Chương 75: Ân Cần
Chu Phù Yêu
23/07/2023
Hạ Hạ vốn đang nhìn ra ngoài cửa xe, nghe vậy liền quay đầu sang một bên.
"Nếu em tin tưởng chị, em có thể nói cho chị biết."
Thiếu nữ ở tuổi này luôn muốn nói với mẹ những tâm sự trong lòng, nhưng mẹ cô đã không còn nữa, Hạ Hạ không biết nói với ai.
Cô cúi đầu đùa nghịch ngón tay, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Mới khai giảng không lâu, vì chuyện gia đình mà em không đến trường. Lần này đi học lại… em phát hiện các bạn trong lớp đều đã thân thiết với nhau, lại cùng đăng ký tham gia các hoạt động câu lạc bộ, em thấy mình trở nên lạc lõng.”
"Giáo viên chủ nhiệm lớp mới nói em tụt lại phía sau rất nhiều, em cũng không thể xen ý kiến của mình vào các cuộc thảo luận trong lớp."
"Còn bọn họ," Hạ Hạ nhìn chiếc xe màu đen vẫn đi theo cô qua gương chiếu hậu, "Khi em đi vệ sinh, bọn họ cũng sẽ canh gác ở bên ngoài. Em cảm thấy... xấu hổ, cũng rất bất tiện. Trong trường của em cũng có rất nhiều con nhà giàu và quan chức, họ không khoa trương như vậy, chỉ có mình em thôi."
Tạp Na yên lặng lắng nghe, cô ấy nhận ra rằng, Hạ Hạ đã gặp phải rất nhiều chuyện không vui sau khi trở lại trường học. Cô trông rất hạnh phúc trước khi đến trường mỗi buổi sáng, nhưng buổi chiều đi học về, niềm vui ấy đã không còn nữa.
Tạp Na suy nghĩ một chút, nói: "Hạ Hạ, nếu là vấn đề như vậy, em nên thảo luận với chú của mình."
Hạ Hạ lắc đầu, “Chú ấy sẽ không nghe.”
"Anh Khôn khi có tâm trạng tốt thì rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, anh ấy là một người ăn mềm không ăn cứng."
Nghe xong lời này, Hạ Hạ ngập ngừng: “Thật ạ?”
Tạp Na mỉm cười, “Anh ấy không đáng sợ như em tưởng tượng đâu.”
*
Mười một giờ tối, sau khi Hạ Hạ làm xong bài tập về nhà, cô nghe thấy có tiếng xe ô tô từ bên ngoài chạy vào.
Cô lập tức liếc nhìn thứ bên cạnh, do dự hai giây rồi cầm lên. Khi cô đi xuống cầu thang, Chu Dần Khôn đang nói chuyện với Tạp Na, đứng bên cạnh là A Diệu.
Chu Dần Khôn ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía cô. Lúc này, chỉ có một mình cô đi xuống cầu thang, A Diệu là người đầu tiên nhìn thấy.
Tạp Na quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Hạ đang đi tới, cô ấy khẽ gật đầu, dịu dàng nói với người đàn ông bên cạnh: "Vậy em đi xuống hầm lấy rượu trước, anh hôm nay uống ít một chút, được không?"
Người đàn ông nhéo eo cô ấy một cái, "Tùy em."
Tạp Na mỉm cười rồi đứng dậy.
Cô ấy vừa rời đi, Hạ Hạ liền có chút khẩn trương. Cô nhìn xuống chiếc hộp trong tay, rồi nhìn về bóng dáng phía sau ghế sô pha, cuối cùng lấy hết can đảm bước tới.
Ngửi thấy mùi kem, Chu Dần Khôn quay đầu, liếc nhìn một cái.
Cô gái dừng lại ngay lập tức.
Thấy anh phớt lờ cô mà duỗi tay với lấy điếu thuốc, cô lại bước tới. Ánh mắt của A Diệu rơi vào chiếc hộp trong tay cô.
“Cái này…” Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Chu Hạ Hạ.”
Người đàn ông từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc.
“Ở trong phòng lâu rồi, cũng không còn biết ai nữa đúng không?”
Ai không biết có khi còn tưởng cô là con rùa, mỗi ngày đều rụt cổ ở trong phòng, không biết trốn cái gì.
Cô gái nắm chặt chiếc hộp, nhỏ giọng gọi anh: "Chú út."
Chu Dần Khôn liếc nhìn chiếc hộp trên tay cô.
“Cái này cho chú ạ.” Bàn tay trắng nõn mở hộp ra, bên trong là một chiếc bật lửa.
Nó cùng nhãn hiệu với cái bật lửa trên bàn, chỉ khác mỗi màu. Cái trên bàn màu đen do Tạp Na mua, đã có chút cũ. Còn cái trong tay Hạ Hạ có màu xanh đậm, là Tạp Na đưa cô đi mua nhưng Hạ Hạ tự mình trả tiền, kiểu dáng cũng do chính cô chọn, bề ngoài nhỏ hơn so với chiếc màu đen ban đầu.
Chu Dần Khôn nhướng mày, “Ý cháu là gì?”
"Cái bật lửa của chú hơi cũ, cho nên cháu đã mua một cái mới. Chú, chú thích không ạ?"
Người đàn ông nhìn thấy rõ dòng chữ "muốn nhờ giúp đỡ" trên mặt cô cháu gái này.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, "Cháu thấy cái này hợp với tôi à?"
Hạ Hạ liếc nhìn đồ vật trong tay, lúc mua về cô đã dùng thử, thấy nó hoạt động rất tốt. Nhưng khi Chu Dần Khôn hỏi, cô hơi không chắc chắn. Nếu cái bật lửa không thể dùng được, liệu món quà của cô có phản tác dụng không?
“Nó dễ sử dụng ạ.” Cô nhẹ giọng nói.
“Lấy ra đây thử xem.”
Nghe vậy, Hạ Hạ đứng tại chỗ, vô thức liếc nhìn A Diệu đang đứng đối diện, đáng tiếc đối phương không có nhắc nhở gì. Đôi mắt của cô gái lại rơi vào Chu Dần Khôn, người đang ngồi đó, dường như không có ý định đưa tay ra lấy.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gần anh, bắt chước hành vi của người hướng dẫn mua sắm trước đó, hơi tiến lại gần điếu thuốc anh đang cầm, dùng ngón tay xoay con lăn của chiếc bật lửa.
“Cạch” một tiếng, nhưng không có lửa.
Lưng cô gái cứng đơ, khuôn mặt hơi xấu hổ.
Người đàn ông nhìn vành tai và cổ của cô dần đỏ lên, có lẽ là do cô lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên châm thuốc. Anh giả vờ như không thấy, thậm chí không thèm nhấc ngón tay.
“Cái này... hơi trơn ạ.”
Anh không lên tiếng càng làm cho Hạ Hạ khẩn trương hơn. Sau khi giải thích nhanh, cô lại xoay con lăn. Khoảng cách giữa hai người trong lúc này vô tình kéo gần hơn, đầu gối của người đàn ông kề bên chân cô, hơi thở nóng như lửa quấn lấy cô, chỉ cần cô ngước mắt lên là sẽ trực tiếp nhìn vào mắt anh.
Trong phòng khách rõ ràng có ba người, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Hạ Hạ có thể nghe được hô hấp của chính mình, cảm thấy mỗi ngón tay đều đang đổ mồ hôi, hoàn toàn không nghe sự kiểm soát của cô.
Lần thứ hai, lại thất bại.
"Hay là ——" Thời điểm vừa định bỏ cuộc, mu bàn tay đột nhiên nóng lên, một bàn tay to khô nóng bao lấy tay cô, ở tư thế này, anh dùng ngón tay di chuyển con lăn.
Một ngọn lửa màu xanh vàng ngay lập tức bốc cháy giữa hai người. Sau khi lửa cháy lên, không khí tràn ngập mùi thuốc lá và một chút mùi gỗ đàn hương.
Sau đó, tay cô trống rỗng, chiếc bật lửa đang nằm trong tay anh.
“Miễn cưỡng có thể dùng được. Giờ thì cháu nói đi, cháu muốn gì.”
Đi thẳng vào vấn đề, ngược lại tiết kiệm được một loạt lời mở đầu mà Hạ Hạ đã nghĩ ra, cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Chú có thể đừng để người ta đi theo cháu được không ạ? Cháu có thể ở trong ký túc xá của trường, chỉ cần đăng ký làm học sinh nội trú, nhà trường sẽ không cho phép học sinh tùy ý ra ngoài, cháu hứa sẽ ngoan ngoãn ở trong trường.”
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, cô đã đưa ra hai yêu cầu.
Thứ nhất, hãy bỏ những người vệ sĩ xung quanh cô đi. Thứ hai, tương lai cô không muốn sống ở đây nữa.
Người đàn ông cười khẩy một tiếng, liếc nhìn chiếc bật lửa trên tay. Thảo nào tự nhiên tỏ ra ân cần, chẳng qua chỉ là muốn chui ra khỏi sự kiểm soát của anh mà thôi.
“Cái đầu tiên thì được. Cái thứ hai thì không.”
“Tại sao ạ?” Hạ Hạ không chút suy nghĩ, thốt ra theo bản năng.
Chu Dần Khôn cười: “Mặc cả?”
Câu nói tiếp theo của Hạ Hạ nghẹn ở cổ họng. Ngụ ý của anh là, dông dài thì cả hai điều đều không đáp ứng. Nhưng hôm nay tâm tình anh có vẻ không tồi, cơ hội cũng không dễ dàng, cho nên Hạ Hạ đành phải nói: "Không có. Vậy thì cái thứ nhất là được rồi."
Nói xong, cô xoay người đi lên lầu.
Chu Dần Khôn vuốt ve chiếc bật lửa mới trong tay, nhìn về phía A Diệu: "Tiếp tục."
Hạ Hạ đi đến cầu thang, vừa lúc gặp được Tạp Na từ hầm rượu đi lên. Cô ấy nhìn thấy Chu Dần Khôn đang nói chuyện với A Diệu trong phòng khách, Tạp Na đặt rượu sang một bên trước, cùng Hạ Hạ lên lầu.
"Làm sao vậy, anh Khôn không đồng ý sao?"
“Không phải ạ.” Hạ Hạ nói, “Chú ấy chỉ đồng ý không cho người đi theo em nữa, nhưng không có đồng ý để em sống trong trường.”
Nghe vậy, Tạp Na hơi ngạc nhiên, bởi vì Hạ Hạ không có cùng cô bàn trước chuyện này.
"Hạ Hạ, em không muốn ở đây sao? Cảm thấy không quen hay là không thích?"
Hai người vào phòng, đóng cửa lại.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tạp Na, trong lòng Hạ Hạ liền ấm áp, "Không phải là em không quen, cũng không phải là em không thích, chị Tạp Na, chị là người em thích nhất ở đây. Em chỉ là... muốn sống trong trường để tập trung vào việc học thôi ạ."
--
"Nếu em tin tưởng chị, em có thể nói cho chị biết."
Thiếu nữ ở tuổi này luôn muốn nói với mẹ những tâm sự trong lòng, nhưng mẹ cô đã không còn nữa, Hạ Hạ không biết nói với ai.
Cô cúi đầu đùa nghịch ngón tay, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Mới khai giảng không lâu, vì chuyện gia đình mà em không đến trường. Lần này đi học lại… em phát hiện các bạn trong lớp đều đã thân thiết với nhau, lại cùng đăng ký tham gia các hoạt động câu lạc bộ, em thấy mình trở nên lạc lõng.”
"Giáo viên chủ nhiệm lớp mới nói em tụt lại phía sau rất nhiều, em cũng không thể xen ý kiến của mình vào các cuộc thảo luận trong lớp."
"Còn bọn họ," Hạ Hạ nhìn chiếc xe màu đen vẫn đi theo cô qua gương chiếu hậu, "Khi em đi vệ sinh, bọn họ cũng sẽ canh gác ở bên ngoài. Em cảm thấy... xấu hổ, cũng rất bất tiện. Trong trường của em cũng có rất nhiều con nhà giàu và quan chức, họ không khoa trương như vậy, chỉ có mình em thôi."
Tạp Na yên lặng lắng nghe, cô ấy nhận ra rằng, Hạ Hạ đã gặp phải rất nhiều chuyện không vui sau khi trở lại trường học. Cô trông rất hạnh phúc trước khi đến trường mỗi buổi sáng, nhưng buổi chiều đi học về, niềm vui ấy đã không còn nữa.
Tạp Na suy nghĩ một chút, nói: "Hạ Hạ, nếu là vấn đề như vậy, em nên thảo luận với chú của mình."
Hạ Hạ lắc đầu, “Chú ấy sẽ không nghe.”
"Anh Khôn khi có tâm trạng tốt thì rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, anh ấy là một người ăn mềm không ăn cứng."
Nghe xong lời này, Hạ Hạ ngập ngừng: “Thật ạ?”
Tạp Na mỉm cười, “Anh ấy không đáng sợ như em tưởng tượng đâu.”
*
Mười một giờ tối, sau khi Hạ Hạ làm xong bài tập về nhà, cô nghe thấy có tiếng xe ô tô từ bên ngoài chạy vào.
Cô lập tức liếc nhìn thứ bên cạnh, do dự hai giây rồi cầm lên. Khi cô đi xuống cầu thang, Chu Dần Khôn đang nói chuyện với Tạp Na, đứng bên cạnh là A Diệu.
Chu Dần Khôn ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía cô. Lúc này, chỉ có một mình cô đi xuống cầu thang, A Diệu là người đầu tiên nhìn thấy.
Tạp Na quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Hạ đang đi tới, cô ấy khẽ gật đầu, dịu dàng nói với người đàn ông bên cạnh: "Vậy em đi xuống hầm lấy rượu trước, anh hôm nay uống ít một chút, được không?"
Người đàn ông nhéo eo cô ấy một cái, "Tùy em."
Tạp Na mỉm cười rồi đứng dậy.
Cô ấy vừa rời đi, Hạ Hạ liền có chút khẩn trương. Cô nhìn xuống chiếc hộp trong tay, rồi nhìn về bóng dáng phía sau ghế sô pha, cuối cùng lấy hết can đảm bước tới.
Ngửi thấy mùi kem, Chu Dần Khôn quay đầu, liếc nhìn một cái.
Cô gái dừng lại ngay lập tức.
Thấy anh phớt lờ cô mà duỗi tay với lấy điếu thuốc, cô lại bước tới. Ánh mắt của A Diệu rơi vào chiếc hộp trong tay cô.
“Cái này…” Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Chu Hạ Hạ.”
Người đàn ông từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc.
“Ở trong phòng lâu rồi, cũng không còn biết ai nữa đúng không?”
Ai không biết có khi còn tưởng cô là con rùa, mỗi ngày đều rụt cổ ở trong phòng, không biết trốn cái gì.
Cô gái nắm chặt chiếc hộp, nhỏ giọng gọi anh: "Chú út."
Chu Dần Khôn liếc nhìn chiếc hộp trên tay cô.
“Cái này cho chú ạ.” Bàn tay trắng nõn mở hộp ra, bên trong là một chiếc bật lửa.
Nó cùng nhãn hiệu với cái bật lửa trên bàn, chỉ khác mỗi màu. Cái trên bàn màu đen do Tạp Na mua, đã có chút cũ. Còn cái trong tay Hạ Hạ có màu xanh đậm, là Tạp Na đưa cô đi mua nhưng Hạ Hạ tự mình trả tiền, kiểu dáng cũng do chính cô chọn, bề ngoài nhỏ hơn so với chiếc màu đen ban đầu.
Chu Dần Khôn nhướng mày, “Ý cháu là gì?”
"Cái bật lửa của chú hơi cũ, cho nên cháu đã mua một cái mới. Chú, chú thích không ạ?"
Người đàn ông nhìn thấy rõ dòng chữ "muốn nhờ giúp đỡ" trên mặt cô cháu gái này.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, "Cháu thấy cái này hợp với tôi à?"
Hạ Hạ liếc nhìn đồ vật trong tay, lúc mua về cô đã dùng thử, thấy nó hoạt động rất tốt. Nhưng khi Chu Dần Khôn hỏi, cô hơi không chắc chắn. Nếu cái bật lửa không thể dùng được, liệu món quà của cô có phản tác dụng không?
“Nó dễ sử dụng ạ.” Cô nhẹ giọng nói.
“Lấy ra đây thử xem.”
Nghe vậy, Hạ Hạ đứng tại chỗ, vô thức liếc nhìn A Diệu đang đứng đối diện, đáng tiếc đối phương không có nhắc nhở gì. Đôi mắt của cô gái lại rơi vào Chu Dần Khôn, người đang ngồi đó, dường như không có ý định đưa tay ra lấy.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gần anh, bắt chước hành vi của người hướng dẫn mua sắm trước đó, hơi tiến lại gần điếu thuốc anh đang cầm, dùng ngón tay xoay con lăn của chiếc bật lửa.
“Cạch” một tiếng, nhưng không có lửa.
Lưng cô gái cứng đơ, khuôn mặt hơi xấu hổ.
Người đàn ông nhìn vành tai và cổ của cô dần đỏ lên, có lẽ là do cô lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên châm thuốc. Anh giả vờ như không thấy, thậm chí không thèm nhấc ngón tay.
“Cái này... hơi trơn ạ.”
Anh không lên tiếng càng làm cho Hạ Hạ khẩn trương hơn. Sau khi giải thích nhanh, cô lại xoay con lăn. Khoảng cách giữa hai người trong lúc này vô tình kéo gần hơn, đầu gối của người đàn ông kề bên chân cô, hơi thở nóng như lửa quấn lấy cô, chỉ cần cô ngước mắt lên là sẽ trực tiếp nhìn vào mắt anh.
Trong phòng khách rõ ràng có ba người, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Hạ Hạ có thể nghe được hô hấp của chính mình, cảm thấy mỗi ngón tay đều đang đổ mồ hôi, hoàn toàn không nghe sự kiểm soát của cô.
Lần thứ hai, lại thất bại.
"Hay là ——" Thời điểm vừa định bỏ cuộc, mu bàn tay đột nhiên nóng lên, một bàn tay to khô nóng bao lấy tay cô, ở tư thế này, anh dùng ngón tay di chuyển con lăn.
Một ngọn lửa màu xanh vàng ngay lập tức bốc cháy giữa hai người. Sau khi lửa cháy lên, không khí tràn ngập mùi thuốc lá và một chút mùi gỗ đàn hương.
Sau đó, tay cô trống rỗng, chiếc bật lửa đang nằm trong tay anh.
“Miễn cưỡng có thể dùng được. Giờ thì cháu nói đi, cháu muốn gì.”
Đi thẳng vào vấn đề, ngược lại tiết kiệm được một loạt lời mở đầu mà Hạ Hạ đã nghĩ ra, cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Chú có thể đừng để người ta đi theo cháu được không ạ? Cháu có thể ở trong ký túc xá của trường, chỉ cần đăng ký làm học sinh nội trú, nhà trường sẽ không cho phép học sinh tùy ý ra ngoài, cháu hứa sẽ ngoan ngoãn ở trong trường.”
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, cô đã đưa ra hai yêu cầu.
Thứ nhất, hãy bỏ những người vệ sĩ xung quanh cô đi. Thứ hai, tương lai cô không muốn sống ở đây nữa.
Người đàn ông cười khẩy một tiếng, liếc nhìn chiếc bật lửa trên tay. Thảo nào tự nhiên tỏ ra ân cần, chẳng qua chỉ là muốn chui ra khỏi sự kiểm soát của anh mà thôi.
“Cái đầu tiên thì được. Cái thứ hai thì không.”
“Tại sao ạ?” Hạ Hạ không chút suy nghĩ, thốt ra theo bản năng.
Chu Dần Khôn cười: “Mặc cả?”
Câu nói tiếp theo của Hạ Hạ nghẹn ở cổ họng. Ngụ ý của anh là, dông dài thì cả hai điều đều không đáp ứng. Nhưng hôm nay tâm tình anh có vẻ không tồi, cơ hội cũng không dễ dàng, cho nên Hạ Hạ đành phải nói: "Không có. Vậy thì cái thứ nhất là được rồi."
Nói xong, cô xoay người đi lên lầu.
Chu Dần Khôn vuốt ve chiếc bật lửa mới trong tay, nhìn về phía A Diệu: "Tiếp tục."
Hạ Hạ đi đến cầu thang, vừa lúc gặp được Tạp Na từ hầm rượu đi lên. Cô ấy nhìn thấy Chu Dần Khôn đang nói chuyện với A Diệu trong phòng khách, Tạp Na đặt rượu sang một bên trước, cùng Hạ Hạ lên lầu.
"Làm sao vậy, anh Khôn không đồng ý sao?"
“Không phải ạ.” Hạ Hạ nói, “Chú ấy chỉ đồng ý không cho người đi theo em nữa, nhưng không có đồng ý để em sống trong trường.”
Nghe vậy, Tạp Na hơi ngạc nhiên, bởi vì Hạ Hạ không có cùng cô bàn trước chuyện này.
"Hạ Hạ, em không muốn ở đây sao? Cảm thấy không quen hay là không thích?"
Hai người vào phòng, đóng cửa lại.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tạp Na, trong lòng Hạ Hạ liền ấm áp, "Không phải là em không quen, cũng không phải là em không thích, chị Tạp Na, chị là người em thích nhất ở đây. Em chỉ là... muốn sống trong trường để tập trung vào việc học thôi ạ."
--
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.