Chương 527: Bọn họ rốt cuộc đã nghe thấy cái gì vậy?
Tô Minh
16/10/2021
Từ Vô Pháp muốn dứt khoát ra tay luôn, nhưng, không có mệnh lệnh của
Tông chủ hoặc Đại trưởng lão, lúc này, hắn ta không thể tuỳ ý ra tay,
nếu không thì sẽ bị dính hiềm nghi cố tình vượt quá chức phận.
Bây giờ, đang là lúc quan trọng để hắn ta trở thành Thiếu tông chủ, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không được phép làm sai.
"Tôi tìm Lữ Chân Tuân, Lữ Thanh Thanh, hai người này, đứng ra đây", Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững nhưng ngữ khí kiên quyết.
Rõ là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.
Rõ là hợm hĩnh đến cực điểm.
Đối diện với tất cả mọi người của Huyền Thanh Tông, Tô Minh lại... lại dám gọi thẳng tên Lữ Chân Tuân của Đại trường lão?!
Điều này đối với cả Huyền Thanh Tòng mà nói là một loại khiêu khích trắng trợn.
Dù gì, thế lực của một Đại trưởng lão gần như có thể thay mặt cho người đứng đầu và người đứng thứ hai của thế lực đó, khiêu khích thế lực của Đại trưởng lão cũng tức là khiêu khích cả cái thế lực đó.
Trên thực tế, lúc này, Tiêu Nhược Dư đã nhìn thấy Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh
Thanh, nhưng, cô ta không thể đứng ra xác nhận.
Bởi vì, bây giờ cô ta hầu như không thế nói chuyện, cho dù có Tô Minh giúp đỡ, dìu đỡ, nhưng dưới sức mạnh khoá chặt của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư thì cả người cô ta đã như bị giam cầm, không thể nói được nên lời.
"Xem ra, là bạn bè của con khốn mấy ngày trước, ha ha... con khốn đó muốn cầu cứu ông nội tôi không
thành, ôm hận trong lòng, ha ha... thế nên mới tìm người giúp đỡ đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đúng là buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh không nhịn được bật cười lạnh lùng nhìn về phía nhóm ba người Tô Minh, giống như đang nhìn một đám não bị tàn tật nhất trên thế giới.
Đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đây là sáng kiến muốn tự tử mà chỉ có bọn ngu si mới nghĩ
ra đươc?
"Con khốn kia không cùng đến đây, xem ra là đã chết rồi", Lữ Thanh Thanh lại lầm bầm một câu.
"Người thanh niên, cậu tìm Đại trưởng lão và con nhóc Thanh Thanh kia là có việc gì sao?", đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đứng bên cạnh Lữ Chân Tuân cất tiếng, giọng nói của ông ta đầy vẻ uy nghiêm, khí tức toàn thân
dồi dào, nhất là đôi con mắt giống như vực sâu vạn trượng, ông ta nhìn về phía Tô Minh mà sắc mặt không hề thay đổi.
Người này tên là Dương Phụng Lăng.
Chính là Tông chủ hiện tại của Huyền Thanh Tông, cực kỳ ít khi ra tay, nhưng lại có tiếng tăm vô cùng lẫy lừng.
"Giết người", Tô Minh nhả ra hai chữ.
Hai chữ này vừa mới nhả ra, trên sân luyện võ dường như hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều nghệt ra.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Minh cũng dại ra.
Bọn họ rốt cuộc đã nghe thấy cái gì vậy? Não tàn tật thì cũng phải có điểm dừng chứ?
Bây giờ, đang là lúc quan trọng để hắn ta trở thành Thiếu tông chủ, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không được phép làm sai.
"Tôi tìm Lữ Chân Tuân, Lữ Thanh Thanh, hai người này, đứng ra đây", Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững nhưng ngữ khí kiên quyết.
Rõ là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.
Rõ là hợm hĩnh đến cực điểm.
Đối diện với tất cả mọi người của Huyền Thanh Tông, Tô Minh lại... lại dám gọi thẳng tên Lữ Chân Tuân của Đại trường lão?!
Điều này đối với cả Huyền Thanh Tòng mà nói là một loại khiêu khích trắng trợn.
Dù gì, thế lực của một Đại trưởng lão gần như có thể thay mặt cho người đứng đầu và người đứng thứ hai của thế lực đó, khiêu khích thế lực của Đại trưởng lão cũng tức là khiêu khích cả cái thế lực đó.
Trên thực tế, lúc này, Tiêu Nhược Dư đã nhìn thấy Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh
Thanh, nhưng, cô ta không thể đứng ra xác nhận.
Bởi vì, bây giờ cô ta hầu như không thế nói chuyện, cho dù có Tô Minh giúp đỡ, dìu đỡ, nhưng dưới sức mạnh khoá chặt của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư thì cả người cô ta đã như bị giam cầm, không thể nói được nên lời.
"Xem ra, là bạn bè của con khốn mấy ngày trước, ha ha... con khốn đó muốn cầu cứu ông nội tôi không
thành, ôm hận trong lòng, ha ha... thế nên mới tìm người giúp đỡ đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đúng là buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh không nhịn được bật cười lạnh lùng nhìn về phía nhóm ba người Tô Minh, giống như đang nhìn một đám não bị tàn tật nhất trên thế giới.
Đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đây là sáng kiến muốn tự tử mà chỉ có bọn ngu si mới nghĩ
ra đươc?
"Con khốn kia không cùng đến đây, xem ra là đã chết rồi", Lữ Thanh Thanh lại lầm bầm một câu.
"Người thanh niên, cậu tìm Đại trưởng lão và con nhóc Thanh Thanh kia là có việc gì sao?", đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đứng bên cạnh Lữ Chân Tuân cất tiếng, giọng nói của ông ta đầy vẻ uy nghiêm, khí tức toàn thân
dồi dào, nhất là đôi con mắt giống như vực sâu vạn trượng, ông ta nhìn về phía Tô Minh mà sắc mặt không hề thay đổi.
Người này tên là Dương Phụng Lăng.
Chính là Tông chủ hiện tại của Huyền Thanh Tông, cực kỳ ít khi ra tay, nhưng lại có tiếng tăm vô cùng lẫy lừng.
"Giết người", Tô Minh nhả ra hai chữ.
Hai chữ này vừa mới nhả ra, trên sân luyện võ dường như hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều nghệt ra.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Minh cũng dại ra.
Bọn họ rốt cuộc đã nghe thấy cái gì vậy? Não tàn tật thì cũng phải có điểm dừng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.