Chương 19: Dàn Bẫy
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Rạng sáng trên đường vắng vẻ, cả con đường cũng chỉ có lác đác vài chiếc xe chạy qua.
Trong xe tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. A Diệu nhìn qua kính chiếu hậu: “Anh Khôn, cho dù không đi bệnh viện cũng nên gọi bác sĩ đến khám đi, vết thương của anh cần phải khâu lại.”
Chu Dần Khôn vốn đang nhắm mắt lại, nghe thấy A Diệu nói, anh mở mắt nhìn vết thương trên tay.
Nói thật vết thương này rất xấu hổ, nói nặng thì không nặng, mà nói nhẹ thì cũng không nhẹ, vả lại còn không phải vết dao vết thương do súng bắn, vừa nhìn đã biết là do phụ nữ cắn. Chu Dần Khôn anh khi nào thì bị phụ nữ tổn thương qua.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày: “Không khâu.”
“Vậy đêm nay là về chỗ của cô Tạp Na?” A Diệu lại hỏi một câu.
Tạp Na rất giỏi băng bó.
“Ừ.” Chu Dần Khôn miễn cưỡng đáp.
A Diệu yên lòng. Một lát sau, anh ta lại nhìn qua kính chiếu hậu: “Anh Khôn.”
“Cái gì?”
“Anh đêm nay, là thật muốn giết ông ấy sao?” A Diệu đi theo Chu Dần Khôn bên người rất nhiều năm, chưa bao giờ giấu diếm, trong lòng nghĩ cái gì, ngoài miệng lập tức liền nói.
Mới đầu, anh ta có lẽ đoán được vì sao Chu Dần Khôn lại dùng Chu Hạ Hạ làm mồi nhử đến Chu Diệu Huy.
Họ đã hứa với Y Vạn 30 kg hàng. Lượng lớn như vậy, đừng nói toàn bộ Đông Nam Á, cho dù toàn bộ Châu Á cũng chỉ có Tái Bồng và Chu Diệu Huy lấy ra được.
Thác Sa đuổi giết thật ra chỉ là ngụy trang, Chu Dần Khôn tương kế tựu kế, vốn có thể dùng mạng Thác Sa làm điều kiện trao đổi. Nhưng Chu Diệu Huy có đồng ý hay không, kỳ thật chẳng nói trước được. Dù sao thì thời đại dựa vào côn đồ và phí bảo kê để đi lại đã qua, Thác Sa cùng bang Hồng Ngõa đã sớm không còn ánh hào quang ban đầu như xưa.
Cứ như vậy, vẫn lấy con gái Chu Diệu Huy làm con bài trao đổi là vững chắc nhất.
Đến bước này, A Diệu đã hiểu toàn bộ.
Nhưng tại sao Chu Dần Khôn lại chĩa súng vào Chu Diệu Huy? Là thật sự muốn giết ông? Nhưng bọn họ rõ ràng là anh em ruột.
“Làm sao, không được giết?”
Chu Dần Khôn cũng nhìn kính chiếu hậu, cùng A Diệu bên trong bốn mắt nhìn nhau.
Ông già không cho anh làm thuốc phiện, không phải là bởi vì có hai đứa con trai, có thể chọn tới chọn lui. Vậy nếu chỉ còn lại một người, chẳng phải sẽ không còn lựa chọn nào khác sao. Việc làm ăn lớn của anh, cũng không có khả năng hiền lành hy sinh được. Chỉ cần không có đá chắn đường Chu Diệu Huy, sau này muốn bao nhiêu hàng cũng chỉ là con số mà thôi. Chỉ cần ông còn sống một ngày, lấy hàng sẽ phải phiền phức như đêm nay.
Mà Chu Dần Khôn anh, chán ghét phiền toái.
Một câu ngắn ngủn, A Diệu đã hoàn toàn hiểu được.
Nếu không do Chu Hạ Hạ nhào tới cắn một miếng kia, Chu Dần Khôn có lẽ sẽ giết Chu Diệu Huy trước, sau đó để cho tay súng bắn tỉa cùng nhau giải quyết đám người Thác Sa còn chưa chạy ra khỏi tòa Sathorn, cuối cùng truyền tới lỗ tai của ông già Tái Bồng, sẽ là Thác Sa bởi vì ngón tay cháu trai đuổi giết Chu Dần Khôn, mà Chu Dần Khôn xin giúp đỡ Chu Diệu Huy, cuối cùng trong lúc hai bên xung đột, Thác Sa và Chu Diệu Huy bất hạnh trúng đạn bỏ mạng.
Điều này đối với người ngoài xem ra là hợp tình hợp lý, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự làm ăn của Tái Bồng. Về phần bản thân ông cụ có tin hay không, đến lúc đó căn bản chẳng còn quan trọng.
Một màn bẫy này mặc dù tàn nhẫn, nhưng có khả năng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Sự việc xảy ra đột ngột, Chu Dần Khôn lại không chút do dự bố trí một màn như vậy.
Thế thì A Diệu không khỏi nhớ tới cô gái bị Chu Dần Khôn suýt chút nữa bóp chết.
Cô gái nhìn như nhu nhược yếu đuối nhát gan kia, Chu Hạ Hạ nhỏ yếu đến mức không ai thèm liếc mắt nhìn, thật sự đã phá hỏng kế hoạch của anh Khôn.
Mặc dù Chu Diệu Huy cái gì cũng không nói, nhưng cơ hội khéo léo tự nhiên như vậy, khẳng định về sau sẽ không còn nữa. Cục diện chỉ có thể khôi phục lại thế bị động giống như trước, anh Khôn muốn làm thuốc phiện vẫn sẽ gặp vô số rắc rối.
Lần này nếu không phải bởi vì ba mươi cân hàng kia, chỉ bằng một hớp cắn hung hăng, Chu Hạ Hạ chỉ sợ cũng đã sớm bị ném xuống tháp Sathorn ngã nát, thi thể bị chó ăn hết. Nhưng mà, cứ như vậy để cho cô bình yên vô sự trở về, dường như cũng đâu phải phong cách làm việc của Chu Dần Khôn.
Nhưng cũng không nhất định. A Diệu nghĩ, dù sao thì cô cũng là cháu gái của Chu Dần Khôn. Không phải những cô gái bên ngoài, ngay cả tên mà Chu Dần Khôn còn không nhớ được. Cho tới nay, những ai có thể làm cho anh Khôn nhớ kỹ thì hầu như được đối đãi cũng không tệ. Ví dụ như Tạp Na, người luôn sống trong nhà anh có thể được xem như nữ chủ nhân, chẳng hạn như Chu Hạ Hạ, người đã cắn anh một cái nhưng vẫn sống sót.
Xe rất nhanh chạy vào cửa biệt thự, Tạp Na vội vàng từ trên lầu đi xuống, lần đầu tiên nhìn thấy tay phải của Chu Dần Khôn bị thương.
“Đây là làm sao vậy?”
Giọng nói dịu dàng của Tạp Na lộ ra lo lắng, thậm chí còn không chào hỏi đối với A Diệu như trước, A Diệu thấy cô mang hòm thuốc ra, chỉ đi tới cửa liền lui ra ngoài.
Tạp Na ngồi xuống bên cạnh Chu Dần Khôn, nhẹ nhàng cầm lấy tay đặt lên đầu gối mình: “Nghiêm trọng như vậy, nên khâu lại.”
Giọng điệu như là trách cứ.
Chu Dần Khôn nghiêng đầu nhìn hốc mắt cô hồng hồng, cười kéo dây đeo vai áo ngủ tơ tằm bởi vì đi đường gấp gáp mà rơi xuống.
“Kim khâu đâu có thoải mái khi thấy bộ dáng đau lòng này của em?”
Tạp Na đang vặn nắp cồn khử trùng, nghe thấy lời này cô nghiêng đầu tới trừng anh, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đầy oán trách.
“Được được được, lần sau đi khâu trước.”
“Cái gì mà lần sau.” Tạp Na cúi đầu khử trùng cho anh: “Sao có thể cắn anh như vậy.”
Từ dấu răng và phạm vi vết thương, cô có thể đoán được là do phụ nữ cắn. Những chuyện như này cô vốn không mở miệng hỏi đến, đây là lần đầu tiên.
“Nghĩ gì vậy?” Người đàn ông dùng tay khác nhéo mặt cô: “Bị chó cắn, chẳng lẽ tôi còn cắn lại?”
“Loại chó nào mà miệng nhỏ như vậy, chó miệng nhỏ có thể cắn mạnh như vậy sao?”
Tạp Na đem thuốc có thành phần gây mê bôi lên xung quanh, sau đó dùng dụng cụ kim bấm y tế để ghim những nơi bị thương nặng nhất lại với nhau, cũng may miệng vết thương không có chảy máu liên tục, như vậy sau khi ghim xong lại dùng băng gạc băng bó, chăm sóc tốt sẽ ổn thôi.
Chu Dần Khôn không thèm để ý cô băng bó như thế nào, ngược lại bị lời này của Tạp Na chọc cười: “Gần giống như con chó con đó, nhưng không dễ thương bằng một con chó con.”
Tạp Na nghe được có chút nghi hoặc, lời này nghe... Không giống như là đang miêu tả một người phụ nữ, ngược lại giống như là đang miêu tả đứa trẻ?
Vốn định hỏi thêm một câu, lúc này Chu Dần Khôn tiện tay rút một tờ giấy, lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “Gần đây có một đơn hàng lớn, sau khi hoàn thành sẽ dẫn em ra ngoài chơi, đỡ phải cả ngày buồn bực ở biệt thự.”
Tạp Na ngạc nhiên mừng rỡ: “Vậy tiếp theo anh không đi sao?”
Chu Dần Khôn nhướng mày.
Tạp Na chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Xin lỗi anh Khôn, em không hỏi nữa, em chỉ... nhất thời quá vui mừng.”
Cô đã hỏi những câu không nên hỏi.
Hành tung của Chu Dần Khôn, chưa bao giờ nói cho bất kỳ kẻ nào.
“Ừ.” Chu Dần Khôn xoa đầu cô: “Đi rót rượu đi.”
Trong xe tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. A Diệu nhìn qua kính chiếu hậu: “Anh Khôn, cho dù không đi bệnh viện cũng nên gọi bác sĩ đến khám đi, vết thương của anh cần phải khâu lại.”
Chu Dần Khôn vốn đang nhắm mắt lại, nghe thấy A Diệu nói, anh mở mắt nhìn vết thương trên tay.
Nói thật vết thương này rất xấu hổ, nói nặng thì không nặng, mà nói nhẹ thì cũng không nhẹ, vả lại còn không phải vết dao vết thương do súng bắn, vừa nhìn đã biết là do phụ nữ cắn. Chu Dần Khôn anh khi nào thì bị phụ nữ tổn thương qua.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày: “Không khâu.”
“Vậy đêm nay là về chỗ của cô Tạp Na?” A Diệu lại hỏi một câu.
Tạp Na rất giỏi băng bó.
“Ừ.” Chu Dần Khôn miễn cưỡng đáp.
A Diệu yên lòng. Một lát sau, anh ta lại nhìn qua kính chiếu hậu: “Anh Khôn.”
“Cái gì?”
“Anh đêm nay, là thật muốn giết ông ấy sao?” A Diệu đi theo Chu Dần Khôn bên người rất nhiều năm, chưa bao giờ giấu diếm, trong lòng nghĩ cái gì, ngoài miệng lập tức liền nói.
Mới đầu, anh ta có lẽ đoán được vì sao Chu Dần Khôn lại dùng Chu Hạ Hạ làm mồi nhử đến Chu Diệu Huy.
Họ đã hứa với Y Vạn 30 kg hàng. Lượng lớn như vậy, đừng nói toàn bộ Đông Nam Á, cho dù toàn bộ Châu Á cũng chỉ có Tái Bồng và Chu Diệu Huy lấy ra được.
Thác Sa đuổi giết thật ra chỉ là ngụy trang, Chu Dần Khôn tương kế tựu kế, vốn có thể dùng mạng Thác Sa làm điều kiện trao đổi. Nhưng Chu Diệu Huy có đồng ý hay không, kỳ thật chẳng nói trước được. Dù sao thì thời đại dựa vào côn đồ và phí bảo kê để đi lại đã qua, Thác Sa cùng bang Hồng Ngõa đã sớm không còn ánh hào quang ban đầu như xưa.
Cứ như vậy, vẫn lấy con gái Chu Diệu Huy làm con bài trao đổi là vững chắc nhất.
Đến bước này, A Diệu đã hiểu toàn bộ.
Nhưng tại sao Chu Dần Khôn lại chĩa súng vào Chu Diệu Huy? Là thật sự muốn giết ông? Nhưng bọn họ rõ ràng là anh em ruột.
“Làm sao, không được giết?”
Chu Dần Khôn cũng nhìn kính chiếu hậu, cùng A Diệu bên trong bốn mắt nhìn nhau.
Ông già không cho anh làm thuốc phiện, không phải là bởi vì có hai đứa con trai, có thể chọn tới chọn lui. Vậy nếu chỉ còn lại một người, chẳng phải sẽ không còn lựa chọn nào khác sao. Việc làm ăn lớn của anh, cũng không có khả năng hiền lành hy sinh được. Chỉ cần không có đá chắn đường Chu Diệu Huy, sau này muốn bao nhiêu hàng cũng chỉ là con số mà thôi. Chỉ cần ông còn sống một ngày, lấy hàng sẽ phải phiền phức như đêm nay.
Mà Chu Dần Khôn anh, chán ghét phiền toái.
Một câu ngắn ngủn, A Diệu đã hoàn toàn hiểu được.
Nếu không do Chu Hạ Hạ nhào tới cắn một miếng kia, Chu Dần Khôn có lẽ sẽ giết Chu Diệu Huy trước, sau đó để cho tay súng bắn tỉa cùng nhau giải quyết đám người Thác Sa còn chưa chạy ra khỏi tòa Sathorn, cuối cùng truyền tới lỗ tai của ông già Tái Bồng, sẽ là Thác Sa bởi vì ngón tay cháu trai đuổi giết Chu Dần Khôn, mà Chu Dần Khôn xin giúp đỡ Chu Diệu Huy, cuối cùng trong lúc hai bên xung đột, Thác Sa và Chu Diệu Huy bất hạnh trúng đạn bỏ mạng.
Điều này đối với người ngoài xem ra là hợp tình hợp lý, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự làm ăn của Tái Bồng. Về phần bản thân ông cụ có tin hay không, đến lúc đó căn bản chẳng còn quan trọng.
Một màn bẫy này mặc dù tàn nhẫn, nhưng có khả năng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Sự việc xảy ra đột ngột, Chu Dần Khôn lại không chút do dự bố trí một màn như vậy.
Thế thì A Diệu không khỏi nhớ tới cô gái bị Chu Dần Khôn suýt chút nữa bóp chết.
Cô gái nhìn như nhu nhược yếu đuối nhát gan kia, Chu Hạ Hạ nhỏ yếu đến mức không ai thèm liếc mắt nhìn, thật sự đã phá hỏng kế hoạch của anh Khôn.
Mặc dù Chu Diệu Huy cái gì cũng không nói, nhưng cơ hội khéo léo tự nhiên như vậy, khẳng định về sau sẽ không còn nữa. Cục diện chỉ có thể khôi phục lại thế bị động giống như trước, anh Khôn muốn làm thuốc phiện vẫn sẽ gặp vô số rắc rối.
Lần này nếu không phải bởi vì ba mươi cân hàng kia, chỉ bằng một hớp cắn hung hăng, Chu Hạ Hạ chỉ sợ cũng đã sớm bị ném xuống tháp Sathorn ngã nát, thi thể bị chó ăn hết. Nhưng mà, cứ như vậy để cho cô bình yên vô sự trở về, dường như cũng đâu phải phong cách làm việc của Chu Dần Khôn.
Nhưng cũng không nhất định. A Diệu nghĩ, dù sao thì cô cũng là cháu gái của Chu Dần Khôn. Không phải những cô gái bên ngoài, ngay cả tên mà Chu Dần Khôn còn không nhớ được. Cho tới nay, những ai có thể làm cho anh Khôn nhớ kỹ thì hầu như được đối đãi cũng không tệ. Ví dụ như Tạp Na, người luôn sống trong nhà anh có thể được xem như nữ chủ nhân, chẳng hạn như Chu Hạ Hạ, người đã cắn anh một cái nhưng vẫn sống sót.
Xe rất nhanh chạy vào cửa biệt thự, Tạp Na vội vàng từ trên lầu đi xuống, lần đầu tiên nhìn thấy tay phải của Chu Dần Khôn bị thương.
“Đây là làm sao vậy?”
Giọng nói dịu dàng của Tạp Na lộ ra lo lắng, thậm chí còn không chào hỏi đối với A Diệu như trước, A Diệu thấy cô mang hòm thuốc ra, chỉ đi tới cửa liền lui ra ngoài.
Tạp Na ngồi xuống bên cạnh Chu Dần Khôn, nhẹ nhàng cầm lấy tay đặt lên đầu gối mình: “Nghiêm trọng như vậy, nên khâu lại.”
Giọng điệu như là trách cứ.
Chu Dần Khôn nghiêng đầu nhìn hốc mắt cô hồng hồng, cười kéo dây đeo vai áo ngủ tơ tằm bởi vì đi đường gấp gáp mà rơi xuống.
“Kim khâu đâu có thoải mái khi thấy bộ dáng đau lòng này của em?”
Tạp Na đang vặn nắp cồn khử trùng, nghe thấy lời này cô nghiêng đầu tới trừng anh, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đầy oán trách.
“Được được được, lần sau đi khâu trước.”
“Cái gì mà lần sau.” Tạp Na cúi đầu khử trùng cho anh: “Sao có thể cắn anh như vậy.”
Từ dấu răng và phạm vi vết thương, cô có thể đoán được là do phụ nữ cắn. Những chuyện như này cô vốn không mở miệng hỏi đến, đây là lần đầu tiên.
“Nghĩ gì vậy?” Người đàn ông dùng tay khác nhéo mặt cô: “Bị chó cắn, chẳng lẽ tôi còn cắn lại?”
“Loại chó nào mà miệng nhỏ như vậy, chó miệng nhỏ có thể cắn mạnh như vậy sao?”
Tạp Na đem thuốc có thành phần gây mê bôi lên xung quanh, sau đó dùng dụng cụ kim bấm y tế để ghim những nơi bị thương nặng nhất lại với nhau, cũng may miệng vết thương không có chảy máu liên tục, như vậy sau khi ghim xong lại dùng băng gạc băng bó, chăm sóc tốt sẽ ổn thôi.
Chu Dần Khôn không thèm để ý cô băng bó như thế nào, ngược lại bị lời này của Tạp Na chọc cười: “Gần giống như con chó con đó, nhưng không dễ thương bằng một con chó con.”
Tạp Na nghe được có chút nghi hoặc, lời này nghe... Không giống như là đang miêu tả một người phụ nữ, ngược lại giống như là đang miêu tả đứa trẻ?
Vốn định hỏi thêm một câu, lúc này Chu Dần Khôn tiện tay rút một tờ giấy, lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “Gần đây có một đơn hàng lớn, sau khi hoàn thành sẽ dẫn em ra ngoài chơi, đỡ phải cả ngày buồn bực ở biệt thự.”
Tạp Na ngạc nhiên mừng rỡ: “Vậy tiếp theo anh không đi sao?”
Chu Dần Khôn nhướng mày.
Tạp Na chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Xin lỗi anh Khôn, em không hỏi nữa, em chỉ... nhất thời quá vui mừng.”
Cô đã hỏi những câu không nên hỏi.
Hành tung của Chu Dần Khôn, chưa bao giờ nói cho bất kỳ kẻ nào.
“Ừ.” Chu Dần Khôn xoa đầu cô: “Đi rót rượu đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.