Chương 698: Cái kết của việc đánh giá thấp Tô Minh
Tô Minh
02/11/2021
“Trần Thanh Minh kia vì sao lại dùng một luồng Hồn thân ẩn núp ở học
viện Linh Võ gần trăm năm làm gì? Rốt cuộc là vì sao?’, Tô Minh lại
nghĩ, xem ra, học viện Linh Võ chắc chắn có thứ gì đó khiến Trần Thanh
Minh vô cùng muốn có được, nhưng lại không dám làm bừa để cướp đoạt chí
bảo đó.
Đương nhiên, những suy nghĩ này đều là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Tô Minh.
Lúc này, anh càng cảm thấy
nghiêm trọng, càng cần phải cấn thận để làm sao sống sót trong tay Trần Thanh Minh.
Cũng chính vào lúc này.
“Xoạt”.
Rơi xuống!!!
Luồng ánh sáng vàng kim chảy trên thanh Long Ngục Kiếm, tích tắc rơi xuống người Tò Minh.
Một giây này.
“Không”, từ phía xa, rất xa, Quý Thanh Hoà hét lên thất thanh, thoáng chốc nước mắt
đầy mặt, tuyệt vọng.
Lâm Chân Võ cũng tái mét cả mặt.
Xong rồi.
Long Ngục Kiếm kia rốt cuộc mạnh thế nào, tất cả mọi người đều biết, trước đó, Long Ngục Kiếm chỉ là một tia ánh sáng vàng kim mỏng manh chảy xuống, rất phân tán cũng rất mỏng manh roi trên cả ngàn vạn người có mặt ở sân Linh Võ đã mang đến cảm giác uy hiếp chí mạng.
Mà lúc này, lại ngưng tụ như vậy.
Chói mắt như vậy.
Tinh tuý như vậy.
Long Ngục Kiếm chỉ khoá chặt một mình Tô Minh, ánh sáng vàng kim kia chỉ chảy lên người Tô Minh kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?!
Khó mà tưởng tượng nổi.
Tô Minh ắt phải chết!
“Ha ha cuối cùng cũng vẫn phải chết, mặc cho anh yêu nghiệt ra sao, chết rồi, cũng chỉ là một nắm đất mà thôi”, ở phía xa, Vu Khung lấm bấm một mình, hưng phấn, tàn nhẫn, độc
ác, cực kỳ đẳc ý.
Vui khi thấy người hặp hoạ.
Hắn ta thừa nhận, thực lực và thiên phú của Tô Minh đã vượt xa hắn.
Nhưng thế thì đã sao?!!!
Ha ha ha.
Trong một thoáng, vò số ánh mắt dán chặt lên người Tô Minh.
Những ánh mắt đó, là thương tiếc, là than thở, là đáng tiếc, là cười trên nỗi đau của người khác, những người khác
nhau đều có những cảm xúc khác nhau.
Nhưng, bọn họ đều biết, Tô Minh sắp bị xé xác thành Hư vô rồi.
“Đi mạnh khoẻ, không tiễn”, Trần Thanh Minh lạnh lùng buông một câu.
Xong.
Một nhịp thở.
Hai nhịp thở.
Ba nhịp thở.
Tô Minh vẫn chưa chết!!!
Nhìn kỹ, trên làn da chỗ lộ ra bên ngoài của Tô Minh có rất nhiều đường nứt màu đỏ máu, vết nứt sâu hoắm.
Nhưng, những vết nứt kia không hề khiến anh phát nố.
Mà ngược lại, những vết nứt đó đang biến mất và tự chữa lành với tốc độ cực nhanh.
“Quả thực là một thanh kiếm khó lường, chỉ ánh kiếm thôi mà đã sắc bén như vậy, đáng tiếc, chỉ có mỗi ánh kiếm mà đã muốn xé tôi ra thành mảnh vụn, thì chỉ có thể nói, bà nghĩ nhiều rồi”, Tò Minh lẩm bấm.
Độ cứng của cơ thể anh.
Nhất là từ sau khi dung hợp với Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, đã đạt đến mức độ không thế lường được.
Nếu chỉ đứng yên chịu đòn thì có thế dễ dàng chịu được đòn tấn còng của cảnh giới Thông Thiên.
Thanh Long Ngục Kiếm này mặc dù mạnh, nhưng nếu chỉ dùng khí tức sắc bén của nó, cũng chỉ có uy lực tương đương với cảnh giới Thông thiên đỉnh phong thậm chí là cảnh giới Bán bộ Chân vương mà thòi, đối với Tò Minh mà nói, còn chưa đạt
đến mức chí mạng.
Mặc dù cũng bị thương, nhưng chỉ cần không chết, không bị xé thành Hư vô, với sức mạnh chữa lành vết thương cực mạnh, có thể khiến anh ngay lập tức khôi phục lại bình thường.
Trên dưới sân Linh Võ, vô số người ngây ra như phỗng.
Đến nhóm nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ Lâm Chân Võ đều như nhìn thấy ma.
Sao có thể?!
Nhìn Vu Khung lúc này, chỉ còn biết lác đầu run rấy.
Lắc đầu điên cuồng.
Không chấp nhận được.
“Bổn toạ không tin!!!”, Trần Thanh Minh cuối cùng cũng có chút xúc động.
Cuối cùng, ngoài vẻ lạnh băng ra còn mang theo một chút cảm xúc khác nữa.
“Thỉnh kiếm!”, Trần Thanh Minh lạnh giọng quát.
Giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng cả đất trời.
Âm thanh dao động, bà ta vung ngón tay lên.
Một dòng máu tươi bắn ngang qua Hư không Thực không, rơi trên đốc kiếm của thanh Long Ngục Kiếm.
Sắc mặt Trần Thanh Minh khẽ tái.
Hiển nhiên, việc thực sự sử dụng thanh Long Ngục Kiếm này đối với bà ta mà nói, cũng có chút khó khăn, cần phải có sự trả giá.
“Phụt”.
Thanh Long Ngục Kiếm chuyến động.
Vốn dĩ thanh kiếm đang
hướng lên, mũi kiếm hướng
xuống.
Vốn dĩ, như một cây cột ma quỷ ánh kim treo ngược giữa bầu trời, sự sắc bén trấn áp cả Hư không Thực không.
Nhưng lúc này, lại lập tức như được rót thêm linh hồn.
Đâu có giống một thanh kiếm nữa?
Rõ là một con rồng có khả năng khuấy động thiên khung, xé rách tâm thần con người!
Một con rồng ánh kim có
thể dịch chuyến tức thời.
Lao về phía Tô Minh, há mõm giương vuốt muốn nuốt chửng, phá nát tất cả mọi thứ.
Trong thoáng chốc, bên trong sân Linh Võ, vô số tu giả võ đạo giờ phút này đến hít thở cũng thấy khó khăn.
Long Ngục Kiếm chuyển động, trời đất như tịch diệt, tâm thần và trái tim đều bị bóp nghẹt.
Bao gồm cả người có cảnh giới Chân vương như Lâm Chân Võ cũng đều cảm thấy sự uy hiếp chí mạng!
Trong ánh mắt tất cả mọi người, chỉ có thanh Long Ngục Kiếm đang chuyển động như dịch chuyển tức thời!
Trong đầu của tất cả mọi người gần như trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Tô Minh, chẳc chắn phải chết!
“Tô Minh, bổn toạ xem mày có chết không?!!!”, mắt thấy lưỡi kiếm ánh kim của thanh Long Ngục Kiếm đang giết về phía Tò Minh, Trần Thanh Minh đứng giữa không trung hét lên.
Giọng nói cực kỳ bá đạo, đầy mạnh mẽ, khinh thường tất cả.
Là giết chóc, là tịch diệt, là nắm trong tay tất cả mọi thứ.
“Không”, Quý Thanh Hoà lầm bầm như mất cả hồn vía.
Còng chúa nhỏ Cổ Kim cũng thở dài, nhìn chằm chằm Tô Minh, cò ta biết, đây là lần cuối gặp nhau rồi, một yêu nghiệt độc nhất vò song để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho cô ta, nếu như có thể, cò ta hy vọng Tô Minh có thể sống tiếp, đáng tiếc.
Trong lúc nguy cấp.
Lưỡi kiếm của thanh Long Ngục Kiếm nhìn như đã sắp
chạm đến người Tò Minh!
Nhưng đúng vào lúc này.
Đột nhiên.
“Chỉ thế thòi? Cũng muốn tôi chết? Trần Thanh Minh, bà ăn phân nhiều quá rồi à?! Cho dù bây giờ bà có Chân thân, cũng vẫn chỉ là một thứ rác rưởi! Nếu Chân thân đã đến rồi, thế thì cũng chết đi!”, giọng nói Tò Minh đầy vẻ khinh thường, vang vọng khắp nơi.
Lại thấy, một luồng Chuông ảnh màu trắng bạc, bán trong suốt lập tức bung ra, treo ở ngay trên đỉnh đầu Tô Minh.
Chụp lấy Tô Minh.
Tò Minh phảng phất như đã có được sự phòng ngự tuyệt đối nhất.
Đồng thời.
“Đại Hoang Vu Quyền!!!”, Tô Minh hét lên một tiếng, đấm về phía thanh Long Ngục Kiếm trước mặt. Hoang mạc bao phủ khắp đất trời.
Như kéo toàn bộ mọi người và không gian trên quảng trường Linh Võ vào thời đại hoang dã ở hàng tỷ năm trước.
Một vùng đất khô cằn, đìu hiu, vắng vẻ, lạnh lẽo vô cùng vô tận.
Đất trời như mất đi sức sống, không có bất cứ sự sống nào, điêu tàn héo úa, chỉ còn duy nhất một quyền!
Một quyền kia lặng yên không có bất cứ âm thanh nào, giống như là ảo giác, lập lòe, khiến người ta cảm thấy hết sức quái dị.
Trông thì không lớn, cũng chậm, không ngưng thật hay ẩn đi, cũng không theo một quy tắc nào, lại chẳng có vẻ gì là sắc bén.
Hoàn toàn không thích hợp với hai chữ mạnh mẽ.
Nhưng!
Một quyền ấy vừa đấm ra.
Một Long Ngục Kiếm đạt tời
cấp bậc Nguyên Khí kéo theo một mảnh sắc mầu ánh vàng vừa chém tới trước mắt Tò Minh, mũi kiếm cực kỳ sắc bén kia lại rung mạnh lên!
Giống như là đang sợ.
Sau đó…
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.
Chấn động vòm trời.
Long Ngục Kiếm như một con rắn bị bàn tay khổng lồ nắm lấy.
Sắc vàng tan tác.
Rồi bay ngược ra ngoài.
Không những thế, khi nó bay ngược ra ngoài, Trần Thanh Minh đang đứng trên không cũng mặt mày trắng bệch không còn chút máu, rồi phun ra một ngụm máu!
“Mày…”, Trần Thanh Minh không chỉ chấn động mà còn hoảng sợ.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Tò Minh!
Trong đầu chấn động đến sòng cuộn biến gầm.
Bà ta đã sử dụng cả Long Ngục Kiếm, thế mà vẫn không thế giết chết Tò Minh, trái lại, còn bị một quyền của Tò Minh giải quyết hết sức nhẹ nhàng?
Đùa gì thế?
Giờ phút này, không chỉ mình Trần Thanh Minh, mà hơn mấy chục triệu con người trong ngoài quảng trường Linh Võ, cũng kinh ngạc đến nỗi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, không thể tin được mình đã nhìn thấy gì!
“Tòi cái gì mà tòi? Bà già, đế tôi tiên bà xuống suối vàng!”, Tô Minh cũng hừng hực ý chí chiến đấu. Dưới khí thế tiêu điều vô
vàn vò tận của “Đại Hoang Vu Quyền”, dường như mọi người đều bị cái cảm giác vắng vẻ ấy ảnh hưởng. Chỉ có mình Tô Minh – người ra quyền là không, trái lại còn tỏa ra khí thế kinh người, sát khí tận trời, không chút chần chừ lại đấm ra một quyền!
Một quyền này, cũng nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh.
“Khốn kiếp! Thằng con hoang, là mày ép tao đó!”, Trần Thanh Minh rùng mình tựa như bị đè dưới vò vàn lớp băng, chợt cảm thấy mùi vị của cái chết đang kề cận.
Nào dám chần chừ gì nữa?
“Cờ Thiên Hồn! Ra cho tôi!”, Trần Thanh Minh hét lên.
Khi thê’ trên người bà ta lập tức trở nên tà ác.
Chợt có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Một lá cờ đỏ tươi phần phật hiện lên giữa không trung.
Trên lá cờ ấy, chỉ riêng vò số trận pháp đan xen đã đủ để khiến người ta hoa mắt, ít nhất phải cả ngàn trận!
Không những vậy, bên trên còn có một đống hình đầu lâu. Có vẻ chúng là một ký hiệu cổ,
đỏ đen đan xen, nhìn kỹ thì chúng như đang di chuyển trên mặt cờ, tròng rất sống động.
Nhưng đáng sợ là hình đầu lâu ấy lại có thế hấp thu được mọi loại khí trong đất trời.
Đặc biệt là huyết khí, tử khí, khí tức hủy diệt.
Vả lại, không riêng trong trời đất mà ngay cả hư không xung quanh cũng bị vét sạch, hấp thu, mai một…
Từng luồng sức mạnh hư không cuồn cuộn không ngừng bị đầu lâu hấp thu vào trong lá cờ đỏ tưoi kia!
Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu. Sau khi lá cờ đó mở ra giữa trời thì càng ngày càng to ra, trải rộng bốn phía.
Phút chốc, đã che trời lấp đất!
Toàn bộ vòm trời đều bị nó bao phủ.
Ngay cả Mặt Trời cũng biến mất.
Nhiệt độ của toàn bộ Linh Võ Thành, đặc biệt là học viện Linh Võ bắt đầu giảm xuống.
Thậm chí là màu sắc trong không khí cũng biến thành màu
đỏ tươi.
Mà từng quyền dùng sức mạnh hoang vu đang nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh cũng chợt biến mất.
Sau khi Trần Thanh Minh dùng cờ Thiên Hồn, rõ ràng đã trả một cái giá đắt, bởi vì mắt thường có thể thấy được, từng kinh mạch trên người bà ta lồi lên, rồi biến thành màu đen.
Cả người bà ta như bị hiến tế, nhập ma.
“Mẹ kiếp! Đây không phải là vũ khí nữa rồi, mà là bí bảo!”, Lâm Chân Võ ngẩng phắt đầu
lên, hoáng sợ, run giọng nói.
Ông ta thật sự bị dọa!
Bí bảo mạnh hơn vũ khí bình thường nhiều lắm.
Thường thì bí bảo phải trải qua không biết bao nhiêu năm tháng để luyện hóa, hơn nữa còn tốn rất nhiều còng sức, thiên tài dị bảo mới có thế thành công.
Nhưng, cái quan trọng nhất lại là bí trận.
Như thế nào là bí trận? Nó chính là trận pháp thời cổ, vào lúc ấy, trận pháp nhiều nhất, cũng mạnh nhất, về sau, con
đường tu luyện trận pháp mới ngày càng lụn bại.
Nhiều trận pháp mạnh đến lòng người run sợ.
Trong nhiều sách cổ có ghi lại sức mạnh dời non láp biển của trận pháp thời ấy.
Mà trong bí bảo thì chắc chắn có bí trận.
“Tâng võ đạo tầm trung chắc chắn không có bí bảo!”, Lâm Chân Võ phát điên. Nếu nói thanh Long Ngục Kiếm kia là Nguyên Khí, thì có lẽ là do đại lục Tụng Thiên gặp số hên, tình cờ có được một kiện nguyên khí.
Sau đó, nó lại tình cờ bị Trần Thanh Minh lấy được thì cũng thôi.
Nhưng nó lại là bí bảo!
Đây là điều không có khả năng!
Nói khó nghe thì nếu một nơi xuất hiện bí bảo, tầng võ đạo tầm trung hoàn toàn không có tư cách và cũng chẳng dám đi tranh giành. Không thì, chỉ tích tắc sau sẽ có cao thủ ở tầng võ đạo cao hơn, hoặc thậm chí là cao thủ trong thế giới Đại Thiên bên ngoài Tiếu Thiên hạ xuống cướp đi.
tranh giành. Không thì, chỉ tích tắc sau sẽ có cao thủ ở tầng võ đạo cao hơn, hoặc thậm chí là cao thủ trong thế giới Đại Thiên bên ngoài Tiểu Thiên hạ xuống cướp đi.
Trần Thanh Minh kia rốt cuộc là ai?
Đương nhiên, những suy nghĩ này đều là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Tô Minh.
Lúc này, anh càng cảm thấy
nghiêm trọng, càng cần phải cấn thận để làm sao sống sót trong tay Trần Thanh Minh.
Cũng chính vào lúc này.
“Xoạt”.
Rơi xuống!!!
Luồng ánh sáng vàng kim chảy trên thanh Long Ngục Kiếm, tích tắc rơi xuống người Tò Minh.
Một giây này.
“Không”, từ phía xa, rất xa, Quý Thanh Hoà hét lên thất thanh, thoáng chốc nước mắt
đầy mặt, tuyệt vọng.
Lâm Chân Võ cũng tái mét cả mặt.
Xong rồi.
Long Ngục Kiếm kia rốt cuộc mạnh thế nào, tất cả mọi người đều biết, trước đó, Long Ngục Kiếm chỉ là một tia ánh sáng vàng kim mỏng manh chảy xuống, rất phân tán cũng rất mỏng manh roi trên cả ngàn vạn người có mặt ở sân Linh Võ đã mang đến cảm giác uy hiếp chí mạng.
Mà lúc này, lại ngưng tụ như vậy.
Chói mắt như vậy.
Tinh tuý như vậy.
Long Ngục Kiếm chỉ khoá chặt một mình Tô Minh, ánh sáng vàng kim kia chỉ chảy lên người Tô Minh kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?!
Khó mà tưởng tượng nổi.
Tô Minh ắt phải chết!
“Ha ha cuối cùng cũng vẫn phải chết, mặc cho anh yêu nghiệt ra sao, chết rồi, cũng chỉ là một nắm đất mà thôi”, ở phía xa, Vu Khung lấm bấm một mình, hưng phấn, tàn nhẫn, độc
ác, cực kỳ đẳc ý.
Vui khi thấy người hặp hoạ.
Hắn ta thừa nhận, thực lực và thiên phú của Tô Minh đã vượt xa hắn.
Nhưng thế thì đã sao?!!!
Ha ha ha.
Trong một thoáng, vò số ánh mắt dán chặt lên người Tô Minh.
Những ánh mắt đó, là thương tiếc, là than thở, là đáng tiếc, là cười trên nỗi đau của người khác, những người khác
nhau đều có những cảm xúc khác nhau.
Nhưng, bọn họ đều biết, Tô Minh sắp bị xé xác thành Hư vô rồi.
“Đi mạnh khoẻ, không tiễn”, Trần Thanh Minh lạnh lùng buông một câu.
Xong.
Một nhịp thở.
Hai nhịp thở.
Ba nhịp thở.
Tô Minh vẫn chưa chết!!!
Nhìn kỹ, trên làn da chỗ lộ ra bên ngoài của Tô Minh có rất nhiều đường nứt màu đỏ máu, vết nứt sâu hoắm.
Nhưng, những vết nứt kia không hề khiến anh phát nố.
Mà ngược lại, những vết nứt đó đang biến mất và tự chữa lành với tốc độ cực nhanh.
“Quả thực là một thanh kiếm khó lường, chỉ ánh kiếm thôi mà đã sắc bén như vậy, đáng tiếc, chỉ có mỗi ánh kiếm mà đã muốn xé tôi ra thành mảnh vụn, thì chỉ có thể nói, bà nghĩ nhiều rồi”, Tò Minh lẩm bấm.
Độ cứng của cơ thể anh.
Nhất là từ sau khi dung hợp với Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, đã đạt đến mức độ không thế lường được.
Nếu chỉ đứng yên chịu đòn thì có thế dễ dàng chịu được đòn tấn còng của cảnh giới Thông Thiên.
Thanh Long Ngục Kiếm này mặc dù mạnh, nhưng nếu chỉ dùng khí tức sắc bén của nó, cũng chỉ có uy lực tương đương với cảnh giới Thông thiên đỉnh phong thậm chí là cảnh giới Bán bộ Chân vương mà thòi, đối với Tò Minh mà nói, còn chưa đạt
đến mức chí mạng.
Mặc dù cũng bị thương, nhưng chỉ cần không chết, không bị xé thành Hư vô, với sức mạnh chữa lành vết thương cực mạnh, có thể khiến anh ngay lập tức khôi phục lại bình thường.
Trên dưới sân Linh Võ, vô số người ngây ra như phỗng.
Đến nhóm nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ Lâm Chân Võ đều như nhìn thấy ma.
Sao có thể?!
Nhìn Vu Khung lúc này, chỉ còn biết lác đầu run rấy.
Lắc đầu điên cuồng.
Không chấp nhận được.
“Bổn toạ không tin!!!”, Trần Thanh Minh cuối cùng cũng có chút xúc động.
Cuối cùng, ngoài vẻ lạnh băng ra còn mang theo một chút cảm xúc khác nữa.
“Thỉnh kiếm!”, Trần Thanh Minh lạnh giọng quát.
Giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng cả đất trời.
Âm thanh dao động, bà ta vung ngón tay lên.
Một dòng máu tươi bắn ngang qua Hư không Thực không, rơi trên đốc kiếm của thanh Long Ngục Kiếm.
Sắc mặt Trần Thanh Minh khẽ tái.
Hiển nhiên, việc thực sự sử dụng thanh Long Ngục Kiếm này đối với bà ta mà nói, cũng có chút khó khăn, cần phải có sự trả giá.
“Phụt”.
Thanh Long Ngục Kiếm chuyến động.
Vốn dĩ thanh kiếm đang
hướng lên, mũi kiếm hướng
xuống.
Vốn dĩ, như một cây cột ma quỷ ánh kim treo ngược giữa bầu trời, sự sắc bén trấn áp cả Hư không Thực không.
Nhưng lúc này, lại lập tức như được rót thêm linh hồn.
Đâu có giống một thanh kiếm nữa?
Rõ là một con rồng có khả năng khuấy động thiên khung, xé rách tâm thần con người!
Một con rồng ánh kim có
thể dịch chuyến tức thời.
Lao về phía Tô Minh, há mõm giương vuốt muốn nuốt chửng, phá nát tất cả mọi thứ.
Trong thoáng chốc, bên trong sân Linh Võ, vô số tu giả võ đạo giờ phút này đến hít thở cũng thấy khó khăn.
Long Ngục Kiếm chuyển động, trời đất như tịch diệt, tâm thần và trái tim đều bị bóp nghẹt.
Bao gồm cả người có cảnh giới Chân vương như Lâm Chân Võ cũng đều cảm thấy sự uy hiếp chí mạng!
Trong ánh mắt tất cả mọi người, chỉ có thanh Long Ngục Kiếm đang chuyển động như dịch chuyển tức thời!
Trong đầu của tất cả mọi người gần như trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Tô Minh, chẳc chắn phải chết!
“Tô Minh, bổn toạ xem mày có chết không?!!!”, mắt thấy lưỡi kiếm ánh kim của thanh Long Ngục Kiếm đang giết về phía Tò Minh, Trần Thanh Minh đứng giữa không trung hét lên.
Giọng nói cực kỳ bá đạo, đầy mạnh mẽ, khinh thường tất cả.
Là giết chóc, là tịch diệt, là nắm trong tay tất cả mọi thứ.
“Không”, Quý Thanh Hoà lầm bầm như mất cả hồn vía.
Còng chúa nhỏ Cổ Kim cũng thở dài, nhìn chằm chằm Tô Minh, cò ta biết, đây là lần cuối gặp nhau rồi, một yêu nghiệt độc nhất vò song để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho cô ta, nếu như có thể, cò ta hy vọng Tô Minh có thể sống tiếp, đáng tiếc.
Trong lúc nguy cấp.
Lưỡi kiếm của thanh Long Ngục Kiếm nhìn như đã sắp
chạm đến người Tò Minh!
Nhưng đúng vào lúc này.
Đột nhiên.
“Chỉ thế thòi? Cũng muốn tôi chết? Trần Thanh Minh, bà ăn phân nhiều quá rồi à?! Cho dù bây giờ bà có Chân thân, cũng vẫn chỉ là một thứ rác rưởi! Nếu Chân thân đã đến rồi, thế thì cũng chết đi!”, giọng nói Tò Minh đầy vẻ khinh thường, vang vọng khắp nơi.
Lại thấy, một luồng Chuông ảnh màu trắng bạc, bán trong suốt lập tức bung ra, treo ở ngay trên đỉnh đầu Tô Minh.
Chụp lấy Tô Minh.
Tò Minh phảng phất như đã có được sự phòng ngự tuyệt đối nhất.
Đồng thời.
“Đại Hoang Vu Quyền!!!”, Tô Minh hét lên một tiếng, đấm về phía thanh Long Ngục Kiếm trước mặt. Hoang mạc bao phủ khắp đất trời.
Như kéo toàn bộ mọi người và không gian trên quảng trường Linh Võ vào thời đại hoang dã ở hàng tỷ năm trước.
Một vùng đất khô cằn, đìu hiu, vắng vẻ, lạnh lẽo vô cùng vô tận.
Đất trời như mất đi sức sống, không có bất cứ sự sống nào, điêu tàn héo úa, chỉ còn duy nhất một quyền!
Một quyền kia lặng yên không có bất cứ âm thanh nào, giống như là ảo giác, lập lòe, khiến người ta cảm thấy hết sức quái dị.
Trông thì không lớn, cũng chậm, không ngưng thật hay ẩn đi, cũng không theo một quy tắc nào, lại chẳng có vẻ gì là sắc bén.
Hoàn toàn không thích hợp với hai chữ mạnh mẽ.
Nhưng!
Một quyền ấy vừa đấm ra.
Một Long Ngục Kiếm đạt tời
cấp bậc Nguyên Khí kéo theo một mảnh sắc mầu ánh vàng vừa chém tới trước mắt Tò Minh, mũi kiếm cực kỳ sắc bén kia lại rung mạnh lên!
Giống như là đang sợ.
Sau đó…
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.
Chấn động vòm trời.
Long Ngục Kiếm như một con rắn bị bàn tay khổng lồ nắm lấy.
Sắc vàng tan tác.
Rồi bay ngược ra ngoài.
Không những thế, khi nó bay ngược ra ngoài, Trần Thanh Minh đang đứng trên không cũng mặt mày trắng bệch không còn chút máu, rồi phun ra một ngụm máu!
“Mày…”, Trần Thanh Minh không chỉ chấn động mà còn hoảng sợ.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Tò Minh!
Trong đầu chấn động đến sòng cuộn biến gầm.
Bà ta đã sử dụng cả Long Ngục Kiếm, thế mà vẫn không thế giết chết Tò Minh, trái lại, còn bị một quyền của Tò Minh giải quyết hết sức nhẹ nhàng?
Đùa gì thế?
Giờ phút này, không chỉ mình Trần Thanh Minh, mà hơn mấy chục triệu con người trong ngoài quảng trường Linh Võ, cũng kinh ngạc đến nỗi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, không thể tin được mình đã nhìn thấy gì!
“Tòi cái gì mà tòi? Bà già, đế tôi tiên bà xuống suối vàng!”, Tô Minh cũng hừng hực ý chí chiến đấu. Dưới khí thế tiêu điều vô
vàn vò tận của “Đại Hoang Vu Quyền”, dường như mọi người đều bị cái cảm giác vắng vẻ ấy ảnh hưởng. Chỉ có mình Tô Minh – người ra quyền là không, trái lại còn tỏa ra khí thế kinh người, sát khí tận trời, không chút chần chừ lại đấm ra một quyền!
Một quyền này, cũng nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh.
“Khốn kiếp! Thằng con hoang, là mày ép tao đó!”, Trần Thanh Minh rùng mình tựa như bị đè dưới vò vàn lớp băng, chợt cảm thấy mùi vị của cái chết đang kề cận.
Nào dám chần chừ gì nữa?
“Cờ Thiên Hồn! Ra cho tôi!”, Trần Thanh Minh hét lên.
Khi thê’ trên người bà ta lập tức trở nên tà ác.
Chợt có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Một lá cờ đỏ tươi phần phật hiện lên giữa không trung.
Trên lá cờ ấy, chỉ riêng vò số trận pháp đan xen đã đủ để khiến người ta hoa mắt, ít nhất phải cả ngàn trận!
Không những vậy, bên trên còn có một đống hình đầu lâu. Có vẻ chúng là một ký hiệu cổ,
đỏ đen đan xen, nhìn kỹ thì chúng như đang di chuyển trên mặt cờ, tròng rất sống động.
Nhưng đáng sợ là hình đầu lâu ấy lại có thế hấp thu được mọi loại khí trong đất trời.
Đặc biệt là huyết khí, tử khí, khí tức hủy diệt.
Vả lại, không riêng trong trời đất mà ngay cả hư không xung quanh cũng bị vét sạch, hấp thu, mai một…
Từng luồng sức mạnh hư không cuồn cuộn không ngừng bị đầu lâu hấp thu vào trong lá cờ đỏ tưoi kia!
Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu. Sau khi lá cờ đó mở ra giữa trời thì càng ngày càng to ra, trải rộng bốn phía.
Phút chốc, đã che trời lấp đất!
Toàn bộ vòm trời đều bị nó bao phủ.
Ngay cả Mặt Trời cũng biến mất.
Nhiệt độ của toàn bộ Linh Võ Thành, đặc biệt là học viện Linh Võ bắt đầu giảm xuống.
Thậm chí là màu sắc trong không khí cũng biến thành màu
đỏ tươi.
Mà từng quyền dùng sức mạnh hoang vu đang nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh cũng chợt biến mất.
Sau khi Trần Thanh Minh dùng cờ Thiên Hồn, rõ ràng đã trả một cái giá đắt, bởi vì mắt thường có thể thấy được, từng kinh mạch trên người bà ta lồi lên, rồi biến thành màu đen.
Cả người bà ta như bị hiến tế, nhập ma.
“Mẹ kiếp! Đây không phải là vũ khí nữa rồi, mà là bí bảo!”, Lâm Chân Võ ngẩng phắt đầu
lên, hoáng sợ, run giọng nói.
Ông ta thật sự bị dọa!
Bí bảo mạnh hơn vũ khí bình thường nhiều lắm.
Thường thì bí bảo phải trải qua không biết bao nhiêu năm tháng để luyện hóa, hơn nữa còn tốn rất nhiều còng sức, thiên tài dị bảo mới có thế thành công.
Nhưng, cái quan trọng nhất lại là bí trận.
Như thế nào là bí trận? Nó chính là trận pháp thời cổ, vào lúc ấy, trận pháp nhiều nhất, cũng mạnh nhất, về sau, con
đường tu luyện trận pháp mới ngày càng lụn bại.
Nhiều trận pháp mạnh đến lòng người run sợ.
Trong nhiều sách cổ có ghi lại sức mạnh dời non láp biển của trận pháp thời ấy.
Mà trong bí bảo thì chắc chắn có bí trận.
“Tâng võ đạo tầm trung chắc chắn không có bí bảo!”, Lâm Chân Võ phát điên. Nếu nói thanh Long Ngục Kiếm kia là Nguyên Khí, thì có lẽ là do đại lục Tụng Thiên gặp số hên, tình cờ có được một kiện nguyên khí.
Sau đó, nó lại tình cờ bị Trần Thanh Minh lấy được thì cũng thôi.
Nhưng nó lại là bí bảo!
Đây là điều không có khả năng!
Nói khó nghe thì nếu một nơi xuất hiện bí bảo, tầng võ đạo tầm trung hoàn toàn không có tư cách và cũng chẳng dám đi tranh giành. Không thì, chỉ tích tắc sau sẽ có cao thủ ở tầng võ đạo cao hơn, hoặc thậm chí là cao thủ trong thế giới Đại Thiên bên ngoài Tiếu Thiên hạ xuống cướp đi.
tranh giành. Không thì, chỉ tích tắc sau sẽ có cao thủ ở tầng võ đạo cao hơn, hoặc thậm chí là cao thủ trong thế giới Đại Thiên bên ngoài Tiểu Thiên hạ xuống cướp đi.
Trần Thanh Minh kia rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.