Chương 28: Mất Tự Nhiên
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Cửa phòng đóng lại, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Người đàn ông bên ghế sofa chỉ hút thuốc, không nói gì. Ngược lại bên kia giường, giọng nói của y tá truyền tới.
“Nhấc váy lên đi, chậm một chút cũng không sao, sau đó cởi quần nhỏ ra.”
Tay người đàn ông đang hút thuốc dừng lại.
Gian phòng rất nhỏ, thế cho nên tất cả âm thanh vụn vặt đều trở nên vô cùng rõ ràng. Ví dụ như tiếng y tá nói chuyện, ví dụ như tiếng váy và ga giường cọ xát, ví dụ như tiếng quần nhỏ cởi ra khỏi đùi...
Chu Dần Khôn lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay phải, tùy ý liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy vết sẹo trên đó.
Anh khẽ nhíu mày.
Cái này là đang làm gì vậy? Liên quan gì đến anh?
Chu Hạ Hạ cắn anh thành như vậy, anh tự nhiên còn lo cô sống hay chết?
Mà ngay sau đó, bên giường lại truyền đến giọng nói: “Dạng chân rộng một chút, tôi giúp em kiểm tra, sẽ có cảm giác khó chịu, em nhịn một chút nha.”
Lúc này cô gái mới cúi đầu “Dạ.” một tiếng. Tuy rằng giọng nói nhỏ đến mức sắp không nghe thấy, nhưng sự xấu hổ đầy ắp trong giọng nói lại rất rõ ràng.
Trong phòng tràn ngập một luồng không khí quái lạ.
Hơn nữa là Chu Dần Khôn cho tới bây giờ cũng không có cảm giác được sự quái lại, là anh cứu cô, anh ngồi ở chỗ này thì có trở ngại gì.
Nhưng hình như anh không nên ngồi ở đây. Phụ nữ cởi váy cởi quần nhỏ thì có gì đáng ngạc nhiên, sao lại mất tự nhiên như vậy?
Trong lúc giật mình, anh không hiểu sao nhớ tới lần trước ở tháp Sathorn, Chu Diệu Huy ôm con gái cục cưng này, không quá vui vẻ khi anh tới gần. Lúc ấy anh cảm giác được, nên còn giễu cợt Chu Diệu Huy thần hồn nát thần tính, chẳng qua là anh chỉ nói một câu, cũng không phải tạm thời đổi ý muốn giết chết Chu Hạ Hạ.
Bây giờ nghĩ lại thì Chu Diệu Huy không có ý đó.
Đây chính là sự khác biệt giữa nuôi con gái và nuôi chó. Chó có lớn hơn nữa, cũng không cần lảng tránh chủ nhân của mình. Nhưng cô bé lớn lên, phải tránh xa “trưởng bối phái nam” chẳng dính líu gì.
Tục ngữ “Con trai lớn tránh mẹ, con gái lớn tránh ba” của Trung Quốc hóa ra là như vậy.
Rắc rối.
Anh không kiên nhẫn, vẫn là nuôi chó tiện lợi hơn.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, bên giường bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu mềm mại, người đàn ông theo bản năng nghiêng đầu đi.
Lần này thì tốt rồi, càng quái lạ hơn.
Y tá để tiện kiểm tra, đặt đèn lên giường còn điều chỉnh rất sáng, thế cho nên tình hình kiểm tra bên trong cứ như vậy rõ ràng phản chiếu lên rèm.
Cô gái bên trong nằm trên giường như thế nào, tách chân ra cho y tá kiểm tra như thế nào, váy bị nhấc lên chất chồng sang bên hông mảnh mai của cô như thế nào, bởi vì cô xấu hổ cùng với căng thẳng nên bộ ngực phập phồng như thế nào, cùng với đường nét bên cạnh là kiểu nào…, tất cả đều có thể thấy rõ ràng.
Mà kích thích nhất, chính là anh có thể nhìn thấy tay của y tá ngay tại giữa hai chân của Chu Hạ Hạ đang tách ra...
Cô gái kêu một tiếng, hẳn là cảm thấy khó chịu.
Chỉ là âm thanh kia nghe có chút mập mờ. Chu Dần Khôn bực bội, nhưng mà nhìn cái bóng, lại có loại cảm giác như đang nhìn cơ thể của cô gái. Vấn đề là nhìn thì nhìn, có cái gì ghê gớm, nhưng loại cảm giác khác thường quỷ dị này từ đầu đến cuối vẫn không xua đi được.
Hầu hết là do bốn chữ “trưởng bối phái nam” gây ra. Nếu không nói thì anh làm sao lại ghét trẻ con, nhất là loại trẻ con nửa lớn nửa nhỏ này đáng ghét nhất.
Lại qua một hai phút, ánh đèn tắt đi, rèm kéo ra.
Y tá đi tới trước mặt người đàn ông anh tuấn đang nhắm mắt tựa vào sofa: “Thưa ngài, đã kiểm tra rồi.”
“Nói đi.”
“Tôi kiểm tra tỉ mỉ cho vị tiểu thư này, cô ấy quả thật không bị nam giới xâm phạm. Chân chảy máu là bởi vì vật nhọn cắt qua da đùi bên trong, nhưng mà vết thương
tương đối nông cũng không rỉ sét, hẳn là không cần phải tiêm uốn ván. Nếu ngài vẫn không yên tâm, có thể dẫn cô ấy đi bệnh viện khám.”
Thật sự rất phiền toái.
Chu Dần Khôn mở mắt, nhìn người trên giường. Cô đã sửa sang lại bản thân, ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, dùng chăn đắp lên chân, khuôn mặt đỏ bừng. Hiển nhiên là biết anh luôn ở đây.
Nếu không có việc gì, vậy anh cũng mặc kệ. Về phần cái gì mà không yên tâm, có đi bệnh viện hay không, đó đều là chuyện ba của cô Chu Diệu Huy nên quản.
Sau khi y tá đi ra ngoài, người đàn ông không nói gì, đứng dậy cũng muốn rời đi, Chu Hạ Hạ vội xốc chăn xuống giường: “Chú út!”
Người đàn ông bực bội dừng bước: “Gì nữa đây?”
Người phía sau nghe ra anh thiếu kiên nhẫn, giọng nói nho nhỏ: “Chú đi đâu...”
Cô không dám ở một mình nơi này, nhưng cô cũng không dám đi ra ngoài, ra khỏi nơi này cô có thể lại bị người khác trói bán đi hay không?
Mặc dù trong lòng e ngại, nhưng Chu Dần Khôn là người cô “quen thuộc” nhất ở chỗ này. Anh là em ruột của ba cô, anh biết cô sống ở đâu, hơn nữa... giống như bất kể đi đến đâu, người khác đều rất sợ anh. Chỉ cần anh bằng lòng giúp cô, cô có thể bình an trở về.
“Đi giết người.”
Chu Dần Khôn nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.
Chu Hạ Hạ vội vàng đuổi theo, dọc đường chạy chậm theo anh đến cửa phòng bao, Chu Dần Khôn quay đầu: “Chu Hạ Hạ, loại người theo dõi tôi như cháu đều bị tôi giết sạch.”
Anh nói lời này kèm theo một nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia dọa cho cô gái run rẩy, nước mắt lại trào lên: “Chú làm ơn đi chú út, cháu sợ...... Cháu không dám ở đó một mình.”
“Cho nên nhất định phải đi theo tôi, tôi giết người cháu cũng phải ở bên cạnh nhìn đúng không?”
Nơi này nhiều người như vậy, lại là nơi công cộng, Hạ Hạ cảm thấy Chu Dần Khôn hẳn là cũng không to gan lớn mật như vậy, có lẽ là hù dọa cô thôi. Cũng tương tự như lần trước, anh nói muốn hong khô cô làm thành thịt người khô cho chó ăn.
Câu lạc bộ này thật sự quá lớn, người lui tới thoạt nhìn chẳng có một ai bình thường, Chu Hạ Hạ luôn cảm giác có người nhìn chằm chằm cô, cảm giác căng thẳng trong lòng tăng vọt, cũng không bận tâm lời Chu Dần Khôn nói có bao nhiêu đáng sợ, nhanh chóng gật đầu, ánh mắt cầu xin.
Chu Dần Khôn càng nhận ra không nên xen vào việc của người khác, ai có thể nghĩ đến cái xương mềm này không chỉ thích khóc, còn thích dính người, giống như thuốc cao da chó vậy làm sao cũng không vứt đi được.
* xương mềm: đồ hèn nhát.
Hai vợ chồng Chu Diệu Huy không biết nuôi thì đừng nên nuôi.
Anh đẩy cửa phòng bao ra, bên trong Ngô Bang Kỳ đang thưởng thức một ly rượu đỏ, nhìn trận đấu quyền anh bên ngoài. Thấy phía sau Chu Dần Khôn còn có một người, hắn đặt ly rượu xuống: “Anh Chu sao không hiểu phép tắc như vậy chứ.”
Người đàn ông bên ghế sofa chỉ hút thuốc, không nói gì. Ngược lại bên kia giường, giọng nói của y tá truyền tới.
“Nhấc váy lên đi, chậm một chút cũng không sao, sau đó cởi quần nhỏ ra.”
Tay người đàn ông đang hút thuốc dừng lại.
Gian phòng rất nhỏ, thế cho nên tất cả âm thanh vụn vặt đều trở nên vô cùng rõ ràng. Ví dụ như tiếng y tá nói chuyện, ví dụ như tiếng váy và ga giường cọ xát, ví dụ như tiếng quần nhỏ cởi ra khỏi đùi...
Chu Dần Khôn lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay phải, tùy ý liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy vết sẹo trên đó.
Anh khẽ nhíu mày.
Cái này là đang làm gì vậy? Liên quan gì đến anh?
Chu Hạ Hạ cắn anh thành như vậy, anh tự nhiên còn lo cô sống hay chết?
Mà ngay sau đó, bên giường lại truyền đến giọng nói: “Dạng chân rộng một chút, tôi giúp em kiểm tra, sẽ có cảm giác khó chịu, em nhịn một chút nha.”
Lúc này cô gái mới cúi đầu “Dạ.” một tiếng. Tuy rằng giọng nói nhỏ đến mức sắp không nghe thấy, nhưng sự xấu hổ đầy ắp trong giọng nói lại rất rõ ràng.
Trong phòng tràn ngập một luồng không khí quái lạ.
Hơn nữa là Chu Dần Khôn cho tới bây giờ cũng không có cảm giác được sự quái lại, là anh cứu cô, anh ngồi ở chỗ này thì có trở ngại gì.
Nhưng hình như anh không nên ngồi ở đây. Phụ nữ cởi váy cởi quần nhỏ thì có gì đáng ngạc nhiên, sao lại mất tự nhiên như vậy?
Trong lúc giật mình, anh không hiểu sao nhớ tới lần trước ở tháp Sathorn, Chu Diệu Huy ôm con gái cục cưng này, không quá vui vẻ khi anh tới gần. Lúc ấy anh cảm giác được, nên còn giễu cợt Chu Diệu Huy thần hồn nát thần tính, chẳng qua là anh chỉ nói một câu, cũng không phải tạm thời đổi ý muốn giết chết Chu Hạ Hạ.
Bây giờ nghĩ lại thì Chu Diệu Huy không có ý đó.
Đây chính là sự khác biệt giữa nuôi con gái và nuôi chó. Chó có lớn hơn nữa, cũng không cần lảng tránh chủ nhân của mình. Nhưng cô bé lớn lên, phải tránh xa “trưởng bối phái nam” chẳng dính líu gì.
Tục ngữ “Con trai lớn tránh mẹ, con gái lớn tránh ba” của Trung Quốc hóa ra là như vậy.
Rắc rối.
Anh không kiên nhẫn, vẫn là nuôi chó tiện lợi hơn.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, bên giường bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu mềm mại, người đàn ông theo bản năng nghiêng đầu đi.
Lần này thì tốt rồi, càng quái lạ hơn.
Y tá để tiện kiểm tra, đặt đèn lên giường còn điều chỉnh rất sáng, thế cho nên tình hình kiểm tra bên trong cứ như vậy rõ ràng phản chiếu lên rèm.
Cô gái bên trong nằm trên giường như thế nào, tách chân ra cho y tá kiểm tra như thế nào, váy bị nhấc lên chất chồng sang bên hông mảnh mai của cô như thế nào, bởi vì cô xấu hổ cùng với căng thẳng nên bộ ngực phập phồng như thế nào, cùng với đường nét bên cạnh là kiểu nào…, tất cả đều có thể thấy rõ ràng.
Mà kích thích nhất, chính là anh có thể nhìn thấy tay của y tá ngay tại giữa hai chân của Chu Hạ Hạ đang tách ra...
Cô gái kêu một tiếng, hẳn là cảm thấy khó chịu.
Chỉ là âm thanh kia nghe có chút mập mờ. Chu Dần Khôn bực bội, nhưng mà nhìn cái bóng, lại có loại cảm giác như đang nhìn cơ thể của cô gái. Vấn đề là nhìn thì nhìn, có cái gì ghê gớm, nhưng loại cảm giác khác thường quỷ dị này từ đầu đến cuối vẫn không xua đi được.
Hầu hết là do bốn chữ “trưởng bối phái nam” gây ra. Nếu không nói thì anh làm sao lại ghét trẻ con, nhất là loại trẻ con nửa lớn nửa nhỏ này đáng ghét nhất.
Lại qua một hai phút, ánh đèn tắt đi, rèm kéo ra.
Y tá đi tới trước mặt người đàn ông anh tuấn đang nhắm mắt tựa vào sofa: “Thưa ngài, đã kiểm tra rồi.”
“Nói đi.”
“Tôi kiểm tra tỉ mỉ cho vị tiểu thư này, cô ấy quả thật không bị nam giới xâm phạm. Chân chảy máu là bởi vì vật nhọn cắt qua da đùi bên trong, nhưng mà vết thương
tương đối nông cũng không rỉ sét, hẳn là không cần phải tiêm uốn ván. Nếu ngài vẫn không yên tâm, có thể dẫn cô ấy đi bệnh viện khám.”
Thật sự rất phiền toái.
Chu Dần Khôn mở mắt, nhìn người trên giường. Cô đã sửa sang lại bản thân, ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, dùng chăn đắp lên chân, khuôn mặt đỏ bừng. Hiển nhiên là biết anh luôn ở đây.
Nếu không có việc gì, vậy anh cũng mặc kệ. Về phần cái gì mà không yên tâm, có đi bệnh viện hay không, đó đều là chuyện ba của cô Chu Diệu Huy nên quản.
Sau khi y tá đi ra ngoài, người đàn ông không nói gì, đứng dậy cũng muốn rời đi, Chu Hạ Hạ vội xốc chăn xuống giường: “Chú út!”
Người đàn ông bực bội dừng bước: “Gì nữa đây?”
Người phía sau nghe ra anh thiếu kiên nhẫn, giọng nói nho nhỏ: “Chú đi đâu...”
Cô không dám ở một mình nơi này, nhưng cô cũng không dám đi ra ngoài, ra khỏi nơi này cô có thể lại bị người khác trói bán đi hay không?
Mặc dù trong lòng e ngại, nhưng Chu Dần Khôn là người cô “quen thuộc” nhất ở chỗ này. Anh là em ruột của ba cô, anh biết cô sống ở đâu, hơn nữa... giống như bất kể đi đến đâu, người khác đều rất sợ anh. Chỉ cần anh bằng lòng giúp cô, cô có thể bình an trở về.
“Đi giết người.”
Chu Dần Khôn nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.
Chu Hạ Hạ vội vàng đuổi theo, dọc đường chạy chậm theo anh đến cửa phòng bao, Chu Dần Khôn quay đầu: “Chu Hạ Hạ, loại người theo dõi tôi như cháu đều bị tôi giết sạch.”
Anh nói lời này kèm theo một nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia dọa cho cô gái run rẩy, nước mắt lại trào lên: “Chú làm ơn đi chú út, cháu sợ...... Cháu không dám ở đó một mình.”
“Cho nên nhất định phải đi theo tôi, tôi giết người cháu cũng phải ở bên cạnh nhìn đúng không?”
Nơi này nhiều người như vậy, lại là nơi công cộng, Hạ Hạ cảm thấy Chu Dần Khôn hẳn là cũng không to gan lớn mật như vậy, có lẽ là hù dọa cô thôi. Cũng tương tự như lần trước, anh nói muốn hong khô cô làm thành thịt người khô cho chó ăn.
Câu lạc bộ này thật sự quá lớn, người lui tới thoạt nhìn chẳng có một ai bình thường, Chu Hạ Hạ luôn cảm giác có người nhìn chằm chằm cô, cảm giác căng thẳng trong lòng tăng vọt, cũng không bận tâm lời Chu Dần Khôn nói có bao nhiêu đáng sợ, nhanh chóng gật đầu, ánh mắt cầu xin.
Chu Dần Khôn càng nhận ra không nên xen vào việc của người khác, ai có thể nghĩ đến cái xương mềm này không chỉ thích khóc, còn thích dính người, giống như thuốc cao da chó vậy làm sao cũng không vứt đi được.
* xương mềm: đồ hèn nhát.
Hai vợ chồng Chu Diệu Huy không biết nuôi thì đừng nên nuôi.
Anh đẩy cửa phòng bao ra, bên trong Ngô Bang Kỳ đang thưởng thức một ly rượu đỏ, nhìn trận đấu quyền anh bên ngoài. Thấy phía sau Chu Dần Khôn còn có một người, hắn đặt ly rượu xuống: “Anh Chu sao không hiểu phép tắc như vậy chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.