Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 329: Kiến thức hạn hẹp

Lư Lai Phật Tổ

31/03/2021

Lão tam Hoàng là như thế, ông ta là võ giả, là Ám Kình hậu kỳ, thậm chí chỉ kém một bước là bước vào cánh cửa võ giả Hóa Kình sơ kỳ.

Kình khí mênh mông trong cơ thể ông ta, cản bản người thường không thể tưởng tưởng được.

Một khi lão tam Hoàng đột phá đến Hóa Kình, vậy kình khí trong cơ thể ông ta sẽ lần nữa biến chất, đạt đến ngưỡng sinh sôi không ngừng!

Sống kéo hổ báo, ngày đi nghìn dặm, cũng không phải nói chơi.

Chống đỡ hỏa độc hơn một tháng, căn bản không tính là gì.

Mày của Tôn Thanh Phong càng nhíu sâu hơn, ông ta có thể cảm giác được trong cơ thể lão tam Hoàng có một luồng khí như có như không đang chuyển động, nhưng ông ta vẫn không hiểu, cái khí này rốt cuộc là gì, lại có thể ngăn chặn hỏa độc lan tràn.

“Tôn lão, thế nào?” Khương Ngọc Đình không nhịn được hỏi một câu, làm ngôi sao sáng của y học trong nước, y thuật của Tôn Thanh Phong đương nhiên không thể nghi ngờ, nếu như ngay cả Tôn Thanh Phong cũng không có cách, vậy có thể phán lão tam Hoàng tử hình.

Tôn Thanh Phong thở dài một hơi, cũng không tiếp lời Khương Ngọc Đình, mà lại dời mắt nhìn lão tam Hoàng, hỏi: “Ông đã từng tu luyện qua nội gia công phu gì sao?”

Lão tam Hoàng gật nhẹ đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc, Tôn Thanh Phong vẫn là có chút tài năng, chỉ thông qua bắt mạch, có thể đoán được ông ta là võ giả.

Sau khi nhận được khẳng định của lão tam Hoàng, trong mắt Tôn Thanh Phong có vẻ thất vọng.

Quả nhiên, ông ta đoán không sai, lão tam Hoàng trước mắt là võ giả.

Nếu như là võ giả, mọi thứ, đều có thể giải thích,

Rất nhiều bệnh lạ hiếm, một khi người bình thường nhiễm vào, dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Nhưng võ giả, lại không ở trong nhóm nầy, trong cơ thể bọn họ có một loại khí có thể chữa lành, hoàn toàn thoát ra khỏi phạm trù y học.

Cho dù là chứng bệnh gì, một khi dính đến khí sẽ thay đổi vô cùng phức tạp.

Cho dù ông ta tà quốc y, trước mặt chứng bệnh này, cũng bó tay chịu trói.

Tôn Thanh Phong thở dài: “Ông cụ, thật xin lỗi, hỏa độc này của ông, Tôn mỗ cũng không có phương pháp trị tận gốc được.”

“Nhưng mà Tôn mỗ có thể thông qua châm cứu, tạm hoãn lại tiến trình lan tràn của độc tố, cho ông sống lâu thêm một thời gian.”

Nghe thấy lời này của Tôn Thanh Phong, thần sắc của không ít người trong phòng bệnh đều buồn bã, Tôn Thanh Phong cũng đã nói như vậy, lão tam Hoàng chỉ sợ là thật sự mệnh không lâu nữa.

Nhưng mà…sống lâu thêm một chút, cũng tốt hơn lập tức chết.

“Ông cụ, nếu như đồng ý, tôi có thể bắt đầu châm kim cho ông.” Tôn Thanh Phong nhìn lão tam Hoàng nói.

Lão tam Hoàng dời mắt nhìn Trần Dật Thần, đã thấy Trần Dật Thần lắc đầu.



“Không cần, Tôn lão, ý tốt của ông, tôi thay lão Hoàng nhận lấy, nhưng hỏa độc của lão Hoàng, tôi có biện pháp trị tận gốc.

“A?” Tôn Thanh Phong nhất mí mắt lên, liếc nhìn Trần Dật Thần, nhíu mày: “Cậu có biện pháp trị tận gốc?”

“Có.” Giọng điệu của Trần Dật Thần rất kiên định.

Vẻ mặt Tôn Thanh Phong trầm xuống: “Biện pháp gì?”

“Băng Liên Đan.”

Lại là Băng Liên Đan?

Mọi người trong phòng bệnh đều liếc nhìn nhau, đều thấy được sự hoài nghi trong mắt nhau.

“Băng Liên Đan?” Tôn Thanh Phong hừ lạnh một tiếng: “Lão hủ làm nghề y hơn sáu mươi năm, gặp người bệnh hỏa độc không được một trăm thì cũng có tám mươi, cũng từng gặp qua phương thuốc trị liệu hỏa độc, tổng cộng đứng dậy được không dưới một phần vạn! Nhưng Băng Liên Đan cái thứ này, lão hủ chưa từng nghe qua.”

“Cậu nói Băng Liên Đan có thể trị hỏa độc tận gốc, lão hủ…không tin!”

Tôn Thanh Phong chắp hai tay sau lưng, khí độ uy nghiêm, theo như ông ta, Trần Dật Thần chỉ là lấy lòng mọi người, hỏa độc trong cơ thể lão tam Hoàng, đã sớm bước vào cảnh giới bệnh tình nguy kịch, cho dù là Đại La Kim Tiên đến đây, cũng phải bó tay chịu trói.

Nhưng bây giờ Trần Dật Thần lại nói, chỉ dựa vào một viên Băng Liên Đan, có thể làm lão tam Hoàng khỏi hẳn.

Căn bản là lời nói vô căn cứ!

“Không tin?”

Trần Dật Thần nhếch môi lên: “Bây giờ Tôn lão không tin, không sao.”

“Lát nữa, Tôn lão sẽ tin thôi.”

“Cậu có ý gì?” Giọng điều Tôn Thanh Phong trầm xuống, ông ta đã nói như vậy, chẳng lẽ Trần Dật Thần còn muốn kiên trì đút Băng Liên Đan cho lão tam Hoàng.

Trần Dật Thần không nói gì, mà đi đến trước mặt Khương Ngọc Đình, đưa tay ra: “Lấy Băng Liên Đan ra.”

“Lỗ tai anh điếc sao? Tôn lão nói cái gì, chẳng lẽ anh không nghe thấy?” Khương Ngọc Đình khinh thường liếc Trần Dật Thần, Tôn Thanh Phong cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, Băng Liên Đan căn bản không thể nào trị tận gốc hỏa độc, nhưng Trần Dật Thần vẫn cứ muốn làm theo ý mình, quả thật không để mạng lão tam Hoàng vào mắt.

Vẻ mặt Trần Dật Thần lạnh xuống: “Tôn lão nói thì chắc chắn là đúng sao?”

Hít!

Xung quanh lập tức yên tĩnh, không ít bác sĩ chủ nhiệm đều nhịn không được hít vào một hơi.

Người này cũng dám hoài nghi Tôn lão?



Cũng không khác chán sống lắm!

“Tên nhóc, cậu có ý gì?!” Giọng điệu viện trưởng Khương lập tức nghiêm nghị, căm tức nhìn Trần Dật Thần: “Cậu dám nghi ngờ Tôn lão?!”

“Tôi không nghi ngờ Tôn lão.” Trần Dật Thần lắc đầu: “Tôi vẫn luôn khâm phục y thuật của Tôn lão, nhưng trong chuyện Băng Liên Đan này, Tôn lão quả thật là kiến thức hạn hẹp.”

Mọi người nghe vậy, lại càng cả kinh, còn dám nói Tôn lão kiến thức hạn hẹp?!

Tôn lão còn kiến thức hạn hẹp, vậy thì nước H có mấy người kiến thức rộng?!

“Cậu…” Viện trưởng Khương lập tức giận đến tròn mắt, cả người phát run.

“Trung Đình, để cô nhóc đưa thuốc cho cậu ta!”

Lúc này, Tôn Thanh Phong lạnh giọng mở miệng.

Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Dật Thần, nói: “Ngược lại lão hủ muốn xem xem, Băng Liên Đan trừ tận gốc hỏa độc như thế nào!”

Tôn Thanh Phong lên tiếng, Khương Ngọc Đình đương nhiên không dám không nghe, chán ghét nhìn Trần Dật Thần, lấy Băng Liên Đan ra trước mặt Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần không nói một lời, trực tiếp cầm lấy Băng Liên Đan, đi đến trước mặt lão tam Hoàng: “Há mồm.”

Lão tam Hoàng cười ha ha, há mồm ra.

Ngay lúc Băng Liên Đan đi vào, lão tam Hoàng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy cả người bị vây quảnh bởi một cảm giác mát lạnh cắt nuốt, từ đầu đến chân.

Lão tam Hoàng cắn chặt răng, nhưng vẫn không ngăn được hàm răng run lên.

Mười lăm giây sau, sắc mặt lão tam Hoàng bắt đầu trở nên tím xanh, giống như là trúng độc.

Sắc mặt không ít người thay đổi, quả nhiên vẫn xuất hiện vấn đề.

“Băng Liên Đan này của anh đến cùng là luyện từ cái gì? Sao ông Hoàng lại biến thành như vậy?!” Khương Ngọc Đình lạnh giọng chất vấn.

Trần Dật Thần cũng nhíu mày lại, cũng không phản ứng lại Khương Ngọc Đình, mà là đặt toàn bộ tâm tư trên người lão tam Hoàng, mặc dù anh nói trên miệng rất nắm chắc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp tình huống này, chính thức xảy ra chuyện gì, không ai rõ lắm.

Cho nên anh nhất định phải nhìn chằm chằm vào lão tam Hoàng, để ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Lại qua mười lăm giây, tím xanh trên mặt lão tam Hoàng càng trở nên rõ ràng, nơi đỉnh đầu thoát ra hơi nước màu trắng, giống như là hơi nước sôi lên.

Nhưng chuyện lạ là, lúc này nhiệt độ trong phòng bệnh, lại bắt đầu giảm xuống rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy một loại mát lạnh sau cổ.

“Đây…đây là có chuyện gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Rể Quý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook