Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ (Cấm Kỵ)

Chương 8: Bắt Nạt

Chu Phù Yêu

24/06/2023

Chu Hạ Hạ mới vừa đi tới, liền thấy A Diệu đóng cửa xe, cô sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ.

 

Cô không thể để Chu Dần Khôn đến nhà cô. 

Không có bóng cây bao phủ, hơi nóng buổi chiều vây quanh cô, hai tay Chu Hạ Hạ nắm chặt một chút lớp vải trên váy, trên trán toát ra những giọt mồ hôi li ti. 

Cô đầu tiên là nhìn A Diệu, người sau thì mặt vô cảm, một câu cũng không nói. 

Anh ta cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống thế này, Chu Dần Khôn đối với phụ nữ coi như thương hoa tiếc ngọc, ngoại trừ trên giường hơi hung bạo, thời gian còn lại cũng chưa từng keo kiệt, càng chưa bao giờ để một cô bé da mịn thịt non đứng ngoài xe dưới nhiệt độ cao như vậy. 

Kiểu bắt nạt này, thật sự không phải là phong cách của Chu Dần Khôn. A Diệu ở một bên nhìn Chu Hạ Hạ, tuổi còn nhỏ như vậy, dáng người mảnh mai như thế, cũng xác thực không phải loại hình mà anh Khôn sẽ thích. Chu Dần Khôn thích kiểu dáng đầy đặn xinh đẹp, mặc dù Tạp Na ở biệt thự của anh tính cách dịu dàng không khoe khoang, nhưng ngoại hình cũng diễm lệ gợi cảm giống vậy. 

Như vậy...... Anh Khôn không phải đang bắt nạt phụ nữ, mà là bắt nạt người bề dưới? Lý do giống với Tụng Ân vừa ban nãy. Vậy là hợp lý rồi. 

Chu Hạ Hạ muốn ngăn cản người đàn ông trên xe, nhưng lại không dám mở cửa xe. Ngón tay thon dài của Chu Dần Khôn kẹp điếu thuốc, liếc người nào đó bên ngoài xe dần dần bị mồ hôi thấm ướt váy, rồi lại liếc nhìn người đàn ông không biết vì sao lại đứng bên ngoài như cô. 

“Hà Văn Diệu, lăn lên đây.” 

Giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn. 

Bên ngoài, A Diệu nghe tiếng lập tức động đậy, anh ta mở cửa xe, ngồi lên. 

Mắt thấy xe sắp lái đi, Chu Hạ Hạ nóng lòng bất chấp mọi thứ, giây tiếp theo liền mở cửa xe ngồi lên. Điều hòa trong xe được mở rất thấp, bất ngờ bao trùm, lạnh đến mức Chu Hạ Hạ lập tức rùng mình một cái, mà mùi thuốc lá kia cũng gay mũi, khiến cô nhịn không được ho khan vài tiếng. 

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái. 

Tất cả đều đã lên, còn ráo riết ngồi sát cửa xe, ở giữa cách ra một khoảng trống lớn, không biết còn tưởng rằng cô bị người ta bắt cóc. Cảm nhận được ánh mắt kia đang dò trên người, Chu Hạ Hạ không dám đối diện với anh, rồi lại cố gắng nói lý lẽ với anh. 

“Chu, Chu......” 

Chu Dần Khôn ngậm điếu thuốc không lên tiếng. 



Hạ Hạ dừng một chút, vẫn không dám gọi thẳng tên: “Chú... chú có thể hay 

không...” 

“Chú Chu sao?” 

Chu Dần Khôn nhướng mày, gọi như hai người chẳng quen biết nhau. 

Anh vừa lên tiếng, Chu Hạ Hạ liền nhanh chóng ngậm miệng, suy nghĩ một chút, vẫn gọi: “Chú út”. 

Thật ra cô muốn gọi Chu Dần Khôn, sau khi biết anh đả thương ba cô, Chu Hạ Hạ liền không nhận anh nữa. Thấy anh đối xử với Tụng Ân như vậy, cô càng cực kỳ chán ghét anh. Nhưng đến trước mặt người đàn ông, cô thật sự không khống chế được cảm giác sợ hãi này, không chỉ tim đập nhanh mà còn toát ra mồ hôi lạnh, hai chân thì như nhũn ra. 

“Đi Văn Hoa.” 

Lời này, Chu Dần Khôn là nhìn Chu Hạ Hạ nói. 

Phía trước A Diệu đánh tay lái, chạy lên đường cái. 

“Chú có thể...” Chu Hạ Hạ thử nhìn anh một cái, nhưng đối diện với cặp mắt ngả ngớn màu đen kia, cô lập tức nhìn sang chỗ khác: “Đừng đến nhà cháu.” 

 

    Chu Dần Khôn lắc đầu. 

Trong lòng Chu Hạ Hạ lạnh đi một nửa. 

“Cháu gái nhỏ.” Anh tắt thuốc, ngoắc ngoắc ngón tay với cô, ý bảo cô ngồi qua một chút. 

Chu Hạ Hạ do dự vài giây, sau đó xê dịch khoảng hai cm. Khiến Chu Dần Khôn nhìn cũng cười, quả thật so với trước kia nuôi chó còn thú vị hơn nhiều. 

“Lần trước không phải nói dẫn cháu đi ăn ngon sao, cháu sợ như vậy làm gì.” 

Chu Dần Khôn kéo sợi tóc trên vai cô quấn quanh ngón tay thưởng thức: “Yên tâm, chuyện của người lớn không liên quan đến trẻ con đâu.” 

Ngụ ý chính là, mặc dù anh đánh ba cô, nhưng sẽ không đánh cô. 



Nhưng Chu Hạ Hạ không tin, cô buột miệng nói: “Vậy tại sao chú chặt ngón tay Tụng Ân, cậu ấy, cậu ấy cái gì cũng không biết.” 

Nghe vậy, A Diệu vốn đang lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu. 

Trong kính chiếu hậu, mặt Chu Hạ Hạ nghẹn đến đỏ bừng, như là đang tức giận. Mà Chu Dần Khôn không hiểu sao nghe thấy cô nhắc đến Tụng Ân, biểu tình trên mặt không thay đổi, ngón tay lại bỗng nhiên động đậy. 

Sợi tóc kia còn quấn quanh ngón tay anh, lúc này Chu Hạ Hạ bỗng nhiên bị kéo xuống nằm sấp ở ghế sau, ngón tay chạm vào chân người đàn ông, cô giống như là đụng phải thuốc độc gì đó lập tức rụt trở lại. 

Tóc còn quấn quanh ngón tay Chu Dần Khôn, Chu Hạ Hạ không có cách nào lui về, thấm vào khoang mũi chính là mùi thuốc lá cùng mùi rượu cộng thêm mùi máu tươi mơ hồ trên quần áo anh, sau đó một bàn tay to gần như nắm lấy nửa khuôn mặt cô, khiến cho Chu Hạ Hạ ngẩng đầu lên. 

“À, vừa rồi cháu nhìn thấy đúng không.” Chu Dần Khôn lúc này đã hiểu: “Cho nên cũng là bởi vì cậu ta, mới gọi tôi là đồ thối tha.” 

Tay anh hơi dùng sức, lập tức bấm ra dấu đỏ trên mặt cô: “Là như vậy sao?” 

Sức mạnh nam nữ vĩnh viễn không ngang hàng, Chu Dần Khôn không dùng sức lực gì, nhưng Chu Hạ Hạ đã đau đến mức nhíu mày. 

“Tình huống này của cháu, dùng tiếng Trung chúng ta nói như thế nào nhỉ?” Người đàn ông còn nghiêm túc suy nghĩ: “Phải gọi là giúp người ngoài, đúng không?” 

Không biết là nhiệt độ trong xe quá thấp, hay là tiếng cười của người đàn ông quá đáng sợ, cả người Chu Hạ Hạ rét run. 

Loại sợ hãi này, Chu Dần Khôn đã thấy nhiều ở trên người phụ nữ. Nhưng giờ này khắc này, sự tiếp xúc mịn màng trơn truột trên đầu ngón tay khiến anh khựng lại một giây trước khi buông khuôn mặt đó ra. 

Kiểu da thịt trắng nõn trong trẻo này, thật đúng là chỉ có thiếu nữ mới có. 

Cô gái không đồng ý với lời nói của anh. Chu Hạ Hạ không cho rằng mình đang giúp người ngoài, ngược lại, cô cho rằng mình và Tụng Ân thân thiết hơn nhiều. 

Ý nghĩ này, ở trước mặt người đàn ông bên cạnh rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn. 

Là người đã từng nuôi dưỡng gì đó, Chu Dần Khôn rất không hài lòng với phương pháp giáo dục của hai vợ chồng Chu Diệu Huy, nuôi ra một người hèn nhát “ăn cây táo, rào cây sung” thiên vị giúp đỡ đối phương. Nếu đã gặp mặt, anh nhàn rỗi không có việc gì làm, thay bọn họ nên giáo dục con tốt một chút. 

Xe dừng ở khách sạn Văn Hoa Đông Phương. 

Chu Hạ Hạ không biết rốt cuộc anh muốn dẫn cô tới đây làm gì, mà trước khi cô muốn hỏi rõ ràng, cổ tay mảnh khảnh đã bị người ta nắm chặt, không cho phép cự tuyệt mà đã dẫn cô bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ (Cấm Kỵ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook