Chương 33: Nhu Thuận
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Hai câu nói ngắn ngủi khiến cô gái cúi đầu.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô không thể tin được cảnh sát, cô chỉ nghĩ đến Chu Dần Khôn có thể giúp cô hay không, đưa cô về khách sạn trại hè là tốt rồi. Tuy rằng đều ở Pattaya, nhưng khoảng cách hai nơi vẫn là có chút xa, nhưng chỉ cần Chu Dần Khôn nói một câu, nhất định là có thể đưa cô trở về.
Mà nghe người đàn ông nói xong, cô biết anh hiển nhiên không có ý này. Cô sợ nói thêm vài câu nữa sẽ chọc giận anh, cô gái cúi đầu nói một câu “Xin lỗi.”, liền xoay người đi ra ngoài khách sạn.
Vừa đi vừa lau nước mắt, bóng lưng nhìn cực kỳ đáng thương.
“Anh Khôn.”
A Diệu lại gọi một tiếng.
Thang máy chậm chạp chưa xuống tới, Chu Dần Khôn vốn đã không kiên nhẫn, lúc này A Diệu còn kêu thêm câu “anh Khôn”, khiến anh càng bốc hỏa: “Cậu có thấy phiền không?”
A Diệu trầm mặc hai giây, vẫn lựa chọn đem lời trong lòng nói ra, tuy rằng Chu Dần Khôn tính tình không tốt, nhưng ở trước mặt anh, A Diệu cho tới bây giờ nếu có chuyện gì thì đều nói thẳng.
“Cô ấy ra ngoài như vậy, lại sẽ bị trói bán đi.”
Chu Hạ Hạ không có áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi rớt hai mất nút áo, còn có váy đã bị vướng rách, thân hình cô lung linh nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, vừa mới đi được một đoạn đường cũng đã được không ít người đàn ông nhớ thương.
“Liên quan gì đến tôi? Chu Diệu Huy tự mình nuôi ra đồ ngu, tôi còn phải vội vàng lo cho cô ấy? Bị trói lại vừa vặn khiến Chu Diệu Huy tức chết.”
“Nhưng mà…” A Diệu khẽ nhíu mày: “Cũng sẽ làm cho ông cụ tức chết nữa. Sắp đến sinh nhật ông cụ rồi.”
Chu Dần Khôn liếc anh ta một cái.
A Diệu trong mắt thành khẩn: “Chuyện hàng, còn phải được ông cụ gật đầu.”
Tái Bồng đã lớn tuổi, tính tình không giống như lúc còn trẻ, hơn nữa càng thích trẻ con. Nhiều năm như vậy, trong con cháu cũng chỉ có một mình Chu Hạ Hạ, lại là cô gái ngoan ngoãn, tuy rằng số lần hai ông cháu gặp mặt không nhiều lắm, nhưng trong miệng Tái Bồng vẫn thường xuyên nhắc tới tên cháu gái mình.
Chu Dần Khôn người này đâu thể nào chịu được ai uy hiếp, hơn nữa còn bị cái loại xương mềm động một chút là khóc uy hiếp.
“Đinh!” một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh trực tiếp đi vào, để lại một câu cho A Diệu đang ở bên ngoài thang máy: “Cậu tự xem mà làm.”
Đừng tới làm phiền anh là được.
Nhưng mà Chu Dần Khôn tắm rửa xong đi ra, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Biết anh ở nơi nào chỉ có mình A Diệu, Chu Dần Khôn mở cửa, thấy trước người A Diệu còn có một người đang đứng.
Tóc của Chu Dần Khôn hơi ướt, nửa người trên còn trần trụi, anh nhìn A Diệu, trên mặt sáng ngời hai chữ “cạn lời”.
Chu Hạ Hạ thì vô cùng sợ sệt, gọi một tiếng chú út.
“Anh Khôn, giao thông ở thành phố Pattaya đang bị kiểm soát, không thể đi đường cao tốc đưa cô ấy về.”
A Diệu cũng rất bất đắc dĩ, thậm chí có chút đau đầu.
Anh Khôn bảo anh ta tự xem mà làm.
Ý của anh chính là tìm một chiếc xe và tìm người đưa Chu Hạ Hạ về khách sạn trại hè mà cô nói. Nhưng chính là trùng hợp như thế, một giờ trước toàn thành
phố đã bắt đầu kiểm soát giao thông, anh ta vốn định thuê một phòng cho Chu Hạ Hạ, nhưng cũng do bởi vì giao thông bị kiểm soát, rất nhiều khách du lịch ở lại Pattaya và gần như tất cả các khách sạn đều chật ních.
A Diệu để Hạ Hạ ở phòng anh ta, Hạ Hạ nhìn hình xăm đầy cánh tay của ta, liên tục lắc đầu.
Mà anh ta đương nhiên cũng biết anh Khôn sẽ không ở chung phòng với một người đàn ông.
Đắn đo một chút, A Diệu dẫn Chu Hạ Hạ đến cửa phòng Chu Dần Khôn.
Phòng của Chu Dần Khôn là một căn hộ, tuy chỉ có một phòng ngủ với giường lớn nhưng cũng có một phòng khách rất lớn, cơ thể nhỏ này của Chu Hạ Hạ, sofa cũng có thể làm giường cho cô ngủ.
So với A Diệu, Chu Dần Khôn mặc dù đáng sợ, nhưng xét đến cùng cũng là chú út của cô, Chu Hạ Hạ không còn lựa chọn nào khác.
Cô chủ động mở miệng: “Chú thu nhận cháu một đêm đi, cháu cam đoan im lặng sẽ không làm phiền chú, cháu có thể ngủ sofa hoặc là ngủ dưới sàn nhà, cháu, cháu chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời chú...... Xin chú đừng đuổi cháu đi.”
A Diệu lại một lần nữa xác định ý nghĩ lúc trước, cô gái này lá gan nhỏ thì nhỏ, thời điểm quan trọng thì đầu óc vẫn cứ là sáng suốt.
Anh ta im lặng âm thầm rời đi, nể tình ông cụ, anh Khôn cũng sẽ không đến mức mặc kệ cô.
Chu Dần Khôn nhìn khuôn mặt chân thành khẩn cầu này, khóe môi bất chợt nhếch lên, tràn đầy suy tư. Anh xoay người đi vào trong phòng, Chu Hạ Hạ giật mình một cái, trong lòng tràn lên nỗi vui sướng, cũng đi theo anh vào, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cửa tự động khóa lại.
Chu Dần Khôn ngồi trên sofa, gọi một tiếng cháu gái nhỏ.
Chu Hạ Hạ vội vàng đi qua.
“Cháu có biết khách sạn này có đặc điểm gì không?”
Cô gái nghe xong lời này nhìn bốn phía trong phòng, ngoại trừ xa hoa tinh xảo, không nhìn ra có gì đặc sắc.
“Cửa phòng khách sạn này, đều là khóa mật mã trong ngoài.” Người đàn ông như cười như không nhìn cô: “Cháu nói xem đây là có ý gì?”
Cô gái có một loại dự cảm không lành.
“Ý tứ chính là, cháu không biết mật mã, không ra khỏi phòng này được.”
Chu Hạ Hạ không hiểu sao lui về phía sau hai bước.
Chu Dần Khôn ngước mắt, nhìn khuôn mặt hoang mang kia, ý cười càng sâu.
“Lại đây.”
Hạ Hạ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Nếu muốn tôi đích thân qua đó mời cháu, không thể lường được hậu quả đâu.” Người đàn ông ngồi ở đó quan sát cô: “Cháu nói xem cái khung xương này của cháu, nếu ném từ tầng hai mươi lăm xuống, sẽ vỡ thành mấy trăm mảnh?”
Cô gái vẻ mặt đau khổ đi qua, còn chưa dám ngồi.
Chu Dần Khôn buồn cười nhìn cô: “Vẻ mặt này của cháu là gì, nếu nhớ không lầm, là cháu cầu xin ở chỗ của tôi phải không?”
Chu Hạ Hạ muốn nói mình không còn lựa chọn nào khác, cô vừa sợ người xấu bên ngoài, cũng sợ người đàn ông dọa người trước mắt này, nhưng so sánh hai loại người, ít nhất Chu Dần Khôn sẽ không lột sạch nhục nhã cô rồi sau đó bán đi.
Thế nhưng, anh còn có rất nhiều cách tra tấn người.
Lần trước ăn một bữa cơm, dường như khiến cô sắp mất nửa cái mạng, sau đó cô cắn anh, suýt chút nữa bị anh ném xuống tháp Sathorn ngã chết. Lần này... nếu cô không nghe lời, chắc chắn lại phải chịu tội.
Càng nghĩ càng sợ, Chu Hạ Hạ tội nghiệp ngẩng đầu: “Chú út ơi, cháu sẽ nghe lời chú.”
Nhìn dáng vẻ kia yếu đuối uất ức đến cực hạn, nhưng mà trong yếu đuối uất ức, còn pha chút đáng yêu.
“Ngồi.” Chu Dần Khôn lạnh nhạt: “Vừa lúc rảnh rỗi, cũng nên tính toán nợ cũ đi.”
Trải qua chuyện vừa rồi, cô không thể tin được cảnh sát, cô chỉ nghĩ đến Chu Dần Khôn có thể giúp cô hay không, đưa cô về khách sạn trại hè là tốt rồi. Tuy rằng đều ở Pattaya, nhưng khoảng cách hai nơi vẫn là có chút xa, nhưng chỉ cần Chu Dần Khôn nói một câu, nhất định là có thể đưa cô trở về.
Mà nghe người đàn ông nói xong, cô biết anh hiển nhiên không có ý này. Cô sợ nói thêm vài câu nữa sẽ chọc giận anh, cô gái cúi đầu nói một câu “Xin lỗi.”, liền xoay người đi ra ngoài khách sạn.
Vừa đi vừa lau nước mắt, bóng lưng nhìn cực kỳ đáng thương.
“Anh Khôn.”
A Diệu lại gọi một tiếng.
Thang máy chậm chạp chưa xuống tới, Chu Dần Khôn vốn đã không kiên nhẫn, lúc này A Diệu còn kêu thêm câu “anh Khôn”, khiến anh càng bốc hỏa: “Cậu có thấy phiền không?”
A Diệu trầm mặc hai giây, vẫn lựa chọn đem lời trong lòng nói ra, tuy rằng Chu Dần Khôn tính tình không tốt, nhưng ở trước mặt anh, A Diệu cho tới bây giờ nếu có chuyện gì thì đều nói thẳng.
“Cô ấy ra ngoài như vậy, lại sẽ bị trói bán đi.”
Chu Hạ Hạ không có áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi rớt hai mất nút áo, còn có váy đã bị vướng rách, thân hình cô lung linh nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, vừa mới đi được một đoạn đường cũng đã được không ít người đàn ông nhớ thương.
“Liên quan gì đến tôi? Chu Diệu Huy tự mình nuôi ra đồ ngu, tôi còn phải vội vàng lo cho cô ấy? Bị trói lại vừa vặn khiến Chu Diệu Huy tức chết.”
“Nhưng mà…” A Diệu khẽ nhíu mày: “Cũng sẽ làm cho ông cụ tức chết nữa. Sắp đến sinh nhật ông cụ rồi.”
Chu Dần Khôn liếc anh ta một cái.
A Diệu trong mắt thành khẩn: “Chuyện hàng, còn phải được ông cụ gật đầu.”
Tái Bồng đã lớn tuổi, tính tình không giống như lúc còn trẻ, hơn nữa càng thích trẻ con. Nhiều năm như vậy, trong con cháu cũng chỉ có một mình Chu Hạ Hạ, lại là cô gái ngoan ngoãn, tuy rằng số lần hai ông cháu gặp mặt không nhiều lắm, nhưng trong miệng Tái Bồng vẫn thường xuyên nhắc tới tên cháu gái mình.
Chu Dần Khôn người này đâu thể nào chịu được ai uy hiếp, hơn nữa còn bị cái loại xương mềm động một chút là khóc uy hiếp.
“Đinh!” một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh trực tiếp đi vào, để lại một câu cho A Diệu đang ở bên ngoài thang máy: “Cậu tự xem mà làm.”
Đừng tới làm phiền anh là được.
Nhưng mà Chu Dần Khôn tắm rửa xong đi ra, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Biết anh ở nơi nào chỉ có mình A Diệu, Chu Dần Khôn mở cửa, thấy trước người A Diệu còn có một người đang đứng.
Tóc của Chu Dần Khôn hơi ướt, nửa người trên còn trần trụi, anh nhìn A Diệu, trên mặt sáng ngời hai chữ “cạn lời”.
Chu Hạ Hạ thì vô cùng sợ sệt, gọi một tiếng chú út.
“Anh Khôn, giao thông ở thành phố Pattaya đang bị kiểm soát, không thể đi đường cao tốc đưa cô ấy về.”
A Diệu cũng rất bất đắc dĩ, thậm chí có chút đau đầu.
Anh Khôn bảo anh ta tự xem mà làm.
Ý của anh chính là tìm một chiếc xe và tìm người đưa Chu Hạ Hạ về khách sạn trại hè mà cô nói. Nhưng chính là trùng hợp như thế, một giờ trước toàn thành
phố đã bắt đầu kiểm soát giao thông, anh ta vốn định thuê một phòng cho Chu Hạ Hạ, nhưng cũng do bởi vì giao thông bị kiểm soát, rất nhiều khách du lịch ở lại Pattaya và gần như tất cả các khách sạn đều chật ních.
A Diệu để Hạ Hạ ở phòng anh ta, Hạ Hạ nhìn hình xăm đầy cánh tay của ta, liên tục lắc đầu.
Mà anh ta đương nhiên cũng biết anh Khôn sẽ không ở chung phòng với một người đàn ông.
Đắn đo một chút, A Diệu dẫn Chu Hạ Hạ đến cửa phòng Chu Dần Khôn.
Phòng của Chu Dần Khôn là một căn hộ, tuy chỉ có một phòng ngủ với giường lớn nhưng cũng có một phòng khách rất lớn, cơ thể nhỏ này của Chu Hạ Hạ, sofa cũng có thể làm giường cho cô ngủ.
So với A Diệu, Chu Dần Khôn mặc dù đáng sợ, nhưng xét đến cùng cũng là chú út của cô, Chu Hạ Hạ không còn lựa chọn nào khác.
Cô chủ động mở miệng: “Chú thu nhận cháu một đêm đi, cháu cam đoan im lặng sẽ không làm phiền chú, cháu có thể ngủ sofa hoặc là ngủ dưới sàn nhà, cháu, cháu chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời chú...... Xin chú đừng đuổi cháu đi.”
A Diệu lại một lần nữa xác định ý nghĩ lúc trước, cô gái này lá gan nhỏ thì nhỏ, thời điểm quan trọng thì đầu óc vẫn cứ là sáng suốt.
Anh ta im lặng âm thầm rời đi, nể tình ông cụ, anh Khôn cũng sẽ không đến mức mặc kệ cô.
Chu Dần Khôn nhìn khuôn mặt chân thành khẩn cầu này, khóe môi bất chợt nhếch lên, tràn đầy suy tư. Anh xoay người đi vào trong phòng, Chu Hạ Hạ giật mình một cái, trong lòng tràn lên nỗi vui sướng, cũng đi theo anh vào, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cửa tự động khóa lại.
Chu Dần Khôn ngồi trên sofa, gọi một tiếng cháu gái nhỏ.
Chu Hạ Hạ vội vàng đi qua.
“Cháu có biết khách sạn này có đặc điểm gì không?”
Cô gái nghe xong lời này nhìn bốn phía trong phòng, ngoại trừ xa hoa tinh xảo, không nhìn ra có gì đặc sắc.
“Cửa phòng khách sạn này, đều là khóa mật mã trong ngoài.” Người đàn ông như cười như không nhìn cô: “Cháu nói xem đây là có ý gì?”
Cô gái có một loại dự cảm không lành.
“Ý tứ chính là, cháu không biết mật mã, không ra khỏi phòng này được.”
Chu Hạ Hạ không hiểu sao lui về phía sau hai bước.
Chu Dần Khôn ngước mắt, nhìn khuôn mặt hoang mang kia, ý cười càng sâu.
“Lại đây.”
Hạ Hạ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Nếu muốn tôi đích thân qua đó mời cháu, không thể lường được hậu quả đâu.” Người đàn ông ngồi ở đó quan sát cô: “Cháu nói xem cái khung xương này của cháu, nếu ném từ tầng hai mươi lăm xuống, sẽ vỡ thành mấy trăm mảnh?”
Cô gái vẻ mặt đau khổ đi qua, còn chưa dám ngồi.
Chu Dần Khôn buồn cười nhìn cô: “Vẻ mặt này của cháu là gì, nếu nhớ không lầm, là cháu cầu xin ở chỗ của tôi phải không?”
Chu Hạ Hạ muốn nói mình không còn lựa chọn nào khác, cô vừa sợ người xấu bên ngoài, cũng sợ người đàn ông dọa người trước mắt này, nhưng so sánh hai loại người, ít nhất Chu Dần Khôn sẽ không lột sạch nhục nhã cô rồi sau đó bán đi.
Thế nhưng, anh còn có rất nhiều cách tra tấn người.
Lần trước ăn một bữa cơm, dường như khiến cô sắp mất nửa cái mạng, sau đó cô cắn anh, suýt chút nữa bị anh ném xuống tháp Sathorn ngã chết. Lần này... nếu cô không nghe lời, chắc chắn lại phải chịu tội.
Càng nghĩ càng sợ, Chu Hạ Hạ tội nghiệp ngẩng đầu: “Chú út ơi, cháu sẽ nghe lời chú.”
Nhìn dáng vẻ kia yếu đuối uất ức đến cực hạn, nhưng mà trong yếu đuối uất ức, còn pha chút đáng yêu.
“Ngồi.” Chu Dần Khôn lạnh nhạt: “Vừa lúc rảnh rỗi, cũng nên tính toán nợ cũ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.