Chương 56: Kinh Khủng
Chu Phù Yêu
24/06/2023
“Vĩnh viễn?”
Chu Dần Khôn cầm ly rượu bên tay phải lên rồi buông xuống, sau đó lại cầm lên. Âm thanh đáy ly và mặt bàn hơi chạm vào nhau bị nhấn chìm trong tiếng nước sông trước mặt.
Anh nghiêng đầu lại: “Giống như ông nói được làm được, nói cùng mẹ tôi vĩnh viễn không gặp, liền thật sự vĩnh viễn không gặp. Cha, hai chữ vĩnh viễn này, có thể nói ra miệng dễ dàng như vậy sao?”
Mặc dù đang nhắc tới Hà Kinh Đình, nhưng Tái Bồng cũng không lộ bất kỳ vẻ xúc động nào: “Việc này không liên quan tới bà ấy.”
Hai ba câu nói ngắn ngủn qua đi, bờ sông chìm vào tĩnh lặng vô tận.
“Được rồi.” Cuối cùng Chu Dần Khôn mở miệng trước: “Không nói nữa. Hai ngày nay không thấy Tra Sai, người đâu?”
“Thằng nhóc Tra Sai kia có phúc khí tốt, tháng trước người phụ nữ của hắn sinh ra một thằng nhóc mập mạp, cậu nhìn người ta xem.”
Chu Dần Khôn cười như không cười: “Hắn không có ở đây, ông cũng không điều người trên núi xuống. Nếu như có chuyện gì, rất nguy hiểm.”
Tái Bồng khoát tay: “Nơi này vẻn vẹn chỉ lớn nhiêu đây, đều cho rằng ta là người bán cá nướng, Tra Sai thì ta chê hắn chướng mắt. Cậu xem lão già đứng đắn người ta ai không có việc gì thì cần chi có mấy tên cường tráng đứng xung quanh? Người trên núi chỉ cần xem động tĩnh bên kia sông là được. Hơn nữa cậu ở chỗ này, ba còn lo lắng cái gì?”
Chu Dần Khôn nở nụ cười: “Đúng vậy.”
Nói xong, anh đặt rượu bên tay trái, đẩy tới trước mặt Tái Bồng.
“Macallan Riley 55 năm, ly cuối cùng, nếm thử xem?”
“Thằng nhóc, cậu chịu cho ta rồi sao? Rượu đắt như vậy mà một mình uống.” Tái Bồng bưng ly rượu kia lên uống một hơi cạn sạch, nếm được vị cay đã lâu không thấy lại mang theo mùi thơm ngào ngạt của quả cam.
“Quả thật không tệ. Đáng tiếc đã lớn tuổi, uống không được bao nhiêu.” Cái ly rỗng được đặt lại trên bàn, nếu Chu Dần Khôn không nhắc tới chuyện làm thuốc phiện
nữa thì thôi, Tái Bồng cũng đứng dậy: “Rượu cũng uống hết rồi, trở về ngủ đi con trai.”
Ông phất quạt trở về, không biết tại sao trước mắt bỗng nhiên lung lay.
“Cha.”
Lúc này phía sau truyền đến giọng nói.
Tái Bồng lảo đảo, theo tiếng nhìn về phía Chu Dần Khôn.
Anh vẫn ngồi đúng chỗ. Cả người thả lỏng tựa lưng vào ghế, khuôn mặt tuấn tú hơi ngẩng lên, nhìn Tái Bồng nói hai câu.
“Ông mới vừa nói, mạng của ông là tôi cứu.”
“Như vậy, cũng có thể lấy lại rồi chứ?”
Quạt hương bồ rơi xuống đất, Tái Bồng nắm chặt vị trí ngay ngực, hai tròng mắt ông trừng to nhìn chằm chằm người trước mắt, há miệng ra lại phát hiện nói không nên lời. Trong vài giây, trái tim đập kịch liệt đến mức ông khó có thể chịu đựng được, khuôn mặt trước mắt kia trong khoảnh khắc trở nên mơ hồ không rõ, hai mắt ông tràn đầy tơ máu, phẫn nộ lại gian nan phun ra mấy chữ: “Mày, mày…”
Chu Dần Khôn thấy Tái Bồng một tay nắm chặt ngực một tay còn muốn bắt lấy anh, nhiệt tình đứng lên.
“Cũng là con trai như nhau, tôi thì phải ăn nói khép nép với ông thương lượng, nhưng ông nói cho tôi biết vĩnh viễn không được?” Chu Dần Khôn nhìn ông lảo đảo đi tới, cũng không tránh đi, mặc cho Tái Bồng bóp cổ anh.
Nhìn gần lại, đồng tử Tái Bồng đã có dấu hiệu giãn ra. Hai tay ông tuy rằng đang bóp vào cổ Chu Dần Khôn, nhưng căn bản không có bất kỳ tính uy hiếp nào.
Mạch máu trên mặt Tái Bồng nổi lên, nhãn cầu lồi ra ngoài, đối với âm thanh và mùi vị xung quanh đã hoàn toàn không phân biệt rõ. Nhịp tim và huyết áp tăng vọt, choáng váng, đau đầu và buồn nôn, ông không thể tin được nhìn vào chiếc ly rỗng trên bàn.
Rốt cuộc là con ruột, không đợi ông hỏi, Chu Dần Khôn đã kiên nhẫn giải thích nói: “Không màu không vị, chất lỏng, cơ thể rất dễ hấp thu, ngài biết là cái gì không? Đáng lẽ phải mất nửa giờ mới có tác dụng, nhưng mà…”
Anh hơi ghé sát lại: “Ai bảo ông lớn tuổi rồi.”
Tái Bồng gần như đứng không vững, trong lỗ tai mơ hồ nghe thấy nội dung khiến ông nổi giận không thôi.
“Lần trước lấy ba mươi cân từ chỗ anh trai tôi, bán cho người Nga, hàng ít như vậy sang tay thì đã được mấy chục triệu đô la Mỹ, so với tôi làm súng ống đạn dược, động một chút là dễ dàng hơn nhiều.”
Chu Dần Khôn đối diện với ánh mắt Tái Bồng: “Đúng, chính là hàng mà ông cho anh ta. Tôi để lại một chút, đúng là đồ tốt, độ tinh khiết này thật đúng là chỉ có nhà chúng ta mới có thể làm ra. Đồ tốt như vậy, ông chủ như ngài cũng là lần đầu tiên tự mình nếm thử sao?”
“Súc sinh, súc sinh!”
Tái Bồng trừng mắt, trong miệng mơ hồ không rõ, dùng hết khí lực toàn thân giơ tay lên muốn đánh Chu Dần Khôn, người phía sau hai tay đút túi, cũng khinh thường chẳng thèm bắt lấy hai tay Tái Bồng muốn đánh anh, chỉ là tùy ý nghiêng người.
Cái lắc mình này làm trọng tâm Tái Bồng hoàn toàn mất đi, cả người ngã về phía trước, rầm một tiếng ngã xuống sông.
Nước sông đục ngầu, lập tức chen vào xoang mũi của ông. Tái Bồng đã chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ dựa vào ý chí sinh tồn cuối cùng, muốn chiến thắng thuốc gây ảo giác có độ tinh khiết cực cao.
Tiếc là, cho dù là cơ thể cường tráng của người trẻ tuổi cũng chiến đấu không lại với thứ này. Nước sông cứ như vậy dần dần nhấn chìm ông.
Chu Dần Khôn đứng trên bờ, mặt không chút thay đổi nhìn bàn tay đang cố gắng vươn lên mặt nước kia, hỏi một vấn đề cuối cùng.
“Cha, bây giờ việc làm ăn là của con rồi phải không?”
Lúc này không còn lời phản hồi nào nữa.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, không có ngôi sao cũng không có mặt trăng, một mảnh tối đen như mực, không có gì đẹp mắt. Rượu cũng đã uống xong, quả thật nên trở về ngủ rồi.
Mới vừa đi được hai bước, dưới chân giẫm phải thứ gì đó phát ra tiếng răng rắc thanh thúy. Người đàn ông cúi đầu, nhìn thấy một cái quạt hương bồ rất cũ, gần như như hình với bóng.
Một giây sau, anh liền đem thứ cản đường này đá văng ra.
Băng qua đường vào đầu hẻm, bên trong tối đen như mực, ánh sáng yếu ớt duy nhất ở phía sau nhà vệ sinh sáng hơn bên ngoài. Hiện tại chính là thời điểm đêm khuya mọi người đang say giấc nồng, thứ duy nhất còn thức là đám muỗi đang tìm kiếm ánh sáng và bay vo ve.
Nhưng ngay khi Chu Dần Khôn vừa bước lên bậc thang gỗ, đột nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Bước chân anh dừng lại, quay đầu nhìn lại. Hình như... có một chấm rất nhỏ màu trắng thoáng qua, nhanh đến mức như thật, hoặc như là ảo giác.
Khóe môi người đàn ông chậm rãi nhếch lên, không nhanh không chậm thong thả đi qua.
Chu Hạ Hạ không biết mình chạy về bằng cách nào.
Tim cô đập kịch liệt, rõ ràng ra rất nhiều mồ hôi, nhưng cả người rét run, lạnh đến mức cô quấn mình vào trong chăn, quấn thật chặt.
Trước khi đi ngủ, cô đã ở trong phòng của ba mẹ và uống cả một ly nước dừa lớn. Khi đó ba ở trong phòng ông nội chưa trở về, cô ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm với mẹ, sẵn tiện... còn muốn xin chút tiền.
Cảnh tượng gặp gỡ ở trại hè, cô nói sơ lược qua một chút, nhưng không dám nói toàn bộ tình huống chân thật, chỉ nói mình ra ngoài chơi gặp phải người xấu, may mắn gặp được chú út. Lắng nghe và lo lắng toàn bộ quá trình, cuối cùng Tát Mã cũng thở phào nhẹ nhõm và đưa tiền cho Hạ Hạ.
Nửa đêm cô đi vệ sinh, trước khi ra cửa còn mang theo điện thoại di động. Từ sau khi người bạn thân Tụng Ân rời đi, ba đã không cho cô liên lạc với Tụng Ân nữa, Hạ Hạ biết Tụng Ân rất khó quên được, cô không hy vọng xa vời Tụng Ân có thể trở về, cũng chẳng mong bọn họ sẽ giống như trước kia không chút đắn đo làm bạn tốt.
Cô chỉ muốn biết Tụng Ân đang ở đâu, cuộc sống thế nào mà thôi. Cho nên thỉnh thoảng sẽ thử gọi điện thoại hoặc gửi email. Cô còn kiểm tra chênh lệch múi giờ giữa các quốc gia, gọi điện thoại cho Tụng Ân vào những thời điểm khác nhau.
Đêm nay, lần này cũng giống như những lần trước, điện thoại đối phương vẫn luôn tắt máy.
Cô thất vọng từ nhà vệ sinh trở về, đi được nửa đường bỗng nhiên nhìn thấy trong sân có một người đàn ông. Trước đó đã nghe Mai Kim nói qua, thị trấn Mae Sai ban ngày nhìn bình thường, đến buổi tối thì nguy hiểm, thường có người xấu nhập cư trái phép từ Myanmar tới, cho nên cư dân trấn nhỏ vào ban đêm rất ít khi ra ngoài đi dạo lung tung.
Nhìn thấy bóng người kia, cô theo phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống giấu mình, một giây sau mới kịp phản ứng — trở về vào lúc này cũng chỉ có Chu Dần Khôn. Phòng của cô, ba mẹ và ông nội đều ở trong căn phòng kiểu Thái lớn hơn, chỉ có phòng của Chu Dần Khôn ở bên kia.
Nhìn thân hình có vẻ rất giống anh.
Đang do dự có nên chào hỏi anh hay không, Hạ Hạ liền nhìn thấy anh nhìn sang bên này, nương theo ánh đèn yếu ớt của nhà vệ sinh phía sau, cô nhìn thấy trên mặt Chu Dần Khôn có ý cười lạnh lùng.
Trái tim cô gái mãnh liệt siết chặt, một cảm giác sợ hãi khó hiểu như rắn độc xâm nhập vào lưng, động tác đã đi trước một bước, cô lập tức lăn sang bên cạnh, lăn vào không gian tối đen lộn xộn dưới mái nhà kiểu Thái.
Bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, lại càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy.
Lúc cô bẩn thỉu đi ra, cũng không nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia. Hạ Hạ bị nỗi sợ hãi từ đầu đến cuối kia dồn dập thúc đẩy, hoảng loạn chạy về phòng mình.
Giờ này khắc này cô bất chấp luôn việc mình đang nhăn nhíu dơ bẩn, núp ở trong chăn, chẳng biết được bản thân mình rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.
Mấy ngày nay ở chung với Chu Dần Khôn tại Mae Sai coi như bình thường, ngay cả chính cô cũng cho rằng đã không còn sợ anh như vậy. Nhưng nhớ lại vừa rồi khi nhìn thấy anh thì sởn gai ốc, cảm giác sợ hãi quen thuộc lập tức trở lại.
Cô suýt nữa đã quên, anh đã từng cười như vậy, chặt ngón tay Tụng Ân. Cũng cười như vậy, ở trong ghế lô Bất Dạ Thành trước mặt cảnh sát giết người.
Còn có ngày đó anh tới nhà, đánh ba bể đầu chảy máu, rồi khi nhìn thấy cô, cũng cười như vậy...... Nói lần sau dẫn cô đi ăn ngon.
Mỗi lần anh cười như vậy, đều có chuyện kinh khủng xảy ra.
Những hình ảnh đã trải qua lúc trước từng cái từng cái ùa về trước mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo và ga giường của Hạ Hạ, cho đến khi trời sắp sáng, xung quanh vẫn yên bình an ổn, cô mới rốt cục thả lỏng, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Chu Dần Khôn cầm ly rượu bên tay phải lên rồi buông xuống, sau đó lại cầm lên. Âm thanh đáy ly và mặt bàn hơi chạm vào nhau bị nhấn chìm trong tiếng nước sông trước mặt.
Anh nghiêng đầu lại: “Giống như ông nói được làm được, nói cùng mẹ tôi vĩnh viễn không gặp, liền thật sự vĩnh viễn không gặp. Cha, hai chữ vĩnh viễn này, có thể nói ra miệng dễ dàng như vậy sao?”
Mặc dù đang nhắc tới Hà Kinh Đình, nhưng Tái Bồng cũng không lộ bất kỳ vẻ xúc động nào: “Việc này không liên quan tới bà ấy.”
Hai ba câu nói ngắn ngủn qua đi, bờ sông chìm vào tĩnh lặng vô tận.
“Được rồi.” Cuối cùng Chu Dần Khôn mở miệng trước: “Không nói nữa. Hai ngày nay không thấy Tra Sai, người đâu?”
“Thằng nhóc Tra Sai kia có phúc khí tốt, tháng trước người phụ nữ của hắn sinh ra một thằng nhóc mập mạp, cậu nhìn người ta xem.”
Chu Dần Khôn cười như không cười: “Hắn không có ở đây, ông cũng không điều người trên núi xuống. Nếu như có chuyện gì, rất nguy hiểm.”
Tái Bồng khoát tay: “Nơi này vẻn vẹn chỉ lớn nhiêu đây, đều cho rằng ta là người bán cá nướng, Tra Sai thì ta chê hắn chướng mắt. Cậu xem lão già đứng đắn người ta ai không có việc gì thì cần chi có mấy tên cường tráng đứng xung quanh? Người trên núi chỉ cần xem động tĩnh bên kia sông là được. Hơn nữa cậu ở chỗ này, ba còn lo lắng cái gì?”
Chu Dần Khôn nở nụ cười: “Đúng vậy.”
Nói xong, anh đặt rượu bên tay trái, đẩy tới trước mặt Tái Bồng.
“Macallan Riley 55 năm, ly cuối cùng, nếm thử xem?”
“Thằng nhóc, cậu chịu cho ta rồi sao? Rượu đắt như vậy mà một mình uống.” Tái Bồng bưng ly rượu kia lên uống một hơi cạn sạch, nếm được vị cay đã lâu không thấy lại mang theo mùi thơm ngào ngạt của quả cam.
“Quả thật không tệ. Đáng tiếc đã lớn tuổi, uống không được bao nhiêu.” Cái ly rỗng được đặt lại trên bàn, nếu Chu Dần Khôn không nhắc tới chuyện làm thuốc phiện
nữa thì thôi, Tái Bồng cũng đứng dậy: “Rượu cũng uống hết rồi, trở về ngủ đi con trai.”
Ông phất quạt trở về, không biết tại sao trước mắt bỗng nhiên lung lay.
“Cha.”
Lúc này phía sau truyền đến giọng nói.
Tái Bồng lảo đảo, theo tiếng nhìn về phía Chu Dần Khôn.
Anh vẫn ngồi đúng chỗ. Cả người thả lỏng tựa lưng vào ghế, khuôn mặt tuấn tú hơi ngẩng lên, nhìn Tái Bồng nói hai câu.
“Ông mới vừa nói, mạng của ông là tôi cứu.”
“Như vậy, cũng có thể lấy lại rồi chứ?”
Quạt hương bồ rơi xuống đất, Tái Bồng nắm chặt vị trí ngay ngực, hai tròng mắt ông trừng to nhìn chằm chằm người trước mắt, há miệng ra lại phát hiện nói không nên lời. Trong vài giây, trái tim đập kịch liệt đến mức ông khó có thể chịu đựng được, khuôn mặt trước mắt kia trong khoảnh khắc trở nên mơ hồ không rõ, hai mắt ông tràn đầy tơ máu, phẫn nộ lại gian nan phun ra mấy chữ: “Mày, mày…”
Chu Dần Khôn thấy Tái Bồng một tay nắm chặt ngực một tay còn muốn bắt lấy anh, nhiệt tình đứng lên.
“Cũng là con trai như nhau, tôi thì phải ăn nói khép nép với ông thương lượng, nhưng ông nói cho tôi biết vĩnh viễn không được?” Chu Dần Khôn nhìn ông lảo đảo đi tới, cũng không tránh đi, mặc cho Tái Bồng bóp cổ anh.
Nhìn gần lại, đồng tử Tái Bồng đã có dấu hiệu giãn ra. Hai tay ông tuy rằng đang bóp vào cổ Chu Dần Khôn, nhưng căn bản không có bất kỳ tính uy hiếp nào.
Mạch máu trên mặt Tái Bồng nổi lên, nhãn cầu lồi ra ngoài, đối với âm thanh và mùi vị xung quanh đã hoàn toàn không phân biệt rõ. Nhịp tim và huyết áp tăng vọt, choáng váng, đau đầu và buồn nôn, ông không thể tin được nhìn vào chiếc ly rỗng trên bàn.
Rốt cuộc là con ruột, không đợi ông hỏi, Chu Dần Khôn đã kiên nhẫn giải thích nói: “Không màu không vị, chất lỏng, cơ thể rất dễ hấp thu, ngài biết là cái gì không? Đáng lẽ phải mất nửa giờ mới có tác dụng, nhưng mà…”
Anh hơi ghé sát lại: “Ai bảo ông lớn tuổi rồi.”
Tái Bồng gần như đứng không vững, trong lỗ tai mơ hồ nghe thấy nội dung khiến ông nổi giận không thôi.
“Lần trước lấy ba mươi cân từ chỗ anh trai tôi, bán cho người Nga, hàng ít như vậy sang tay thì đã được mấy chục triệu đô la Mỹ, so với tôi làm súng ống đạn dược, động một chút là dễ dàng hơn nhiều.”
Chu Dần Khôn đối diện với ánh mắt Tái Bồng: “Đúng, chính là hàng mà ông cho anh ta. Tôi để lại một chút, đúng là đồ tốt, độ tinh khiết này thật đúng là chỉ có nhà chúng ta mới có thể làm ra. Đồ tốt như vậy, ông chủ như ngài cũng là lần đầu tiên tự mình nếm thử sao?”
“Súc sinh, súc sinh!”
Tái Bồng trừng mắt, trong miệng mơ hồ không rõ, dùng hết khí lực toàn thân giơ tay lên muốn đánh Chu Dần Khôn, người phía sau hai tay đút túi, cũng khinh thường chẳng thèm bắt lấy hai tay Tái Bồng muốn đánh anh, chỉ là tùy ý nghiêng người.
Cái lắc mình này làm trọng tâm Tái Bồng hoàn toàn mất đi, cả người ngã về phía trước, rầm một tiếng ngã xuống sông.
Nước sông đục ngầu, lập tức chen vào xoang mũi của ông. Tái Bồng đã chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ dựa vào ý chí sinh tồn cuối cùng, muốn chiến thắng thuốc gây ảo giác có độ tinh khiết cực cao.
Tiếc là, cho dù là cơ thể cường tráng của người trẻ tuổi cũng chiến đấu không lại với thứ này. Nước sông cứ như vậy dần dần nhấn chìm ông.
Chu Dần Khôn đứng trên bờ, mặt không chút thay đổi nhìn bàn tay đang cố gắng vươn lên mặt nước kia, hỏi một vấn đề cuối cùng.
“Cha, bây giờ việc làm ăn là của con rồi phải không?”
Lúc này không còn lời phản hồi nào nữa.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, không có ngôi sao cũng không có mặt trăng, một mảnh tối đen như mực, không có gì đẹp mắt. Rượu cũng đã uống xong, quả thật nên trở về ngủ rồi.
Mới vừa đi được hai bước, dưới chân giẫm phải thứ gì đó phát ra tiếng răng rắc thanh thúy. Người đàn ông cúi đầu, nhìn thấy một cái quạt hương bồ rất cũ, gần như như hình với bóng.
Một giây sau, anh liền đem thứ cản đường này đá văng ra.
Băng qua đường vào đầu hẻm, bên trong tối đen như mực, ánh sáng yếu ớt duy nhất ở phía sau nhà vệ sinh sáng hơn bên ngoài. Hiện tại chính là thời điểm đêm khuya mọi người đang say giấc nồng, thứ duy nhất còn thức là đám muỗi đang tìm kiếm ánh sáng và bay vo ve.
Nhưng ngay khi Chu Dần Khôn vừa bước lên bậc thang gỗ, đột nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Bước chân anh dừng lại, quay đầu nhìn lại. Hình như... có một chấm rất nhỏ màu trắng thoáng qua, nhanh đến mức như thật, hoặc như là ảo giác.
Khóe môi người đàn ông chậm rãi nhếch lên, không nhanh không chậm thong thả đi qua.
Chu Hạ Hạ không biết mình chạy về bằng cách nào.
Tim cô đập kịch liệt, rõ ràng ra rất nhiều mồ hôi, nhưng cả người rét run, lạnh đến mức cô quấn mình vào trong chăn, quấn thật chặt.
Trước khi đi ngủ, cô đã ở trong phòng của ba mẹ và uống cả một ly nước dừa lớn. Khi đó ba ở trong phòng ông nội chưa trở về, cô ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm với mẹ, sẵn tiện... còn muốn xin chút tiền.
Cảnh tượng gặp gỡ ở trại hè, cô nói sơ lược qua một chút, nhưng không dám nói toàn bộ tình huống chân thật, chỉ nói mình ra ngoài chơi gặp phải người xấu, may mắn gặp được chú út. Lắng nghe và lo lắng toàn bộ quá trình, cuối cùng Tát Mã cũng thở phào nhẹ nhõm và đưa tiền cho Hạ Hạ.
Nửa đêm cô đi vệ sinh, trước khi ra cửa còn mang theo điện thoại di động. Từ sau khi người bạn thân Tụng Ân rời đi, ba đã không cho cô liên lạc với Tụng Ân nữa, Hạ Hạ biết Tụng Ân rất khó quên được, cô không hy vọng xa vời Tụng Ân có thể trở về, cũng chẳng mong bọn họ sẽ giống như trước kia không chút đắn đo làm bạn tốt.
Cô chỉ muốn biết Tụng Ân đang ở đâu, cuộc sống thế nào mà thôi. Cho nên thỉnh thoảng sẽ thử gọi điện thoại hoặc gửi email. Cô còn kiểm tra chênh lệch múi giờ giữa các quốc gia, gọi điện thoại cho Tụng Ân vào những thời điểm khác nhau.
Đêm nay, lần này cũng giống như những lần trước, điện thoại đối phương vẫn luôn tắt máy.
Cô thất vọng từ nhà vệ sinh trở về, đi được nửa đường bỗng nhiên nhìn thấy trong sân có một người đàn ông. Trước đó đã nghe Mai Kim nói qua, thị trấn Mae Sai ban ngày nhìn bình thường, đến buổi tối thì nguy hiểm, thường có người xấu nhập cư trái phép từ Myanmar tới, cho nên cư dân trấn nhỏ vào ban đêm rất ít khi ra ngoài đi dạo lung tung.
Nhìn thấy bóng người kia, cô theo phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống giấu mình, một giây sau mới kịp phản ứng — trở về vào lúc này cũng chỉ có Chu Dần Khôn. Phòng của cô, ba mẹ và ông nội đều ở trong căn phòng kiểu Thái lớn hơn, chỉ có phòng của Chu Dần Khôn ở bên kia.
Nhìn thân hình có vẻ rất giống anh.
Đang do dự có nên chào hỏi anh hay không, Hạ Hạ liền nhìn thấy anh nhìn sang bên này, nương theo ánh đèn yếu ớt của nhà vệ sinh phía sau, cô nhìn thấy trên mặt Chu Dần Khôn có ý cười lạnh lùng.
Trái tim cô gái mãnh liệt siết chặt, một cảm giác sợ hãi khó hiểu như rắn độc xâm nhập vào lưng, động tác đã đi trước một bước, cô lập tức lăn sang bên cạnh, lăn vào không gian tối đen lộn xộn dưới mái nhà kiểu Thái.
Bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, lại càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy.
Lúc cô bẩn thỉu đi ra, cũng không nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia. Hạ Hạ bị nỗi sợ hãi từ đầu đến cuối kia dồn dập thúc đẩy, hoảng loạn chạy về phòng mình.
Giờ này khắc này cô bất chấp luôn việc mình đang nhăn nhíu dơ bẩn, núp ở trong chăn, chẳng biết được bản thân mình rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.
Mấy ngày nay ở chung với Chu Dần Khôn tại Mae Sai coi như bình thường, ngay cả chính cô cũng cho rằng đã không còn sợ anh như vậy. Nhưng nhớ lại vừa rồi khi nhìn thấy anh thì sởn gai ốc, cảm giác sợ hãi quen thuộc lập tức trở lại.
Cô suýt nữa đã quên, anh đã từng cười như vậy, chặt ngón tay Tụng Ân. Cũng cười như vậy, ở trong ghế lô Bất Dạ Thành trước mặt cảnh sát giết người.
Còn có ngày đó anh tới nhà, đánh ba bể đầu chảy máu, rồi khi nhìn thấy cô, cũng cười như vậy...... Nói lần sau dẫn cô đi ăn ngon.
Mỗi lần anh cười như vậy, đều có chuyện kinh khủng xảy ra.
Những hình ảnh đã trải qua lúc trước từng cái từng cái ùa về trước mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo và ga giường của Hạ Hạ, cho đến khi trời sắp sáng, xung quanh vẫn yên bình an ổn, cô mới rốt cục thả lỏng, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.