Chương 44: Tiễn Đưa
Chu Phù Yêu
24/06/2023
A Diệu cho rằng mình đã nói rất rõ ràng, cũng cho rằng Hạ Hạ tắm rửa xong cũng sẽ tự giác đến tìm anh ta lấy thẻ phòng mới.
Nhưng anh ta không tìm được Hạ Hạ, cuối cùng vẫn quyết định vào phòng anh Khôn xem một chút.
Không nghĩ tới vừa mở cửa ra đã thấy vẻ mặt bối rối của Kiều Toa Ngang. A Diệu quét mắt nhìn bộ dạng chật vật của cô ấy vừa rồi anh Khôn rõ ràng còn ôm eo cô ấy, hai người thân mật đi lên.
Kiều Toa Ngang ở trước mặt Chu Dần Khôn không dám nhiều lời, cô ấy hung hăng trừng A Diệu một cái, cái gì cũng không nói trực tiếp rời đi.
A Diệu chần chừ đi vào, nhìn thấy anh Khôn lại đang giày vò người khác.
Mà cô gái bị giày vò thì hai tay nắm trên cổ tay anh, gian nan mở miệng nhận sai: “Dạ, xin lỗi chú út...... Xin lỗi, cháu...... Cháu không phải cố ý.”
Mặc dù không biết là chuyện gì chọc tới Chu Dần Khôn, mắt thấy cô sắp hít thở không thông, A Diệu nhịn không được tiến lên: “Anh Khôn.”
Chu Dần Khôn nghe thấy tiếng anh Khôn, không kiên nhẫn quay đầu lại: “Lại yêu cầu xin tha? Sao, vừa ý nó à.”
A Diệu nghẹn họng, anh ta tuyệt đối không có ý đó. Cô là thế hệ sau của anh Khôn, trong lòng A Diệu cũng coi cô là con cháu, càng chưa từng xem Chu Hạ Hạ gắn liền với hai chữ phụ nữ.
Điều anh ta lo lắng chính là Chu Dần Khôn xúc động sẽ bóp chết cô, sau đó rắc rối sẽ lớn hơn.
A Diệu ăn ngay nói thật: “Anh Khôn, đừng chọc giận ông cụ.”
Lời này trước đó anh ta đã nói qua một lần. Ông cụ rất thích cháu gái nhỏ này. Cuối tháng chính là sinh nhật của Tái Bồng, nếu chọc cho ông không thoải mái, chuyện hàng hóa sẽ càng khó mở miệng.
Chu Dần Khôn hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném Chu Hạ Hạ lên sofa. Cô gái liên tục ho khan, cổ họng đau không chịu được, nước mắt cứ như vậy nhỏ giọt rơi xuống sofa.
Chu Dần Khôn nhìn thoáng qua, không rõ cô có gì để khóc. Là cô phạm sai lầm, còn quấy rầy chuyện tốt đêm nay của anh, da cũng đâu rớt một miếng, lại còn mặt mũi để khóc?
Chu Dần Khôn mất kiên nhẫn nói: “Đưa con bé đi cho tôi. Càng xa càng tốt, đừng có lảng vảng trước mặt tôi.”
A Diệu gật đầu, rồi nhìn về phía Chu Hạ Hạ: “Đi thôi.”
Cô gái tự lau nước mắt, đứng lên, ngẩng đầu nhìn Chu Dần Khôn. Anh cũng nhìn cô một cái, bốn mắt nhìn nhau, Hạ Hạ lập tức dời tầm mắt, ngoan ngoãn đi theo A Diệu ra ngoài.
Chu Dần Khôn thấy cô há miệng, rõ ràng là muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.
Không biết là lửa giận hay là dục vọng chưa tiêu, cả người anh khô nóng, mặt lạnh trở về phòng tắm tắm nước lạnh. Xông ra ngoài lấy một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn thấy hai bộ quần áo đã giặt bằng tay trong tủ quần áo.
Không biết từ khi nào thì được để trong phòng tắm chuyển đến nơi này.
Chu Dần Khôn nhìn bộ quần áo kia hai giây, kéo xuống ném đi.
A Diệu cho Hạ Hạ hai lựa chọn.
Một là cô ở trong phòng mới, không nên xuất hiện trước mắt Chu Dần Khôn nữa, chờ kiểm soát giao thông hoàn toàn kết thúc, ngồi xe khách trở về.
Hai là đi ngay bây giờ, nhưng chỉ có thể ngồi xe tải, trước mắt chỉ có kiểm soát vận chuyển hàng hóa được dỡ bỏ.
Hạ Hạ không nghĩ nhiều, chọn loại thứ hai. Vốn tưởng rằng phải bỏ qua cuộc thi chính thức trại hè, chỉ có thể sau đó thi lại, không nghĩ tới còn có cơ hội đuổi kịp, mặc kệ ngồi xe gì, chỉ cần có thể trở về là được.
Vậy thì, A Diệu nhìn đồng hồ rồi nói: “Thế bây giờ đi, khoảng chừng hai tiếng rưỡi có thể đến khách sạn trại hè.”
A Diệu làm việc rất nhanh chóng, không biết từ nơi nào tìm được một chiếc xe tải, Hạ Hạ vất vả leo lên ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn.
Sau khi lên xe hai người đều không nói gì. Trong tay Hạ Hạ đang nắm chặt dây an toàn trước ngực, trên đường chỉ có duy nhất một chiếc xe này của bọn họ, phải lái qua một đoạn đường cao tốc ngắn, hai bên đường cao tốc đều chẳng có hộ dân cư nào, hơn nữa đêm khuya trời tối, chiếc xe tải và những người trên xe đều bị che khuất trong bóng đêm khổng lồ.
Một mình ở chung với một người đàn ông xa lạ, nói không căng thẳng là giả. Hơn nữa, người đàn ông này cả cánh tay đều là hình xăm, nhìn không ra hoa văn trên đó đến tột cùng là vật gì, nhưng liếc mắt một cái nhìn qua chỉ cảm thấy dữ tợn đáng sợ. Trong ấn tượng của cô, không có người bình thường nào đối xử với cơ thể của mình như vậy, chỉ có lưu manh trong bang phái, hoặc là vì tiến vào bang hội, hoặc là vì ra vẻ oai phong mới đi xăm mình, tóm lại đều không phải dạng người tốt gì.
Giống như người đàn ông kéo cô vào trong lều đến mức choáng váng, cuối cùng bị đưa đến lồng kính.
Nhưng mà... Hạ Hạ nghĩ, A Diệu hẳn là không có xấu như thế.
Trong phòng bao Bất Dạ Thành, lúc Chu Dần Khôn buộc cô phải giết cậu bé kia, cuối cùng thật ra là A Diệu nổ súng. Cô đi theo bọn họ đến khách sạn lại bị đuổi đi, cũng là A Diệu đuổi theo gọi cô lại. Sau đó, váy cũng là A Diệu giúp cô thanh toán.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Hạ lại lặng lẽ nhìn anh ta một cái. Cuối cùng thu hồi tầm mắt, quyết định không nên nói nhiều.
Bởi vì dáng vẻ không chút thay đổi của A Diệu vẫn rất dọa người.
Cứ như vậy an tĩnh xuống đường cao tốc, cô gái ngồi ghế lái phụ giật giật, đưa tay ra sau lưng, kéo miếng vải dính sau lưng xuống.
Điều hòa trong xe tải dùng không tốt lắm, Hạ Hạ thật sự nóng đến có chút khó chịu, liền theo bản năng đưa tay, muốn chỉnh điều hòa đến mức lớn nhất, kết quả phát hiện đã là vặn đến mức tối đa.
Lúc này trong xe đang yên tĩnh truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Cô rất nóng?”
“Hả?” Hạ Hạ không ngờ anh ta đột nhiên lên tiếng: “À, cũng được cũng được, không nóng.”
A Diệu nhìn tóc mai cô ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới kịp phản ứng.
Anh ta đi theo Chu Dần Khôn đã trải qua nhiệt độ cao như nướng, ngâm mình qua trong biển băng, chút nhiệt này đối với anh ta mà nói căn bản không cảm giác được, nhưng đối với loại người bình thường như Chu Hạ Hạ mà nói, đổ mồ hôi nữa sẽ mất nước.
Xe cứ như vậy dừng ở ven đường.
Hạ Hạ có chút bất ngờ, chỉ thấy A Diệu không nói hai lời liền xuống xe đóng cửa xe lại, đi về phía đuôi xe. Cô gái sững sờ ngồi ở chỗ cũ, xung quanh quá tối, cô không dám xuống xe theo, cũng không biết A Diệu bỗng nhiên dừng ở chỗ này là đi làm cái gì.
Nghĩ đến người này là vệ sĩ của Chu Dần Khôn, có thể tính tình cũng không tốt như anh hay không? Có phải vừa rồi cô không nên lộn xộn chạm đồ đạc trên xe, chọc tới anh ta?
Cô gái nhỏ càng nghĩ càng hoảng sợ, anh ta lỡ như cứ thế đi luôn, ném một mình cô ở trên đường lớn thì sao…
Hết lần này tới lần khác cách đó không xa truyền đến tiếng kêu quái dị, Chu Hạ Hạ sợ tới mức run rẩy, vội vàng theo âm thanh đó nhìn qua, chỉ là xung quanh quá tối, cô cái gì cũng không nhìn thấy. Hiu quạnh quái gở lại không nhìn thấy cái gì đang kêu, cô cực kỳ hồi hộp.
Lúc này trong kính chiếu hậu bên kia ghế lái xuất hiện một bóng dáng màu đen. Tim Hạ Hạ phút chốc thắt chặt, nhìn hai giây thì phát hiện thân hình kia có chút quen thuộc.
Ngay sau đó cửa xe mở ra, người đàn ông đầy hình xăm ngồi lên.
“Đây rồi.”
Được đưa tới là một chai nước, cùng một cây kem bơ sữa.
Nhưng anh ta không tìm được Hạ Hạ, cuối cùng vẫn quyết định vào phòng anh Khôn xem một chút.
Không nghĩ tới vừa mở cửa ra đã thấy vẻ mặt bối rối của Kiều Toa Ngang. A Diệu quét mắt nhìn bộ dạng chật vật của cô ấy vừa rồi anh Khôn rõ ràng còn ôm eo cô ấy, hai người thân mật đi lên.
Kiều Toa Ngang ở trước mặt Chu Dần Khôn không dám nhiều lời, cô ấy hung hăng trừng A Diệu một cái, cái gì cũng không nói trực tiếp rời đi.
A Diệu chần chừ đi vào, nhìn thấy anh Khôn lại đang giày vò người khác.
Mà cô gái bị giày vò thì hai tay nắm trên cổ tay anh, gian nan mở miệng nhận sai: “Dạ, xin lỗi chú út...... Xin lỗi, cháu...... Cháu không phải cố ý.”
Mặc dù không biết là chuyện gì chọc tới Chu Dần Khôn, mắt thấy cô sắp hít thở không thông, A Diệu nhịn không được tiến lên: “Anh Khôn.”
Chu Dần Khôn nghe thấy tiếng anh Khôn, không kiên nhẫn quay đầu lại: “Lại yêu cầu xin tha? Sao, vừa ý nó à.”
A Diệu nghẹn họng, anh ta tuyệt đối không có ý đó. Cô là thế hệ sau của anh Khôn, trong lòng A Diệu cũng coi cô là con cháu, càng chưa từng xem Chu Hạ Hạ gắn liền với hai chữ phụ nữ.
Điều anh ta lo lắng chính là Chu Dần Khôn xúc động sẽ bóp chết cô, sau đó rắc rối sẽ lớn hơn.
A Diệu ăn ngay nói thật: “Anh Khôn, đừng chọc giận ông cụ.”
Lời này trước đó anh ta đã nói qua một lần. Ông cụ rất thích cháu gái nhỏ này. Cuối tháng chính là sinh nhật của Tái Bồng, nếu chọc cho ông không thoải mái, chuyện hàng hóa sẽ càng khó mở miệng.
Chu Dần Khôn hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném Chu Hạ Hạ lên sofa. Cô gái liên tục ho khan, cổ họng đau không chịu được, nước mắt cứ như vậy nhỏ giọt rơi xuống sofa.
Chu Dần Khôn nhìn thoáng qua, không rõ cô có gì để khóc. Là cô phạm sai lầm, còn quấy rầy chuyện tốt đêm nay của anh, da cũng đâu rớt một miếng, lại còn mặt mũi để khóc?
Chu Dần Khôn mất kiên nhẫn nói: “Đưa con bé đi cho tôi. Càng xa càng tốt, đừng có lảng vảng trước mặt tôi.”
A Diệu gật đầu, rồi nhìn về phía Chu Hạ Hạ: “Đi thôi.”
Cô gái tự lau nước mắt, đứng lên, ngẩng đầu nhìn Chu Dần Khôn. Anh cũng nhìn cô một cái, bốn mắt nhìn nhau, Hạ Hạ lập tức dời tầm mắt, ngoan ngoãn đi theo A Diệu ra ngoài.
Chu Dần Khôn thấy cô há miệng, rõ ràng là muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.
Không biết là lửa giận hay là dục vọng chưa tiêu, cả người anh khô nóng, mặt lạnh trở về phòng tắm tắm nước lạnh. Xông ra ngoài lấy một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn thấy hai bộ quần áo đã giặt bằng tay trong tủ quần áo.
Không biết từ khi nào thì được để trong phòng tắm chuyển đến nơi này.
Chu Dần Khôn nhìn bộ quần áo kia hai giây, kéo xuống ném đi.
A Diệu cho Hạ Hạ hai lựa chọn.
Một là cô ở trong phòng mới, không nên xuất hiện trước mắt Chu Dần Khôn nữa, chờ kiểm soát giao thông hoàn toàn kết thúc, ngồi xe khách trở về.
Hai là đi ngay bây giờ, nhưng chỉ có thể ngồi xe tải, trước mắt chỉ có kiểm soát vận chuyển hàng hóa được dỡ bỏ.
Hạ Hạ không nghĩ nhiều, chọn loại thứ hai. Vốn tưởng rằng phải bỏ qua cuộc thi chính thức trại hè, chỉ có thể sau đó thi lại, không nghĩ tới còn có cơ hội đuổi kịp, mặc kệ ngồi xe gì, chỉ cần có thể trở về là được.
Vậy thì, A Diệu nhìn đồng hồ rồi nói: “Thế bây giờ đi, khoảng chừng hai tiếng rưỡi có thể đến khách sạn trại hè.”
A Diệu làm việc rất nhanh chóng, không biết từ nơi nào tìm được một chiếc xe tải, Hạ Hạ vất vả leo lên ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn.
Sau khi lên xe hai người đều không nói gì. Trong tay Hạ Hạ đang nắm chặt dây an toàn trước ngực, trên đường chỉ có duy nhất một chiếc xe này của bọn họ, phải lái qua một đoạn đường cao tốc ngắn, hai bên đường cao tốc đều chẳng có hộ dân cư nào, hơn nữa đêm khuya trời tối, chiếc xe tải và những người trên xe đều bị che khuất trong bóng đêm khổng lồ.
Một mình ở chung với một người đàn ông xa lạ, nói không căng thẳng là giả. Hơn nữa, người đàn ông này cả cánh tay đều là hình xăm, nhìn không ra hoa văn trên đó đến tột cùng là vật gì, nhưng liếc mắt một cái nhìn qua chỉ cảm thấy dữ tợn đáng sợ. Trong ấn tượng của cô, không có người bình thường nào đối xử với cơ thể của mình như vậy, chỉ có lưu manh trong bang phái, hoặc là vì tiến vào bang hội, hoặc là vì ra vẻ oai phong mới đi xăm mình, tóm lại đều không phải dạng người tốt gì.
Giống như người đàn ông kéo cô vào trong lều đến mức choáng váng, cuối cùng bị đưa đến lồng kính.
Nhưng mà... Hạ Hạ nghĩ, A Diệu hẳn là không có xấu như thế.
Trong phòng bao Bất Dạ Thành, lúc Chu Dần Khôn buộc cô phải giết cậu bé kia, cuối cùng thật ra là A Diệu nổ súng. Cô đi theo bọn họ đến khách sạn lại bị đuổi đi, cũng là A Diệu đuổi theo gọi cô lại. Sau đó, váy cũng là A Diệu giúp cô thanh toán.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Hạ lại lặng lẽ nhìn anh ta một cái. Cuối cùng thu hồi tầm mắt, quyết định không nên nói nhiều.
Bởi vì dáng vẻ không chút thay đổi của A Diệu vẫn rất dọa người.
Cứ như vậy an tĩnh xuống đường cao tốc, cô gái ngồi ghế lái phụ giật giật, đưa tay ra sau lưng, kéo miếng vải dính sau lưng xuống.
Điều hòa trong xe tải dùng không tốt lắm, Hạ Hạ thật sự nóng đến có chút khó chịu, liền theo bản năng đưa tay, muốn chỉnh điều hòa đến mức lớn nhất, kết quả phát hiện đã là vặn đến mức tối đa.
Lúc này trong xe đang yên tĩnh truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Cô rất nóng?”
“Hả?” Hạ Hạ không ngờ anh ta đột nhiên lên tiếng: “À, cũng được cũng được, không nóng.”
A Diệu nhìn tóc mai cô ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới kịp phản ứng.
Anh ta đi theo Chu Dần Khôn đã trải qua nhiệt độ cao như nướng, ngâm mình qua trong biển băng, chút nhiệt này đối với anh ta mà nói căn bản không cảm giác được, nhưng đối với loại người bình thường như Chu Hạ Hạ mà nói, đổ mồ hôi nữa sẽ mất nước.
Xe cứ như vậy dừng ở ven đường.
Hạ Hạ có chút bất ngờ, chỉ thấy A Diệu không nói hai lời liền xuống xe đóng cửa xe lại, đi về phía đuôi xe. Cô gái sững sờ ngồi ở chỗ cũ, xung quanh quá tối, cô không dám xuống xe theo, cũng không biết A Diệu bỗng nhiên dừng ở chỗ này là đi làm cái gì.
Nghĩ đến người này là vệ sĩ của Chu Dần Khôn, có thể tính tình cũng không tốt như anh hay không? Có phải vừa rồi cô không nên lộn xộn chạm đồ đạc trên xe, chọc tới anh ta?
Cô gái nhỏ càng nghĩ càng hoảng sợ, anh ta lỡ như cứ thế đi luôn, ném một mình cô ở trên đường lớn thì sao…
Hết lần này tới lần khác cách đó không xa truyền đến tiếng kêu quái dị, Chu Hạ Hạ sợ tới mức run rẩy, vội vàng theo âm thanh đó nhìn qua, chỉ là xung quanh quá tối, cô cái gì cũng không nhìn thấy. Hiu quạnh quái gở lại không nhìn thấy cái gì đang kêu, cô cực kỳ hồi hộp.
Lúc này trong kính chiếu hậu bên kia ghế lái xuất hiện một bóng dáng màu đen. Tim Hạ Hạ phút chốc thắt chặt, nhìn hai giây thì phát hiện thân hình kia có chút quen thuộc.
Ngay sau đó cửa xe mở ra, người đàn ông đầy hình xăm ngồi lên.
“Đây rồi.”
Được đưa tới là một chai nước, cùng một cây kem bơ sữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.