Thần gọi đồ ăn thì nhân viên đã nhanh chóng đặt đồ ăn tới trước mặt Trần Dật Thần.
Nhân này hai ngày bế quan khôi phục thương thế, cho nên Dật Thần hầu như không ăn gì, lúc này nhìn thấy đồ ăn trước mắt, Trần Dật Thần không quan tâm đó là gì, vồ lấy đồ ăn trên bàn, ăn sạch trong chốc lát.
Do luyện võ nên võ giả tiêu hao rất nhiều thể lực, có thể nói một võ giả có thể ăn bằng ba người trưởng thành, thậm chí còn ăn nhiều hơn nữa.
Sau bữa ăn, Trần Dật Thần trở lại phòng khách sạn, vì mùi của căn phòng đó vẫn chưa tan hết, cho nên anh đã yêu cầu người phục vụ đổi sang phòng khác.
“Trò chơi sắp bắt đầu, nhất định phải thử một lần đột phá lên cảnh giới tiếp theo!”
Trong mắt Trần Dật Thần lộ ra trầm tư, khoanh chân ngồi ở trên giường, nước nhân sâm trong cơ thể vẫn chưa tản đi hết, Trần Dật Thần muốn dùng dược tính còn sót lại đột phá Hoá Kình trung kỳ.
Khi Trần Dật Thần bế quan, trong một khách sạn khác, Ngô Khôn cũng không có nhàn rỗi, chẳng qua anh ta không giống với Trần Dật Thần, lúc này anh ta đang tận hưởng vui thú.
Không lâu sau, Heidi đứng dậy đi về phía phòng tắm, có tiếng nước ào ào vang lên.
Ngô Khôn tháo mặt nạ và nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại để Heidi lau cho mình.
“Thủ lĩnh, bây giờ anh chắc là vui lắm nhỉ, sắp giết được Trần Dật Thần của nước H rồi!” Heidi mỉm cười, đầy quyến rũ.
Người khác không biết Ngô Khôn, nhưng cô ta biết, năm đó Ngô Khôn sáng lập tổ chức Huyết Sát, rồi sau đó lại mang theo tổ chức Huyết Sát bái nhập Hắc Ám Hội Nghị, tắt cả những điều này là để giết Trần Dật Thần.
“Uhm, vẫn là cô hiểu tôi!” Ngô Khôn vuốt ve khuôn mặt của Heidi và khen ngợi.
Nghe lời khen của Ngô Khôn dành cho mình, Heidi vui mừng khôn xiết.
“Giết Trần Dật Thần là mục đích chính, tất nhiên sau khi giết Trần Dật Thần, tất cả phụ nữ của anh ta đều sẽ thuộc về tôi!”
Trong lúc nói, ánh mắt Ngô Khôn tràn ngập dâm tà, cứ nghĩ đến người phụ nữ của kẻ thù là Trần Dật Thần phục vụ mình, mặc cho mình chà đạp, Ngô Khôn không khỏi hưng phần.
“Thủ lĩnh, chúc mừng anh trước nhé!” Heidi mỉm cười, không tức giận vì lời nói của Ngô Khôn chút nào, với cô ta mà nói trở thành người phụ nữ của Ngô Khôn là phúc của của cô ta, hơn nữa đó còn là những người phụ nữ mắt đi sự bảo vệ, chỉ cần Heidi muốn, có thể tra tấn bọn họ đến chết bát cứ lúc nào.
Hơn nữa, theo quan điểm của Heidi với thực lực của Ngô Khôn, việc giết chết Trần Dật Thần hoàn toàn không phải là vấn đề.
Thời gian chầm chậm trôi, còn vài giờ nữa là đến trận đấu cuối cùng của cuộc thi Võ thuật Thế giới.
Lúc này Trần Dật Thần mở mắt ra trong phòng khách sạn, vừa mở mắt ra, trong mắt anh chọt loé lên một tia sáng.
Trần Dật Thần hoạt động gân cốt một chút, giờ phút này triệt để khác với lúc trước, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác.
“Loại cảm giác này rất tốt!”
Trần Dật Thần nắm chặt nắm tay, cảm nhận thứ sức mạnh cường đại mà mình chưa bao giờ có được này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.