Chương 66: Manh Mối
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Nơi này bị bỏ hoang từ đầu năm 1997 do xây dựng trái phép, mái nhà bị cháy rụi, phía dưới trở thành ao cá do nước tích tụ không thoát ra được. Sau khi chiếc xe kia lao tới, ba chiếc xe jeep cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau, viên đạn chính xác bắn trúng vào lốp xe, tiếng lốp xe ma sát chói tai vang lên, chiếc xe đâm sầm vào cột đá bỏ hoang.
Hạ Hạ vẫn luôn bám chắc vào ghế lái phía trước, khi bánh xe nổ tung, cô hét lên sợ hãi, hai tay siết chặt sau đó ngã vào lòng Chu Diệu Huy, còn chưa đợi cô kịp phản ứng, cô đã nghe thấy nhiều tiếng súng nổ. Phía sau truyền đến âm thanh va chạm lớn, tiếp theo đó là thứ nước bẩn có mùi hôi thối tràn vào miệng và mũi cô.
Chiếc xe ô tô màu đen bị va chạm mạnh, người ngồi bên trong phút chốc bị văng ra khỏi xe, rơi xuống ao nước bẩn hôi thối và tanh tưởi. Đây là tầng một của trung tâm mua sắm, và trung tâm mua sắm này có năm tầng nằm dưới lòng đất.
Tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài.
Hai người nhìn nhau bước xuống xe jeep, bắn mấy phát súng vào ao nước sâu không thấy đáy cho đến khi nhìn thấy máu loang mới hài lòng lên xe.
Ngay trước khi cảnh sát kịp ập vào, ba chiếc xe jeep đã nhanh chóng phóng đi và biến mất không để lại một dấu vết.
Người đầu tiên Hạ Hạ nhìn thấy khi tỉnh lại là bác sĩ Marina.
Đầu cô đau nhức và chóng mặt, bàn tay nóng ran, cô vừa nhúc nhích, bác sĩ Marina lập tức đứng dậy, quan tâm sờ trán cô: “Hạ Hạ cháu đang bị thương, truyền thuốc xong sẽ có cảm giác nóng rát. Khoảng 24 giờ nó sẽ biến mất."
Hạ Hạ vẫn còn ngửi thấy mùi hôi thối, ngoài mùi hôi thối ra, còn có mùi máu tươi.
Mùi máu tươi.
Cô không quan tâm có còn đau hay không, khó khăn ngồi dậy, trong phòng bệnh chỉ có cô và bác sĩ Marina.
"Bác sĩ, ba cháu… ba cháu đang ở đâu? Còn mẹ cháu nữa, có phải bà đang ở cùng ba không? Họ đang ở phòng bên cạnh sao?"
Nghe vậy, bác sĩ Marina lộ rõ vẻ khó xử, không biết phải làm sao để an ủi cô gái mà mình đã nhìn từ bé đến lúc trưởng thành.
"Hạ Hạ, anh Chu..." Marina ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng như một người mẹ, chạm vào mặt Hạ Hạ"Ông ấy bị thương quá nặng và đã qua đời, mẹ của cháu đã đi nhìn mặt ông ấy lần cuối."
Cô gái sững người.
Trong giây tiếp theo, cô xốc chăn ra và chạy ra ngoài bằng chân trần.
“Hạ Hạ!” Bác sĩ Marina lo lắng vội đi theo phía sau, thang máy đang ở xa tầng mười lăm, Hạ Hạ không đợi được nên loạng choạng chạy xuống cầu thang bộ, không cẩn thận ngã xuống ở tầng cuối cùng, cô choáng váng một lúc. Cơn đau ở đầu và lưng khiến cô không còn cảm giác.
Cô cố gắng đứng dậy chạy ra khỏi cầu thang, lập tức nhìn thấy cảnh sát và bác sĩ đang nói chuyện bên ngoài nhà xác.
Hạ Hạ vội chạy tới, vừa đến trước cửa nhà xác, cô nhìn thấy một thi thể được phủ tấm vải trắng, còn có bóng lưng của một người phụ nữ ngồi gục trên mặt đất không nhúc nhích.
Cô gái ngơ ngẩn đi tới, bàn tay còn quấn băng gạc khẽ run, cô vương tay muốn chạm vào mảnh vải trắng, còn chưa kịp chạm vào đã đột nhiên rút lại.
Cô đứng ngây người ra đó, không thể rơi nước mắt cũng không nói nên lời.
Cô liên tục nhớ lại nhiệt độ cơ thể mà cô đã cảm nhận được và cả giọng nói của ba cô. Xem ra nếu không vén tấm vải trắng lên thì cô không tin người bên trong là Chu Diệu Huy.
Có tiếng ồn ào bên ngoài, Hạ Hạ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đúng vậy, là người nhà.” Là giọng nói của Chu Dần Khôn.
Bác sĩ bên ngoài nói: "Là một trận đọ súng, đây là lần đầu tiên chúng tôi tận mắt nhìn thấy đạn Dum. Loại đạn này đã bị cấm từ lâu, và không được xuất hiện ở nước ta. Viên đạn được bắn từ phía sau eo của người chết, đây vốn không phải là vị trí gây tử vong, nhưng tình huống đặc biệt bởi vì đạn Dum sát thương rất lớn, khi va chạm vào cơ thể người, những mảnh vỡ của viên đạn sẽ cắt đứt các cơ quan nội tạng trong cơ thể ,dẫn đến nội tạng xuất huyết .Dù cho có bác sĩ cấp cứu ngay tại hiện trường cũng không có cách nào điều trị được.”
Lúc này, cảnh sát mới nói đại khái tình hình trước mắt , rồi nói tiếp: "Cuộc đọ súng giằng co suốt một chặng đường. Theo như lời những người chứng kiến, kẻ tấn công đã gặp tai nạn giao thông và cũng bị trúng đạn, nhưng không tìm thấy thi thể nào tại hiện trường. Anh là người trong nhà, vậy anh có biết nạn nhân khi còn sống có kẻ thù nào không?"
Chu Dần Khôn cười khẩy: "Rất nhiều."
Ngay sau đó, anh bổ sung hêm: "Tuy nhiên ông ấy ở Thái Lan có chút tiếng tăm. Ông ấy có mối quan hệ rất tốt với thượng tướng cảnh sát tên là Ba Thái."
Đối phương dừng một chút, "Đúng vậy, đích thân thượng tướng Ba Thái nhúng tay vào vụ án này. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra."
Chu Dần Khôn nhướng mày, như thể có điều tra hay không cũng không phải việc của anh.
Người cảnh sát trực tiếp thẩm vấn có hơi kinh ngạc trước thái độ của anh, nhưng anh ta vẫn nói: "Nếu anh có bất kỳ manh mối nào, xin vui lòng cho chúng tôi biết. Chúng tôi đi trước."
“Đợi đã!” Đột nhiên có một giọng nói truyền đến, người bên ngoài nghe được giọng nói kia liền nhìn thấy một cô gái đi chân trần đứng ở cửa nhà xác, tay chân đều có vết thương.
Chu Dần Khôn nhìn cô.
Khuôn mặt cô tái nhợt, quấn đầy băng gạc và cơ thể yếu ớt như sắp ngã quỵ, nhìn bộ dạng cô như vậy có thể biết lúc Chu Diệu Huy bị tấn công cô cũng có mặt ở đó. Xem ra mạng cũng lớn.
Hạ Hạ nhìn cảnh sát, cố gắng trấn tĩnh: "Tôi có manh mối."
Cảnh sát lập tức đi qua ngay.
“Bọn họ… Bọn họ là người nước ngoài, ai cũng cao to, có hai người đàn ông đi xe máy, họ mặc quần áo màu đen, đội mũ bảo hiểm màu trắng, ba tôi nhìn thấy rất rõ những người đó, ông ấy nói họ là người nước ngoài, và...Có vẻ như bọn họ chính là lính đánh thuê."
“Đây là một đầu mối rất hữu dụng.” Cảnh sát viết lại từng manh mối, “Cô còn nhớ gì nữa không?”
Hạ Hạ nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ lại: “Xe của bọn họ... Xe của bọn họ là một chiếc xe jeep màu xanh lục, hơn nữa còn có một tài xế để tóc dài, chắc khoảng tới đây!” Cô dùng tay đo lên cổ mình.
"Có còn gì nữa không?"
"Còn..." Môi cô không còn chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cả người dần dần run rẩy.
Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ có bao nhiêu đó, đầu óc cô ong ong, cô loạng choạng giữ chặt cửa, "Hình như chỉ có một chiếc xe có biển số, tôi nhìn thấy số 9."
Cô nói xong liền mong đợi nhìn về phía người cảnh sát.
Người cảnh sát này có vẻ rất nghiêm túc, mặc dù lúc trước cô đã gặp qua phó giám đốc Ngô Bang có ý định đi theo Chu Dần Khôn kinh doanh ma túy, nhưng vào lúc này, Hạ Hạ vẫn có một tia hy vọng đối với người đang mặc đồng phục cảnh sát điều tra.
“Rất hữu dụng.” Đối phương nhìn cô, rồi nhìn qua Chu Dần Khôn,”Nếu người nhà anh nghĩ ra được manh mối nào, xin vui lòng kịp thời thông báo cho chúng tôi biết.”
Chu Dần Khôn liếc nhìn hồ sơ trong tay của cảnh sát, "Tất nhiên."
Hạ Hạ vẫn luôn bám chắc vào ghế lái phía trước, khi bánh xe nổ tung, cô hét lên sợ hãi, hai tay siết chặt sau đó ngã vào lòng Chu Diệu Huy, còn chưa đợi cô kịp phản ứng, cô đã nghe thấy nhiều tiếng súng nổ. Phía sau truyền đến âm thanh va chạm lớn, tiếp theo đó là thứ nước bẩn có mùi hôi thối tràn vào miệng và mũi cô.
Chiếc xe ô tô màu đen bị va chạm mạnh, người ngồi bên trong phút chốc bị văng ra khỏi xe, rơi xuống ao nước bẩn hôi thối và tanh tưởi. Đây là tầng một của trung tâm mua sắm, và trung tâm mua sắm này có năm tầng nằm dưới lòng đất.
Tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài.
Hai người nhìn nhau bước xuống xe jeep, bắn mấy phát súng vào ao nước sâu không thấy đáy cho đến khi nhìn thấy máu loang mới hài lòng lên xe.
Ngay trước khi cảnh sát kịp ập vào, ba chiếc xe jeep đã nhanh chóng phóng đi và biến mất không để lại một dấu vết.
Người đầu tiên Hạ Hạ nhìn thấy khi tỉnh lại là bác sĩ Marina.
Đầu cô đau nhức và chóng mặt, bàn tay nóng ran, cô vừa nhúc nhích, bác sĩ Marina lập tức đứng dậy, quan tâm sờ trán cô: “Hạ Hạ cháu đang bị thương, truyền thuốc xong sẽ có cảm giác nóng rát. Khoảng 24 giờ nó sẽ biến mất."
Hạ Hạ vẫn còn ngửi thấy mùi hôi thối, ngoài mùi hôi thối ra, còn có mùi máu tươi.
Mùi máu tươi.
Cô không quan tâm có còn đau hay không, khó khăn ngồi dậy, trong phòng bệnh chỉ có cô và bác sĩ Marina.
"Bác sĩ, ba cháu… ba cháu đang ở đâu? Còn mẹ cháu nữa, có phải bà đang ở cùng ba không? Họ đang ở phòng bên cạnh sao?"
Nghe vậy, bác sĩ Marina lộ rõ vẻ khó xử, không biết phải làm sao để an ủi cô gái mà mình đã nhìn từ bé đến lúc trưởng thành.
"Hạ Hạ, anh Chu..." Marina ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng như một người mẹ, chạm vào mặt Hạ Hạ"Ông ấy bị thương quá nặng và đã qua đời, mẹ của cháu đã đi nhìn mặt ông ấy lần cuối."
Cô gái sững người.
Trong giây tiếp theo, cô xốc chăn ra và chạy ra ngoài bằng chân trần.
“Hạ Hạ!” Bác sĩ Marina lo lắng vội đi theo phía sau, thang máy đang ở xa tầng mười lăm, Hạ Hạ không đợi được nên loạng choạng chạy xuống cầu thang bộ, không cẩn thận ngã xuống ở tầng cuối cùng, cô choáng váng một lúc. Cơn đau ở đầu và lưng khiến cô không còn cảm giác.
Cô cố gắng đứng dậy chạy ra khỏi cầu thang, lập tức nhìn thấy cảnh sát và bác sĩ đang nói chuyện bên ngoài nhà xác.
Hạ Hạ vội chạy tới, vừa đến trước cửa nhà xác, cô nhìn thấy một thi thể được phủ tấm vải trắng, còn có bóng lưng của một người phụ nữ ngồi gục trên mặt đất không nhúc nhích.
Cô gái ngơ ngẩn đi tới, bàn tay còn quấn băng gạc khẽ run, cô vương tay muốn chạm vào mảnh vải trắng, còn chưa kịp chạm vào đã đột nhiên rút lại.
Cô đứng ngây người ra đó, không thể rơi nước mắt cũng không nói nên lời.
Cô liên tục nhớ lại nhiệt độ cơ thể mà cô đã cảm nhận được và cả giọng nói của ba cô. Xem ra nếu không vén tấm vải trắng lên thì cô không tin người bên trong là Chu Diệu Huy.
Có tiếng ồn ào bên ngoài, Hạ Hạ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đúng vậy, là người nhà.” Là giọng nói của Chu Dần Khôn.
Bác sĩ bên ngoài nói: "Là một trận đọ súng, đây là lần đầu tiên chúng tôi tận mắt nhìn thấy đạn Dum. Loại đạn này đã bị cấm từ lâu, và không được xuất hiện ở nước ta. Viên đạn được bắn từ phía sau eo của người chết, đây vốn không phải là vị trí gây tử vong, nhưng tình huống đặc biệt bởi vì đạn Dum sát thương rất lớn, khi va chạm vào cơ thể người, những mảnh vỡ của viên đạn sẽ cắt đứt các cơ quan nội tạng trong cơ thể ,dẫn đến nội tạng xuất huyết .Dù cho có bác sĩ cấp cứu ngay tại hiện trường cũng không có cách nào điều trị được.”
Lúc này, cảnh sát mới nói đại khái tình hình trước mắt , rồi nói tiếp: "Cuộc đọ súng giằng co suốt một chặng đường. Theo như lời những người chứng kiến, kẻ tấn công đã gặp tai nạn giao thông và cũng bị trúng đạn, nhưng không tìm thấy thi thể nào tại hiện trường. Anh là người trong nhà, vậy anh có biết nạn nhân khi còn sống có kẻ thù nào không?"
Chu Dần Khôn cười khẩy: "Rất nhiều."
Ngay sau đó, anh bổ sung hêm: "Tuy nhiên ông ấy ở Thái Lan có chút tiếng tăm. Ông ấy có mối quan hệ rất tốt với thượng tướng cảnh sát tên là Ba Thái."
Đối phương dừng một chút, "Đúng vậy, đích thân thượng tướng Ba Thái nhúng tay vào vụ án này. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra."
Chu Dần Khôn nhướng mày, như thể có điều tra hay không cũng không phải việc của anh.
Người cảnh sát trực tiếp thẩm vấn có hơi kinh ngạc trước thái độ của anh, nhưng anh ta vẫn nói: "Nếu anh có bất kỳ manh mối nào, xin vui lòng cho chúng tôi biết. Chúng tôi đi trước."
“Đợi đã!” Đột nhiên có một giọng nói truyền đến, người bên ngoài nghe được giọng nói kia liền nhìn thấy một cô gái đi chân trần đứng ở cửa nhà xác, tay chân đều có vết thương.
Chu Dần Khôn nhìn cô.
Khuôn mặt cô tái nhợt, quấn đầy băng gạc và cơ thể yếu ớt như sắp ngã quỵ, nhìn bộ dạng cô như vậy có thể biết lúc Chu Diệu Huy bị tấn công cô cũng có mặt ở đó. Xem ra mạng cũng lớn.
Hạ Hạ nhìn cảnh sát, cố gắng trấn tĩnh: "Tôi có manh mối."
Cảnh sát lập tức đi qua ngay.
“Bọn họ… Bọn họ là người nước ngoài, ai cũng cao to, có hai người đàn ông đi xe máy, họ mặc quần áo màu đen, đội mũ bảo hiểm màu trắng, ba tôi nhìn thấy rất rõ những người đó, ông ấy nói họ là người nước ngoài, và...Có vẻ như bọn họ chính là lính đánh thuê."
“Đây là một đầu mối rất hữu dụng.” Cảnh sát viết lại từng manh mối, “Cô còn nhớ gì nữa không?”
Hạ Hạ nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ lại: “Xe của bọn họ... Xe của bọn họ là một chiếc xe jeep màu xanh lục, hơn nữa còn có một tài xế để tóc dài, chắc khoảng tới đây!” Cô dùng tay đo lên cổ mình.
"Có còn gì nữa không?"
"Còn..." Môi cô không còn chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cả người dần dần run rẩy.
Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ có bao nhiêu đó, đầu óc cô ong ong, cô loạng choạng giữ chặt cửa, "Hình như chỉ có một chiếc xe có biển số, tôi nhìn thấy số 9."
Cô nói xong liền mong đợi nhìn về phía người cảnh sát.
Người cảnh sát này có vẻ rất nghiêm túc, mặc dù lúc trước cô đã gặp qua phó giám đốc Ngô Bang có ý định đi theo Chu Dần Khôn kinh doanh ma túy, nhưng vào lúc này, Hạ Hạ vẫn có một tia hy vọng đối với người đang mặc đồng phục cảnh sát điều tra.
“Rất hữu dụng.” Đối phương nhìn cô, rồi nhìn qua Chu Dần Khôn,”Nếu người nhà anh nghĩ ra được manh mối nào, xin vui lòng kịp thời thông báo cho chúng tôi biết.”
Chu Dần Khôn liếc nhìn hồ sơ trong tay của cảnh sát, "Tất nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.