Chương 24: Uy Hiếp
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Vào lúc mười giờ tối, trên một chiếc du thuyền sang trọng ở bến cảng Pattaya, có tiếng ai đó đang cụng ly trong bữa tiệc ồn ào.
“A Khôn, rượu này là anh Ngô tự mình chọn.” Tháp Tang nửa người trên trần trụi, phía dưới mặc quần đùi hoa, trên mặt còn có hai dấu son môi, vừa nói vừa nịnh nọt rót rượu cho hai bên.
Chu Dần Khôn liếc anh ta một cái.
“Nghe nói anh Chu ở Pháp cũng có xưởng sản xuất rượu, rượu này trong mắt người trong nghề cũng không tính là hiếm lạ gì.”
Người đàn ông nói chuyện ngồi bên tay trái Chu Dần Khôn, giữa hai người đặt một bàn rượu nhỏ, Tháp Tang thì quỳ gối ở giữa rót rượu, sau khi rót xong nhanh chóng lui qua một bên, đứng cùng một chỗ với A Diệu vừa cao lớn vừa rắn rỏi.
Ngô Bang Kỳ trên dưới năm mươi tuổi, cởi đồng phục cảnh sát quốc gia, thoạt nhìn không nghiêm túc như trong tin tức đưa tin. Người này là con lai Trung – Thái, kế thừa làn da nâu đen của người ba Thái Lan, cũng kế thừa tính cách thuận lợi mọi bề của người mẹ Trung Quốc. Dáng người hắn hơi mập nhưng cũng không yếu ớt, trên đầu không có một sợi tóc bạc nào.
Cho dù ở đây không ai biết vị này chính là Phó cục trưởng cục cảnh sát quốc gia Thái Lan, thượng tướng Ngô Bang Kỳ nổi tiếng mạnh mẽ vang dội lại công chính nghiêm minh, nhưng chỉ nhìn cặp mắt kia của hắn, sẽ có một loại cảm giác bị cảnh sát bắn vào cổ họng.
Tháp Tang là người giật dây ở giữa, vừa không dám đắc tội quan lớn như Ngô Bang Kỳ, lại càng không dám đắc tội người điên như Chu Dần Khôn, trước khi anh ta nói chuyện đã cân nhắc nhiều lần, không ngờ vẫn làm mất lòng mọi người.
Trong hai vị này, ai không vui thì người gặp nạn đều là Tháp Tang.
Thấy Ngô Bang Kỳ mở miệng, Tháp Tang nhanh chóng câm miệng, không dám nói thêm một câu. Vốn tưởng rằng sau khi nghe xong Ngô Bang Kỳ khen ngợi mình, Chu Dần Khôn có thể cười một chút, vừa vặn thúc đẩy chính sự kế tiếp, ai ngờ anh nghe xong cười nhạo: “Tôi ở Pháp có xưởng rượu, anh Ngô cũng biết ư.”
Tháp Tang trong lòng thầm nghĩ một tiếng, Ngô Bang Kỳ này rõ ràng là ngầm tra xét Chu Dần Khôn. Chuyện này tra liền tra, tại sao còn nói ra? Đây không phải rõ ràng trêu chọc anh sao? Tháp Tang rất bình tĩnh lui về phía sau hai bước.
Thấy vẻ mặt như cười như không của Chu Dần Khôn, Ngô Bang Kỳ ngược lại hào phóng thừa nhận: “Trung Quốc có câu ngạn ngữ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“À.” Ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông vuốt ve mép ly rượu, chậm rãi nói: “Anh Ngô coi tôi là kẻ thù?”
Ngô Bang Kỳ cầm ly rượu lên, cụng vào ly rượu của Chu Dần Khôn, làm như nói đùa: “Hợp tác thành công chính là bạn bè, hợp tác không thành không phải là kẻ thù sao?”
Tháp Tang bên cạnh mặt đã sợ tái mét, đây là uy hiếp nha, Ngô Bang Kỳ đây là ỷ vào thân phận Phó cục trưởng đi lên liền uy hiếp Chu Dần Khôn, vị này tính tình gì, cho tới bây giờ chỉ có anh uy hiếp người khác, khi nào thì đến phiên người khác uy hiếp anh?
Vài câu nói nhìn như vừa vui vẻ vừa thoải mái lại khiến cho toàn bộ du thuyền đều tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm.
Trái tim Tháp Tang cũng sắp nhảy đến cổ họng, trán và sau lưng anh ta toát mồ hôi lạnh, trong lòng nói thầm không nên lội vào vũng nước đục này, nhưng lại biết việc này không phải tránh là có thể tránh được, anh ta vừa lau mồ hôi vừa liếc mắt nhìn A Diệu đang đứng bên cạnh, anh vẫn như cũ không có biểu tình gì, chỉ là sau lưng thoáng có thể nhìn ra hình dáng cây súng.
A Diệu người này, Tháp Tang biết một chút, từ rất lâu trước đó đã đi theo bên người Chu Dần Khôn, cực kỳ trung thành nghe lời, cho dù Chu Dần Khôn bảo anh ta bây giờ bắn một phát súng vào Quốc vương Thái Lan, A Diệu cũng không hề do dự một giây.
Cho nên nếu thật sự xảy ra chuyện gì, A Diệu tuyệt đối dám giết Ngô Bang Kỳ. Nhưng Ngô Bang Kỳ không thể giết được, nếu giết thì toàn bộ người trên du thuyền hôm nay đều trốn không thoát.
Tháp Tang lại run rẩy nhìn Chu Dần Khôn, hy vọng hôm nay anh đừng nổi điên.
Trước mắt Chu Dần Khôn thoạt nhìn coi như bình thường, thậm chí khóe môi đang hơi nhếch lên, so với lúc không cười còn đẹp hơn.
“Cạch.” Một tiếng, ánh lửa của bật lửa đã khiến Tháp Tang sợ tới mức run lên, anh ta nhìn thấy Chu Dần Khôn châm điếu thuốc, hút một hơi, còn nhàn hạ thoải mái phun ra một vòng khói tròn trịa.
Tháp Tang nhíu mày, nhìn chẳng hiểu.
“Xem ra anh Ngô vẫn chịu khó hơn tôi, tôi lười đi điều tra, ngài đây tự mình giao nộp một cái là được rồi.”
Ngô Bang Kỳ nhìn anh: “Cái gì?”
“Là như này, trong nhà anh có ai, làm ăn gì, tôi không có hứng thú muốn biết.” Chu Dần Khôn ngậm điếu thuốc, miễn cưỡng ngoắc ngoắc ngón tay, Tháp Tang thấy vậy vội vàng gật đầu khom lưng đi qua rót rượu.
“Tôi chỉ muốn biết, tiền của anh Ngô từ đâu tới.” Chu Dần Khôn nói: “Đừng nói là bán cái gì dưới vỏ bọc công ty, lừa gạt trẻ con cũng không lừa được.”
Sắc mặt Ngô Bang Kỳ không tốt lắm.
Chu Dần Khôn không phải muốn hắn khai ra, mà là đang uy hiếp hắn. Câu đầu tiên liền hỏi đến chỗ nguy hiểm nhất, rất rõ ràng là biết nguồn tiền trong tay hắn có vấn đề. Nhưng Chu Dần Khôn rốt cuộc biết bao nhiêu, hỏi ra lời này đến tột cùng là thăm dò hay là uy hiếp, Ngô Bang Kỳ không chắc chắn.
Mùi rượu trộn lẫn với mùi thuốc lá, xung quanh lâm vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị.
Ngón tay Chu Dần Khôn gõ ly rượu, mỗi lần gõ, những người ở đây trong lòng lại run lên. Giống như một quả bom đếm ngược, không biết sau khi hết thời gian sẽ có bao nhiêu uy lực.
Một điếu thuốc hút hơn phân nửa, Chu Dần Khôn ném điếu thuốc vào trong ly rượu, trong rượu nho trắng thượng hạng lập tức vang lên tiếng xì xì.
Anh đứng lên muốn rời đi, Ngô Bang Kỳ nhíu mày nói: “Chờ một chút.”
Chu Dần Khôn quay đầu lại, ngả ngớn nhướng mày: “Chỉ có một cơ hội thôi.”
Ngô Bang Kỳ chống lại cặp mắt nghiền ngẫm kia, Chu Dần Khôn hiển nhiên căn bản không sợ hắn điều tra, có thể tra ra được như vậy, tất nhiên đều là anh không bận tâm khi bị người ta phát hiện, ví dụ như anh có bao nhiêu bất động sản, có bao nhiêu tài khoản ở nước ngoài, hàng năm buôn lậu bao nhiêu súng ống đạn dược...
Nhưng những thứ này, không liên quan gì đến chuyện mà bọn họ muốn làm lần này. Chỉ cần Chu Dần Khôn có thể cung cấp hàng là được.
Mà năng lực này, không cần tra cũng biết. Dù sao thì anh cũng là con ruột của Tái Bồng mà.
Nhưng vấn đề Chu Dần Khôn hỏi, là đường sống của Ngô Bang Kỳ, nguồn vốn một khi tiết lộ, chính là đem nhược điểm yếu kém nhất giao cho đối phương.
Chỉ cần giao dịch vẫn còn hiệu lực, Chu Dần Khôn đương nhiên sẽ không tiết lộ nửa phần. Nhưng nếu xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, ít nhất Ngô Bang Kỳ không dám kéo anh xuống theo.
“Quỹ Hoàng gia Phaya Thái.” Ngô Bang Kỳ trầm giọng nói.
Hắn không nói, Chu Dần Khôn sẽ lập tức rời đi. Chuyện giao dịch trực tiếp thất bại.
Nghe vậy Chu Dần Khôn nở nụ cười, quả nhiên là tham ô công quỹ. Chẳng qua... Lại là tài chính của Quỹ Hoàng gia, hèn chi không tra ra được. Biết được nguồn gốc phía sau thì dễ làm.
Tháp Tang rõ ràng cảm giác được tâm tình của người đàn ông rất tốt.
“Du thuyền sẽ cập bến ngay, tôi bồi anh Ngô một chai rượu ngon.”
Chu Dần Khôn hất cằm, Ngô Bang Kỳ nhìn thấy tàn thuốc lay động trong ly rượu. Rượu của hắn đã không thể uống nữa, mà rượu của Chu Dần Khôn thì không thể không uống được.
“A Khôn, rượu này là anh Ngô tự mình chọn.” Tháp Tang nửa người trên trần trụi, phía dưới mặc quần đùi hoa, trên mặt còn có hai dấu son môi, vừa nói vừa nịnh nọt rót rượu cho hai bên.
Chu Dần Khôn liếc anh ta một cái.
“Nghe nói anh Chu ở Pháp cũng có xưởng sản xuất rượu, rượu này trong mắt người trong nghề cũng không tính là hiếm lạ gì.”
Người đàn ông nói chuyện ngồi bên tay trái Chu Dần Khôn, giữa hai người đặt một bàn rượu nhỏ, Tháp Tang thì quỳ gối ở giữa rót rượu, sau khi rót xong nhanh chóng lui qua một bên, đứng cùng một chỗ với A Diệu vừa cao lớn vừa rắn rỏi.
Ngô Bang Kỳ trên dưới năm mươi tuổi, cởi đồng phục cảnh sát quốc gia, thoạt nhìn không nghiêm túc như trong tin tức đưa tin. Người này là con lai Trung – Thái, kế thừa làn da nâu đen của người ba Thái Lan, cũng kế thừa tính cách thuận lợi mọi bề của người mẹ Trung Quốc. Dáng người hắn hơi mập nhưng cũng không yếu ớt, trên đầu không có một sợi tóc bạc nào.
Cho dù ở đây không ai biết vị này chính là Phó cục trưởng cục cảnh sát quốc gia Thái Lan, thượng tướng Ngô Bang Kỳ nổi tiếng mạnh mẽ vang dội lại công chính nghiêm minh, nhưng chỉ nhìn cặp mắt kia của hắn, sẽ có một loại cảm giác bị cảnh sát bắn vào cổ họng.
Tháp Tang là người giật dây ở giữa, vừa không dám đắc tội quan lớn như Ngô Bang Kỳ, lại càng không dám đắc tội người điên như Chu Dần Khôn, trước khi anh ta nói chuyện đã cân nhắc nhiều lần, không ngờ vẫn làm mất lòng mọi người.
Trong hai vị này, ai không vui thì người gặp nạn đều là Tháp Tang.
Thấy Ngô Bang Kỳ mở miệng, Tháp Tang nhanh chóng câm miệng, không dám nói thêm một câu. Vốn tưởng rằng sau khi nghe xong Ngô Bang Kỳ khen ngợi mình, Chu Dần Khôn có thể cười một chút, vừa vặn thúc đẩy chính sự kế tiếp, ai ngờ anh nghe xong cười nhạo: “Tôi ở Pháp có xưởng rượu, anh Ngô cũng biết ư.”
Tháp Tang trong lòng thầm nghĩ một tiếng, Ngô Bang Kỳ này rõ ràng là ngầm tra xét Chu Dần Khôn. Chuyện này tra liền tra, tại sao còn nói ra? Đây không phải rõ ràng trêu chọc anh sao? Tháp Tang rất bình tĩnh lui về phía sau hai bước.
Thấy vẻ mặt như cười như không của Chu Dần Khôn, Ngô Bang Kỳ ngược lại hào phóng thừa nhận: “Trung Quốc có câu ngạn ngữ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“À.” Ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông vuốt ve mép ly rượu, chậm rãi nói: “Anh Ngô coi tôi là kẻ thù?”
Ngô Bang Kỳ cầm ly rượu lên, cụng vào ly rượu của Chu Dần Khôn, làm như nói đùa: “Hợp tác thành công chính là bạn bè, hợp tác không thành không phải là kẻ thù sao?”
Tháp Tang bên cạnh mặt đã sợ tái mét, đây là uy hiếp nha, Ngô Bang Kỳ đây là ỷ vào thân phận Phó cục trưởng đi lên liền uy hiếp Chu Dần Khôn, vị này tính tình gì, cho tới bây giờ chỉ có anh uy hiếp người khác, khi nào thì đến phiên người khác uy hiếp anh?
Vài câu nói nhìn như vừa vui vẻ vừa thoải mái lại khiến cho toàn bộ du thuyền đều tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm.
Trái tim Tháp Tang cũng sắp nhảy đến cổ họng, trán và sau lưng anh ta toát mồ hôi lạnh, trong lòng nói thầm không nên lội vào vũng nước đục này, nhưng lại biết việc này không phải tránh là có thể tránh được, anh ta vừa lau mồ hôi vừa liếc mắt nhìn A Diệu đang đứng bên cạnh, anh vẫn như cũ không có biểu tình gì, chỉ là sau lưng thoáng có thể nhìn ra hình dáng cây súng.
A Diệu người này, Tháp Tang biết một chút, từ rất lâu trước đó đã đi theo bên người Chu Dần Khôn, cực kỳ trung thành nghe lời, cho dù Chu Dần Khôn bảo anh ta bây giờ bắn một phát súng vào Quốc vương Thái Lan, A Diệu cũng không hề do dự một giây.
Cho nên nếu thật sự xảy ra chuyện gì, A Diệu tuyệt đối dám giết Ngô Bang Kỳ. Nhưng Ngô Bang Kỳ không thể giết được, nếu giết thì toàn bộ người trên du thuyền hôm nay đều trốn không thoát.
Tháp Tang lại run rẩy nhìn Chu Dần Khôn, hy vọng hôm nay anh đừng nổi điên.
Trước mắt Chu Dần Khôn thoạt nhìn coi như bình thường, thậm chí khóe môi đang hơi nhếch lên, so với lúc không cười còn đẹp hơn.
“Cạch.” Một tiếng, ánh lửa của bật lửa đã khiến Tháp Tang sợ tới mức run lên, anh ta nhìn thấy Chu Dần Khôn châm điếu thuốc, hút một hơi, còn nhàn hạ thoải mái phun ra một vòng khói tròn trịa.
Tháp Tang nhíu mày, nhìn chẳng hiểu.
“Xem ra anh Ngô vẫn chịu khó hơn tôi, tôi lười đi điều tra, ngài đây tự mình giao nộp một cái là được rồi.”
Ngô Bang Kỳ nhìn anh: “Cái gì?”
“Là như này, trong nhà anh có ai, làm ăn gì, tôi không có hứng thú muốn biết.” Chu Dần Khôn ngậm điếu thuốc, miễn cưỡng ngoắc ngoắc ngón tay, Tháp Tang thấy vậy vội vàng gật đầu khom lưng đi qua rót rượu.
“Tôi chỉ muốn biết, tiền của anh Ngô từ đâu tới.” Chu Dần Khôn nói: “Đừng nói là bán cái gì dưới vỏ bọc công ty, lừa gạt trẻ con cũng không lừa được.”
Sắc mặt Ngô Bang Kỳ không tốt lắm.
Chu Dần Khôn không phải muốn hắn khai ra, mà là đang uy hiếp hắn. Câu đầu tiên liền hỏi đến chỗ nguy hiểm nhất, rất rõ ràng là biết nguồn tiền trong tay hắn có vấn đề. Nhưng Chu Dần Khôn rốt cuộc biết bao nhiêu, hỏi ra lời này đến tột cùng là thăm dò hay là uy hiếp, Ngô Bang Kỳ không chắc chắn.
Mùi rượu trộn lẫn với mùi thuốc lá, xung quanh lâm vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị.
Ngón tay Chu Dần Khôn gõ ly rượu, mỗi lần gõ, những người ở đây trong lòng lại run lên. Giống như một quả bom đếm ngược, không biết sau khi hết thời gian sẽ có bao nhiêu uy lực.
Một điếu thuốc hút hơn phân nửa, Chu Dần Khôn ném điếu thuốc vào trong ly rượu, trong rượu nho trắng thượng hạng lập tức vang lên tiếng xì xì.
Anh đứng lên muốn rời đi, Ngô Bang Kỳ nhíu mày nói: “Chờ một chút.”
Chu Dần Khôn quay đầu lại, ngả ngớn nhướng mày: “Chỉ có một cơ hội thôi.”
Ngô Bang Kỳ chống lại cặp mắt nghiền ngẫm kia, Chu Dần Khôn hiển nhiên căn bản không sợ hắn điều tra, có thể tra ra được như vậy, tất nhiên đều là anh không bận tâm khi bị người ta phát hiện, ví dụ như anh có bao nhiêu bất động sản, có bao nhiêu tài khoản ở nước ngoài, hàng năm buôn lậu bao nhiêu súng ống đạn dược...
Nhưng những thứ này, không liên quan gì đến chuyện mà bọn họ muốn làm lần này. Chỉ cần Chu Dần Khôn có thể cung cấp hàng là được.
Mà năng lực này, không cần tra cũng biết. Dù sao thì anh cũng là con ruột của Tái Bồng mà.
Nhưng vấn đề Chu Dần Khôn hỏi, là đường sống của Ngô Bang Kỳ, nguồn vốn một khi tiết lộ, chính là đem nhược điểm yếu kém nhất giao cho đối phương.
Chỉ cần giao dịch vẫn còn hiệu lực, Chu Dần Khôn đương nhiên sẽ không tiết lộ nửa phần. Nhưng nếu xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, ít nhất Ngô Bang Kỳ không dám kéo anh xuống theo.
“Quỹ Hoàng gia Phaya Thái.” Ngô Bang Kỳ trầm giọng nói.
Hắn không nói, Chu Dần Khôn sẽ lập tức rời đi. Chuyện giao dịch trực tiếp thất bại.
Nghe vậy Chu Dần Khôn nở nụ cười, quả nhiên là tham ô công quỹ. Chẳng qua... Lại là tài chính của Quỹ Hoàng gia, hèn chi không tra ra được. Biết được nguồn gốc phía sau thì dễ làm.
Tháp Tang rõ ràng cảm giác được tâm tình của người đàn ông rất tốt.
“Du thuyền sẽ cập bến ngay, tôi bồi anh Ngô một chai rượu ngon.”
Chu Dần Khôn hất cằm, Ngô Bang Kỳ nhìn thấy tàn thuốc lay động trong ly rượu. Rượu của hắn đã không thể uống nữa, mà rượu của Chu Dần Khôn thì không thể không uống được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.