Chương 73: Nghi Hoặc
Chu Phù Yêu
21/07/2023
Nghe vậy, Tạp Na lập tức quay đầu lại.
"Em muốn hỏi một chút về vụ án của ba em, muốn biết có tin tức gì về người đã tấn công ông ấy hay không. Đã hơn mười ngày kể từ khi cảnh sát thẩm vấn em lần trước, sau đó không có động tĩnh gì, cho nên muốn đi hỏi một chút. Có được không ạ?”
Mặc dù cô không biết cảnh sát tra hỏi ở bệnh viện lần trước thuộc sở cảnh sát địa phương nào, nhưng số lượng của tất cả các đồn cảnh sát ở Bangkok đã được xác định, vì vậy cô có thể tìm ra bằng cách hỏi từng người một.
Tạp Na nhận cuộc gọi, nghe Hạ Hạ nói xong, im lặng vài giây, "Xin lỗi Hạ Hạ, anh Khôn nói... em cần phải ở nhà. Kỳ thật hôm nay chị không nên dẫn em ra ngoài. Nếu em muốn đi đâu, vẫn nên chờ anh ấy quay lại rồi hỏi anh ấy xem?”
Nhắc đến Chu Dần Khôn, Hạ Hạ cụp mắt xuống. Với tính tình dịu dàng của Tạp Na, đương nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của người đàn ông đó.
“Dạ vâng.”
*
Sau bữa tối, hai người ngồi trên ghế sô pha đọc sách một hồi, cuối cùng cũng hơi buồn ngủ mới lên lầu về phòng của mình. Tạp Na bước ra khỏi phòng tắm chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Giọng Hạ Hạ từ ngoài cửa vọng vào.
“Chị Tạp Na, em vào được không?”
Tạp Na mở cửa, cô bé trông như vừa tắm xong. Cô ôm gối, có chút ngượng ngùng nói: "Mấy ngày nay mẹ đều ở bên cạnh em, hôm nay em tiễn mẹ đi, đột nhiên cảm thấy trong phòng trống vắng, cho nên..."
Còn chưa nói hết câu thì Tạp Na đã mỉm cười kéo tay cô dắt vào phòng.
“Vậy đêm nay chị ngủ cùng em.” Tạp Na vén chăn mỏng, vỗ vỗ: “Nào, lại đây.”
Trong phòng có mùi trái cây dễ chịu, mà hình như cũng không hẳn là mùi trái cây thật sự. Căn phòng có tông màu trắng, đơn giản mà trang nhã, tất cả đồ đạc đều tinh xảo, nhìn có vẻ đắt tiền.
Hạ Hạ ngồi ở trên giường, không nhịn được liền nhìn xung quanh. Trong căn phòng rộng lớn, tựa hồ chỉ có đồ vật của Tạp Na. Trước khi đến, cô có chút do dự, chỉ lo Chu Dần Khôn nếu đột ngột trở về, cô sẽ thực xấu hổ vì ở trong phòng của bọn họ.
Nhưng cô không ngờ Tạp Na lại đồng ý dễ dàng như vậy, sau khi bước vào, Hạ Hạ mới nhận ra đây hình như là phòng riêng của cô ấy.
"Hạ Hạ, em có thể đến phòng chị tùy ý. Nhưng không thể tự tiện đi vào phòng ngủ chính và phòng làm việc của anh Khôn, nhớ không?"
“Vâng, em nhớ rồi.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Hai người nằm xuống, chỉ để lại một ngọn đèn mờ ảo nơi đầu giường. Cả căn phòng yên tĩnh ấm áp, Hạ Hạ ngửi thấy mùi thơm trong phòng, cảm giác ngay cả gối, ga trải giường và chăn đều có mùi giống nhau.
Cô lặng lẽ kéo chăn lên ngửi.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Tạp Na mở mắt ra: "Hạ Hạ, em thích mùi này sao?"
Chợt bị phát hiện, cô vội nhìn sang. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Tạp Na ở phía ngước ánh sáng, hơi nghiêng đầu, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Hạ Hạ nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn.
Tạp Na nhéo mặt cô, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một lọ nước hoa, "Chính là mùi này. Sữa tắm trong phòng chị cũng cùng thương hiệu, nên có mùi giống nhau. "
Hạ Hạ biết thương hiệu này, trước đây mẹ cô cũng có mua một mùi hương khác, nó cũng rất thơm.
Hai người tán gẫu về mùi nước hoa, cơn buồn ngủ cũng vơi đi một ít. Hạ Hạ xoa tấm ga trải giường có mùi thơm dưới người, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chị Tạp Na, chị có thường ở một mình như thế này không?"
Sau khi ở đây hơn mười ngày, Chu Dần Khôn vẫn chưa quay lại, nơi này cũng không có người khác tới. Nếu cô không ở đây, thì chỉ có Tạp Na ở một mình trong căn biệt thự trống trải này, mà cô ấy cũng hiếm khi ra ngoài.
“Đúng vậy.”
Hạ Hạ quay đầu nhìn cô ấy, "Chị không cảm thấy nhàm chán, không cảm thấy cô đơn sao?"
Cô chỉ ở trong phòng một mình liền cảm thấy vô cùng khổ sở và cô đơn.
Tạp Na cười nhạt, "Anh ấy không thích trong nhà có người lạ, lâu dần rồi cũng sẽ thành thói quen. Bất quá cũng không tính là ở một mình, chờ anh ấy trở về, em cũng sẽ không cô đơn nữa."
Thấy Hạ Hạ cau mày, Tạp Na buồn cười sờ đầu cô: "Mà bây giờ đã có Hạ Hạ ở đây, chị không còn cô đơn nữa. Thấy em khỏe mạnh, chị thực sự rất vui. Hạ Hạ là một cô gái mạnh mẽ."
Tay của Tạp Na thật mềm mại và ấm áp, giống như tay của mẹ cô vậy, nên cô có chút tham lam tiến lại gần hơn.
“Chị Tạp Na, cảm ơn chị đã chăm sóc và vực dậy em trong khoảng thời gian này.” Giọng nói của cô chân thành tha thiết, “Như chị đã nói, ba mẹ em nhất định đang dõi theo em, họ muốn nhìn thấy em khỏe mạnh vui vẻ, không phải là suy sụp hay sa đọa. Em sẽ nỗ lực để không phụ lòng họ."
Nghe cô nói như vậy, Tạp Na rất vui mừng.
Chỉ là những lời tiếp theo của Hạ Hạ khiến cô ấy có chút khó xử.
"Vậy chị Tạp Na, ngày mai em có thể đi học lại được không? Đã lâu rồi em không đến trường, bỏ lỡ rất nhiều bài học mới."
"Chuyện này..." Tạp Na không đành lòng nhìn cô, "Hạ Hạ, cái này chị không thể tự quyết định, em vẫn là nên hỏi anh Khôn."
Hạ Hạ cảm thấy rõ ràng, Tạp Na đối với Chu Dần Khôn là nói gì nghe nấy. Người đàn ông kia tính tình quỷ quyệt, việc sợ hãi và thuận theo anh không có gì lạ.
Tuy nhiên, mỗi khi Tạp Na nói về Chu Dần Khôn, trong mắt cô ấy không hề có sự sợ hãi, thay vào đó là sự dịu dàng chứa đựng tình yêu, mà ngay cả cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
Chị Tạp Na thật sự thích Chu Dần Khôn.
Đây là điều mà Chu Hạ Hạ biết rõ nhưng lại vô cùng khó hiểu, giống như khi cô nhìn thấy Kiều Toa Ngang năm đó. Tại sao những người đẹp, ưu tú như Kiều Toa Ngang và Tạp Na đều thích chú út?
Thấy Hạ Hạ hồi lâu không có động tĩnh, Tạp Na cầm tay cô: "Em giận sao?"
Hạ Hạ lấy lại tinh thần, “A, không có đâu.”
Nói xong, cô bèn đem nghi hoặc trong lòng hỏi: "Chị Tạp, tại sao chị lại thích chú ấy?"
Tạp Na không ngờ Hạ Hạ đột nhiên hỏi câu này, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông kia, sắc mặt bất giác có hơi phiếm hồng.
“Nói thật, chị cũng không biết.”
Có lẽ là do ngoại hình anh cực kỳ ưu tú, hoặc có lẽ là do thái độ cứng rắn mà lại rất cưng chiều của anh, cũng có lẽ là do anh có thể cho cô hết thảy mọi thứ cô muốn...
Cô ấy chỉ biết là bản thân mình đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, dần dần chìm đắm trong hố tình. Chìm đắm đến độ tự an ủi rằng mình là người đặc biệt nhất trong vô vàn những người phụ nữ của anh.
"Chắc hẳn là anh ấy xấu xa nhưng cũng rất tốt." Tạp Na thì thầm.
Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều. Tạp Na nhìn sang, cô bé bên cạnh đang nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ say.
Cô ấy nhẹ nhàng tắt đèn đầu giường.
--
"Em muốn hỏi một chút về vụ án của ba em, muốn biết có tin tức gì về người đã tấn công ông ấy hay không. Đã hơn mười ngày kể từ khi cảnh sát thẩm vấn em lần trước, sau đó không có động tĩnh gì, cho nên muốn đi hỏi một chút. Có được không ạ?”
Mặc dù cô không biết cảnh sát tra hỏi ở bệnh viện lần trước thuộc sở cảnh sát địa phương nào, nhưng số lượng của tất cả các đồn cảnh sát ở Bangkok đã được xác định, vì vậy cô có thể tìm ra bằng cách hỏi từng người một.
Tạp Na nhận cuộc gọi, nghe Hạ Hạ nói xong, im lặng vài giây, "Xin lỗi Hạ Hạ, anh Khôn nói... em cần phải ở nhà. Kỳ thật hôm nay chị không nên dẫn em ra ngoài. Nếu em muốn đi đâu, vẫn nên chờ anh ấy quay lại rồi hỏi anh ấy xem?”
Nhắc đến Chu Dần Khôn, Hạ Hạ cụp mắt xuống. Với tính tình dịu dàng của Tạp Na, đương nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của người đàn ông đó.
“Dạ vâng.”
*
Sau bữa tối, hai người ngồi trên ghế sô pha đọc sách một hồi, cuối cùng cũng hơi buồn ngủ mới lên lầu về phòng của mình. Tạp Na bước ra khỏi phòng tắm chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Giọng Hạ Hạ từ ngoài cửa vọng vào.
“Chị Tạp Na, em vào được không?”
Tạp Na mở cửa, cô bé trông như vừa tắm xong. Cô ôm gối, có chút ngượng ngùng nói: "Mấy ngày nay mẹ đều ở bên cạnh em, hôm nay em tiễn mẹ đi, đột nhiên cảm thấy trong phòng trống vắng, cho nên..."
Còn chưa nói hết câu thì Tạp Na đã mỉm cười kéo tay cô dắt vào phòng.
“Vậy đêm nay chị ngủ cùng em.” Tạp Na vén chăn mỏng, vỗ vỗ: “Nào, lại đây.”
Trong phòng có mùi trái cây dễ chịu, mà hình như cũng không hẳn là mùi trái cây thật sự. Căn phòng có tông màu trắng, đơn giản mà trang nhã, tất cả đồ đạc đều tinh xảo, nhìn có vẻ đắt tiền.
Hạ Hạ ngồi ở trên giường, không nhịn được liền nhìn xung quanh. Trong căn phòng rộng lớn, tựa hồ chỉ có đồ vật của Tạp Na. Trước khi đến, cô có chút do dự, chỉ lo Chu Dần Khôn nếu đột ngột trở về, cô sẽ thực xấu hổ vì ở trong phòng của bọn họ.
Nhưng cô không ngờ Tạp Na lại đồng ý dễ dàng như vậy, sau khi bước vào, Hạ Hạ mới nhận ra đây hình như là phòng riêng của cô ấy.
"Hạ Hạ, em có thể đến phòng chị tùy ý. Nhưng không thể tự tiện đi vào phòng ngủ chính và phòng làm việc của anh Khôn, nhớ không?"
“Vâng, em nhớ rồi.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Hai người nằm xuống, chỉ để lại một ngọn đèn mờ ảo nơi đầu giường. Cả căn phòng yên tĩnh ấm áp, Hạ Hạ ngửi thấy mùi thơm trong phòng, cảm giác ngay cả gối, ga trải giường và chăn đều có mùi giống nhau.
Cô lặng lẽ kéo chăn lên ngửi.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Tạp Na mở mắt ra: "Hạ Hạ, em thích mùi này sao?"
Chợt bị phát hiện, cô vội nhìn sang. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Tạp Na ở phía ngước ánh sáng, hơi nghiêng đầu, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Hạ Hạ nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn.
Tạp Na nhéo mặt cô, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một lọ nước hoa, "Chính là mùi này. Sữa tắm trong phòng chị cũng cùng thương hiệu, nên có mùi giống nhau. "
Hạ Hạ biết thương hiệu này, trước đây mẹ cô cũng có mua một mùi hương khác, nó cũng rất thơm.
Hai người tán gẫu về mùi nước hoa, cơn buồn ngủ cũng vơi đi một ít. Hạ Hạ xoa tấm ga trải giường có mùi thơm dưới người, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chị Tạp Na, chị có thường ở một mình như thế này không?"
Sau khi ở đây hơn mười ngày, Chu Dần Khôn vẫn chưa quay lại, nơi này cũng không có người khác tới. Nếu cô không ở đây, thì chỉ có Tạp Na ở một mình trong căn biệt thự trống trải này, mà cô ấy cũng hiếm khi ra ngoài.
“Đúng vậy.”
Hạ Hạ quay đầu nhìn cô ấy, "Chị không cảm thấy nhàm chán, không cảm thấy cô đơn sao?"
Cô chỉ ở trong phòng một mình liền cảm thấy vô cùng khổ sở và cô đơn.
Tạp Na cười nhạt, "Anh ấy không thích trong nhà có người lạ, lâu dần rồi cũng sẽ thành thói quen. Bất quá cũng không tính là ở một mình, chờ anh ấy trở về, em cũng sẽ không cô đơn nữa."
Thấy Hạ Hạ cau mày, Tạp Na buồn cười sờ đầu cô: "Mà bây giờ đã có Hạ Hạ ở đây, chị không còn cô đơn nữa. Thấy em khỏe mạnh, chị thực sự rất vui. Hạ Hạ là một cô gái mạnh mẽ."
Tay của Tạp Na thật mềm mại và ấm áp, giống như tay của mẹ cô vậy, nên cô có chút tham lam tiến lại gần hơn.
“Chị Tạp Na, cảm ơn chị đã chăm sóc và vực dậy em trong khoảng thời gian này.” Giọng nói của cô chân thành tha thiết, “Như chị đã nói, ba mẹ em nhất định đang dõi theo em, họ muốn nhìn thấy em khỏe mạnh vui vẻ, không phải là suy sụp hay sa đọa. Em sẽ nỗ lực để không phụ lòng họ."
Nghe cô nói như vậy, Tạp Na rất vui mừng.
Chỉ là những lời tiếp theo của Hạ Hạ khiến cô ấy có chút khó xử.
"Vậy chị Tạp Na, ngày mai em có thể đi học lại được không? Đã lâu rồi em không đến trường, bỏ lỡ rất nhiều bài học mới."
"Chuyện này..." Tạp Na không đành lòng nhìn cô, "Hạ Hạ, cái này chị không thể tự quyết định, em vẫn là nên hỏi anh Khôn."
Hạ Hạ cảm thấy rõ ràng, Tạp Na đối với Chu Dần Khôn là nói gì nghe nấy. Người đàn ông kia tính tình quỷ quyệt, việc sợ hãi và thuận theo anh không có gì lạ.
Tuy nhiên, mỗi khi Tạp Na nói về Chu Dần Khôn, trong mắt cô ấy không hề có sự sợ hãi, thay vào đó là sự dịu dàng chứa đựng tình yêu, mà ngay cả cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
Chị Tạp Na thật sự thích Chu Dần Khôn.
Đây là điều mà Chu Hạ Hạ biết rõ nhưng lại vô cùng khó hiểu, giống như khi cô nhìn thấy Kiều Toa Ngang năm đó. Tại sao những người đẹp, ưu tú như Kiều Toa Ngang và Tạp Na đều thích chú út?
Thấy Hạ Hạ hồi lâu không có động tĩnh, Tạp Na cầm tay cô: "Em giận sao?"
Hạ Hạ lấy lại tinh thần, “A, không có đâu.”
Nói xong, cô bèn đem nghi hoặc trong lòng hỏi: "Chị Tạp, tại sao chị lại thích chú ấy?"
Tạp Na không ngờ Hạ Hạ đột nhiên hỏi câu này, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông kia, sắc mặt bất giác có hơi phiếm hồng.
“Nói thật, chị cũng không biết.”
Có lẽ là do ngoại hình anh cực kỳ ưu tú, hoặc có lẽ là do thái độ cứng rắn mà lại rất cưng chiều của anh, cũng có lẽ là do anh có thể cho cô hết thảy mọi thứ cô muốn...
Cô ấy chỉ biết là bản thân mình đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, dần dần chìm đắm trong hố tình. Chìm đắm đến độ tự an ủi rằng mình là người đặc biệt nhất trong vô vàn những người phụ nữ của anh.
"Chắc hẳn là anh ấy xấu xa nhưng cũng rất tốt." Tạp Na thì thầm.
Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều. Tạp Na nhìn sang, cô bé bên cạnh đang nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ say.
Cô ấy nhẹ nhàng tắt đèn đầu giường.
--
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.